Khâu vá lại trăm năm

Chương 11


Đọc truyện Khâu vá lại trăm năm – Chương 11:

 
Chuyến bay này Yến Chân thật sự là bị quấy nhiễu đến phiền phức vô cùng, nhất là đến cuối cùng còn bị đạp một cái, vừa vặn trúng trên ngón chân út, giống như kim châm muối xát, cô nương giẫm lên người ta kia thế mà chẳng nói xin lỗi liền chạy đến chỗ Tư Tắc, cô đổi hết tội lỗi lên người nào đó vì quá trêu hoa ghẹo nguyệt.
 
Cô gái ăn mặc phong cách nghe thấy cô nói, trên mặt lộ ra biểu hiện hiểu rõ, sau đó không chút xấu hổ mà mở trừng hai mắt với Yến Chân, nói: “A, ngại quá, cô thật là may mắn.” Sau đó cầm hành lý của mình, sau đó uốn éo cái eo nhỏ bị cái váy bó sát mông mà lộ ra, đi xuống máy bay.
 

Yến Chân bị lần hành động này của cô ấy làm cho không hiểu ra sao, sờ lên mũi, đứng dậy nhón chân lấy ba lô hành lý ở trên kệ.
 
Lúc này từ phía sau cô có một cái tay đưa đến, dễ dàng lấy hành lý ra.
 
Yến Chân quay đầu, mắt đối diện với Tư Tắc, đại lão giờ phút này xách ba lô của cô trong tay, giương cằm lên, ra hiệu có thể đi rồi.
 
Ra khỏi sân bay, Yến Chân mới từ từ phát hiện ra hành động vừa rồi của mình hình như có chút không ổn, không biết đại lão có cảm thấy cô vượt quá chức phận hay không.
 
Nhưng mà nhìn dáng vẻ anh dường như tâm tình không tệ, hẳn là không để ý nhỉ.
 
Yến Chân chẳng hề thấy gánh nặng ném chuyện này ra sau đầu.
 
Đường từ thành phố Q đến núi Đông Vân hơi xa, nhà của thầy Vạn làm giấy ở trong núi.
 
Hai người đón xe đi, bác tài lái xe nghe nói là đi đến núi Đông Vân đều không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ đường núi đó rất khó đi, đường xá không quen, bọn họ không đi được. Nhưng có thể đi tới trấn Đông Vân trước, sau đó ngồi xe buýt bản địa đi tới đó.

 
Đến trấn thì đã gần 4 giờ chiều rồi, Yến Chân hỏi thăm xe đi lên núi một chút, phát hiện chỉ có một chiếc, hơn nữa mỗi ngày chỉ có một chuyến vừa đi vừa về, xe cùng ngày đã đi rồi.
 
Thế là hai người đi vào trong khách sạn duy nhất ở trong trấn nhỏ này. Vẫn may nơi này ngành du lịch vẫn chưa mở mang, người không nhiều, người dân đều rất thuần phác.
 
Lúc làm thủ tục vào ở, bà chủ hỏi bọn họ lấy mấy phòng, Yến Chân không biết thế nào mà đột nhiên nhớ tới giấc mơ đêm qua, giật mình một cái, lập tức căng thẳng nói: “Hai phòng! Chúng tôi lấy hai phòng.”
 

Lấy được thẻ phòng, hai người một trước một sau lên lầu, trước khi vào cửa, Yến Chân nghe Tư Tắc nhàn nhạt nói ra: “Tôi không có ý định lấy một phòng.”
 
Khuôn mặt của Yến Chân vụt cái đỏ lên, không dám quay đầu, ầm một tiếng đóng cửa.
 
Phòng ở đâu mặc dù không lớn, nhưng cũng may rất sạch sẽ gọn gàng, thiết bị nên có đều có cả.
 
Tư Tắc ở phòng sát vách phòng cô, cách âm của khách sạn này không tốt lắm, căn phòng bên cạnh có người nói chuyện cũng có thể nghe thấy được.
 
Yến Chân đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nước lạnh vỗ lên trên mặt, rốt cuộc cảm thấy không nóng như vậy nữa.
 
Đợi cô sắp xếp đồ đạc xong liền nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến tiếng của Tư Tắc: “Là tôi.”
 
Cô chạy tới mở cửa, trông thấy đại lão đứng ở cửa. Anh hẳn là vừa mới tắm rửa qua, toàn thân tản ra mùi hơi nước lẫn với mùi sữa tắm. Tóc có chút ẩm ướt, màu tóc rất đen, hình thành sự so sánh mãnh liệt với da thịt trắng nõn. Mộ thân áo thun đơn giản và quần thoải mái, thân hình cao lớn thẳng tắp đứng trắng hành lang thấp bé chật chội làm cho thị giác của người ta nhận lấy sự đả kích mạnh mẽ.
 
Yến Chân cảm thấy khuôn mặt vừa hạ nhiệt của mình lại không chịu không chế mà bắt đầu nóng lên.
 
Cũng may sắc trời đã tối xuống, ánh đèn trong hành lang lại khá lờ mờ, không đến mức để cho đại lão nhận ra sự thay đổi của cô.
 
Trên trấn có một con phố cũ, tương truyền đã có hơn hai nghìn năm lịch sử, bên đường là một dãy các cửa hàng, trước cửa hàng sau nhà hai lối đều bằng gỗ, cổ kính. Phía cuối con phố cũ có một cây cổ thụ, không dưới năm trăm năm, đu đưa trong gió.
 
Hai người nhìn thấy một quán ăn nhỏ, đồ ăn ở đó chính là quà ăn vặt đặc sắc, mì cá rô phi của bản địa.
 
Dùng muôi nhúng mì sợi qua nước sôi, lập tức vớt ra để vào trong chén, dùng nước lạnh xối một lần, lại đặt lát cá tươi mỏng như cánh ve lên trên vắt mì, dùng nước lèo nóng hổi đổ lên, rải hành lá xanh nhạt, miếng ớt hồng hồng, lại rưới nước chanh tươi mái, một tô mì cá rô phi tươi thơm nức mũi liền làm xong.
 
Tư Tắc nhìn Yến Chân ngửi được mùi thơm liền dừng chân, nhấc chân đi vào trong quán.
 
Ông chủ nhìn thấy hai người nơi khác tới, lúc bưng mì lên giới thiệu cho bọn họ biết, mì cá rô phi chỉ có nơi này của bọn họ mới có, nơi khác lại không có lộc ăn như vậy.
 
Yến Chân tò mò: “Vì sao?”

 
Ông chủ nói, bởi vì cá rô phi chỉ có ở sông gần trấn này mới có, hơn nữa vừa ra khỏi nước liền chết, thịt cá chết hương vị liền thay đổi, mất đi vị tươi.
 
Cô thưởng thức, quả nhiên là mỹ vị tươi ngon, hơi cay, nước lèo hơi ngọt.
 
Yến Chân ăn rất đã, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn Tư Tắc, phát hiện ra anh ăn đến mức sắc mặt đều ửng hồng rồi, lúc này mới nhớ tới đại lão anh không biết ăn cay.
 
Thật ra đại lão không có cao ngạo lạnh lùng như trong truyền thuyết, Yến Chân cảm thấy cô giống như phát hiện ra một mặt dịu dàng của anh.
 
Trấn nhỏ thật sự không lớn, không có nơi nào có thể đi dạo, sau khi ăn xong hai người quay về khách sạn. Tư Tắc đưa Yến Chân về phòng, trước khi cô đóng cửa nói với cô: “Có chuyện gì có thể qua gọi tôi.” Yến Chân gật gật đầu.
 
Tư Tắc nhìn cô đóng cửa rồi mới đi về phòng của mình.
 
Sáng sớm hôm sau, hai người đi xe buýt lên trên núi.
 
Trên xe đều là dân trong thôn đến trấn trên đi chợ, sau đó mua đồ trở về, người chen người, ngay cả chỗ để xoay người cũng không có.
 
Trong lúc nhất thời trong xe có các loại giọng nói địa phương, gà gáy, vịt kêu, ngan kêu, còn có một mùi kỳ lạ, xen lẫn với nhau.
 
Tư Tắc rõ ràng là có chút không quen, Yến Chân cảm thấy cơ bắp cả người anh đều cứng ngắc lại rồi, căng đến mức gắt gao. Nhưng vẫn rất lịch sự che chở cô, giúp cô ngăn cản hành khách không ngừng chen tới.
 
Xe lái qua mặt đường cao thấp nhấp nhô, một hồi xóc nảy kịch liệt, Yến Chân đứng không vững, ngã sang phía bên cạnh.
 
Sau đó cũng cảm nhận được Tư Tắc nhanh chóng đưa tay đỡ eo cô lại nhanh chóng rút về, cô bỗng chốc ngã vào trong ngực Tư Tắc, cái trán đụng phải lồng ngực của anh.
 
Yến Chân lập tức đứng vững, trong nháy mắt ở giữa hơi thở tất cả đều là mùi hương trên người anh, lần này cô cảm thấy không chỉ có mặt mình nóng lên.
 

Xe buýt dừng ở từng thôn, đến nơi bọn họ muốn đi liền chỉ còn lại hai người bọn họ, hơn nữa xe không lái lên trên núi, chỉ có thể dừng ở chân núi.
 
Hai người từ khi lên xe đến khi xuống xe đã dùng hết nửa ngày, đã qua giữa trưa. Một đường xóc nảy, Yến Chân cũng không có khẩu vị gì, cả người đều sụp đổ.
 
Một viên kẹo xanh biếc được tay của Tư Tắc nâng lên, đưa tới trước mặt cô, Yến Chân cầm lấy từ trong lòng bàn tay anh, là vị bạc hà.
 
Mặt trời đầu mùa thu vẫn chiếu đến hoa mắt người ta.
 
Hai người dọc theo đường núi đi lên, Tư Tắc thấy trên trán của Yến Chân đã toát ra mồ hôi mịn, không nhịn được mà hỏi cô, vì sao nhất định phải tới nơi này mua.
 
Yến Chân ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, thở dài nói: “Người xưa làm giấy, thành phần trong đó là sợi li-be, nhưng giấy trên thị trường, cho dù làm theo yêu cầu thì vẫn sẽ chứa tương gỗ. Một khi trong trang giấy có tương gỗ, tuổi thọ của giấy sẽ không cao hơn trăm năm.”
 
“Mà chu kỳ sửa chữa sách cổ, bình thường là hai trăm năm đến ba trăm năm, nói cách khác, vật liệu dùng để sửa chữa sẽ cùng với sách cổ vượt qua thời gian mấy trăm năm dài dằng dặc.”
 
“Sách cổ là duy nhất, một khi vật liệu dùng để sửa chữa biến chất so với nguyên tác thì không thể bù vào được, tôi không thể đi đến bước mạo hiểm đó.”
 
Nhà của thầy Vạn rất dễ nhận ra, trong sân có một cây hòe gai rất cao lớn, hoa hòe trắng nõn từng đám từng đám nở ở đầu cành, tầng tầng lớp lớp, đi đến gần còn có thể ngửi thấy từng mùi thơm tao nhã.
 
Hai người tiến lên gõ cửa, bên trong có người đáp đậu, một ông cụ khoảng chừng hơn 60 tuổi mở cửa, hẳn là thầy Vạn. Ông nhìn thấy hai người, có chút kinh ngạc: “Cô cậu là?”
 
Yến Chân nói rõ mục đích đến, thầy Phó bừng tỉnh ngộ ra: “A, Diêu lão tiên sinh, tôi biết ông ấy, cô cậu mau vào ngồi.”
 
Trong nhà thầy Vạn chỉ có ông và người bạn già, trong sân nhỏ còn chất đống vật liệu dùng để làm giấy.
 
Thầy Vạn thuận theo ánh mắt của bọn họ nhìn về phía vật liệu chồng chất kia, cảm khái nói: “Tôi làm giấy hơn nửa đời người, nhất thời cũng không bỏ được. Thế hệ sau đã không có ai cảm thấy hứng thú với cái này nữa, làm rất phức tạp, hơn 70 công đoạn, người mua lại ít, gần như không ai dùng.”
 
Buổi tối hai người ngủ lại ở nhà thầy Vạn.
 
Tư Tắc dựa vào khung cửa, nhìn Yến Chân đang đứng ở trong sân ngắm phong cảnh.
 
Mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, anh nghe thấy cô thở dài thườn thượt một hơi.
 
Sáng sớm hôm sau, đúng lúc hàng xóm của thầy Vạn muốn đi trên trấn, hai người mua giấy xong, đi nhờ xe của nhà kia.

 
Yến Chân nhìn Tư Tắc ngồi trên máy kéo vẫn không đổi sắc mặt, đột nhiên nhớ tới một đoạn video cô nhìn thấy trên Weibo.
 
Người chủ trì trong video hỏi người đi đường: “Xin hỏi năm đó bố bạn làm thế nào để theo đuổi mẹ bạn?”
 
Người qua đường trả lời: “Bởi vì năm đó bố tôi không chỉ đẹp trai mà còn biết lái máy kéo, quả thật chính là mê đảo chúng sinh.”
 
Yến Chân đột nhiên nở nụ cười, chọc cho Tư Tắc không rõ nội tình mà nhìn cô mấy lần.
 
Hai người về tới trấn, đóng gói giấy xong, dùng chuyển phát nhanh gửi tới thành phố S, sau đó khởi hành về thành phố Q.
 
Đến thành phố Q đã là 11 giờ tối.
 
Từ nhà ga đi ra, Yến Chân nhìn thấy bên cạnh có sạp hàng bán đồ ăn vặt, dự định mua một ít lót dạ, bảo Tư Tắc đợi cô một chút.
 
Kết quả vừa mua xong quay lại chưa được mấy bước liền bị bốn năm thanh niên lêu lổng cả người đầy mùi rượu ngăn lại.
 
Dẫn đầu là một tên tóc vàng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng thô, trên cánh tay xăm hình xăm không rõ là hình gì. Tóc vàng từ trên xuống dưới đánh giá Yến Chân một lần, mấy thằng đệ bên cạnh vỗ mông ngựa hắn: “Đại ca ánh mắt anh thật là tốt, nhìn cô em này, eo ra eo, chân ra chân.”
 
Yến Chân bị hắn nhìn đến mức cả người nổi da gà.
 
Tóc vàng huýt sáo: “Em gái, vừa tới thành phố Q đúng không, có muốn các anh trai dẫn em đi chơi đùa không?”
 
Giọng điệu ngả ngớn, Yến Chân nghe được chỉ muốn cầm bánh rán trên tay đập vào mặt hắn.
 
“Không đi.”
 
Trong có một thằng đệ mặc áo sơ mi hoa nghe thấy, cười nói: “Ha ha ha, em gái, đại ca bảo em đi thì em phải đi, không đi thì chính là không cho đại ca tụi anh mặt mũi.”
 
Không nghĩ tới vừa nói xong cũng bị đại ca hắn “ba” một cái đánh lên đầu: “Lỗ tai mày có bệnh sao? Không nghe ra người lên tiếng là nam hay nữ à?”
 
Áo sơ mi hoa vỗ mông ngựa lại vỗ trúng đùi ngựa, thuận theo ánh mắt Tóc vàng quay đầu, nhìn thấy một nam sinh đứng sau lưng bọn chúng, không chỉ có khuôn mặt đẹp trai cách bọn chúng một đoạn dài mà ngay cả chiều cao cũng cao hơn bọn chúng một đoạn dài.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.