Đọc truyện Khanh Vốn Phong Lưu – Chương 16: Động lòng
Đêm xuống.
Lần này Ngũ điện hạ cải trang vi hành không mang nhiều người lắm, cộng thêm nhóm người Triệu Tuấn tính ra cũng chỉ chừng một trăm.
Ở trong cánh đồng bát ngát, hơn trăm lều trại được dựng chặt chẽ sát cùng một chỗ, để có thể chăm coi lẫn nhau. Dù sao, ở nơi người Hồ dồn dập xưng đế này, lúc nào cũng xảy ra chuyện tranh đoạt địa bàn và chém giết lẫn nhau.
Bởi vì phần lớn là liên quan đến người Hồ, nên lều trại được dựng lên cũng khá mất trật tự.
Phùng Uyển ngồi trong lều trại, đây vốn là lều trại của nàng và Triệu Tuấn, nhưng mà y ở chỗ Mi Nương, nơi này chỉ có nàng và hai người Nhung Nhi và Phượng Nhi.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, một tiếng kêu của hộ vệ vang lên: “Phùng thị Uyển Nương có đây không?”
Phùng Uyển ngẩn ra, giữa lúc nàng đứng lên thì Nhung Nhi đã cẩn thận đáp: “Có ạ.”
“Ra đi, Ngũ điện hạ muốn gặp cô.”
“Dạ.” Lần này chính là Phùng Uyển trả lời.
Nàng sửa sang lại áo bào búi tóc một chút, đi chầm chậm bước ra khỏi lều trại. Hộ vệ cao lớn kia quan sát nàng trên dưới một cái, rồi nói: “Đi theo ta.”
Chỉ chừng trăm người nên có một chút tiếng vang cũng khiến người chú ý. Phùng Uyển đi lần này có rất nhiều người nhìn nàng. Khi Phùng Uyển đi qua lều trại của Mi Nương thì Triệu Tuấn vọt ra với xiêm y không ngay ngắn. Y khẩn trương nhìn Phùng Uyển, cho đến khi Mi Nương ở phía sau nhắc nhở y mới sửa sang lại áo bào ngay ngắn, đưa mắt nhìn Phùng Uyển đi tới trước mặt Ngũ điện hạ.
Ngũ điện hạ đứng dưới một thân cây, đang lau chùi bụi đất cho con ngựa yêu quý. Bên cạnh y không có thiếu niên tuyệt sắc kia.
Phùng Uyển khẽ chào y, cung kính nói: “Thiếp thân tham kiến Ngũ điện hạ.”
Ngũ điện hạ nghe được giọng nói của nàng, ném vải bố đang cầm trong tay, ngoảnh lại nhìn về phía nàng.
Y đánh giá nàng một cái, rồi ra lệnh: “Ngồi xuống.”
“Dạ.”
Tư thế Phùng Uyển tao nhã ngồi xuống ở một bên sập.
Ngũ điện hạ đi lên, sau đó ngồi xuống đối diện với nàng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển tỉ mỉ, “Ngươi không sợ ta?”
Phùng Uyển mỉm cười, “Điện hạ là quân vương khoan hậu, sao thiếp lại sợ chứ?”
“Hả?” Ngũ điện hạ nhìn chằm chằm nàng, nói: “Nhưng mà phu chủ của ngươi sợ ta.”
Y ngửa đầu uống một hớp rượu lớn trong bầu, sau khi nuốt vào ừng ực, lại nói: “Trình độ gan dạ sáng suốt của phụ nhân như ngươi còn hơn phu chủ của mình. Cũng là việc kì quái.”
Phùng Uyển chỉ mỉm cười, không trả lời.
Ngũ điện hạ vẫn nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Biết ta gọi ngươi đến làm gì không?”
Phùng Uyển lắc đầu cung kính nói: “Thiếp không biết.”
Trong mắt Ngũ điện hạ hiện lên vẻ hài hước, chợt y nói: “Vậy ngươi có biết, tại sao ta thu nhận phu chủ của ngươi không?”
Phùng Uyển vẫn cung kính trả lời: “Điện hạ uyên thâm, thiếp không biết.”
“Nói dối!” Ngũ điện hạ không kiên nhẫn nhíu mày nói: “Ngươi biết rõ sở dĩ ta thu dụng y, là bởi vì phụ nhân ngươi!”
Lời này của y không thể bảo là không nặng, nhưng lời nói toạc ra như vậy mà vẻ mặt Phùng Uyển vẫn bình tĩnh. Trong biểu cảm thất vọng lại hiếu kì của Ngũ điện hạ, Phùng Uyển rũ mắt, nàng cung kính, nói khôn khéo: “Thiếp thân tạ ơn Điện hạ coi trọng.”
Câu nói nhẹ nhàng biết bao, tư thái bình tĩnh biết bao, hoàn toàn trong lúc lơ đãng liền dẫn câu nói mang hàm nghĩa khác về vấn đề chính. Trong lúc nhất thời Ngũ điện hạ quả thực muốn nghi ngờ ngồi ở trước mặt mình không phải là một vị phụ nhân mà là lão thần khác nào đó của triều đình.
Chân mày Ngũ điện hạ chau lại thật sâu.
Một hồi lâu, y lạnh lùng nói: “Hay ột phụ nhân, ngươi thật không biết ta muốn nói cái gì?”
Phùng Uyển cúi đầu, khẽ trả lời: “Xin điện hạ phê chỉ.”
Ngũ điện hạ hừ mạnh một tiếng, phụ nhân này dùng hai chữ phê chỉ, đó là chờ y ra lệnh trực tiếp rồi. Chẳng lẽ, nàng sẽ không sợ mình thật sự cho là lời nói đùa ở tửu lâu kia thành thật, khiến nàng từ đường đường một phu nhân biến thành một thị thiếp nhỏ sao?
Đúng rồi, nếu mình thật sự hạ lệnh như vậy, nàng cũng không cách nào kháng cự. Cho nên nàng thẳng thắn bình tĩnh mà chống đỡ.
Phụ nhân này thật là quá bình tĩnh, kiểu tính cách không nổi lên gợn sóng này khiến cho y vừa mệt mỏi vừa tức giận.
Ngũ điện hạ kiềm nén buồn bực trong lòng, quyết định nói thẳng chính sự, “Ngươi và y quen biết nhau như thế nào?”
Y trong miệng Ngũ điện hạ, tất nhiên là người thiếu niên tuyệt sắc kia.
Phùng Uyển rũ mắt, cung kính và bình tĩnh trả lời: “Tiểu lang từng ở Đông Sơn tự, lúc thiếp thân dâng hương vô tình gặp gỡ.”
Ngũ điện hạ biết thiếu niên tuyệt sắc kia từng ở nhờ Đông Sơn tự, thậm chí y còn từng phái người thưởng cho trụ trì chùa này.
Đây không phải là đáp án y muốn, y bực bội hỏi tiếp: “Ta hỏi chính là, ngươi làm chuyện gì khiến y khắc sâu ấn tượng với ngươi như vậy?”
Phùng Uyển ngẩng đầu lên.
Đối diện với đôi mắt nàng, Ngũ điện hạ ngẩn ngơ mãi, suýt chút nữa bật thốt lên khen: Mắt thật là đẹp!
Phùng Uyển kinh ngạc nhìn Ngũ điện hạ, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Thiếp thân từng gặp qua tiểu lang, mặt tiểu lang đầy bùn, giống như một tên ăn mày khiến người người chán ghét.”
Rốt cuộc nghe được lời mình muốn nghe, Ngũ điện hạ nghiêng thân lên trước, vểnh tai chờ câu sau. Phùng Uyển nhíu mi lại, dịu dàng nói: “Thiếp vừa thấy Tiểu lang liền kinh hãi. Thiếp tranh thủ thức ăn và quần áo trong bao đang cầm đầy hai tay cho tiểu lang. Tiểu lang rất tức giân, quát trách móc thiếp thân: Ta không phải là tên ăn mày. Lúc ấy thiếp thân trả lời: Đôi mắt giống quân tử, làm sao có thể là tên ăn mày? Thiếp biết quân tử nhất định là quyền quý, đặc biệt lấy thức ăn đến kết giao, kính xin lang quân đừng ghét bỏ.”
Câu nói của nàng vừa dứt, Ngũ điện hạ đã cười lên ha hả, trong nháy mắt, y hạ giọng cười nói: “Phụ nhân ngươi rất biết nói chuyện, lúc đó y chắc chắn nhận đồ ăn của ngươi sao? Không ngờ hóa ra phụ nhân ngươi cứu vớt A Lang. Được, ta sẽ nhớ thay y chút ân nghĩa cơm ăn này. Ha ha.” Nói xong lời cuối cùng, y lại cất tiếng cười to.
Cách rất xa, Triệu Tuấn vẫn căng thẳng nhìn hai người, hai tay liên tục chà xát, chỉ hận không thể tiến lại gần nghe rõ ràng.
Nhưng mà, tất cả y lo lắng cũng được, bất an cũng được, đến lúc nghe tiếng cười to không chút nào che dấu của Ngũ điện hạ thì được giải thoát!
Y vui mừng, kích động nhìn tư thế tao nhã của Phùng Uyển ở nơi xa, cười nói: “Uyển Nương của ta quả thực tuyệt vời, nàng xem, ngay cả Ngũ điện hạ cũng bị nàng ta chọc cười rồi.”
Mi Nương ở phía sau nũng nịu nói: “Đó là hồng phúc của phu chủ.”
“Vẫn là nàng khéo ăn nói.”
Triệu Tuấn quay đầu lại, đưa tay vỗ nhè nhẹ trên mặt Mi Nương. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp lẳng lơ này, gần như đột nhiên, trước mắt Triệu Tuấn hiện ra phong thái thong dong tao nhã không chút nào thua kém Ngũ điện hạ, thậm chí càng cao quý hơn mới vừa rồi của Phùng Uyển.
Trái tim y đập bình bịch, thầm nghĩ: Tuy Uyển nương không phong trần bằng Mi Nương, nhưng thật ra là nàng rất tốt, vô cùng tốt. Y quay đầu si ngốc nhìn Phùng Uyển đang ung dung cười nhẹ, thầm nghĩ: Thật ra thì phụ nhân mà ta từng gặp từ trước đến nay chưa từng có một người tao nhã tựa như một đại quý tộc người Tấn như Uyển Nương. Nàng thật sự rất tốt.
Y nhìn Phùng Uyển, đột nhiên phát hiện tim mình đập hơi nhanh, lòng bàn tay thấm mồ hôi. Lần đầu tiên xuất hiện cảm giác như vậy. Dù cho lúc y vừa gặp gỡ Phùng Uyên, đối diện con mắt xinh đẹp thần bí hiếm thấy của nàng cũng chẳng qua là có cảm tình mơ hồ, khác xa loại kích động khắc sâu này.
Mi Nương thấy y si ngốc nhìn Phùng Uyển, tiến lên nắm cánh tay y, nũng nịu nói: “Phu chủ phu chủ, chàng đang nhìn cái gì vậy?”
Tâm tư Triệu Tuấn bị cắt ngang, quay đầu lại nhìn nàng một cái. Không biết vì sao, mới vừa rồi rõ ràng còn cảm thấy Mi Nương từng hơn xa Phùng Uyển, thế nhưng giờ đây y lại chỉ cảm thấy nàng tục tằng đến không chịu nổi.
Y lập tức hơi nhíu mày, đẩy tay Mi Nương đang khoác ở khuỷu tay, bực bội nói: “Lui ra một chút.” Y lại lần nữa nhìn về hướng Phùng Uyển.