Khanh khanh ta ta

Chương 62


Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 62:

Chương 62
Chạng vạng ngày hôm đó, bác sĩ Hà vừa trở lại Hải Thành lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Vân Thâm thông báo lịch trình, tiếp theo ngựa không ngừng vó chạy về phòng khám của mình, lắp đặt các thiết bị hỗ trợ điều trị tiên tiến nhất mà anh ta mới mang về trong lần này.
Thời điểm Hoắc Vân Thâm nhận điện thoại, Ngôn Khanh đang đeo tạp dề ở trong phòng bếp tự tay làm bánh kem. Từ đêm khuya tỉnh lại cho tới bây giờ cô vẫn luôn kiên trì không ngủ, cả người có chút mệt mỏi, rất khó để tập trung, cứ làm vài phút lại muốn nghỉ ngơi một lát.
Ngôn Khanh nghiêng đầu nhìn chồng mình, nhân lúc anh không để ý, bàn tay nhanh chóng lên mạng tìm kiếm. Kết quả Baidu cho thấy bệnh trạng hiện tại của cô cũng thuộc về phản ứng thời kỳ đầu mang thai.
Xong đời, cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng từ phỏng đoán của hai người kia, càng xem càng thấy giống.

Nội tâm Ngôn Khanh rộng lớn mạnh mẽ, sức tưởng tượng của não bộ cũng vô cùng phòng phú. Tuy rằng trước mắt que thử thai vẫn không hề thay đổi, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới sự kích động của cô. Hai vạch đỏ tươi, phản ứng của Hoắc tiên sinh, phần sau của chương trình phải ghi hình như thế nào, chuyện giường chiếu cuồng nhiệt đêm qua liệu có ảnh hưởng gì hay không, trong đầu cô tràn ngập rất nhiều suy nghĩ.
Có lẽ cô thật sự mang thai con của Thâm Thâm!
Mặc dù hiện tại không phải thời điểm tốt nhất, nhưng chuyện này…… chỉ ngẫm thôi cũng khiến cô cảm thấy ngọt ngào tới mức không nhịn được cười.
Thời điểm cô đỏ bừng mặt ôm lấy bụng nhỏ, đúng lúc Hoắc Vân Thâm buông di động xuống, giọng nói khẩn trương dị thường: “Không thoải mái?”
Nói xong liền muốn ôm cô đi nghỉ ngơi.
Ngôn Khanh nhanh chóng lắc đầu, cố gắng không biểu lộ tâm tư.
Tuy nhiên…… từ đêm qua tới giờ, thái độ của anh đối với cô xác thật quá căng thẳng, hơn nữa rất nhiều miệng vết thương trên người anh còn không có đáp án, cho dù cô có hỏi như thế nào, anh vẫn giải thích như cũ.
Hoắc Vân Thâm không chờ được nữa, đoạt lấy túi đồ trong tay cô: “Khanh Khanh, tạm thời dừng lại, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi ra ngoài? Bánh kem mới làm một nửa.”
“Không vội.” Ngày hôm nay từng phút từng giây của anh đều giống như đang đứng bên bờ vực thẳm, lo sợ chỉ trong nháy mắt tiếp theo, người trong ngực sẽ lại một lần lạnh lùng trừng mắt nói những lời tàn nhẫn với anh: “Bác sĩ Hà vừa về nước, anh ta mới bổ sung thêm một vài thiết bị, muốn mau chóng kiểm tra thường lệ cho em.”
Ngôn Khanh ngẫm nghĩ, miễn cưỡng che đậy lại chiếc bánh kem bán thành phẩm, sau đó gật đầu đồng ý. Rốt cuộc hiện tại có thể cô đang gánh vác khả năng mang thai bảo bảo, cô cũng hy vọng tình trạng tinh thần của mình được kiểm tra toàn diện một lần nữa.
8 giờ tối, Hoắc Vân Thâm tự mình lái xe đưa Ngôn Khanh tới phòng khám của bác sĩ Hà. Dọc theo đường đi chỉ mất nửa tiếng hành trình, cô có rất nhiều lời nói muốn nói với anh, thế nhưng đầu óc lại không nghe sai bảo, mơ màng hồ đồ trước sau không rõ.
Trong ánh đèn đường lướt qua như nước chảy, Ngôn Khanh quay đầu sang nhìn sườn mặt Hoắc Vân Thâm.
Những đường nét mà cô vô cùng yêu thích, tối nay có vẻ phá lệ lạnh lùng sắc bén, bị ánh đèn sáng sáng tối tối thoảng qua, lại sinh ra cảm giác yếu ớt khó có thể miêu tả.
Cô sờ mu bàn tay anh: “Thâm Thâm, em sẽ không sao, anh đừng lo lắng.”

Hoắc Vân Thâm trở tay nắm lấy tay cô, khớp xương trắng bệch.
Bác sĩ Hà đã làm tốt các công tác chuẩn bị, vừa nhìn thấy đôi mắt mất tập trung của Ngôn Khanh liền nhíu mày, anh ta yên lặng ra hiệu với Hoắc Vân Thâm ở phía đối diện, trên mặt treo nụ cười thân thiết: “Phu nhân không cần quá căng thẳng, chỉ là kiểm tra bình thường, rất nhanh thôi.”
Bên trong phòng khám bệnh mới thiết kế thêm một khu vực riêng biệt, trưng bày các thiết bị tiên tiến nhất, các phiến kim loại có hình dạng khác nhau và dòng điện phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Không đợi Ngôn Khanh cảm thấy không khoẻ, Hoắc Vân Thâm đã xoay người cô sang ôm vào lòng, môi kề sát bên tai cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan, nhắm mắt lại, đừng sợ, chồng ở đây.”
Anh bế cô đặt lên giường bệnh, cúi người xuống hôn lên mí mắt ngoan ngoãn của cô, để cô gối đầu lên cánh tay mình. Khi ngẩng đầu lên, giữa đôi lông mày không còn một chút mềm mại, mà nó ngưng tụ sự dữ dằn tới bức người.
Bác sĩ Hà kinh sợ, cả người trở nên nghiêm túc hơn.
Nói thật, so với việc ký ức của phu nhân bị hỗn loạn, giờ phút này anh ta càng lo cho tình huống của Hoắc tổng.
Anh ta không có cách nào quên được cảnh tượng hai năm trước lần đầu nhìn thấy Hoắc tổng. Người đàn ông tự nhốt mình trong căn phòng kín, thân thể cao lớn thu mình vào một góc nhỏ hẹp, cả người đầy vết máu. Có vết thương do ngã, có vết máu do nôn ra, gần như không nhìn ra hình người, chỉ còn lại một đôi mắt đỏ sậm có tính công kích cực mạnh đong đầy nước mắt, miễn cưỡng giống như người sống.
Hoắc tổng nổi tiếng trên thương trường, vai trò hết sức quan trọng, thế nhưng không ai biết được đêm khuya con người này lại cuộn tròn trong bóng tối, sống không bằng chết.
Khi đó trợ lý Mẫn nói: “Thâm ca không muốn chết, anh ấy còn có việc phải làm, làm ơn hãy cứu anh ấy.”
Khi còn nhỏ Hoắc tổng bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng, thời niên thiếu lại chịu sự ám chỉ dẫn dắt trong suốt thời gian dài, tinh thần vô cùng cực đoan và yếu ớt, loại thuốc duy nhất có thể cứu được anh lại biến mất.
Anh chống đỡ suốt mấy năm để tìm kiếm Vân Khanh, cho tới hiện tại lần thứ hai gặp phải đả kích, bác sĩ Hà cũng không dám chắc, một khi ký ức của phu nhân sụp đổ, Hoắc tổng có thể chịu được hay không.
Bác sĩ Hà tiêm thuốc cho Ngôn Khanh để cô an ổn mở rộng ý thức, dưới tình huống bảo đảm cô không nghe được, mới trầm giọng nói: “Hoắc tổng, nhất định sẽ có biện pháp, ngài đừng quên, người phu nhân yêu là ngài.”
Nếu không phải tình yêu đủ lớn, căn bản không đi được tới ngày hôm nay.
Nửa giờ sau, dưới ánh mắt u ám của Hoắc Vân Thâm, bác sĩ Hà đầu đầy mồ hôi lựa chọn tạm dừng, dựa lưng vào ghế thở hổn hển mấy hơi thở.
Phản ứng của Ngôn Khanh kịch liệt hơn rất nhiều so với mấy lần trước, khi anh ta thử thăm dò chạm đến cái tên “Hoắc Lâm Xuyên” cô đã thể hiện sự chống cự quá khích, hoàn toàn phù hợp với dự đoán của anh.

Đón nhận ánh mắt lạnh thấu xương của người đàn ông, bác sĩ Hà chỉ có thể ăn ngay nói thật.
“Hoắc tổng, trước tiên tôi phải xin lỗi ngài, đối với kết luận lần trước tôi muốn bổ sung thêm một chút. Kỳ thật ký ức của phu nhân bị hai tầng hạn chế, tầng dưới cùng là điểm mấu chốt lần trước tôi đã nói, muốn khôi phục hoàn toàn thì phải kích hoạt một điều kiện đặc biệt, nhưng phía trên nó còn có một tầng khác ——”
“Trước mắt xem ra chính là ‘Hoắc Lâm Xuyên’, anh ta dự đoán được tình huống hai người sẽ gặp lại, đại khái cũng nghĩ được phu nhân sẽ yêu anh thêm lần nữa. Nhưng một khi tiến triển đến giai đoạn nhớ được cái tên ‘Hoắc Lâm Xuyên’, chẳng khác nào kích hoạt tầng cấm chế trên cùng và coi đó là khởi điểm, theo sự phát triển tình cảm của phu nhân dành cho ngài cùng những mảnh vụn trong quá khứ, ký ức sẽ từng bước thoái hóa, lẫn lộn, cho tới khi trở lại điểm xuất phát, xóa sạch công sức bấy lâu nay.”
“Đương nhiên, nếu phu nhân hoàn toàn khỏe mạnh, Hoắc Lâm Xuyên rất khó để thực hiện, sở dĩ anh ta có thể làm được đều này, rõ ràng thần kinh của phu nhân đã bị đè nén lâu ngày đưới sự tra tấn, dễ dàng chịu ám chỉ, dễ dàng bị phá hủy.”
Hoắc Vân Thâm cúi đầu không lên tiếng, tuy nhiên mép giường đang bị anh giữ chặt lại phát ra tiếng nứt vỡ kỳ quái.
Bác sĩ Hà không quá có lá gan nhìn thẳng, thấp giọng tiếp tục nói: “Phu nhân thích ngủ, chóng mặt, đó là sự kháng cự từ trong tiềm thức của ngài ấy. Nhưng khi chìm sâu vào giấc ngủ não bộ lại không bố trí phòng vệ, cho dù muốn ngăn cản cũng không thể ra sức, cho nên ký ức của phu nhân bị lẫn lộn đa phần phát sinh sau khi tỉnh lại.”
“Phu nhân đã tận lực rồi.” Anh ta đã từng gặp qua rất nhiều ca bệnh kỳ quái, nhưng chưa từng có người phụ nữ nào dựa vào ý chí của bản thân để kiên trì tới trình độ này: “Người bình thường gần như không thể chống cự được, nếu không phải ngài ấy kiên cường, hiện tại sẽ không có cơ hội nhớ lại mà an ủi ngài.”
“Tuy nhiên với mức độ phát triển này, sẽ tới một ngày phu nhân hoàn toàn không thể nhớ ra mọi việc.”
Trong phòng khám bệnh rộng lớn chỉ còn đọng lại sự trống vắng, bầu không khí tĩnh mịch tới mức hít thở không thông.
Hoắc Vân Thâm đỡ Ngôn Khanh từ trên giường dậy, vén vài sợi tóc mai ra sau tai, đôi môi lạnh băng khẽ hôn lên thái dương đầy mồ hôi của cô.
Sau một lúc lâu, anh mới khó khăn mở miệng: “Ngoại trừ quên đi, còn có hậu quả gì?”
Da đầu bác sĩ Hà tê dại, anh ta biết những người có bệnh trạng tương tự, mỗi một kết quả đều khiến người ta kinh sợ. Anh ta không đành lòng nói ra toàn bộ, với tình trạng hiện tại của Hoắc tổng càng giống như tàn phá chí lực của ngài ấy.
Huống chi mức độ tiến triển của phu nhân không thể nhanh như vậy, vẫn còn thời gian.
“…… Khó mà nói được, hiện tại mất ký ức là việc cấp bách hàng đầu, ngài cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Bác sĩ Hà thở dài: “Hoắc tổng, tôi biết tâm tình của ngài, nhưng khi phu nhân tỉnh táo đừng nói chuyện này cho ngài ấy, cũng đừng để ngài ấy nhìn thấy những đồ vật liên quan tới ký ức trước kia, tránh việc đẩy nhanh sự kích thích.”
“Có biện pháp chữa khỏi hay không?”
“Có.” Bác sĩ Hà thẳng thắn: “Chỉ có một cách chính là cởi bỏ tầng hạn chế dưới cùng, giúp ngài ấy khôi phục hoàn toàn ký ức, tuy nhiên……”
Hạn chế ở đây là gì, có lẽ chỉ có Hoắc Lâm Xuyên và vị bác sĩ thực hiện quá trình thôi miên năm ấy mới biết được.
Có rất ít bác sĩ quốc tế đạt tới loại trình độ này, anh ta nhận lệnh của Hoắc tổng vẫn luôn tìm kiếm, cuối cùng cũng tra được chút dấu vết. Một vị bác sĩ người Đức thường xuyên ru rú trong nhà đã mai danh ẩn tích ba năm này, bởi vì rất ít khi công khai xuất hiện trước công chúng nên khả năng thôi miên của ông ta vẫn đang là một ẩn số.
Nhưng muốn tìm ra người này thì phải có thời gian, anh ta cũng hy vọng phu nhân có thể chờ được.
Hoắc Vân Thâm quấn chăn quanh người Ngôn Khanh, ôm lên đùi.
Hoắc Lâm Xuyên thật sự hận anh thấu xương.
Từ khi còn nhỏ đã bị đối xử không công bằng.
Sau này Khanh Khanh lựa chọn anh, cơ thể lại bị anh phế bỏ, mất đi vị trí người thừa kế, cho tới thời khắc bị bức tử ở vách núi.
Khóe miệng khô khốc của Hoắc Vân Thâm khẽ nhếch lên.
Nếu tất cả đều là kế hoạch của Hoắc Lâm Xuyên.
Như vậy đầu tiên anh ta tính toán thông qua hợp đồng với Pollen, hại anh mất đi Hoắc thị.
Sau đó anh ta dám chắc Khanh Khanh sẽ quên đi, đẩy anh vào con đường tuyệt vọng.
Cuối cùng, muốn Khanh Khanh hoàn toàn khỏe lại, anh ta sẽ làm gì?
Đáp án rất rõ ràng.
Bác sĩ Hà nhìn chằm chằm vào nụ cười không tiếng động của Hoắc Vân Thâm, đột nhiên sởn tóc gáy: “Hoắc tổng, ngài ——”
“Tầng hạn chế dưới cùng là gì, anh không đoán được sao?”
Bác sĩ Hà nín thở, nghe lưỡi dao sắc bén của Hoắc Vân Thâm nhả ra mấy chữ: “Anh ta muốn mạng của tôi.”
Rõ ràng Ngôn Khanh đã mất đi ý thức, nhưng khi câu nói này phát ra, cả người cô vẫn run lên, theo bản năng hướng vào trong ngực Hoắc Vân Thâm.
Trái tim bác sĩ Hà kinh hoàng, anh ta đứng bật dậy, không rảnh lo thân phận, đề cao âm lượng: “Đây chỉ là suy đoán của một mình ngài! Tôi là bác sĩ điều trị của phu nhân, nghiêm túc yêu cầu ngài, không được phép tự tiện làm bất cứ hành vi nào gây tổn thương tới chính mình! Chúng ta nhất định sẽ tìm được vị bác sĩ năm đó, có thể hỏi ra một đáp án chuẩn xác! Chúng ta vẫn còn thời gian!”
Hoắc Vân Thâm ôm chặt người trong lòng, ánh mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
“Anh sợ cái gì, tôi không muốn chết.”
Anh rũ mắt xuống, nhìn chóp mũi ửng đỏ của Ngôn Khanh, thanh âm nhẹ nhàng: “Tôi đã hứa hẹn cả đời với cô ấy, tôi không còn sống mà cô ấy lại nhớ ra, anh bảo sau này cô ấy phải làm gì bây giờ.”
Giống như đang tự hỏi chính mình: “ Khanh Khanh của tôi khóc, ai sẽ lau nước mắt cho cô ấy.”

Chỉ là một hình ảnh tưởng tượng, nhưng dường như nó lại có những chiếc răng sắc nhọn điên cuồng cắn xé trái tim anh.
Hoắc Vân Thâm ôm Ngôn Khanh đứng lên, không thể hiện ra cảm xúc dao động quá mức, anh bình tĩnh quét mắt nhìn bác sĩ Hà: “Tôi sẽ cử thêm người cho anh, tiếp tục tìm, đợi lệnh 24 giờ.”
Phía sau lưng bác sĩ Hà ướt đẫm mồ hôi, miệng thì đáp ứng nhưng trái tim lại bị nhấc lên cao.
Kế tiếp phu nhân sẽ thường xuyên quên đi mọi chuyện, những thương tổn mà Hoắc tổng phải chịu đựng ngày càng gia tăng. Chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy lo lắng, không biết bản thân Hoắc tổng sẽ có cảm thụ gì.
Anh ta tình nguyện để Hoắc tổng phát tiết, cho dù huỷ hoại nơi này cũng không sao.
Nhưng cố tình Hoắc tổng lại duy trì sự bình tĩnh, sợ rằng càng như vậy, tới khi bùng nổ càng mất khống chế.
Ngôn Khanh tỉnh lại là hơn một tiếng sau, Hoắc Vân Thâm đang ôm cô ngồi ở hàng ghế sau của xe.
Ánh mắt cô có chút hỗn loạn, theo bản năng muốn tránh thoát, đôi tay lạnh lẽo của Hoắc Vân Thâm thủ sẵn ôm chặt cô. Vài phút sau, lông mày của cô dần dần thả lỏng, đối với cảm giác xa lạ vừa rồi không hề có ấn tượng, cô mềm mại áp má lên má anh: “Mấy giờ rồi?”
Anh cử động cổ họng khô khốc: “10 giờ rưỡi.”
“Em biết.” Ngôn Khanh cười dịu dàng: “Sinh nhật Thâm Thâm còn chưa tổ chức xong đâu, em không thể ngủ, trở về sẽ tiếp tục làm bánh kem.”
Vì sinh nhật anh, cô có thể chiến thắng bản năng.
Cô hỏi lại: “Bác sĩ Hà nói thế nào? Tình trạng của em rất ổn định nhỉ?”
Hoắc Vân Thâm vỗ về sống lưng mong manh của cô.
Trước khi đi bác sĩ Hà đã liên tục dặn dò, tuyệt đối không thể để Khanh Khanh biết ký ức cô xảy ra vấn đề, như vậy sẽ tăng thêm gánh nặng tinh thần cho cô, trừ phi cô chủ động phát hiện.
Anh thấp giọng nói: “Ổn định, Khanh Khanh lợi hại nhất.”
Ngôn Khanh nghịch ngợm chớp mắt: “Chỉ lợi hại thôi sao?”
Hoắc Vân Thâm khàn khàn cười, lòng bàn tay miêu tả gương mặt tinh xảo của cô: “Đương nhiên không phải, còn đẹp nhất, đáng yêu nhất, là người duy nhất khiến anh thần hồn điên đảo.”
Ngôn Khanh ngửa mặt, hôn lên môi anh: “Khen thưởng.”
Cô tranh thủ thời gian về nhà làm nốt bánh kem, tắt đèn hát bài ca chúc mừng sinh nhật anh, cùng anh thổi nến, vỗ tay yêu cầu: “Mau ước đi, hiện tại ước nguyện khẳng định có thể thực hiện.”
Hoắc Vân Thâm nhìn ánh nến lay động, phía sau là người anh yêu đến điên cuồng.
Có phải lòng tham của anh quá nhiều, khẩn cầu cô yêu anh nên mới bị trừng phạt.
Thần linh cũng tốt, yêu ma cũng được, anh nguyện ý phủ phục dưới đất nhận sai, cầu xin bọn họ đừng đưa Khanh Khanh của anh đi.
Ngày thứ năm sau sinh nhật, 《 Hàng đêm sênh ca 》 chính thức tung bản trailer, biên tập cắt nối chỉnh sửa rất tinh tế, thậm chí ngay cả hình ảnh Hoắc Vân Thâm bế vợ bên bờ ruộng cũng không bị xóa bỏ. Bên cạnh đó một đoạn ngắn điệp khúc vô cùng kinh diễm mà Ngôn Khanh thể hiện trên sân khấu, không hề trì hoãn lập tức bùng nổ Weibo.
Ngay cả tài khoản “Hôm nay vợ chồng Thâm tình ly hôn”  cũng đăng tuyên bố mới nhất sẽ “Không ly hôn”, phía sau còn bỏ thêm hai mươi dấu chấm than, thể hiện cảm giác bị nội thương hộc máu mồm.
Phần bình luận phía dưới bị oanh tạc bởi sự căm giận.
“Mẹ kiếp Hoắc tổng muốn đùa chết Ngôn Khanh đi! Tiếp tục sủng ái không giới hạn như thế này, kết quả chỉ coi cô ấy là thế thân, quả thực tôi không đành lòng tưởng tượng đến thảm cảnh Ngôn Khanh bị bỏ rơi!”
“Cho nên mới nói anh ta là cực phẩm tra nam! Lên trời xuống đất cũng không tìm ra người thứ hai có thể sánh với anh ta!”
“Thật sự ngược luyến tình thâm, gấp không chờ nổi muốn nhìn kết cục thê thảm!”
Đặc biệt là anti-fan, loại thời điểm này đều gấp không chờ nổi nói lời trào phúng, nhưng cũng không lấn át được hình ảnh Ngôn Khanh đi chân trần nhổ củ cải và bộ dáng tiên khí bốn phía trên sân khấu. Những video ngắn và ảnh chụp màn hình xuất hiện ở khắp mọi nơi, số lượng fans của cô cũng tăng lên chóng mặt.
Không ít cư dân mạng lúc trước từng đăng bài với nội dung bôi nhọ Ngôn Khanh, hiện tại bị vả mặt rất mạnh. Thậm chí còn có người coi Hứa Mạt Hàm trở thành tấm gương, nhìn người ta xem, chân trước thì đối chọi gay gắt với Ngôn Khanh, sau lưng khi gặp mặt nhau tại địa điểm ghi hình, một giây liền biến thành fan trung thành của Ngôn Khanh.
Một khởi đầu tốt đẹp, tập thứ hai của《 Hàng đêm sênh ca 》nhanh chóng ấn định thời gian ghi hình, Lâm Uyển gửi cho Ngôn Khanh lịch trình cụ thể, ngày mai sẽ xuất phát.
Buổi sáng Ngôn Khanh mở mắt ra, ký ức lại quay về ngày thứ hai sau khi cô gặp mặt Hoắc Vân Thâm.
Cô bị trói trong phòng phải bỏ trốn từ cửa sổ tầng 3, lấy cái chết uy hiếp, chạy tới địa điểm ghi hình của 《Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》, lại bị anh cưỡng chế can thiệp, suýt chút nữa phải bỏ dở chương trình.
Nhưng mà chỉ trong một phút hoảng hốt cô đã nằm trên chiếc giường xa lạ, cả người bị giam cầm trong lồng ngực tường đồng vách sắt, là Hoắc Vân Thâm mà cô thật vất vả mới trốn thoát được.
Ngôn Khanh tức giận kêu ra tiếng, dùng hết toàn lực ném hất cánh tay người đàn ông ra, móng tay hung hăng cắt qua làn da anh.
“Hoắc Vân Thâm anh đã đồng ý thả tôi đi! Kết quả lại lấy báo cáo DNA giả ra gạt tôi, lại đánh ngất tôi đưa tới này!”

Hai mắt cô đỏ bừng, trừng lớn như thể nhìn thấy ác quỷ đáng sợ nào đó.
Hoắc Vân Thâm giữ lấy đôi tay lộn xộn của cô, mặc dù đã có sự chuẩn bị nhưng trái tim vẫn bị ánh mắt cùng biểu cảm xa lạ của cô đánh gục.
Lần thứ hai trong năm ngày.
Một lần, cô trở lại đêm anh bị tạt axít, đối xử với anh có chút thương tiếc, nhưng lúc này thì không, khi cô thối lui để tránh né anh, anh liền trở thành tên biến thái cố chấp cưỡng ép cô.
Hoắc Vân Thâm ôm chặt cô nói: “Em bị mất trí nhớ.”
Ngôn Khanh ngẩn ra, sau đó càng kháng cự kịch liệt: “Anh tỉnh lại đi!”
“Người nên tỉnh chính là em.” Hoắc Vân Thâm nỗ lực kiềm chế không để ý chí bị đánh bại, anh cưỡng bách ôm cô tới trước gương: “Nhìn chiều dài mái tóc và những dấu vết em để lại trong căn phòng này đi.”
Ngôn Khanh nhận định anh muốn làm xằng làm bậy, trong lúc hoảng loạn cô thoáng nhìn thấy mình trong gương.
Cô nhớ rõ……
Tóc cô mới qua vai một chút, nhưng hiện tại…… dài hơn rất nhiều, còn uốn xoăn.
Người con gái phản chiếu trong gương cũng không phải cô gái đơn thuần trong trí nhớ của cô, người này có thêm một chút màu sắc quyến rũ, vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Ngôn Khanh vuốt mặt mình, hoảng hốt nhìn bốn phía, cách bày biện đồ dùng trong phòng tắm tất cả đều dựa theo thói quen của cô, ngẩng đầu nhìn đồng hồ khảm trên vách tường, thời gian trong ấn tượng của cô……
Đã từ đầu mùa đông năm ngoái, tới cuối mùa xuân năm nay.
Cô không thể tin được chuyển hướng sang Hoắc Vân Thâm, sắc mặt trắng bệch: “…… Đều là anh làm, anh muốn dùng biện pháp này bắt tôi phải nghe lời.”
Ngôn Khanh bất lực rơi lệ: “Hoắc Vân Thâm, anh không thể như vậy, tôi sợ hãi.”
Hoắc Vân Thâm hôn nước mắt cô, lại bị cô dùng sức đẩy ra.
Anh nhắm mắt lại, gọi điện thoại cho người đưa Âu Dương và An Lan tới đây.
Ở giai đoạn này, người Khanh Khanh quen thuộc, chỉ có hai người kia.
Không tới ba phút, Mẫn Kính điện thoại trả lời: “Thâm ca, An Lan đang bệnh phải nằm viện, không nên gặp mặt phu nhân, Âu Dương lập tức tới ngay.”
Ngôn Khanh ôm cánh tay ngồi trong góc phòng, mặc kệ Hoắc Vân Thâm nói như thế nào cô cũng không chịu hoạt động. Thần kinh yếu ớt bị tổn thương, không có cách nào duy trì sự bình tĩnh, cô chỉ biết anh nguy hiểm, là kẻ lừa đảo, không thể tin tưởng.
Thời điểm Âu Dương chạy tới, Ngôn Khanh ngây người.
Trong vài tháng qua, Âu Dương từ một thực tập sinh nghèo túng trở thành thần tượng đã xuất đạo, sự thay đổi rất lớn, tuyệt đối không phải thứ có thể uốn nắn trong vài tiếng.
Âu Dương biết rõ ngọn nguồn, trên đường tới đây đã sắp xếp tốt ngôn ngữ, dùng tốc độ nhanh nhất giải thích trọng điểm trong suốt mấy tháng qua cho Ngôn Khanh.
Hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ lướt qua bả vai Âu Dương, nhìn về phía người đàn ông đang đứng thẳng cạnh cửa phòng tắm.
Anh giống một ngọn núi lửa xám xịt lạnh lẽo, nhìn như không tiếng động, nhưng tùy thời sẽ bùng nổ.
Cô sao có thể…… là Vân Khanh, sao có thể yêu anh.
Âu Dương bình thường luôn phóng khoáng, nhìn thấy cảnh này cũng nhịn không được mà bật khóc, ôm Ngôn Khanh nói: “Khanh bảo, đừng tổn thương anh ấy, đừng khiến anh ấy bị thương, tới khi tỉnh táo lại cậu sẽ đau lòng muốn chết.”
Hành trình ngày hôm đó bị buộc phải hoãn lại, Ngôn Khanh đặt cằm trên đầu gối, ngơ ngẩn nhìn giấy hôn thú trong tay, bản hợp đồng mà cô đã ký, cùng tờ giấy…… đích thân cô viết và ấn dấu môi lên.
“Khanh Khanh bảo đảm cả đời sẽ không rời bỏ Hoắc Vân Thâm, yêu anh thương anh, cả đời làm vợ anh.”
Cô giật giật thân thể cứng đờ, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Vân Thâm, tôi không nhớ rõ, anh có thể …… đừng miễn cưỡng tôi hay không?”
Hoắc Vân Thâm ngồi đối diện cô trên mặt đất, mỉm cười: “Không thể.”
Ngôn Khanh cắn môi, nghĩ đến biện pháp giống như trước kia: “Vậy tôi muốn đi ghi hình, được không?”
Ít nhất có thể tạm thời tránh mặt anh, cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Hoắc Vân Thâm như bóng với hình cùng cô lên xe, nhìn cô thu mình vào một góc, đầu nhỏ rũ xuống hơi hơi phát run.
Cô sợ anh.
Trái tim Hoắc Vân Thâm đã sớm bị dây thép gai vô hình quấn chặt lấy, thiết chặt xé nát thành từng khối.
Bác sĩ Hà gửi tin nhắn: “Hoắc tổng, cố gắng tìm những người quen thuộc với phu nhân, giảm bớt cảm giác không thích ứng cho ngài ấy.”
Giữa mày Hoắc Vân Thâm ẩn nhẫn hàng ngàn cơn gió lốc.
Mẫn Kính không đọc được tin nhắn của bác sĩ Hà, nhưng anh ta cũng nghĩ tới chuyện tương tự, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn gọi điện thoại nhắc nhở: “Anh, lúc này người phu nhân quen thuộc nhất …… kỳ thật chính là Hạ Minh Cẩn.”
Thành viên của《Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》 đều là người mới quen, An Lan còn đang nằm viện, huống hồ hai người mới chỉ gặp mặt một lần. Duy chỉ có Hạ Minh Cẩn, ba năm qua nhiều lần tới thăm cô, đối với cô anh ta chính là người tốt.
Sau cổ Mẫn Kính chợt lạnh, anh ta rất sợ Thâm ca nổi trận lôi đình.
Nhưng đợi trong chốc lát, lại nghe thấy Thâm ca nói: “Gọi tới đi, để anh ta tạm thời làm khách mời.”
Tay Hoắc Vân Thâm vẫn luôn nắm chặt tay Ngôn Khanh, cảm giác cô đổ mồ hôi lạnh, hầu kết anh gian nan lăn lộn vài cái, bình tĩnh hỏi: “Khanh Khanh, Hạ Minh Cẩn, em có nhớ không?”
Ngôn Khanh nghe được cái tên mình quen biết, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, trong mắt lập tức phát ra ánh sáng.

Ánh sáng này giống như một lưỡi đao chọc thẳng vào trái tim Hoắc Vân Thâm.
Anh vẫn cong khóe môi: “Muốn gặp anh ta?”
Ngôn Khanh do dự một chút, cuối cùng lấy hết can đảm gật đầu, ít nhất có người quen biết, so với việc đối mặt với Hoắc Vân Thâm thì tốt hơn.
Hoắc Vân Thâm nâng tay cô lên, khẽ run vuốt ve năm ngón tay thon gầy: “Khanh Khanh thấy anh ta, cũng đừng sợ anh, được không?”
Ngôn Khanh bị anh đụng chạm, sống lưng dâng lên cảm giác tê dại khó thể miêu tả, nghĩ tới mình và anh thế nhưng từng có quan hệ vợ chồng thật sự, cả người cô run rẩy, rút tay trở về.
Cô không muốn như vậy, nhưng giờ phút này cô không có cách nào bởi vì lời trần thuật của người khác mà xoay chuyển tâm ý. Đối với cô, Hoắc Vân Thâm giống như hồng thủy mãnh thú vừa xa lại gần.
Phần đầu tập thứ 2 của《 Hàng đêm sênh ca 》ghi hình tại vùng ngoại thành Hải Thành, không cần đi máy bay, có thể lái xe. Tới nơi, đoàn đội của Hạ Minh Cẩn đã chờ sẵn ở nơi đó, từ xa xa nhìn thấy Ngôn Khanh, anh ta khắc chế không được muốn bước lên chào đón, lại ngại sự tồn tại của Hoắc Vân Thâm nên không dám làm càn.
Nằm mơ anh ta cũng không nghĩ tới mình còn cơ hội tiếp xúc với Ngôn Khanh, không ngờ cô lại mất đi ký ức, không nhớ rõ Hoắc Vân Thâm.
Ngôn Khanh không biết bí mật của anh ta, hiện tại trong mắt cô anh ta vẫn là người đàn ông sạch sẽ từng ái mộ theo đuổi cô.
Hạ Minh Cẩn nỗ lực che giấu vẻ háo hức.
Ngôn Khanh gấp không chờ nổi muốn thoát khỏi sự khống chế của Hoắc Vân Thâm, cô giãy giụa muốn rút tay trở lại chạy về phía Hạ Minh Cẩn.
Cô ngoái đầu nhìn lại, có chút khiếp sợ nhẹ giọng nói: “Anh buông tôi ra.”
“Buông ra?”
Cô kỳ quái nhìn anh: “Tôi phải ghi hình, anh không nên đi sao?”
Đáy mắt Hoắc Vân Thâm cực kỳ u ám, cơ bắp cuồn cuộn siết chặt, gân xanh hằn trên cánh tay, ôm cô càng chặt hơn. Bên kia đạo diễn chương trình nơm nớp lo sợ tiến lên chào hỏi, ý bảo chuẩn bị bắt đầu rồi.
Ngôn Khanh dùng một chút lực, cuối cùng cũng hất được anh ra, đi về phía Hạ Minh Cẩn. Sau khi bước vài bước, ma xui quỷ khiến cô xoay đầu nhìn lại, chạm phải tầm mắt nhuốm máu của Hoắc Vân Thâm, khiến lòng cô vô cùng chấn động.
Cô bước nhanh hơn, nhưng khi thật sự tới trước mặt Hạ Minh Cẩn rồi cô lại không biết nên nói gì.
Hạ Minh Cẩn cúi đầu: “Ngôn Ngôn, em đừng hoảng hốt, anh bảo vệ em.”
Hoắc Vân Thâm không nói một lời, kết nối tai nghe với thiết bị nghe lén trên người Hạ Minh Cẩn.
Đám người xa dần, những bóng người hỗn loạn đang dần che đậy hình bóng vợ anh và người đàn ông khác. Người đàn ông khác còn nói với cô, anh bảo vệ em.
Thần kinh Hoắc Vân Thâm bị kéo căng đến cực hạn, trong đầu vang lên tiếng ong ong từng mảnh vỡ đều vô cùng sắc bén, cắm vào ngực, bụng, phá hủy lục phủ ngũ tạng.
Ngôn Khanh không xa không gần đi bên cạnh Hạ Minh Cẩn, không tìm được cảm giác thân cận như dự đoán, cô đá viên đá nhỏ dưới chân, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Vân Thâm có thể làm khó anh hay không ……”
“Không sao” Hạ Minh Cẩn không biết có thiết bị nghe lén, vô cùng kích động nói: “Thời điểm em cần anh nhất định sẽ ở bên cạnh em, anh ta làm gì cũng không quan hệ, vốn dĩ anh ta chính là kẻ điên.”
Theo ký ức của cô,  anh ta vội vàng hỏi: “Ngôn Ngôn, anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?”
Ngôn Khanh giật giật khóe miệng: “Tôi……”
Cô còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng bước chân như muốn lấy mạng từ phía sau truyền đến.
Ngay sau đó, một bàn tay cứng rắn nổi điên túm mạnh cổ tay cô, tạo ra một vệt đỏ bắt mắt.
Mẫn Kính nhanh chóng dẫn người tới chỉ huy hiện trường, Hạ Minh Cẩn không chịu đi, lo lắng nhìn chằm chằm Ngôn Khanh. Ngôn Khanh không muốn liên lụy người vô tội, vội vàng xoay người che chở anh ta ở phía sau.
Chỉ là một động tác bảo vệ đơn giản, lại khiến một chút lý trí mỏng manh cuối cùng trong đầu Hoắc Vân Thâm hoàn toàn sụp đổ.
Anh bế Ngôn Khanh lên, không màng tới sự cự tuyệt của cô, đẩy mạnh cô vào trong xe, “Phanh” một tiếng khóa chặt cửa xe.
Bên trong không gian bị bịt kín, đôi mắt đen đang bùng cháy dữ dội của người đàn ông tràn đầy điên cuồng hỗn loạn.
“Đây là địa điểm ghi hình! Hoắc Vân Thâm anh điên rồi ——”
Hoắc Vân Thâm không muốn phân trần áp người tới, giữ chặt hàm dưới cô nâng lên, thô bạo mút cắn. Ngôn Khanh nước mắt chảy dài đẩy anh ra, đổi lấy nụ hôn càng thêm thâm nhập của anh.
Khóe miệng cô hơi sưng lên và rách da, một vài tia máu dính trên đôi môi nhàn nhạt của anh.
“Anh hối hận rồi, anh không thể cho phép anh ta tới gần em! Mỗi một chữ anh ta nói ra, anh đều muốn giết người, nghiền xương cốt anh ta thành tro bụi.”
Giọng nói vỡ vụn, đứt quãng tiến vào tai cô.
Ngôn Khanh nằm thẳng trên hàng ghế rộng lớn phía sau, Hoắc Vân Thâm quỳ gối hai bên sườn cô, anh chậm rãi nâng người dậy. Dưới ánh sáng ảm đạm bên trong xe, cách một cánh tay, anh chăm chú nhìn cô.
Thẳng tới khi một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt cô.
Anh thì thầm.
“Khanh Khanh, anh đau tới mức chịu không nổi.”
“Anh cầu xin em, hãy hôn anh, được không?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.