Đọc truyện Khát Khao Khôn Cùng – Chương 20Quyển 2 –
Về đến quê rồi, cũng không cần nhiều công sức, địa chỉ kia là một chung cư nhỏ mà sân trước là một mảnh vườn xinh đẹp. Trông có vẻ như là chỗ gia đình Tiếu Mông ở, Gia Ngạn yên tâm không ít.
Bất an không yên mà nhấn chuông, rất nhanh liền có một người phụ nữ lớn tuổi ra mở cửa. Gia Ngạn nhẹ thở ra, lễ phép: “Xin chào, Tiếu phu nhân, cho hỏi Tiếu Mông có ở đây không?”.
Người kia giật mình, liên tục xua xua tay: “Ồ không, ta chỉ là giúp việc trong nhà thôi, cậu đừng nhận lầm. Phu nhân cũng không có ở đây, cùng cậu chủ Tiếu Mông đều ở biệt thự cả, bọn họ mười mấy năm chưa về quê.”
Gia Ngạn như bị sét đánh, có điểm không dám xác nhận cái người mà người phụ nữ kia gọi là cậu chủ kia, có phải là Tiếu Mông cậu muốn tìm không.
Hỏi địa chỉ rồi, cũng ở trong thành phố, do do dự dự, cuối cùng không đi xe nữa mà ra thằng sân bay.
Nguyên bản sẽ không tốn nhiều như vậy, tiền tiết kiệm mang ra dùng, không mua vé xe mà mua vé máy bay nên đã gần hết. Gia Ngạn không tìm được khách sạn, thầm nghĩ trong ngày hôm nay nhất định phải tìm thấy Tiếu Mông mới được, ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn, đói đến bụng réo ầm ầm.
Tìm đến chỗ viết trên địa chỉ cũng không khó, nhưng Gia Ngạn đứng ngoài cửa sắt nhìn vào, thấy một tảng đá thật lớn đến tốn đất cùng bãi cỏ và hồ nước nhân tạo, đã bị dọa đến phát khiếp.
Cậu không biết bản thân một ngày chỉ ăn bụi cùng khó ô tô, mặt xám mày tro, khó coi đến thế này, đến đây, có thể bị đuổi ra hay không. Không yên nữa ngày, đành phải quay đi, tìm đại một cái siêu thị thật xa, mua chút hoa quả, rửa mặt rửa mũi, sửa sang lại quần áo, mới dám quay lại.
Cậu sợ phải giao tiếp với loại người ở trong những khu nhà cao cấp đến nhường này, cái cảm giác ngột ngạt làm cậu không thể ngẩng đầu lên được. Bản thân cậu rõ ràng nghèo kiết lại tiết kiệm, cậu nói mà ngay đến gã tài xế taxi cũng dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá cậu, tùy tiện tới chơi thế này, không biết sẽ nhận được tiếp đãi thế nào.
Vội vàng muốn gặp Tiếu Mông như thế, chỉ sợ Tiếu Mông thật sự sẽ cùng một vị đại tiểu thư nào đó kết hôn, nghĩ rằng chỉ cần gặp được hắn rồi, bị châm chọc, chế nhạo cỡ nào cũng chẳng sao.
“Thực xin lỗi, cậu chủ nói không biết ai tên là Gia Ngạn cả”.
Ở ngoài cửa đợi cả nửa ngày, chỉ để nhận được hồi âm như vậy. Tuy rằng đã lường trước được, nhưng cảm giác một ngày đường mỏi mệt vất vả miễn cưỡng chịu đựng, giờ lại bỗng nhiên trở nên thật rõ ràng.
Có lẽ người kia thật sự không phải Tiếu Mông cậu muốn tìm. Ôm hy vọng mong manh, đến một góc sáng sủa đứng, lấy di động ra gọi số Tiếu Mông, cuối cùng không phải là tắt máy, nhưng cũng không có ai trả lời.
Một lần lại một lần, rồi lại tuyệt vọng đem tâm tình gửi theo chiếc điện thoại nho nhỏ, nhưng đối phương kia lại giống như một bước tường, cho dù làm cách nào cũng không có hồi đáp, Gia Ngạn xoa xoa chóp mũi, tắt máy.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, mặc dù chẳng thể làm ướt cả người, nhưng đứng lâu dưới mưa, tóc liền ướt sũng nước bết lại trên đầu, áo khoác với túi vải du lịch cũng thấm ướt, thoạt nhìn càng thêm khốn khổ, nghèo túng.
Nếu Tiếu Mông nhìn thấy bộ dạng này của cậu thế này, cho dù không giận, cũng sẽ chằng có tình cảm.
Nếu Tiếu Mông là con gái, cậu nghĩ, hẳn là cậu đã sớm yêu hắn. Nhưng cho dù hắn là nam, cũng sẽ đem hết tình cảm gửi gắm hắn thôi.
Cứ nghĩ rằng làm bạn bè bình thường thôi cũng đủ thỏa mãn rồi, nhưng hiện tại đã rõ, bạn bè bình thường thật không đủ, nếu Tiếu Mông kết hôn, thì cảm giác đau đớn cũng chẳng khác gì so với lần cậu thất tình.
Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng được, không biết tự lượng sức mình cũng được, cậu muốn cùng Tiếu Mông vĩnh viễn, vĩnh viễn sống cùng nhau.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, sắc trời cũng càng ngày càng tối, túi du lịch trên lưng cũng như hoa quả trong tay đều thật nặng, cứ như vậy cũng không phải cách hay.
Nghĩ lại chạy ra cữa hàng tiện lợi mua cái ô để che, lại lo lắng trong lúc rời đi nếu Tiếu Mông bỗng nhiên hồi tâm chuyển ý, lưỡng lự không ngừng, do dự bước vài bước bỗng nhiên có một chiếc xe rẽ nhanh về phía cậu.
Cảm giác đèn xe chiếu thằng vào người, cũng nghe thấy tiếng cánh cổng lớn phái sau tự động mở rộng, mới ý thức được chính mình đang chắn giữa đường, vội tránh ra, nhường đường cho xe tiến vào.
Tuy rằng đầu óc vẫn rõ ràng, nhưng lại chẳng kiểm soát được thân thể, cậu chạy cả ngày như vậy, lại chưa ăn gì, cũng chẳng nghỉ nghơi, vừa đói vừa mệt, chân cứ run cả lên. Xe đi cũng không nhanh, cũng cố gằng tránh đi, nhưng vẫn không kịp mà bị xe quệt vào.
Mất thăng bằng lảo đảo té ngã dưới mưa, cũng không đau lắm, nhưng lại ướt từ đầu đến chân, cảm giác thập phần lùng túng, hoa quả cũng mỗi thứ lăn một nơi. Cửa xe nhanh chóng mở ra, một thiếu niên cao lớn bước xuống, chẳng kịp bung dù mà bước nhanh về phía cậu, “Anh không sao chứ?”.
“Không sao, không có việc gì”, quần áo mặc cũng dày, xe cũng chỉ lướt nhẹ qua, thân thể đương nhiên không sao.
“Thực rất xin lỗi, ban đầu không nghĩ trước cửa lại có người, tôi cũng nghĩ là anh sẽ tránh”
Chằng ngờ đối phương lại lễ phép như vậy, Gia Ngạn cả người toàn là nước, đi nhặt lại hoa quả rơi trên đất, cũng không quên đáp lại người kia.
“Anh chờ ở đây à, là có chuyện gì sao?”
“A…”, Gia Ngạn lập tức tràn đầy hy vọng, “tôi đến tìm Tiếu Mông, phiền cậu có thể…”
Nói chưa dứt lời, chợt nghe tiếng bước chân thật lớn, càng ngày càng rõ ràng, rồi cổ áo bỗng nhiên bị kéo lại, cả người lảo đảo quay nửa vòng, đối diện với khuôn mặt tái nhợt của người trước mặt.
“Cậu bị ngu à?”
“A…”
“Đi thấy xe cũng không tránh, cậu chán sống rồi hả? rốt cuộc cậu có bị thần kinh không?”
“A, thực xin lỗi…”
Người đàn ông trước mặt nghiến răng nghiến lợi: “Mặc kệ thế nào cậu cũng nên bị đâm cho chết quách đi”
Sự căm hận rõ ràng của đối phương làm cho Gia Ngạn nhất thời đau đớn đến chẳng ngẩng đầu nổi.
“Này…”
“Tiểu Huyền cậu mau lái xe vào đi. Như vậy mà cũng đâm vào người khác được, cậu có biết lái xe không thế”.
Cậu chàng không cam lòng mà thấp giọng nói nhỏ: “Lại bắt đầu rồi a”, rồi trở vào trong xe.
Xe đi rồi kéo theo những bọt nước nhỏ, Gia Ngạn vẫn đang bị kéo cổ áo, một đường nghiêng nghiêng ngả ngả bị kéo vào: “Tiếu … Tiếu Mông …”
“Tôi không muốn nói chuyện dưới trời mưa gió thế này…”
Gia Ngạn lập tức ngậm miệng lại, nhìn người bên cạnh tóc hai bên má thấm mưa, không biết thế nào, lại cảm thấy thực đau lòng.
Vào đại sảnh, thân thể dầm mưa cuối cùng cũng ấm lên. Nội thất của những nhà giàu có, Gia Ngạn là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy, không khỏi toàn thân căng thẳng, không dám ngó loạn xung quanh, bồn chồn lo lắng dẫm đôi chân ướt sũng lên thảm.
“Cậu đến tìm tôi có chuyện gì?”
Gia Ngạn ngồi cũng không yên, Tiếu Mông đứng trước mặt cậu, so với ngồi thì đương nhiên cao lớn hơn, trông hoàn toàn xa lạ, cậu mơ hồ lắp bắp.
Nếu bản thân nói không rõ ràng, sợ sẽ trực tiếp bị đuổi ra khỏi cửa. Nhớ ra có mua chút hoa quả, vội cầm hai tay đưa qua, mới phát hiện ra hoa quả vừa rồi bị rơi đã vừa bẩn vừa dập .
“Tôi, tôi đến giải thích với cậu…”
Tiếu Mông “hừ” một tiếng, giận tái mặt, “không cần”.
Trả lời như vậy càng làm Gia Ngạn luống cuống, “Tiếu Mông, là tôi không tốt, cậu không cần tức giận, tôi, tôi sai rồi…”
Túi hoa quả dập trong tay càng tỏ vẻ nghèo khó, nhưng cậu vẫn đưa cho Tiếu Mông.
“Quay về đi”
“Tiếu … Tiếu Mông …”, Gia Ngạn lo lắng đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, “tôi không cố ý. Cậu, cậu là bạn tốt nhất của tôi… tha thứ cho tôi lần này được không? Tôi, tôi mời cậu ăn cơm, hay cậu muốn bồi thường kiểu khác, cái gì cũng được….”
Lúc Tiếu Mông tức giận cậu chỉ biết mời đi ăn cơm, tới cửa cúi đầu nhận sai, nếu ngay cả như vậy cũng vô dụng, cậu sẽ chẳng biết nên làm gì bây giờ.
“Cút”
Gia Ngạn không chịu đi, chóp mũi cũng nhanh chóng đỏ lên, lồng ngực như bị hút cạn không khí, đau buồn tới mức chẳng thể thở được.
“Tiếu… Tiếu Mông …”
“Tôi bảo cậu ra ngoài…”
Âm thanh của Tiếu Mông càng trở nên nghiêm khắc. Biết hắn như vậy là đang cực kì tức giận, nếu cứ chần chừ ở đây thế nào cũng bị đánh, Gia Ngạn vẫn cắn răng, chẳng hề di chuyển.
“Tiếu Mông, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy…Đối với cậu mà nói, một chút ý nghĩa cũng không có sao?”
Tiếu Mông giống như bị đánh trúng mà không đáp lại. Đột nhiên lấy tay kéo mạnh cổ áo cậu.
“Đứng dậy”
“A?”
“Theo tôi đi lên”
Bị hung bạo kéo lên cầu thang, đầu óc choáng váng còn chưa kịp hiểu gì, đã bị kéo vào một căn phòng, ném lên giường.
Măc dù đệm giường rất mềm mại, nhưng bị ném lên, lưng đập mạnh vào, Gia Ngạn mất vài phút mới chống tay ngồi dậy được.
“Tiếu Mông …”
Người trước mặt cao lớn quỳ một chân lên giường, nắm lấy bờ vai cậu mà thô bạo đè xuống, thô bạo lật người cậu lại.
Cảm giác chiếc áo khoác ẩm ướt dơ bẩn bị lột, Gia Ngạn không khỏi hoảng loạng. Tuy rằng luôn nhớ nhung Tiếu Mông, nhưng bầu không khí này không thích hợp để làm chuyện đó.
“Tiếu Mông …”
“Sao?”
“Đừng làm thế này, chúng ta vẫn còn chưa nói xong…”
“ Không phải cậu nói phải bồi thường cho tôi sao?”
Gia Ngạn ngu ngốc “A” mà gật đầu.
Tiếu Mông “Hừ” cười lạnh một tiếng.
“Không lên giường, cậu nói phải bồi thường như thế nào? Ngoại trừ cái này, cậu còn có ích gì?”
Gia Ngạn ngây người, vai đã được buông lỏng, cậu lại cảm thấy chẳng thể động đậy.
Mặc cho Tiếu Mông cởi áo khoác, rồi áo sơ mi, lúc bàn tay hắn hung hăn đặt lên dây lưng cậu, dừng một chút, cười cười.
“Thực ngoan”, khẩu khí khinh miệt: “có khi nào, cậu biết tôi là thiếu gia họ Tiếu, liền cam tâm trở thành đồng tính luyến ái?”
Gia Ngạn giật mình mà ngây người nửa ngày, không thể kìm nén được, hai mắt liền đỏ lên. Một bên bị Tiếu Mông cởi quần, một bên đem mặt chôn chặt lên gối .
Cậu thực sự thích Tiếu Mông, chưa từng thích ai giống như thích Tiếu Mông, từng câu từng chữ Tiếu Mông nói, cậu đều để ý.
Con tim đau đớn thế này, chính là yêu đi.
Nhưng vô ích rồi.
Tiếu Mông thô bạo kéo quần lót cậu xuống: “tách hai chân ra”
Gia Ngạn vẫn cứng ngắc, một mực kẹp chặt hai chân.
“Tách ra”
Gia Ngạn không nói gì.
Tiếu Mông bực bội, vỗ vỗ cậu: “ có nghe thấy không?”
Gia Ngạn vẫn gắt gao thu hai đầu gối lại.
Tiếu Mông buông tay, thấy bả vai cậu run rẩy.
“Gia Ngạn”, động tác bỗng nhiên chẳng hề thô bạo, nhẹ nhàng kéo cậu lại, thấy khuôn mặt cậu một phen nước mũi, một phen nước mắt.
Tiếu Mông thở dài, hắn đúng là vẫn cảm thấy đau lòng.
“Gia Ngạn”
Bộ dạng cậu nức nở làm lòng hắn thấy chua xót.
“Gia Ngạn”
Hắn biết Gia Ngạn để ý hắn, rất để ý hắn. Gia Ngạn ngàn dặm xa xôi tìm về đây giải thích, đứng chờ ngoài mưa, hắn nhìn từ cửa sổ thấy chấm đen ngỏ ở ngoài, không phải không có cảm giác an ủi.
Nhưng thật sự như vậy không đủ, so với cái hắn muốn, còn kém rất xa, hơn nữa càng ngày càng xa, căn bản không phải thế.
Hắn thất vọng vì chẳng thể tức giận.
Gia Ngạn khóc đến đỏ cẳ mắt cứ im lặng không chịu ngẩng đầu lên, chỉ sụt sịt cái mũi. Tiếu Mông ôm cậu vào lòng, đưa tay dùng sức vò rối tóc cậu, cảm giác thấy cậu kháng cự, liền ôm cậu chặt hơn.
“Vì cái gì còn muốn tới tìm tôi?”, Bất đắc dĩ thấp giọng mà trách cứ.
Đôi vai người trong lòng vì khóc mà run lên, không đáp lại.
Bị sự quá ngu ngốc của cậu làm tổn thương, cơ hồ muốn từ bỏ nhưng lại chẳng thể, mấy ngày qua chán ghét bản thân chẳng thể kiềm lại những tư niệm nhớ thương, lại chẳng biết cậu có thể hiểu được hay không.
Tiếu Mông chịu thua cậu rồi. Ôm chặt lấy cậu, nhẹ hôn lên đôi mắt đẫm lệ, chóp mũi ươn ướt, sau đó là bờ môi.
Ban đầu người kia cố chấp kháng cự, chẳng hé miệng, chút hờn giận này càng làm Tiếu Mông cảm thấy chẳng thể buông tay, vừa thì thào mắng “Ngu ngốc” vừa nhẹ tách đôi môi kia ra.
Đầu lưỡi vừa gặp nhau đã liền tự nhiên cuốn lấy mà hôn sâu. Thân dưới nóng rực lên, Gia Ngạn dưới thân lại chẳng mặc gì, lúc cậu đang bất an mà vặn vẹo, đem hai chân cậu tách ra.
Thân thể hai người quen thuộc mà ăn ý, chút chống cự nhỏ nhoi của Gia Ngạn cũng chẳng còn tác dụng, Tiếu Mông không bôi trơn đã liền tiến vào, cảm giác được Gia Ngạn vì đau mà không ngừng run rẩy được run rẩy, hắn cũng cắn răng mà chậm lại, nhưng lại càng dùng sức hơn.
Vì cái gì thân mật khăng khít như vậy, quan tâm để ý lẫn nhau, lại chẳng phải yêu?
Rõ ràng cả hai đều cố gắng, vậy đổ lỗi cho ai ?
“Tại sao. . . . . .”, Lầm bầm trách cứ người dưới thân, động tác lại càng kịch liệt.
Gia Ngạn dường như đau đến mức ôm chặt lấy lưng hắn mà rên rỉ, thanh âm mơ hồ.
“Yêu.”
Tiếu Mông khẽ run lên, mở mắt ra chăm chú nhìn cậu.
Gia Ngạn đôi mắt ửng hồng đẫm lệ, Tiếu Mông cũng không chắc có phải là hắn tưởng tượng không.
Động tác lại càng thô bạo, Gia Ngạn đau đến mức nức nở, nhưng vẫn cố ôm lấy Tiếu Mông, cố gắng kìm lại những đau đớn, một lẫn nữa lộn xộn nói: “Yêu.”
Cuối cùng sau khi mất kiểm soát, tất cả đều như ngừng lại, chẳng còn gì ngoại trừ tiếng thở dốc cùng chút nghẹn ngào nho nhỏ.
Tiếu Mông cảm thấy hư hư thực thực đến mê muội, người dưới thân hắn đau đến cong cả người lại, giống như động vật nhỏ vừa bị người ta tra tấn.
“Gia Ngạn.”
Nam nhân nhẹ cử động, phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
“Ngươi chảy máu”, Giọng Tiếu Mông có chút bất ổn, để cậu nằm sấp xuống, cẩn thận tách hai chân cậu ra, cẩn thận xem xét, “Tôi đi gọi bác sĩ.”
“Đừng. . . . . .”, Gia Ngạn vùi mặt trong gối, nhẹ giọng nói.
Quả thật, cho dù gọi bác sĩ tới, hắn cũng không có cách nào thản nhiên để người ta thấy Gia Ngạn không mặc gì. Tiếu Mông đứng dậy lấy ra hòm thuốc trong ngăn kéo, cẩn thận giúp Gia Ngạn lau sạch, sau rồi mới thoa thuốc.
Hai người cũng không nói gì, trầm mặc thật lâu, hắn còn xoa xoa vuốt vuốt mái tóc đen mềm của cậu.
Chẳng thể ngờ người kia lại gầy yếu đến mức này, xương vai nhô rõ, làn da tái nhợt, còn vì đau mà chốc chốc lại run rẩy. Tiếu Mông nhìn đôi tay cậu đặt trên giường, móng tay trắng đục yếu mỏng, trông chẳng có chút sức sống, trên bụng còn có vài chỗ da rộp lên.
Nhìn qua thật đáng thương.
Hắn mơ hồ nghĩ, bản thân có phải vì con người gầy yếu đến chẳng thể chịu nổi thêm khổ đau mà nhận thua không.
“Vừa rồi cậu nói với tôi cái gì?”
Gia Ngạn giật mình, thật lâu sau mới nhỏ giọng, “. . . . . . Yêu.”
Tiếu Mông có chút do dự, “Lặp lại lần nữa.”
“Yêu . . . . . .”
“Lặp lại lần nữa.”
“Yêu.”
Mắt Gia Ngạn đỏ lên, chẳng hiểu sao Tiếu Mông lại bảo cậu lặp lại như vậy. Nói đến miệng đều khô cả đi, Tiếu Mông cũng không đáp lại, rồi bỗng nhiên đứng dậy, đưa lưng về phía cậu.
Gia Ngạn không nhịn được mà đánh bạo hỏi: “Cậu với tôi, cũng là yêu đúng không ?”
“Không.”
Gia Ngạn không nói thêm gì, trong lòng tràn đầy thất vọng, dần dần trở nên có chút nghẹn ngào.
“Tôi sao lại đi thích cái loại ngu ngốc kém cỏi như cậu.”
Gia Ngạn cúi đầu cố gắng kìm lại những giọt nước mắt đang trực trào ra.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm không lớn lắm: “Chúng ta kết giao đi.”
Giật mình ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Mông, thấy hắn đang tiến lại, vành tai ửng hồng.
“Tiếu Mông ….”
“Nhìn cái gì!”, Rồi kéo chăn trùm lên khuôn mặt cậu, ngay cả chăn bông cũng bị ôm cứng.
“Cậu không phải thực yêu tôi sao? “, Thanh âm vô cùng kiêu ngạo.
Gia Ngạn trong chăn thành thật gật đầu.
Cảm giác cánh tay Tiếu Mông hơi hơi run lên, cậu thật sự khẩn trương muốn chui ra xem vẻ mặt Tiếu Mông lúc này, nhưng khí lực Tiếu Mông rất lớn, làm thế nào cũng không ra được.
Cậu vẫn chẳng thế biết được khi thổ lộ, vẻ mặt Tiếu Mông ra sao.
Phải thật lâu sau cậu mới chui ra được khỏi chăn, chưa kịp mở mắt nhìn rõ, bờ môi đã bị chặn lại, nụ hôn sâu và nồng nàn làm trái tim cậu đập thật nhanh. Bị ôm đặt lên ngực Tiếu Mông, chỉ cảm thấy vòng tay kia thật mạnh mẽ, cùng với bờ môi nóng ẩm, và cả tiếng con tim đập thật rõ ràng.
Chờ đến lúc Tiếu Mông buông cậu ra, hai người ôm nhau, tay chân quấn lấy thật chặt, đều thở dốc.
Gia Ngạn chẳng hiểu sao mọi việc lại bỗng nhiên tiến triển đến bước này. Nhưng nghe Tiếu Mông nói “Kết giao đi”, lại cảm thấy thật vui vẻ, vừa muốn hỏi rõ hơn một chút, cái bụng lại làm phản phát ra tiếng thật vang.
“Ọc Ọc. . . . . .”
“Hả? “, Mặt Gia Ngạn lập tức đỏ lên.
Tiếu Mông nhìn cậu, “Lần cuối cùng cậu ăn là lúc nào?”
“Sáng, sáng hôm nay. . . . . .”
“Ăn gì?”
“A, một quả trứng.”
Vừa dứt lời đã bị vỗ một cái trên mông: “Cậu ngu ngốc đến vậy sao? Bây giờ đã là giờ nào rồi? Đói bụng như vậy sao cậu không nói một tiếng?”
Gia Ngạn bị đánh kêu “Ô” lên một tiếng, xem Tiếu Mông đứng dậy mặc quần áo, rồi đem chăn trùm kín cậu chỉ lộ ra cái đầu, với lấy cái điện thoại cạnh giường.
Rất nhanh liền có người bưng điểm tâm đi lên, Gia Ngạn đã đói đến mức bụng réo vang, vội chui ra khỏi chăn, nhận lấy chén đĩa liền ăn một mạch, Tiếu Mông bên cạnh không ngừng nhỏ giọng khuyên cậu: “Ăn chậm một chút, cậu muốn chết nghẹn sao?”. Nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo cậu.
“Đúng rồi”, Ăn đến bảy phần no, Gia Ngạn cuối cùng cũng dừng lại: “Sao cậu lại ở đây? Lúc học trung học, rõ ràng còn ở dưới thị trấn mà.”
Tiếu Mông thở dài, không nói gì, thấy Gia Ngạn có chút băn khoăn, một lúc lâu sau, mới bình tĩnh nói: “Có chuyện này, tôi là con ngoài giá thú của Tiếu gia”.
“Hả?”
“Bởi vì không được người khác công nhận, cho nên trước khi trưởng thành chỉ được ở dưới quê.”
“A. . . . . .”
“Lúc chuyển đến đây mẹ tôi thật cao hứng. Bà muốn sống thật tốt ở nơi đây, tôi lại không muốn làm bà khó xử. Bất quá tôi cũng không muốn kế thừa gia nghiệp, sau khi tốt nghiệp tìm việc làm đều không liên quan gì đến Tiếu gia”, Hắn liếc Gia Ngạn một cái: “Tôi không cần dựa vào Tiếu gia cũng đủ khả năng, cậu nói có phải không. . . . . .”
Gia Ngạn bị ánh mắt hiếp bức kia nhìn mà vội gật đầu: “A, đúng, đúng vậy. . . . . .”
Tiếu Mông có chút thoải mái mà lấy tay véo má cậu: “Ngu ngốc.”
“Cậu thật sự rất lợi hại mà”, Gia Ngạn chân thành nói.
Tiếu Mông xoa xoa đầu cậu.
Hàng năm đều bị mẹ bắt tới nơi này thỉnh an chúc tết, hắn luôn khách sáo mà lạnh lùng đối đáp. Những ánh mắt xung quanh vô hình chung tạo cho hắn cái cảm giác áp bức, hắn cũng phải như một người kiêu ngạo mà ngẩng đầu ưỡn ngực.
Hắn tự tôn hơn người, từ bé đã vậy.
Tuy rằng về sau lớn lên, bởi vì giống cha cái tính thông minh quật cường mà được coi trọng hơn, hắn lại căn bản không chịu thuận theo. Mà càng như vậy, cha ngược lại càng đối hắn ôn nhu, không chỉ một lần khuyên hắn trở về làm cho Tiếu gia, hắn không về nhà ăn tất niên, bọn họ liền tự đến thăm hắn.
Chính cái tính kiêu ngạo của hắn làm cho người ta thuyết phục, đạt được hết thảy.
Ngoại trừ con người thành thật mà vô dụng trước mắt này. Tiếu Mông có chút nghiến răng nghiến lợi mà dùng sức véo Gia Nhạn một phen, nghe cậu nhỏ giọng “Ô ô” kêu đau lại cảm thấy thật đáng yêu.
“Buổi tất niên ấy bọn họ đến, tôi bảo cậu ra ngoài, chính là không muốn cậu biết chuyện gia đình chúng tôi. Con ngoài giá thú chẳng có gì là vẻ vang cả”, Tiếu Mông xoa xoa đầu cậu: “Thật có lỗi.”
Gia Ngạn hiểu rõ “Ân” một tiếng. Hiện tại nhắc tới chuyện này cậu đã chẳng còn tức giận. Tiếu Mông chưa bao giờ đem vết hằn này nói cùng người khác, lúc ấy sẽ làm hắn lảng tránh, nghĩ tới kỳ thật cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng lạ ở chỗ vì cái gì hiện tại bỗng nhiên Tiếu Mông lại sẵn lòng nói với cậu.
Gia Ngạn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người kia, đang do dự muốn mở miệng hỏi, mà dường như Tiếu Mông lại chẳng để ý đến chút chần chừ của cậu, đứng lên cầm lấy chén đĩa trong tay cậu, rồi nhặt chỗ quần áo đang vung vãi khắp sàn lên.
“Đây là cái gì?”, Thấy trong túi quần có Gia Ngạn một chiếc hộp vuông, Tiếu Mông hướng cậu lắc lắc.
“A, nó là. . . . . .”
Lấy ra thì thấy một chiếc hộp nhung nho nhỏ mà cũ kĩ, nhìn lướt qua, Tiếu Mông liền biết là cái gì, mở ra rồi bên trong quả nhiên là một chiếc nhẫn thanh mảnh.
Là loại nhẫn dành cho phụ nữ, đeo vào tay hắn, chỉ có thể vừa đầu ngón út thôi.
Gia Ngạn có chút bối rối: “Này, không đáng giá đâu. . . . . .”
“Khó trách phụ nữ sẽ chạy mất. Thứ đồ vớ vẩn”.
Gia Ngạn chán nản gục đầu xuống, “Tuy rằng thế, nhưng mà. . . . . .”
“Dù sao cũng chẳng thể cho người khác”, Tiếu Mông nghịch nghịch chiếc nhẫn: “Có thể tặng cho tôi không?”
Gia Ngạn có chút bất ngờ, nhưng lập tức dùng sức gật đầu.
Tiếu Mông đặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nắm chặt lại, khẽ mỉm cười. Không biết thế nào, Gia Ngạn thấy hắn cười như vậy, có chút đau thương.