Đọc truyện Khanh Vốn Giai Nhân – Chương 50
Edit: salemsmall
Cái cảm giác mà cả thế giới chỉ có mình hắn hiểu nàng thật là tuyệt vời, khiến hắn cho dù có dùng cả hai tay để dâng Đại Dạ lên vẫn không cảm thấy đủ.
________________
Mọi người đều cho rằng bởi vì Lục hoàng tử nhắc lại chuyện Kỷ Nam nghiên cứu chế tạo lân thạch, khiến Kiêu Dương công chúa nhớ tới Lý Hà Việt đã từng chết thảm, nên mới thất thường như vậy. Nhưng ai dè, khi một cung nữ tiến lên đỡ đã bị móng tay sắc nhọn của bà cào phải, sau đó lập tức kêu thảm thiết ngã xuống đất, mặt mũi trướng đen, co giật một lúc rồi tắt thở.
Rõ ràng hai mắt Kiêu Dương công chúa đã đỏ sọng, ngay cả bóng người cũng không nhìn rõ nhưng lại có thể lao về phía Kỷ Nam một cách chính xác, trong miệng bà còn phát ra tiếng kêu vô cùng quái dị, giơ móng tay đen thui sắc nhọn như một lưỡi dao tẩm độc, điên loạn đâm về phía Kỷ Nam.
Mộ Dung Nham một tay ôm chặt Kỷ Nam vào trong ngực, tay kia tưới nội lực, ống tay áo rộng không gió mà tung bay, tạo thành một bức tường cứng như đá ngăn cách Kiêu Dương công chúa đang nổi điên.
Hoàng đế cũng lập tức đứng dậy, liếc nhìn Mộ Dung Nham đang ôm chặt Kỷ Nam một cái. Mộ Dung Nham vừa vung tay áo cản lại những chiêu cào cấu cắn xé của Kiêu Dương, vừa lo lắng nhìn ông.
Mộ Dung Thiên Hạ lớn tiếng sai người nhanh chóng chế trụ Kiêu Dương công chúa, nhưng công chúa là kim chi ngọc diệp, nên bọn thị vệ nhất thời không dám xuống tay, cuối cùng vẫn là Diễm Dương trưởng công chúa phải ra tay, dùng một con dao đâm Kiêu Dương hôn mê bất tỉnh.
Kiêu Dương công chúa ngã xuống đất ngất đi, cung nhân và thị vệ lại nghĩ đến tiểu cung nữ vừa chết thảm, cũng không dám bước lại gần mà chỉ vây thành một vòng tròn lớn xung quanh Kiêu Dương công chúa. Trong điện còn quanh quẩn tiếng thét thê lương cổ quái, khiến người người sởn tóc gáy…
Phía trên, Đoan Mật thái hậu nhỏ giọng nói: “Chuyện này… Kiêu Dương công chúa… Hình như là trúng độc rồi…”
Đoan Mật Thái hậu xuất thân từ tộc Thiên Mật, thứ mà tộc Thiên Mật am hiểu nhất, ngoại trừ dung nhan thì chính là độc dược. Bởi vậy sau khi bà ta nói ra câu này, tất cả mọi người vừa mới buông lỏng được chút ít đã đồng loạt trở nên căng thẳng.
Từ Hiếu Thái hậu ôm chặt Lục hoàng tử, khóc nức nở: “Kiêu Dương! Nữ nhi số khổ của ai gia…”
Sắc mặt Mộ Dung Thiên Hạ vô cùng khó coi, trầm giọng ra lệnh: “Đưa Kiêu Dương công chúa đi, trói tay chân nàng lại để phòng ngừa khi nàng tỉnh lại đi đả thương người khác… Hôm nay, tất cả những người có liên quan ở trong điện, ngoại trừ hai vị Thái hậu nương nương thì đều không được xuất cung nếu như sự việc chưa được điều tra rõ ràng.”
***
Chuyện lần này náo loạn khắp cả Từ Vân cung, bởi vì ngày hôm ấy, hai vị Thái hậu cố ý bức bách Kỷ Nam và Kỷ gia trước mặt mọi người, nên cả điện đều là cung nhân và thị vệ. Sau sự việc ngoài ý muốn của Kiêu Dương công chúa đã thật sự gây nên động tĩnh quá lớn nên những lời đồn đại đã không thể ngăn chặn. Hiện giờ, người trong Thượng Kinh đều biết chuyện Kiêu Dương công chúa trúng độc có liên quan đến Thần Võ đại tướng quân, vì thế mà một nhà Kỷ gia đã bị giam giữ trong hậu cung.
Bên ngoài ầm ĩ đến long trời lở đất, nhưng trong điện Bảo Hòa lại vẫn tĩnh lặng như không có gì chuyện gì xảy ra.
Phụ tử Mộ Dung Thiên Hạ đang thảnh thơi đánh cờ.
“Con lại thua rồi.” Hoàng đế hạ xuống một quân cờ, giành thắng lợi nên ông cười đến là đắc ý.
Mộ Dung Nham yên lặng thở dài.
“Đến hôm nay, rốt cuộc trẫm mới có thể hiểu được lời mà lão quốc sư nói ngày đó.” Mộ Dung Thiên Hạ ngả người về sau, cười cười nhìn về phía nhi tử đang thở dài của mình, “Nham Nhi, Tiểu Lục và Kỷ Nam chính là hai ngôi sao nhỏ, thao túng sao Đế vương của con, hai người đó cứ xoay quanh con, thật là khổ cho con quá…”
“Phụ hoàng đừng trêu ghẹo nhi thần nữa.” Mộ Dung Nham cau mày, chậm rãi nói: “Giữ Kỷ gia ở lại trong cung cũng không phải là kế sách lâu dài, lời đồn bên ngoài càng lúc càng nghiêm trọng. Không biết phụ hoàng án binh bất động như vậy, rốt cuộc là có thâm ý gì ạ?”
“Có thâm ý gì ư?” Mộ Dung Thiên Hạ cười, “Cái đó gọi là… Không cần đánh mà khuất phục được kẻ địch.” (*)
(*) Là một trong số những quan điểm của Binh pháp tôn tử. Chiến lược thắng lợi trọn vẹn là không cần đánh mà khuất phục được kẻ địch.
“Nhưng mà kẻ đầu sỏ gây nên này, cũng không phải là kẻ đơn giản có thể khuất phục!” Mộ Dung Nham không đồng ý lắc đầu, “Huống hồ, nếu như bắt được kẻ đó, thì Tây Lý bên kia, phải giải thích như thế nào?”
Lời này của hắn rất trực tiếp, giọng điệu cũng không còn vẻ khiêm tốn khách khí như trước, nhưng ngược lại càng khiến Mộ Dung Thiên Hạ thoải mái, tâm tình vui vẻ đi trêu đùa hắn, “Giải thích sao… Nếu thật sự không làm được thì cứ mang Thần Võ đại tướng quân ra làm vật tạ tội là được rồi… Ha ha! Có Nhị hoàng tử Điện hạ của chúng ta ở đây, không đến lượt trẫm phiền lòng chuyện này.”
“Phụ hoàng…” Mộ Dung Nham bất lực, dùng tay đỡ trán, “Mấy viên tướng trong triều, những người già thì đã quá già mà những người trẻ thì lại quá trẻ. Nàng là đại tướng quân duy nhất có thể thay người tranh đấu giành thiên hạ trong vòng mười năm tới.”
“Đương nhiên là trẫm biết rõ, ” Mộ Dung Thiên Hạ hoan hỉ cắt đứt lời hắn, “Trẫm dùng nhi tử mà trẫm tâm đắc nhất để đổi lấy mười năm của nàng, có thể không vận dụng hết giá trị hay sao?”
“Phụ hoàng!” Mộ Dung Nham đen mặt.
“Chậc!” Mộ Dung Thiên Hạ bất mãn nhíu mày, “Nham Nhi, trẫm chợt phát hiện ra tính tình của con rất xấu nhé.”
Khóe miệng Mộ Dung Nham liên tục co rút, không còn lời nào để nói.
“Được rồi, đi thăm Thần Võ đại tướng quân của con đi, người trẫm chờ cũng sắp đến rồi.”
***
Kỷ gia có gia thế hiển hách, nói là bị giam giữ trong nội cung nhưng kỳ thực lại được ban cho nơi ăn chốn ở vô cùng thoải mái, đồ ăn thức uống và các vật dụng đều là thứ tốt nhất. Kỷ Nam và Kỷ Đình được phân cho hai cung điện, cách nhau rất xa.
Những người thân thuộc với hoàng đế đều ngầm hiểu, cho nên thủ vệ canh phòng rất lỏng lẻo. Mộ Dung Nham chỉ nhảy vài cái là vượt qua, sau đó lại thuần thục chui vào từ cửa sổ.
Kỷ Nam đang bò lên chiếc tủ đứng, định gỡ bức tranh chữ treo trên tường xuống nghiên cứu, nghe được động tĩnh liền nhìn lại nở nụ cười: “Chàng nhảy cửa sổ vào thành quen rồi có đúng không?”
Mộ Dung Nham nghe thế, tiện tay cầm lấy cái chén nhỏ trên bàn ném về phía nàng. Nàng linh hoạt khẽ vươn tay tiếp được, rồi cười hì hì nhìn hắn.
Thấy sắc mặt hắn không được tốt cho lắm, Kỷ Nam le lưỡi, ngoan ngoãn thả người nhảy xuống. Hắn tự tay đón lấy, ôm nàng vào lòng.
“Kiêu Dương công chúa sao rồi?” Kỷ Nam tựa đầu vào vai hắn, khẽ hỏi.
“Diêu quốc cữu đã dùng ngân châm phong bế một vài huyệt quan trọng của bà, tạm thời không có gì đáng ngại. Nhưng mà trong người bà có một loại cổ đạo hạnh rất cao thâm, nhất thời không thể giải được… A Tống đến đưa thuốc, nàng có uống đúng giờ không?” Hắn ôm nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, đưa tay bắt mạch ở cổ tay nàng.
Kỷ Nam gật đầu, lại hỏi: “Ta cũng trúng cổ sao?”
Dược hiệu trong cơ thể nàng đã được loại bỏ sạch sẽ. Mộ Dung Nham yên tâm, thở phào: “Không, nàng chỉ hít vào chút thuốc bột, là chất dẫn của loại cổ này.”
“Ồ, vậy nên ngày ấy Kiêu Dương công chúa mới làm vậy với ta…” Nhớ tới bộ dạng đáng sợ ngày đó của Kiêu Dương công chúa, Kỷ Nam vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Mộ Dung Nham cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán nàng, “Đừng sợ, mọi chuyện đã có ta lo rồi.”
Kỷ Nam ôm hắn càng chặt hơn, yếu ớt hỏi: “Người hạ độc… Có tra ra được hay không?”
Thấy Mộ Dung Nham yên lặng, nàng liền biết rằng nhất định đã tra ra được rồi. Nhưng, người nọ hẳn là khiến bọn họ vô cùng khó xử, khó xử đến mức không thể trực tiếp đi đòi giải dược được.
“Đã nói tất cả mọi chuyện có ta lo rồi, nàng cũng đừng nghĩ đến việc này nữa. Phụ hoàng an bài mọi người ở đây, cũng là có ý muốn bảo vệ. Chẳng mấy chốc cơn phong ba này sẽ đi qua. Nàng là Bạch Hổ môn chủ của Ám Dạ cốc, là người mang trong mình sứ mệnh bảo vệ Đại Dạ, sứ mệnh vẫn chưa hoàn thành, sao có thể bỏ mặc nàng được chứ?” Hắn vuốt tóc nàng, khẽ an ủi bên tai nàng.
“Nhị ca là Thanh Long môn chủ, cũng mang trong mình sứ mệnh bảo vệ Đại Dạ.” Nàng giương mắt nhìn hắn, nói.
Mộ Dung Nham nhìn ánh mắt vừa thuần khiết lại vừa cố chấp của nàng, trong lòng cảm động không thôi, thở dài, nghe lời nàng gật đầu, “Đúng vậy.” Hắn nắm tay nàng, nói: “Ta bảo vệ vị tướng quân thủ hộ Đại Dạ, không phải đang bảo vệ Đại Dạ hay sao?”
Kỷ Nam cười rộ lên, nét mặt nhuộm đầy sự vui mừng.
Mộ Dung Nham liếc nhìn nàng, nghĩ thầm, tướng quân nhà hắn thật là tốt. Khi vận một thân ngân giáp cưỡi ngựa trắng, người ngoài nhìn đều thấy nàng rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú. Khi nàng mặc váy hồng cài hoa, mặt mày như họa, lại khiến cho một đám thiếu niên Tây Lý chạy theo sau. Lại cũng có khi vận một thân áo xanh vô cùng đơn giản như vậy, tóc dài buộc lên, đi lại giữa gian nhà trúc, người người nhìn thấy đều thầm than Thần Võ đại tướng quân cao ngất thanh tú. Nhưng trong mắt hắn, rõ ràng là một thiếu nữ tinh khôi.
Cái cảm giác mà cả thế giới chỉ có mình hắn hiểu nàng thật là tuyệt vời, khiến hắn cho dù có dùng cả hai tay để dâng Đại Dạ lên vẫn không cảm thấy đủ.
“Tiểu Tứ…” Hắn thu hẹp cánh tay, lầm bầm bên môi nàng…
“… Nhị hoàng tử điện hạ! Hoàng thượng tuyên ngài và Thần Võ đại tướng quân lập tức đến điện Bảo Hòa yết kiến!”
Giọng nói the thé sắc lạnh của thái giám vang lên, bờ môi nóng hổi ấy dừng lại. Kỷ Nam mở mắt ra, nhìn gương mặt đang cứng đờ ngay trước mắt, lập tức bật cười.
***
Trong điện Bảo Hòa, tất cả mọi người đều đang chờ hai người bọn họ, thấy hai người sóng vai bước tới, trên mặt mỗi người lại lộ một vẻ mặt khác nhau, vô cùng đặc sắc.
Thủy Khấu Khấu nhìn thấy bóng dáng màu xanh nhạt bước tới, vẻ mặt buồn bã, tay không tự chủ được tăng thêm lực, khiến cho tiểu công chúa Tây Lý đang bị nàng túm lấy lập tức kêu lên.
“Câm miệng!” Thủy Khấu Khấu quay đầu, hung dữ rống lên với nàng ta. Khuynh Thành công chúa liền lã chã nước mắt, nhưng cũng thành thật ngậm miệng lại.
“Khấu Khấu, Nhị hoàng tử và Thần Võ đại tướng quân đến rồi, ngươi nói đi.” Hoàng đế mang vẻ mặt ôn hòa.
“Hoàng Thượng, cổ độc trong người Kiêu Dương công chúa là do Khuynh Thành hạ, thần mang nàng ta đến nhận sai.” Thủy Khấu Khấu cất giọng nói.
Nàng nói “nhận sai” chứ không phải “nhận tội”, hiển nhiên là đang ám chỉ rằng không phải chỉ một mình Khuynh Thành mới có lỗi. Hoàng đế lập tức hiểu rằng những dự đoán trước kia của ông và Mộ Dung Nham là hoàn toàn chính xác.
“Trước hết hãy giải cổ đi đã, những chuyện khác nói sau.” Ông mỉm cười nói.
Thủy Khấu Khấu gật đầu, tay nắm chặt một cái. Khuynh Thành uất ức kêu lên: “Là do bà ta gạt ta trước! Đáng đời bà ta! Đáng đời!”
“Không được nói bậy!” Thủy Khấu Khấu trừng mắt với nàng ta.
Tiểu công chúa mím môi, đưa tay chỉ Đoan Mật thái hậu đang ngồi, “Không tin thì các người hỏi bà ta xem! Bà ta và Kiêu Dương công chúa đã bàn tính với nhau, chỉ cần ta chắc chắn sẽ gả cho Đại tướng quân kia, như vậy là họ có thể diệt trừ “hắn” rồi!” Nàng ta nói xong thì cắn môi, nhìn về phía Nhị hoàng tử ôn nhu động lòng người bên cạnh Kỷ Nam, “Các nàng… Các nàng đã đồng ý với ta, sau khi chuyện thành công, ta sẽ được đưa Nhị hoàng tử điện hạ về Tây Lý!”
Mọi người nghe vậy đều hít sâu một hơi rồi dần an tĩnh lại. Mộ Dung Nham từng đến Tây Lý, nên cũng biết rõ phần lớn các cô nương Tây Lý đều thẳng thắn và nhiệt tình, cho nên khi nghe xong những lời trắng trợn như vậy, hắn cũng không cảm thấy quá mức giật mình, ngược lại còn lén liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy nàng tức giận nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đắc ý.
Đoan Mật Thái hậu thấy không ai lên tiếng, tức giận vỗ án: “Khuynh Thành công chúa! Ai gia chưa bao giờ nói những lời như vậy, công chúa hãy tự trọng!”
Khuynh Thành bẻ ngón tay, lạnh lùng mà hồn nhiên nhìn lại bà ta, “Thái Hậu nương nương, ngài muốn chơi xấu sao? Ta có thể cho ngài ăn một loại cổ khiến ngài ngoan ngoãn nói thật đấy! Nếu không tin thì ngài có thể thử xem?”
Đoan Mật Thái hậu cười lạnh ra tiếng. Từ Hiếu Thái hậu thấy nàng ta như vậy, cảm thấy ớn lạnh, lập tức nói: “Muội muội, không nên chấp nhặt với tiểu bối ngoại bang!”
Từ Hiếu tự cho là mình đã tạo được bậc thang để cả hai bên cùng bước xuống, ai ngờ Khuynh Thành lại hoàn toàn không làm theo những gì bà nghĩ: “Kiêu Dương công chúa nói muốn Kỷ Nam phải chôn cùng nhi tử của mình. Đoan Mật Thái hậu lại muốn lệnh bài Thanh Long gì đó, còn nói Từ Hiếu Thái hậu nương nương nhất định cũng sẽ phối hợp! Bởi vì nếu Nhị hoàng tử và Kỷ Nam cấu kết, thế lực sẽ lớn dần lên, uy hiếp đến ngôi vị Hoàng đế của Lục hoàng tử. Cho nên chúng ta bàn nhau giết chết Kỷ Nam, còn Nhị hoàng tử thuộc về ta! Nhưng lúc này tất cả các người đều không coi trọng chữ tín, ta thật muốn hạ độc giết chết từng người từng người một!”
Nàng ta nhỏ tuổi như vậy, nhưng lại coi mạng người chỉ như cỏ rác, có thể tùy tiện hùng hồn nói hạ độc chết. Một thiếu nữ xinh đẹp như hoa mà so với loại rắn độc nhất còn khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi hơn gấp ngàn lần.