Khát Tình - Taekook

Chương 72: 추가 이야기. Ông Trời Ưu Ái Cho Anh Và Em.


Bạn đang đọc Khát Tình – Taekook – Chương 72: 추가 이야기. Ông Trời Ưu Ái Cho Anh Và Em.

.

Năm 19xx.

“Không đi học”

Ba Hyun hít một hơi thật sâu day day trán rồi lại ngồi xuống ghế lần thứ 77 để giải thích cho Kim Taehyung chuẩn bị lên lớp 7 biết vì sao cậu nên đi học.

Kim Taehyung sau khi nghe ba nhỏ nhà mình nhắc lại câu mà cậu đã nghe 77 lần vẫn cứng đầu lắc lắc.

“Không, đi học làm gì chứ ba? Nhà mình giàu thì thuê người về dạy, tới lui cái nơi nhàm chán đó làm gì?”

“Rèn cho con cái tính tập thể chứ sao? Con nói con ngưỡng mộ bố, muốn được giống bố, để được vậy con phải đi học!” ba Hyun nhìn mặt con trai gật gật như vậy liền thấy có hi vọng.

Taehyung lơ đãng nhìn ra chỗ khác, hai tay khoanh lại.

“Con điều tra rồi, bố còn chả đi học tiểu học huống gì đi học trung học. Con không học vẫn có thể được như bố”

Ba Hyun bất lực nhìn con trai mình, sau đó bĩu môi nhìn chồng đang đọc sách cho Namjoon nghe.

“Mình!”

“Ơi, anh đây” bố Kim đẩy gọng kính nhìn chồng nhỏ đang giận dỗi vì không thuyết phục được con trai.

“Con trai anh anh tự đi mà dạy. Em không biết thằng nhóc này giống ai mà lì đến như vậy!”

Kim Taehyung mỉm cười.

“Ba, ông nội nhỏ nói con giống ba ở khoản lì lợm này, không cần điều tra gì nữa”

Ba Hyun tức đỏ mặt hậm hực đi về phía chồng mình ngồi vào lòng mà dỗi. Bố Kim đưa sách cho Namjoon rồi dỗ dành chồng nhỏ của mình.

“Kim Taehyung, ngày mai bố con mình đến trường của con, chỉ cần con liệt kê ba điểm con không thích ở trường, bố lập tức thuê người dạy con tại nhà”

Kim Taehyung gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau cậu được bố Kim đưa đến một ngôi trường tầm trung của thành phố.

“Hiện giờ bố đang công tác ở đây nên con sẽ học ở đây một thời gian thôi. Khi nào xong việc chúng ta sẽ trở về Nga”

“Vâng”


Taehyung nắm tay bố đi vào bên trong một lớp học, chỉ mới đứng trước cửa lớp cậu nhóc đã khẽ nhăn mặt.

“Mùi gì vậy?”

Cô giáo tiếp nhận học sinh mới, khuôn mặt vui vẻ chào tạm biệt bố Kim rồi dắt Taehyung lên bục giảng đứng.

“Lớp trật tự nhé, hôm qua nhà có việc nên đến hôm nay bạn Kim mới có thể đến lớp chúng ta, cùng chào đón bạn nhé”

Các bạn trong lớp nghe cô giáo nói xong đều dồn ánh mắt về phía cậu nhóc ngay sau đó như một sự chờ đợi. Kim Taehyung chậc một tiếng phiền phức rồi nói.

“Xin chào, tôi tên là Kim Taehyung. Ngày hôm nay sẽ học chung với các bạn. Mong được giúp đỡ”

Mọi người trong lớp bắt đầu xôn xao.

“Ồ cậu ấy có vẻ thân thiện”

“Nhìn đẹp trai ghê”

“Nhìn giày cậu ấy mang bóng loáng quá, chắc chắn là con nhà giàu”

Kim Taehyung điềm nhiên nhìn các bạn, trong đầu nhớ về tối hôm qua ba nhỏ đã bắt cậu nhóc học thuộc đoạn tự giới thiệu này.

Cô giáo tươi cười nói.

“Tiết này là tiết tự sinh hoạt, nên các em tiếp tục làm quen nhau như hôm qua nhé. Còn bạn Taehyung, lớp còn trống nhiều chỗ, con thích chỗ nào thì ngồi đại nha”

Đợi cô giáo ra khỏi lớp, Kim Taehyung thở dài hạ cái mặt tươi tỉnh khi nãy cố gồng xuống. Cậu nhóc nhìn xung quanh lớp không có chỗ nào vừa mắt.

“Thật nghèo nàn” cậu nhủ thầm.

Kết thúc dò xét, Kim Taehyung phát hiện cái lớp này cũng không ổn lắm. Cậu nhóc nhìn về phía góc lớp, có một đứa bé ngồi một mình, phía trên trống tận năm sáu dãy bàn.

Cậu khẽ cau mày rồi đi thẳng xuống nơi đứa bé kia đang ngồi.

“Tại sao không ngồi gần người khác?”

Đứa bé kia rụt rè ngẩng đầu nhìn cậu nhóc trước mặt, bóng Taehyung trải khắp người đứa nhỏ như một sự đe doạ.

“X-Xin… xin lỗi” đứa bé khó khăn cất tiếng, giọng nói chứa đầy sợ hãi.


“Trả lời câu hỏi” Taehyung vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt.

“T-Tớ không… được phép, kh-không được phép lại gần các bạn ấy. Xin lỗi, đừng đ-đánh tớ”

Kim Taehyung nghĩ rằng nhóc biết thứ đầu tiên nhóc không thích ở ngôi trường này là gì rồi.

“Tôi là Taehyung, Kim Taehyung”

Đứa bé nhìn cậu nhóc nhếch một bên chân mày liền sợ hãi nói.

“Tớ tên Jungkook, Jeon Jungkook”

Kim Taehyung kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh nói với giọng bực tức.

“Đừng có dùng cái giọng ấp úng đó nói chuyện với tôi, thật đáng ghét”

“Tớ xin lỗi”

“Cũng đừng xin lỗi mãi, tôi chừa lỗi cho hai con nhóc nhà tôi xin nữa”

Jungkook lén nhìn lên phía trên bỗng giật mình vì cả lớp đều đang dồn ánh mắt về phía bàn của cậu.

“Lũ rẻ rách đó làm gì cậu?” Taehyung không nhìn Jungkook, hỏi.

Jungkook không trả lời ngay, đứa nhỏ sợ sệt một lúc thấy Taehyung không vui mới ngập ngừng.

“Nhà tớ nghèo, bố mất sớm nên các bạn chế giễu tớ là trẻ mồ côi, không có tư cách chơi cùng, cũng…không được ngồi gần…”

Cậu nhóc gật gù như đã hiểu.

“Chó chê mèo lắm lông thật”

Jungkook mím môi, Taehyung không hỏi Jungkook cũng không nói nữa, an ổn ngồi kế bên.

Kết thúc tiết học, giờ ra chơi làm cho lớp học trở nên ồn ào hơn. Kim Taehyung muốn ra ngoài hít thở một chút, cậu nhóc không thể chịu nổi cái khí tức nghèo nàn trong cái lớp này rồi.

Cậu định rủ cậu bạn kế bên đi cùng, ngẫm một chút lại thôi. Đi cùng nhau khéo lại khiến cậu nhỏ này trở thành tâm điểm chú ý.


Kim Taehyung vừa đi, một đám nhóc con to kệch cỡm đi lại bàn của Jungkook.

Thằng nhóc béo nhất đàn đạp mạnh bàn của Jungkook khiến đứa nhỏ ngã oạch xuống đất, đồ dùng học tập đều rơi rớt đổ bể. Jeon Jungkook hốt hoảng nhặt đồ của Taehyung lên dùng áo của mình lau lau.

Một thằng nhóc khác đi đến, dùng tay nắm tóc của cậu giật mạnh lên.

“Này mồ côi, hôm nay bày đặt có bạn nữa sao? Nghe nói thằng ranh đó giàu lắm, sao lại chịu làm bạn với mày vậy?”

“Không… không phải, cậu ấy không phải bạn tớ, tớ xin lỗi. Xin đừng đánh tớ” Jungkook run lên kịch liệt giấu đồ của Taehyung vào trong áo.

Thằng nhóc ngứa mắt đá một cái mạnh vào bụng cậu làm đồ dùng rơi ra lần nữa, Jungkook nén đau ứa nước mắt nhặt lại đồ của Taehyung đem giấu lại vào áo.

“Xin lỗi, xin lỗi”

“Mày–áaa ự hự arghh” thằng nhóc vừa định đá thêm một cái nữa không hiểu sao bị giật ngược ra sau, canh tay cũng bị bẻ ngược lại.

Cả hành lang giờ đây đều chật kín người đứng xem, mấy bạn trong lớp cũng nép lại một góc không dám nhiều chuyện.

Kim Taehyung lạnh lùng dùng chân đè chặt canh tay bị bẻ ngược của thằng nhóc bắt nạt kia.

“Làm gì vậy?”

Đám nhóc đi cùng thấy bạn mình bị khống chế liền có ý định lao vào, Kim Taehyung không nhiều lời rút súng trong áo khoác ra chĩa vào đám nhóc.

“Hôm nay trời đẹp, không muốn sát sinh đâu”

Lũ nhóc kia sợ xanh cả mặt, thằng nào thằng nấy đều lẩy bẩy chạy tháo không kịp cứu bạn mình. Kim Taehyung liếc nhìn Jungkook nằm dưới đất, tay ôm chặt vật gì đó trong lòng.

“Cậu ta làm gì cậu?”

Jeon Jungkook thấy Taehyung hỏi mình, đứa nhỏ lắc đầu không nói.

Kim Taehyung cau mày.

RẦM.

Bí bo bí bo bí bo bí bo.

. . .

Jeon Jungkook vẫn chưa tin vào mắt mình, cho tới hiện tại mọi chuyện đã được dàn xếp êm xuôi, Jungkook vẫn chưa thể tin được.

Kim Taehyung sau khi đập tên nhóc kia gãy hai mươi bảy cái xương liền ung dung nhấc Jungkook rời khỏi lớp đi đến một đồng cỏ cạnh trường. Cậu nhóc nằm ngửa mặt lên trời nhắm mắt hít thở.

“Cầm gì trong tay mà chặt vậy?”


Bấy giờ Jungkook mới nhớ ra, xoè hai bàn tay đưa đến trước mặt Taehyung. Cậu nhóc liếc nhìn trên tay người kia đều là đồ dùng học tập của mình không khỏi bật cười.

“Ngu ngốc”

“C-Cảm ơn Taehyung”

“Ừm, không có gì. Tôi chỉ học mỗi hôm nay thôi, xem như là cậu may mắn vậy. Sau này phải biết tự bảo vệ mình đi, tôi không còn ở cạnh mà bảo vệ cậu được đâu. Mong sau này về Hàn sẽ được gặp cậu trong hình hài giống con người một chút”

“Cậu… đi đâu?”

“Đi Nga, cậu ở đây không có bạn cũng đừng buồn, cô độc cũng không tệ lắm đâu. Nhưng nếu ngu ngốc nhà cậu vẫn muốn có bạn, thì chỉ cần nhớ cậu có người bạn tên Kim Taehyung là được”

“Được”

Ngày hôm đó nắng rất đẹp, trời cũng rất xanh, đứa nhỏ ngồi nhìn chằm chằm vào cậu nhóc bên cạnh rất lâu, chị gió tung tăng bay tới nói rằng: “Jungkook ơi, em cười rồi.”


.

ừm các bạn thấy rồi đó, em koo có quá khứ vô cùng tồi tệ, đau khổ khôn nguôi nên em hình thành cho mình bản năng sợ hãi, đối với cái gì cũng có thể sợ, con kiến con sâu gì cũng sợ. gặp được Taehyung, người sẵn lòng bảo vệ em, nó như kiểu khi bạn không biết bơi thì lại với được cành cây vậy, vô cùng bấu víu, vô cùng ỷ lại. tuổi thơ em đau khổ đủ rồi, gặp được Taehyung em có quyền được làm con nít, được nhõng nhẽo như trẻ sơ sinh. tôi không có ý kiến, Kim Taehyung càng không, thì mấy bạn có quyền gì ý kiến?

comment gì là quyền của các bạn nhưng tuyệt đối đừng có bất kì định kiến gì về jungkook của mình. đéo cho phép 👍 mình block rồi sẽ không gỡ.

cả nhà ngủ ngon he. happy 7k follows, số đẹp lắm.


p/s: chap này kth không phải lớp 7 thật đâu vì ảnh lớn tuổi hơn jjk nhiều, kth học bên Nga theo đúng tuổi, bố Kim về Hàn công tác nên học tạm bợ thôi á. bởi z ảnh mới bẻ xương được thằng loz kia. chi tiết này kh quan trọng mấy nên mình không đi sâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.