Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 201: Phiên Ngoại : Liên Thành Cô Nguyệt x Ngâm Vô Sương 7


Đọc truyện Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào – Chương 201: Phiên Ngoại : Liên Thành Cô Nguyệt x Ngâm Vô Sương 7

Edit & Beta:Spum-chan

Trong khách sạn, Liên Thành Cô Nguyệt cùng Ngâm Vô Sương dùng điểm tâm xong, thấy thời gian cũng đã gần đến, liền định đi xem xét, nhưng bị Ngâm Vô Sương gọi lại, “Ta cũng đi.”

“Ngươi không cần đi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Bên ngoài trời rất nóng, loại chuyện này để một mình ta làm là đủ rồi.”

Ngâm Vô Sương nói, “Đối phương là cao thủ.”

“Vậy thì sao.” Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, “Sợ ta bị thương à?”

Ngâm Vô Sương thay quần áo xong, vươn tay cầm lấy bội kiếm ở đầu giường, sau đó dùng vẻ mặt “Dù ngươi nói gì cũng vô dụng thôi bởi vì ta muốn đi” nhìn hắn.

Liên Thành Cô Nguyệt:……

Kết quả giằng co của hai người, tất nhiên là Liên Thành thiếu chủ lại chịu thua rồi..

Gần như là không có ngoại lệ.

Mà lúc này trong Thành Tô Đê, dân chúng cũng nhao nhao lan truyền, nói là La trại chủ của Ngũ Phượng Sơn bỏ một số tiền lớn, muốn đến nhà Lý Đại Khôi mua Lạc Mai Hồng.

Đó chính là loại rượu trị giá ngàn vàng trong truyền thuyết đó…… Đối với người bình thường mà nói, đừng nói là uống một ly, cho dù chỉ ngửi chút thôi cũng đã là ngàn khó vạn khó, vì thế gần như chỉ trong giây lát, trước cửa nhà Lý Đại Khôi đã có gần trăm người vây quanh, ai cũng muốn được xem náo nhiệt. Mà đêm qua Lý Đại Khôi đã nhận được lá như do quan phủ phái người đưa tới, nên tất nhiên là tận tình phối hợp — kỳ thật nói thật ra, ông cũng rất muốn bán vò rượu này đi. Một là mấy năm nay cũng đã khoe khoang đủ rồi, hai là cảm giác bị trộm nhớ thương rất không dễ chịu, lúc trước nói ném vỡ cũng chỉ để hù dọa mấy tên mưu đồ gây rối thôi, nếu như ông ta ném thật, trong lòng sẽ như bị cắt mất một miếng thịt vậy, chi bằng đổi thành ngân lượng thì chắc ăn hơn.

Trước cửa Lý phủ huyên náo ầm ĩ, người càng lúc càng đông, tuy trên đầu là nắng nóng gay gắt, nhưng ai cũng không chịu rời đi. Liên Thành Cô Nguyệt và Ngâm Vô Sương ngồi trong trà lâu ở phố đối diện, vừa lúc có thể nhìn rõ tình hình phía đối diện.

Liên Thành Cô Nguyệt đưa ly trà cho y, “Tuy chỉ là Thanh Minh Mi Tiêm (tên một loại trà), lại là năm trước cũ trà, chỉ có thể miễn cưỡng giải khát.”

“Ngươi còn nghiên cứu về trà sao?” Ngâm Vô Sương có hơi giật mình.

“Lúc trước thì không.” Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, “Nhưng Lạc Tuyết nói ngươi thích, cho nên ta cũng học một chút.”

“Nó còn nói gì với ngươi nữa?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Không nói cho ngươi biết.” Liên Thành Cô Nguyệt búng búng chóp mũi y, “Ta đã hứa với Lạc Tuyết rồi, đây là bí mật.”

Ngâm Vô Sương buồn cười, lắc đầu tiếp tục nhìn xuống dưới.

Qua một hồi, chỗ ngã rẽ bỗng trở nên ồn ào, La Nguyên dẫn theo mấy tên thủ hạ, oanh oanh liệt liệt giục ngựa chạy về phía này Tuy đã chậu vàng rửa tay từ sớm, nhưng cái thứ gọi là khí chất không phải nói đổi là đổi được, cho nên trông qua vẫn rất có dáng vóc thổ phỉ, không giống đến mua rượu, mà giống đến bắt cóc tống tiền hơn.

Dân chúng ồ ạt trốn sang hai bên, Lý Đại Khôi nghe tin đi ra cửa cũng thấy hết hồn…… Đúng là quá đáng sợ, mấy cái người giang hồ này!

“Ông chính là Lý lão gia phải không?” La Nguyên xoay người xuống ngựa, tùy tiện hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy, chính là tại hạ.” Lý Đại Khôi gật đầu liên tục, “Từ sớm ta đã nghe quản gia đến báo, nói là các hạ muốn mua Lạc Mai Hồng?”

“Không sai.” La Nguyên rất hào phóng, “Muốn bao nhiêu bạc cứ việc ra giá, thứ gia có chính là bạc!” Rất có dáng nhà giàu mới nổi.


“Chuyện mua bán từ từ thương lượng, xin mời La trại chủ vào trong.” Lý Đại Khôi tự mình mở cửa ra, để đoàn người kia đi vào.

Đời này đây là lần đầu tiên La Nguyên được nhiều dân chúng vây xem hâm mộ như vậy, thật lâng lâng, cảm thấy mình nên nói mấy câu văn hoa một chút, vì thế vừa đi vừa nói, “Từ xưa rượu ngon xứng anh hùng, thì nay ta cũng nên phối với Lạc Mai Hồng!”

Vừa dứt lời, thủ hạ đứng xung quanh đã vỗ tay nhiệt liệt, ai nấy phấn khởi nói, “Trại chủ quả là Văn Khúc tinh chuyển thế.” Đọc ra thật mụ nội nó lưu loát!

Dân chúng trầm mặc tập thể, cảm thấy…… dù trong nhà có nghèo đến đây, thì vẫn phải đưa con cái đến học đường đàng hoàng, không thì lớn lên sẽ làm mất hết mặt mũi.

Theo lời dặn của Ngâm Vô Sương, vụ mua bán này chắc chắn không thể bàn thành trong một lần. Vì thế khoảng nửa canh giờ sau, cửa lớn của Lý phủ lại mở ra, dân chúng lập tức duỗi cổ, muốn nhìn xem trong tay La Nguyên có vò rượu hay không.

Kết quả tất nhiên là không có rồi, nhìn vẻ mặt của người trong La Gia trại, cũng không giống như bàn bạc thất bại.

“Xin lỗi các vị, đi thong thả, đi thong thả a.” Lý Đại Khôi cúi đầu khom lưng, thái độ rất là cung kính.

“Không sao đâu, hiện giờ trại chủ của bọn ta đã cải tà quy chính rồi, nhất định sẽ không ra tay cướp đoạt đâu.” Phụ tá dõng dạc nói, “Nhưng nói thật, cái giá này đã rất cao rồi, hay là Lý lão gia cân nhắc lại xem?”

Dân chúng xung quanh nghe vậy giật mình, thì ra là không thỏa thuận được giá cả.

“Ông ngẫm lại xem, nếu ngày nào đó Lôi Lão Thử tìm tới cửa, phải đập bể vò Lạc Mai Hồng này thật, thì thật sự là cái gì cũng không được.” Phụ tá kia tiếp tục nói, “Như vầy đi, ba ngày sau bọn ta lại tới lần nữa, mọi người ngồi xuống tiếp tục bàn bạc, có được không?”

“Cũng được.” Lý Đại Khôi nói, “Ta sẽ suy nghĩ một chút, sau đó mới ra quyết định.”

“Vậy còn được.” La Nguyên rất hài lòng, dẫn theo một nhóm lâu la quay đầu ngựa lại rời đi, nhưng không ra khỏi thành, mà vào trọ trong một gian khách sạn, hiển nhiên là rất có thành ý muốn mua rượu.

Trận náo loạn này nhanh chóng kết thúc, Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Hình như không phát hiện người nào khả nghi cả.”

“Ừ.” Ngâm Vô Sương nói, “Cũng hợp lý thôi.”

“Ta ở đây theo dõi là được rồi.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ngươi về khách sạn sớm chút đi.”

Ngâm Vô Sương nói, “Không.”

Liên Thành Cô Nguyệt dở khóc dở cười.

“Ba ngày thôi mà.” Ngâm Vô Sương nói, “Ta từng theo dõi nhiều ngày hơn bây giờ nhiều.”

“Cái đó không giống.” Liên Thành Cô Nguyệt nhéo nhéo hai má y, nghiêm túc nói, “Lúc trước ngươi chỉ có một mình, giờ ngươi có ta, loại việc nặng nhọc này, tất nhiên là phải để ta làm.”

Ngâm Vô Sương cong cong khóe miệng, quay đầu không thèm nhìn y, chỉ xem như không nghe thấy.

Nhìn vành tai người đối diện đỏ ửng lên, tâm tình của Liên Thành thiếu chủ rất tốt, trực tiếp đi qua ngồi xuống bên cạnh y — tóm lại cũng là nhã gian mà, không ai có thể đi vào.

Ngâm Vô Sương cũng không đuổi hắn đi, còn ngả người về phía sau tựa vào trước ngực hắn, tìm tư thế thoải mái nhất.

Liên Thành Cô Nguyệt nắm hai tay của y, câu được câu không trò chuyện với y, Ngâm Vô Sương lười biếng đáp lại vài câu, sau đó liền nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi một lát.


Ý cười trong mắt Liên Thành Cô Nguyệt càng sâu thêm, xem cái bộ dáng thờ ơ này, hiển nhiên là ko mấy coi trọng việc điều tra này, cho nên sở dĩ không chịu ở một mình trong khách, là do muốn ở bên cạnh mình sao?

Hiểu được điểm này, Liên Thành Cô Nguyệt siết chặt hai tay, ôm y chặt hơn nữa.

Thời gian trôi qua từng chút một, hai người cũng ngồi ở trà lâu nguyên cả một ngày, dùng xong cơm chiều rồi uống thêm hai bình trà, mặt thấy tiểu nhị sắp đóng cửa quán, hai người liền tính tiền rời đi, rồi lại lặng yên không tiếng động đáp lên một thân cây lớn cách đó không xa.

Vò Lạc Mai Hồng kia vẫn được đặt trong một gian phòng riêng biệt, quanh đó đầy gia đinh, hiển nhiên là canh giữ rất sâm nghiêm.

“Ngươi đoán xem đêm nay Lôi Dũng có đến hay không?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

“Không biết.” Ngâm Vô Sương nói, “Nhưng tám chín phần là không đâu.”

“Vậy mà ngươi còn đi canh chừng với ta.” Liên Thành Cô Nguyệt kéo tay y, “Còn không chịu về ngủ.”

“Ừ.” Ngâm Vô Sương nói, “Ta muốn canh đó rồi sao.”

Liên Thành Cô Nguyệt buồn cười, tựa vào một chạc canh rắn chắc, kéo y vào trong lòng, “Ngủ một lát đi.”

Ngâm Vô Sương tựa vào trước ngực hắn, vừa vặn có thể xuyên qua lớp lớp chạc cây, nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh.

Gió đêm thổi qua, vạn vật đều yên tĩnh tốt đẹp, mãi đến khi mặt trời ló dạng phương Đông, cũng không xảy ra nhiễu loạn gì.

Buổi tối ngày hôm sau, hai người vẫn ở trên thân câu đóm vừa ngắm sao vừa trò chuyện, thuận tiện quan sát Lý phủ — thật sự chỉ là thuận tiện thôi, chủ yếu là hẹn hò mà.

Cái loại chuyện hôn nhau dưới bầu trời sao gì đó, không có lãng mạn lắm đâu!

Liên Thành Cô Nguyệt ôm chặt vòng eo tinh tế kia, răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn đầu lưỡi của y, Ngâm Vô Sương khẽ nhíu mày, nhưng cũng không đẩy ra, vì thế nụ hôn của đối phương cũng càng ngày càng làm càn, cho đến cuối cùng là lửa cháy lan đồng cỏ.

Ngâm Vô Sương trời sinh thanh lãnh, đối với chuyện tình yêu lại càng thêm hờ hững, được người mình yêu hôn môi âu yếm tất nhiên sẽ không kháng cự, nhưng cũng sẽ không cảm thấy cần phải tiến thêm một bước, chỉ thấy thế này cũng rất thoải mái rồi. Cho nên so ra, thiếu chủ của chúng ta tương đối khổ sở a, tình nhân nhớ mong ngày đêm đang tựa trong lòng mình, đáy mắt mông lung, thần sắc cũng bị mình liếm cắn đến đỏ hồng, trên cổ có dấu hôn nhàn nhạt, cả người lười biếng, bày ra vẻ như mời người đến nhấm nháp, nhưng mình thì lại đang ở trên cây!

Ở trên cây !

Ở ! Trên ! Cây !

Cái loại hiện thực tàn khốc này, đúng là nghĩ chút thôi đã muốn khóc.

“Ngươi nghĩ gì vậy?” Thấy vẻ mặt rối rắm của hắn, Ngâm Vô Sương ngẩng đầu hỏi.

Liên Thành Cô Nguyệt bình tĩnh nói, “Đang nghĩ sao Lôi Dũng còn chưa tới.”

“Kỳ hạn ba ngày, đây mới là ngày đầu tiên mà.” Ngâm Vô Sương nói.


“Ta biết.” Liên Thành Cô Nguyệt ôm chặt lấy y, “Sớm biết như thế, thì nên ước định một ngày thôi.” Trong giọng nói như có vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Nếu bắt được tên đạo tặc kia, nhất định phải hung hăng đập cho hắn một trận để dập lửa!

Ngâm Vô Sương đan tay với hắn, nheo mắt vui vẻ đón gió, áo hơi rộng mở, hoàn toàn không biết ánh mắt người phía sau đã biến thành màu xanh.

Cho dù hiện giờ chưa ăn được vào miệng, nhưng đến ngày đại hôn, chắc cũng phải động phòng chứ nhỉ.

Nghĩ đến điều này, Liên Thành thiếu chủ không khỏi nắm chặt tay y.

“Hửm?” Ngâm Vô Sương có chút khó hiểu.

“Không có gì.” Liên Thành Cô Nguyệt hôn hôn tóc y, trong lòng ác ý nghĩ.

Hiện giờ cứ tra tấn ông đây đi, đợi đến ngày đại hôn, sớm hay muộn cũng phải đòi lại gấp bội.

Sau nửa đêm, xung quanh lại càng yên ắng, chỉ có tiếng phu canh gõ mõ cầm canh đi ngang qua, ngẫu nhiên có hai con mèo lang thang đùa giỡn rượt đuổi nhau trên đường, chốc lát đã ẩn vào trong bóng đêm. Một làn gió nhẹ thổi tới, mang theo chút hơi ẩm, xem ra là sắp mưa rồi.

Liên Thành Cô Nguyệt vừa định bảo y về trước, Ngâm Vô Sương đã cảnh giác mở to mắt.

Hướng Tây Bắc, một bóng đen như linh miêu từ xa vọt tới bên này, tốc độ nhanh như quỷ ảnh, gần như chỉ trong chớp mắt đã đến dưới bờ tường của Lý phủ, thả người nhảy lên.

Liên Thành Cô Nguyệt cùng Ngâm Vô Sương liếc nhau, lặng yên không tiếng động đáp xuống một thân cây khác gần hơn, cũng nhìn rõ ràng hơn.

Sau khi bóng đen đột nhập vào Lý phủ cũng không trực tiếp đi trộm rượu, mà là đến nhà bếp thả một mồi lửa trước.

Đây là kỹ xảo mà những tên trộm quen dùng, trước hết là gây náo loạn trong nhà của chủ nhân, vậy cơ hội trộm cắp thành công sẽ lớn hơn không ít.

Nhưng chính vì hành vi này, lại khiến Liên Thành Cô Nguyệt và Ngâm Vô Sương đều có chút ngạc nhiên — bởi vì tên này thật sự rất bình thường, dù nhìn thế nào cũng không thấy giống như một tên đạo tặc có thể khiến Chức Cẩm bà bà đau đầu.

Sau khi người trong Lý phủ phát hiện có hỏa hoạn, quả nhiên liền hỗn loạn cả lên, tin tức truyền đến hậu viện, bọn gia đinh canh giữ Lạc Mai Hồng cũng ồn ào cả lên, còn nhảy lên nóc nhà xem xét — kỳ thật lúc này mọi người đã đoán được bảy tám phần rồi, nhưng bởi vì lúc trước Ngâm Vô Sương từng dặn dò phải tương kế tựu kế, cho nên ai cũng làm bộ kích động.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt khi các gia đinh canh giữ vò rượu lơ là, một bóng đen liền từ đầu tường nhảy xuống, lẻn vào ôm vò rượu rồi xoay người chạy đi, màu đen của y phục dạ hành hòa thành một thể với đêm tới, gần như đã biến mất trong phút chốc.

Liên Thành Cô Nguyệt vươn tay phóng ra một thanh phi tiêu, chuẩn xác đánh cho tên đạo tặc kia rớt khỏi đầu tường, một tiếng vỡ vụn trong trẻo vang lên, vò Lạc Mai Hồng kia rơi nát. Gia đinh Lý phủ đồng loạt cầm đuốc chạy tới, chỉ thấy tên đạo tặc kia cũng không nóng lòng đào tẩu, mà cầm lấy một mảnh rỡ còn đọng rượu mà ngửa đầu uống cạn, sau khi chép lưỡi thì sắc mặt đại biến – đây nào phải Lạc Mai Hồng gì đâu, chỉ là Trúc Diệp Thanh bình thường.

Bởi vì đầu gối của đạo tặc trúng ám khí, cho nên rất dễ bị gia đinh Lý phủ chế phục, sau khi quan phủ và Hồng Đoạn Lâu nhận được tin tức cũng nhanh chóng đuổi tới, trói hắn đem về.

Xung quanh lại khôi phục yên tĩnh. Liên Thành Cô Nguyệt nhìn Ngâm Vô Sương, “Ngươi thấy thế nào?”

“Có vẻ đúng là Lôi Dũng, yêu rượu thành si xuất quỷ nhập thần.” Ngâm Vô Sương nói, “Nhưng tuyệt đối không phải cao thủ, càng không thể nào có đánh bại Chức Cẩm bà bà được.”

“Cùng suy nghĩ với ta.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đến quan phủ xem thử không?”

Ngâm Vô Sương gật đầu, cùng hắn đi đến quan phủ.

“Ngâm môn chủ.” Đúng lúc Chức Cẩm bà bà và Phong Khiếu đều ở đây, nói, “Tri Phủ đang thẩm vấn suốt đêm.”

“Là Lôi Dũng thật sao?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy.” Phong Khiếu nói, “Ta đuổi theo hắn cả một đường đi, không thể nào nhận sai được.”

“Nhưng đó không phải kẻ đánh lén phủ nha đêm đó.” Chức Cẩm bà bà nói, “Ta cũng đang nói chuyện này với Phong bộ đầu.”


Quả nhiên…… Ngâm Vô Sương cùng Liên Thành Cô Nguyệt liếc nhau, đều hơi nhíu mày.

Lúc hừng đông, rốt cuộc Lôi Lão Thử cũng chịu nhận tội. Mấy năm trước, hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu mao tặc vừa ra giang hồ, ngày ngày chỉ làm mấy chuyện trộm vặt, còn lâu mới đạt tới trình độ “đạo tặc”, về sau lại trùng hợp gặp được một quái nhân, mới học được một thân khinh công kỳ môn đạo giáp, từ đó về sau nhờ võ công cao cường mà có được danh tiếng.

“Quái nhân?” Tri Phủ hỏi, “Quái tới mức nào?”

“Không nói rõ được, mặc quần áo cũng kỳ quái, nói chuyện cũng kỳ quái.” Lôi Dũng đạo, “Ta cũng từng hỏi vì sao phải thu ta làm đồ đệ, hắn chỉ nói bởi vì ta biết ăn nói, nhưng ta lại chưa nói gì để hắn vui vẻ hết.

“Thấu cốt hương là bị ngươi trộm phải không?” Tri Phủ lại hỏi.

“Là ta trộm, nhưng mà đã giao cho sư phụ rồi.” Lôi Dũng thành thành thật thật nói, “Lúc trước ta vẫn luôn theo hắn học nghệ, sau khi đắc thủ rồi thì lấy đồ trộm được đến đưa hắn, Thấu cốt hương cứ vậy mà mất đi, hơn nữa lúc ấy phản ứng của hắn cũng rất kỳ quái, vừa giống vui vẻ lại vừa như tức giận, cả người đều đờ đẫn.”

Liên Thành Cô Nguyệt ở cách vách nghe một hồi, đột nhiên nhớ tới một chuyền, thần sắc lập tức biến đổi.

“Làm sao vậy?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Vừa rồi thấy hắn trèo tường, liền cảm thấy chiêu thức võ công có hơi quen mắt.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Hiện giờ nghĩ lại thì có bảy tám phần tương tự với đám người xông vào Vô Tuyết Môn ngày trước.”

“Ngươi đang nói tới cái Thiên Sát Thanh Long Mãnh Hổ thất thập nhị cung kia sao?” Ngâm Vô Sương hỏi. Ngày đó lúc y đi ra, những người đó đã bị trói chặt, tất nhiên không biết được chiêu thức võ công của bọn chúng.

Liên Thành Cô Nguyệt sửng sốt, “Cái tên dài như vậy, sao ngươi lại nhớ rõ vậy.”

Ngâm Vô Sương buồn cười, “Ta đang nói chính sự đó.”

“Là những người đó.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Giống như cùng một sư phụ dạy dỗ.”

“Nếu thật sự là thế, vậy lần đến Nam Hải này không chừng còn có thể gặp được.” Ngâm Vô Sương nói, “Nghe có vẻ không phải hạng người lương thiện gì, võ công lại cao, cách làm việc lạ khiến người ta không đoán nổi.”

“Mặc kệ có gặp phải hắn hay không, tóm lại ta nhất định sẽ không để ngươi bị cướp mất.” Liên Thành Cô Nguyệt chỉnh áo lại cho y, hiển nhiên vẫn rất để bụng chuyện có người tới cửa cầu hôn.

Lúc hai người nói chuyện, Chức Cẩm bà bà vừa lúc gõ cửa đi vào, nói Lôi Dũng đã ký tên nhận tội, ngoại trừ Thấu cốt hương và một vài án trộm cắp, thì quả cầu lửa xuất hiện trong trà lâu ngày đó cũng chính là do hắn gây nên, mục đích là vì dạy dỗ Phong Khiếu, để hắn không đuổi bắt nữa.

“Vậy người tập kích bà bà đêm đó thì sao?” Ngâm Vô Sương hỏi.

“Nhìn chiêu thức võ công, thì tám chín phần chính là sư phụ của hắn.” Chức Cẩm bà bà nói, “Nếu Lôi Dũng không nói dối, thì hẳn là hắn đã trở về Nam Hải, sợ là không bắt được trong thành.”

Đúng là Nam Hải sao…… trong lòng Liên Thành Cô Nguyệt dâng lên cảm giác khác thường, cứ cảm thấy, chuyện này hình như không đơn giản như vậy.

Nhưng với Thành Tô Đê mà nói, họa đạo tặc họa đã hoàn toàn chấm dứt, dân chúng vừa múa vừa hát, định tổ chức lại Cửu khúc đăng hội. Lôi Dũng bị bắt vào ngục, Phong Khiếu tiếp tục cùng Lục Tử Quy tham gia thi cử, Chức Cẩm bà bà thì dẫn người về Hồng Đoạn Lâu, trước khi đi còn hứa với Ngâm Vô Sương, nói mình sẽ tự dệt một khúc gấm màu đỏ, đưa đến Vô Tuyết Môn để làm hỉ phục.

“Đến lúc đó nhất định phải đáp lễ.” Liên Thành Cô Nguyệt vui vẻ nhận lấy, ngồi bên bàn khách sạn sờ sờ cằm, “Chắc răng của lão nhân gia cũng không còn tốt nữa, trong bánh hỉ có nên thêm hạch đào và đậu phộng không nhỉ?”

Ngâm Vô Sương lắc đầu, tiếp tục thu dọn hành lý — tuy người sau màn còn chưa bắt được, nhưng không thể ở lại Thành Tô Đê quá lâu, cho nên sau khi phái người gửi thư đến Nhật Nguyệt Sơn Trang, hai người liền định tiếp tục xuất phát đến Nam Hải.

Còn về con thú bằng gấm kia, tất nhiên cũng bị nhét vào bao hành lý đem theo rồi.

Sau khi Liên Thành Cô Nguyệt nhìn thấy, thở dài thườn thượt.

Đã phai màu luôn rồi, sao còn không chịu ném đi chứ……

Hết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.