– Anh đánh thức em sao?
Cô lắc đầu, thay anh lau mồ hôi lạnh trên trán, rốt cuộc không nhịn được hỏi ra lời:
– Rốt cuộc anh đang sợ cái gì?
Cô có thể cả đời cũng không hỏi, nhưng không có biện pháp ngồi tâm hồn anh chịu thống khổ đau đớn, anh nhất định không biết, trong giấc mộng anh tháo xuống ngụy trang khi đó nỉ non vụn vỡ, có nhiều tuyệt vọng vô dụng, bất kỳ một người phụ nữ nào thương anh, làm sao có thể làm bộ như không có chuyện này?
Lời nói vừa hỏi khỏi miệng, cảm giác thân thể anh cứng lại, kéo hai cánh tay cô ôm ra, vén chăn xuống giường.
Bóng vàng dưới ánh đèn, hắn đứng nghiêm ở trước cửa sổ bóng dáng của, cô tuyệt mà thê lương, vậy là ai cũng phất không đi cô đơn. Một khắc kia, nàng cảm thấy mình cùng hắn cự ly thật là xa xôi, hình như, nàng chưa bao giờ từng đã đến chỗ đó, đụng chạm lấy tim của hắn ——
– Anh có muốn. . . . . . đi gặp bác sĩ tâm lý không? – Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, trong lòng anh có nút không giải được, ban đêm luôn ngủ không ngon, cơ thể của anh đã đủ tệ, không chịu nổi nhiều hành hạ tinh thần hơn.
Anh yên lặng hồi lâu, hồi lâu, lời nói ra cũng là ——
– Anh nghĩ, chúng ta vẫn cứ chia phòng ngủ đi. Anh không muốn ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ của em.
Đây không phải là vấn đề ảnh ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ! Anh cho là mới bắt đầu tại sao cô muốn tới đây ngủ với anh? Chính là không muốn một mình anh bị vây trong ác mộng khó có thể thoát thân, cô muốn ôm anh, cho anh sức mạnh vững vàng, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như cô làm rất tệ, nút thắt chặt của anh cô không giải được, anh thậm chí cái gì cũng không nguyện ý nói cho cô biết.
Hôm nay chia phòng, còn lần tới? Có phải là nói chia tay hay không?
Khi anh xoay người kéo cửa phòng ra thì âm thanh thật thấp của cô truyền đến từ sau lưng ——
– Tiếp nhận cảm tình của anh, khiến cho anh rất khó khăn ư?
Anh ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô.
– Sao em nghĩ như vậy?
Cô cười khổ.
– Anh không cần gạt em, em có mắt, cũng có cảm giác, anh không hề vui.
Cô chưa từng quên, ban đầu không phải anh muốn tình yêu, cô không thể nào không cảm thấy, lui tới cùng cô đối với anh mà nói là quyết định vô cùng khổ sở, mới có thể khiến anh có áp lực lớn đến mức ác mộng liên tiếp vào ban đêm.
Nếu như anh không có biện pháp vượt qua điểm này, bọn họ tiếp tục như thế nào? Cô cho anh thứ đáng sợ nhất, anh ép buộc mình tiếp nhận, thỏa mãn tất cả hy vọng của cô, nhưng chỉ có một mình cô vui vẻ hẳn không đủ, mộng đẹp của cô là xây dựng trên nỗi đau khổ của anh, dung túng như vậy, làm thế nào lại là hạnh phúc?
Anh không nói.
Yên tĩnh giống như trầm mặc tràn ngập lẫn nhau, mà anh ngay cả một câu phản bác giải thích cũng không nói ra.
Sự thật, rõ ràng như vậy.
Anh, quả thật không hạnh phúc; anh, đúng là miễn cưỡng bản thân.
Tình yêu, mới là căn nguyên làm anh thống khổ.
Nụ cười của cô, mỗi một ngày yên lặng.
Rõ ràng tình yêu cuồng nhiệt là chuyện ngọt ngào nhất thế giới, nhưng cô một chút xíu tư vị hạnh phúc cũng không cảm thấy.
Tâm sự của cô nặng nề, Chiêm Tuệ Dung đã nhận ra, cười nhạo báng cô:
– Hì, cô gái nhỏ may mắn nhất khắp thiên hạ, đang phiền não bạn trai quá thương cậu, hạnh phúc đến không biết nên làm thế nào phải không?
Cô không còn hơi sức nâng mắt.
– Chớ giễu cợt tớ, tớ bây giờ đang mê mang không biết nên sao làm sao mới phải.
– Mê mang cái gì? Không phải Lương Vấn Hân đối với cậu rất tốt? – Đây chính là người phụ nữ được yêu nhiều quá mà buồn trong truyền thuyết sao?
– Nhưng tớ cảm thấy được, anh ấy dường như có tâm sự rất nặng nề, hỏi anh ấy anh ấy lại không nói cho tớ. Tớ cảm nhận được. . . . . . tớ giống như đang ép buộc anh ấy lui tới với tớ, làm cho anh ấy rất khó khăn.
Chiêm Tuệ Dung suy nghĩ một chút.
– Anh ấy có từng nói yêu cậu không?
Cô sững sờ.
– Không có. – Chưa từng có.
Mới bắt đầu, là cô cho rằng, tình cảm cũng không nhất định cần nói ra miệng, quan trọng là làm thế nào, hôm nay hồi tưởng lại, không phải là anh không nói, mà là. . . . . . mình có lẽ cũng không rõ ràng?
Tồn tại mà không nói, và không xác định có tồn tại hay không, đó hoàn toàn là hai việc khác nhau.
– Chuyện giữa các cậu, tớ là một người ngoài hẳn không nên nói quá nhiều…, nhưng cho tới nay, tớ luôn cảm thấy cái gì anh ấy cũng thuận theo cậu, thuận đến có điểm không giống như đang đối đãi với bạn gái, vậy thật sự là tình yêu sao? Tớ không thể thay cậu phán đoán, tình cảm là cậu đang cố, anh ấu có phải thật yêu cậu không, chính cậu cảm giác chuẩn nhất, tớ chỉ có thể nói, nếu như ở chung một chỗ hai người đều không vui vẻ, vậy còn không bằng chia tay sảng khoái, cần gì hành hạ lẫn nhau, tối thiểu trước kia làm bạn bè cũng không có những phiền não này, có vài người thích hợp làm bạn, không thích hợp làm người tình.
Chia tay? ! Quan Tử Dung đột nhiên chấn động.
Chia tay với Lương Vấn Hân, chuyện như vậy cô chưa từng hề nghĩ ngợi!
– Đầu tớ thật là đau, tiểu Tuệ, cậu để cho tớ suy nghĩ thật kỹ một chút.
Chiêm Tuệ Dung nhún nhún vai.
– Vậy cũng tốt, tự cậu hiểu rõ ràng, tớ đi về trước đây.
Không phải anh thật sự yêu cô? Những lời này, ngay từ trước khi tiểu Tuệ nói, cô cũng đã tự hỏi mình lặp đi lặp lại trăm nghìn lần.
Anh đối với cô rất tốt, cưng chiều tới cực điểm, nhưng cái này chẳng lẽ đã đại diện cho tình yêu rồi sao? Ba mẹ cũng cưng chiều cô, anh chị cũng đối với cô xin gì được nấy, cưng chiều và tình yêu, trước đến giờ luôn không thể vạch lên ngang bằng, tình cảm có quá nhiều diện mạo, trừ tình yêu, còn có tình thân, tình bạn. . . . . . rất nhiều rất nhiều, tình cảm anh đối cô, là loại nào?
Ở cùng hơn một năm, cô cũng hiểu ít nhiều, người đàn ông này nhiều tịch mịch, lại sợ cô độc một mình cỡ nào, bởi vì cái ngày đó, cô hết nghỉ đông trở lại, chăm sóc anh bị bệnh, cho anh khát vọng ấm áp và quan tâm, thái độ của anh từ một ngày đó trở đi, sinh ra biến hóa vi diệu.
Sau đó ở bệnh viện trở về ít lâu, khi tỉnh lại người bên cạnh là cô, anh rất tự nhiên liền hỏi cô cần cái gì?
Thật ra thì mặc kệ lúc ấy đáp án của cô là gì, anh cũng sẽ đồng ý nhỉ? Anh chỉ đang thuận theo tâm ý của cô mà làm, không nhất định thật là anh muốn.
Nói một cách thẳng thừng, đây chẳng qua là một loại tình cảm lệ thuộc và phó thác lúc cô đơn, khi anh bị cô độc vô cùng vô tận cắn nuốt thì mặc kệ người vươn tay chính là ai, anh cũng đều quý trọng nắm chặt tất cả.
Anh chi ừ, bị tịch mịch mờ mắt, tham luyến ấm áp cô cho.
Đó không phải là yêu.
Nhưng bởi vì cô thương anh, muốn cho anh tình yêu, cho nên bọn họ thành quan hệ thế này.
Một người e ngại tình yêu, sao có khả năng lại đi yêu ai đó? Ban đầu cô vị vui sướng làm choáng váng đầu óc, lại bỏ quên điểm này.
Như vậy, so với vơ vét có sự khác biệt gì? Bởi vì cô theo đuổi anh, chủ động bày tỏ tình cảm, cho nên anh ép buộc mình tiếp nhận, khi áp lực lớn đến mức tâm linh không cách nào chịu đựng gánh nặng nữa thì mới có thể khiến cho tình yêu đi qua thành bóng ma quấn lên người anh, ban đêm ác mộng liên tiếp.
Cô hình như có chút hiểu tâm tình của anh.
Cô yêu, lại tạo thành gánh nặng phiền toái, cô không thể nào không cảm thấy mình quá ti tiện. . . . . .
Lại một lần nữa ngửa đầu nhìn đồng hồ treo tường, mười một giờ đúng.
Cô bé nhỏ đi đâu? Vừa mới đến hiệu sách cô làm, ông chủ nói cô sắp xếp nghỉ ngơi, hoàn toàn không đi làm, lịch học hôm nay cũng chỉ có nửa ngày, rốt cuộc cô ở nơi nào?
Cô chưa từng về nhà trễ như vậy, cho dù về muộn, cũng nhất định sẽ gọi điện thoại nói cho anh biết, anh mới gọi mấy cú điện thoại, đều là trạng thái tắt máy.
Lương Vấn Hân suy nghĩ một chút thấy không ổn, cầm chìa khóa ra cửa, muốn ra gần đây tìm một chút.
Vừa đi ra khỏi nhà, bước chân dừng lại, bóng dáng đang muốn nhấn chuông này, làm ngơ ngác tất cả các động tác của anh.
Cô không bắt xe buýt, một mình đi chậm rãi, vừa đi, vừa nghĩ rõ ràng.
Cô hiện tại, đầu hỗn loạn một đống.
Rất nhiều chuyện, không nghĩ rõ ràng thì rất mơ hồ, cẩn thận thăm rút tơ bóc vỏ đến rõ ràng, ngược lại sợ đến tình nguyện trốn tránh, cái gì cũng không biết tất sẽ không bối rối.
Nếu như, anh thật không thương cô, cô phải làm sao?
Ngu ngốc là một loại hạnh phúc, một khi hiểu, làm thế nào có thể vì duy trì hạnh phúc giả tưởng của mình, không nhìn anh miễn cưỡng và khổ sở?
Cô, một mực cưỡng cầu, chỉ là tự mình chưa từng thấy rõ thôi.
Đến gần cửa nhà, cô cúi đầu tìm kiếm cái chìa khóa, xốc chuỗi vật thể kim loại lên đồng thời ngẩng đầu, cũng ngừng bước chân, giật mình nhìn lại đôi nam nữ ôm nhau phía trước diien daan lee quuy doon.
Đây thật sự là tình tiết xung đột xen ngang thiết yếu của tất cả phim bộ Trung. Quan Tử Dung ngồi trong phòng, bất đắt dĩ nghĩ.
Mặc dù sau đó Lương Vấn Hân ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô phía trước, lập tức gạt tay quấn ở thắt lưng anh ra, kinh ngạc kêu: “Dung ——”
Cô không nói gì, chỉ bình tĩnh đáp một câu:
– Anh có bạn sao? Vậy em đi lên trước.
Biết rõ đây là tình tiết hiểu lầm cũ kĩ thông dụng, trong lòng vẫn cảm thấy rất là khổ sở. Không phải cô hiểu lầm cái gì, mà là bi ai phát hiện, cô ngay cả lập trường hiểu lầm cũng không có.
Nếu như không phải là người đã từng rất thân mật, ngay cả một mảnh vạt áo của đối phương anh cũng không đụng tới. Cô gái kia —— thành thục phóng khoáng, xinh đẹp động lòng người, tất nhiên từng có một đoạn với anh.
Người kia, có thể khiến cho anh rộng mở trái tim, không e ngại tình yêu nói chuyện yêu, còn cô lại chỉ có thể làm anh khổ sở, cô cảm thấy, bọn họ hoàn toán không phải đang nói yêu, chỉ là mình cô đơn phường, đơn phương thương anh mà thôi.
Cô cảm thấy mình quá thất bại, thất bại đến quá thảm hại.
Không nhịn được, nước mắt liền rớt xuống.
Sau đó Lương Vấn Hân đi vào trong phòng, thấy cô ngồi ở mép giường yên lặng rơi lệ, anh không nói một câu, yên lặng khác thường ngồi một góc.
– Sao không nói lời nào? Không phải anh tới để giải thích sao? – Cô hít hít lỗ mũi.
– Em muốn nghe cái gì?
– Người đó. . . . . . là bạn gái trước?
– Đúng.
– Anh từng thích cô ấy?
– Ừ. – Không thích, làm sao lui tới?
Cô lau lau nước mắt, cố nặn ra nụ cười, muốn cho mình biểu hiện ung dung rộng lượng một chút.
– Vậy sau tại sao phải chia tay?
– Em có thể tưởng tượng loại tình tiết kịch bỉ ổi nhất, cô ấy và người đàn ông khác lên giường, bị anh bắt quả tang. Bọn anh rất lâu không có liên lạc.
Người phản bội dả thương như vậy, có bao nhiêu tình cảm khắc sâu cũng không còn sót lại chút gì chứ?
– Vậy. . . . . . em đây? – Cô chần chừ một lúc, vẫn hỏi.
– Em cái gì?
– Anh yêu em à? – Anh có thể không chút do dự nói yêu bạn gái trước, như vậy đối với cô, chính anh có rõ ràng đó là dạng tình cảm gì hay không?
Lúc này, anh trầm mặc, chậm chạp không trả lời được.
– Muốn anh nói như vậy, rất khó khăn, thật sao? Lương, anh chưa bao giờ nói cho em biết, anh ôm chặt em là có tâm trạng gì. Em muốn, thật ra không phải anh cẩn thận che chở, mà là ở trong thế giới tình cảm, một ánh mắt anh nhận định, kiên quyết, nhưng mà, chưa từng có. . . . . . Anh khiến cho em không biết làm thế nào, anh biết không?
Anh khiến cho cô, không biết làm thế nào?
– Em hi vọng. . . . . . nghe anh nói cái gì? – Phải thế nào, để cho cô tốt hơn chút?
– Không phải là em hy vọng nghe được cái gì, mà là anh muốn nói cho em biết cái gì? Lương, anh chưa từng nói với em gia đình của anh, quá khứ của anh, tình cảm của anh, tất cả thứ thuộc về anh, em đều không biết. . . . . .
Anh chấn động, đáy mắt hiện thoáng qua đau đớn:
– . . . . . . . Không cần, cái đó rất bẩn, em không cần biết. . . . . .
Một khi nói rồi, anh sẽ không biết làm sao đối mặt với cô, cô tuyệt đối không cách nào tiếp nhận anh như vậy, bọn họ thật sự. . . . . . chỉ có thể chia tay.
Đúng rồi, chính là đoạn quá khứ khiến cho anh không bao giờ yêu nữa, không dám yêu. Cô nhìn vào linh hồn đau đớn bi khốn ở đáy mắt đạo kia, lồng ngực đau đớn, im lặng rơi lệ.
– Anh có nghĩ tới hay không, anh một mực dùng tâm trạng cảnh giác sợ hãi đối mặt em… em phải làm sao? Mỗi đêm nhìn anh gặp ác mộng, em có tâm tình gì? Sự thật em yêu anh, lại là nguồn gốc tạo thành ác mộng hàng đêm không ngừng của anh, cảm giác của em có bao nhiêu khó chịu? Ngay cả khi em ôm anh chặt hơn nữa, lòng của anh vẫn cách em thật xa xôi, cho tới bây giờ em cũng chưa từng đụng chạm qua, cái loại cảm giác không đi vào được trong lòng anh, rất khổ sở anh biết không?
Anh khiến cho cô. . . . . . rất khổ sở? !
Lương Vấn Hân khiếp sợ, kinh ngạc.
– Anh. . . . . . không biết. . . . . . Anh cũng không muốn tổn thương em. . . . . . – Anh rất nỗ lực, đã dùng hết toàn lực muốn bảo vệ thủ hộ nàng, còn chưa đủ sao?
Cho nên, cô không cười nữa; cho nên, cô rơi nước mắt trong tình yêu. Lẽ nào anh sai lầm rồi sao?
– Lương, tình yêu không phải như thế. – Không phải coi cô như bếp bê lưu lý, nâng niu trong lòng bàn tay bảo vệ hết mức có thể, cô cũng muốn chia sẽ nự cười nước mắt với anh, cùng sinh mệnh anh chung nhịp đập, bọn họ phải cùng buồn chung vui, nhưng giữa bọn họ lại ngăn cách rãnh sâu, tâm trước giờ đều chưa có kết hợp với nhau.
– Anh, không hiểu thế nào là yêu một người. – Cho nên cũng là. . . . . . chưa từng có yêu cô sao?
Anh im lặng một hồi, cũng không nhúc nhích đưa mắt nhìn cô, dường như ngay cả tim đập, hô hấp cũng quên lãng.
Thật lâu, anh có động tác, nhẹ nhàng chớp lông mi, gần như im lặng lẩm bẩm tự nói:
– Vẫn không có biện pháp à. . . . . .
Biết rõ sẽ là dạng này, còn vô nghĩa cố đi thử, cũng bởi vì một câu trên MSN của cô: “Cho dù rất đau, em biết rõ nhất định sẽ có chỗ vui sướng, vì những thứ vui vẻ đó, em muốn thử.” Cũng bởi vì không đành lòng nét mặt thất vọng của cô, anh thử, đơn thuần chỉ muốn giữ lại điều làm ấm lòng người, quyến luyến nụ cười ngọt ngào.
Vậy mà sự thật chứng minh, vô ích, anh không giữ được nụ cười của cô.
anh, vẫn làm thương tổn cô.
“Anh, không hiểu thế nào là yêu một người”
Sau khi cô nói ra những lời này, anh không nói gì thêm nữa, không nói một câu xoay người rồi rời đi, ba ngày liên tiếp, hoàn toàn mất đi liên lạc, không có một chút xíu tin tức.
Gọi điện thoại di động, rõ ràng không mang ra ngoài, ngay cả cái chìa khóa cũng còn đặt ở trên tủ giày.
Đứng ngồi không yên ba ngày, anh trở về.
Sắc mặt có chút tái nhợt, mang một chút mỏi mệt, giọng lại vô cùng kiên định, mở miệng câu nói đầu tiên chính là ——
– Dung, chúng ta chia tay đi!
Ước chừng cô sững sờ ba phút, hoàn toàn không biết đáp lại thế nào.
– Anh. . . . . . vẫn là nguyện không nói cái gì? – Tình nguyện chia tay, cũng không nguyện nói ra đoạn quá khứ kia để cho cô và anh đối mặt, vượt qua sao?
Anh trầm mặc.
– Thật xin lỗi.
– Thật. . . . . . chỉ có thể như vậy thôi sao? – Hắn buông tha thật dễ dàng, nhưng cô không làm được như vậy, tâm trạng quá đau khổ.
– Anh nghĩ thật lâu, có lẽ em nói đúng, anh không thể nào yêu ai nữa, cố ý muốn làm người tình, chỉ biết tổn thương ngươi, cho nên, chúng ta trở lại lúc ban đầu, được không?
Đây chính là —— kết luận ba ngày mất tích của anh? Sau khi tỉnh táo suy xét lại, thấy rõ ràng thật ra thì bản thân không thương cô, đây chẳng qua là thói quen, chỉ là lệ thuộc vào, chỉ là quá tham lam ấm áp cô cho?
Cho nên, mới có thể nói chia tay. . . . . .
Bất cứ vấn đề gì, cũng có thể giải quyết, chỉ có một chút thì không cách nào vãn hồi quân cờ chết đi—— anh không thương cô.
Anh không thương cô, nên cũng không cần nói chuyện gì.
– Được, chúng ta chia tay. – Cô nhẫn nhịn, lần này không cho nước mắt rớt xuống.
– Dung. . . . . . – Anh nhìn lại cô, muốn nói lại thôi.
Nàng mạnh chống đỡ lấy không để cho nụ cười sụp đổ mất, đẩy anh một cái.
– Nét mặt đó của anh là gì? Yên tâm, không có chuyện gì! Bây giờ mặc dù vẫn thích anh, nhưng em sẽ làm nó từng chút từng chút từ từ nguội lạnh đi, anh chớ không tin, năng lực hồi phục của em rất tốt, không bao lâu nữa, anh sẽ nhìn thấy bộ dạng em sáng mắt khôi hài. Ngược lại là anh, em muốn là quen bạn trai thứ hai, anh cũng đừng có ghen.
– Ừ, anh không có. – Có thể lại nhìn thấy nụ cười của cô, như thế nào cũng không có việc gì.
Nụ cười cứng đờ, âm thanh rỉ ra một chút khổ sở.
– Không cần phải đáp tự nhiên như vậy chứ?
Cơ thể anh đảo một cái, đứng không vững vịn bàn. Quan Tử Dung nhận thấy được anh không thoải mái, lo lắng hỏi thăm:
– Lương, anh khỏe chứ? Sắc mặt rất khó nhìn.
Gương mặt đó, tái nhợt giống như quỷ không có khác biệt.
– Không có việc gì. Chỉ là không quen giường, ở bên ngoài ngủ không ngon, nghỉ ngơi một chút liền hết chuyện.
Sau khi cửa phòng đóng sau lưng anh, lúc này cô mới vứt bỏ nụ cười chống đỡ gắt gao.
Thật là khổ sở, thật là muốn khóc. . . . . .
Thật bi thảm, lần đầu trong cuộc đời, yêu thích một người như vậy, vừa mới yêu nhiệt tình, quay đầu lại mới phát hiện, đối phương cũng không hề chân chính yêu cô.
Mối tình đầu của cô, bắt đầu vẻ ngoài đắc ý, cũng đột nhiên kết thúc, trước sau chỉ ba tháng.