Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 74:
Chương 74
Đôi tay Hoắc Vân Thâm rất quy củ chưa từng lộn xộn, ngữ khí và ánh mắt cũng bằng phẳng thâm trầm, không để lộ bao nhiêu vẻ kiều diễm, cố tình thân thể lại cứng rắn nóng bỏng, chỉ thuận miệng nói hai câu cũng có thể nướng chín Ngôn Khanh tại chỗ.
Bị thương nặng như vậy, chân còn chưa đi được đã nhớ thương việc kia!
Sau khi anh tỉnh lại cũng không phải lần đầu tiên nhớ thương, từ khi vết thương chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, trạng thái tinh thần được khôi phục, không ít lần ôm cô anh đã động ý niệm, nhưng cũng không yêu cầu quá mức khiến cô lo lắng. Mỗi khi khó nhịn, anh sẽ không cho phép cô nhúc nhích, tự mình nhắm mắt bình phục.
Hôm nay mắt thấy sắp được về nhà, rốt cuộc vẫn có chút không kìm nén được.
Lỗ tai Ngôn Khanh đỏ bừng, bàn tay đặt trong túi không nặng không nhẹ ấn một cái, nhỏ giọng nói: “Thành thật chút.”
Hoắc Vân Thâm không chống nạng, bị cô chạm vào thì cột sống hơi tê dại, anh mỉm cười, mặc kệ thân thể dựa lên người cô: “Anh không nói sai, vợ còn ngược đãi anh, ấn quá nặng tay, anh là người bệnh đấy.”
Ngôn Khanh dang tay đỡ anh, đỏ mặt thuận thế ôm eo anh.
“Anh còn biết mình là người bệnh……”
“Biết.” Anh tỏ vẻ đương nhiên: “Cho nên anh rất cần được an ủi, muốn gần gũi em hơn nữa.”
Khoảng cách mà anh mong muốn gần như là chiếm hữu cướp đoạt.
Ngôn Khanh ngoan ngoãn ghé vào ngực anh, nghe tiếng tim đập bang bang của anh.
Cô có thể hiểu.
Khi tình cảm dồn nén quá nhiều và mãnh liệt, thân thể sẽ muốn thân mật để phát tiết, đặc biệt đối với Hoắc Vân Thâm mà nói, anh luôn cảm thấy bất an. Mặc dù ký ức của cô đã khôi phục nhiều ngày, nhưng anh từng chịu quá nhiều đau khổ nên vẫn sẽ lo được lo mất. Ngày nằm viện, anh thường xuyên nắm chặt tay cô không chịu buông, cho dù cô chỉ ra ngoài vài phút rồi trở về, trong ánh mắt anh cũng khó nén sự kinh hoàng.
Cho dù anh che giấu tốt đến đâu, cô vẫn có thể cảm giác được.
Thế giới của Hoắc Vân Thâm rất nhỏ, nhỏ tới mức biến thành hình dáng cô.
Ngoại trừ cô, anh chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả bản thân anh cũng gần như không tồn tại, tất cả hỉ nộ ái ố của anh đều phụ thuộc vào cô.
Đáy lòng Ngôn Khanh vừa mềm vừa đau, từ trước đến nay anh không yêu bản thân mình, nhưng lại yêu cô.
Cô gấp không chờ nổi muốn dành sự dịu dàng nhất cho anh, chữa khỏi tầng tầng lớp lớp vết thương, cho anh một gia đình.
Mẫn Kính ở ngoài cửa thử lên tiếng: “Thâm ca, có thể đi rồi.”
Ngôn Khanh trộm nhìn xuống, nơi nào đó đang giễu võ dương oai của Hoắc tiên sinh rất phối hợp trở nên an phận hơn. Cô khen thưởng hôn cằm anh, nghiêm trang hắng giọng, lay cánh tay anh: “Thâm Thâm, chúng ta về nhà đi, em nhớ nhà.”
Nghĩ tới nó…… cô còn chưa dùng ký ức hoàn chỉnh đi cảm thụ căn nhà của hai người.
Thời điểm rời khỏi bệnh viện sắc trời đã tối, dọc theo đường đi ngựa xe như nước, màn đêm được ngọn đèn đường phản chiếu đến sinh động sặc sỡ.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Khanh bước ra đường từ ngày lấy lại ký ức, một lần nữa ngắm nhìn Hải Thành dung hợp từ quá khứ đến hiện tại.
Cô và Hoắc Vân Thâm đều lớn lên ở Hải Thành, tất cả tình yêu mãnh liệt thời niên thiếu đều đốt cháy ở nơi này, sau đó cô trở lại Hải Thành dùng thân phận mới gặp lại anh, gả cho anh.
Bệnh viện nằm ở Giang Nam, biệt thự Hoắc gia lại ở Giang Bắc, đoạn đường ở giữa phải vượt sông qua cây cầu rộng lớn kia.
Buổi tối gió thổi vi vu qua cửa sổ xe, rất giống đêm khuya ngày hai người gặp lại.
Chiếc xe vừa vững vàng tiến vào đầu cầu, nhịp tim của Ngôn Khanh liền tăng lên, tới khi qua giữa cầu – nơi Hoắc Vân Thâm đã từng đứng, anh thiếu chút nữa đã nhảy khỏi lan can. Móng tay Ngôn Khanh không tự giác cắm vào trong lòng bàn tay, trái tim co rút từng đợt.
Không thể nghĩ nữa.
Hơi tưởng tượng lại hình ảnh lúc đó, cô sợ đến phát run.
Người đàn ông tuyệt vọng muốn táng thân nơi dòng sông lạnh giá, nếu cô chậm nửa bước, cuộc đời của anh sẽ kết thúc mang theo nỗi bi thương đi tìm cô. Anh sẽ phiêu bạt không ngừng nghỉ, vĩnh viễn không tìm thấy con đường có cô.
Mà cô thì hoàn toàn không biết gì cả, cả cuộc đời cũng không biết mình là ai, được người nào yêu đến điên cuồng.
Cho dù anh có hóa thành một linh hồn, vẫn sẽ cố chấp tìm cô chờ cô.
Có lẽ phải rất lâu mới có thể bay tới bên người cô, nhưng ngay cả ôm cô anh cũng không làm được. Mà cô thì không có cách nào cảm nhận được anh, cô sẽ ở bên những người khác, hoặc cười hoặc giận đều không liên quan tới anh.
Hoắc Vân Thâm vừa cố chấp lại hung ác, cho dù phát hiện ra cô đã quên anh, anh vẫn sẽ không luyến tiếc mà kéo cô xuống địa ngục. Chỉ sợ anh chịu yên lặng đi theo, lo ngại bàn tay không có độ ấm của mình sẽ khiến cô đóng băng.
Ngôn Khanh nhìn chằm chằm cửa sổ xe, không dám quay đầu lại sợ Hoắc Vân Thâm phát hiện ra cô đang khóc.
Gần đây cô khóc rất nhiều.
Một bàn tay ấm nóng bỗng nhiên xoa gáy cô, nửa cưỡng chế xoay đầu cô lại, nâng mặt cô lên lau vệt nước mắt cho cô.
Tầm nhìn của Ngôn Khanh mơ hồ, ngũ quan người đàn ông tựa như ảo mộng.
Cô nhịn không được ôm chặt anh: “Thâm Thâm……”
Hoắc Vân Thâm mê muội hôn cô: “Đừng khóc, anh còn sống, em đã cứu anh trở về.”
“Nếu em chậm một bước……”
“Em chậm, anh sẽ biến thành quỷ quấn lấy em” Anh có chút hung dữ vuốt vành tai cô: “Buổi tối mỗi ngày sẽ tiến vào trong mộng của em, trói em lên giường.”
Ngôn Khanh khóc nấc thành tiếng.
Thôi bỏ đi, trách cô, là cô quá thương cảm.
Nếu Thâm Thâm nhà cô thật sự thành quỷ, không bị hạn chế thời gian, nhất định sẽ quấn lấy cô đến già.
Khi xe tới gần biệt thự, từ xa Ngôn Khanh đã nhìn thấy ánh sáng lập lòe trên cửa sổ, Hoắc Vân Thâm dặn tài xế không cần tiến vào gara, trực tiếp dừng lại ở cổng chính.
Ngôn Khanh xuống xe ngẩng đầu lên, giống buổi tối ngày hai người nhận giấy kết hôn, cửa sổ sát đất treo đầy bóng đèn nhỏ ấm áp. Lần này còn thái quá hơn, các bóng đèn nhỏ được xếp thành một hàng chữ lớn.
“Vợ ơi, chào mừng em về nhà.”
Thật ngốc, trái tim cô đã bị anh chọc thành cái sàng rồi.
Lần trước khi anh nói câu này, cô còn lúng túng mà trốn chạy.
Hiện tại cô chỉ muốn lấy đà tại chỗ, xông lên tầng tận hưởng những thứ thuộc về mình.
“Anh chuẩn bị từ khi nào……”
“Từ khi biết anh còn có thể tự tay dắt em trở về.”
Chuyện đầu tiên sau khi Ngôn Khanh về đến nhà chính là chăm sóc người chồng chân cẳng không tiện ngồi xong, tiếp theo xoa tay hầm hè: “Chờ em ba phút!”
Cô lục chiếc hộp tìm bản hợp đồng hai người đã ký trước khi kết hôn ra, trịnh trọng đặt xuống trước mắt Hoắc Vân Thâm, dứt khoát xé thành hai nửa.
“Thứ này nhất định phải tiêu hủy, không tính toán gì hết.”
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm khóa chặt cô: “Anh muốn tính toán một chuyện.”
Ngôn Khanh đá rơi dép lê, đôi chân thon gọn nửa quỳ trên sô pha, sau khi vò nát đống giấy thì dịch đến bên cạnh anh, mềm mại nâng mặt anh lên.
“Một chuyện thì tính làm gì, cho anh tính thật nhiều chuyện.”
Đầu tiên cô hôn xuống giữa mày anh, lông mi người đàn ông run run.
“Cả đời Khanh Khanh sẽ làm vợ anh, quyết không thay lòng.”
Tiếp theo hôn mi mắt anh, hô hấp của anh hơi hỗn loạn.
“Mỗi ngày yêu anh một vạn lần.”
“Quá ít.” Anh phản bác.
Ngôn Khanh cười, cũng không chê anh ấu trĩ, véo véo gương mặt anh: “Em sẽ suy xét gia tăng.”
Cô lại hôn chóp mũi anh: “Sẽ làm mèo nhỏ Khanh Khanh ngoan ngoãn của Hoắc tiên sinh.”
Nhiệt độ trên môi người đàn ông nóng bỏng, nướng chín cô.
Cô nhắm ngay hôn lên môi anh, hàm hồ nói: “Dính anh, yêu anh, muốn anh……”
Hoắc Vân Thâm không thể nhịn được nữa ôm cô đặt lên chân trái không bị thương của mình, áp người xuống gia tăng nụ hôn sâu, tận tình trằn trọc cọ xát. Chờ tới khi cô mềm nhũn ở trong ngực anh, anh mới vuốt ve vành tai cô hỏi: “Biểu hiện của anh đã đủ tư cách chưa? Hôm nay mèo nhỏ Khanh Khanh có thể suy xét……yêu anh một vạn linh một lần, tặng thêm chút khen thưởng được không?”
Dưới thế tấn công của Hoắc tiên sinh, Ngôn Khanh chưa từng có lực chống đỡ, trong lòng biết rõ dục cầu của anh, nhưng lo sợ vết thương của anh chưa hoàn toàn khôi phục, không thể tùy tiện phóng túng.
Cô có biện pháp giải quyết khác.
Theo sự chuyển biến tốt đẹp của thân thể, phong ba vụ nổ dần dần bình ổn, công việc làm người đại diện của Lâm Uyển cũng trở về quỹ đạo.
Trước ngày xuất viện Lâm Uyển đã nhắc nhở cô, giải thưởng âm nhạc hàng năm sắp khởi động. Các ca sĩ nhạc sĩ khác đều đang như hổ rình mồi, cô không nên bỏ lỡ, sớm hoàn thành album cá nhân, mau chóng phát hành ra thị trường, giành lấy giải thưởng cuối cùng.
Cô vẫn luôn chuẩn bị một album do chính mình sáng tác, chín bài hát đã được ấn định, những thứ khác đều đã hoàn thành, chỉ còn lại bài hát cuối cùng, đồng thời là bài hát chủ đề tên của album.
Nguyên nhân…… bởi vì trước đó cô không tìm được phần linh hồn bị thiếu hụt.
Ngôn Khanh ở nhà chăm sóc người chồng hiếm khi ốm yếu, thỏa mãn vô số các yêu cầu ùn ùn không dứt muốn hôn muốn ôm muốn an ủi. Chỉ tranh thủ thời gian anh giải quyết công việc, trộm trốn vào phòng làm việc sáng tác bài hát cuối cùng.
Trước khi《Hàng đêm sênh ca> bị gián đoạn bởi vụ nổ, một lần nữa khởi động việc ghi hình, Ngôn Khanh đã mài giũa xong từng nốt nhạc của bài hát này, cô cầm bút lên viết từng nét tên bài hát đồng thời là tên album lên giấy.
《 Niệm Thâm 》. (Nhớ Thâm)
Một nỗi nhớ, một hơi thở, mười mấy năm thời gian, yêu Thâm Thâm.
Cửa phòng làm việc lẳng lặng bị đẩy ra.
Ngôn Khanh cảm giác được hơi thở Hoắc Vân Thâm đang tới gần, cô nhanh chóng gấp tờ giấy lại không cho anh xem.
Khóe môi Hoắc Vân Thâm ngậm ý cười: “Học hư? Có bí mật.”
“Có nha, tạm thời không thể cho anh biết.” Đuôi mắt cô hơi cong, mang theo chút mềm mại quyến rũ: “Hoắc tiên sinh phải nghe lời, nếu anh đáp ứng, em sẽ cho anh ăn kẹo.”
Bước chân của anh còn rất chậm, anh đi từng bước đến trước mặt cô, ngón tay với những khớp xương rõ ràng nâng cằm cô: “Loại kẹo gì có thể khiến anh nghe lời, đủ ngọt sao?”
Ngôn Khanh ngửa mặt nhìn anh.
Người đàn ông mới vừa kết thúc công việc, cổ áo sơmi cài đầy đủ các cúc, hướng lên trên hầu kết phập phồng, sống mũi cao thẳng, mặt mày ưu việt bị một cặp kính gọng vàng ngăn cản.
Sự lạnh lùng bị che lại không ít, nổi bật một thân vững vàng điềm tĩnh, trời mới biết bên trong có bao nhiêu nhẫn nại.
Đã gần một tuần kể từ khi hai người xuất viện, ngày hôm qua cô đặc biệt uyển chuyển, nói bóng nói gió hỏi bác sĩ, chồng cô có thể làm chút vận động không quá kịch liệt hay không.
Ngôn Khanh không đành lòng, đầu ngón tay trắng nõn lôi kéo vạt áo Hoắc Vân Thâm, kéo anh thấp xuống, giống như vô tình dùng môi đảo qua hầu kết đang lăn lộn của anh.
Sống lưng anh cứng đờ.
Cô không lập tức di chuyển, thuận thế xâm nhập vào gáy và vành tai anh, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng và đôi tay chợt siết chặt bên hông.
Không có gì kích thích hơn việc xé xuống lớp ngụy trang của anh.
Ngôn Khanh muốn đút kẹo cho anh, nhưng cô sẽ thong thả ung dung một chút.
Hiển nhiên Hoắc Vân Thâm rất bất mãn với tốc độ của cô, anh bế cô lên, ngồi xuống vị trí của cô.
Chiếc ghế cũng đủ to rộng.
Anh ôm cô gái nhỏ đang tùy ý làm loạn, tách hai đầu gối cô ra, dừng lại hai bên sườn của anh, thân thể cũng không lập tức dán sát vào mà để lại một khoảng cách ngắn giữa hai người.
Nhiệt độ cơ thể giao hòa lẫn nhau, bầu không khí như muốn sôi trào.
Làn da tuyết trắng của Ngôn Khanh đỏ ửng, dây áo hai dây ở nhà rũ xuống bắp tay.
Hai chân cô có chút chịu đựng không nổi, chậm rãi xuống ngồi.
Hoắc Vân Thâm bắt lấy tay cô đặt trên chiếc khóa kim loại bên hông mình, giọng nói trầm ấm: “Khanh Khanh, kẹo của em, anh muốn ăn như vậy.”
Ngôn Khanh cảm thấy mình thật sự quá ngây thơ.
Vận động không quá kịch liệt?
Chỉ sợ đó là sự nghi ngờ lớn nhất đối với bản thân Hoắc tiên sinh.
Mỗi một góc bí ẩn trong thân thể cô, ba năm trước và ba năm sau đều cùng một người khám phá, thâm nhập vào tận cốt tủy, hòa hợp thành một thể, đốt cháy hoàn toàn sự bình tĩnh rụt rè của cô.
Ngày hôm sau Ngôn Khanh phải xuất phát đi ghi hình cho 《 Hàng đêm sênh ca 》, chương trình đã bị trì hoãn một tuần rồi, không thể chậm trễ hơn nữa.
Hoắc Vân Thâm đi lại còn chưa tiện, phần lớn thời điểm đều phải chống nạng hoặc có người nâng đỡ. Ngôn Khanh không yên tâm thân thể anh, muốn anh ở lại nhà, phòng thu âm và địa điểm biểu diễn đều nằm tại Hải Thành, từ nhà tới đó chỉ mất một tiếng đi xe, cuối ngày cô vẫn có thể trở về.
Hoắc tiên sinh vẻ mặt thuần lương gật đầu: “Được, anh chờ em.”
Ngôn Khanh chân trước vừa đi, chân sau anh đã lên xe, theo cô tới địa điểm ghi hình.
Vợ không cho đi, vậy anh sẽ lén lút đi theo.
Đáp ứng sẽ chờ cô, nhưng anh lại chưa nói cụ thể sẽ chờ cô ở nơi nào.
Dù sao không có gì có thể ngăn cản quyết tâm đi theo vợ của Hoắc tổng.
Mẫn Kính ở trên xe lải nhải nửa ngày, kiên trì dùng vẻ mặt đứng đắn báo cáo rõ ràng tình huống buồn cười trước mắt: “Thâm ca, cơ bản chính là như vậy, trên mạng đã bám riết không tha một thời gian dài rồi. Bọn họ cho rằng Hoắc thị sắp phá sản, anh sẽ phải rời khỏi hội đồng quản trị, còn truyền nhau tin tức anh bị hủy dung thân thể tàn tật, cả đám đang ngồi chờ phu nhân ly hôn với anh.”
Nói xong mấy lời kinh khủng này, nhiệt độ của hàng ghế phía sau bị hạ xuống thấp nhất, khí lạnh gần như có thể đông chết người.
Trợ lý Mẫn che đầu: “Anh, em chỉ là người đọc không có cảm xúc! Không phải em nói!”
Hoắc Vân Thâm lạnh giọng: “Nên làm sáng tỏ thì làm sáng tỏ, chuyện còn lại để tôi.”
Hôm nay là lần đầu tiên Khanh Khanh làm trở lại.
Cô phải là Hoắc phu nhân được chúng tinh phủng nguyệt, không phải tiểu đáng thương mất đi sự che chở, không nơi nương tựa, bị người trào phúng xem kịch vui.
Trước khi Ngôn Khanh tới hiện trường ghi hình, Lâm Uyển đã xây dựng đủ tâm lý vững vàng cho cô. Lo lắng kế tiếp có vài người không có mắt khả năng sẽ nói lời lung tung, hỏi cô về những tin đồn trên mạng, dặn cô đừng để ý.
Tuy nhiên xe còn chưa dừng hẳn, một nhóm quản lý cấp cao và người phụ trách đồng thời bước ra nghênh đón, nhà tạo mẫu đặc biệt chuẩn bị riêng cho Ngôn Khanh cũng có một hàng năm sáu người.
Lâm Uyển kinh ngạc phát hiện mọi chuyện có chút không đúng, di động đúng lúc rung lên, cô lập tức rũ mắt xem thông báo.
Ba phút trước weibo chính thức của Hoắc thị vừa thông báo gia nhập thị trường nước Mỹ, thành công ký kết hợp đồng với Soya – công ty đứng đầu trong ngành, cùng hàng loạt các khoản đầu tư kếch xù, từng hành động cho thấy vị thế của Hoắc thị không thể lay động.
Trong đoạn video ngắn đính kèm theo, Hoắc Vân Thâm đã ký hợp đồng với người cầm quyền của Soya.
Người đàn ông hơi cúi đầu, anh tuấn lãnh đạm không thể tới gần.
Sau thông báo này, weibo chính thức của Hoắc thị còn thoải mái hào phóng gửi một gói biểu cảm hình mèo con, hơn nữa còn đính kèm một câu vô cùng thẳng thắn: “Hoắc tổng nói, kiếm tiền, mua kim cương cho phu nhân.”
Quần chúng ăn dưa đoán già đoán non bị vả mặt cho đầu váng mắt hoa.
Là ai bảo bọn họ sẽ phá sản ly hôn?!
Một nữ minh tinh trẻ đang được yêu thích không còn chỗ dựa, sớm muốn gì cũng bị giới giải trí vùi dập?!
“Không phải, từ từ! Video này trước khi xảy ra vụ nổ —— ai biết có phải Hoắc thị tạo cảnh thái bình giả tạo hay không, nói không chừng hiện tại Hoắc tổng đã bị phế rồi!”
“Mẹ nó nghĩ tới một gương mặt đẹp trai như vậy bị hủy diệt tôi sẽ khóc chết mất!”
“E rằng không chỉ gương mặt, nghe nói tay chân đều…… chậc chậc chậc, đoán chừng thứ con lại thật sự chỉ có tiền, Ngôn Khanh vẫn chấp nhận làm Hoắc phu nhân sao?”
Hoắc Vân Thâm nhàn nhạt quét mắt vài lần, sau đó ném điện thoại sang một bên, từ cửa sau tiến vào hiện trường ghi hình.
Thứ tự của cuộc thi hôm nay được quyết định bằng cách rút thăm, Ngôn Khanh là người đầu tiên biểu diễn.
Cô mặc chiếc váy dài do Hoắc Vân Thâm lựa chọn, màu xanh trà khói, có đính ngọc trai vừa phải, mái tóc dài được búi lên một cách tinh nghịch, để lộ ra cần cổ và bờ vai xinh đẹp trắng như sứ.
Thời điểm Ngôn Khanh xách theo làn váy bước lên sân khấu, Hoắc Vân Thâm gian nan bước đến bên cạnh cửa ra.
Cửa ra ở phía sau sân khấu, cô không nhìn thấy anh nhưng anh lại có thể nhìn cô một cách rõ ràng.
Các chùm sáng hội tụ, chỉ chiếu sáng một người.
Ngôn Khanh đang đứng dưới ánh sáng.
Anh ở nơi tối tăm.
Nhìn cô không chớp mắt, trầm mê trong ngục tối.
Ngôn Khanh hát xong, khán giả hội trường sôi trào đến đinh tai nhức óc, đạo diễn nói vài câu trấn an, cô mỉm cười khom lưng, xoay người đi đến cửa ra.
Tầm mắt va chạm với các tiếng reo hò và ánh sáng sáng tối không đồng đều.
Ngôn Khanh sửng sốt, ngơ ngác nhìn bóng người cao lớn đang đứng trong bóng tối, các thanh âm và hình ảnh gần như không còn tồn tại.
Cô không tự chủ được sải nhanh bước chân chạy về phía anh, bên tai nghe những tiếng hô phấn khởi cực độ, đạo diễn vội vàng di chuyển ống kính và chùm sáng đi theo bước chân cô.
Ngôn Khanh chạy qua một con đường thật dài, đuổi tới trước mặt Hoắc Vân Thâm.
Đôi mắt anh sáng lấp lánh, thấp giọng nói: “Vợ ơi, anh không chống nạng, anh sẽ không làm em mất mặt.”
Ngôn Khanh nhìn khóe môi khẽ cong của anh, vừa tức vừa đau lòng, căm giận chọc vào ngực anh: “Không phải anh đã đồng ý sẽ ở nhà nghỉ ngơi sao?”
“Vốn tính toán như vậy, nhưng em vừa đi, anh liền phát hiện anh chịu không nổi việc yêu xa.”
“Yêu xa? Rõ ràng đều ở Hải Thành, một tiếng là có thể đến……”
Tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác vang vọng khắp hội trường.
Hoắc Vân Thâm sờ sờ tóc cô, cúi đầu tới gần cô, cười nói: “Không có biện pháp, không ở bên cạnh em, cho dù khoảng cách gần, anh cũng ngại xa.”