Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 7-1


Khuya lắm rồi chứ?

Buông thả đầu óc, để suy nghĩ thấm vào từng giọt, lúc này mới chuyển động tứ
chi tê cứng, ánh mắt dời về phía biểu tượng thời gian góc phải phía dưới màn hình máy vi tính.

Mười giờ rưỡi.

Mắt khô khốc lần nữa dời về danh sách MSN, trong danh sách người liên lạc trống rỗng, chỉ có hai mục ghi chép, một chưa gửi, một gửi rồi.

Vốn chính là vì cô mà treo lưới, tối nay cô không thể nào login vô ích.

Phần lớn thời gian, anh sẽ cảm thấy cô hành động không giải thích được,
thường thường khiến cho anh không nói gì đến cùng, nhưng nhiều thời điểm hơn, một câu nói lơ đãng của cô, một cử động nhỏ, lại làm cho người ta
ấm thẳng đến tận sâu đáy lòng.

Tựa như rõ ràng không có trọng
điểm, một buổi tối cố gắng phải kéo theo anh đi luyện tốc độ viết chữ,
ngay cả con chó ở trường học mang mấy thai cũng có thể nói hai giờ. Được rồi, thật ra muốn nói chuyện phiếm cũng có thể tới phòng anh tán gẫu
mà, không thể nhịn được nữa mắng cô rốt cuộc nhàm chán đủ chưa có thì cô lại xoay xoay vặn vặn nói: “Ai hừm, có mấy lời trước mặt anh sẽ ngượng
ngùng!”

“Là chó trường em mang thai chứ cũng không phải em mang thai, em đang ngượng ngùng cái quỷ gì?”

Sau lại mới biết, cô kéo anh tán gẫu ba, bốn giờ, chẳng qua là muốn nói một câu: “Lương, em yêu anh. . . . . .”

Cô trước giờ, chưa từng nói câu nói đó trước mặt anh.

Mỗi đêm ôm gối đến ngủ với anh thì luôn đợi khi anh ngủ rồi, mới lặng lẽ ghé vào lỗ tai anh, dịu dàng thổ lộ câu nói đó.

Cô không biết, thật ra thì anh đều nghe thấy hết, mỗi một tiếng đều nặng nề đập vào trái tim anh.

Cô bé này thoạt nhìn sảng lãng hào phóng, thật ra thì trong xương đối với
chuyện tình cảm luôn kín đáo uyển chuyển hàm xúc, chưa bao giờ lớn mật
tỏ tình, nhưng một khi yêu, lại sẽ dùng toàn bộ của cô, dâng hiến hy
sinh vì đối phương, cô chính là người như vậy.

Nhìn cô moi tim
móc phổi, chân thành bỏ ra như vậy, mỗi một phần tình cảm đều dồn nén
ngực anh, nặng trĩu, anh thật sự rất sợ, sợ sẽ phụ lòng tình cảm thuần
khiết của cô. Cô càng để ý anh, tình cảm nặng nề như vậy càng ép tới

ngực hít thở không thông, giữa hai người tồn tại căng thẳng hết sức nhạy cảm, nước mắt của cô, sụp đổ.

Đồng hành đường đi đến cuối cùng,
cô không có một chút oán hận, MSN mỗi đêm, từ “Em yêu anh” , đổi thành
”Ngủ ngon, chúc anh có giấc mộng đẹp” .

Đó là quan tâm chân thành nhất của cô, bởi vì cô rất hi vọng, anh có thể đủ yên ổn có một đêm ngủ tốt, cho nên bỏ qua tình yêu của cô.

Không thể yêu nữa, cô lựa chọn chúc phúc.

Cô gái thuần khiết, lương thiện, chân thành như thế, anh đời này cũng chỉ có thể gặp phải một người thôi.

Log out, tắt máy tính ra khỏi phòng, đi qua cửa phòng cô, bên trong lộ ra
ánh sáng làm anh cảm thấy chút bất ngờ. Anh cho rằng tối nay cô sẽ không trở về.

Cửa phòng cũng không đóng chặt, anh thử đẩy nhẹ, từ một nửa khe cửa nhìn thấy Quan Tử Dung ngồi sững sờ trên giường.

Không biết cô đang suy nghĩ gì, vẻ mặt có một chút đờ đẫn.

Cất bước đi tới bên giường, anh nhẹ nhàng gọi khẽ: “Dung?”

Cô trừng mắt nhìn, vẻ mặt hơi mờ mịt thể hiện còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.

“Em trở về khi nào? Hẹn hò có tốt không?”

“Hẹn hò. . . . . . đó, hoàn hảo.” Nửa đoạn trước hoàn hảo.

“Không phải em làm xong rồi quay về đó chứ?” Không qua đêm, không ôn tồn ôm
ngủ, làm xong phủi mông một cái rồi đi, cảm giác như vậy không được tốt.

“Làm cái —— à, bọn em không có làm.” Bao cao su cũng bỏ đi, chính là không có làm.

Anh nhíu mày.”Tại sao?”

Nói đến đây. . . . . . vẻ mặt cô hiện lên một chút ngượng ngùng, nhỏ giọng ấp úng một câu.

“Cái gì?” Anh không nghe rõ.

“. . . . . .” Nhắc lại một lần nữa.


“Rốt cuộc là cái gì? Âm lượng bình thường chút cho anh, không nên dùng tiếng rên rỉ.”

Quan Tử Dung không đếm xỉa gì nói. “Em nói, em giống như lãnh cảm á!” Nói
xong, cô xấu hổ lấy đôi tay che mắt lại. Ghét, chuyện mất mặt như vậy cô còn phải nói lớn tiếng thế. . . . . .

Lương Vấn Hân nhìn cô chăm chú chừng ba phút, sau đó kéo tay của cô xuống, không nói một câu nói liền chạm mặt hôn môi của cô.

“Á!” Tiếng hô kinh ngạc của cô bị nuốt hết, đầu tiên là anh khẽ hôn, cũng
không nóng nảy vào, chậm rãi mút gặm môi dưới, từ từ trong tiếng thở dốc của cô, tỉ mỉ dán mút môi hồng nộn, tỉ mỉ thưởng thức mỗi một chỗ mềm
mại bên trong khoang miệng, vùng đất nhạy cảm.

Anh buông cổ tay
cô ra, đổi thành vòng bên eo cô, tay phải lướt qua đường cong mềm mại
trên cơ thể cô, dừng ở bộ ngực đẫy đà, ngăn cách qua quần áo vỗ về chơi
đùa chọc ghẹo.

Tay được tự do, hoàn toàn quên phải kháng cự sự
đụng chạm không thích hợp này, đầu óc hỗn loạn không cách nào suy tư
nhiều hơn, chỉ có thể dùng lấy bản năng gần sát anh, ôm anh, theo anh
thở gấp gáp run sợ, cảm nhận vui thích anh đang cho.

Xốc xếch bên gối , hai thân thể lửa nóng dây dưa, năm ngón tay thon dài dạo chơi
trên da thịt trẻ trung trơn mịn, thăm dò xuống hai luồng mềm mại, anh
dừng lại, ngước mắt hỏi: “Muốn anh tiếp tục không?”

Trong nháy mắt cô tỉnh táo lại, thu hồi lý trí, vội vàng hoảng hốt đẩy anh ra, cầm chăn lên che cơ thể gần như trần truồng lại.

“Như vậy, em còn có thể cảm thấy mình lãnh cảm?” Cô ở dưới người anh phản
ứng rất nhiệt liệt, anh quen thuộc mỗi một tấc mỗi vùng mẫn cảm trên cơ
thể cô, rõ ràng làm sao để có thể mang cho cô vui thích, để cho cô run
rẩy trong cơn cao triều, anh thậm chí cảm thấy, không còn có người phu
nữ nhạy cảm so với cô, như vậy gọi là lãnh cảm?

Giống như là một
chậu nước lạnh đổ xuống đầu, khi cô ý thức được hành động của mình thì
đã quăng một cái tát về phía gương mặt của anh rồi.


Anh vì chứng minh một điểm này, tùy ý hôn cô, ôm cô, đụng cô? !

Lần đùa giỡn này, thật là quá sức quá đáng, cô không thể tha thứ.

Anh cũng không nhúc nhích, vẻ mặt thậm chí không có bất kỳ biến hóa nào,
nếu như không phải là má trái nhanh chóng ửng hồng dấu tay, dường như
cái tát này chẳng qua là ảo giác.

Hơi thở anh ổn định, tiếp theo
nói: “Anh trước mắt là người đàn ông duy nhất em từng có, em bình thường hay không bình thường anh rõ ràng nhất, nếu như vừa nãy em gật đầu, anh bây giờ đã tiến vào em. Cho nên, vấn đề không tại em, mà là xuất hiện
trên người Thư Hiền.”

Anh. . . . . . không nói giỡn? Vừa nãy, anh thật sự muốn ân ái với cô?

“Em. . . . . . nhưng. . . . . . em thật sự một chút phản ứng cũng không có. . . . . .” Hại Dư Thư Hiền rất lúng túng, hai người giằng co ở đó, cô
có lỗi với cậu ấy, rồi tự tội nghiệp cho mình, không nhịn được hoài nghi nơi đó của mình có vấn đề, không có mặt mũi đối mặt với cậu ấy.

Nhưng quay đầu lại, lại dễ dàng dưới trêu chọc của Lương Vấn Hân dâng cao lửa dục, cô cảm thấy mình cực kỳ giống dâm phụ. . . . . . Cái tát vừa nãy,
thật ra thì có một phần thẹn quá hóa giận, giận chính mình ý chí không
kiên, dễ dàng bị dẫn dụ, hoàn toàn quên mình còn có bạn trai. . . . . .

“Có lẽ nói như vậy tương đối thỏa đáng. Không phải là em không có tình dục, mà là Dư Thư Hiền không thể khơi lên dục vọng của em.” Anh duỗi tay,
thương tiếc sờ nhẹ gương mặt mờ mịt của cô.”Nếu như cùng Dư Thư Hiền
thật không có biện pháp, vậy thì tới tìm anh, không sao cả.”

Cô nghi ngờ nhướn con mắt.”Anh muốn hợp lại?” Là ý tứ đó sao?

Không phải đã. . . . . . kết thúc sao? Không thương, có khác gửi gắm, vậy tại sao tâm còn có thể níu chặt, đập thình thịch một hồi khó nói lên lời?

“Không phải.” Lương Vấn Hân lắc đầu. Anh chưa từng hối hận, cũng sẽ không có đường rút lui.

Tại sao chợt nghe anh phủ nhận, cô cảm giác rất thất vọng? Chẳng lẽ trong tiềm thức đối với anh còn ôm mong đợi?

“Nếu không rốt cuộc anh có ý tứ gì?” Hôn cô, ôm cô, lên giường với cô, lại không tính toán hợp lại?

“Em không cần phải chia tay với cậu ta, cậu ta cho em tình yêu em muốn. Anh không cần gì cả, trừ tình dục, cũng không có gì có thể cho em, ngày nào đó lúc em muốn rời đi, nói một tiếng để cho anh biết là tốt rồi.”

Cho nên ý tứ của anh là, cô có thể yêu, lấy người khác không sao, cùng
người khác lui tới cũng không có việc gì, anh cho phép cô bắt cá hai
tay, một mặt đòi hỏi tình yêu trên người đàn ông khác, một mặt lại đòi
hỏi vui sướng thể xác trên người anh, anh chỉ thỏa mãn nhu cầu bầu bạn
tình dục của cô là được rồi?

Tại sao làm chuyện nhục nhã như thế, anh có thể nói mà không suy nghĩ chút nào?

“Tại, tại sao. . . . . .” Cô rối loạn sững sờ đến cà lăm.


Không hiểu, thế nào cũng không hiểu tâm tính của anh.

Anh mỉm cười. “Loại chuyện như vậy rất bình thường, là em đối đãi với người quá chân thành, không hề nghĩ ngợi đến mà thôi.”

“Vậy vì sao anh lại tính nguyện mặc em lợi dụng?”

Anh vòng chặt hai cánh tay, che chở cô vào trong ngực, khẽ vuốt tóc cô thật dịu dàng. “Em vui vẻ là được rồi.”

Thật, anh chỉ muốn cho cô vui vẻ, cái khác, không sao cả.

Một câu nói nhàn nhạt, lại làm cho cô nghe thấy tâm tính thiện lương chua xót. . . . . .

Tại sao anh phải đối tốt với cô như vậy?

Tại sao luôn đối tốt với cô như vậy, cố tình không thương cô? Để cho cô lâm vào cục diện không thể ở, lại không đi được?

Anh khiến cho cô, thật khó khăn. . . . . .

“Em sẽ không làm chuyện như vậy!” Cuối cùng, cô nói câu này.

Đừng nói làm, nghe thấy cũng cảm thấy đau lòng thay anh, cô làm sao có thể dùng phương thức ác liệt này chà đạp anh?

Cô và anh, vẫn duy trì hình thức trước sau như một, quan tâm lẫn nhau,
cũng sẽ không vượt qua giới hạn giữa bạn bè và người tình, nhưng trải
qua đêm hôm ấy, thật ra thì trong lòng cô biết, bọn họ trước giờ không
chỉ là bạn bè.

Cô, chưa từng buông anh xuống.

Một khi có
nhận thức, sẽ không thể thản nhiên đối mặt với Dư Thư Hiền. Có lẽ giống
như Lương Vấn Hân từng nói qua, cô chân thành, nói trắng ra chính là ngu xuẩn, cho tới bây giờ không học được diễn trò, cho nên trong năm cuối
cùng đại học, cô và Dư Thư Hiền dần dần xa cách.

Lúc chia tay,
hai người cũng không có bất ngờ quá lớn, quá trình chia tay tương đối
bình thản, có lẽ sớm lĩnh ngộ được, không có nền tảng tình cảm thật sâu
đậm, cuối cùng khó có thể đi tiếp lâu dài.

Trước khi gần tốt nghiệp đại học, Lương Vấn Hân càng lúc càng trầm mặc, ngay cả cười cũng có vẻ gượng ép.

Cô không ngu ngốc, trong lòng ít nhiều có hiểu mấy phần, tâm tình anh xấu nguyên nhân là từ cô.

Mỗi lần nghe cô gọi điện thoại về nha, nói dự định sau khi tốt nghiệp, anh lại ngày càng hơn trầm lặng hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.