Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 5:
Chương 5
Ngôn Khanh chờ đến 7 giờ rưỡi, khi mơ màng sắp ngủ thì được bảo vệ cẩn thận đánh thức: “Mở cửa rồi.”
Hơn hai tiếng này đối với người bảo vệ phải nói là sống một ngày bằng một năm, kỳ thật Ngôn Khanh ngồi xuống không lâu đã bị người nào đó thực hiện chương trình《Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》đang tăng ca phát hiện, bọn họ vô cùng kinh ngạc nhưng không hề hé răng, lập tức điều một chiếc máy quay đặt ở chỗ tối, điều chỉnh tiêu cự, không cho anh ta lên tiếng khiến anh ta hồi hộp không thôi.
Ngoại trừ chuyện này, quan trọng hơn là anh ta luôn cảm thấy có ai đó đang ở sau lưng dùng ánh mắt âm trầm trầm nhìn mình, anh ta lo lắng tới mức đứng ngồi không yên.
Thật vất vả mới đợi đến giờ chính thức mở cửa, anh ta mới coi như được giải thoát.
Ngôn Khanh nói lời cảm ơn với bảo vệ, kéo hành lý đi vào đại sảnh tầng 1, bên trong đang được bố trí thành hiện trường đón người tới báo danh, nhân viên mặc đồng phục 《Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》chờ ở cửa phát cho cô một tờ giấy dán, viết con số một.
“Tên?”
“Ngôn Khanh.”
“Công ty?”
“Không, tôi chỉ có một mình.”
Nhân viên công tác tiến lại gần quan sát cô, trái tim kích động vì phấn khích, ngày hôm qua nghe nói có một vị đại mỹ nhân cực kỳ có tiềm lực, đáng tiếc không có cơ hội gặp mặt, hiện tại mặt đối mặt, cô gái này dám để nguyên mặt mộc tới báo danh!
Tuy nhiên khuôn mặt trắng nõn mềm mại, môi không cần vẽ cũng no đủ như quả anh đào, xác thật cô gái này có đủ vốn liếng để tạo đề tài cho mình.
“Ở đây 7h30 mới mở cửa, thời gian các thí sinh dự thi tới báo danh là 9 giờ, vì sao cô lại tới sớm như vậy?”
Ngôn Khanh xoa đôi mắt ngập nước buồn ngủ của mình, nói đúng sự thật: “Bởi vì không có nhà để về.”
Nhân viên công tác cười khúc khích, cho rằng cô cố ý để nguyên mặt mộc cũng như cố ý nói vậy, lại hỏi: “Vậy cô nghĩ sao về Thiếu Nữ Đỉnh Cao?”
Ngôn Khanh hồi tưởng lại những chuyện đêm qua, nhịn không được siết chặt nắm tay, trả lời vô cùng chân thật: “Nhà! Nơi để về! Cảng tránh gió!”
Dù sao cũng là nơi có thể trốn được Hoắc Vân Thâm!
Nhân viên công tác mừng rỡ không thôi, nghĩ thầm đại mỹ nhân này hoàn toàn không tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng, còn có chút ngốc nghếch, vì thế người nhân viên có lòng tốt ám chỉ cô nên thường xuyên nhìn vào camera nhiều hơn, tuy rằng đây là tư liệu sống thu thập trong thời gian chuẩn bị, nhưng đôi khi vẫn có hy vọng sẽ được cắt ghép vào chương trình.
Ngôn Khanh ngẩn người, lúc này mới chú ý tới xung quanh có camera, cơn buồn ngủ lập tức tan thành mây khói.
Cô không nghĩ tới sớm như vậy đã bắt đầu ghi hình, cô tuyệt vọng kéo khóa áo khoác lên cao, dựng cổ áo lên che mặt, giọng nói như bị bóp nghẹt, sốt ruột hỏi: “Xin hỏi toilet ở đâu?”
Nhân viên công tác vừa chỉ hướng vừa ngơ ngác: “Làm sao vậy?”
Đôi mắt lộ ra ngoài của Ngôn Khanh hiện ra vẻ hối hận, tỏa sáng như lưu ly: “Tôi quên trang điểm!”
Nói xong liền trốn tránh máy quay, giống một con mèo bị dẫm phải đuôi hận không thể dùng bốn chân chạy về phía toilet.
Nhân viên công tác che ngực, kết luận một cách chắc chắn rằng đoạn này nhất định sẽ được sử dụng.
Bình thường thì xinh đẹp không gì sánh được, một khi bị chọc tới điểm nào đó sẽ lập tức thu nhỏ lại thành vẻ đáng yêu. Vốn tưởng rằng cô cố ý để mặt mộc, kết quả là do không biết đang ghi hình, bất tri bất giác phô bày ưu thế cả hai mặt của mình ra ngoài.
A a a, đã đẹp còn đáng yêu, cô gái này chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Ngôn Khanh không cảm thấy mình sắp nổi tiếng, cô chỉ thấy vô cùng bối rối, thời điểm trở về nhà lấy hành lý thời gian quá gấp, cô chỉ kịp thay một bộ quần áo sạch sẽ, rửa mặt qua loa liền chạy ra ngoài, nào có thời gian nghĩ tới việc tinh tế như trang điểm này.
Vốn nghĩ rằng đợi báo danh an toàn xong rồi tính, hóa ra toàn bộ gương mặt mộc của cô đều bị máy quay bắt trọn.
Trước đó có lẽ cô còn có chút mâu thuẫn đối với việc tham gia chương trình, nhưng tới giờ phút này, đây chính là nơi tránh nạn của cô. Cô cần phải biểu hiện thật tốt để được lưu lại, không muốn bị đào thải nhanh như vậy, huống chi chị An Lan vẫn đang chờ cô giúp chị ấy vẻ vang.
Nhưng mà sau khi Ngôn Khanh vùi đầu tìm kiếm 3 lần trong vali hành lý ở toilet, cô yên lặng rơi nước mắt, túi đựng đồ trang điểm bỏ quên ở trong phòng ……
Chờ thêm một lát, hầu hết quân số đã đến đông đủ, thời điểm mọi người cùng nhau lên xe ra ngoài, mỗi người ai cũng trang điểm tỉ mỉ như tiểu thiên sứ. Chỉ có cô, một bông hoa dại thuần khiết, thậm chí gương mặt còn bị gió thổi tới điêu tàn.
Ngay khi Ngôn Khanh đang sầu não, suy xét muốn nhờ nhân viên công tác giúp đỡ, hành lang ngoài cửa dần dần vang lên những tiếng bước chân hỗn độn và tiếng ríu rít nói giỡn. Vài giây sau, bốn cô gái xách hành lý xuất hiện ngoài cửa, vừa đối diện với ánh mắt của Ngôn Khanh, bọn họ đồng loạt phát ra tiếng kinh hô.
“Oa! Thừa Phong thật lợi hại! Ở trong WC cũng ẩn giấu tiên nữ!”
Tiên nữ ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, đáng thương vô cùng vươn đôi tay non mịn ra: “Làm ơn, có thể cho tôi mượn đồ trang điểm được không?”
Người được VJ phái tới ghi hình “Phốc” một tiếng, đúng sự thật quay lại toàn bộ quá trình.
Ngôn Khanh được một nhóm các chị em xa lạ vây quanh, nhận được đãi ngộ của công chúa.
Đánh phấn nền, kẻ mắt, tô son, mỗi người một nhiệm vụ, trong nhóm có một cô gái tóc ngắn nâng cằm cô lên cảm khái: “Tại sao tôi lại có cảm giác như đang chơi đùa với búp bê Barbie thế nhỉ, đây chắc chắn là con đắt nhất trong cửa hàng, tuyệt đối không mua nổi.”
Mấy người bên cạnh gật đầu tỏ vẻ vô cùng tán đồng.
Ngôn Khanh chớp mắt: “Mọi người đều là thí sinh tới báo danh sao?”
“Đúng vậy,” một người có mái tóc dài hơi xoăn dịu dàng nói. “Chúng tôi đều là thực tập sinh của công ty, ngay từ khi sơ trung đã bắt đầu tham gia huấn luyện, nhưng mà vẫn chưa có cơ hội ra mắt, công ty nói nếu lần này không được chúng tôi sẽ phải cuốn gói về nhà.”
Ngôn Khanh cảm thấy ngoài ý muốn, quay đầu nhìn ba người còn lại, mấy người đều cười tủm tỉm, có vẻ như chuyện này rất nhẹ nhàng nên không ai phản bác.
Chương trình này là cơ hội cuối cùng của bọn họ.
Cô gái tóc ngắn yêu thích Ngôn Khanh không muốn buông tay, vừa xoa nắn mặt cô vừa ra vẻ không sao cả nói: “Cơ hội duy nhất, mặc kệ có được hay không, ít nhất có thể gặp được đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần coi như cũng không vô ích.”
Khi nói chuyện, các bước trang điểm trên mặt về cơ bản đã được hoàn thành, tiếp nhận màu son môi mấy người chọn lựa kỹ lưỡng cho mình, Ngôn Khanh nhìn vào gương, ánh mắt lơ đãng liếc tới vết sẹo to bằng quả anh đào trên cổ.
Hoắc Vân Thâm nói Vân Khanh lưu lại vì anh.
Nếu anh chỉ vào nơi khác mà nói có lẽ cô sẽ do dự một chút, nhưng vết sẹo này cô có ấn tượng rất sâu sắc. Khi còn đi học cô luyện tập ca hát, ngại giọng nói không đủ mở, cô đã dùng tay véo mạnh, xúc cảm đau đớn đó cô vẫn còn nhớ rõ.
Cô rất thích ca hát, trùng hợp đi đến một bước này, cô có cái nhìn chân thật về một sân khấu mà trước nay cô chưa từng nghĩ tới.
Mà mấy cô gái trước mặt, biết rõ cơ hội trân quý, mức độ cạnh tranh khốc liệt tới mức nào, thế nhưng vẫn đối xử chân thành với đối thủ cạnh tranh là cô như vậy, mang lại cho cô cảm giác ấm áp vô cùng quen thuộc.
Cô hy vọng 《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》nổi tiếng, mọi người đều nổi tiếng.
Thời gian báo danh dần tới gần, 99 thí sinh dự thi đều có mặt, sau khi chụp một bức ảnh tập thể đầu tiên trước cổng công ty Thừa Phong, đoàn người chia nhau bước lên 3 chiếc xe di chuyển đến địa điểm ghi hình chính thức của chương trình.
Trong nửa tiếng ngồi xe, dọc theo đường đi mấy cô gái căn bản không chịu ngồi yên, không khí sôi động, những người xung quanh Ngôn Khanh đều bò tới gần nhìn cô, không hề e ngại mà lớn tiếng tán thưởng diện mạo của cô.
Ngôn Khanh không quá yên tâm nói chuyện phiếm với bọn họ, khóe mắt thỉnh thoảng lại đánh ra ngoài cửa sổ, chú ý những chiếc xe đi ngang qua.
Hoắc tổng, làm ơn.
Đừng xuất hiện nữa, đừng sống lại trái tim đã chết.
Cũng may cho tới khi đến nơi cũng không có gì bất thường xảy ra, thời điểm xuống xe, An Lan tìm được Ngôn Khanh ở trong đám người, kéo cô đến chỗ không người nghiêm túc dặn dò: “Nhớ biểu hiện thật tốt, chị tin tưởng em có thể khiến chương trình bùng nổ, càng tin tưởng em có thể giúp chị lập công chuộc tội. Nếu chương trình lần này thất bại, nói không chừng chị sẽ không thể lăn lộn trong cái vòng này được nữa.”
Ngôn Khanh đè ép lo lắng đối với Hoắc Vân Thâm xuống, trả lời vô cùng chắc chắn: “Em sẽ cố gắng hết sức.”
Chỉ mong Hoắc tổng có thể thật sự buông tha……
An Lan vui mừng, lấy từ trong túi ra một hộp quà tinh xảo: “Em bảo đảm với chị như vậy là chị yên tâm rồi, thứ này trước khi lên xe có một người đàn ông đưa cho chị, nhờ chị chuyển giao cho em. Ngôn Ngôn, em nói thật với chị, người đó không phải bạn trai của em chứ? Chuyện yêu đương là điều tối kỵ đối với chương trình này.”
Đầu óc Ngôn Khanh không khỏi giật giật: “Người đàn ông như thế nào?!”
“Cao cao gầy gầy, đeo mắt kính gọng vàng, trông rất văn nhã, nhìn qua thân phận có vẻ không đơn giản.”
…… Mẫn Kính!
Lòng bàn tay Ngôn Khanh lập tức đổ mồ hôi, cô chậm rãi mở nắp hộp ra, bên trong không phải món đồ kỳ quái gì mà là di động của cô.
Cô thầm cảm thấy may mắn, có lẽ Hoắc tổng chỉ muốn trả điện thoại lại cho cô mà thôi, lúc này điện thoại của An Lan đột nhiên vang lên, mới nghe xong hai câu sắc mặt của An Lan liền thay đổi: “Cậu nói cái gì, không ghi hình nữa?! Bên trên có người bắt dừng?!”
Thân thể Ngôn Khanh cứng lại, trước mắt lập tức biến thành màu đen.
Đừng …… đừng là Hoắc Vân Thâm!
“Cậu nói ai?!” An Lan cầm di động, gương mặt không còn một chút máu, không thể tin tưởng được mà đè thấp thanh âm: “…… Hoắc, Hoắc thị?!”
Cùng lúc đó, di động trong hộp rung lên, hiển thị WeChat có tin nhắn mới——
Ngay cả tên ghi chú cũng bị đổi thành tên thân mật “Vân Thâm.”
“Khanh Khanh, tách ra 6 tiếng đồng hồ em có cảm thấy dễ chịu hơn không? Chương trình đó bị dừng lại, nếu em không muốn, có chuyện muốn nói với anh, tới gara, anh chờ em.”
Ngôn Khanh đưa mắt nhìn ra bức tường cách đó không xa, cô mang tâm trạng sống không còn gì luyến tiếc, muốn dứt khoát đi qua giết chết Hoắc Vân Thâm.
Ký túc xá của chương trình được xét theo cấp bậc bình chọn, trước tiên tất cả sẽ tiến vào một căn phòng, chờ xếp hạng xong lại căn cứ vào cấp bậc của mình mà chuyển sang những căn phòng tương ứng.
Tới gần thời gian cơm trưa, không ai nghĩ tới việc có đói bụng hay không, hơn 90 cô gái chen chúc trong một căn phòng rộng lớn như hội trường, mỗi người đều mang trong mình một tâm trạng lo lắng bất an.
Chương trình này mang theo toàn bộ mộng tưởng của bọn họ, nếu bất chợt bị đình chỉ không biết bọn họ sẽ đi con đường nào. Có người nhỏ giọng khóc thành tiếng, lây nhiễm sang người bên cạnh, nhất thời tiếng nức nở lan tràn khắp nơi.
Ngôn Khanh ôm đầu gối ngồi một góc, dùng sức nắm chặt di động.
An Lan không biết nội dung WeChat, trước khi đi còn dặn cô đừng lo lắng, trước tiên cứ cùng nhau ngồi chờ tin tức, cô ấy không tin Hoắc thị sẽ thật sự tuyệt tình như vậy, không oán không thù bỗng dưng muốn tiêu diệt Thừa Phong, nhất định còn có đường cứu vãn.
Ngôn Khanh ôm hy vọng xa vời, cuộn tròn thân thể, ngóng trông có thể chờ được tin tức phiền toái đã được giải quyết.
Cô không muốn, cũng không dám đi gặp Hoắc Vân Thâm.
Tuy nhiên không như mong muốn, qua hồi lâu liền có nhân viên công tác tiến vào, mặt đen như màu đất tuyên bố: “Vô cùng xin lỗi, chúng tôi gặp phải một vấn đề quan trọng, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần rời khỏi chương trình.”
Căn phòng to lớn trở nên yên tĩnh, sau đó một tiếng khóc bùng nổ.
Mấy cô gái giúp Ngôn Khanh trang điểm đang đứng bên cạnh cô, tất cả đều bắt đầu nức nở trong vô vọng.
Móng tay của Ngôn Khanh cắm vào lòng bàn tay, chóp mũi ửng đỏ.
Hoắc Vân Thâm là tên đại biến thái không từ bất cứ thủ đoạn nào, anh căn bản đang ép cô đi vào khuôn khổ! Không tiếc lấy danh tiếng của Hoắc thị, dùng ước mơ của nhiều người như vậy làm con át chủ bài, ép cô chủ động đi tìm anh!
Nói cái gì mà thả cô đi, tất cả đều là vô nghĩa!
Lúc này di động lại rung lên.
Vân Thâm: “Khanh Khanh.”
Hai chữ này giống như anh đang ghé sát bên tai cô lẩm bẩm.
Ngôn Khanh hít hít mũi, từ từ đứng dậy.
Gặp thì gặp, ngược lại cô muốn nhìn xem dưới tình huống cô mang tâm thế đi tìm chết như vậy, Hoắc Vân Thâm còn đưa ra loại yêu cầu nào. Mặc kệ cô có thể làm được hay không, ít nhất cô cũng muốn thử, không thể khiến mọi người bị liên lụy.
Ngôn Khanh vòng qua đám người đang hỗn loạn, đi sang một cửa hông nhỏ không có người chú ý, ấn theo tuyến đường mà Hoắc Vân Thâm gửi cho cô để tìm được gara. Một chiếc xe thương vụ đỗ trong bóng tối, tựa như quái thú có thể cắn nuốt con người.
Dù sao trốn cũng không thoát, chết thì chết đi.
Ngôn Khanh siết chặt nắm tay đi qua, khi còn cách bảy tám mét, cô chú ý tới cửa xe được kéo ra một nửa, lộ ra bóng dáng như điêu khắc của người đàn ông, dưới lớp khói bụi nhàn nhạt trông anh như một bức họa đen trắng vô cùng yên tĩnh.
Bên trong gara lạnh lẽo, anh không mặc áo khoác, áo sơmi có chút nhăn nhúm, cổ áo hở 3 cúc, bóng dáng ngồi trên ghế có vẻ cô đơn lại tuyệt vọng.
Trên người anh có rất ít cảm giác kiêu căng của người vương giả, ngược lại có loại khí chất không chút kiêng nể của thổ phỉ, khiến người ta sợ hãi nhưng lại không có cách nào cưỡng lại sự thu hút.
Ngôn Khanh lấy lại bình tĩnh tiến tới gần.
Hoắc Vân Thâm vừa nâng mắt lên, trong con ngươi sâu thẳm hiện ra tia sáng.
Anh định xuống xe: “Em đã đến rồi.”
Ngôn Khanh vội vàng ngăn cản: “Không cần xuống đây, cẩn thận có người nhìn thấy! Tôi, tôi đi lên!”
Ngay khi cửa xe vừa đóng lại, Ngôn Khanh tránh khỏi sự tiếp xúc với anh, nhanh nhẹn ngồi vào vị trí đối diện: “Hoắc Vân Thâm, Hoắc thị bị anh lôi ra dùng loạn như vậy, anh thật sự điên rồi.”
Anh cong môi: “So sánh với em, Hoắc thị thì tính là gì.”
Ngôn Khanh phát điên: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Hoắc Vân Thâm nhìn cô chăm chú, sáu tiếng đồng hồ không gặp…… Phảng phất như đã xa nhau cả đời.
Anh nắm chặt tay vịn để bình tĩnh lại, nhặt túi giấy lên đưa cho cô: “Năm đó sau khi xảy ra tai nạn trên không, DNA của em được lưu trữ, so sánh với em của hiện tại, kết quả đặt tại nơi này, anh không lừa em, em là Vân Khanh, trí nhớ của em đã xảy ra vấn đề.”
Ngôn Khanh phẫn nộ: “…… Hỏi sao tối hôm qua Mẫn Kính lại kéo tóc tôi, thì ra là vì mục đích này?! Các người có giới hạn điên rồ hay không!”
Hoắc Vân Thâm thấp giọng năn nỉ: “Khanh Khanh, em nhìn thử xem.”
Ngôn Khanh không nhận, cô không thể chịu đựng được trò đùa vớ vẩn của anh.
Hoắc Vân Thâm rút tờ giấy từ trong túi ra, đặt trên đầu gối cô.
Ngôn Khanh không cần xem cũng rõ ràng, kết quả khẳng định sẽ trùng khớp với nguyện vọng của Hoắc Vân Thâm.
Dù sao Hoắc tổng cũng lợi hại như vậy, bởi vì cô và Vân Khanh giống nhau mà anh nói bắt liền bắt, một chương trình tốn không biết bao nhiêu chi phí anh nói dừng là dừng, vì muốn cô trở thành Vân Khanh, có chuyện gì mà anh không làm được?
Báo cáo DNA, đối với Hoắc tổng mà nói đó là chuyện quá đơn giản, chỉ cần anh muốn, chứng minh cô là bất cứ người nào đều dễ như trở bàn tay!
Nếu cô tin, điều này tương đương với việc 22 năm cuộc đời của cô bị lật đổ hoàn toàn.
Anh coi cô là kẻ ngốc như vậy sao?
Ngôn Khanh ném lại tờ báo cáo cho anh, sống lưng mảnh khảnh dựng thẳng tắp: “Hoắc tổng, đừng làm mấy chuyện vô bổ này nữa, tôi sẽ không tin tưởng, phiền anh cứ việc nói thẳng, rốt cuộc tôi phải làm gì anh mới bằng lòng buông tha cho chương trình này?”
Hoắc Vân Thâm nhặt tờ giấy lên, siết ở trong tay, lòng bàn tay đè lên kết quả xét nghiệm, cổ họng đau như bôi sáp.
Anh đã đoán được phản ứng của cô.
Nhưng khi thật sự đối mặt trong lòng vẫn đau như cắt da cắt thịt.
3 năm Khanh Khanh mất tích, thân thể anh đã bị đào rỗng, không ít bộ phận chịu tổn thương, hôm nay cơn đau dạ dày lại tìm tới. Hiện tại anh có thể ngồi như thường đã là cố gắng chống đỡ rồi.
Tất cả dòng máu trong người anh đều điên cuồng gào thét tên cô, khát cầu độ ấm từ cô.
Đôi mắt đầy tơ máu của Hoắc Vân Thâm nhìn về phía Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh như lâm phải đại địch.
“Nói đi! Chỉ cần anh không can thiệp vào chương trình này nữa!”
Hoắc Vân Thâm chậm rãi nâng tay lên, nói: “Ôm anh.”
Ngôn Khanh cho rằng mình nghe lầm: “Anh…… Anh nói cái gì?”
Đôi môi nhợt nhạt của anh hơi hé mở: “Anh nói, Khanh Khanh, ôm anh một cái.”
Ngôn Khanh không rõ mình đang kinh ngạc hay tức giận, đôi tai đỏ lên: “Anh nói chuyện đứng đắn!”
Hoắc Vân Thâm lẳng lặng nhìn cô chăm chú, một thân đối ngoại sắc bén bị thu hồi không còn chút nào, anh không ngại thể hiện sự yếu thế, lặp lại từng chữ một, giọng nói bi thương: “Cầu xin em, ôm anh một cái.”
Yêu cầu này quá mức ngoài dự đoán, hàng rào mà Ngôn Khanh dựng thẳng lên đột nhiên không cần sử dụng đến.
Chân tay cô luống cuống, nghẹn họng trong chốc lát, sau đó mới lúng túng hỏi: “…… Anh xác định, nếu tôi ôm anh một cái, anh sẽ buông tha cho chương trình của chúng tôi?”
“Xác định.”
“Thề đi?”
“Thề.”
Ngôn Khanh nhắm mắt lại, lão đại căn bản không hành động theo kịch bản, cô cũng không biết nên ứng đối như thế nào. Tuy nhiên mua bán có lời, so với việc trói cô đưa đi thì tốt hơn nhiều, chỉ ôm một cái thôi cũng không thiếu miếng thịt nào.
Vì chương trình của cả đoàn, liều mạng!
Cô tích tụ đủ quyết tâm, đột ngột đứng dậy, vượt qua khoảng cách ở giữa khoảng non nửa bước. Một tiếng trống khiến tinh thần của cô hăng hái, cô cúi người xuống, mở rộng hai tay ôm lấy bả vai đầy xương của Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm cắn chặt răng, hốc mắt lập tức đỏ sậm.
Anh ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng.
Ngôn Khanh cảm thấy có chút không đúng, đang chuẩn bị giãy giụa thì bàn tay lạnh lẽo của anh đã trùm lên sau cổ cô, năm ngón tay chậm rãi thu lại, đầu ngón tay đè lên sợi dây thần kinh nào đó của cô.
“Khanh Khanh, đừng sợ.”
Ngôn Khanh chỉ kịp nghe hết một câu này, nơi bị ngón tay của anh đè lên liền truyền đến cảm giác tê dại mãnh liệt.
Trước mắt cô tối sầm, mềm như bông ngã vào khuỷu tay anh.
Hoắc Vân Thâm rũ mắt, quấn quýt si mê hôn lên vành tai cô, giọng nói trầm ấm: “Ngoan, chúng ta đi tìm ký ức trở về.”
Tác giả có lời muốn nói: Cầu xin em, ôm anh một cái.