Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 91:
Chương 90
Phố cũ quạnh quẽ, trong ánh đèn đường mờ ảo, chỉ có hai người Hoắc Vân Thâm cùng Vân Khanh.
Vân Khanh nghe thấy anh nói “theo đuổi em”, trong lòng vừa nhảy nhót lại chua xót, cái trán tì trên bả vai mảnh khảnh của anh, rầu rĩ muốn khóc.
Anh Vân Thâm của cô một chút cũng không bẩn.
Bàn tay chảy nhiều máu như vậy, trên người anh vẫn là hơi thở mát lạnh.
Cuối cùng anh vẫn bước một bước này.
Nhưng còn kém xa lắm.
Anh quên mất cô, tự nhốt mình trong lồng sắt không chịu đối mặt với tình cảm thật lòng, hung thần ác sát khiến cô thương tâm lâu như vậy, cô không thể quá dễ dàng tha thứ cho anh.
Hơn nữa càng quan trọng hơn là, cô không chỉ muốn Vân Thâm thích cô, còn hy vọng anh có thể mượn tình cảm chân chính thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích và bóng ma trong quá khứ, để anh có thể tự tin và hiểu được bản thân mình tốt như thế nào, đồng thời xác định một điều rằng…… tương lai đáng giá để anh cố gắng và mỉm cười.
Thời gian còn nhiều, tương lai còn rất xa rất dài, có thể từ từ tới, nhưng điểm cuối cùng của anh nhất định phải là cô.
Vân Khanh trộm tham luyến độ ấm của anh trong chốc lát, sau đó mới tỏ vẻ không vui đẩy anh ra, quay mặt đi nói: “Em chỉ thấy anh đổ máu quá nhiều cho nên mới đến đưa thuốc cho anh, không có ý gì khác, anh không cần hiểu lầm.”
Cô mím đôi môi mềm: “Anh đuổi em đi, nói những lời hung dữ với em, mỗi ngày đều ném đồ vật em tặng đi, em đều nhớ kỹ hết, sẽ không choáng váng mà tái phạm.”
Sợ lực uy hiếp không đủ, cô lại bổ sung: “Một lần cuối cùng, em nhất định sẽ làm được.”
Trái tim trong lồng ngực Hoắc Vân Thâm vì sự chua xót của cô mà trướng đầy thành một quả khí cầu, đau đớn muốn nổ tung.
Anh lôi kéo cổ tay cô: “Là anh sai, em cứ việc chán ghét anh, không ảnh hưởng tới việc anh theo đuổi em.”
Vân Khanh cắn môi không nhìn anh.
Anh nhìn chăm chú gương mặt trắng mềm của cô, không muốn di dời ánh mắt, khàn khàn nói: “Chỉ cần em nguyện ý, lúc nào cũng có thể bắt nạt lại anh, còn có, anh…… không phải như người khác nói, anh không có bệnh…… không giống người.”
Vân Khanh khổ sở tới mức đôi mắt cay cay.
Hoắc Vân Thâm thấp giọng đảm bảo: “Anh sẽ chứng minh cho em xem.”
Hôm nay giây phút chính mắt nhìn thấy Khanh Khanh thân cận với lớp trưởng, anh liền hiểu mình đã luân hãm đến chết cũng không ra được. Cảm giác ghen ghét điên cuồng nhấn chìm anh, nếu cô gái nhỏ lại đối xử tốt với người khác, có lẽ anh sẽ thật sự biến thành kẻ điên.
Anh cô độc một mình, không nhìn thấy ánh sáng, nhưng bàn tay mềm mại của cô gái bất chấp tổn thương, xuyên qua bụi gai duỗi về phía anh, anh muốn dùng hết toàn lực giữ lại, bắt lấy cô, đổi lại một cuộc sống mới.
Ngày hôm sau Hoắc Vân Thâm thức dậy rất sớm, tinh thần rất nhiều năm không tốt như vậy. Anh tới trường số 4, đối với những ánh mắt sợ hãi quanh mình làm như không thấy, trầm mặc ngồi trên ghế mở sách.
Buổi chiều có tiết thể dục và tự học, anh có thể nghỉ học, đi tìm công việc kiếm tiền.
Đầu óc anh thông minh, thể lực cũng tốt, chỉ cần chịu hạ mặt mũi, việc gì cũng có thể làm, tuy rằng được rất ít tiền nhưng có thể tích cóp từng chút một.
Sau khi Mẫn Kính biết tin liền khiếp sợ không khép miệng được: “Không phải chứ Thâm ca, một ngày anh muốn làm ba công việc? Không mệt sao? Công việc cuối cùng cũng là nửa đêm, ngày hôm sau còn phải dậy sớm, thân thể sẽ chịu không nổi.”
Khóe miệng Hoắc Vân Thâm hơi cong: “Không mệt, chịu được.”
“Anh…… không phải anh đang cười chứ?!”
Ngoại trừ cười lạnh, Mẫn Kính chưa từng nhìn thấy nụ cười chân chính của anh.
Hoắc Vân Thâm lúng túng quay mặt đi, ở nơi mà không ai nhìn thấy, độ cong trên khóe miệng không khỏi lớn hơn nữa.
Anh nghe nói Khanh Khanh thích chiếc ví nhỏ trong tủ kính của cửa hàng nào đó, anh muốn mua cho cô, còn muốn đưa thức ăn cho cô, bên ngoài trường học có rất nhiều nhà hàng nổi tiếng, mặc dù những món chiêu bài ở trong đó rất sang quý, nhưng anh đều hy vọng cô có thể nếm thử.
Còn có một vài món đồ trang sức, món đồ chơi mà mấy cô gái nhỏ yêu thích.
Cùng với tương lai……
Hoắc Vân Thâm rũ lông mi, che lại khao khát mãnh liệt.
Tương lai…… cô sẽ rất tốt rất tốt, anh muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa, tận khả năng xứng đôi với cô, thời điểm đứng ở bên cạnh cô sẽ không để cô bị người khác cười nhạo.
Sáng sớm mỗi ngày Hoắc Vân Thâm đều bớt thời gian tới Ninh Hoa xem Vân Khanh, cô không nhìn anh cũng không sao, anh lẳng lặng nhìn xung quanh, sau đó đi theo cô một đoạn đường. Nửa tháng sau, anh nhận được một nửa tiền lương, giành giật từng giây chạy tới cửa hàng mua chiếc ví kia.
Nhưng nó lại bị người trước một bước mua đi rồi, bên trong tủ kính trống không.
Anh nhíu mày đứng đó một lúc lâu, lựa chọn một cái càng đắt hơn, dùng đôi tay chồng chất vết thương gói ghém cẩn thận mang theo bên người, khiến nó thẫm đẫm nhiệt độ cơ thể của anh.
Hoắc Vân Thâm chạy tới trường Ninh Hoa, xa xa nhìn thấy Vân Khanh tan học, lớp trưởng từ phía sau đuổi theo cô, lấy ra một chiếc hộp được đóng gói giống như của anh, mở ra trước mặt cô, đó là chiếc ví anh đã nhìn hơn mười ngày qua.
Thần kinh của anh như bị thiêu đốt, cảm giác sợ hãi bị cướp đoạt khiến người ta hít thở không thông.
Hoắc Vân Thâm không khống chế được chính mình, bước nhanh về phía cô, nghe thấy giọng nói mềm ấm của Vân Khanh: “Cảm ơn ——”
Trái tim anh vặn vẹo, anh kéo Vân Khanh về phía mình, thô lỗ đưa chiếc hộp của mình cho cô, hung dữ nói: “Không được lấy! Cái này cho em!”
Vân Khanh hoảng sợ, nhìn món quà đắt tiền trong tay, nghĩ đến tình huống sinh hoạt của anh, trong mắt cô lộ ra vẻ đau lòng.
Cô khống chế được cảm xúc, trước tiên nói nốt nửa câu còn lại với lớp trưởng: “Cảm ơn, quá quý trọng, tớ không thể nhận.”
Cự tuyệt xong, cô đưa chiếc hộp còn lại cho Hoắc Vân Thâm, cũng học theo điệu bộ lạnh giọng của anh: “Anh cũng vậy, lấy về đi, em thích thứ gì sẽ tự mình mua.”
Vân Khanh làm bộ giận dỗi, xoay người đi về phía trạm xe.
Trong lòng chua chua ngọt ngọt, không ngừng nghĩ tới anh Vân Thâm tốn thật nhiều tiền.
Lớp trưởng là học sinh xuất sắc ôn nhuận khéo léo, bị loại ác bá như Hoắc Vân Thâm hung hăng ngăn cản, nào dám tiến thêm một bước. Hoắc Vân Thâm lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta một cái, yên lặng đi theo phía sau Vân Khanh.
Trong tay anh còn cầm một chiếc túi, chứa đầy đồ ăn vặt và món đồ chơi nhỏ.
Cô đều từ chối.
Anh quá xúc động, cho rằng cô muốn thu nhận đồ vật của người kia, thái độ lại hung……
Sắp đến trạm xe, Hoắc Vân Thâm không chịu nổi đuổi kịp cô, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tiền của anh rất sạch sẽ, những thứ này đều là mua cho em.”
“Không cần.”
“Em nhìn thử xem.”
“Không xem.”
Mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh, bạo kích ra một tia ác liệt, anh giữ lấy cổ tay cô, mạnh mẽ nhét đồ vào tay cho cô: “Cho em, không được vứt bỏ.”
Vân Khanh tức chết rồi, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tơ máu dày đặc trong mắt anh, bộ dáng cố gắng trấn định, cô không đành lòng nặng lời với anh.
Cô rất nhẹ rất cẩn thận trả chiếc túi trở lại, chỉ nhặt một túi kẹo sữa nhỏ nhất rẻ nhất, nhỏ giọng nói: “Như vậy được rồi đi, đừng theo em, cũng đừng tiêu tiền vì em nữa! Trả lại chiếc ví này đi, em không thích!”
Hoắc Vân Thâm nhìn gương mặt có chút tức giận nhận lấy kẹo sữa của cô, khói mù trong lòng lập tức tan đi, pháo hoa nở rộ.
Thứ gì cũng tốt, chỉ cần cô nhận đồ anh đưa anh liền vui vẻ đến bùng nổ.
Hoắc Vân Thâm thức khuya dậy sớm làm công, mỗi ngày tan học đưa đồ ăn cho Vân Khanh, mặc kệ cô có muốn hay không, anh cũng nhét vào tay cô cho bằng được.
Vân Khanh không có cách nào đành phải tới trường số 4 trả lại cho anh. Có hai lần, Vân Khanh ý thức được đây là âm mưu của anh, chỉ vì muốn nhìn cô nhiều thêm vài lần.
Cô mới không thể dễ dàng dung túng anh như vậy.
Lần thứ ba Vân Khanh không tới, quả nhiên Hoắc Vân Thâm chịu không nổi, không rên một tiếng tới Ninh Hoa tìm cô.
Trình Điềm là người báo tin nhi, hấp tấp tiến vào nói: “Vân Khanh Vân Khanh, đại ma đầu tới!”
Vân Khanh nhanh chóng mở cặp sách ra, bên trong là những món ăn vặt giống y hệt túi đồ của anh, nhưng đây là tự cô mua.
Cô hào phóng chia cho bạn học, cố ý cho Hoắc Vân Thâm thấy cô không để bụng, sau này đừng đưa nữa.
Chỉ là thật trùng hợp, khi Hoắc Vân Thâm vừa mới đi đến trước cửa, lớp trưởng liền chủ động tới đây, nhận thấy món đồ cô đưa cho người khác, còn thân thiết nói: “Cảm ơn Vân Khanh đã chọn cho tớ món này, tớ rất thích ăn.”
Vân Khanh muốn thu hồi cũng không kịp, ánh mắt không khỏi chuyển ra bên ngoài.
Thân ảnh kia đã biến mất.
Hai ngày sau là đại hội thể thao kết hợp của các trường trung học tại thành phố, Vân Khanh tham gia với tư cách đại diện đội cổ động viên của cả trường. Trường trung học Ninh Hoa mỗi năm đều đoạt giải quán quân, nhận được rất nhiều sự chú ý. Chỉ là không ai nghĩ tới, trường số 4 luôn cà lơ phất phơ lần này cũng đứng đắn tới tham gia thi đấu.
Hoắc Vân Thâm mặt không biểu cảm đứng đằng trước, đôi mắt thâm thúy nghiêm nghị nhìn chằm chằm chiếc váy nhỏ của Vân Khanh.
Trái tim Vân Khanh đập loạn xạ, hoang mang rối loạn không dám nhìn anh.
Hiểu lầm với lớp trưởng, còn không biết nên làm như thế nào để anh hiểu……
Tại địa điểm tụ tập của các trường, ai cũng coi thường trường số 4, đặc biệt là Hoắc Vân Thâm ác danh lan xa, bình thường đơn độc nhìn thấy không ai dám trêu chọc anh, nhưng hôm nay người đông thế mạnh, mọi người không còn nhiều kiêng kị như vậy nữa, thỉnh thoảng lại có người ném ra một hai câu “Rác rưởi”, “Chó điên”, “Bị đuổi ra khỏi nhà”, khe khẽ châm chọc.
Hoắc Vân Thâm giống như không nghe thấy, không nói một lời, anh chỉ chăm chú nhìn Vân Khanh.
Bắt đầu đại hội thể thao, trường số 4 đăng ký tham gia vào 4 hạng mục đứng đầu, 3 cuộc thi chạy dài và ngắn, cộng thêm bóng rổ.
Trước kia những hạng mục này đều là sân thi đấu của mấy trường trung học trọng điểm, nhưng mà lần này, dưới sự chứng kiến trợn mắt há hốc miệng của toàn trường, chức vô địch đều thuộc về Hoắc Vân Thâm.
Anh ăn mặc một bộ quần áo thể thao rất đơn giản, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, khí thế sắc bén bức người, đường nét gương mặt lại quá mức anh tuấn, mồ hôi hòa tan vẻ hung bạo khiến dáng vẻ của anh vô cùng thu hút, nữ sinh tại hiện trường liên tục thét chói tai.
Ngay cả Trình Điềm luôn diss anh cũng nhịn không được bát quái với Vân Khanh: “Kỳ thật tớ nghe nói, có không ít người từng theo đuổi đại ma đầu. Một vài nữ sinh không sợ anh ta, chỉ muốn cáo mượn oai hùm uy phong một chút, huống chi anh ta thật sự quá đẹp trai, những người theo đuổi anh ta đều là đại mỹ nữ, mỗi người một vẻ muốn thu hút sự chú ý của anh ta. Đáng tiếc —— tất cả đều khóc lóc trở về, không ai có thể tới gần anh ta, tớ thật sự hoài nghi anh ta là người không có tình cảm.”
Cổ họng Vân Khanh khô khốc, cách đám người đối diện với Hoắc Vân Thâm.
Đôi mắt của anh vừa thâm trầm lại u ám, phảng phất như toàn thế giới đều không liên quan tới anh, anh chỉ khóa chặt cô, cố chấp sở cầu một cách mãnh liệt.
Buổi tối ngày diễn ra đại hội thể thao, thành phố tổ chức một buổi biểu diễn, tất cả học sinh tham gia của các trường đều tụ tập trong một hội trường to lớn.
Vân Khanh tới muộn, không đi tới vị trí tốt mà Trình Điềm chiếm dụng, tự ngồi ở phía sau cùng.
Vừa mới bắt đầu không tới vài phút, những người bên cạnh cô đều lặng lẽ thay đổi, Hoắc Vân Thâm đã thay bộ quần áo sạch sẽ ngồi xuống, đưa cả 4 chiếc cúp nhỏ cho cô.
Ngón tay Vân Khanh cuộn lại, không tiếp nhận, anh lại yên lặng từ trong túi lấy ra một quyển bài tập toán Olympic vô cùng quyền uy, mặc kệ trên sân khấu la hét ầm ĩ như thế nào, anh vẫn rũ mắt rút bút ra, nói với Vân Khanh: “Em chọn vài bài đi, tùy tiện chọn.”
“Anh làm gì……”
Anh không trả lời, chỉ cố chấp chờ đợi, Vân Khanh đành phải dùng đầu ngón tay lựa chọn 2 bài trong đó, rất phức tạp, nếu cô muốn giải cũng phải tốn một chút thời gian.
Nhưng Hoắc Vân Thâm lại trực tiếp hạ bút, giải một cách nước chảy mây trôi.
Chữ anh rất đẹp, có sự lạnh lùng kiêu ngạo khí khái, suy nghĩ nhanh nhẹn, không thua bất cứ học bá nào tại Ninh Hoa.
Trong tiếng ca hát nhảy múa ầm ĩ, Hoắc Vân Thâm thấp giọng nói: “Anh không phải rác rưởi, cũng không phải không học vấn không nghề nghiệp, em thích người học tập tốt, anh có thể làm được, thể dục cũng vượt qua người khác.”
Anh có thể làm bất cứ mọi thứ, chỉ là không có cơ hội.
Không thể thi đại học, không thể ra khỏi vòng tròn giám sát này.
Vân Khanh ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng vô cùng chua xót.
Ánh sáng trong hội trường liên tục chuyển động, thỉnh thoảng phản chiếu lên những đường nét góc cạnh trên mặt anh, anh chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt cũng lốm đốm màu đỏ tươi, giọng nói khàn khàn: “Anh không thể cách em quá xa.”
Vân Khanh ý thức được, người anh nói chính là lớp trưởng, ngày đó anh đứng ngoài cửa nhìn thấy một màn đưa đồ ăn vặt, còn tưởng rằng cô……
Cô muốn giải thích một hai câu, ánh đèn tại hội trường chợt tối sầm lại, khắp nơi đều là tiếng kinh hô thét chói tai, thầy giáo nhanh chóng lên sân khấu, hô to: “Tạm thời mất điện, vấn đề này sẽ được khắc phục ngay lập tức, tạm thời đừng nóng nảy, ngồi yên đừng di chuyển!”
Trong bầu không khí nhớp nháp tối tăm, có một thân thể nóng bỏng đang tới gần cô.
Sống lưng Vân Khanh cứng đờ, quên cả hô hấp, cũng quên luôn mình đang ở nơi nào.
Hoắc Vân Thâm cúi người lại gần, thừa dịp không ai để ý, cánh tay cứng như thép ôm chặt lấy cô, tựa như cầu xin tựa như uy hiếp, gian nan nói bên tai cô: “Khanh Khanh, em không thích anh, anh có thể chờ bao lâu cũng được, nhưng em không được thích người khác, ngoại trừ anh, ai cũng không được.”
Cô có chút nghẹn ngào.
Giọng nói của thiếu nữ phá lệ nhẹ nhàng, trả lời anh: “Anh nỗ lực, em sẽ suy xét.”
Năm nay mùa đông tới sớm, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, thân thể Vân Khanh lại không tốt, sau khi đại hội thể thao kết thúc liền bị cảm nặng.
Mẹ cô đã qua đời, trong nhà bị mẹ kế và con của bà ta tu hú chiếm tổ, ba thì có cũng như không. Thỉnh thoảng nói chuyện, chỉ liên tục cường điệu dặn cô đừng lăn lộn, thành thành thật thật chờ gả cho người thừa kế Hoắc gia, đừng làm thất vọng nhiều năm bồi dưỡng của ông.
Vân Khanh bị cảm không nói với bất cứ ai, tự mình mua thuốc uống, ngồi trong phòng học héo rũ viết tiếng Anh, đầu óc choáng váng không vực dậy nổi tinh thần.
Khi tan học Trình Điềm quan tâm hỏi cô: “Có phải không thoải mái hay không? Tớ đưa cậu về nhà nhé?”
Vân Khanh cười như bình thường: “Không cần, tớ ổn, tớ viết thêm một lát nữa, trễ chút sẽ về.”
Trình Điềm không nghi ngờ, để lại cô một mình ở trong phòng học.
Chẳng bao lâu các bạn học đã đi hết, chỉ còn lại một mình Vân Khanh.
Vân Khanh không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy bất cứ người nào của Vân gia, cô cuộn tròn thân thể nóng hầm hập trong áo khoác, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng.
Cô căn bản không biết mình té xỉu khi nào, thời điểm tỉnh lại, cả người đang xóc nảy.
Một đôi tay cứng rắn đang ôm lấy cô, nâng niu giống như trân bảo vô giá nào đó.
“Vân…… Thâm.”
Cô mơ mơ màng màng kêu một tiếng.
Cổ họng Hoắc Vân Thâm giống như bị vỡ vụn: “Anh ở đây! Đừng sợ, chúng ta tới bệnh viện!”
Thời điểm anh tới tìm Khanh Khanh, nhìn thấy cô phát sốt gục trên bàn, giống như một con mèo sữa nhỏ mất nước gầy yếu, anh vội vàng tiến tới bế cô lên, dùng quần áo bao chặt lấy cô sau đó chạy về hướng bệnh viện.
Trái tim anh như bị nghiền nát bởi bộ dáng bất lực của cô.
Thẳng tới khi nghe thấy tiếng cô nói chuyện, anh mới được giải cứu khỏi cơn hô hấp khó khăn đó.
Hoắc Vân Thâm một tấc cũng không rời cùng cô đi tiêm, đút từng ngụm cháo nóng hổi cho cô ăn, mặc kệ cô có đồng ý hay không vẫn cõng thân mình suy yếu của cô trở lại căn phòng nhỏ đơn sơ của mình.
Vân gia chỉ quan tâm tới lợi ích, sẽ không ai quan tâm cô. Nếu đi khách sạn, cô lại còn nhỏ chưa có giấy tờ chứng minh thân phận.
Hoắc Vân Thâm sống trong một căn gác mái đơn sơ, chật chội nhỏ hẹp, bên trong chỉ có một chiếc giường nhỏ cùng bộ bàn tủ đơn giản. Anh cũng không có đồ vật gì, thanh lãnh tới mức vừa nhìn liền hiểu ngay.
Vân Khanh vẫn còn choáng váng, không mở mắt ra được.
Hoắc Vân Thâm thật cẩn thận đặt cô lên giường, đắp chăn đàng hoàng cho cô, canh giữ ở bên cạnh, lót đầu cô vào lòng bàn tay nóng hổi, hấp thu nhiệt độ của cô.
Anh bất tri bất giác ngủ quên.
Ban đêm Vân Khanh tỉnh lại, đối với hoàn cảnh xung quanh cô có chút sinh ra vài phần vui sướng, gian nan xoay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc hộp tinh xảo bên mép giường.
Trong nhà anh khắp nơi đều mộc mạc, chỉ có chiếc hộp này là đặc biệt.
Cô vẫn chưa lấy lại sức lực, nhưng không thắng nổi tò mò, run rẩy mở nắp hộp ra, giây tiếp theo cô lập tức sửng sốt.
Bên trong tràn đầy……
Là đồ vật lúc trước cô bám riết không tha chạy tới trường số 4 đưa cho anh.
Hộp cơm, chiếc cốc sứ, chiếc muỗng nhỏ, thuốc trị thương, móc chìa khóa……
Thậm chí còn có cả giấy gói của những món ăn vặt, đều được anh lau sạch sẽ, xếp lại ngay ngắn, cất vào trong hộp như bảo tồn trân bảo.
Anh đã vô số lần ném ra cửa sổ, thì ra…… đều lặng lẽ nhặt về, coi như bảo bối mà cất giữ bên gối, chờ đợi cô đi vào giấc mộng.
Tầm nhìn của Vân Khanh mơ hồ, nhẫn nhịn giọt nước mắt trong hốc mắt.
Cô nâng tay lên, nhân lúc Hoắc Vân Thâm còn đang ngủ, cô sờ sờ mái tóc ngắn của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hoắc Vân Thâm bừng tỉnh, nhìn đôi mắt hồng hồng của cô, dồn dập hỏi: “Nơi nào khó chịu?”
Vân Khanh thu tay trở về, nhỏ giọng nói: “…… Lạnh.”
Hoắc Vân Thâm nhìn quanh nơi ở đơn sơ của mình, không có thứ gì có thể sưởi ấm cho cô.
Anh rũ thấp lông mi, đứng dậy dùng chăn bọc cô kín mít, rồi sau đó tắt đèn, nghiêng người nằm trên giường, không lời nào dùng sức ôm cả cô và chăn vào trong ngực.
Cô gái nhỏ mơ hồ phát run.
Hoắc Vân Thâm dùng hết sức lực ôm cô, lần đầu tiên trong đêm đông lạnh lẽo, anh nói khẽ với cô: “Khanh Khanh đừng sợ, có anh ở đây.”