Khanh khanh ta ta

Chương 64


Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 64:

Chương 64
Hoắc Vân Thâm bị đày đọa trong vực sâu, một chút dịu dàng của Khanh Khanh chính là sợi dây thừng kéo anh lên, càng không cần phải nói tới lời khẳng định cô dành cho anh trong thời gian mất trí nhớ.
Mấy ngày này, anh đã nghe được quá nhiều lời nói đau lòng từ trong miệng Khanh Khanh. Vài phút trước đây, anh cũng đã sẵn sàng một lần nữa bị cô coi thành yêu ma.
Nhưng Khanh Khanh hôn anh lại ôm anh, còn nói, chồng cô rất tuấn tú.
Bắp thịt Hoắc Vân Thâm căng chặt như muốn lên men, anh có chút rùng mình nắm lấy bàn tay không đau của Ngôn Khanh, ấn lên cơ ngực của mình: “Em thích sao? Cho em sờ, sờ chỗ nào cũng được.”

Chỉ cần Khanh Khanh không bài xích anh, nguyện ý chạm vào anh, cho dù bắt anh làm trâu làm ngựa, làm một con chó nghe lời, anh cũng lập tức cúi đầu chọc cô vui vẻ.
Ngôn Khanh muốn sờ, nhưng được người đàn ông chủ động mời như vậy cô cũng sẽ thẹn thùng.
Huống chi cô còn đang tự trách, suy đoán khi mình ở Canada thân thể vẫn luôn không tốt, đoán chừng để lại di chứng mất trí nhớ gì đó, mới có thể không tiếc dùng dao nhắc nhở bản thân mình.
Nhìn bộ dáng Hoắc Vân Thâm, không biết đã bị cô làm tổn thương nhiều tới mức nào.
Cô muốn rụt rè rút tay ra một chút, bỗng dưng giật mình nhận thấy sắc mặt người đàn ông thay đổi, anh lúng túng ấn tay cô lên ngực, ấm ức hỏi: “Sờ đủ rồi? Hay là xúc cảm không tốt? Anh cởi quần áo ra cho em sờ được không?”
Anh thật sự muốn cởi cúc áo, động tác vô cùng sốt ruột, e sợ cô đổi ý.
Ngôn Khanh cảm nhận được trái tim của anh, vội vàng dịu dàng ôm lấy anh, mềm giọng trấn an: “Anh đừng hoảng hốt, không phải em cự tuyệt anh.”
Dù bất cứ giá nào, cô vẫn làm càn xoa nhẹ vài cái trên lồng ngực kiên cố của anh, gương mặt đỏ bừng nói: “Xúc cảm rất tốt, chồng của em nơi nào cũng xuất sắc.”
Khóe miệng khô nứt của Hoắc Vân Thâm nhịn không được mà nhếch lên, cười tới mức hốc mắt trướng đau, khi ôm cô sử dụng sức lực quá lớn, không cẩn thận đụng tới vết thương trên tay cô.
Ngôn Khanh hít mạnh một hơi.
Anh đổ mồ hôi lạnh, mau chóng đi tìm hòm thuốc, quỳ gối bên chân cô, cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương dữ tợn kia.
Bông y tế vừa chạm vào, trái tim anh liền run rẩy.
Sau khi bôi thuốc xong, anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đó.
Anh không thể điên.
Khanh Khanh yêu anh rất nhiều mới có đủ dũng khí dùng dao rạch huyết nhục của mình, chỉ vì muốn khi tỉnh lại bản thân cô có thể lập tức nhìn thấy những chữ đó, đồng thời nó cũng nói cho anh biết, anh không hề bị vứt bỏ.

Cô vĩnh viễn là tử huyệt không cách nào hóa giải của anh.
Cô cũng là lá chắn kiên cố không cách nào phá nổi của anh.
Khanh Khanh muốn cứu anh, anh tuyệt đối không thể để Hoắc Lâm Xuyên thực hiện được kế hoạch, anh cần phải tỉnh táo, bảo vệ tốt cho cô.
Khi cả người Hoắc Vân Thâm đang phát lạnh, cô gái nhỏ vươn tay chạm vào anh, vỗ về quầng thâm dưới bọng mắt anh: “Chồng ơi, đã bao lâu anh không nghỉ ngơi rồi?”
Anh cười nói: “Chồng không nhớ rõ.”
“Lần trước ăn cơm là khi nào?”
“…… Không ấn tượng.”
Ngôn Khanh buồn bực chọc chọc anh: “Em ăn cùng anh được không?”
Hoắc Vân Thâm ngẩng đầu nhìn cô, ánh nắng ban mai mô tả hình dáng mảnh khảnh của cô phát ra ánh sáng nhợt nhạt, cô là tiểu thần tiên nắm tay anh thoát ly khỏi biển khổ.
Cổ họng anh nghèn nghẹn: “Được.”
Dường như Ngôn Khanh ý thức được mình sẽ còn quên nữa, nên cô không cố chấp đuổi theo Hoắc Vân Thâm hỏi quá nhiều. Cô sử dụng âm điệu ngọt ngào kể cho anh về cuộc sống tại Canada, giờ phút này ký ức của cô dừng lại ở thời điểm nhận được lời mời hợp tác của An Lan, đang chuẩn bị về nước. Cô nhìn những hình ảnh cô tham gia chương trình ở trên mạng, miệng nhỏ không ngừng phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán.
Hoắc Vân Thâm ngồi bên cạnh cửa sổ, ôm cô lên đùi, lẳng lặng nhìn sườn mặt sinh động của cô: “Vợ anh có đẹp không?”
“Đẹp.” Đôi mắt Ngôn Khanh cong thành ánh trăng non: “Đặc biệt tương xứng với anh.”
Hoắc Vân Thâm xoa bóp mặt cô: “Thật có mắt nhìn.”
Khi mặt trời ngả về tây, Ngôn Khanh buông di động xoa đôi mắt, dựa vào vai anh nghỉ ngơi. Lần này giấc ngủ của cô thật sự rất ngắn, thời điểm cô bừng tỉnh, lập tức kích động ngồi bật dậy, vội vàng kiểm tra lòng bàn tay, miệng vết thương đã được bôi thuốc.
Lúc này cô mới nhận ra mình đang được ôm, cô chậm rãi quay đầu lại, đối diện với tròng mắt đen nhánh của Hoắc Vân Thâm.
Hoàng hôn đỏ như máu nhuộm đỏ chiếc ghế dựa bên cửa sổ, trở lại hiện thực lông mi Ngôn Khanh ướt đẫm, khóc lóc ôm lấy cổ anh, nức nở nói: “Thâm Thâm, thực xin lỗi, em đã quên anh rất nhiều lần, hôm nay có làm anh bị thương hay không?”
Hoắc Vân Thâm giữ chặt gáy cô dùng sức hôn xuống, hôn tới khi cô không còn rơi nước mắt, anh mới thấp giọng nói: “Hôm nay bảo bảo đã cứu anh.”
Anh rũ lông mi xuống, áp trán lên cần cổ ấm áp của cô, từng chữ từng chữ xâm nhập vào trái tim cô: “Anh yêu em.”

Ngôn Khanh lau khóe mắt phấn chấn: “Xem ra cắt một dao này thật sự hữu dụng!”
“Em dám làm một lần nữa thử xem.” Anh đau lòng đến nghiến răng, hiếm khi hung ác với cô: “Em rạch một đường, anh sẽ rạch gấp đôi trên người mình.”
Cô gái nhỏ ánh mắt trông mong mà nhìn anh.
Hoắc Vân Thâm hôn lên chóp mũi cô: “Đừng lo lắng, ký ức quay trở về thời điểm trước khi em về nước, lúc ấy em còn chưa quen biết anh, sẽ không quá mức kháng cự.”
Ngôn Khanh sầu lo hỏi: “Sau này thì sao?”
“Sẽ dừng lại tại ký ức bị bóp méo, em 19 tuổi, không biết Hải Thành, chưa từng nghe tới Hoắc Vân Thâm, là một cô gái nhỏ 6 tuổi đã định cư tại Canada, vừa mới bệnh nặng mới khỏi.”
Ngôn Khanh không rảnh truy cứu lý do thâm sâu, cô sợ hãi túm chặt vạt áo anh hỏi: “Còn có thể khôi phục hay không?”
Đây là điều duy nhất cô để ý.
Cô không thể quên, mỗi một chút ký ức về Hoắc Vân Thâm, cho dù là Vân Khanh hay Ngôn Khanh, cô đều phải nhớ.
“Có thể.” Hoắc Vân Thâm chém đinh chặt sắt: “Đừng hoảng hốt, em không cần nghĩ, không cần làm gì cả, cứ giao toàn bộ cho anh.”
Mặc dù Ngôn Khanh đã đáp ứng không nghĩ loạn, nhưng thần kinh và ý thức không chịu sự khống chế của cô. Một khắc cô nhận ra mình thường xuyên mất trí nhớ, năng lực thừa nhận mỏng như cánh ve của cô đã bị đánh vỡ vụn.
Mặc cho Ngôn Khanh kiên trì như thế nào, vẫn nhanh chóng bị đánh tan tác dưới áp lực nặng nề.
Thời gian cô có thể trở lại hiện thực càng ngày càng ít, sau vài lần thụt lùi ký ức, buổi sáng một tuần sau đó, cuối cùng cô cũng dừng lại tại thời điểm ban đầu khi ký ức mới bị bóp méo.
Đôi lông mi dài như lông vũ của Ngôn Khanh nhẹ nhàng chớp chớp, ánh mắt mềm mại  bất lực, lộ ra vẻ yếu ớt khi mới trải qua tổn thương nghiêm trọng, cô thật cẩn thận hỏi người đàn ông đang canh chừng bên cạnh giường mình: “Anh là ai? Tại sao tôi không ở bệnh viện?”
Ngón tay phát run của Hoắc Vân Thâm nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, hỏi lại: “Em là ai? Tên là gì?”
Ngôn Khanh nhăn đôi mày thanh tú, cẩn thận suy nghĩ, trả lời: “…… Khanh Khanh.”
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm đột nhiên run rẩy dữ dội.
“Anh không nghe rõ.”
Trong tiềm thức Ngôn Khanh vẫn còn sót lại một chút tính công kích để tự bảo vệ mình, nhưng khi đối diện với hai mắt Hoắc Vân Thâm, cô cảm nhận được tình cảm nóng bỏng.
Cô bất chợt sinh ra cảm giác quyến luyến không muốn rời xa một cách khó giải thích, vì thế cô thu hồi móng vuốt nhỏ, ngoan ngoãn rúc trong chăn, nói với anh: “Tôi bị bệnh một hồi, hiện tại nhớ không rõ lắm, nhưng hình như…… có người thích gọi tôi là Khanh Khanh, chắc hẳn trong tên của tôi có chữ này.”
Hoắc Vân Thâm không nhịn được, cúi người bế cô lên, liều mạng ôm vào trong ngực.
Khó trách……
Khó trách Hoắc Lâm Xuyên bóp méo ký ức của cô, nhưng vẫn lấy cái tên tương tự.
Bởi vì hai chữ “Khanh Khanh” của anh đã khắc sâu vào trong ý thức của cô, mặc dù cô quên rất nhiều, nhưng vẫn kiên trì khẳng định trong tên của mình có chữ Khanh.
Hoắc Vân Thâm kìm chế nỗi lòng, dàn xếp tốt cho Ngôn Khanh, trước tiên để bác sĩ Hà túc trực đợi lệnh.
Mấy ngày trước anh đã đưa cô trở về biệt thự Hoắc gia, tiện cho việc chữa bệnh và chăm sóc ra vào.
Hiện tại Khanh Khanh mới tỉnh lại, cô chỉ nhớ mình bệnh nặng một trận, bộ dáng bác sĩ sẽ không quá mâu thuẫn.
Trong lòng bác sĩ Hà run sợ tính thời gian, tốc độ đẩy lùi ký ức của phu nhân nhanh hơn dự tính của anh ta rất nhiều, khiến mọi chuyện dần trở nên gấp gáp.
Anh ta thở dài.
Bệnh tình của phu nhân thật sự không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán.
Khôi phục bởi vì tình cảm, đẩy nhanh quá trình cũng là vì tình cảm, nếu không phải phu nhân quá quan tâm Hoắc tổng, sớm nhận ra trí nhớ của mình bị hỗn loạn, vốn dĩ có thể chống đỡ thêm một thời gian.
Kiểm tra xong cho Ngôn Khanh, bác sĩ Hà cau mày, rời khỏi phòng, trịnh trọng kết luận: “Hoắc tổng, ký ức của phu nhân không thể lùi nữa, hiện tại chính là điểm đầu trong ký ức của ngài ấy, kế tiếp, ngài ấy sẽ thường xuyên nhảy trở lại thời điểm này.”
“Coi như một tin tức tốt chính là,” anh ta tự tìm niềm vui trong nỗi buồn, cố ý nói thật nhẹ nhàng: “Giai đoạn này phu nhân sẽ giống như động vật nhỏ mới sinh, đối với người đầu tiên nhìn thấy sẽ có độ tin cậy rất lớn. Phu nhân sẽ tiếp nhận ngài, sau vài lần có lẽ đại não ngài ấy sẽ sinh ra một chút thích ứng, tự động bổ sung ký ức về ngài.”
Nói một cách nghiêm túc.
Sau này mỗi một ngày, cho dù phát sinh chuyện gì với Hoắc Vân Thâm “mới quen”, tới khi ngủ dậy về cơ bản đều sẽ trở lại điểm xuất phát.
Điều may mắn chính là, lấy phản ứng ngày hôm nay, xem ra cô sẽ thân cận với anh.
Hoắc Vân Thâm quay đầu, thông qua cánh cửa khép hờ nhìn vào trong phòng ngủ, gương mặt nhỏ bé của Ngôn Khanh khẩn trương tới mức cứng đờ, đôi mắt ngập nước mẫn cảm nhìn về phía anh, đôi môi ẩm ướt hồng hào, bộ dáng có chút khiếp nhược và cảnh giác.
Đối diện với ánh mắt của anh, cô lộ ra vẻ an ổn, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn.
Lồng ngực Hoắc Vân Thâm bị thiêu đốt đến đau nhức, anh nhìn cô mỉm cười.
Ngôn Khanh túm chăn, nhìn người đàn ông bên ngoài.

Anh rất cao, dáng người cực tốt, quần dài ôm trọn hai chân thẳng tắp thon dài, anh mặc chiếc áo len màu đen, tôn lên làn da trắng trẻo lạnh lùng, ngũ quan quá mức ưu việt, nhưng khi đeo một cặp kính gọng vàng đã che khuất một phần sắc bén trong ánh mắt, trông có vẻ phá lệ dịu dàng.
Khiến cô muốn…… thân cận.
Hoắc Vân Thâm nhìn cô trấn an một lúc lâu, đợi lỗ tai cô đỏ bừng lui về trong chăn, anh mới rũ mắt nói với bác sĩ Hà: “Hiện tại anh nói cho tôi biết, phát triển hơn nữa sẽ có hậu quả gì.”
Bác sĩ Hà rùng mình, thì ra Hoắc tổng đã sớm biết lần trước anh ta chưa nói lời thật.
“…… Đã từng có ca bệnh tương tự, khả năng sẽ điên, sẽ ngốc, hôn mê trường kỳ, nghiêm trọng nhất là…… khi tinh thần bị sụp đổ sẽ lựa chọn tự sát.”
Đôi tay Hoắc Vân Thâm nắm chặt đến chết lặng: “Khanh Khanh còn bao nhiêu thời gian.”
“Đại khái khoảng một tháng.” Bác sĩ Hà không dừng, lập tức tiếp tục nói: “Hoắc tổng, chuyện ngài đề cập tới việc thiết kế một hồi giả chết, tôi đã cẩn thận suy tính, tôi cần phải nhấn mạnh chính là ——”
“Thứ nhất, người nọ có phải thực sự muốn mạng của ngài hay không, chúng ta còn chưa xác định.”
“Thứ hai, chết như thế nào, rốt cuộc phu nhân chỉ cần nhận được tin tức, hay là phải…… chết trước mặt ngài ấy, để ngài ấy tận mắt nhìn thấy.”
“Cuối cùng…… có lẽ ngài cho rằng, cho dù như thế nào, thử một lần cũng tốt, nhưng tình huống thực tế chính là —— nếu suy đoán là thật, như vậy chúng ta chỉ có một lần cơ hội.”
“Dưới loại thôi miên sâu cường độ cao này, chỉ có một lối thoát cho sự thức tỉnh, một khi chúng ta chọn sai ‘cách chết’, trong tiềm thức phu nhân sẽ khóa những ký ức về ngài, sau khi tiếp nhận tin tức ngài chết rồi sẽ không có cách cởi bỏ, rất có thể ký ức sẽ vĩnh viễn bị phong bế.”
Bác sĩ Hà nghiêm túc nói: “Cho nên Hoắc tổng, chúng ta không thể tùy tiện làm bậy, ngài cho tôi một chút thời gian, tôi bảo đảm có thể tìm ra người kia.”
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm anh ta: “Sự nhẫn nại của tôi có hạn, nếu tìm không ra, tôi sẽ làm. Nếu thất bại, cô ấy điên cô ấy ngốc đều có tôi chăm sóc, cô ấy hôn mê bất tỉnh, tôi chờ, cô ấy dám chết, tôi đi cùng cô ấy.”
Nói xong, Hoắc Vân Thâm xoay người đi vào phòng ngủ, nâng cô gái nhỏ không biết theo ai từ trong ổ chăn ra ngoài.
“Anh anh anh rốt cuộc anh là ai?”
Hoắc Vân Thâm mỉm cười nhìn cô: “Khanh Khanh hy vọng anh là ai?”
Đầu óc Ngôn Khanh có chút trì độn, sau một lần chấn thương năm 19 tuổi, so với thường ngày thì ngọt ngào mềm mại hơn rất nhiều. Đôi mắt đen nhánh của cô cẩn thận nhìn anh, đôi môi đỏ tươi đáng thương mím lại.
Cô lặng lẽ hy vọng anh là bạn trai cô……
Vấn đề là cô cũng không thể mặt dày nói ra!
Hoắc Vân Thâm nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, anh hôn thật vang lên má cô một cái, thấp giọng nói: “Tiểu khả ái, anh là chồng em, là loại đã kết hôn đó.”
Quên thì cứ quên đi.
Cho dù ký ức chỉ có hạn một ngày cũng không sao.
Khanh Khanh của anh đã phải chịu quá nhiều đau khổ, mỗi phút mỗi giây, anh đều muốn cô cảm thấy ngọt ngào.
Khi cô thực sự mới 19 tuổi, anh là thằng nhóc nghèo bán mạng kiếm tiền, tương lai xa vời, thanh danh hỗn độn, anh đã đánh mất cô.
Hiện tại cô 19 tuổi, anh muốn dỗ dành cô mỉm cười, đưa tất cả mọi thứ tới trước mặt cô.
Lúc trước Khanh Khanh đối xử tốt với anh, anh lạnh mặt cự tuyệt, bắt nạt cô.
Hiện giờ cô có một mối tình đầu được che chở trân quý ngay từ thuở ban đầu.
Lâm Uyển làm người đại diện, đã sớm sốt ruột lo lắng, mơ hồ biết Khanh bảo bị bệnh, tạm dừng tất cả hoạt động, nhưng sau khi chứng kiến cảnh Hoắc tổng đưa Khanh bảo đi ngày hôm đó, cô ấy không có lá gan hỏi thăm.
Trong tay cô ấy các loại thư mời chất chồng như núi, ban tổ chức《 Hàng đêm sênh ca 》cũng sầu đến bạc đầu, chỉ chờ Khanh bảo hồi phục sẽ khởi công một lần nữa.
Tập đầu tiên đã thuận lợi phát sóng trước đây mấy ngày, danh tiếng nổ mạnh, mặc kệ là cảnh sinh hoạt sáng tác hay là buổi biểu diễn, Khanh bảo đều thu hút được rất nhiều sự chú ý, nếu không có cô, chương trình coi như bị phế.
Tập thứ hai đã trì hoãn rất lâu rồi, lửa sém lông mày.
Lâm Uyển căng da đầu liên hệ với Hoắc thị, không dám tìm Hoắc tổng, chỉ tìm Mẫn Kính: “Ngôn Khanh cô ấy ——”
Mẫn Kính nói: “Phu nhân khá hơn nhiều rồi, Hoắc tổng đồng ý sẽ khôi phục ghi hình, nhưng địa điểm và chủ đề sẽ thay đổi.”
Lần trước là xung quanh Hải Thành, chủ đề thiên hướng hiện đại đô thị, hoàn cảnh phức tạp, Hoắc tổng lựa chọn phương nam nhiệt độ không khí ấm áp, có phong cảnh, hoa thắm liễu xanh cho bảo bối của anh xem.
Bên kia, Hoắc Vân Thâm ôm cô vợ nhỏ lên xích đu trong sân, chậm rãi đẩy cô hỏi: “Khanh Khanh có muốn ra ngoài chơi không.”
Ngôn Khanh tiếp thu lượng tin tức quá lớn, đang nỗ lực tiêu hóa: “ Em là ca sĩ, còn rất nổi tiếng, phải ghi hình, sáng tác nhạc, nhưng ai em cũng không quen biết nha, đi ra ngoài sẽ bị lộ.”
Hoắc Vân Thâm ổn định xích đu, đôi tay chống hai bên tay vịn, cúi người tới gần cô: “Em biết anh.”
Hàng mi dài của Ngôn Khanh nhấp nháy, chóp mũi hơi ửng hồng, ngón tay tinh tế túm góc áo anh quơ quơ: “Anh đi cùng em?”
Cô rất ngoan, thật sự giống động vật nhỏ, mềm mại ngây thơ lại hấp dẫn, ánh mắt nhìn anh cũng trong suốt sáng ngời.

Trái tim Hoắc Vân Thâm mềm nhũn: “Em đi đâu anh đi đó.”
Ban tổ chức《 Hàng đêm sênh ca 》chẳng những chờ ghi hình trở lại, còn có số tiền đầu tư lớn từ Hoắc thị cùng sự an bài thích đáng. Lòng nhiệt tình phấn khởi giống như được tiêm máu gà, dùng thời gian ngắn nhất bố trí tốt hiện trường.
Ứng với yêu cầu của kim chủ Hoắc tiên sinh, Hạ Minh Cẩn vẫn tới làm khách mời, mặt khác còn có thêm Âu Dương – thần tượng nổi tiếng sau khi ra mắt nhóm nhạc nữ.
Hoắc Vân Thâm che chở Ngôn Khanh tới địa điểm ghi hình, Hứa Mạt Hàm và Âu Dương nóng lòng như lửa đốt, vừa nhìn thấy Khanh bảo liền nhào lên cuống cuồng lau nước mắt.
Ngôn Khanh theo bản năng bắt lấy ống tay áo Hoắc Vân Thâm, giống như tìm được nơi dựa dẫm, an tâm cười ngọt ngào với hai người nói: “Hai người có khỏe không?”
Hứa Mạt Hàm và Âu Dương điên cuồng khóc hu hu.
Hoắc Vân Thâm không muốn dọa đến Khanh Khanh, vẫn luôn giữ đúng mực, không dám tùy ý làm bậy.
Nhưng sự xuất hiện của Hạ Minh Cẩn cách đó không xa khiến mặt mày anh trở nên âm trầm.
Ngôn Khanh phá lệ mẫn cảm, ngẩng đầu xem vẻ mặt của anh, cho rằng anh không vui, cô nỗ lực muốn dỗ dành.
Hoắc Vân Thâm không hề khắc chế, kéo cô vào trong khuỷu tay, sờ sờ tóc cô, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Hạ Minh Cẩn.
Ngôn Khanh nhỏ giọng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hoắc Vân Thâm rũ mắt nhìn cô, trong mắt cô gái nhỏ không có người khác, đối xử với anh vô cùng đặc biệt.
Anh bỗng nhiên thu liễm uy thế quanh người, thấp giọng cáo trạng với cô: “Khanh Khanh, người kia từng bắt nạt anh, nói xấu anh, còn muốn cướp em đi, em mau xem —— anh ta lại tới bắt nạt anh.”
Ngôn Khanh giận, quyết đoán chắn trước mặt Hoắc Vân Thâm, trừng mắt với Hạ Minh Cẩn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, chặn cứng một đống lời muốn nói của anh ta.
Hoắc Vân Thâm thỏa mãn hôn lên vành tai vừa mềm vừa trắng của Ngôn Khanh.
Vợ anh thật tốt.
Ngôn Khanh run lên, đỏ bừng mặt xoa xoa, đầu ngón tay cũng nhuốm màu sắc anh đào.
Cô loạng choạng, gương mặt phồng lên giống hệt bánh bao nhỏ: “Anh, anh đừng làm loạn……”
Hoắc Vân Thâm si mê nhìn cô, cười ngây ngốc: “Được.”
Ngày thứ ba, Khanh Khanh quay trở về điểm xuất phát lần thứ 3, sáng sớm tỉnh lại, anh vẫn là chồng cô, người đầu tiên cô nhìn thấy vẫn là anh.
Anh không ngại phiền giới thiệu cho cô về một thế giới mới tinh, đồng thời cho cô xem giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng anh hiểu, đối với Khanh Khanh mà nói, đây chỉ là hôn nhân, không phải tình yêu.
Buổi chiều chính thức ghi hình, đoàn khách mời trước ngoại trừ Nguyễn Gia bị loại thì tụ tập đông đủ, cộng thêm những khách mời tạm thời, hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Hứa Mạt Hàm và Âu Dương ăn ý mười phần, kẹp Ngôn Khanh ở giữa, không để cô có bất cứ điều gì khó xử.
Ngôn Khanh cũng nhanh chóng dung nhập với không khí, bởi vì dễ thương nên được cộng rất nhiều điểm.
Cô một chút cũng không hoảng hốt, bởi vì Hoắc Vân Thâm vẫn luôn đứng sau máy quay, bên môi mang nụ cười, không chớp mắt chăm chú nhìn cô, bất cứ khi nào cô nhìn qua đều có thể chuẩn xác kết nối với anh.
Hứa Mạt Hàm đỡ trán: “Má ơi thật sự chịu không nổi, Hoắc tổng dịu dàng quá mức.”
“Còn không phải sao.” Âu Dương liếc mắt: “Nhìn mấy nữ khách mời bên kia đi, đôi mắt sắp dính trên người Hoắc tổng rồi, cũng may bọn họ bị chuyện của Nguyễn Gia dọa sợ, bằng không tớ đoán mấy người đó đều muốn ngo ngoe rục rịch.”
“Cứ để bọn họ giữ giấc mộng xuân thu đi, Hoắc tổng có chủ rồi.” Hứa Mạt Hàm cười lạnh.
“Mơ ước người đàn ông của Khanh bảo nhà ta, cũng không tự soi gương nhìn lại mình xem.” Âu Dương trợn trắng mắt.
Ngôn Khanh liếc mắt nhìn Hoắc Vân Thâm, sau đó cô quay đầu đi.
Trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cô mới không hề buồn bực, dù sao cô với anh cũng không thân, anh chỉ là chồng trên giấy tờ của cô mà thôi.
Ngôn Khanh rầu rĩ ghi hình xong một đoạn, một tầm mắt nào đó trước sau vẫn dính lấy cô như bóng với hình, không tiếng động khát cầu cô đáp lại. Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, cô nắm chặt tay bước qua, yêu cầu anh: “Anh đừng đứng mãi ở nơi này.”
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm gương mặt khó xử của Khanh Khanh, không khỏi chọc chọc, xúc cảm như kẹo bông gòn khiến anh yêu thích không muốn buông tay.
Anh cong lưng hỏi: “Không muốn nhìn thấy anh?”
Ngôn Khanh rầm rì: “So với em người khác càng muốn nhìn thấy anh hơn.”
Trái tim rung động của Hoắc Vân Thâm bị tưới mật nóng hầm hập, trực tiếp ôm lấy cô, trong tối ngoài sáng đánh giá nữ ca sĩ sôi nổi vừa chịu kích thích.
Anh nhướng mày: “Nhưng anh chỉ nhìn một mình em.”
Ngôn Khanh luống cuống tay chân chạy trốn, tiếp tục ghi hình.
Địa điểm ghi hình sơn thủy hữu tình, phạm vi thu thập đồ dùng sinh hoạt có một trại nuôi ngựa chiếm diện tích rất lớn. Vừa lúc có một phân cảnh phải ghi hình ở bên trong, chủ nhân trại nuôi ngựa nhiệt tình mời các vị khách quý cưỡi ngựa, Ngôn Khanh không dám, chỉ thử thăm dò sờ sờ mông một con ngựa màu nâu siêu bóng loáng.
Cô nóng lòng muốn thử một chút, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.
Yêu cầu quá khó.
Vốn dĩ trí nhớ cô không tốt, còn có chút trì độn, vạn nhất bị quăng ngã, chẳng phải sẽ hoàn toàn choáng váng hay sao.
Ghi hình tới chạng vạng, kết thúc quá trình thu thập nguyên liệu nấu ăn, Ngôn Khanh và Hứa Mạt Hàm đi dọc theo bờ sông nhỏ trở về.
Bên bờ sông cây cối bụi cỏ rậm rạp, bầu không khí trong lành.
Hứa Mạt Hàm bỗng nhiên vui vẻ kêu lớn: “A, Khanh bảo cậu xem, đom đóm!”

Sắc trời tối đen, giữa không trung có một luồng ánh sáng màu vàng ấm áp, chậm rì rì bay lượn.
Ngôn Khanh chưa từng được nhìn thấy cảnh này, vui vẻ đuổi theo hai bước, khi cô nhón chân muốn chạm vào, đom đóm rất nhạy bén, lập tức kéo ra khoảng cách, không cho cô tới gần.
Cô cười thở dài: “Thật keo kiệt nha ——”
Hứa Mạt Hàm an ủi cô: “Khanh bảo nhà ta quá xinh đẹp, đom đóm ngượng ngùng.”
Mỗi bước đi của Ngôn Khanh đều lưu luyến, tới khi không nhìn thấy bóng dáng của đom đóm, cô và Hứa Mạt Hàm mới trở về ghi hình quá trình nấu cơm chiều.
Chỉ là từ lúc quay trở về, Hoắc Vân Thâm làm bạn với cô cả ngày liền không thấy bóng dáng, cô có chút mất mát, héo rũ cúi đầu xuống.
Cùng thời gian đó bên bờ sông nhỏ, Mẫn Kính cởi tây trang, xắn tay áo sơmi dẫn đầu nhóm trợ lý và thư ký đặc biệt của Hoắc thị đi bắt côn trùng ở trong bụi cây.
Mẹ nó sao lại ít đom đóm như vậy!
Mẫn Kính mệt muốn chết, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc tiên sinh nhà mình thu hoạch được rất nhiều, bên trong những chai thủy tinh trong suốt, một lọ một con, xếp thành chuỗi trên tay sáng lấp lánh.
Kỳ quái, sao Thâm ca có thể làm được, bọn họ cứ vậy mà xong đời?!
Ý chí chiến đấu của Mẫn Kính được khơi dậy, anh ta dẫn người ra sức cố gắng, không muốn cách Thâm ca quá xa.
Hoắc Vân Thâm tiếp nhận thành quả, tự mình trang trí lên cây, anh nâng cổ tay nhìn thời gian, đi đến dưới gốc cây, cởi bỏ cương ngựa, ngoái đầu nhìn lại lạnh lùng nói: “Đều đi cả đi.”
Âm điệu lạnh băng, nhưng mặt mày lại ấm áp.
Mẫn Kính đi vài bước rồi vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn anh, Thâm ca đứng bên gốc cây, cao gầy đĩnh bạt, lạnh lẽo và nghiêm túc.
Anh ta không cầu mong gì hơn, từng cùng Thâm ca chịu khổ, bước qua quá nhiều bụi gai, chỉ ngóng trông Thâm ca được hạnh phúc.
Trước khi kết thúc ghi hình Ngôn Khanh nhận được tin nhắn của Hoắc Vân Thâm: “Khanh Khanh, em có buồn ngủ không?”
Trái tim cô nhảy dựng, đầu óc vốn dĩ có chút mệt mỏi lập tức thanh tỉnh, cao hứng trả lời anh: “Không buồn ngủ.”
“Thật ngoan, mau tới tìm anh.”
Ngôn Khanh đi ra ngoài nhìn ngó xung quanh, Hoắc Vân Thâm lập tức gọi điện thoại tới: “Anh ở bên bờ sông nhỏ, đừng sợ, đừng nóng vội, chậm rãi tới đây.”
Cô chậm không được, bước chân càng lúc càng nhanh, một hơi chạy đến bên bờ sông, ánh trăng lơ lửng trên đầu, gió mềm như sợi, trong bụi cây nhỏ rải rác vô số ánh sáng nhấp nháy.
Tiếng lẹp xẹp truyền đến.
Ngôn Khanh sửng sốt, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Thanh âm dần rõ ràng, mơ hồ có một bóng người dưới ánh sáng ấm áp đang tới gần cô.
Là tiếng vó ngựa ưu nhã đạp lên lá rụng.
Trái tim Ngôn Khanh đập dồn dập, cô không tự chủ bước lên trước một bước, dưới bóng cây loang lổ, tuấn mã màu nâu chậm rãi bước ra khỏi tán cây. Người đàn ông đang khống chế nó dáng người thẳng tắp, mái tóc ngắn bị gió đêm thổi bay, che giấu đi ánh sáng trong mắt.
Cho dù bóng đêm có hấp dẫn tới đâu cũng không bằng một phần vạn của anh.
Ngôn Khanh ngừng thở.
Hoắc Vân Thâm cưỡi ngựa đi đến bên cạnh cô, môi mỏng cong lên, anh hạ sống lưng, bàn tay với những khớp xương rõ ràng vươn ra bế cô gái nhỏ đặt trên lưng ngựa.
“Có phải rất muốn cưỡi ngựa hay không?”
Không biết vì sao chóp mũi Ngôn Khanh có chút cay cay, nhẹ nhàng gật đầu.
Cô muốn, cô không dám, đều bị anh phát hiện.
Hoắc Vân Thâm một tay ôm eo cô, một tay thay đổi phương hướng, đưa cô đi vào con đường nhỏ được bao phủ dưới ánh sáng vàng nhạt ấm áp.
Cây cối hai bên cao cao thấp thấp, là anh tự mình treo từng chai thủy tinh đom đóm lên trên.
Hoắc Vân Thâm cúi đầu hôn mái tóc cô: “Đom đóm đều ở chỗ này, Khanh Khanh muốn nhìn bao lâu xem bao lâu cũng được, chờ xem đủ rồi chúng ta sẽ cùng nhau thả chúng đi.”
Anh dừng dưới tàng cây, tháo một con xuống, đặt vào bàn tay hơi lạnh của cô, tiện đà khép đôi tay lại, bao cả tay cô cả đom đóm ở bên trong.
Hàng mi dài của Ngôn Khanh ẩm ướt, bình tĩnh nhìn chấm sáng kia, nức nở nói: “Anh làm những thứ này, ngày mai, ngày mai có khả năng em đều không nhớ nổi……”
Hoắc Vân Thâm ôm chặt cô, thấp giọng cười: “Không sao, đây là yêu cầu đêm nay của anh.”
“…… Yêu cầu gì.”
Giọng nói từ tính.
“Anh muốn theo đuổi Khanh Khanh, muốn Khanh Khanh yêu anh.”
“Lấy thân phận cô vợ nhỏ, yêu anh một lần nữa.”
Ngày mai cô nhớ không ra, ngày mai tiếp tục theo đuổi.
Mối tình đầu của anh đã thay đổi vô số lần.
Anh yêu cô, yêu các dáng vẻ, yêu mỗi đoạn ký ức khác nhau, yêu duy linh hồn nhất và bất biến của cô.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.