Đọc truyện Khanh Vốn Phong Lưu – Chương 50: Trở về
Chuyển ngữ: Vickiee Lương Biên tập: Loyal Pang Nhìn chăm chăm vào phụ nhân ung dung diụ dàng khiến lòng người sinh ra cảm tình kia, người trung niên chần chờ hỏi: “Ngươi là Phùng Uyển thê tử của Triệu Tuấn đó sao?”
“Dạ”
Người trung niên kia kịp phản ứng, ông tiến lên một bước, nhẹ đỡ lấy Phùng Uyển đang nhún chào chưa đứng dậy, cười ha ha nói: “Thì ra là Triệu phu nhân.”
Ông cười cười, ánh mắt lại nhìn thấy dấu chân dính bùn đất nhạt trên người Phùng Uyển. Người trung niên thu hồi nụ cười, cũng không quay đầu lại nói: “A Nhã, vì sao lại đá Triệu phu nhân?”
Hỏi hai câu, không đợi được A Nhã trả lời, người trung niên quay đầu trợn mắt nhìn ả, quát lạnh: “Ương ngạnh như thế, cẩn thận không ai thèm lấy!”
Thấy A Nhã vẫn cúi đầu không nói lời nào, người trung niên liếc nhìn Phùng Vân một cái, nhìn trang sức mỹ nhân trên người ả, người trung niên hỏi: “Nàng ta là ai?”
Một cung tỳ đáp: “Nàng là Phùng mỹ nhân mới được bệ hạ sắc phong”
Người trung niên nhìn sắc mặt Phùng Vân càng ngày càng trắng nói: “Triệu phu nhân là đại tỷ của ngươi?”
Phùng Vân mặc dù là mỹ nhân trong cung, có thể tự do ra vào cung cấm nhưng trước mặt vị quý nhân này lại không là gì cả. Ả vội vàng cúi người, nhỏ giọng nói: “Dạ”
Người trung niên nói hờ hững “Làm muội muội thì nên biết đến hai chữ tôn trọng.”
Lời này không hề nhẹ.
Phùng Vân trắng mặt lắp bắp đáp: “Dạ”
Người trung niên lại chuyển sang Phùng Uyển, thở dài một tiếng, ông phất tay nói: “Mang đến đây.”
Một người hầu tiến lên.
Ông nhận lấy túi lụa người hầu đưa đến, cầm đưa tới trước mặt Phùng Uyển, người trung niên nói ôn hòa lễ độ: “Phu nhân đến hoàng cung lại bị kinh sợ, đây là an ủi, kính xin phu nhân nhận lấy.”
Giọng điệu kiên định không cho cự tuyệt.
Phùng Uyển nhận bằng hai tay, cung kính tạ ơn.
Người trung niên lúc này mới chậm rãi rời đi.
Ông vừa đi xa, A Nhã liền hành động, vọt tới trước mặt Phùng Uyển, ả không khách khí hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao Đại cữu cữu của ta cũng lên tiếng thay ngươi?”
Phùng Uyển như cũng ngỡ ngàng, nàng sững sờ lắc đầu.
Một cung tỳ lớn tuổi liền chạy đến phía sau A Nhã, rỉ tai ả mấy câu.
Sau khi A Nhã nghe xong, sắc mặt thay đổi. Ả trừng mắt liếc Phùng Vân, giọng the thé nói: “Phùng mỹ nhân cũng giỏi lắm, đẩy ta ra chịu trận!” A Nhã vội vàng quay đầu kêu lên “Chúng ta đi!”
Cho đến khi lên xe ngựa, A Nhã vẫn còn lườm Phùng Vân và Phùng Uyển mỗi người một cái.
Phùng Vân ngơ ngác đứng ngây ra đó, mặt trắng bệch, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì.
Một lúc sau, ả mới hét lên một tiếng, vọt đến trước mặt Phùng Uyển.
Nhìn Phùng Vân vung tay lên muốn đánh mình, Phùng Uyển không lùi mà tiến đến, nàng lạnh lùng nhìn Phùng Vân giễu cợt, chậm rãi nói: “Phùng mỹ nhân, ngươi còn muốn đánh ta sao?”
Từ “còn” này được nàng nhấn mạnh. Phùng Vân vung tay lên, nghiến răng nghe kèn két, cái tát kia lại không thể vung ra.
Phùng Uyển rũ mắt, nói thản nhiên: “Ta nói này Phùng mỹ nhân, việc cấp bách là phải bò lên trên. Đối với vị tỷ tỷ như ta, ngươi vẫn chưa chịu buông tha sao?” Nàng nhìn Phùng Vân, từ từ nói: “Coi chừng vì việc nhỏ mà lỡ việc lớn!”
Câu nói sau cùng vừa nói ra, sắc mặt Phùng Vân lập tức thay đổi.
Phùng Uyển tinh tế thưởng thắc sắc mặt ả, cười khẩy một tiếng, ngồi lên xe ngựa nói: “Đi thôi.”
Ngự phu còn nhìn ngây ra, lúc này mới kịp phản ứng, y ngơ ngác dạ dạ hai tiếng, đánh xe chạy ra giữa đường.
Rốt cuộc cũng xong.
Phùng Uyển dựa ra phía sau, thở phào một hơi.
Trong mộng, tuy cái tát kia không phải rất đau nhưng nó mang đến cảm giác nhục nhã, khiến Phùng Uyển không cách nào quên.
Nàng biết, với tính cách của nàng, mối thù của cái tát kia, nàng nhất định phải báo. Chỉ là lúc ở trong mộng, nàng đều suy nghĩ cho Triệu Tuấn, dù báo thù nhưng thủ đoạn cũng rất mềm mỏng ôn hòa.
Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi cửa cung.
Phùng Uyển lắc lắc chiếc túi lụa trong tay. Túi không lớn, nhưng khá nặng, mở ra, bên trong có hai mươi bảy hạt đậu vàng, đang tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Lấy trong đó ra một hạt đậu vàng, Phùng Uyển đưa cho ngự phu, thấp giọng nói: “Đừng vội lộ ra”
Triệu phủ chỉ có ba hộ vệ, hai hộ vệ biết đánh xe liền đồng thời đảm nhiệm chức ngự phu. Mọi người đều thích dùng người quen như vậy. Ngự phu này từ lúc vào Đô Thành vẫn hay đi cùng Phùng Uyển.
Mấy hôm trước, y nhận được một miếng vàng lá, đối với mấy người bán mình làm nô như bọn y, đây là khoản thu lớn nhất trong năm nay của y rồi.
Không ngờ, lúc này còn được một hạt đậu vàng.
Ngự phu đã hỏi thăm rồi, mấy người hầu trong phủ, chỉ những người theo hầu bên cạnh phu nhân mới có được một chút lợi ích.
Y vui mừng nhếch miệng, nắm chặt hạt đậu vàng trong tay, luôn miệng nói: “Phu nhân yên tâm, nô biết rồi.” Phu nhân không muốn lang chủ biết nàng có tiền, chuyện này đối với y cũng không có tổn thất gì. Lang chủ cũng chưa từng giao phó y báo cáo mọi hành động của phu nhân.
Cùng lắm thì nếu chuyện bại lộ thì thuận miệng thừa nhận thôi.
Cho nên lúc này ngự phu rất an lòng.
Nghe giọng nói vui vẻ của ngự phu, Phùng Uyển khẽ mỉm cười. Trong nhà chỉ còn lại mấy người hầu, trừ Phất Nhi không rõ tâm tư ra, còn lại mấy kẻ cũng không trung thành lắm với nàng hay Triệu Tuấn.
Không trung thành lắm, cũng không phải bất trung, chỉ có thể dùng lợi ích để sai khiến.
Xe ngựa đi được một lúc, Phùng Uyển bỗng nói: “Dừng lại.”
“Dạ.”
Ngự phu vui vẻ đánh xe ngựa sang một bên, chờ hầu.
Phùng Uyển không chuyển mắt nhìn về phía trước.
Tại trung tâm con đường chật chội không chịu nổi phía trước, có một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua, gió thổi qua, màn xe ngựa lay động bay lên, lộ ra một gương mặt thanh niên tuấn mỹ bên trong xe.
Chính Ngọc lang đã từng gặp một lần ở Nguyên Thành.
Ở Đô Thành không thấy Ngọc lang, Phùng Uyển từng hỏi thăm qua, Ngọc lang đã thay Ngũ điện hạ đi làm một chuyện.
Không ngờ, hôm nay lại gặp y ở đây.
Dù là ngồi trong xe ngựa, dù mặc quần áo phủ kín chân thắt đai lưng thường ngày của người Hồ, bóng dáng Ngọc lang ngồi trong xe ngựa vẫn nổi bật như trăng, thong dong như gió.
Y đã đến Đô Thành.
Phùng Uyển nhìn y, không khỏi nghĩ ngợi: Nếu ta có thể đi theo ngày y rời khỏi Đô Thành, nếu ta có cơ hội trở lại Kiến Khang, ắt hẳn sẽ rất vui sướng thỏa mãn.
Trở lại nơi an toàn phú quý như Kiến Khang là chuyện nàng chỉ dám nghĩ đến trong mộng.
Khi Phùng Uyển đang đưa mắt nhìn xe ngựa của Ngọc lang chậm rãi chạy qua, một đôi kỵ sĩ phong trần mệt mỏi cũng đang chạy đến.
Tiếng vó ngựa đạp lộc cộc trên đất mang theo bụi mù bay đến, mọi người vội vàng tránh ra. Đưa mắt nhìn đội kỵ sĩ đang chạy về phía hoàng cung, một giọng nói truyền vào tai Phùng Uyển “Nghe nói ngũ điện hạ đã thắng trận lớn!”
“Không phải Ngũ điện hạ đánh, có người nói, thống soái chính là tên luyến đồng họ Vệ bên cạnh Ngũ điện hạ kia, y chém hơn mười đầu tướng lĩnh, bản thân còn xung phong dẫn binh bị trúng hai mũi tên. Ngươi không biết đâu, may mắn là họ Vệ kia lĩnh binh, vốn Ngũ điện hạ còn tưởng đối phương chỉ có ba nghìn nhân mã, ai ngờ, đối phương có đến ba vạn! Lấy năm ngàn địch ba vạn, tiểu tử họ Vệ đúng là đã đánh một trận chuyển mình rất đẹp!”
“Lão soái cũng nói, tiểu tử kia là kỳ tài quân sự.”
“Kỳ tài quân sự con khỉ, một tên luyến đồng bán thân, có tư cách gì được khen bốn chữ kỳ tài quân sự này chứ?”
Bốn phía xôn xao, tiếng nghị luận hoặc ca ngợi hoặc chê cười vang lên, Phùng Uyển càng nghe càng kinh hãi. Vệ Tử Dương trước đây không lộ rõ tài hoa, nhưng cũng chỉ bị một hai lời chỉ chỉ trỏ trỏ. Chuyện này vừa xảy ra, lời chê cười lại bay đến ngợp trời. Từng câu ác ý giễu cợt chua ngoa, hoàn toàn có thể ép điên một thanh niên tâm cao khí ngạo.
Phùng Uyển vội vàng nói: “Đi, ra Đông môn”