Đọc truyện Khanh Vốn Phong Lưu – Chương 11: Ôm một cái
Có điều trong nháy mắt, Phùng Uyển ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh, lại thành khẩn dịu dàng nhìn chàng thiếu niên.
Mắt phượng hơi xếch của chàng như có gợn sóng, chàng như hữu tình như vô tình liếc nhìn nàng, đôi mắt sâu như giếng cổ khiến cho cả trái tim bi thương Phùng Uyển như lỡ nhịp, chàng chậm rãi hỏi: “Sao lại nàng biết ta?”
Phùng Uyển biết trong lòng chàng chắc chắn rất khó hiểu. Làm thế nào nàng biết chàng là tên ăn mày hóa thân, làm thế nào biết chàng có suy nghĩ nổi bật hơn người….
Phùng Uyển mỉm cười nói: “Lang quân có một đôi mắt có một không hai trên đời này, một người có đôi mắt như thế, không nên bị che mờ trong đám đông, lẫn lộn với những thứ cặn bã.”
Thiếu niên từ từ cười một tiếng rồi nói: “Tựa như nàng sao?”
Giọng nói sắc bén.
Phùng Uyển nhìn thẳng chàng, nói: “Đúng vậy, giống như ta.”
Sau khi trực tiếp thừa nhận, nàng cười khổ nói: “Khác với lang quân, Uyển Nương chỉ là một phụ nhân.”
Thiếu niên nhìn búi tóc phụ nhân của nàng, gần như đột nhiên, chàng vươn tay, chạm vào búi tóc đang rũ xuống của nàng.
Động tác này của chàng khiến Phùng Uyển cứng đờ.
Tay thiếu niên phủ lên mái tóc nàng, mười ngón tay thon dài quấn lấy sợi tóc, chàng nói khẽ khàng: “Ta có thể giết nàng.”
Phùng Uyển cứng người.
Đúng vậy, chàng có thể giết nàng. Nàng đã tận mắt nhìn thấy chàng lúc chật vật, nàng còn để nghị chàng đi vào con đường nhục nhã.
Tay của thiếu niên, chậm rãi, chậm rãi chuyển từ mái tóc của nàng đến chiếc cổ trắng noãn của nàng.
Năm ngón tay của chàng thon dài lại có lực, nhẹ nhàng vỗ về cổ nàng, gần như đột nhiên, năm ngón tay chợt cong lại, bẳt đầu bóp mạnh!
Phùng Uyển không động đậy, không giãy dụa, cũng không mở miệng, thậm chí cũng không nhìn chàng.
Năm ngón tay đang siết chặt của thiếu niên đột nhiên buông lỏng, chuyển qua đặt dưới cằm của nàng.
Chàng giơ ngón trỏ, nâng mặt nàng lên, khàn giọng hỏi: “Nàng muốn gì?”
Chàng cười lạnh nói: “Ta đã phú quý, nàng muốn ta trả ân như thế nào?”
Phùng Uyển nhìn chàng, cúi đầu nói: “Chàng đã phú quý sao?” Phùng Uyển lắc đầu, chậm rãi nói: “Người phú quý, một lệnh ban ra, vạn người phục tùng. Người phú quý, sự sống của mình tùy vào mình, cái chết của kẻ khác cũng tùy vào mình.”
Nàng nhìn chàng, dịu dàng nói nhỏ, “Sống chết của lang quân lúc này đều nằm trong tay kẻ khác, vẫn chưa phải là phú quý.”
Nàng vừa nói ra câu này, thiếu niên đột nhiên lui về phía sau một bước.
Chàng nghiêng đầu, nắm chặt hai tay, đôi mắt hẹp dài của thiếu niên khẽ híp lại, môi cũng mím chặt.Gió thổi qua thân thể phong phanh của chàng, lúc này đây, Phùng Uyển cảm nhận được chàng cô đơn.
Gần như theo bản năng, nàng tiến lên một bước, vươn hai tay, ôm lấy chàng.
Hành động này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của thiếu niên, chàng vừa định giãy ra liền nghe được giọng nói nghẹn ngào của nàng truyền đến “Đừng nhúc nhích” Nàng lẩm bẩm nói: “Đừng nhúc nhích, tiểu lang, chỉ một lúc thôi, để ta cảm nhận sự ấm áp này thêm một lúc.”
Hai hàng nước mắt chảy xuống theo gương mặt nàng.
Thiếu niên cứng đờ, chàng không nhúc nhích dựa vào vòng ôm không hề có dục vọng này, thấp giọng nói: “Tại sao nàng khóc?”
Phùng Uyển nức nở nói “Bởi vì ta đau.”
“Vì ta sao?” Thiếu niên phì cười một tiếng, giọng nói hơi lạnh lẽo.
“Không phải, ta khóc vì chính mình.” Phùng Uyển lẩm bẩm nói “Chàng không phát hiện ra sao? Ánh mắt của chúng ta thật giống nhau.”
Thiếu niên nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, chàng đột nhiên đẩy Phùng Uyển ra, lần này, Phùng Uyển thuận tay lui về phía sau.
Nhưng nàng vừa mới lui về nửa bước, thiếu niên lại đột nhiên nâng mặt nàng lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng.
Mới nhìn một cái, thiếu niên rủ tay hai tay xuống, cười lạnh “Nói xằng nói bậy!”
Hai tay chàng bực tức vung vung lên, sau đó xoay người, lại quát lên: “Nói xằng nói bậy!”
Chàng hơi tức giận khó hiểu, bước chân kia càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Cho đến khi chàng rời đi một lúc lâu, Phùng Uyển mới quay người trở về.
Đi được mười mấy bước, nàng lại nhớ ra một chuyện, nhanh chóng bước về phía bờ sông nhìn thử. May thật, da của nàng không dễ bị xanh tím, không hiện lên dấu tay.
Phùng Uyển vừa đi ra, Nhung Nhi liền chạy tới, nàngta khẽ gọi: “Phu nhân, người không sao chứ? Vừa rồi có mấy người kì lạ chắn bọn nô tì ở đây, không cho chúng ta vào”
Phùng Uyển nhíu mày không hiểu hỏi “Có chuyện này sao?” Nàng quay đầu lại nhìn một lát, lắc đầu nói: “Vậy sao không có ai cản ta?”
Nhung Nhi cũng chỉ nói với nàng, chúng nô bộc thấy nàng bình yên đi ra cũng không để ý đến chi tiết này nữa.
Ngồi trên xe ngựa, Phùng Uyển ra lệnh “Đi xem thử Ngọc Lang có trở về hay chưa?”
“Dạ”
Chỉ một lát sau, một người hầu ở ngoài xe nói: “Vẫn chưa về ạ.”
Phùng Uyển thở dài, nói: “Nếu như thế, chúng ta trở về đi.”
“Dạ”
Vừa vào phủ, Phùng Uyển liền nói rõ nguyên nhân với Triệu Tuấn đang mang vẻ mặt mong đợi.Nhìn nhìn khuôn mặt tràn đầy thất vọng kia, Phùng Uyển cúi người, xoay người cáo lui.
Mới vừa quay người, Triệu Tuấn vội tiến lên, một tay hắn nắm chặt lấy tay nàng, cắn răng nói: “Ngày mai Ngũ điện hạ sẽ dùng cơm ở Hội Vân Lâu. Uyển nương, nàng đi cùng ta.”
Hắn nói kiên quyết: “Ta chả tin mấy chuyện tà ma quỷ quái này đâu!”
Phùng Uyển khẽ kêu một tiếng, hoảng sợ nói: “Thiếp cũng đi sao?”
“Dĩ nhiên!” Giọng nói Triệu Tuấn hơi mất kiên nhẫn, ngay lập tức hắn nén lại cơn giận, ôn hòa nói: “Có Uyển Nương ở cạnh, vi phu tự tin hơn.” Dứt lời, hắn liền dùng ánh mắt sáng như đuốc nhìn vào vòng eo thon nhỏ của Phùng Uyển và da thịt trắng như sứ, hơi động lòng, từ phía sau lưng ôm chầm lấy nàng.
Lúc này Phùng Uyển cứng đơ trong ngực y “dạ” một tiếng rồi lúng túng nói: “Theo ý của phu quân.” Giọng nói hơi trống rỗng.
Cho tới nay, y có chuyện gì, nàng cũng chan chứa lòng tin khích lệ y, ủng hộ y, chưa từng mặt mày ủ rũ như thế bao giờ. Triệu Tuấn vốn cũng không để tâm, lại bị giọng điệu này của nàng khiến bất an. Y buông eo nàng ra, cau mày nói: “Ta cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể như vậy thôi.”
Y suy nghĩ một lúc, lại thong thả cất bước đi về phòng.
Thấy tinh thần y không được như dáng vẻ, Phùng Uyển cúi đầu, lặng yên lui ra ngoài.
Phùng Uyển đi về phía phòng ngủ của mình.
Còn chưa đến gần, đã nghe giọng nghị luận của mấy tì nữ khe khẽ truyền tới: “Tối hôm qua phu nhân cãi nhau với lang chủ đó.” “Phải không đó? Hôm nay ta lại thấy lang chủ vừa cười vừa nói với phu nhân mà.”
Giọng nói đầu tiên lại thì thầm: “Hình như phu nhân thay đổi rồi, vì một chút chuyện vặt vãnh cũng giận dỗi với lang chủ. May là lang chủ khoan dung độ lượng”
“Có điều tứ cô tử này cũng thật đáng ghét!”
Hai tỳ nữ nói đến hăng say thì từ bên cạnh lại truyền đến một giọng nói sợ hãi: “Hai vị tỷ tỷ, chuyện của chủ tử, chúng ta vẫn là đừng bàn luận thì hơn.”
Lời này vừa nói ra, hai tỳ nữ dừng lại. Một lát sau, các nàng cười lớn mấy tiếng rồi rời đi.
Sau khi hai tỳ nữ rời đi, một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong góc bước ra.
Sau khi ả đi ra, ả vô ý quay đầu lại nhìn xung quanh. Đột nhiên, ả nhìn thấy Phùng Uyển.
Bóng dáng kia cứng đờ, vội vàng khẽ chào, run giọng nói: “Phất nhi tham kiến phu nhân.”
Nhìn thấy Phùng Uyển đến gần, Phất nhi càng cúi đầu thấp hơn.
Phùng Uyển đi đến trước mặt ả, rồi dừng lại cách ả chừng một cánh tay. Nhìn Phất nhi, Phùng Uyển chậm rãi nói: “Ngươi có muốn đi theo tứ cô tử về quê không?”
Phất nhi kinh hãi, ả quỳ phịch xuống đất, luôn miệng nói: “Nô tỳ không muốn, phu nhân, đừng đuổi nô tỳ đi!” Ả ngước khuôn mặt ngây ngô còn mang nét trẻ con lên, khẩn trương nhìn Phùng Uyển cầu xin: “Phu nhân, người muốn Phất Nhi làm gì,Phất Nhi nhất định làm theo, chỉ xin người đừng đuổi Phất Nhi đi.”