Khâu vá lại trăm năm

Chương 27


Đọc truyện Khâu vá lại trăm năm – Chương 27:

 
Khác với sự náo nhiệt của những bàn khác, bữa ăn chung của bàn bọn họ kết thúc trong bầu không khí căng thẳng khó hiểu.
 
Yến Chân là người trong cuộc ngược lại không bị ảnh hưởng chút nào, cả một bàn cô ăn nhiều nhất.
 

Khương Dư Nhi nhận điện thoại, bạn trai của cô ta đã quay lại rồi, lúc này đang ở cùng bạn, bảo bọn họ có hứng thú thì có thể cùng qua chơi.
 
Nam sinh đều đến phòng chơi game rồi, còn có một số buổi chiều chưa tắm suối nước nóng nên định đi, còn lại bảy tám nữ sinh đi cùng Khương Dư Nhi.
 
Bạn học Lục Trà Trà rất tò mò về bạn trai của Khương Dư Nhi, muốn đi xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, mạnh mẽ kéo Yến Chân muốn về phòng ngủ đi theo.
 
Đó là một quán bar lành mạnh trong khu nghỉ dưỡng, mở nhạc nhẹ nhàng, môi trường ưu nhã, hiện tại thời gian còn sớm, người bên trong không nhiều.
 
Ở quầy bar có hai chàng trai trẻ tuổi đang ngồi, đưa lưng về phía cửa. Trong đó có một người để đầu đinh, mặc quần da bó sát người phối với ủng da, trên lỗ tai còn đeo mấy cái hoa tai, vừa khốc vừa loạn; một người còn lại mặc áo len cổ cao phối với quần jean nhẹ nhàng thoải mái, tay áo len được anh ta vén lên đến chỗ khuỷu tay, lộ ra cánh tay với vân da rõ ràng, đặt lên trên quầy bar.
 
Yến Chân sững sờ nhìn bóng lưng mặc áo len kia, không hiểu sao cảm thấy rất giống Tư Tắc.
 
Lục Trà Trà thấy Yến Chân không đi nữa, kéo kéo cô: “Làm sao vậy?”
 
Yến Chân lấy lại tinh thần, thầm mắng mình thật sự quá không hăng hái rồi, cũng chỉ mấy ngày không gặp mà thôi, nhìn thấy một bóng lưng tương tự liền cảm thấy đó là Tư Tắc.

 
Mấy nữ sinh chọn một góc cách xa quầy bar ngồi xuống.
 
Đổng San hỏi Khương Dư Nhi, người nào là bạn trai của cô ta.
 
Khương Dư Nhi nói là người đầu đinh ở quầy bar, sau đó bảo mọi người tự mình chơi, cô ta muốn xem xem bạn trai ngốc kia của cô ta lúc nào mới có thể phát hiện ra cô ta tới rồi.
 

Nhân viên phục vụ đưa cocktail lên cho bọn họ.
 
Yến Chân bình thường không uống rượu, nếm thử một miếng, chua chua ngọt ngọt, giống như nước trái cây.
 
Các nữ sinh đề nghị chơi trò chơi, lời thật lòng đại mạo hiểm, nếu như đều không chọn hai cái liền uống rượu chịu phạt.
 
Ngay từ đầu mọi người vẫn còn khá là thận trọng, vấn đề hỏi ra cũng tương đối súc tích. Sau một vòng, bắt đầu high lên, đề tài hỏi ra mặn chay không kị trực tiếp phi nước đại đến vấn đề 18+.
 
Vận may của Yến Chân hôm nay vô cùng kém, bị gọi nhiều lần. Lúc đầu nghĩ dù sao một chút cocktail này cũng không say, liền lựa chọn bị phạt, kết quả sau khi mấy ly vào bụng, bắt đầu chóng mặt.
 
Bóng lưng của anh trai ở quầy bar thật sự là càng nhìn càng giống Tư Tắc.
 
Móng heo Tư Tắc kia không biết là ở trường học hay là về thành phố G rồi.
 
Cô không gửi tin nhắn cho anh, anh cũng không liên lạc với cô, chủ động gửi tin nhắn cho cô thì sẽ chết sao?
 
Nhiều nữ sinh muốn trêu chọc anh như vậy, anh có phải là có cẩu khác rồi không?
 
Anh chắc chắn là có cẩu khác rồi!
 
Yến Chân càng nghĩ càng giận, lại uống một ly, càng choáng.
 
Lúc này Đổng San lại rút trúng cô, Yến Chân vừa rồi ăn cơm quá nhiều, lại uống một đống rượu, trong dạ dày thực sự đã chứa không nổi nữa, còn uống nữa thì sẽ nôn mất.
 
Lời thật lòng cô không muốn chọn, xe của mấy người này mà đã lái lên cao tốc thì không dừng lại được, Yến Chân chọn đại mạo hiểm.
 
Đổng San cười với cô một tiếng, Yến Chân lập tức có dự cảm không tốt.
 

Cô nhìn thấy Đổng San chỉ chỉ vào chàng trai ngồi bên cạnh bạn trai của Khương Dư Nhi ở quầy bar nói: “Nhìn thấy không? Nói với anh trai kia câu ‘em thích anh’.”
 
“Ha ha ha, đi đi đi đi, dù sao cũng không có gì, đến lúc giải thích với anh ta là chơi trò chơi là được.” Các em gái bắt đầu ồn ào.
 
Khương Dư Nhi có chút do dự nói: “Vừa rồi tớ nghe bạn trai nói, anh trai này là học bá, chỉ là hơi lạnh lùng, đợi lát nữa nếu… anh ta nói cái gì không dễ nghe…” Khương Dư Nhi cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn là phải châm dự phòng cho cô: “Dù sao Yến Chân cậu cũng đừng để trong lòng ha.”
 
“…” Lục Trà Trà nhìn về phía Đổng San: “Hay là đổi cái khác?”
 
Đổng San nhìn Lục Trà Trà một cái, cười xùy: “Yến Chân không phải nói sức hấp dẫn của cậu ta rất lớn sao, chuyện tìm bạn trai vài phút, anh ta nói không chừng sẽ ăn cậu ta đấy?”
 
Lần này tất cả mọi người không  nói, mùi thuốc súng trong không khí quá nặng rồi.
 
Yến Chân đứng dậy, hơi lung lay, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cô cố gắng làm ra dáng vẻ rất ổn, đi về phía quầy bar.
 
Đến gần rồi, cảm thấy người này càng giống Tư Tắc, ngay cả ngón tay đặt trên quầy bar cũng giống anh như đúc.
 
Hai người kia đang cúi đầu tán gẫu, Yến Chân đi đến sau lưng anh ta, vỗ vỗ vai anh ta, giọng điệu qua loa, mặt không thay đổi nói: “Anh trai, em thích anh.”
 
Bạn trai Khương Dư Nhi quay đầu trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta, ngược lại chàng trai bên cạnh một chút phản ứng cũng không có.
 
Tư Tắc đột nhiên bị người ta vỗ vai, tiếp theo nghe thấy giọng nói không thể quen thuộc hơn ghé vào tai anh nói: “Anh trai, em thích anh.”
 
Anh suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, có lẽ là gần đây mình quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác.
 
Mãi đến khi Mạc Nam Phong chọt chọt anh.
 
Tư Tắc quay đầu lại, nhìn thấy Yến Chân khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là uống nhiều, ánh mắt hơi tối lại.

 
Lúc Yến Chân thấy anh quay đầu đã sợ choáng váng rồi, ai có thể nói cho cô biết, đây là đang nằm mơ!
 
Vì sao Tư Tắc lại xuất hiện ở đây.
 
Yến Chân bị ánh mắt của anh nhìn cho toàn thân giật mình, khát vọng muốn sống nói cho cô biết nên lập tức rút lui, ánh mắt này thực sự quá nguy hiểm rồi.
 
Yến Chân vừa muốn chạy, Tư Tắc liền đứng dậy, hai cái chân dài bước một bước, ngăn cản trước mặt cô: “Em vừa mới nói cái gì?”
 
“Ha ha, không nói gì cả, anh nghe nhầm rồi.” Yến Chân giả ngu.
 
Tư Tắc nở nụ cười, Yến Chân cảm thấy lông tơ của mình đều muốn dựng lên rồi, nụ cười này còn đáng sợ hơn không cười.
 
Cô nghe thấy anh nói từng câu từng chữ: “Em biết em đang nói gì không?”
 
Yến Chân gật gật đầu, sau khi kịp phản ứng lập tức lại lắc đầu: “Ờ, chúng tôi vừa rồi đang chơi trò chơi, trò lời thật lòng đại mạo hiểm.”
 
Tư Tắc: “Cho nên em không biết là anh?”
 
Yến Chân cảm thấy tâm tình của anh càng kém…
 
Xong rồi, ai đến nói cho cô biết người đàn ông này phải dỗ như thế nào? Cô không dỗ được.
 
Yến Chân sắp khóc rồi.
 
Đổng San nhìn sắc mặt khó coi của Yến Chân, cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu. Vừa rồi lúc ăn cơm bị cô làm nghẹn lời, thì mới hận cũ cộng lại, làm cô ta tức giận đến mức khó chịu không nói nên lời. Bây giờ thấy Yến Chân ăn quả đắng, thật sự muốn cười to ba tiếng.
 
Thật ra cô ta cũng là sau bữa ăn nghe được Khương Dư Nhi nhận điện thoại, hỏi bạn trai chàng trai này như thế nào, kết quả bạn trai Khương Dư Nhi nói, chàng trai này không phải cô gái bình thường có thể khống chế được, vô cùng cao lãnh, sẽ không bởi vì là con gái mà nể tình, từ chối con gái mà ngay cả mày cũng không nhăn, lúc này mới có thể để Yến Chân đi làm trò mèo.
 
Yến Chân cúi đầu, giống như học sinh tiểu học nhận lỗi, thiếu việc cầm bút ngồi xuống viết kiểm điểm thôi.
 
Sau đó cô nghe thấy Tư Tắc nói: “Lời thổ lộ của em anh nhận.”
 

!!!
 
Hả? Cái gì gọi là lời thổ lộ anh nhận?
 
Yến Chân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào trong mắt Tư Tắc.
 
Cô trông thấy trong đôi đồng tử màu nâu kia phản chiếu ta bản thân mình nho nhỏ trì độn.
 
Tư Tắc nhìn thấy dáng vẻ ngu ngơ của cô, khóe miệng khẽ cười: “Uống say rồi? Đi về thôi.”
 
Sau tất cả, một đám người bị chấn kinh đến rơi cả cằm.
 
Anh trai cao lãnh ở quầy bar kia lại mang theo Yến Chân rời đi!
 
Nhất là Đổng San, không hiểu là sai chỗ nào, vì sao kịch bản đảo ngược nhanh như vậy, chẳng lẽ sức quyến rũ của Yến Chân thật sự lớn như thế?
 
Ra đến bên ngoài, bị gió lạnh thổi, Yến Chân mới tỉnh táo lại.
 
Cô dừng bước.
 
Tư Tắc thấy cô không đi, xoay người lại nhìn cô.
 
Trên đường nhỏ không có người khác, chỉ có bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống. Hai người bình tĩnh đứng đối mặt nhau, cái bóng dưới đèn đường chồng lên nhau, dáng vẻ thân mật.
 
Yến Chân hắng giọng một cái, hỏi anh: “Vừa rồi anh nói lời thổ lộ của tôi anh nhận là có ý gì?”
 
Tư Tắc: “Chính là ý mà em nghĩ.”
 
Yến Chân cười nhất, còn có thể nói chuyện đàng hoàng không, cái tên này có mưu đồ muốn ép cô điên đúng không.
 
Lúc cô sắp nổi khùng, Tư Tắc đi hai bước gần đến cô, tiến đến bên tai cô, dùng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói ra: “Bất kể có phải là trò chơi hay không, anh đều coi là thật.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.