Đọc truyện Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào – Chương 207: Phiên Ngoại : Liên Thành Cô Nguyệt x Ngâm Vô Sương 13
Edit & Beta:Spum-chan
Không giống những nơi khác, suối nước nóng theo lời của Liên Thành Cô Nguyệt ở dưới một vách núi, phía trên là thác nước đóng băng phủ tuyết trắng xóa, trong sơn cốc lại là chim bay cỏ mọc nở đầy hoa xuân, nở từ đông đến hạ. Bươm bướm đủ màu nhẹ nhàng bay múa, một dòng nước suối màu trắng đục tỏa ra nhiệt khí dày đặc, trong không khí phảng phất hương vị ngọt ngào, còn tuyệt vời hơn cả mộng cảnh.
“Nơi này rất yên tĩnh.” Liên Thành Cô Nguyệt từ phía sau ôm lấy y, nhẹ nhàng gác cằm lên vai y, “Sẽ không có ai quấy rầy chúng ta.”
Bên tai truyền đến hơi thở nóng ấm, Ngâm Vô Sương nghiêng đầu tránh né.
Liên Thành Cô Nguyệt xiết chặt cánh tay dỗ dành, “Đừng sợ.”
Ngâm Vô Sương quay đầu, khẽ nhướn mày hỏi, “Sợ?”
Liên Thành Cô Nguyệt cười khẽ hỏi lại, “Chẳng lẽ ngươi không sợ?”
Nhìn vẻ trêu tức hiện rõ trong ánh mắt hắn, Ngâm Vô Sương nâng tay đánh một cái, nhìn như sắc bén, thực chất chỉ là làm bộ làm dáng, vậy nên cũng dễ dàng để hắn bắt được cổ tay.
“Đi nhiều ngày vậy rồi, ta cũng không nỡ đâu.” Liên Thành Cô Nguyệt cởi áo ngoài cho y, ôm y bước vào suối nước, “Ngâm xong rồi về nghỉ ngơi cho tốt đi, sáng mai còn phải dậy sớm.”
“Dậy sớm làm gì?” Ngâm Vô Sương quay đầu, “Lại là quy củ nhà ngươi sao?”
“Liên Thành gia không có bất cứ quy củ nào với ngươi cả.” Liên Thành Cô Nguyệt nhéo nhéo mũi y, “Dậy sớm là để ăn hoa cao, ngày mai là ngày Hỉ thần, người một nhà cầu xin may mắn mà thôi.”
Ngâm Vô Sương đáp một tiếng, tiếp tục dựa vào trong lòng hắn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Độ ấm dưới suối nước vừa đủ, hương hoa xung quanh cũng có hiệu quả an thần, cho nên cả người Ngâm Vô Sương liền trở nên biếng nhác, không muốn động đậy không muốn nói, cả mắt cũng chẳng muốn mở — cho nên dù có cảm nhận được bàn tay không thành thật của người phía sau, y cũng chỉ nhíu mày oán giận đôi câu, rồi lại tìm kiếm tư thế thoải mái trong lòng hắn.
Quần áo đã sớm bị cởi hơn phân nửa, da thịt dưới lòng bàn tay mịn màng xinh đẹp, tựa như một loại gấm vóc tốt nhất khiến người ta nghiện ngập. Tay Liên Thành Cô Nguyệt chậm rãi trượt xuống theo đường cong bên eo y, xúc cảm ngày càng mềm mại, dục niệm nhàn nhạt trong ánh mắt cũng càng thêm rõ ràng.
Ngâm Vô Sương dựa vào trong lòng hắn, tiếng hít thở đều đặn an tĩnh, hiển nhiên đã thiếp đi.
Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười, do dự một hồi, vẫn là nhẹ nhàng kéo lại quần áo cho y, ôm người vào trong lòng, “Ngủ ngon.”
Trên mặt Ngâm Vô Sương đọng ý cười, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên eo hắn.
Ở trước mặt Liên Thành Cô Nguyệt, Ngâm Vô Sương luôn chẳng có chút cảnh giác, hoặc nên nói y lười cảnh giác, cho nên khi tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, y thậm chí còn chẳng nhớ nổi tối hôm qua ngâm suối nước nóng xong lúc này, rồi trở về như thế nào. Đệm chăn bên cạnh có hơi xốc xếch, nhưng lại không có ai, hiển nhiên là Liên Thành Cô Nguyệt đã rời đi từ sớm, nhớ hôm qua hắn từng nói phải ăn hoa cao đón Hỉ thần, Ngâm Vô Sương liền khoác áo xuồng giường, định ra ngoài xem thử, ngoài phòng chợt truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
“Dậy rồi sao?” Liên Thành Cô Nguyệt đẩy cửa bước vào, ngồi xuống bên cạnh y, “Vừa định đi gọi ngươi đây.”
“Giờ nào rồi?” Ngâm Vô Sương hỏi.
“Vừa qua giờ Mẹo, còn sớm.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Không cần sốt ruột, rửa mặt rồi đi là vừa kịp lúc.”
“Ngươi đốt củi sao?” Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, kề sát vào quần áo hắn ngửi ngửi, “Sao toàn là mùi cháy vậy?.”
“Ngửi được thật sao.” Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, “Ta sẽ nói cho ngươi biết nhưng ngươi không được để lộ ra đó.”
“Gì vậy?” Ngâm Vô Sương khó hiểu.
“Trước đây thì hoa cao đều là do dì làm.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Nhưng hôm nay mẫu thân lại muốn tự tay làm cho ngươi, ai ngờ bất cẩn làm cháy lồng hấp.”
Ngâm Vô Sương:……
“Thường ngày mẫu thuân rất ít khi vào bếp.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Bà thật lòng thích ngươi đó, chỉ là không biết cách thể hiện mà thôi.”
Ánh mắt Ngâm Vô Sương đọng ý cười, “Ừm.”
Liên Thành Cô Nguyệt nắm tay y, “Đi thôi, thay quần áo, chúng ta đi đón Hỉ thần.”
Tuy trong Liên Thành Sơn Trang có bốn mùa như xuân, nhưng vẫn tuân theo quy luật thời tiết bên ngoài, Đoan ngọ thì có bánh chưng, mồng tám tháng chạp thì nấu cháo. Mà vào lúc nghênh đón Hỉ thần, dân chúng bình thường sẽ ăn đả cao, nhưng trong Liên Thành Sơn Trang vì hằng năm đều có hoa đào nở rộ, cho nên Hồng Miên liền lấy hoa thêm vào điểm tâm, chưng ra trông rất đẹp mắt, ăn vào cũng thấy ngon hơn.
“Mẫu thân, dì.” Liên Thành Cô Nguyệt dẫn Ngâm Vô Sương vào nhà ăn.
“Hai vị phu nhân.” Ngâm Vô Sương cũng theo phép chào hỏi.
“Mau tới đây ngồi đi.” Hồng Miên vô cùng nhiệt tình, kéo Ngâm Vô Sương ngồi xuống cạnh mình.
Thập Tam Nương tức ngực, rốt cuộc là con dâu của ai hả!
Nhưng hiển nhiên Hồng Miên sẽ không để ý đến tỷ tỷ mình, mà tiếp tục hỏi, “Đêm qua có ngủ ngon không?”
“Trong viện rất yên tĩnh.” Ngâm Vô Sương nói, “Đa tạ phu nhân.”
“Đã theo Cô Nguyệt về nhà rồi mà còn gọi phu nhân gì nữa.” Hồng Miên thầm oán, “Nghe thật xa lạ.”
Bạch Mang Mang vừa gặm điểm tâm vừa làu bàu nhắc nhở nương mình, “Còn chưa cho hồng bao sửa miệng mà.”
Liên Thành Cô Nguyệt bật cười.
Bên tai Ngâm Vô Sương hơi nóng lên.
Thập Tam Nương:……
Ta mới là mẹ chồng!
“Dì đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.” Hồng Miên lấy ra một cái bao vải, mỉm cười nhét vào trong tay y, “Nhận đi, đừng ghét bỏ nó là được.”
“Tất nhiên sẽ không.” Ngâm Vô Sương vội nói, “Phiền phu nhân nhớ kỹ rồi.”
Bạch Mang Mang tiếp tục lẩm bẩm, “Phí sửa miệng đã thu rồi.” Sao còn gọi là phu nhân.
Ngâm Vô Sương:……
Liên Thành Cô Nguyệt hoàn toàn không có ý định giải vây cho y.
Hồng Miên vẫn cười nhìn y.
Ngâm Vô Sương đành phải nói, “Cảm ơn dì.”
Hồng Miên tất nhiên là cười đến không khép miệng được, Thập Tam Nương thì bình tĩnh xiết chặt chén trà, đây là con dâu của ta mà! Là ! Vợ ! Do ! Con ! Ta ! Mang ! Về ! Đó !!
Muốn sửa miệng cũng phải sửa ta trước!
“Mẫu thân.” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi, “Người không thoải mái sao?”
“Sao có thể.” Thập Tam Nương vô cùng bình tĩnh.
Sau đó chén trà liền nát.
Bạch Mang Mang bất hạnh bị nước văng đầy mặt, cảm thấy vô cùng tức ngực.
Vì sao người xui xẻo luôn là ta chứ.
“Tỷ tỷ có bị phỏng không?” Hồng Miên vội vàng ngồi xuống trước mặt bà.
Ngâm Vô Sương cũng dùng ánh mắt quan tâm nhìn bà.
Thập Tam Nương:……
“May mà không sao cả.” Hồng Miên dùng khăn xoa xoa tay cho bà, “Mấy ngày trước mới thêu chăn xong, vốn đã bị đâm thành không ít vết thương, còn chưa lành hẳn, nếu phỏng nữa thì làm sao đây.”
Ngâm Vô Sương nói, “Cảm ơn phu nhân.”
Hồng Miên trêu ghẹo, “Sao chỉ sửa miệng mình ta vậy, hóa ra phải chuẩn bị hai hồng bao sao ta?”
Ngâm Vô Sương có hơi xấu hổ.
Thập Tam Nương vẫn đang lau tay, vừa nhìn là biết không hề khẩn trương rồi.
Liên Thành Cô Nguyệt vỗ nhẹ lên lưng y.
Tim Ngâm Vô Sương vắt ngang qua cổ họng, “Mẫu thân.” Âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn truyền rõ ràng vào tai mỗi người.
Thập Tam Nương lập tức cười tươi như hoa.
Hồng Miên bóp trán, còn không được tự nhiên hơn nữa được không.
Bạch Mang Mang gặm chân gà cảm khái, dì đến từ Thục Trung nè, cái tốc độ đổi sắc mặt này…… chậc.
“Khụ khụ.” Sau khi lấy lại tinh thần, Thập Tam Nương rất muốn quay ngược thời gian, nếu được vậy thì mình nhất định phải tiếp tục lãnh diễm, làm một mẹ chồng khó tính hà khắc.
Nhưng điều này hiển nhiên chẳng có chút khả năng nào cả.
Cho nên Thập Tam Nương dứt khoát căm tức liếc nhìn con trai mình.
Liên Thành Cô Nguyệt rất thức thời, đứng dậy đổi chỗ với bà.
Rốt cuộc cũng được ngồi bên cạnh con dâu, tâm tình của Thập Tam Nương vô cùng sảng khoái.
“Không thì hôm nay liền mời tiên sinh đến đây đi.” Hồng Miên đề nghị, “Chọn ngày lành, mau mau tổ chức hỉ sự.”
“Được.” Thập Tam Nương chẳng chần chờ một giây nào, đồng ý rồi mới cảm thấy hình như có hơi độc đoán, vì thế liền nhìn Ngâm Vô Sương, “Con thấy thế nào?”
“Tất nhiên là tốt rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt tiếp lời.
Thập Tam Nương cả giận nói, “Chen miệng cái gì, có liên quan gì tới ngươi!”
Liên Thành Cô Nguyệt ngơ ngác, “Người sắp thành thân là con mà.”
Ngâm Vô Sương bật cười.
Giang hồ đệ nhất mỹ nhân, cười rộ lên tất nhiên rất đẹp, vì thế Thập Tam Nương lại càng thích, thậm chí còn nghĩ có khi nào là con mình chuốc thuốc người ta không!
Bằng không dựa vào cái tên chẳng chút tiền đồ này, hoàn toàn không thể lừa được người về đây đâu.
“Hôm nay nếu không bận gì thì ở lại trò chuyện với tỷ tỷ đi.” Hồng Miên nói, “Hơn hai mươi năm chưa từng rời khỏi núi, cũng muốn nghe thêm nhiều chuyện bên ngoài.”
Ngâm Vô Sương gật đầu, “Được.”
Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Con cũng ở lại.”
Thập Tam Nương không kiên nhẫn, “Sao trong muối trong dấm đều có ngươi hết vậy.”
Liên Thành Cô Nguyệt:……
Bạch Mang Mang dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn biểu ca thân ái của mình.
Cái cuộc sống bị ghét bỏ khắp nơi này……
Đúng là quá bi thảm.
Vì đón Hỉ thần, hôm nay trong sơn trang rất nhộn nhịp, xung quanh luôn có ngươi khua chiêng gõ trống. Ngâm Vô Sương ở Vô Tuyết Môn đã quen thanh tĩnh, lần đầu tiên biết được, thì ra trong nhà của mình cũng có thể náo nhiệt như thế.
“Không chê nơi này ồn ào sao?” Sau khi ăn xong điểm tâm, Thập Tam Nương cùng y ngồi trên tiểu lâu, “Nếu thích yên tĩnh, chúng ta sẽ đổi nơi khác uống trà.”
“Không cần phiền vậy đâu ạ.” Ngâm Vô Sương nói, “Thế này rất tốt.”
“Ta cũng thấy vậy.” Thập Tam Nương đưa cho y một chén trà, “Trước đây nghe Cô Nguyệt kể qua, liền thấy tính tình con có hơi lạnh lùng, ở bên ngoài thế nào cũng được, nhưng về nhà mình rồi thì vẫn nên nhiệt tình một chút mới tốt.”
Ngâm Vô Sương cười cười, “Dạ.”
Ngoài tiểu lâu, Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Cảm ơn dì.”
“Cảm ơn ta làm gì.” Hồng Miên cười vỗ vỗ tay hắn, “Sớm thấy ngươi và Tiểu Nhiên thành thân, cũng xem như chấm dứt được một cọc tâm sự lớn của ta và tỷ tỷ.”
Bạch Mang Mang ngồi xổm bên cạnh giả chết.
Nhưng Hồng Miên hiển nhiên không định bỏ qua hắn, “Ngươi định chừng nào mới thành thân?”
Bạch Mang Mang bi phẫn, “Không nên ép hôn nha!”
“Cũng không trông cậy ngươi có thể mang được đệ nhất mỹ nhân về.” Hồng Miên thở dài, “Chỉ cầu nhân phẩm đừng quá kém mặt toàn là rỗ cao lớn thô kệch hết ăn lại nằm, thì đã thiên ân vạn tạ tổ tiên tích đức rồi.”
Bạch Mang Mang rơi lệ, yêu cầu cũng không cần thấp vậy chứ.
Thật sự là ruột thịt sao.
Tất nhiên không phải rồi.
Nhất định là được nhặt về.
Gió nhè nhẹ thổi qua tiểu lâu, phất lên lụa mỏng xung quanh. Ngâm Vô Sương và Thập Tam Nương ngồi đối diện nhau, hương trà lượn lờ Tiểu Lâu bên trên gió nhẹ từng trận, gợi lên bốn phía sa mạn. Ngâm Vô Sương cùng Thập Tam Nương tương đối mà ngồi, trà hương lượn lờ, trông có vẻ rất hài hòa.
“Thế sự đổi dời, thời gian đúng là trôi thật nhanh.” Nghe y kể về chuyện bên ngoài xong, Thập Tam Nương cảm khái, “Mới chớp mắt mà đã nhiều năm vậy rồi.”
“Nếu mẫu thân thích, lúc nào cũng có thể ra ngoài du ngoạn.” Ngâm Vô Sương nói.
Thập Tam Nương cười lắc đầu, “Năm đó khi thành thân, ta đã lập lời thề, sẽ không rời khỏi sơn trang một bước.”
Ngâm Vô Sương im lặng.
“Ta biết con đang nghĩ gì.” Thập Tam Nương nói, “Hiện giờ Cô Nguyệt mới là chủ tử của bộ tộc Liên Thành, chuyện nó muốn làm, không ai có thể ngăn cản.”
Ngâm Vô Sương ngập ngừng, “Con……”
“Từ trước tới nay Cô Nguyệt luôn là người không tuân theo quy tắc cũ, con không cần tự trách.” Thập Tam Nương nói, “Chỉ cần con có thể tuân thủ nghiêm ngặt việc giữ kín bí mật của nhà Liên Thành thì những chuyện khác ta cũng không quản được.”
Ngâm Vô Sương gật đầu, “Con biết.”
Thập Tam Nương cười cười, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Ngâm Vô Sương cầm ấm trà, châm thêm cho bà một ly trà nóng.
Liên Thành Cô Nguyệt dựa trên chạc canh xa xa, nhìn về phía tiểu lâu, ánh mắt dịu dàng như nước.
Hồng Miên làm việc luôn rất có hiệu suất, hôm nay vừa lấy sinh thần bát tự của hai người qua chiều hôm sau đã tính ra được ngày lành, thành thân ngày hai mươi sáu tháng chạp, vừa lúc kịp tới đêm ba mươi ăn bữa cơm đoàn viên.
Thập Tam Nương nhíu mày, “Có hơi vội rồi không?”
Hồng Miên nói, “Tất nhiên là không rồi, nhân thủ trong sơn trang rất dồi dào, đẩy mạnh tốc độ thì nhất định sẽ kịp.”
Thập Tam Nương nói, “Vẫn nên kéo dài thêm chút đi.”
Hồng Miên nói, “Ngày lành khó tìm.”
Thập Tam Nương nói, “Khó tìm chứ đâu phải không tìm được.”
Hồng Miên nói, “Muội sẽ giúp tỷ tỷ làm hỉ bị.” (Hỉ bị: chăn mền dùng cho ngày cưới)
Thập Tam Nương như trút được gánh nặng, “Vậy cứ quyết định là ngày hai mươi sáu tháng chạp đi.”
Hồng Miên cười lắc đầu, ngồi trước bàn mài mực — thành thân là một chuyện lớn, quy củ thượng vàng hạ cám có rất nhiều, phải viết từng chuyện xuống mới được.
“Hai mươi sáu tháng chạp?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.
“Sao, chê muộn hả?” Liên Thành Cô Nguyệt ôm y vào trong lòng.
Ngâm Vô Sương nói, “Hiện giờ đã đến cuối tháng mười.”
“Sính lễ đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, ngày mai lập tức giơ roi thúc ngựa đi đến Vô Tuyết Môn.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “An tâm ở đây đi, đừng bận tâm gì cả, đợi đến trung tuần tháng chạp ta tới đón ngươi về là được.”
Ngâm Vô Sương có hơi đau đầu, thành thân chứ đâu phải đánh nhau, sao nghe có vẻ gấp gáp quá vậy.
“Tóm lại ngươi không được đổi ý.” Liên Thành Cô Nguyệt xiết chặt cánh tay, “Nếu không ta sẽ đi xuất gia đó.”
Ngâm Vô Sương nhắm mắt lại, lười nghe hắn ăn nói lung tung nữa.
Mà trong Vô Tuyết Môn, Ngâm Lạc Tuyết nhận được sính lễ rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.
Sau khi tiễn chân đội ngũ đến cầu hôn của Liên Thành Sơn Trang, Ngâm Lạc Tuyết bừng bừng hưng trí cầm danh mục quà tặng, xoay quanh mấy xe lớn chứa đầy kỳ trân dị bảo kiểm kê một hồi, ra được một kết luận – ca của hắn quả nhiên rất có giá.
Tuyết điêu ngồi xổm trên một chạc cây, cuộn mình thành một quả cầu tuyết trắng muốt, lười biếng liếm lông.
“Đưa ngươi đi xem của hồi môn nha?” Ngâm Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn nó.
Tuyết điêu dứt khoát từ tường vây nhảy ra ngoài.
Ngâm Lạc Tuyết:……
Cho chút mặt mũi đi chứ.
Tuyết mùa đông từng đợt từng đợt rơi xuống, thời tiết càng ngày càng lạnh, một tin tức lại nổ tung trên giang hồ.
Vô Tuyết Môn chủ sắp thành thân!
Tuy rằng lúc trước, chuyện của Ngâm Vô Sương và Liên Thành Cô Nguyệt đã có chút tiếng gió, nhưng bởi vì bộ tộc Liên Thành luôn lánh khỏi giang hồ, không mấy người biết được lai lịch của họ, mà Vô Tuyết Môn thì lại càng thanh lãnh di thế, muốn nghe ngóng cũng không tìm thấy ai để nghe, cho nên mọi người nhiều lắm cũng chỉ có thể đề cập đến trong lúc trà dư tửu hậu, đa số đều chỉ xem đó là một đề tài để hóng hớt, nhưng không ngờ đó lại là sự thật.
Giang hồ đệ nhất mỹ nhân sắp thành thân, chỉ nghĩ đến mấy chữ này thôi là đã cảm thấy cả người không thoải mái rồi.
Fans cuồng ai nấy lệ nóng doanh tròng, bọn ta phải làm thế nào đây.
Đời người chợt mất đi mục tiêu phấn đấu, cảm giác này thật không tốt chút nào.
Dựa theo tính cách của Ngâm Vô Sương và thân phận của Liên Thành Cô Nguyệt, tất nhiên hai người sẽ không bày tiệc lớn mời khách, cho nên sau khi người người trong giang hồ hy vọng mong ngóng không công hơn mấy chục ngày, rốt cuộc cũng phải thừa nhận hiện thực thảm thiết là thật-sự-không-có-thiệp-mời!!!
Nhưng không có thiệp mời là một chuyện, nếu chuyện Vô Tuyết Môn chủ thành thân đã truyền ra, các môn phái giang hồ tất nhiên không thể giả vờ không biết, vì thế đành phải đua nhau phái người mang theo hạ lễ chạy tới Đông Bắc chúc mừng, thuận tiện thầm oán, vốn tưởng Truy Ảnh Cung đã biết cách làm ăn lắm rồi, giờ xem ra Vô Tuyết Môn cũng không kém hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất lúc Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng thành thân vẫn có được một bữa tiệc rượu ăn mà.
Xót xa quá đi thôi.
Nhìn một đống hạ lễ nhồi vào trong khố phòng, Lạc Tuyết công tử lại càng thêm xác định – ca của hắn thật sự rất có giá!
Buổi tối ngày hai mươi lăm tháng chạp, Ngâm Vô Sương ngồi trên lầu bạch ngọc, ngẩn người nhìn dải ngân hà phía xa.
“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết ngồi bên cạnh y.
“Sao còn chưa ngủ?” Ngâm Vô Sương chỉnh tóc lại cho hắn.
Ngâm Lạc Tuyết nói, “Ta khẩn trương.”
Ngâm Vô Sương:……
“Ngươi không khẩn trương sao?” Ngâm Lạc Tuyết nhìn ca mình.
Ngâm Vô Sương lắc đầu.
“Ta không nỡ xa ngươi.” Ngâm Lạc Tuyết ôm lấy y như khi còn nhỏ.
Ngâm Vô Sương bật cười, “Mặc dù thành thân, nhưng ta vẫn có nửa năm ở lại Vô Tuyết Môn mà.”
“Không giống.” Giọng Ngâm Lạc Tuyết rầu rĩ.
Ngâm Vô Sương vỗ vỗ lưng hắn, “Sao lại không giống?”
Ngâm Lạc Tuyết nói, “Cứ cảm thấy ngươi bị chia mất một nửa rồi.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Là hơn một nửa mới phải.”
“Ngươi cũng trưởng thành rồi.” Ngâm Vô Sương nói, “Lúc ta không có ở đây, chuyện trong Vô Tuyết Môn sẽ tùy ngươi làm chủ.”
Hốc mắt Ngâm Lạc Tuyết hơi đỏ lên.
“Mấy ngày này cũng mệt mỏi rồi.” Ngâm Vô Sương nói, “Lại đây ngủ một lát đi.”
Ngâm Lạc Tuyết rầu rĩ không vui gối lên đầu gối ca mình, cảm thấy…… vẫn rất không nỡ a!
Ngâm Vô Sương cười khẽ, kéo chăn qua đắp cho hắn.
Bông tuyết nhè nhẹ bay xuống, phối với màn trời lam thẫm, yên tĩnh tốt đẹp đến nói không thành lời.
Tuy đêm nay ngủ rất muộn, nhưng ngày hôm sau Ngâm Lạc Tuyết vẫn dậy rất sớm, dẫn theo vài thủ hạ đắc lực bận trong bận ngoài, bắt đầu chuẩn bị các loại chuyện của đại hôn. Ngâm Vô Sương vốn muốn ra ngoài xem thử, ai ngờ lại bị cả đám người hợp sức ngăn cản, lý do là ra cửa là điềm xấu, vì thế đành phải chán chết ngồi trong phòng điều tức.
Ngâm Lạc Tuyết ôm một đống quần áo vọt vào.
Ngâm Vô Sương mở mắt ra.
“Mau thay quần áo đi.” Ngâm Lạc Tuyết thúc giục.
Ngâm Vô Sương nhíu mày, “Còn rất sớm.”
Ngâm Lạc Tuyết nói, “Ngươi thay trước đi, thấy ngươi thay rồi ta mới yên tâm đi làm chuyện khác.”
Ngâm Vô Sương:……
Ngâm Lạc Tuyết rất là kiên quyết.
Ngâm Vô Sương xoa xoa mi tâm, nhận lấy hỉ phục từ trong tay hắn.
Chất vải là Vân Hà cẩm do Chức Cẩm bà bà tự tay dệt thành, thợ may là ti y nương số một số hai Sở quốc, hơn nữa Ngâm Vô Sương còn có dung nhan khuynh thành, trực tiếp dẫn đến việc đệ đệ phải bắt đầu suy xét vấn đề nghiêm túc “Phải làm thế nào mới có thể khiến Liên Thành đại ca ở rể rồi nhờ đó mà tiện thể giữ ca ca lại luôn”.
Tuyết điêu từ cửa vọt vào, thân thiết nhảy vào trong lòng Ngâm Vô Sương — vì phối hợp với không khí vui vẻ ngày hôm nay, trên cổ nó cũng bị buộc một dây ruy băng màu đỏ, trông có hơi buồn cười.
Ngâm Vô Sương bật cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lưng nó.
Giờ lành tới gần, tiếng pháo ngoài Vô Tuyết Môn bỗng to hơn, tiếng chiêng trống kèn đồng vang tới tận trời, dân chúng cũng tranh nhau đứng đầy hai bên xem náo nhiệt, ai nấy cũng rất vui vẻ.
“Đến đây đến đây!” Có người nhìn thấy đầu tiên, vì thế kích động hô lên.
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy ở cuối đường lớn, một đội nhân mã đang phóng nhanh mà tới, người dẫn đầu mi mục anh tuấn phong thần tuấn lãng, khí tức quanh thân hắn tựa như lạc của triều dương.
Vì thế nhịn không được liền cảm khái, có thể thành thân với Ngâm môn chủ, quả nhiên không phải người bình thường mà……
Liên Thành Cô Nguyệt gần như là trắng đêm chưa ngủ, nếu không phải sợ điềm xấu, có khi ngay tối hôm qua đã chạy đến Vô Tuyết Môn cướp người rồi, chờ mong lâu như vậy rồi, hắn cả một khắc cũng không muốn đợi nữa. Trong phòng ngủ, Ngâm Vô Sương còn đang ngẩn người lại chợt thấy đệ đệ mình vội vã xông vào, vì thế khó hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”
Ngâm Lạc Tuyết nói, “Liên Thành đại ca đến rồi.”
Ngâm Vô Sương hỏi, “Cho nên?”
Ngâm Lạc Tuyết thành thật nói, “Ta cảm thấy hắn có hơi giống thổ phỉ.”
Ngâm Vô Sương:……
“Ngươi phải tự chăm sóc mình cho tốt đó.” Ngâm Lạc Tuyết lưu luyến không thôi.
Ngâm Vô Sương nói, “Ngươi đã nói câu này ít nhất ba mươi ngày rồi.”
Đó là bởi vì ta không yên tâm ngươi mà! Ngâm Lạc Tuyết rất muốn rít gào.
Ngâm Vô Sương búng búng trán hắn, đứng dậy mở cửa.
Liên Thành Cô Nguyệt đi nhanh đến, ôm chặt y vào trong lòng.
“Ta đến mang ngươi về nhà.”
Ngâm Lạc Tuyết và tuyết điêu đều tự giác nhắm mắt lại.
Thâm tình ôm nhau gì đó…… chúng ta hoàn toàn không phát hiện đâu.
Vô cùng thuần khiết.
Đường từ Vô Tuyết Môn đến Trường Bạch Sơn không quá xa, nhưng đối với Liên Thành Cô Nguyệt mà nói, hiển nhiên rất có tư vị sống một ngày bằng một năm, chỉ hận không thể trực tiếp bay về nhà, sau khi bái đường động phòng thì trói người lại bên cạnh cả đời — hơn nữa khổ sở hơn hết là, dựa theo quy củ thì buổi tối trước khi thành thân hai người phải ngủ riêng.
Người trong lòng ở ngay sát vách mà mình lại chỉ có thể cô đơn trằn trọc, Liên Thành Cô Nguyệt gần như sắp thành sói tru dưới trăng rồi, vậy mà ban ngày Ngâm Vô Sương còn hữu ý vô tình trêu chọc, dù có hận đến nghiến răng nghiến lợi thì cũng chỉ đành bó tay chịu trận, thế nên vào ngày bái đường hôm nay, dù Bạch Mang Mang có nhìn theo góc độ nào cũng cảm thấy ánh mắt của biểu ca thân ái nhà mình có hơi biến xanh.
Thập Tam Nương và Hồng Miên ngồi trên chính vị, nhìn đôi tân nhân quỳ lạy trước mặt, đều cười đến không khép miệng lại được.
Xung quanh sơn trang đều là tuyết trắng vô tận, đã lâu lắm rồi không náo nhiệt thế này……
Tuy không cần bày tiệc đãi khách nhưng cũng phải bận rộn hết cả ngày. Trong động phòng ánh nến lay động, Ngâm Vô Sương thư giãn gân cốt một chút, đi đến bên bàn uống chén nước.
Bạch Mang Mang đứng ở cửa, nghiêm túc nói, “Ta muốn nháo động phòng.”
Liên Thành Cô Nguyệt:……
Bạch Mang Mang vô cùng cố chấp.
Liên Thành Cô Nguyệt đau đầu, lấy từ trong tay áo ra một xấp ngân phiếu.
Bạch Mang Mang đếm đếm, nói, “Không đủ !”
Liên Thành Cô Nguyệt bắt đầu suy xét xem có nên đập cho hắn một trận không.
Bạch Mang Mang dứt khoát lui về phía sau ba bước, nhắc nhở, “Hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi.”
Liên Thành Cô Nguyệt hít sâu, sau đó nói, “Ngày mai tự mình đến phòng thu chi lĩnh bạc đi.”
Bạch Mang Mang hỏi, “Bao nhiêu?”
Liên Thành Cô Nguyệt cắn răng, “Ngươi muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
Bạch Mang Mang lập tức vui vẻ ra mặt.
Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu vòng qua hắn, đẩy cửa đi vào.
Ngâm Vô Sương hiển nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, đang đứng bên bàn trêu tức nhìn hắn.
Liên Thành Cô Nguyệt trở tay đóng cửa lại, đi nhanh qua ôm người vào trong lòng, trực tiếp đè y lên giường hôn xuống.
Động tác có hơi thô lỗ, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, Ngâm Vô Sương cũng mặc hắn làm càn, mãi đến khi cảm thấy bên cổ bị cắn hôn đến đau đớn, mới nhíu mày đẩy hắn ra.
“Uống chén rượu giao bôi được không?” Liên Thành Cô Nguyệt kề trán mình lên trán y.
Ngâm Vô Sương hơi nghiêng đầu, bên cổ có hơi phiếm hồng.
Liên Thành Cô Nguyệt cười khẽ, vươn tay ôm lấy y.
Trong một đôi chén ngọc tinh xảo, dịch rượu trong veo lấp lánh, mang theo chút hương ngọt thản nhiên, Ngâm Vô Sương hỏi, “Hoa tửu sao?”
Liên Thành Cô Nguyệt bế y lên, “Không biết.”
Ngâm Vô Sương bật cười, “Gấp cái gì?”
“Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tất nhiên phải gấp rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt đặt y lên hỉ bị, “Đêm động phòng hoa chúc, một khắc cũng không muốn lãng phí.”
Ngâm Vô Sương quấn lấy một lọn tóc của hắn, “Ta mệt.”
“Mệt cũng phải nghe theo y.” Liên Thành Cô Nguyệt cúi đầu hôn hôn má y, “Đêm nay nghe theo ta, cả đời còn lại đều nghe lời ngươi.”
Ngâm Vô Sương bị chọc cười, “Không có tiền đồ.”
Liên Thành Cô Nguyệt đè trên người y, tỉ mỉ hôn lên mỗi một tấc mi nhãn của người kia. Đầu giường là một trản hỉ đang nhấp nháy hoa đèn, dưới ánh nến lấp lánh, càng tôn lên dung mạo vô song của người dưới thân. Hỉ phục màu đỏ mở rộng, lộ ra da thịt trắng nõn và xương quai vô cùng tinh xảo, trên đó còn lưu lại dấu hôn nhạt màu khi nãy, tựa như cánh hoa rơi xuống đỉnh tuyết sơn, tinh khiết đến mức khiến người ta không nỡ chạm vào.
Ánh mắt Liên Thành Cô Nguyệt trở nên si mê, lại cúi đầu hôn hôn cánh môi mềm mại kia, đồng thời nhẹ nhàng cởi đai lưng y ra.
Ngâm Vô Sương hơi nhắm mắt lại, cực kỳ thuận theo.
Từng lớp quần áo bị ném ra khỏi màn, độ ấm trong phòng tăng cao, hai người tình tứ nỉ non, khi tình đến lúc nồng, cả hơi thở cũng trở nên run rẩy.
Đầu giường có khắc uyên ương giao cảnh, cuối giường khảm nạm long phượng trình tường, chiếc bình sứ men xanh bị mở ra đặt qua một bên, sa trướng màu đỏ khẽ phất phơ, phủ đầy hương vị ấm áp.
Liên Thành Cô Nguyệt ôm chặt người dưới thân, lưu lại một chuỗi dấu hôn ái muội trên chiếc cổ trắng nõn thon dài của người nọ. Hai tay Ngâm Vô Sương vô lực ôm lấy lưng hắn, bị động nhận lấy tất cả đòi hỏi và chiếm đoạt của hắn, điên cuồng đến mức mức tưởng như cả thế giới đều đã biến mất, chỉ còn lại người trước mắt này mới là tồn tại chân thật nhất.
Ngoài phòng hạ xuống từng đợt tuyết, càng tôn lên xuân ý nồng nàn trong phòng. Không biết qua bao lâu, trong phòng rốt cuộc cũng an tĩnh lại, một luồng gió bắc từ cửa sổ thoải vào, Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, lại rúc vào trong lòng hắn.
Liên Thành Cô Nguyệt cười khẽ, xiết chặt lấy y.
Đúng là…… khiến người thương mà……
Phần lớn thời gian trong Trường Bạch Sơn đều rất yên tĩnh, Ngâm Vô Sương rất nhanh đã quen với cuộc sống nơi này, mỗi ngày sau khi giúp Liên Thành Cô Nguyệt xử lí xong chuyện trong sơn trang và hiệu buôn thì sẽ thường xuyên giục ngựa lên núi, hoặc là cùng nhau luận võ luyện kiếm, mệt mỏi thì rúc vào lòng hắn chợp mắt một hồi, hệt như một con mèo lười nhác.
Mà hai vị phu nhân thì luôn tìm tòi đổi mới nhiều cách thức để nấu canh cho y, hôm nay luộc cá sông ngày mai xào gà rừng, mỗi ngày đổi một món, sợ khiến y bị đói đến gầy, Liên Thành Cô Nguyệt và Bạch Mang Mang thấy mà nóng mắt, càng sâu sắc cảm thấy mình đúng là được nhặt về. Nhưng mà những việc đó cũng rất có hiệu quả, sau mấy tháng, thật sự nuôi Ngâm Vô Sương ra được chút thịt — tuy rằng người khác nhìn không ra, nhưng Liên Thành thiếu chủ thì lại nhận thấy rất rõ ràng.
“Rất tốt.” Liên Thành Cô Nguyệt sờ sờ trên người y, xúc cảm rất tốt, vì thế vừa lòng nói, “Hay là chúng ta khoan về Vô Tuyết Môn đã? Ở lại đây mấy tháng nuôi béo thêm chút nữa đi.”
Ngâm Vô Sương vừa mới bị hắn giày vò một trận đã sớm tinh bì lực tẫn, cả một ngón tay cũng không muốn động, tất nhiên chẳng còn tâm tư đâu mà nghe hắn ăn nói lung tung nữa, y vươn tay đẩy người ra, “Ta muốn nghỉ ngơi.”
“Đợi một chút.” Liên Thành Cô Nguyệt từ trên người y đứng dậy.
“Còn làm gì nữa?” Ngâm Vô Sương nhíu mày.
Liên Thành Cô Nguyệt kéo chăn qua che người y lại, mình thì khoác áo xuống giường, lấy từ trong ngăn tủ ra một con thú vải, há hốc miệng trông có hơi ngốc, cũng có chút quen mắt.
Ngâm Vô Sương sửng sốt, “Nó……”
“Cái trước đã rớt xuống biển rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt để thú vải vào trong lòng y, “Trong sơn trang có bản vẽ, vì thế mẫu thân và dì liền dựa theo đó mà làm một con khác tặng cho ngươi.”
Ngâm Vô Sương nhéo nhéo con thú vải trong lòng, trêu tức hỏi, “Không ăn giấm sao?”
“Ăn.” Liên Thành Cô Nguyệt xốc chăn lên, ôm cả y lẫn thú vải vào lòng, “Cho nên mỗi ngày chỉ cho ngươi chơi một lát thôi.”
Ngâm Vô Sương vươn tay vòng qua eo hắn, khóe môi cong lên nhắm mắt lại.
Thú vải bị chèn giữa thân thể hai người, há hốc miệng trông thật đáng thương.
Bị chèn đến biến hình gì đó…… Thảm quá đi!
Lúc hè đến, hai người liền khởi hành rời khỏi Liên thành Sơn Trang. Trong Vô Tuyết Môn vẫn gọn gàng ngăn nắp như trước, Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ta đã nói rồi mà, Lạc Tuyết sẽ xử lí mọi chuyện thật tốt.”
Ngâm Vô Sương cười cười, vào phòng ngủ thay quần áo.
“Liên Thành đại ca.” Ngâm Lạc Tuyết bưng một đĩa quả anh đào đi vào, “Vừa hái xuống đó.”
Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Cảm ơn.”
“Còn có một chuyện.” Ngâm Lạc Tuyết nhìn nhìn vào trong phòng, thấy ca mình trong một chốc sẽ không đi ra mới nhỏ giọng nói, “Thứ trong sơn động ta đã giao cho Diệp cốc chủ kiểm tra rồi, đã có hồi âm, là hương liệu.”
“Hương liệu?” Liên Thành Cô Nguyệt khẽ nhíu mày.
“Là thứ mà trước đây khi Thiên Cơ Ngôn đến Vô Tuyết Môn đã đặt trong phòng ca ca đó, không màu không vị, nhưng nghe nói là có độc, ngửi lâu sẽ khiến thân thể bủn rủn vô lực, làn da cũng càng thêm trắng nõn trong suốt.” Ngâm Lạc Tuyết nói xong lại cảm khái, “Như vậy xem ra, năm xưa ta không hiểu chuyện cũng là một chuyện may mắn.” Bằng không sao có thể đòi bỏ nhà trốn đi, còn tiện thể chạy vào phòng ngủ của ca ca lấy đi thứ y thích nhất rồi ném ra sau núi – trước đây chiếc độc đó được đặt ở dưới giường, còn tưởng là ca ca giấu đi, giờ mới biết, thì ra là do Thiên Cơ Ngôn lén bỏ vào. Còn về phần vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong sơn động, không chừng là con thú hoang nào đó nhìn thấy vật lạ nên mới tiện thể tha về hang.
Liên Thành Cô Nguyệt vỗ vỗ vai hắn, “Cảm ơn.”
“Người mơ ước ca ta rất nhiều.” Ngâm Lạc Tuyết nghiêm túc nói, “Ngươi phải bảo vệ hắn thật tốt đó.” Cho dù từng là cao thủ xếp thứ năm giang hồ, thì trong mắt cái vị đệ đệ tính tình như mẹ hiền này, y vẫn chỉ là một đóa băng thất hoa không hỏi đến thế sự…… Rất không yên lòng !
Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, cười nói, “Tất nhiên.”
“Các ngươi đang nói gì vậy?” Ngâm Vô Sương đi ra ngoài.
Ngâm Lạc Tuyết nhanh chóng nói, “Nói về quả anh đào.”
Ngâm Vô Sương nhíu mày.
“Ta đi trước đây.” Đệ đệ dứt khoát chạy trốn.
Liên Thành Cô Nguyệt thuận tay cầm lấy một quả anh đào đưa đến bên miệng y, “Nếm thử xem.”
Ngâm Vô Sương hé miệng.
Liên Thành Cô Nguyệt hỏi, “Ăn ngon không?”
Ngâm Vô Sương gật đầu, “Ừm.”
Liên Thành Cô Nguyệt cũng ăn thử một quả, ai ngờ bị chua đến nhe răng nhếch miệng.
Ngâm Vô Sương bật cười, “Rốt cuộc vừa rồi các ngươi đang nói gì vậy?”
“Nói là phải chăm sóc ngươi thật tốt.” Liên Thành Cô Nguyệt ôm y vào trong lòng, khẽ thì thầm, “Chăm sóc cả một đời.” Nếu không thể sớm gặp được nhau, vậy càng phải quý trọng mỗi một ngày mai đến. Giang hồ lớn bao nhiêu, dù không thể thay y loại bỏ hết thảy phiền toái, thì cũng hi vọng mình có thể dốc hết khả năng để gách vác giúp y mọi phong sương đao kiếm.
Ngâm Vô Sương cong cong khóe môi, yên tâm tựa vào trước ngực hắn.
Ánh nắng ấm áp ôn hòa, chiếu xuống sân những vụn sáng lấp lánh.
Buổi chiều mùa hè này, thật quá tốt đẹp……
Hết
HOÀN