Đọc truyện Khâu vá lại trăm năm – Chương 21:
Yến Chân không nói rõ được hiện tại trong lòng mình là cảm giác gì, chỉ cảm thấy có chút ê ẩm chua xót đến luống cuống, còn có chút lạc lõng.
Trước đây bởi vì một vài hành động của Tư Tắc, khiên cô sinh ra một loại ảo giác so với nữ sinh khác mà nói thì có thể là có chút đặc biệt, cô bởi vì vậy mà có chút vui vẻ nhỏ bé và tung tăng, dù sao thì đối phương cũng là đại soái ca nổi danh toàn trường đối với nữ sinh mà không thay đổi sắc mặt.
Được một người như vậy đối đãi đặc biệt, nếu như nói không động lòng thì là giả, nhất là dưới sự giật dây của mấy người Tưởng Âm Âm, cô thật ra đã kích động, dự định sau khi thi cuối kỳ thì sẽ áp dụng hành động.
Nhưng mà hiện thực cứ như vậy vội vàng không kịp chuẩn bị mà cho cô một cái tát vang dội.
Sự đặc biệt mà cô tự bản thân mình tưởng tượng, so với con gái người ta thì căn bản bản chẳng phải là cái gì.
Cô nhìn thấy Tư Tắc cùng cô ấy đi dạo phố, xách túi mua sắm cho cô ấy, hai người rất gần nhau, tư thái thân mật. Cô từ trước đến nay chưa từng thấy Tư Tắc thả lỏng như vậy trước mặt cô, thậm chí cô gái kia còn giơ tay lên giúp anh sửa sang lại cổ áo một chút.
Cô gái váy đỏ đi vào trong cửa hàng hai bước, nhìn một vòng, đại khái không phải phong cách mà cô ấy vừa ý, rất nhanh liền quay người đi ra.
Trong nháy mắt xoay người, Yến Chân cũng thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, làn da rất trắng, trang điểm tinh xảo, dáng người trước sau lồi lõm vô cùng bốc lửa, là một người xinh đẹp, lại bởi vì khí chất tương đối tốt, cũng không khiến người ta cảm thấy tầm thường, ngược lại cảm thấy khí chất cô ấy mạnh mẽ, đứng cùng với Tư Tắc, vô cùng đẹp mắt.
Hai người đi về phía Yến Chân bọn họ, chỉ lát nữa là phải gặp mặt rồi.
Trước khi đầu óc Yến Chân còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã hành động trước rồi —-
Kéo Nhậm Khởi Phi bên cạnh lại, dưới vẻ mặt kinh ngạc của nhân viên cửa hàng A, cô trốn ra sau quầy thu ngân của người ra, ra hiệu im lặng cho Nhậm Khởi Phi muốn nói lại thôi.
“Yến Yến, chúng ta vì sao phải tránh?” Nhậm Khởi Phi nhịn không được dùng giọng hơi hỏi cô.
…
Cô cũng không biết tại sao phải tránh! Cô cảm thấy trí thông minh của mình trong khoảnh khắc đó xuống mức âm rồi!
Dường như có khách hàng đi vào, nhân viên của hàng A nghênh đón giới thiệu, một giọng nữ nói với nhân viên cửa hàng: “Cảm ơn! Tôi tự mình xem trước một chút.”
Cô đang định vụng trộm nhìn xem có phải hai người vừa rồi tới hay không, liền nghe thấy giọng nữ kia nói: “Chờ chị một chút nha Tư Tắc.”
…
Sau đó, tiếng phòng thử đồ bị mở ra vang lên.
Yến Chân đột nhiên có linh cảm không tốt.
“Yến Yến, Phi Phi, tới giúp tụi tớ xem xem.” Giọng nói của Tưởng Âm Âm vang vọng trong cửa hàng.
Yến Chân che kín mặt, định giả chết.
Có người vỗ vỗ vai cô.
Yến Chân ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt có chút không tốt lắm của nhân viên cửa hàng A: “Tiểu thư, bạn của các cô đang gọi.”
…
“Hi~” Đứng lên từ phía sau quầy, Yến Chân lúng túng cười lên tiếng chào Tư Tắc đang nhìn về phía bên này.
Nói cô không có tự tin cũng được, quá sợ hãi cũng được, Yến Chân mãi đến khi bốn người bọn họ xuống đến lầu một mới thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy ngay lúc đó mình ở trước mặt cô gái váy đỏ quả thật là yếu đuối rồi, cũng không biết làm sao chào tạm biệt hai người họ.
Bây giờ lấy lại tinh thần lại bắt đầu căm giận vừa rồi chính mình giống như bị người ngoài hành tinh lấy đi mất trí thông minh.
“Không sao, tớ hiểu.” Tưởng Âm Âm từng trải nhìn thấy Yến Chân rũ lông mày, vỗ vỗ vai cô an ủi: “Cậu chẳng qua chỉ là quá căng thẳng khi đối mặt với người cậu để ý thôi, biểu hiện điển hình của việc kinh nghiệm yêu đương quá ít.”
…
Đây là an ủi hay là đả kích?
Lối ra cửa hàng là loại cửa xoay, Yến Chân đắm chìm trong thế giới sa sút tinh thần của mình, không phát hiện ra ba người đã đi ra trước cô một bước, chờ cô đi lên, “Bang” một cái đụng phải cửa thủy tinh chuyển động.
Cái mũi đau đớn một hồi, nước mắt lập tức liền chảy ra.
Ba người phía trước nghe thấy âm thành quay đầu lại, vội vàng quay lại đỡ Yến Chân đang đau đến cúi người xuống sang một bên.
“Mau nhìn xem, có chảy máu mũi không?”
Yến Chân nghe, lấy tay che mũi xuống, nhìn xuống lòng bàn tay, vẫn may không chảy máu.
“A… mũi hơi sưng lên.” Nhậm Khởi Phi lấy ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái.
“Aw ~ Đau đau đau đau.” Nước mắt của Yến Chân vừa ngừng lại chảy xuống.
Tưởng Âm Âm vội vàng từ trong túi lấy khăn giấy ra cho cô.
Úc Thành từ bên ngoài cửa hàng đi vào liền thấy ba bốn cô gái đứng cách cổng không xa, cô gái ở giữa kia hẳn là đang khóc, ba người còn lại lo lắng mà nhìn cô, còn lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô.
Anh ta không cảm thấy hứng thú lắm với màn này, kết quả là trong lúc anh ta đang muốn thu hồi ánh mắt, cô gái ở giữa kia ngẩng đầu lên, dáng dấp quá con mẹ nó quen thuộc, hình như trước đây không lâu đã nhìn thấy ở nơi nào đó.
Úc Thành đang muốn nhìn kỹ một chút, điện thoại trong túi vang lên, anh ta nhìn màn hình, lập tức bắt máy, không lo được việc khác, vội vã ba chân bốn cẳng chạy về phía thang cuốn.
Thở hồng hồng chạy tới một cửa hàng cơm tây ở lầu bốn, liếc mắt liền nhìn thấy Tư Tắc ngồi bên cửa sổ.
“Đình Đình đâu?” Úc Thành nhìn một cái chỉ có bàn của một mình Tư Tắc, lại nhìn quanh cả phòng ăn một lần cũng không nhìn thấy người mình mong nhớ ngày đêm kia.
Tư Tắc nhướng mày, chỉ một đống túi mua sắm bên cạnh bàn: “Đi vệ sinh rồi.”
Úc Thành thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo trên cổ họng lúc này mới quay về lồng ngực.
Nhiếp Đình Đình tránh không gặp anh ta, các loại phương thức liên lạc đều kéo vào danh sách đen, thật vất vả mới nghe Tư Tắc nói cô ấy đến thành phố S công tác, lập tức xin nghỉ ở bệnh viện, bảo Tư Tắc nhất định phải giúp anh ta kéo Nhiếp Đình Đình lại, bất kể như thế nào anh ta cũng phải gặp cô ấy một lần, không muốn cứ như vậy mà chia tay không rõ ràng.
“Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, đi trước đây.” Tư Tắc đứng lên, cầm lấy áo khoác đặt trên ghế dựa.
Úc Thành nhìn Tư Tắc, trong chớp mắt nhớ tới cô gái vừa rồi nhìn thấy kia: “Cậu đoán xem vừa rồi tôi nhìn thấy ai?”
Tư Tắc dừng động tác lại: “Yến Chân?”
“Ôi chao? Hai người cũng gặp nhau rồi?” Úc Thành giật mình nói: “Chẳng trách tôi thấy cô ấy khóc!”
Anh ta cảm thấy mình biết chân tướng rồi: “Ai da, cậu thảm rồi, Yến Chân không phải là hiểu lầm chứ, tôi nhìn thấy cô ấy đứng khóc ở cổng.”
Tư Tắc nghe xong thì biến sắc, cầm áo khoác không nói hai lời liền đi ra ngoài.
Vừa đi vừa lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Yến Chân.
Tiếng chuông reo thật lâu mới bắt máy: “Alo?”
Tư Tắc nghe thấy giọng nói trong loa truyền tới, rõ ràng mang theo giọng mũi, rõ ràng chính là cô khóc mà Úc Thành nói.
Vốn dĩ Tưởng Âm Âm bọn họ bảo Yến Chân đi bệnh viện xem một chút, nhưng Yến Chân cảm thấy ngoại trừ hơi đau nhức thì chắc là không nghiêm trọng như vậy, liền gọi xe về trường.
Trên đường điện thoại vang lên, cô từ trong túi lấy điện thoại ra, vừa thấy là Tư Tắc gọi tới, do dự một hồi mới nhận.
“Alo?” Cô hắng giọng một cái mới mở miệng, nhưng vẫn mang theo một chút giọng mũi.
“Đang ở đâu? Tôi tới tìm em.”
Tìm cô làm gì? Yến Chân cảm thấy giọng điệu của Tư Tắc hơi gấp rút: “Ờ… cô đang trên đường về trường.”
Bên kia dừng một chút, có lẽ không nghĩ tới cô đi nhanh như vậy, không cho phép từ chối nói: “Ở cổng trường đợi tôi.”