Khanh khanh ta ta

Chương 54


Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 54:

Chương 54
Buổi phát sóng trực tiếp kéo dài hai tiếng, trải qua phòng trang phục sâu không lường được, phòng làm việc thiết bị gì cũng có, tiếng đàn hát của phu nhân hào môn, cộng thêm một đoạn phổ nhạc ngẫu hứng tại chỗ, sau đó tái hiện lại những bài hát trước kia do chính tay cô sáng tác, giọng hát còn xúc động hơn cả bản thu âm ở trên mạng.
Cao trào thay nhau nổi lên, sau khi hoàn thành xong nội dung làm việc buổi chiều……
Khoảnh khắc kết thúc chính là lúc khiến người xem nhiệt huyết sôi trào nhất.
Hoắc Vân Thâm thô bạo âm lãnh, hỉ nộ khó dò trong lời đồn, chậm rãi nâng cánh tay lên, làn da trắng lạnh tới gần, che khuất màn ảnh, ngăn cản ánh mắt của mấy chục vạn người xem đối với hình ảnh xịt máu mũi trước máy quay.

Thân hình khiến người ta thèm nhỏ dãi của người đàn ông, gương mặt xinh đẹp diễm lệ của người phụ nữ bên cửa sổ, tất cả đều bị che khuất.
Sau một mảnh hắc ám, Hoắc Vân Thâm bình tĩnh ra lệnh: “Kết thúc, phu nhân nên nghỉ ngơi.”
Nhưng hai ba giây ngắn ngủn trước khi phòng phát sóng trực tiếp đóng cửa, một loại ngữ khí dỗ dành cực kỳ tương phản phát ra: “Khanh Khanh nghe lời, ăn cơm trước ——”
Tất cả mọi người đều lặng im, ngay sau đó cơn sóng hỗn loạn còn mạnh hơn lúc trước.
Nhưng Hoắc Vân Thâm lại ném điện thoại ra xa, miễn cho Ngôn Khanh lại đi nhọc lòng những bình luận phá rối ở trên mạng đó. Anh bưng nước chanh đi lên, đặt ống hút đến bên miệng cô, vô cùng tự nhiên xoa bóp huyệt thái dương cho cô.
“Đầu còn choáng váng hay không?”
Ngôn Khanh vẫn luôn hát không ngừng nghỉ, cổ họng thật sự rất khát, cô ôm chiếc ly hút một mạch hơn phân nửa ly nước, sau đó mới thoải mái ngửa đầu, nheo mắt trả lời: “Khá hơn nhiều, ngủ tiếp một giấc khẳng định sẽ hoàn toàn không có việc gì.”
Cô hưởng thụ viên đạn bọc đường một lát, cuối cùng mới nhớ tới sự cố lúc vừa rồi, cô trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội: “Anh cố ý gọi thân mật như vậy!”
Hoắc Vân Thâm nhướng mày: “Như vậy là thân mật? Xem ra bình thường anh gọi không đủ thân mật rồi.”
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đè ép thanh âm, nhẹ giọng trêu chọc cô: “Khanh bảo, bảo bảo, mèo nhỏ Khanh Khanh, có đói bụng không?”
Máu trong người Ngôn Khanh như muốn chảy ngược dòng, thẳng tắp vọt lên đỉnh đầu, ngọt đến trời cao, lại thẹn thùng muốn đâm đầu xuống cây đàn dương cầm trước mặt.
Lâm Uyển và hai thân tín vẫn còn ở cửa chưa kịp rời đi!
Lâm Uyển mơ hồ nghe thấy, mặt già đỏ lên, vội vàng dẫn người rút lui, bên này nhiệt độ phát sóng trực tiếp bùng nổ, phía sau cô ấy còn rất nhiều chuyện phải xử lý.
Vốn dĩ cô ấy cứ tưởng Ngôn Khanh là bình hoa khó giải quyết, ngại với uy thế của Hoắc tổng nên mới tiếp nhận, không nghĩ tới ngoài ý muốn nhặt được trân bảo.
Có nhan sắc có tài năng, hơn nữa xem thái độ của Hoắc tổng, có vẻ như Ngôn Khanh thật sự không chỉ đơn giản là thế thân.

Lâm Uyển nhạy bén ý thức được, sự nghiệp chói loá của mình chẳng những không bị hủy bởi Ngôn Khanh, mà còn có thể đánh dấu thành tựu đột phá.
Đương nhiên trước hết phải dọn sạch thành kiến, chân thành đối đãi.
Mấy người rời đi, căn phòng lại trở về bầu không khí an tĩnh của hai người, rốt cuộc Ngôn Khanh cũng nhẹ nhàng thở ra, kéo Hoắc Vân Thâm tới phòng trang phục, chọc chọc bả vai anh hỏi: “Nhiều như vậy —— nhiều như vậy! Em làm sao mặc hết được?”
Cô lại dạo quanh non nửa vòng, tận tình chiêm ngưỡng thành quả phá của của anh.
Váy liền thân kia không tính, tốt xấu gì hằng ngày cũng có thể mặc, nhưng tầng tầng lớp lớp lễ phục cao cấp long trọng, chưa kể đến giày dép túi xách chói lọi xếp thành hàng, cùng với quầy trang sức trong suốt kích cỡ quá lớn nằm giữa phòng, vừa liếc mắt một cái qua đó thị lực đã có cảm giác bị tổn thương.
Hoắc Vân Thâm dựa lưng trên tủ quần áo, từ tốn nói: “Vợ ơi, em cần hiểu phàm là con người đều sẽ có chút sở thích.”
“…… Sở thích?”
Anh khí định thần nhàn nói: “Sở thích của anh chính là mua đồ cho em, hơn nữa chuyện này không thể trách anh, chỉ có thể oán em quá xinh đẹp, anh nhìn thấy thứ gì cũng muốn ướm lên người em.”

Ngôn Khanh mím môi, cố nén ý cười.
Xong đời, cô không thắng nổi.
Hoắc Vân Thâm thả lỏng mặt mày, tiếp tục nói: “Nhắc tới mới nhớ, thật ra có một số mẫu nên thay đổi, nữ minh tinh nhà chúng ta không thể mặc lại những mẫu đã mặc được.”
Ngôn Khanh nghiến răng, sức tưởng tượng bần cùng lại một lần nữa chịu đả kích nghiêm trọng.
Cô đúng là con quỷ nghèo chưa hiểu sự đời.
Nhưng mà càng khiến cô tức ngực khó thở hơn chính là câu nói tiếp theo của Hoắc tổng.
Anh cong môi, vừa cởi nút tay áo sơ mi, vừa đến gần cô: “Còn có chuyện này, hôm nay thời điểm bàn việc thu mua, anh phát hiện đối phương có vị trí bất động sản không tồi, chắc hẳn em sẽ thích, anh đặt tầng cao nhất, sắp xếp xong anh muốn đưa em đi xem.”
Hoắc Vân Thâm xắn tay áo, nhẹ nhàng bế cô lên, tiếng cười dịu dàng nói: “Muốn đi hay không?”
Trong lòng Ngôn Khanh thầm nói 800 lần mẹ kiếp, quần áo trang sức đã không thể thỏa mãn sở thích của chồng cô, hiện tại ngay cả nhà đất cũng đem ra chơi đùa: “Thật sự không lãng phí sao?”
Hoắc Vân Thâm ôm cô ra ngoài, rũ mắt hỏi: “Em cho rằng anh kiếm tiền để làm gì?”
Cô không nói chuyện.
Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, bước xuống cầu thang, giọng điệu hơi chút u ám: “Trước kia quá gian khổ, chỉ có thể để em sống trong căn phòng trọ nhỏ như vậy, mỗi ngày anh nằm mơ đều muốn cho em những thứ tốt nhất. Em không cần làm đại tiểu thư Vân gia, anh chỉ muốn em làm đại tiểu thư của một mình anh mà thôi.”
Trái tim Ngôn Khanh run lên.
Tròng mắt đen nhánh của Hoắc Vân Thâm bình tĩnh nhìn cô: “Khanh Khanh, chúng ta có tiền, em thích thứ gì anh đều có thể thỏa mãn.”
Cô nhẹ giọng nói: “Em chỉ thích anh.”
Ngôn Khanh thề với trời rằng cô thuần khiết không tì vết.
Nhưng hiển nhiên Hoắc Vân Thâm đã nhanh chân hơn, trịnh trọng đáp ứng: “Chuyện này, anh lại càng có thể thỏa mãn.”
Tuy nhiên hai người không thỏa mãn ở nhà, Hoắc Vân Thâm cùng cô ăn cơm, trời vừa tối lập tức đưa cô đến tìm món đồ chơi mới.
Khu bất động sản đó gọi là Tinh Vân Gian, nằm bên bờ sông, Ngôn Khanh từng nghe nói qua, đây là khu vực đắt đỏ nhất Hải Thành. Không chỉ giá cả cao tới mức líu lưỡi, còn hạn chế thân phận, không ít nữ minh tinh trong giới leo lên tầng lớp quyền quý đều lấy làm tự hào vì có một căn hộ nhỏ tại đây.
Tổng cộng có 3 toà nhà hướng ra sông nước, Hoắc Vân Thâm giữ lại vị trí tốt nhất đồng thời là tầng cao nhất của tòa nhà.
Tầng 42, không chỉ đơn giản là một căn chung cư, nó đã vượt quá diện tích của 3 căn, chiếm hơn phân nửa tầng lầu. Trong phòng tắm có cửa kính nhìn quanh bờ sông, phản chiếu lên bồn tắm ánh sáng lập loè.
Ngôn Khanh dẫm chân lên tấm thảm mềm mại, xem tới sững sờ.
Hoắc Vân Thâm ôm cô đến bên cửa sổ, nhìn xuống cây cầu lớn mà anh thiếu chút nữa đã nhảy xuống chôn thây, hỏi nhỏ bên tai cô: “Thích không?”
Anh bí mật chuẩn bị hôn lễ.
Trước kia đã từng đè nén, hiện tại không cần, anh chỉ hận không thể nói cho toàn thế giới biết, Khanh Khanh là của anh.
Không tính căn nhà cũ, anh muốn chuẩn bị phòng tân hôn cho cô, nơi này có thể nhìn thấy sông nước, khoảng cách cao và xa tới mức gần như rời xa thế tục, anh có thể ở cạnh cửa sổ, trước gương, bồn tắm……
Muốn làm gì thì làm.
“Thích.” Ngôn Khanh xoay người ôm lấy cổ anh: “Nói thật đi, có phải hiện tại Hoắc tiên sinh lại suy nghĩ tới chuyện xấu hay không?”
Hoắc Vân Thâm buồn cười, trả lời cô: “Vuốt ve lông mèo không tính là chuyện xấu.”
Nhất thời Ngôn Khanh không phản ứng kịp với “vuốt ve lông mèo”.

Nhưng sau đó cô nhanh chóng hiểu ra.
Bởi vì bàn tay người đàn ông phủ lên đỉnh đầu cô, thong thả di chuyển xuống cổ, lòng bàn tay cọ xát tại xương bướm của cô, lướt qua sống lưng hơi mỏng, vòng eo nhỏ nhắn, tiếp tục lan tràn, châm lên ngọn lửa thiêu đốt.
Ngôn Khanh không chịu khống chế ngẩng mặt lên, hô hấp nhanh hơn, sức lực trên đùi như bị rút cạn.
Anh trầm mê hỏi: “Mèo nhỏ Khanh Khanh, anh có thể tiếp tục sao?”
Ngôn Khanh trôi nổi lên xuống trong nhiệt độ ổn định tại bồn tắm, Hoắc Vân Thâm cho dù không biết đủ nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt đúng mực, sợ cô lại không thoải mái nên anh chỉ dám phóng túng một lần, sau đó lau khô người ôm cô về giường dỗ ngủ.
Cô nằm trên chiếc giường mới nhẹ nhàng hét to: “Cuộc sống này của chúng ta quá mức xa hoa lãng phí ——”
Hoắc Vân Thâm tiếp tục mát xa huyệt thái dương cho cô: “Mau ngủ đi, cẩn thận sáng mai lại đau đầu.”
Ngôn Khanh không thể nói ra nguyên nhân, thế nhưng theo bản năng cô có chút bài xích giấc ngủ.
Cô lắc đầu, suy đoán cơ thể bị kích thích quá độ cần hòa hoãn lại một lát, vì thế muốn nằm lướt web một hồi sau đó mới đi ngủ.
Ngôn Khanh nằm bò lên giường ấn di động, cô đã xây dựng đủ tâm lý, dưới cái nhìn chăm chú của Hoắc Vân Thâm đổi mới Weibo. Tài khoản phụ của cô theo dõi đều là account marketing cùng các blogger có liên quan, bất kể xuất hiện hướng đi mới nào thì sẽ biết ngay.
Trước tiên cô chuẩn bị tâm thế ăn mắng lăng xê, chỉ trích khoe giàu, hoặc tiếp tục bị nghi ngờ, tình huống tốt nhất là thừa nhận năng lực của cô.
Nhưng mà sự thật luôn nằm ngoài dự đoán.
Ngôn Khanh mở to hai mắt, đọc từng chữ trên màn hình: “Hoắc tổng là cực phẩm tra nam?!”
Sau buổi phát sóng trực tiếp, trải qua nửa ngày lên men, hướng gió của cộng đồng mạng đã đi theo phương hướng không thể tưởng tượng được.
Lúc đầu những bình luận tán thành thực lực của Ngôn Khanh chiếm thế chủ đạo, tất cả mọi người đều kinh ngạc, điên cuồng chia sẻ đoạn cô ca hát và phổ nhạc. Những người lúc trước là fans của cô đã có vài người quay trở lại, bắt đầu lên tiếng bênh vực Ngôn Khanh.
“Mới đầu Ngôn Khanh được mời với tư cách là ca sĩ hát bài hát chủ đề cho chương trình 《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》, chỉ vì ân tình nên mới đồng ý trở thành thí sinh của cuộc thi!”
“Đúng vậy kỳ thật thực lực của cô ấy vẫn luôn ở đó, chỉ có điều bị dư luận ảnh hưởng nên cộng đồng mạng mới mù quáng không thừa nhận khả năng của cô ấy.”
“Hơn nữa các bạn nữ hãy để tay lên ngực tự hỏi, nếu đối phương là Hoắc Vân Thâm, gả cho anh ta sẽ trực tiếp bước lên đỉnh cao của cuộc đời. Được người cao lãnh không thể với tới trong truyền thuyết đối xử tốt, gọi bạn là bảo bảo, cung cấp đầy đủ mọi thứ bạn cần, bạn có thể chống đỡ được không? Là người thì đều không thể kháng cự!”
Tới đoạn này hướng gió vẫn coi như bình thường.
Sau đó đường ray bắt đầu trật bánh.
“Không sai! Là người thì không thể kháng cự được! Cho nên không phải Hoắc Vân Thâm cố ý chứ!”
“Rõ ràng Ngôn Khanh chỉ là thế thân, khẳng định bản thân cô ấy cũng biết điều đó, theo lý thuyết mối quan hệ của bọn họ chỉ như đáp ứng nhu cầu thôi? Kết quả hiện tại anh ta đang làm gì, khiến Ngôn Khanh luân hãm, khăng khăng một mực cả đời với anh ta?”
“Sủng tới tận trời xanh sau đó dùng một chân đá văng ra ngoài?!”
“Chẳng lẽ vừa yêu vừa hận? Yêu gương mặt của Ngôn Khanh, nhưng lại hận cô ấy có gương mặt này?!”
“Nói như vậy hình như Ngôn Khanh còn chút đáng thương ——”
“Hoắc Vân Thâm đang muốn hủy hoại cô ấy, một ngày nào đó bị bỏ rơi, cô ấy còn có thể sống xót hay sao?”
“Nói cái gì mà thâm tình như một, thì ra là tên cực phẩm tra nam!”
Tài khoản chính thức của Ngôn Khanh sau vài ngày chửi rủa, cuối cùng cũng xuất hiện loại luận điệu mới mẻ.

Phái hung ác: “Nếu cô còn có chút cốt khí thì hãy mau chóng ly hôn đi! Đừng tham luyến thứ không thuộc về mình nữa!”
Phái nhu tình: “Mau ly hôn đi, bằng không cả đời bị huỷ hoại, sau này bị bỏ rơi thì cô biết sống như thế nào.”
Còn có người xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện lập một tài khoản Weibo mới, hoả tốc thu hút vô số lượt theo dõi, tên gọi ——
Hôm nay “Vợ chồng thâm tình” ly hôn.
Ngôn Khanh xem đến trợn mắt há hốc miệng, trộm nhìn sắc mặt Hoắc Vân Thâm.
Thật ra vẻ mặt anh vẫn nhàn nhạt, thế nhưng ánh mắt lại muốn nghiền nát hai chữ “Ly hôn” thành tro.
Ngôn Khanh lập tức tắt điện thoại, giả bộ buồn ngủ vỗ vai anh: “Thâm Thâm, em không xem nữa, chúng ta đi ngủ.”
Hoắc Vân Thâm ôm cô vào trong ngực: “Tra nam dỗ em đi ngủ.”
Ngôn Khanh buồn cười muốn chết, người đàn ông lòng dạ hẹp hòi này cũng biết nói lời châm chọc.
Cô không muốn ngủ, nhưng nhắm mắt lại, so với trước kia thì càng đi vào giấc ngủ nhanh hơn.
Vẫn là giấc mơ kỳ quái, rất nhiều cảnh tượng bị xé rách vỡ vụn, sắc bén khiến cô đau đầu.
Trước kia người nọ đứng phía sau lưng Hoắc Vân Thâm, thấy không rõ mặt mũi và thân hình. Trong một khoảnh khắc lóe sáng nào đó, giống như được mặt trời chiếu rọi, cô đột nhiên nhìn thấy gương mặt thật của anh ta.
Các sợi dây thần kinh của Ngôn Khanh lập tức căng thẳng, cô hốt hoảng mở mắt ra, há miệng thở dốc.
Hiện tại mới tờ mờ sáng, bầu trời còn u ám, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm nóc nhà, một hồi lâu vẫn không biết mình đang ở nơi nào. Cô chậm chạp xoay đầu, cố hết sức nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh, người nọ gắt gao ôm chặt cô chìm vào giấc ngủ.
Anh là……
Ngôn Khanh theo bản năng muốn tránh đi, lại cảm thấy có chút không đúng.
Cô cắn đầu lưỡi giúp mình thanh tỉnh, lại một lần nữa nhìn kỹ anh, những lo sợ nghi hoặc xa lạ trong đầu rút đi như thủy triều, ngoại trừ hơi choáng váng thì không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Lại qua mấy chục giây, tất cả những cảm giác khác thường vừa rồi giống như chưa hề phát sinh. Ngôn Khanh nhíu mày suy nghĩ, cô không nhớ rõ mình tỉnh như thế nào, trong lòng lại vì sao mà kinh hoàng đập thình thịch.
Dưới ánh trăng cô chăm chú nhìn mặt mày Hoắc Vân Thâm, ngoan ngoãn dán lại gần ôm lấy anh.
Làm sao vậy……
Hơn nửa đêm bỗng nhiên muốn dính chặt lấy anh, tựa như sợ hãi bị chia lìa.
Một buổi phát sóng trực tiếp mang lại hiệu quả gột rửa hình tượng của Ngôn Khanh, rất nhiều chậu nước bẩn bị hắt lên người cô trước đó được gió cuốn đi. Cuối cùng cô cũng nhận được những lời khen ngợi xứng đáng.
Người mắng chửi vẫn có, bởi vì cô khoe khoang cuộc sống giàu có trên sóng trực tuyến nên số lượng người bị bệnh đau mắt càng nhiều không kể xiết, mỗi ngày đều không biết mệt mỏi nói lời trào phúng, đánh cuộc khi nào cô mới ly hôn với hai bàn tay trắng.
Nhưng nhan sắc vẫn còn đây, độ nóng của đề tài vẫn còn đây, không cần phải lo lắng về việc người hâm mộ quay trời lại. Hơn nữa rất nhiều người mê ca nhạc từ thời cô còn là Bông Gòn cũng sôi nổi đứng ra nói chuyện giúp cô.
Có không ít fans mới suy nghĩ cực kỳ thoáng: “Mẹ nó, một ca sĩ vừa đẹp vừa có khả năng lại có thêm một ông chồng đại ma vương điên cuồng sủng nịnh như vậy không thiếu tài nguyên, vì sao không hâm mộ? Trải nghiệm cuộc sống của Tô Sảng một chút cũng tốt, cùng lắm thì sau khi ly hôn sẽ thôi hâm mộ.”
MV lúc trước Ngôn Khanh ghi hình với thiên vương đã hoàn thành, đội ngũ của thiên vương cũng để ý tới những làn sóng tranh luận về cô, hào phóng tuyên truyền hình ảnh nữ thần trong sáng thanh thuần, thành công nhận được vô số lời cảm thán: “Cái khác không nói, gương mặt quả thật vô cùng đẹp mắt.”
“Đừng không nói —— giọng hát cũng rất tốt.”
“Dáng người cũng rất tuyệt.”
“Kỳ thật tính cách lại càng……”
Cuối cùng hình tượng tối sầm của Ngôn Khanh cũng biến thành nửa đỏ nửa đen.
Bên kia Lâm Uyển không ngừng cung cấp các tin tức mới về Ngôn Khanh, không ít những chương trình thực tế hàng đầu tới tìm cô, thậm chí ngay cả phim truyền hình cũng muốn cho cô một vai.
Ngôn Khanh nghĩ đến cảnh hôn thiếu chút nữa được thực hiện ngày đó, còn có phản ứng đau lòng của Hoắc Vân Thâm, cô quyết đoán lắc đầu: “Không đóng phim, em chỉ muốn làm tốt việc ca hát thôi.”
Buồn cười nhất chính là trước khi xuất đạo, có một chương trình thực tế mời cô quay thí điểm một tập, khi xảy ra chuyện thì lập tức bội ước, hiện tại lại quay về muốn đổi ý.
Lâm Uyển cự tuyệt tất cả, chọn tới chọn lui, giữ lại một chương trình hát và sáng tác nhạc sắp tới sẽ có kế hoạch tuyên truyền. Hình thức rất mới, những khách mời về cơ bản đều là người có tên tuổi và mức độ nổi tiếng tương đối ổn định. Nhìn chung là không cần lo lắng về độ hot của chương trình, lại có thể thể hiện thực lực và gia tăng độ hảo cảm, trước mắt đây là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là trong số các khách mời đầu tiên có Hứa Mạt Hàm, vị trí cuối cùng ban tổ chức đã tìm tới Ngôn Khanh.
“Sẽ có những khó khăn và thách thức, nhưng hiệu quả đạt được cũng cực kỳ lớn.” Lâm Uyển hỏi: “Nhận không? Nếu em không muốn, chị có thể lựa chọn một chương trình dễ ứng phó hơn.”
Ngôn Khanh kiên định: “Nhận, em có thể làm tốt.”
Lâm Uyển an tâm: “Bản thu đầu tiên sẽ rất nhanh, trước mắt chủ đề vẫn chưa được ấn định, nhưng sẽ có những phần yêu cầu phải sáng tác tại chỗ, em có thể chuẩn bị trước mấy bài hát, điều chỉnh trạng thái tốt nhất.”
Ngôn Khanh đồng ý, sau đó tranh thủ thời gian vùi đầu vào công việc.
Cô lựa chọn cho mình mấy chủ đề, mau chóng viết ra bản demo, cả ngày gần như ngâm mình trong phòng làm việc, quá mức đắm chìm, ngay cả Hoắc Vân Thâm về nhà khi nào cũng không biết.
Đến khi cánh cửa chậm rãi bị gõ vang, Ngôn Khanh đeo tai nghe quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trường thân ngọc lập, đôi môi hơi mím nhẹ.
Bên tai cô vẫn còn phát ra tiếng nhạc, ước chừng anh đã gõ cửa hồi lâu, một hai phải chờ cô nghe thấy mới bỏ qua.
Vừa cố chấp lại có chút đáng thương, mím môi không cho vẻ ủy khuất lộ ra ngoài.
Ngôn Khanh đang bị tắc nghẽn ý tưởng, có chút sốt ruột nói với anh: “Thâm Thâm, anh đừng làm ồn, em còn chưa xong việc.”
Hoắc Vân Thâm rũ lông mi, ánh mắt hơi u ám.
Được lắm, mèo nhỏ Khanh Khanh muốn tạo phản.
Vì công việc mà ném anh sang một bên, chẳng quan tâm.
Hoắc Vân Thâm dứt khoát đi vào, trở tay đóng cửa lại, không lập tức đi tìm Ngôn Khanh, mà thay đổi phương hướng, xoay người bước vào phòng tắm nhỏ trong phòng làm việc.
Anh tắm xong, không lau người quá khô, tùy ý khoác áo tắm dài, để chân trần đẩy cửa phòng tắm ra.
Mới đầu Ngôn Khanh không chú ý, nhưng sau đó cô nhanh chóng ngửi thấy mùi mộc hương sạch sẽ, cùng với hơi nước mát lạnh đang dần dần vây quanh…….
Cô giật mình, không khỏi quay đầu, đôi đồng tử bỗng chốc run lên.
Hoắc Vân Thâm cũng không nhìn cô, anh đang rót cà phê trên chiếc bàn bên cạnh cách cô 3 mét.
Anh hơi cúi đầu, bọt nước dọc theo đường cong xương hàm rơi xuống, chạy qua ngực, sau đó biến mất bên trong cổ áo.
Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng ướt dầm dề, trắng tới mức phá lệ lạnh lẽo. Anh không nhanh không chậm nâng chiếc ly lên, uống một chút, hầu kết ẩm ướt lập tức di chuyển trên dưới.
Ánh mắt Ngôn Khanh nhìn đăm đăm, không tự chủ được nuốt nước miếng.
Hoắc Vân Thâm nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Em cứ làm việc đi, anh không làm ồn.”
Ngôn Khanh nỗ lực tĩnh tâm, điều chỉnh âm lượng bên trong tai nghe lớn hơn.
Tuy nhiên hơi thở thanh lãnh cuồng ngạo của người đàn ông sau khi tắm xong tựa như che trời lấp đất, cô càng không nhìn thì nó lại càng bao phủ.
Bước chân, hơi thở, áo tắm dài cọ xát, tất cả đều mạnh mẽ xâm nhập vào các giác quan của Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh cắn môi chống cự dụ hoặc.
Hoắc Vân Thâm thong thả ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của cô, mái tóc ngắn đơn giản hất về phía sau, hỗn độn mang theo những giọt nước. Đôi mắt đen nhánh thỉnh thoảng lại đảo qua người cô, đôi môi mỏng nhạt màu vừa uống cà phê sữa lưu lại một chút ở trên môi.
Lồng ngực Ngôn Khanh phập phồng, sắc mặt đỏ lên, nhịn không được nhìn về phía anh.
Anh cong cong khóe miệng: “Anh thật sự không làm ồn.”
Ngôn Khanh ngước mắt lên, bất chợt đối diện với gương mặt quá mức dụ hoặc, cùng với một chút sữa còn vương trên môi.
Nhịp tim của cô thất thủ đập ầm ầm, ném tai nghe, vỗ bàn đứng lên, khí thế mười phần đè lên vai anh, hiếm khi nhìn anh bằng ánh mắt từ trên nhìn xuống: “Không phải ồn ào, rốt cuộc anh đang làm gì?”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô, khàn khàn trả lời: “Bảo bảo, anh đang dụ dỗ em.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.