Bạn đang đọc Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi – Chương 127: Bắt cóc (2)
Bị nhiều người vây quanh, kẻ đó không hề rối, thấy Hạ Vệ Thần đuổi
tới, hắn ta quay đầu cười lạnh, bỗng nhiên tới gần rìa vách đá, dùng sức đẩy Diệp Vân Sơ ra vách núi, mà hắn vô cùng mau lẹ lủi vào trong khu
rừng gần đó.
Lúc này mặc dù Diệp Vân Sơ đã tỉnh táo, nhưng bị kẻ đó đẩy, không giữ được thăng bằng, lảo đảo một cái, trong nháy mắt khiến Hạ Vệ Thần kinh
sợ muốn chết, ngã xuống vách núi tối đen….
-Không!
Trong một khắc này, Hạ Vệ Thần chỉ cảm thấy tâm can như muốn vỡ ra,
hắn chạy như bay về phía nàng, muốn kéo từ rìa vách núi về, nhưng cuối
cùng lại chậm một bước, hắn chỉ kịp túm lấy góc áo nàng, không kéo được
nàng lên, chỉ có thể nhìn nàng lơ lửng ở vách núi, gió thổi đung đưa,
góc áo dần dần bị rách.
-Sơ nhi, ta xin nàng, xin nàng nắm lấy tay ta, nắm thật chặt….
Hắn gần như hóa điên nhìn nàng, nước mắt tuyệt vọng cuối cùng không
kìm được mà tràn ra, một giọt, rồi lại một giọt rơi trên mặt nàng.
Lời cầu xin bi thiết của Hạ Vệ Thần không làm Diệp Vân Sơ bừng tỉnh,
bất luận sau đó thế nào, hắn có làm gì đều không khiến nàng cảm động,
huống hồ giờ lòng nàng đã tuyệt vọng, một lòng muốn chết, sao có thể
nghe thấy hắn nói gì?
Tục ngữ nói “Nam nhân đổ máu chứ không đổ lệ”, Hạ Vệ Thần lại là kẻ
kiêu ngạo tự phụ, nhưng một nam nhân như vậy lại vì nàng, vì nữ nhân yêu sâu đậm tới tận xương tủy, lần đầu tiên hắn rơi nước mắt tuyệt vọng hối hận. Kiêu ngạo, tự tôn, giờ tất cả những thứ đó đều không quan trọng
nữa, chỉ cần nàn không sao, chỉ cần nàng còn sống….
Nhưng trời cao như không nghe thấy khẩn cầu của hắn, càng không vì
hắn rơi nước mắt mà xuất hiện kỳ tích, góc áo bị túm chặt “xoẹt” một
tiếng, cả người Diệp Vân Sơ rơi xuống dưới vực.
-Không……………….
Hạ Vệ Thần hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, nhìn nàng rơi xuống
vực, hắn không chút do dự mà nhảy xuống theo, giữa không trung ở vách
núi đen ôm chặt nàng vào trong lòng.
Trong lúc nguy hiểm, Hạ Vệ Thần đột nhiên bình tĩnh, hắn ôm chặt mỹ
nhân trong lòng, trên gương mặt tuấn mỹ còn hiện lên nụ cười thỏa mãn,
nếu nàng muốn như thế, vậy hắn sẽ chết cùng nàng! Đối với hắn, như vậy
là cũng đủ rồi!
Bỗng hắn phát hiện, mình ở trước mặt nàng lại tầm thường đến vậy, cho dù có chết cùng một chỗ với nàng, hắn cũng có thể mãn nguyện.
Có điều hắn không biết, trái tim dường như đã chết của Diệp Vân Sơ
lại vì hành động của hắn mà hơi đập, nàng thật không ngờ, ác ma này, nam nhân lãnh khốc vô tình này đến cuối cùng lại lựa chọn chết với nàng,
trong một khắc đó, nàng tận mắt nhìn thấy hắn không chút do dự nhảy
xuống vách núi tối đen theo nàng…
Hắn, nam nhân lạnh lùng vô tình này có thể vì nàng mà đi tìm cái chết.
Lòng Diệp Vân Sơ bỗng chua xót, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, nàng nghĩ tới Đông Phương Ngưng, người mà nàng yêu sâu đậm, nam tử tình nguyện vì nàng mà trả giá tất cả, chỉ tiếc, giờ người ở bên cạnh không
phải là chàng, mà là ác ma tàn nhẫn vô tình kia….
-Sơ nhi, đừng khóc, tha lỗi cho ta….
Giọng nói của hắn gào thét đứt quãng trong gió, Diệp Vân Sơ nghe xong lại càng chua xót, càng tủi thân, không biết là vì mình, hay vì Đông
Phương Ngưng, hay là vì nam nhân liều lĩnh muốn chết cùng nàng?
Nàng không yêu hắn, nhưng giờ đây, nàng lại phát hiện mình không hận
hắn, nàng yếu đuối cũng được, vết thương của nàng đã lên sẹo không còn
đau cũng tốt, tóm lại trước khi chết, một nam nhân vì nàng mà sống, vì
nàng mà chết, trong lòng nàng đã mất đi thứ gọi là hận, nếu nói lúc này
trong lòng nàng còn sót lại cảm xúc gì, thì đó là tiếc nuối, tiếc nuối
không thể ở cùng với người mình yêu….
Nàng cảm nhận được lồng ngực hắn, hắn ôm lấy nàng, ôm chặt nàng, nàng có thể cảm nhận sự che chở xuất phát từ con tim, tuy rằng nàng không
cảm kích hắn, nhưng nàng không vùng vẫy, cũng không kháng cự. Cứ như
vậy, nếu đời này nàng không thể ở bên cạnh người mình yêu, vậy kết cục
này cũng không tệ lắm, ít nhất, sau khi chết, mọi chuyện đều kết thúc,
nàng không cần đau khổ nữa….
Trong một chớp mắt ngắn ngủi, ngàn vạn suy nghĩ hiện lên trong đầu
Diệp Vân Sơ, cuối cùng, một hình ảnh dừng ở trong đầu nàng, không phải
là Đông Phương Ngưng, mà là người nàng từng hận tới thấu xương thấu tủy, nam nhân đang ôm lấy nàng, cùng nhau xuống suối vàng, Hạ Vệ Thần.
Không biết qua bao nhiêu lâu, Diệp Vân Sơ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng nước chảy rất lớn, nàng và hắn cũng ngã xuống một hồ nước rộng.
Tuy rằng cả người đau nhói, nhưng Diệp Vân Sơ phát hiện bản thân
không hề bị mất tỉnh táo, nàng cảm giác được rõ ràng cánh tay Hạ Vệ Thần ôm chặt lấy nàng đã buông ra, lạnh thấu xương bao vây nàng, khiến nàng
gần như không thở được, theo bản năng, nàng mở hai mắt ra, lại thấy xung quanh mờ mờ ảo ảo, nàng cũng không thấy bõng dáng Hạ Vệ Thần đâu.
Diệp Vân Sơ bơi giỏi, vì thuở nhỏ thích sạch sẽ nên nàng thường lén
đến hồ nước nhỏ ở hậu viện lãnh cung tắm táp với muội muội, dần dần kỹ
năng bơi của nàng cũng giỏi lên. Tuy rằng lúc này xung quanh nàng đều là nước, nhưng nàng cũng không hoảng loạn, nàng giãy giụa, nổi lên mặt
nước rất nhanh, bơi về phía bờ cách đó không xa.
Lên bờ, Diệp Vân Sơ ngồi lên một tảng đá lớn, thở phì phò từng hơi,
dần dần bình tĩnh, mặc dù rơi từ trên vách núi xuống nơi sâu như vậy
nhưng nàng lại đầy kinh ngạc phát hiện ra, trên người trừ mấy vết trầy
xước nhỏ, ngoài ra chẳng còn vết thương nào khác có gì đáng ngại, nghĩ
lại, chắc là do được Hạ Vệ Thần ôm vào ngực nên mới vậy.
Nghĩ đến Hạ Vệ Thần, lòng Diệp Vân Sơ hơi cứng lại, nàng hơi mất tự
nhiên, không muốn nhớ đến nam nhân kia, lại càng không muốn gặp lại hắn ở dưới vực tối đen này, xung quanh không có người ở, nếu nàng nhân cơ hội này rời đi, nàng có thể thoát khỏi sự truy đuổi, có thể đi tìm Đông
Phương Ngưng, trở lại bên cạnh người mình yêu….
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ vội đứng lên, lung tung xác định phương hướng,
đi thẳng về phía trước, nhưng mới đi được vài bước lại không thể nào
bước tiếp nữa, nàng vẫn đang bế tắc, trong đầu lại nhớ đến cảnh Hạ Vệ
Thần vì cứu nàng mà liều lĩnh nhảy xuống vách núi âm u.
Nàng quay đầu nhìn về phía mặt nước đang phẳng lặng, cũng không thấy
bóng dáng Hạ Vệ Thần đâu, lúc này lòng nàng vô cùng phức tạp, nàng hận
Hạ Vệ Thần, nhưng vừa rồi, hắn liều lĩnh, thậm chí hành động muốn cùng
chịu chết với nàng lại khiến nàng rung động. Nếu nói trong lòng nàng
không cảm giác được gì, thì đó là giả, nhưng, nàng thật sự muốn tha thứ
cho nam nhân từng hủy hoại hết tất cả mọi thứ của nàng sao?