Đọc truyện Khanh Mỵ Thiên Hạ – Chương 7: Có khách phương tây đến
Sân viên rộng mang theo gió mát, hiện tại có lửa trại dấy lên tận trời, ánh sáng rực rỡ như ban ngày.
Chợt có một ngọn bừng vọt lên cao, ở trong không tung biến hóa ra vô số
hình thù khác nhau, kỳ dị mà xinh đẹp. Cách đó không xa tuyết đọng bị
ánh lửa chiếu gọi, tản mát mông lung màu vàng lấp lánh thành những mảng
ánh sáng nhạt.
Xung quanh lửa trại còn rất nhiều lửa trại nhỏ khác, ngoài ra ở đây còn
có những giá gỗ, trên giá bày thịt dê nướng, mùi hương từng đợt tản mát
làm kẻ khác phát thèm.
Bên cạnh lửa trại, đắp một cái lều, trên mặt đất trải một tấm thảm màu
đỏ, trên thảm bày một cái bàn thấp thật lớn bằng gỗ đàn, bốn phía xung
quanh bày thật nhiều bát đĩa đẹp đẽ.
Thị vệ vương phủ xuyên qua gian thịt nướng của lửa chạy, vài thị nữ vô
cùng kiều diễm phục sức dân tộc theo bọn họ nhận lấy công việc nướng
thịt, rồi bày thịt lên trên những cái bàn dài.
Vân Hề Hề quần áo thanh bào, đầu đội mũ tuyết, được mấy thị vệ dắt ra,
nhanh nhẹn đi tới. Chủ nhân còn chưa thấy xuất hiện, nhất thời họ không
biết đem Vân Hề Hề an bài ở đâu.
Vân Hề Hề lạnh nhạt bất động đứng ở giữa lửa trại, đôi mắt sáng nhìn ánh lửa trại thiêu đốt, bên môi gợi lên một mạt cười khẽ.
Mọi người qua lại bận rộn, ánh lửa rực rỡ, tiếng vui cười rộn rã, đây là một buổi tiệc vô cùng tưng bừng, náo nhiệt, nàng đã quen sống ở Tuyết
Sơn quạnh quẽ, nhìn sự náo nhiệt ở đây, Vân Hề Hề trong lòng có chút ấm
áp. Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thuộc về nơi này.
Vân Hề Hề không biết vì sao Hoàn Nhan Liệt Phong cho nàng tới chỗ này,
chẳng lẽ là muốn nàng cùng tham gia buổi tiệc lửa trại này ư?
Đùng…
Tiếng củi khô cháy rụi gã ra trong ánh lửa khiến Vân Hề Hề bừng tỉnh, thoát khỏi trầm tư.
“Vương gia đến!”
Có người cao giọng hô, Vân Hề Hề nâng mắt nhìn lại, trong bóng đêm, Hoàn Nhan Liệt Phong mang theo một đoàn người, xuyên qua ánh lửa thiêu đốt,
chậm rãi đi tới.
Hắn trên người một thân trường bào màu đen đẹp đẽ quý giá, ở trong gió
đêm cao ngạo lãnh liệt, bên hông là thắt lưng vàng phản chiếu ánh lửa,
hết sức chói mắt. Thắt lưng bằng vàng càng tôn lên sự tuấn mỹ động lòng
người của hắn. Giờ phút này trông hắn không có một chút nào giống với
một người Hồ dũng mãnh hoang dã, dáng người thon dài cao ngất, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, cử chỉ thong dong tao nhã, đây chính là đặc trưng
của khí phách vương giả.
Bên cạnh hắn, là một nam tử tuấn mỹ tuổi trẻ khác, một thân áo lam tung
bay, trên môi là ý cười dịu dàng, ấm áp, trong sáng như ánh mặt trời.
Có thể cùng đi một chỗ với Hoàn Nhan Liệt Phong, nghĩ có lẽ đây chính là người khách đến từ phía Tây.
Bắc Thương Quốc phía Tây có bốn tiểu quốc, bao gồm Nguyệt Thị Quốc, Uyển Lan Quốc, Cổ Mặc Quốc cùng Tây Khâu Quốc.
Không biết hôm nay vị khách này là đến từ vương quốc phía Tây nào.
Hoàn Nhan Liệt Phong cùng nam nữ áo lam khoanh chân ngồi ở chỗ chủ trì,
lập tức có thị nữ rót rượu cho bọn họ, hương rượu cùng mùi thịt bắt đầu
tràn ngập trong không khí.
Thị vệ bên người Vân Hề Hề đến bên cạnh Hoàn Nhan Liệt Phong thì thầm vài câu.
Hoàn Nhan Liệt Phong ngẩng đầu quét qua Vân Hề Hề, bên môi hiện lên một mảnh ý cười lười biếng.
Thị vệ dắt Vân Hề Hề đến ngồi vào một góc nhỏ, có vài phần vụn vặt.
Ở tái ngoại, Vân Hề Hề biết người Hồ rất xem thường người Hán, huống chi nàng trong mắt hắn vốn là tình địch, an bài vị trí này đã là không tồi
rồi.
Nam tử áo lam kia liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ sự xuất hiện của nàng là ngoài ý muốn.
Lều trại phản chiếu ánh sáng từ chén đĩa, Vân Hề Hề phát hiện con ngươi
của hắn không phải màu đen thuần khiết, mà là màu lam thâm sâu kỳ dị,
dưới ánh sáng của ngọn đèn, giống như một viên bảo thạch, hấp dẫn tầm
mắt.
“Vương gia, không biết vị huynh đệ này là người phương nào?”
Áo lam nam tử bỗng nhiên mở miệng hỏi, đây là ngôn ngữ của Nguyệt Thị
Quốc, không thể nghi ngờ hắn chính là vương tử của Nguyệt Thị Quốc.
Hoàn Nhan Liệt Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Vân Hề Hề, dùng
ngôn ngữ của Nguyệt Thị Quốc đáp: “Hắn là một nô lệ người Hán.”
Trên thảo nguyên có vài loại ngôn ngữ dân tộc, Vân Hề Hề trên cơ bản đều tinh thông, nàng nghe hiểu lời nói của Hoàn Nhan Liệt Phong, trong lòng có chút khó chịu, nhưng nàng chỉ hơi cười lạnh, không đáp trả, nàng
lười đáp trả, nếu bọn họ khẳng định nàng chính là người Hán, chứng tỏ
tài cải trang của nàng không tệ.
“Hán nhân nô lệ?” Áo lam nam tử lại đánh giá Vân Hề Hề thêm vài lần, ánh mắt đầy tò mò, tựa như hắn không hề kỳ thị người Hán, ngược lại đối với nàng rất hứng thú.
“Dung phi đến!” Lại có thị vệ cao giọng bẩm báo.
Vân Hề Hề nhìn theo nơi phát ra giọng nói, Diệp Từ Dung bên cạnh có mấy
thị nữ vây quanh, mặc một thân y phục dân tộc, chậm rãi đi đến.
Dung Phi?!
Này đường đường là Nam Triều công chúa, đáng lẽ phả là vương phi? Sao chỉ lại làm một phi tử bình thường?
Mặc trang phục dân tộc Diệp Từ Dung nhìn qua giảm đi vài phần nhu nhược xanh xao, càng thêm vài phần đẹp đẽ quyến rũ.
Hàng mi của nàng như vầng trăng rằm, đáy mắt đen như đầm sâu, môi mỏng
đỏ bừng diễm lệ, vẻ mặt thản nhiên, bước đi càng thêm mê người. Chính là vẻ mặt xinh đẹp đó giấu không được sự ai oán trong khóe mắt, nàng vẫn
còn nhớ về Du ca ca của nàng.
Nàng được thị nữ đưa đến ngồi cạnh Hoàn Nhan Liệt Phong.
Tuy rằng không phải vương phi của Hoàn Nhan Liệt Phong, nhưng có thể
ngồi cùng nhau, xem ra Hoàn Nhan Liệt Phong rất thích Diệp Từ Dung.
Người đã đến, Hoàn Nhan Liệt Phong tay trái nâng lên, ra hiệu một cái, mọi người lập tức yên lặng.
Sớm đã có thị nữ đến bên bát lớn trước mặt, rót đầy rượu vào chén.
Hoàn Nhan Liệt Phong bưng bát lên, mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày bản
vương nạp phi, lại càng thêm ý nghĩa khi có Ô Á Tô vương tử đến từ
Nguyệt Thị Quốc tham gia, bản vương hôm nay rất vui, mời mọi người cùng
uống một chén.”
Mọi người nâng bát, uống cạn một hơi.
Tiếng trống kịch liệt đột nhiên vang lên, một đám dũng sĩ chân trần,
trên lưng là cung tiễn, vây quanh lửa trại, bắt đầu điệu múa săn bắn của người thảo nguyên.