Khanh khanh ta ta

Chương 67


Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 67:

Chương 66
Thay đổi nam chính, cảnh ôm được quay vô cùng thuận lợi, một lần liền thông qua, đạo diễn còn quay lén vài giây bộ dáng Hoắc tổng mặc quân phục, có thể dễ dàng phân biệt được thân phận của anh. Nghĩ tới nếu Hoắc tổng cho phép, ông sẽ lập tức đưa phân cảnh này vào trong MV.
Đề tài vợ chồng thâm tình kết hợp quay MV cổ trang sẽ nổ mạnh, ngẫm thôi cũng biết sẽ nhận được bao nhiêu lời hưởng ứng, so với diễn viên ban đầu thì vô cùng thuận tiện.
Công chúa còn phải quay mấy cảnh diễn đơn nữa, ngoại trừ bỏ tạo hình xinh đẹp thê lương vì mất nước, còn có cả thời thiếu nữ ngây thơ. Hoắc Vân Thâm cởi áo giáp, ngồi một bên nhìn sắc mặt hồng nhuận của Ngôn Khanh.
Rõ ràng cô ngây thơ mờ mịt với toàn bộ thế giới, nhưng lại thiên vị với một mình anh.

Theo bản năng bao dung những khuyết điểm của anh, cho anh sự dịu dàng hồn nhiên nhất.
Hoắc Vân Thâm lấy di động ra chụp ảnh cô, zoom hình ảnh lại gần, bắt trọn các biểu cảm sinh động nhất của cô.
Vừa chụp được mấy tấm, trên thanh thông báo nhảy ra một lời nhắc nhở.
Là số điện thoại xa lạ gửi tin nhắn tới, không có chữ chỉ có hình ảnh.
Ngón tay Hoắc Vân Thâm siết thật chặt, ánh mắt u ám, anh thoát khỏi camera, click mở tin nhắn kia. Mặc dù đã có dự cảm, nhưng giây phút chính thức nhìn thấy, anh vẫn cắn mạnh khớp hàm, mùi máu tanh nồng lan tràn trong khoang miệng.
“Phu quân làm sao vậy?”
Tiểu công chúa còn chưa thoát diễn, thay một chiếc váy màu hồng cánh sen của thiếu nữ, phát hiện người nào đó đang chụp ảnh cô đã dừng lại rồi, cô nhẹ nhàng đuổi tới trước mặt anh, lôi kéo cổ tay áo anh lắc lắc.
Hoắc Vân Thâm khép mắt, ngăn chặn cơn bạo lực cuồn cuộn, vội vàng tắt di động, bàn tay xoa xoa đầu cô: “Không có việc gì, tiểu công chúa tiếp tục ghi hình đi, phu quân đợi nàng.”
Dỗ dành được Ngôn Khanh quay trở về, anh mới một lần nhìn nữa về phía màn hình.
Nội dung giống với email anh nhận được khi ở New York, lần này là bảy tám bức ảnh, đều được chụp lại trong ba năm trước khi Khanh Khanh mất tích. Cô bị thương chảy rất nhiều máu, có người ba chân bốn cẳng ấn chặt lấy cô, mạnh mẽ truyền dịch cho cô.
Tấm ảnh cuối cùng, cô thất thần hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như muốn nhảy xuống.
Sau đó là một tờ giấy có chữ viết tay, nội dung cực kỳ đơn giản, chỉ hai chữ —— “Đẹp không?”

Loại bút tích này, cả đời Hoắc Vân Thâm sẽ không quên, cho dù đã cố ý thay đổi, nhưng chắc chắn nó thuộc về Hoắc Lâm Xuyên.
Anh không tin ngay từ đầu Hoắc Lâm Xuyên đã để lại đồ vật này, chờ tới ba năm sau mới tìm mọi cách kích thích anh.
Anh càng tin tưởng, Hoắc Lâm Xuyên căn bản không hề chết.

Trong khoảng thời gian này anh an tĩnh ngủ đông, canh giữ bên người Khanh Khanh, nhìn thì có vẻ chẳng quan tâm tới Hoắc thị, tiếp nhận sự nghi ngờ chất vấn thậm chí là buộc tội của hội đồng quản trị vì đã để vuột mất hợp đồng với Pollen. Anh dặn dò Mẫn Kính tới tập đoàn “vô ý để lộ ra” chuyện anh mất tinh thần không có tâm tư giải quyết công việc, nhưng trên thực tế anh đang đợi người phía sau màn trồi lên mặt nước.
Quả nhiên, Hoắc Lâm Xuyên cho rằng anh bị gục ngã dưới đòn kép của hội đồng quản trị và Khanh Khanh, không tiếc lộ ra bộ mặt thật ép anh vào nước đường cùng.
Hoắc Lâm Xuyên tự cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi, nhưng lại không biết.
Tập đoàn chưa bao giờ có một khắc nào thoát khỏi quỹ đạo kiểm soát của anh.
Mà Khanh Khanh, đã sớm dùng dao gọt hoa quả và máu trong lòng bàn tay cứu vớt anh khỏi vực sâu. Cho dù cô có ký ức hay không, đều trở thành lá chắn kiên cố nhất của anh.
Ngôn Khanh đang cầm chiếc quạt nhỏ nhảy chân sáo trên các bậc thang cách đó không xa, ánh mặt trời phá vỡ tầng mây chiếu lên gương mặt xinh đẹp xán lạn của cô, cô cong đôi môi đỏ tươi, thỉnh thoảng bớt thời giờ quay sang nhìn anh, vừa mỏng manh lại quyến rũ.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô mỉm cười, ngón tay ấn điện thoại gọi cho Mẫn Kính: “Hoắc Lâm Xuyên sắp không chịu nổi rồi, mấy ngày gần nhất phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Mẫn Kính nghiêm nghị: “Thâm ca yên tâm, từ sau khi anh từ bỏ Pollen quay về nước, mấy lão già có vấn đề trong hội đồng quản trị bắt đầu thò đầu ra, người của chúng ta đã nắm đủ chứng cứ, kế tiếp đều chờ sự an bài của anh.”
Mẫn Kính hận không thể mỗi ngày thắp hương bái Phật, cầu xin nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh sống không bằng chết này.
Từ khi ký ức của phu nhân thường xuyên xảy ra vấn đề, Thâm ca gần như một tấc cũng không rời. Mỗi ngày buổi tối chờ phu nhân ngủ say mới tới thời gian làm việc của Thâm ca, tất cả các quản lý cấp cao đều tề tụ tại phòng khách tầng 1 của Hoắc gia.
Thâm ca coi phòng khách trở thành văn phòng, hàng đêm làm việc tới rạng sáng, khi mặt trời bắt đầu mọc Thâm ca sẽ quay trở lại phòng ngủ, ngủ gục bên người phu nhân một hai tiếng, sau đó lại chống đỡ cả ngày, giúp cô nhận thức thế giới, cho cô một tình yêu mới.
Mẫn Kính lại hỏi: “Anh, bên phía bác sĩ Hà tiến triển thế nào rồi, vẫn không tìm được vị bác sĩ người Đức kia sao? Chúng ta có cần tăng thêm nhân thủ tìm kiếm hay không?”
“Không cần.” Hoắc Vân Thâm rất bình tĩnh: “Đã tìm được rồi.”

Mẫn Kính thiếu chút nữa đánh rơi di động, khiếp sợ không thôi: “Tìm được rồi?! Người ở đâu? Đưa về nước chưa? Em ——”
Hoắc Vân Thâm nhàn nhạt ngắt lời: “Đã chết.”
Ống nghe đột nhiên im lặng.
Hoắc Vân Thâm dặn dò một câu: “Làm tốt chuyện cậu nên làm”,  sau đó cúp điện thoại.
Tối hôm qua anh mới biết được tin người chết.
Thân phận của vị bác sĩ người Đức kia được xác định, chính là người ba năm trước đã bóp méo ký ức và cài đặt cấm chế trong đầu Khanh Khanh.
Ông ta được tìm thấy trong bệnh viện hẻo lánh tại một thị trấn nhỏ ở Phần Lan, người đã hôn mê rất lâu rồi, nằm một chỗ giống người thực vật. Bác sĩ Hà tập trung mấy người đứng đầu trong ngành, muốn thử dò hỏi ký ức của ông ta, tuy nhiên ông ta chỉ giãy giụa một chút liền tắc thở.
Hoắc Vân Thâm không cảm thấy ngoài ý muốn.
Lấy tính cách của Hoắc Lâm Xuyên, năm đó dùng người làm việc nhất định sẽ chặt đứt con đường phía sau. Anh đã đoán được, cuối cùng người bọn họ tìm được, không phải phế nhân không thể mở miệng thì chính là tử thi.
Ngày bác sĩ Hà mang theo tin tức này tới gặp anh, giọng nói run rẩy: “Chúng ta không hỏi được đáp án, người duy nhất biết chuyện đã chết rồi.”
Anh nói: “Còn có Hoắc Lâm Xuyên.”
Chỉ cần Hoắc Lâm Xuyên còn sống, anh ta nhất định sẽ xuất hiện, chính mắt nhìn anh bị đánh cho tơi bời, nhìn anh từ từ chết đi.
“Hoắc tổng, ý của ngài là……”
Đối diện với gương mặt sợ hãi của bác sĩ Hà, anh bình tĩnh nói: “Không cần thiết kế phương pháp giả chết, Hoắc Lâm Xuyên sẽ thay tôi chuẩn bị hết thảy. Anh ta tạo ra tất cả những chuyện này, đơn giản chỉ vì muốn trả thù, muốn mạng của tôi, vào giây phút Khanh Khanh nhìn thấy tôi chết đi sẽ khôi phục ký ức, đồng thời cũng bức điên cô ấy. Thay vì chúng ta thiết kế loạn, đặt Khanh Khanh vào trường hợp gánh vác tất cả nguy hiểm khi thất bại, không bằng chờ đợi bẫy rập của anh ta.”
Sắc mặt bác sĩ Hà trắng bệch mà truy vấn: “Tôi hiểu, phương pháp này xác thật có thể giúp phu nhân khôi phục ký ức, nhưng bẫy rập của đối phương có quá nhiều tình huống không thể khống chế, cho dù chúng ta có chuẩn bị vẹn toàn tới đâu, ngài cũng có thể sẽ……”
“Cho nên, sau đó có việc cần anh làm.” Anh lẳng lặng nói: “Nếu tôi xảy ra chuyện không may, anh hãy xóa bỏ ký ức của Khanh Khanh, chỉ cần để cô ấy biết rằng, sau này cô ấy sẽ sống một cuộc sống vô ưu, tùy tâm sở dục. Toàn bộ tài sản của cô ấy do người chồng luôn thích giả bộ ân ái trước mặt truyền thông lưu lại, cô ấy không cần vì cái chết của tôi mà rơi một giọt nước mắt, như vậy là đủ rồi.”

Đôi môi bác sĩ Hà run run.
Anh lạnh lùng uy hiếp: “Mặc dù tôi không ở đó, nhưng cũng có người trông giữ anh, anh dám làm ra bất cứ sai lầm gì, đừng nghĩ sống yên ổn.”
Bác sĩ Hà nhất thời không chịu tiếp thu: “Hoắc tổng, không phải anh đã nói, cho dù thất bại, phu nhân bị điên hoặc trở thành người thực vật ngủ mãi không tỉnh, ngài cũng sẽ chăm sóc phu nhân, vì sao hiện tại lại lấy tính mạng ra mạo hiểm.”
“Phu —— quân ——”
Hoắc Vân Thâm nghe thấy giọng nói mềm mại, lập tức hồi thần ngước mắt nhìn cô.
Tiểu công chúa lại thay đổi một bộ cung trang màu lam, mái tóc dài tung bay, ngọc bội bên hông kêu leng keng chạy tới trước mặt anh. Mắt hạnh cong cong, lộ ra một chút đầu lưỡi hồng nhuận: “Em quay xong rồi.”
Hoắc Vân Thâm cong lưng, xoa bóp cái cằm nhỏ xinh của cô: “Công chúa thật lợi hại.”
Không nằm trong yêu cầu kịch bản, Ngôn Khanh cũng ngượng ngùng quá mức thân mật với anh, chỉ có thể gọi tới gọi lui tới nghiện, đôi mắt trộm ngắm cánh tay anh.
Có chút muốn ôm, nhưng mà không có can đảm.
Cô còn đang sầu khổ không biết làm cách nào để tới gần anh một chút, Hoắc Vân Thâm trực tiếp dắt tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Đi, đi thay quần áo, phu quân đưa em về nhà.”
Ngôn Khanh cảm thụ được độ ấm trong lòng bàn tay, nội tâm nhảy nhót, trên mặt nỗ lực duy trì sự đứng đắn.
Trên đường tới phòng thay quần áo, trời có chút tối, gió cũng biến lạnh, cô rất tự nhiên cọ cọ lên người anh, khe khẽ liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh.
Hoắc Vân Thâm đột nhiên buông tay ra.
Ngôn Khanh còn chưa kịp mất mát, anh đã nâng cánh tay lên chế trụ bả vai gầy yếu của cô, đổi một bàn tay khác nắm tay cô, cứ như vậy cả người tiểu công chúa đều ở trong ngực anh.
Ngôn Khanh hơi đắc ý, càng thêm cảm thấy ông chồng trời giáng xuống tốt tới mức không chân thật, hai người dính nhau thật chặt, bên tai cô nóng lên, xấu hổ nói lời thật lòng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Em ghi hình quá khổ sở.”
“Sao thế?”
“Chuyện xưa quá buồn.”
Cô nhìn màu mây tía phía chân trời, chậm rãi nói với anh: “Công chúa không được phụ hoàng sủng ái, bị coi như vật phần thưởng ban cho vị tướng quân trong nhà không được người coi trọng. Vị tướng quân kia đối xử với cô ấy rất tốt, sau khi thành hôn liền gắn bó keo sơn, sủng ái cô ấy lên tận trời, những tệ bạc mà cô ấy phải gánh chịu trong cung đều được bù đắp trở lại.”
“Nhưng trong nhà tướng quân nhiều thế hệ đều là văn thần, chỉ sinh ra một võ tướng là anh ta, mẫu thân không có dòng dõi cao, anh ta chịu đủ mọi sự xa lánh. Vì muốn công chúa có một cuộc sống tự tại hơn, anh ta không màng tới sự phản đối của người trong nhà, tự lập môn hộ, xây dựng phủ tướng quân, để công chúa tùy tâm sở dục.”
Ánh mắt Ngôn Khanh chuyển sang vẻ thương cảm, bao phủ bởi một tầng sương mù: “Nhưng mà sau khi địch quốc tới xâm phạm, tướng quân mang binh lên chiến trường, công chúa ở nhà bị đệ đệ tướng quân ghen ghét bắt đi. Trong lúc phản kháng công chúa bị đụng đầu, quên mất mình là ai cũng quên mất tướng quân, tìm không thấy đường về nhà cuối cùng bị người khác lừa mất.”

“Thời điểm tướng quân biết được tin tức trên sa trường, địch quốc tới gần đại quân, anh ta phun ra một búng máu, chết trận dưới vòng vây.”
Hoắc Vân Thâm dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cả người cô.
Anh thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Ngôn Khanh nhịn xuống cảm giác chua xót tại chóp mũi: “Tin tức tướng quân bỏ mạng và nguy cơ mất nước cùng truyền tới kinh thành. Đêm đó trong mộng công chúa gặp được tướng quân, anh ta gọi nhũ danh của cô ấy, cô khóc lóc nhớ lại.”
“Cảnh tượng em ôm anh,” hàng mi dài dính vệt nước: “Là cảnh công chúa trở lại cung, muốn chờ đợi quan tài của tướng quân hồi triều, nhưng gần như trở về cùng lúc còn có thiết kỵ của quân địch, cô ấy chạy xuống bậc thang ngoài cung, giống như năm đó gả cho anh ta nhào về phía quan tài, lại nhìn thấy bóng dáng người thương đang đứng ở nơi đó chờ cô ấy.”
Mặt trời ngả về tây, ánh sáng màu đỏ cam bao phủ toàn bộ cung điện.
Ngôn Khanh mặc váy công chúa, cổ họng đau rát, cô ngẩng mặt nhìn chăm chú vào đôi mắt đen nhánh của Hoắc Vân Thâm, buột miệng thốt ra câu hỏi: “Phu quân, em quên mất anh, anh có trách em không?”
Hoắc Vân Thâm lắc đầu.
Nhiều tài nguyên như vậy, sở dĩ anh nguyện ý để Khanh Khanh hát và quay MV cho bài hát này, chính bởi vì bối cảnh của câu chuyện.
Hiện tại mặc dù Khanh Khanh không nhớ cũng không hiểu, nhưng chờ tới ngày ký ức cô khôi phục, cô sẽ nhớ tới lời nói ngày hôm nay của anh.
Bác sĩ Hà hỏi anh, vì sao muốn đi mạo hiểm.
Đáp án rất đơn giản, anh muốn Khanh Khanh sống tốt, tiểu công chúa của anh không ngại cực khổ giúp anh sống như một con người, lấp đầy cuộc sống cằn cỗi của anh bằng hương vị ngọt ngào. Anh cho cô bao nhiêu mối tình đầu cũng không đủ, còn muốn cho cô cuộc sống cẩm y ngọc thực, tiêu tiền như nước, bình an lâu dài.
Lời nói chờ xảy ra chuyện sẽ chăm sóc cô, đó là sự tham lam và ích kỷ từ trong xương tủy đối với cô.
Anh thật sự muốn bù đắp cho Khanh Khanh, không chỉ là mối tình đầu, còn có cả đời vốn nên xán lạn của cô.
“Không trách em, quên không phải lỗi của em.”
Hoắc Vân Thâm cúi người bế Ngôn Khanh lên, làn váy thật dài của cô quấn lấy chân anh.
Anh ôm cô bước đi trong gió, mặt mày giãn nở, mỉm cười tao nhã.
“Mặc kệ tướng quân hay là Hoắc Vân Thâm, bởi vì nhận được tình yêu của tiểu công chúa, đều là người hạnh phúc nhất trên đời.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.