Khanh khanh ta ta

Chương 70


Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 70:

Chương 70
Toàn bộ tòa nhà vẫn đang trong thời gian thi công, mặt đất không đủ bằng phẳng và bị bao phủ một tầng tro bụi cùng những mảnh vụn vật liệu xây dựng, bánh xe thong thả nghiến lên mọi thứ vang lên tiếng động hết sức chói tai.
Căn phòng nằm tại vị trí sâu nhất của tầng 3, thiết kế theo quy cách của căn phòng cao cấp, diện tích lớn hơn bình thường, hơn nữa có bức tường ngăn cách, cho nên Ngôn Khanh không hề phát hiện ra đằng sau bức tường đối diện cô còn giấu một người.
Người kia ngồi trên xe lăn, nhìn hình dáng là một người đàn ông cao gầy, ở trong căn phòng ánh đèn không sáng lắm toát ra vẻ tử khí âm trầm. Đường nét ngũ quan ẩn hiện trong bóng tối, sườn mặt có một vết sẹo dữ tợn không thể che giấu được.
Ngôn Khanh vừa nhìn thấy người này, cơ thể theo bản năng cảm thấy không khỏe, một loại cảm giác choáng váng ghê tởm.

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm dừng lại trên gương mặt Ngôn Khanh, dịu dàng trấn an cô, sau đó anh xoay người đối diện với cặp mắt tựa rắn độc phía sau lưng.
Xe lăn ngừng bánh, mọi vật yên tĩnh.
Ống tay áo màu trắng của Hoắc Vân Thâm nhiễm đầy máu, ngọn tóc hỗn độn quét qua mặt mày, tuy nhiên một chút cũng không có vẻ chật vật, ngược lại tản ra sự sắc bén chèn ép người đối diện.
Anh trầm mặc đứng trên nền bê tông cốt thép, không tính là sạch sẽ nhưng vẫn khiến người ta phải ngước nhìn.
Hơn ba năm qua, những nỗi đau đớn và vạc dầu Hoắc thị đã sớm mài giũa cho anh một tấm mặt nạ, nhưng khi chiếc mặt nạ được bỏ xuống, anh lại quay về buổi tối hôm đó bên ngoài trường học. Biết được Hoắc Lâm Xuyên đưa Khanh Khanh đi, anh liều chết đuổi theo, dùng một cây gậy tiện tay nhặt được, đánh gục bảy tám người đàn ông muốn cản đường mình, đồng thời phế bỏ cả Hoắc Lâm Xuyên có ý đồ khinh nhục cô.
Sau bao nhiêu năm, thân phận và cảnh ngộ của hai người đã một trời một vực.
Tuy nhiên khoảnh khắc người ngồi trên xe lăn đối mặt trực diện với Hoắc Vân Thâm, ký ức khó chịu nhất lập tức hiện ra. Đêm hôm đó, Hoắc Vân Thâm cũng sử dụng ánh mắt như vậy, điên cuồng bừa bãi, thiết thịt cắt xương, giơ gậy lên chọc thẳng xuống phía dưới của anh ta.
Một kẻ điên do một tay anh ta nhào nặn đã đập tan giấc mơ người thừa kế mà anh ta thật vất vả mới có được.
Mất đi năng lực sinh dục, tương đương với việc không có tư cách kế thừa.
Anh ta chạy trốn ra nước ngoài, không dám trở về, không dám để Hoắc gia biết tin, đồng thời ôm hy vọng đối với bản thân mình, bí mật tìm kiếm danh y, nhưng không ai có thể chữa được.
Ngay khi sản nghiệp Vân gia bị tổn thương nặng nề, nhu cầu cấp bách là cần được giúp đỡ. Bởi vì quan hệ thông gia giữa hai nhà Vân Hoắc, người ngoài không can đảm duỗi tay, Vân Thành Trạch làm gia chủ liền tới Hoắc thị xin giúp đỡ.
Khi đó người trong nhà còn chưa biết thân thể anh ta bị tàn khuyết, anh ta vẫn đường đường chính chính làm người thừa kế của Hoắc thị. Nghe Vân Thành Trạch khom lưng uốn gối tới cầu giúp đỡ, anh ta lập tức đồng ý.
Anh ta chỉ đưa ra một điều kiện duy nhất đối với Vân Thành Trạch, đó chính là đưa Vân Khanh đến bên cạnh anh ta.
Hoắc Vân Thâm không sợ chết, giấu cô, bá chiếm cô, mới là cách trả thù tàn nhẫn nhất đối với Hoắc Vân Thâm.
Vân Thành Trạch không chút do dự đáp ứng, tự mình dẫn người đợi ở cửa nhà bắt trói Vân Khanh. Trước khi máy bay tư nhân khởi hành, anh ta lại đa nghi lo lắng Vân Thành Trạch sẽ thay đổi ý định, vì thế anh ta cho người chặn lại trước khi máy bay cất cánh, để ông ta một mình khởi hành đi ký kết hợp đồng đầu tư cùng Hoắc thị, sau đó đưa Vân Khanh đang hôn mê rời đi theo đường khác, cuối cùng dừng lại trong tay anh ta.

Anh ta thật sự rất thích cô, mặc dù thân thể tàn phế cũng không có ý định trút sự căm phẫn lên người cô.
Cô chỉ là cô gái nhỏ mới vào đại học mà thôi, Vân gia đối xử với cô không tốt, cho nên cô không có hy vọng xa vời đối với cuộc sống? Sau khi tiếp xúc hiện thực xã hội, sao cô có thể thỏa mãn với căn phòng thuê rác rưởi kia? Mà anh ta, cho dù không thể kế thừa Hoắc thị, dựa vào thân phận con cháu Hoắc gia cũng có thể khiến cô một đời vinh hoa phú quý.
Chỉ cần cô hồi tâm chuyển ý, ở bên cạnh anh ta, hoàn toàn đẩy Hoắc Vân Thâm vào địa ngục, anh ta có thể không tổn thương cô, chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng sau khi Vân Khanh tỉnh lại, thứ cô dành cho anh ta lại là kiên quyết phản kháng.
Dưới cơn giận dữ anh ta đã đẩy cô xuống cầu thang, cô bị đập đầu, máu chảy đầy đất, anh ta cho rằng cô đã chết, tuy nhiên sau đó bác sĩ điều trị lại thông báo, bởi vì bị thương nặng ở đầu cho nên rất có thể cô sẽ bị lẫn lộn ký ức.
Ý niệm kia xuất hiện trong nháy mắt, lẫn lộn ký ức? Nếu có thể khiến ấn tượng của cô đối với anh ta và Hoắc Vân Thâm đổi chỗ cho nhau, khiến cô hận Hoắc Vân Thâm thấu xương, ngược lại yêu anh ta, cô sẽ không để ý vấn đề tàn phế của anh, không phải như vậy càng tốt hơn sao?
Anh ta bỏ một số tiền lớn mời bác sĩ người Đức tới thực thi, vốn tưởng rằng chuyện dễ như trở bàn tay, tuy nhiên làm thế nào anh ta cũng không thể tưởng tượng được, Vân Khanh nhìn thì có vẻ yếu đuối nhu nhược, nhưng ý chí lại kiên cường vượt trội hơn hẳn người thường. Đặc biệt là đối với Hoắc Vân Thâm, cho dù dùng bao nhiêu cách, chà đạp thần kinh của cô như thế nào cũng không thể hoán đổi ký ức.
Cô không chịu biến Hoắc Vân Thâm thành người khác.
Cuối cùng bác sĩ người Đức nói: “Không có khả năng đổi chỗ, xóa bỏ ký ức, hoặc để cô ta chết.”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Xóa sạch sẽ, bổ sung ký ức hoàn toàn mới, ngay cả cô ấy là ai cũng phải quên đi, có làm được không?”
“Có thể.”
“Mặt khác,” anh ta căm hận nói: “Để ngừa vạn nhất, sử dụng thêm hai tầng cấm chế.”
Suốt một tháng liên tục thử nghiệm và tra tấn, khi Vân Khanh sắp không thể chịu nổi những dụng cụ đó, rốt cuộc cô cũng biến thành người khác.
Một người định cư tại Canada từ khi 6 tuổi, chưa bao giờ nghe tới Hoắc Vân Thâm, một con người hoàn toàn mới.
Nhưng cũng trong một tháng, chuyện anh ta mất đi năng lực đàn ông bị bác sĩ từng trị liệu cho anh ta vô tình tiết lộ, truyền tới lỗ tai Hoắc lão gia, anh ta bị trục xuất về nước.
Trước khi đi, anh ta cất giấu Vân Khanh, sắp xếp cho cô một gia đình và quan hệ xã hội nên có, đợi anh ta trở lại sẽ phát tiết những thích thú và hận ý.
Nhưng không ngờ được chính là, anh ta về nước hơn nửa năm đều bị nhốt không thể ra ngoài, người ông mà anh ta vất vả lấy lòng giành giật từ trong tay Hoắc Vân Thâm, trong một đêm hoàn toàn thay đổi, ông ta lấy lý do “Ra ngoài chỉ khiến Hoắc gia mất mặt xấu hổ” mà giam cầm anh ta như một phế nhân.
Anh ta không muốn tất cả những điều mình làm đều trở thành công cốc, vì thế lại chôn thêm một con tốt thí mạng khác. Khi thân thể còn hoàn hảo, anh ta đã từng bao dưỡng mấy tiểu minh tinh, anh ta lựa chọn người nhát gan nhất là Hạ Minh Cẩn, gửi thư nặc danh uy hiếp mỗi năm phải bỏ thuốc duy trì ký ức của Vân Khanh.

Cho dù có một ngày người của anh ta bị xóa sổ hoàn toàn, cũng còn có Hạ Minh Cẩn khiến Vân Khanh vĩnh viễn quên đi.
Hơn nửa năm này, Hoắc Vân Thâm thoát thai hoán cốt, từng bước nắm giữ quyền lực của Hoắc thị. Lão gia tử qua đời tại bệnh viện, những người Hoắc gia từng thương tổn Hoắc Vân Thâm đều không có kết cục tốt, anh ta thừa dịp hỗn loạn mà bỏ chạy sang nước ngoài.
Anh ta biết rõ mình trốn không thoát, con đường trước mặt đều là đường chết, điều duy nhất đáng cao hứng chính là, Hoắc Vân Thâm sẽ không tìm được người kia, vĩnh viễn cũng không tìm được.
Thời điểm Hoắc Vân Thâm tới tìm anh ta, tâm tình anh ta vô cùng sung sướng.
Chết thì sao, Hoắc Vân Thâm cho tới chết cũng không biết, người phụ nữ anh đau đớn tìm kiếm đang đứng cùng anh trên một mảnh đất, cách vách núi trước mặt chỉ mười phút đi xe.
Anh ta lái xe lao xuống vách núi, giữa chừng trèo cửa sổ bám trên vách đá mới không bị ngã xuống.
Tránh được vụ nổ mạnh, nhưng hai chân lại bị phế đi, tê liệt ba năm mới có thể miễn cưỡng xuống giường.
Hoắc thị đã sớm bị thanh tẩy, bụi trần lắng xuống, vốn dĩ anh ta vô cùng thất vọng, sống không bằng chết. Nhưng sau khi có thể hoạt động, anh ta lại không cam lòng, vì thế mặc kệ Vân Khanh về nước, kích phát tầng cấm chế kia khiến Hoắc Vân Thâm hai bàn tay trắng, ngã sâu vào luyện ngục, không bao giờ có cơ hội xoay người.
Anh ta cho rằng sau khoảng thời gian dài như vậy, hưởng thụ đủ cảm giác hả hê khi Hoắc Vân Thâm hết lần này tới lần khác mất khống chế. Cuộc gặp mặt hôm nay vốn dĩ anh ta đã nắm chắc thắng lợi, biến Hoắc Vân Thâm thành chó nhà có tang.
Tuy nhiên thứ mà anh ta nhận được lại là sự mất mát.
Hoắc Vân Thâm lừa anh ta, lừa mọi người!
Thế nhưng không sao, anh ta có lợi thế lớn nhất ở trong tay, không phải Hoắc Vân Thâm coi Vân Khanh như mạng sống sao? Anh ta có thể tận mắt nhìn thấy Hoắc Vân Thâm đi tìm chết, cũng có thể nhìn thấy Vân Khanh lại một lần nữa yêu Hoắc Vân Thâm đau đớn muốn chết!
“Hoắc Vân Thâm, mày nghĩ mày thắng sao?”
Ngôn Khanh nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông, cô lập tức nhận ra, là giọng nói của tên biến thái lúc trước! Anh ta là người đặt bom, phía sau còn có âm mưu!
Cô gấp gáp khóc nức nở, ngóng trông có thể đuổi Hoắc Vân Thâm đi.
Hoắc Vân Thâm không quay đầu lại, anh hơi nghiêng mặt sang, thấp giọng dỗ dành: “Khanh Khanh đừng sợ.”
Một câu, ngữ khí không tồn tại bất cứ vẻ hoảng loạn nào, phảng phất như đánh mạnh lên mặt Hoắc Lâm Xuyên, cừu hận nhiều năm đột nhiên bùng nổ đốt cháy sự bình tĩnh bên bờ cực hạn của anh ta. Anh ta vỗ mạnh lên tay vịn xe lăn: “Mày cho rằng thu thập đám phế vật này, hệ bệ hai lão gia hỏa, giữ được vị trí tại Hoắc thị thì có thể kê cao gối mà ngủ?! Hôm nay mày và cô ta ai cũng không thể chạy thoát!”
Cánh tay Hoắc Vân Thâm cứng đờ căng thẳng.
Anh đoán không sai.
Hoắc Lâm Xuyên không hề muốn Khanh Khanh sống mà đi ra.
Chờ cô khôi phục ký ức, xem đủ vẻ thống khổ của cô anh ta sẽ lấy mạng cô. Khẳng định đây không phải là suy tính nhất thời, anh ta lựa chọn chỗ này chắc hẳn đã sớm sắp xếp ổn thỏa.
Là cái gì.
Phóng hỏa? Thuốc nổ?
Trong đầu anh xẹt qua một chi tiết, dường như Khanh Khanh sốt ruột chỉ cho anh mặt đồng hồ điện tử trên mặt đất.
…… Đếm ngược.
Là bom.
Hoắc Vân Thâm lập tức xác định, nhưng anh không nhìn được chính diện màn hình, không biết còn bao nhiêu thời gian, tóm lại sẽ không quá dài, anh không thể tiếp tục lãng phí.
Không có cách nào thông báo với bên ngoài, không thể bảo đảm người của mình có thể kịp thời cứu Khanh Khanh đi hay không.
Tình thế đã trở nên hỗn loạn, như vậy trước khi bom phát nổ, anh tuyệt đối không thể chết.
Anh phải bảo vệ cô.
Chắc hẳn Hoắc Lâm Xuyên sẽ mang theo súng, nhất định phải xử lý trước, điều quan trọng hơn chính là anh muốn xác nhận một chuyện.
Bởi vì sự thắng bại của trận đánh nhau kia bị đảo ngược, thời gian hao tổn vượt quá dự kiến của Hoắc Lâm Xuyên, mỗi một phút một giây đều trở thành hồi chuông báo tử. Anh ta không muốn chết, anh ta phải làm xong chuyện cuối cùng rồi mau chóng chạy ra ngoài.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Hoắc Vân Thâm bỗng nhiên đi về phía anh ta, Hoắc Lâm Xuyên lập tức giơ món đồ anh ta vẫn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay lên, nhắm ngay mi tâm Hoắc Vân Thâm.
Họng súng tối om.
“Muốn cô ta khôi phục ký ức?” Hoắc Lâm Xuyên cười lạnh: “Mày có biết chìa khóa mấu chốt là gì không?”
Khoảng cách nhanh chóng bị rút ngắn, ngón tay Hoắc Lâm Xuyên bóp cò súng, nhìn bộ dáng như muốn ấn xuống, không ngờ họng súng lại bất chợt di chuyển nhắm thẳng Ngôn Khanh ở nơi xa.
Anh ta được như ý nguyện nhìn thấy sắc mặt trắng như giấy của Hoắc Vân Thâm.
“Mấu chốt là mày, em trai ạ.”
Hoắc Lâm Xuyên cười to, cố ý cho Hoắc Vân Thâm vài giây để phản ứng, chờ anh xông lên dùng thân thể làm lá chắn anh ta mới lập tức bóp cò.

Đáng lẽ viên đạn sẽ cắm thẳng vào ngực Hoắc Vân Thâm, tiếp theo anh ta sẽ được thưởng thức cảnh em trai mình quỳ rạp xuống đất, vì bảo vệ Vân Khanh mà chết trước mặt cô, nghe tiếng khóc tuyệt vọng của cô.
Thật tốt, thật đã ghiền.
Nhưng mà hình ảnh nằm trong sự tính toán của anh ta lại phát sinh sai lệch, dường như Hoắc Vân Thâm đã sớm đoán được, thân thể né đi một chút, viên đạn cắm phập vào bờ vai của anh.
Cảm giác đau đớn cắm sâu mà người bình thường căn bản không thể chịu đựng được, nhưng đối với anh mà nói nó gần như không tồn tại.
Hoắc Vân Thâm ngay cả bước chân cũng không dừng, tiếp tục đi về phía Hoắc Lâm Xuyên.
Trên ngực trái chiếc áo sơ mi trắng hoàn toàn nhiễm máu đỏ tươi, cả người giống như quỷ thần đòi mạng.
Hoắc Lâm Xuyên khiếp sợ biến sắc, trừng mắt nhìn khoảng cách càng ngày càng gần, bàn tay anh ta không khỏi phát run bắn thêm một phát súng nữa vào chân Hoắc Vân Thâm.
Không đủ chính xác, nhưng có thể khiến Hoắc Vân Thâm đổ máu nhiều hơn.
Dù vậy, Hoắc Vân Thâm cũng chỉ lảo đảo một chút, sau đó bước chân lại đẩy nhanh hơn.
Hoắc Lâm Xuyên cảm thấy cảm giác áp bức kịch liệt che trời lấp đất vọt tới trước mặt, máu trong người đông cứng thành băng, nỗi sợ hãi chạy thẳng lên đỉnh đầu. So với lần trước cận kề cái chết, thời khắc hiện tại mới chân chính khiến anh ta cảm nhận được tuyệt vọng.
Tất cả mọi kế hoạch của anh ta dành cho Hoắc Vân Thâm dường như đang tuyên bố mất đi hiệu lực.
Ba năm, thậm chí lâu hơn nữa là năm mẹ Hoắc Vân Thâm nhảy lầu tự sát, trái tim vốn không chiếm được sự coi trọng của ông nội đã ngày càng vặn vẹo, anh ta muốn đẩy người em trai mắc bệnh tâm thần của mình xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, sau đó cướp lại hết thảy.
Anh ta có được sự coi trọng của gia tộc, kế thừa gia sản, cùng người phụ nữ vốn không thuộc về anh ta.
Nhưng tới ngày hôm nay, những thứ mà anh ta cho rằng có thể cướp lại một lần nữa, dường như tan thành mây khói.
Hoắc Lâm Xuyên ý thức rõ ràng, mình đã rơi vào bẫy của Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm mới là kẻ giăng lưới!
Khi bàn tay nhuốm máu của Hoắc Vân Thâm duỗi lại đây.
Hoắc Lâm Xuyên hoảng loạn, liều mạng chuyển hướng bánh xe về phía cánh cửa duy nhất trong căn phòng.
Thời gian đếm ngược sắp kết thúc!
Nhưng ngay lúc anh ta chuyển hướng, cửa phòng vốn đang mở rộng lập tức bị người từ bên ngoài đẩy lại, giữa khe cửa hiện lên gương mặt âm u của Hoàng Phụng.
Sau khi Giang Doanh và 6 vệ sĩ ngã xuống đất, Hoàng Phụng trước đó mất đi năng lực phản kháng ngược lại có thời gian nghỉ ngơi, biết được thao tác đen tại tập đoàn bị bại lộ, Hoắc Lâm Xuyên cũng không có phần thắng, ông ta quyết đoán lựa chọn nhân cơ hội đào tẩu, run run rẩy rẩy tìm chiếc khóa dự phòng trên người.
Đều chết hết đi!
Hoắc Lâm Xuyên tức giận hét: “Hoàng Phụng! Mở cửa!”
Chẳng những không mở cửa mà bên ngoài còn vang lên tiếng vặn chìa khóa.
Dùng chìa khóa khóa lại, bên trong không có cách nào mở ra.
Hoắc Lâm Xuyên gấp gáp rống to: “Ông làm gì đấy?”
Hoàng Phụng cách cánh cửa cười lạnh: “Hoắc Lâm Xuyên, kẻ tàn phế như mày vốn dĩ chỉ là một quân cờ bị lợi dụng mà thôi, chúng tao muốn mượn dòng máu Hoắc thị trên người mày cùng thân phận người thừa kế trước kia để làm đòn bẩy, cho rằng mày thật sự có thể vặn ngã Hoắc Vân Thâm, không nghĩ tới ngược lại lại bị mày làm liên lụy!”
“Về phần Hoắc tổng,” ông ta vui sướng: “Ngài chết rồi, lại có Giang Doanh bồi tội với tập đoàn, nói không chừng tôi sẽ không bị truy cứu, còn có thể ngồi ổn định tại Hoắc thị!”
Hoàng Phụng cũng biết thời gian không còn bao nhiêu, ông ta tiện tay ném chìa khóa đi, sau đó lao xuống cầu thang.
Bên ngoài không còn tiếng động, vẻ mặt Hoắc Lâm Xuyên hoàn toàn mất khống chế, không đợi anh ta phát tiết, tóc đã bị năm ngón tay lạnh lùng túm chặt, thô bạo kéo về phía sau.
Hoắc Lâm Xuyên ngã khỏi xe lăn, giãy giụa trên mặt đất, Hoắc Vân Thâm xoay đầu anh ta lại, bóp chặt gương mặt hõm sâu của anh ta, giọng nói sắc lạnh như dao: “Là mày cướp cô ấy khỏi tao.”
Năm ngón tay dùng sức, gương mặt Hoắc Lâm Xuyên bị siết chặt tới mức chân răng chảy máu, miệng đầy mùi tanh.
“Mày thương tổn cô ấy, đánh cô ấy.”
Nắm đấm đỏ tươi dừng trên bụng Hoắc Lâm Xuyên, anh ta hết bò lên rồi ngã xuống.
“Mày rót thuốc cho cô ấy, sửa đổi ký ức của cô ấy.”
Từng giọt máu rơi xuống giày của Hoắc Vân Thâm, dường như anh hoàn toàn không có cảm giác, hung hăng nghiền nát đôi chân tàn phế của Hoắc Lâm Xuyên.
Từng câu từng chữ đều giống như lưỡi dao sắc bén, băm vằm ý chí của Hoắc Lâm Xuyên.

Hoắc Vân Thâm điên rồi!
Không, anh vẫn luôn là kẻ biến thái điên cuồng!
Những đòn tra tấn ngày càng nặng nề rơi xuống người, cả thể xác và tinh thần Hoắc Lâm Xuyên đều bị đánh cho tan rã. Anh ta dùng hết toàn lực nhặt con dao găm vệ sĩ làm rơi dưới đất, muốn bò về phía Ngôn Khanh.
Dao cũng tốt, súng cũng được, anh ta muốn Hoắc Vân Thâm phải chết thay Vân Khanh, chết trước mặt cô!
Nhưng khi anh ta vừa đánh chủ ý lên dao găm, Hoắc Vân Thâm đã nhấc bổng anh ta lên.
Đồng hồ đếm ngược nhanh chóng cạn kiệt.
Ánh đèn trên trần nhà khiến người ta đầu váng mắt hoa.
Hoắc Lâm Xuyên trừng mắt nhìn gương mặt khiến anh ta ghen ghét từ nhỏ tới lớn, phát ra tiếng thở dốc sợ hãi.
Hoắc Vân Thâm nở nụ cười, đuôi mắt hẹp dài vẽ ra một đường cong dịu dàng, tròng mắt đỏ tươi khiếp người giống như muốn nứt toác, khiến toàn thân anh chìm trong vẻ cuồng loạn lại có chút u sầu.
Anh mở miệng, thấp giọng hỏi: “Điểm mấu chốt để khôi phục ký ức, là tao bảo vệ cô ấy, chết trước mặt cô ấy, đúng không?”
Hoắc Lâm Xuyên đột nhiên sởn tóc gáy.
Hoắc Vân Thâm cố ý ép anh ta động thủ! Mà đúng là anh ta hoảng loạn từ bỏ khẩu súng với không tới, lựa chọn con dao găm.
Nó tương đương với việc nói cho Hoắc Vân Thâm, công cụ hay phương thức gì đều không sao, đâu mới là trọng điểm thật sự.
Hoắc Lâm Xuyên thương tích đầy mình, khóe miệng chảy máu, nằm liệt trong bụi đất cười nói: “Mày biết thì có tác dụng sao? Còn ba phút nữa bom sẽ phát nổ, cửa đã bị khóa không ai có thể ra được! Mày không có cơ hội, đều phải chết! Biết thì sao!”
Ba phút.
Hoắc Vân Thâm không trì hoãn một giây nào, đá văng Hoắc Lâm Xuyên ra.
Hoắc Lâm Xuyên chết cũng không chịu buông tay, kéo phần còn lại của chân tay đã bị cụt liều mạng bò về phía cửa, vỗ mạnh vào cánh cửa đang đóng chặt.
Hai mắt Ngôn Khanh sưng đỏ, nhìn con số đếm ngược chỉ còn 2 phút 59 giây, nhanh thoăn thoắt như nước chảy.
Trong trí nhớ trống rỗng của cô, người chỉ lưu lại ấn tượng trong một ngày, anh nói nhũ danh của mình là mây đen, hiện tại cả người phủ đầy bụi bặm và máu tươi, lảo đảo chạy về phía cô.
Anh đang đau.
Vết thương do súng bắn, sao có thể không đau.
Ngôn Khanh khóc tới mức hít thở không thông, cổ họng bị thít chặt thở không nổi, Hoắc Vân Thâm đuổi tới trước mặt cô, gỡ chiếc khăn trong miệng cô xuống, đôi tay run rẩy cởi bỏ dây thừng cho cô.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Giọng nói của anh vẫn kiên định như cũ: “Anh ở đây, anh sẽ không để Khanh Khanh xảy ra chuyện.”
Cổ họng Ngôn Khanh giống như bị bóp chặt, nói không nên lời, run rẩy sờ vết thương của anh, anh né tránh, dỗ dành cô: “Ngoan, đừng chạm vào, bẩn.”
Còn chưa tới hai phút.
Hoắc Vân Thâm kiên trì bế cô lên, bước nhanh về phía cửa sổ.
Tòa nhà này thiết kế cửa sổ cao hơn bình thường, cạnh cửa tới vị trí bụng dưới của anh, cửa kính có thể mở ra càng cao hơn một chút.
Máu vẫn luôn chảy, trên môi Hoắc Vân Thâm đã không còn huyết sắc, anh nỗ lực duy trì sự tỉnh táo nhìn xuống phía dưới. Bên dưới lờ mờ có bóng người bao quanh một khoảng đệm khí khổng lồ.
Trước khi đặt chân lên tầng, anh nhắn tin cho Mẫn Kính chuẩn bị đệm khí dưới cửa sổ có ánh đèn. Để ngừa vạn nhất, anh ra chỉ thị không có mệnh lệnh của anh, không ai được phép tự tiện làm ra bất cứ hành động dư thừa nào.
Điều anh muốn đảm bảo chính là Khanh Khanh có thể khôi phục mà không bị gián đoạn hay quấy nhiễu.
Bọn họ tuân theo mệnh lệnh đợi dưới tầng.
Không ai biết một phút sau căn phòng trên tầng 3 sẽ nổ mạnh.
49, 48……
Không còn kịp rồi.
Không chỉ hiện tại, từ khi biết được chỉ còn ba phút đã không kịp rồi, việc nhoài ra cửa sổ gọi bọn họ đi lên chỉ khiến thương vong gia tăng mà thôi.
Nhưng rất tốt, anh có thể cứu Khanh Khanh.
Cửa sổ mở ra, gió đêm lùa vào.
Vai và chân Hoắc Vân Thâm đau nhức đến tê mỏi, anh chống đỡ một tia sức lực cuối cùng nâng Ngôn Khanh lên, đặt cô ngồi trên bệ cửa sổ chật hẹp.
Ngôn Khanh thất thanh, khàn giọng hỏi anh: “Chúng ta cùng nhảy cửa sổ phải không? Anh cũng đi lên! Anh nhảy trước, hoặc chúng ta cùng nhảy! Không còn thời gian!”
“Bởi vì không có thời gian.” Hoắc Vân Thâm yên lặng nhìn cô, cong lên khóe môi nói: “Anh muốn bảo vệ em.”
Mái tóc dài của cô ẩm ướt, dán trên gương mặt, bị gió thổi bay chạm lên khóe mắt anh.
Khanh Khanh của anh, trân bảo của anh.
Điều may mắn nhất trong cả đời này của anh là có được tình yêu của cô, nắm tay cô bước ra khỏi cái lồng giam cầm anh.
Nhưng nếu năm đó, sau khi cứu cô trong con hẻm nhỏ thái độ của anh càng quyết tuyệt hơn, không đuổi theo cô khi cô thất vọng buông tay, có phải cô sẽ có một cuộc sống nhẹ nhàng hơn không?
Vì anh, cô đoạn tuyệt với Vân gia, bị bạn bè nghi ngờ, không có cuộc sống đầy đủ, phải chịu rất nhiều thương tổn.

Mỗi người ở cạnh anh đều bất hạnh.
Anh chỉ muốn Khanh Khanh hạnh phúc.
Vốn dĩ, cô có thể không yêu anh.
30 giây.
Ngôn Khanh ý thức được sự lựa chọn của anh, cô hoảng sợ túm lấy cánh tay anh, muốn kéo anh ra khỏi cửa sổ, nhưng trong thân thể cô vẫn còn tàn dư của thuốc mê, đôi tay nhũn ra không dùng được sức.
Hoắc Vân Thâm nhẹ giọng nói: “Khanh Khanh, đùi phải của anh không nâng lên được.”
Độ cao cửa sổ, đối với anh mà nói khó như lên trời.
Ngôn Khanh ngẩn ra, những giọt nước mắt lập tức như vỡ đê.
Anh vì bảo vệ cô nên bả vai và chân mới bị thương! Anh không lên được nhưng lại muốn bảo vệ một mình cô xuống dưới!
Giữa môi răng Ngôn Khanh tràn ra tiếng nghẹn ngào: “Vậy em cũng không đi!”
Hoắc Vân Thâm gắt gao giữ chặt cô lại, máu chảy dọc theo cánh tay nhiễm đỏ quần áo cô.
Mười giây.
Anh chăm chú nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, mỉm cười nói: “Hôm nay còn chưa chính thức giới thiệu với em, anh tên là Hoắc Vân Thâm, em thì sao?”
Ngôn Khanh hơi hé miệng, đang muốn trả lời.
Tròng mắt tối tăm có vệt nước chảy ra, trong nháy mắt trước khi đồng hồ điện tử nhảy về 0, anh đẩy cô ra ngoài cửa sổ.
Ngôn Khanh nắm chặt tay anh, lại bị máu làm cho trơn tuột.
Cô rơi vào màn đêm lạnh giá, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Hoắc Vân Thâm sau cửa kính. Cùng thời gian đó, “Oanh” một tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc, ngọn lửa đỏ rực giống như một con thú dữ hoàn toàn nuốt trọn bóng người phía sau cửa sổ.
Thế giới của Ngôn Khanh lập tức sụp đổ trong giờ phút này.
Gió biến thành loại vũ khí sắc bén nhất, từ bốn phương tám hướng đâm xuyên qua thân thể cô.
Miệng cống trong tâm trí đã từng va chạm rất nhiều lần vẫn không hóa giải được, trong nháy mắt hóa thành bụi phấn bay tán loạn, tất cả những ký ức bất ngờ tuôn ra như một dòng nước lũ.
Hai mắt Ngôn Khanh đỏ sậm, bên tai là tiếng nổ mạnh cùng tiếng gọi xa xôi.
Cô muốn gọi tên của anh, nhưng chính cô cũng không rõ ràng lắm, mơ hồ quấn quanh đầu lưỡi, cho tới khi bật thành tiếng khóc thảm thiết.
Vân Thâm.
Em đi lạc quá lâu.
Trong khoảng thời gian rời khỏi anh, em luôn suy nghĩ, còn một bí mật em chưa nói cho anh.
Lần đầu tiên em gặp anh, không phải ở trong hẻm nhỏ lúc chạng vạng.
Là mùa hè năm em 5 tuổi, trong hành lang gấp khúc phủ kín cây xanh của Hoắc gia.
Ngày đó mẹ em nói, em sẽ đi gặp cậu bé mà em hứa hôn, sau này em sẽ gả cho anh, bên nhau cả đời. Cho nên em đã mặc chiếc váy đẹp nhất, đứng ở nơi anh sẽ đi qua, lặng lẽ đánh giá anh.
Nhưng có một con sâu lớn bằng một ngón tay cái từ trên lá cây rơi xuống vai em, em bị dọa sợ hãi tới mức khóc lớn, là anh chạy tới giúp em lấy nó xuống, còn ghét bỏ vuốt mặt em, nói em nhát gan.
Em khụt khịt hỏi anh vì sao muốn bắt nạt em.
Anh mỉm cười cong lưng, đôi mắt rất sáng: “Đây không phải là bắt nạt, anh thấy mặt của em rất giống kẹo bông gòn, cho nên mới xoa bóp.”
Từ ngày đó, em chính là kẹo bông gòn.
Sau này anh biến thành mây đen, người khác đều nói anh là kẻ điên sẽ giết người, muốn em phân rõ giới hạn với anh, cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng em biết anh tốt thế nào.
Tự mình biết đến thế giới này, bắt đầu biết đến sự tồn tại của Hoắc Vân Thâm, em đều biết, anh tốt tới mức nào.
Tới trung học em mới có năng lực thoát khỏi sự quản thúc của người nhà, đến trường học tìm anh, nhưng bởi vì anh bị chấn thương tâm lý quá nặng cho nên đã quên mất kẹo bông gòn.
Không sao, em sẽ theo đuổi anh, cho dù bị vắng vẻ, em cũng chưa bao giờ từ bỏ anh, em chỉ đang dạy anh cách yêu em như thế nào.
Vân Thâm.
Thế giới này rất đen tối và đầy cay đắng.
Nhưng em muốn anh tin tưởng, có một người, từ rất lâu trước kia đã lựa chọn anh, thích anh, rồi yêu anh.
Anh không phải người có thể có có thể không.
Càng không phải người cô độc chỉ có một mình.
—— “Hôm nay còn chưa chính thức giới thiệu với em, anh tên là Hoắc Vân Thâm, em thì sao?” —— “Em là Vân Khanh, từ quá khứ đến tương lai, đều thuộc về anh.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.