Khanh khanh ta ta

Chương 18


Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 18:

Chương 18
Chiếc nhẫn ở trên tay Ngôn Khanh, Hoắc Vân Thâm đã mua được ba năm.
Năm ấy Khanh Khanh mười chín tuổi, đang học đại học, cô từ nhỏ thông minh thành tích học tập cũng rất tốt. Khi học trung học vẫn luôn đứng top đầu, thuận lợi thi đậu vào trường đại học hàng đầu cả nước. Vừa mới lên đại học cô đã là hoa khôi, số người vây quanh theo đuổi cô nhiều vô số kể, so với những nam sinh trước kia cô được tiếp xúc thì lại càng xuất sắc hơn, bọn họ có rất nhiều đề tài để nói chuyện với nhau, tượng trưng cho sự ưu tú ở cái vòng nhỏ hẹp này.
Mà anh, bị Hoắc gia hạn chế, vì muốn phòng ngừa anh thoát ra khỏi nhà giam, còn ác tâm nhốt anh trước kỳ thi đại học, không cho phép anh tham gia.
Cô ở trong những đám mây đẹp, anh ở trong đất bùn dơ bẩn.

Cho dù anh có năng lực kiếm tiền thì ở trong mắt người khác cũng chỉ là tên cặn bã ngay cả cao trung cũng chưa học xong, ương ngạnh hung ác, không học vấn không nghề nghiệp, ẩn giấu bạo lực cuồng nộ, thậm chí có người còn lưu truyền anh đã từng giết người phóng hỏa.
Anh không để bụng, nhưng anh sợ hãi mình không xứng với Khanh Khanh, một ngày nào đó cô muốn từ khe hở ngón tay anh trốn, không hề nhìn anh không hề yêu anh, coi anh trở thành người xa lạ. Giấc ngủ của anh không ổn, anh đã vô số lần bừng tỉnh giữa cơn ác mộng, vì thế nhẫn nhịn chờ đến ban ngày, cực đoan cưỡi chiếc motor hạng nặng bắt mắt, vẻ mặt âm trầm đến trường học chờ cô.
Rất nhiều người đánh giá xì xào, khe khẽ nói nhỏ, nhưng chính anh cố chấp muốn đứng ở nơi đó, làm trò trước mặt mọi người, chờ cô gái nhỏ sạch sẽ thanh thuần tiến về phía mình.
Trong lòng nóng nảy chờ đợi, càng sợ hãi, đôi bàn tay lại càng nắm chặt đến đau nhức, không biết nếu Khanh Khanh nhìn thấy anh, vạn nhất cô toát ra vẻ chần chừ hoặc ghét bỏ thì anh nên thừa nhận như thế nào.
Tùy tiện một ánh mắt tránh né của cô đều có thể đẩy anh xuống địa ngục.
Nổi bật đứng giữa đám người, cuối cùng anh cũng nhìn thấy bóng dáng Khanh Khanh từ xa.
Cô rất trắng, cả người giống như phát sáng, bên người cả trai lẫn gái vây quanh nói giỡn, anh cúi đầu nhìn chính mình, bỗng nhiên bực bội có phải mình ăn mặc không đẹp hay không, anh hung tợn cắn răng ấn vang còi xe.
Lúc này có vô số ánh mắt nhìn qua, anh nhấc mí mắt lên, bướng bỉnh lại yếu ớt mở to mắt nhìn cô, đôi môi tái nhợt căng thẳng.
Khanh Khanh cũng quay đầu lại, cong mắt cười kinh ngạc, sau đó lập tức chạy về phía anh, góc váy giống như gợn nước trong gió nhộn nhạo, mái tóc dài tung bay, tựa như một con én nhào vào lòng anh, ngẩng mặt ngọt ngào nói: “Vân Thâm, anh tới đón em sao?”
Đáy lòng vốn dĩ chi chít sự hèn mọn và thống khổ, lúc này lại được hạnh phúc lấp đầy.
Khanh Khanh không sợ người khác nhìn thấy, Khanh Khanh yêu anh.
Trên đường về nhà, anh mua kẹo bông gòn cho Khanh Khanh, cô nhón chân vuốt ve giữa mày anh, chọc anh vui vẻ: “Sau này không được nhíu mày, anh xem, giống như chữ vân trong tên, em chính là đám mây kẹo bông gòn này, còn anh thì mây đen một mảnh ——”
Anh cúi đầu hôn cô: “Mây đen cũng tốt, mây đen yêu nhất là kẹo bông gòn.”
“Mây đen sẽ không làm kẹo bông gòn mất mặt, có thể kiếm rất nhiều tiền, mua căn phòng lớn cho kẹo bông gòn, mua đầy một phòng váy và trang sức, một phòng thu âm đặc biệt có thể lưu trữ tất cả các bài hát của kẹo bông gòn.”
“Chúng ta sẽ không ở mãi trong phòng cho thuê, thứ Vân gia có thể cho em, mây đen cũng có thể cho em.”

Anh liều mạng dốc sức làm ở bên ngoài, tiết kiệm được không ít tiền, trộm mua cho Khanh Khanh một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đắt giá nhất trong tiệm.
Đặt trong hộp không yên tâm, đè dưới gối đầu cũng không yên tâm, anh nắm chặt nó trong lòng bàn tay chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, nghĩ bụng đợi đến sáng hôm sau sẽ đeo lên cho Khanh Khanh.
Sáng sớm khi anh tỉnh dậy, Khanh Khanh ôm anh, mềm như bông nói: “Anh mệt muốn chết rồi, ngủ tiếp một lát đi, em đi mua đồ ăn sáng.”
Anh không chịu, ôm chầm lấy cô hàm hồ nói: “Bên ngoài trời lạnh, để anh đi mua.”
Cô gái nhỏ dịu dàng hôn anh.
Khi anh tỉnh lại, trong nhà trống không, trên tủ đầu giường có tờ giấy ghi chú viết tay, nói cô ra ngoài mua bữa sáng cho anh, cô sẽ mau chóng trở lại.
Anh nắm chiếc nhẫn trong tay, vẫn luôn chờ đợi, chờ không nổi thì ra ngoài tìm, tìm tất cả những nơi có thể tìm.
Nhưng Khanh Khanh của anh không hề trở về.
Nếu không phải anh ngủ, Khanh Khanh sẽ không đi, cô sẽ không biến mất bên cạnh anh.  Bắt đầu từ ngày đó, anh không thể đi vào giấc ngủ, cả đêm mở to mắt, canh giữ trước cửa, ảo tưởng có thể nghe thấy tiếng bước chân cô trở về nhà.
Ảo tưởng suốt ba năm, anh cho rằng mình đã không thể đợi được, mang theo nhẫn đi lên cầu lớn. Khanh Khanh từng kể cho anh một câu chuyện xưa, nói đúng 12 giờ đêm nhảy xuống cầu là có thể nhìn thấy người yêu đã mất.
Chuyện xưa thật sự không lừa anh.

Lông mi Hoắc Vân Thâm ẩm ướt cọ lên mái tóc Ngôn Khanh, anh lại gọi: “Vợ ơi.”
Lỗ tai Ngôn Khanh sắp đóng kén rồi.
Đầu tiên cô bị thanh âm trầm thấp của Hoắc tổng làm cho kinh diễm, hiện tại anh dán sát vào bên tai cô gọi vợ ơi, kích thích quá lớn cô có chút không thừa nhận được.
Ngôn Khanh ở trong lòng anh giống như một chú gà con, đỏ tai kháng nghị mãnh liệt: “Hoắc tổng, anh bình tĩnh một chút, tân hôn thì tân hôn, nhưng cuộc hôn nhân này hai ta đều rõ ràng, anh không cần quá nhập tâm nha.”
“Nghe lời, thả lỏng ra, nắm lấy tay tôi.” Cô biết người đàn ông này thích được dỗ dành, cô  thả mềm ngữ khí nói với anh: “Chúng ta muốn chung sống hòa bình, duy trì một khoảng cách nhất định mới có thể giữ cho mối quan hệ hài hòa ổn định, có phải hay không?”
Cánh tay bên hông thoáng phối hợp một chút.
Ngôn Khanh không ngừng cố gắng: “Như vậy mới đúng, mặc kệ có chuyện gì xảy ra đều có thể đổi phương pháp giải quyết, đúng không?”
Anh lại thả lỏng thêm một chút.
Ngôn Khanh rũ mắt nhìn, chờ đợi cơ hội chạy thoát, tiếp tục trấn an: “Chờ anh bình tĩnh lại, chúng ta có thể nói chuyện. Tôi không biết nhiều về anh, chẳng lẽ anh không nên bớt dọa tôi sợ mà nói chuyện với tôi nhiều hơn sao?”
Hoắc Vân Thâm tham luyến cọ xát vào gáy cô, thấp giọng hỏi: “Em đang chuẩn bị chờ anh buông tay sau đó chạy vào phòng ngủ, khóa cửa nhốt anh ở bên ngoài sao?”
Da đầu Ngôn Khanh tê rần, Hoắc Vân Thâm đúng là thành tinh mà! Không lừa nổi.
Cô còn đang lo nên ứng phó như thế nào, Hoắc Vân Thâm đã như cô mong muốn, thả lỏng vòng tay. Cô vừa thấy có thể chạy, theo bản năng lao về phía trước, vọt vào phòng ngủ trở tay đóng cửa, “Phanh” một tiếng ngăn cản phần tử nguy hiểm ở bên ngoài.
Cách một tầng ván cửa rắn chắc, cuối cùng Ngôn Khanh cũng có cảm giác an toàn.
Hoắc Vân Thâm ở ngoài cửa cười như không cười: “Trong nhà vợ là lớn nhất, mọi chuyện đều nghe em.”
Ngôn Khanh lập tức yêu cầu: “Anh không được tự tiện tiến vào! Nhiều phòng như vậy, tự anh chọn một phòng mà ngủ, tốt nhất cách xa tôi một chút.”
“Có thể.”
“Anh…… không cho anh giở trò, trước khi có hành động thân mật, phải được tôi đồng ý mới được.”
“Được.”
“Tôi còn phải ghi hình nữa, theo lý thuyết không thể tùy tiện rời khỏi đó, tôi không thể thường xuyên cùng anh tới nơi này, nhiều nhất một tuần một lần.”
“Sau này mỗi tuần anh đều đi đón em.”
Thấy anh phối hợp như vậy, ngược lại là Ngôn Khanh nói không nên lời, mềm oặt lẩm bẩm: “Tạm thời như vậy đã, nhớ tới cái gì rồi nói sau, anh đi ngủ sớm một chút……”
Ngoài cửa yên tĩnh, Hoắc Vân Thâm không nói, nhưng cũng không rời đi.
Ngôn Khanh dán lỗ tai trên ván cửa lắng nghe, bỗng nhiên giọng nói của anh vang lên phảng phất như gần trong gang tấc: “Vợ ơi.”
Cô mím môi, không trả lời.
Cách xưng hô này quá buồn nôn.
Anh kiên trì gọi thêm một tiếng, cách xưng hô thân mật giữa nam nữ xoay chuyển vù vù trong đầu cô.
Ngôn Khanh không thể nhịn được nữa: “Anh muốn gì?”
Hoắc Vân Thâm dựa lưng vào cửa yêu cầu: “Em đáp lại anh một lần, anh sẽ rời đi.”
Gió đêm khẽ lay động rèm cửa và đèn màu, từ cửa sổ ban công thổi vào phòng, cuốn theo hương khí nhàn nhạt, lại từ khe hở chui vào hành lang, mơn trớn chóp mũi Hoắc Vân Thâm.
Anh được mùi hương của Khanh Khanh bao vây, khóe môi hơi cong lên, hỏi cánh cửa đối diện: “Vợ ơi, em có ở đó không?”
Cô yếu ớt trả lời: “…… Tôi ở đây.”
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt lại.
Mây đen tối nay, một lần nữa được kẹo bông gòn an ủi.

Đau đớn tới đâu cũng được xóa bỏ toàn bộ.
Ngôn Khanh nằm trên giường lớn mềm như bông, nhìn dây đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ, thoải mái thở phào nhẹ nhõm.
Không nói tới những vấn đề khác, cô xác thực đã biến thành con dâu hào môn, trước mắt hình như không tồn tại sự phân tranh giữa mẹ chồng nàng dâu và các phiền toái gia tộc. Gả cho người chồng bị một đám phụ nữ xua như xua vịt Hoắc Vân Thâm, trong ba năm tới, cô có thể tùy tiện lăn lộn trên chiếc giường này, thảm tùy tiện dẫm, phòng thu âm dưới tầng cũng tùy tiện dùng!
Ngôn Khanh nhớ thương thiết bị chuyên nghiệp bên trong, lúc ấy có Hoắc tổng ở đó, cô ngượng ngùng xem kỹ. Ngày mai cô phải dậy sớm một chút, nhân lúc anh chưa rời giường mò xuống sờ cho đã ghiền.
Sau một ngày phập phồng mệt mỏi, vừa xoay người liền ngủ, không hề phát hiện ra động tĩnh ở bên ngoài. 5 giờ sáng tiếng đồng hồ báo thức vang lên, cô mơ màng xoay người bò dậy, trong đầu đều là phòng thu âm, cô xoa đôi mắt đi ra ngoài.
Tuy nhiên vừa mở cửa ra liền hoảng sợ, cô vội vàng che miệng mới không phát ra tiếng.
5 giờ sáng trời vẫn còn tối, đèn ngoài hành lang đang bật sáng, không biết từ khi nào bên cạnh cửa đã xuất hiện một chiếc ghế dựa. Người đàn ông hơi nghiêng đầu, an tĩnh chìm vào giấc ngủ, ánh sáng trên đỉnh đầu hắt xuống người anh, tạo ra từng mảng loang lổ.
Ngôn Khanh lập tức tỉnh táo lại, trái tim như bị ngâm trong biển sâu, đau xót và mặn chát.
Anh đã lo sợ người trong phòng rời bỏ tới mức nào.
Cô xoay người lấy chiếc chăn mỏng, thận trọng cúi người đắp cho anh, trong lúc đó ngón tay không cẩn thận quét qua môi anh, cô bất chợt bị cảm xúc mềm mại làm cho ngứa ngáy.
Hoắc tổng tính tình kỳ quái, ngoài miệng lạnh lùng nhưng rất mềm mại đáng yêu.
Ngôn Khanh không khỏi nhớ tới cảm thụ khi bị anh cưỡng hôn, sự thật chứng minh, vừa lạnh vừa mềm, chờ tới thời điểm tiến công lại vừa nóng vừa cứng.
Ngôn Khanh không dám nhìn quá nhiều, đứng dậy muốn đi, tuy nhiên mới bước được non nửa bước, cổ tay đã bị người nắm lấy.
Cô hoảng hốt, quay đầu lại đối diện với đôi mắt trong veo thâm thúy của người đàn ông.
Anh nhướng mày, thấp giọng nói: “Đắp chăn xong liền đi? Không cho anh một nụ hôn chào buổi sáng sao?”
Ngôn Khanh muốn khóc.
Vì sao vừa rồi cô lại cảm thấy vị tiên sinh này đáng yêu?! Cô đúng là điên rồi.
Rốt cuộc Ngôn Khanh cũng không bỏ được mặt mũi đi xem phòng thu âm, Hoắc tổng tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, cô ngồi quy củ đối diện Hoắc tổng uống sữa bò. Lúc này cô nhận được tin nhắn của ban tổ chức chương trình, buổi sáng ngày mai có một số cảnh quay ngoại cảnh, đồng thời có sự tham gia của hai vị khách mời nổi tiếng, dặn dò mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng.
Buổi tối cô không trở về ngủ vốn đã không đúng, hiện tại nhận được nhiệm vụ mới lại càng không thể trì hoãn, cơm nước xong liền trở lại địa điểm ghi hình.
Tới nơi, Ngôn Khanh lập tức mở cửa xuống xe, người nào đó bất chợt nhàn nhạt ho khan một tiếng, thân mình cô cứng đờ, cứng rắn dừng lại, không tình nguyện quay trở lại ngoắc ngón tay về phía anh.
Hoắc tổng một chút cũng không khách khí, cúi người tới gần.
Ngũ quan anh tuấn góc cạnh rõ ràng được phóng đại vô hạn ở trước mắt Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh bị ép buộc, nắm cằm anh, hôn có lệ trên mặt anh một cái sau đó nhanh chóng bỏ chạy, một đường giống như có thú dữ đuổi theo phía sau vọt vào ký túc xá, cùng lúc nhận được tin nhắn WeChat.
Vân Thâm: “Ngọt.”
Ngọt ngọt ngọt! Ngọt cái đầu anh!
Ngôn Khanh nhét điện thoại vào một góc, luyện tập cùng mọi người. Bởi vì cô quay về sớm, lại sống một mình một phòng nên không ai phát hiện ra sự khác thường đêm qua.
Trong phòng luyện tập, Tóc Xoăn liếc mắt một cái liền phát hiện ra cô, kích động chạy tới: “Ngôn Ngôn vì sao tối hôm qua còn chưa xem xong mà cậu đã rời đi rồi?”
Ngôn Khanh sờ sờ đầu: “Không thoải mái nên trở về nghỉ ngơi, tập đầu tiên thế nào?”
Trong đầu cô đều suy nghĩ cách đối phó với Hoắc Vân Thâm, căn bản đã quên xem, lúc này mới bắt đầu thấp thỏm.
Đôi tay Tóc Xoăn bắt đầu khoa trương điên cuồng khen ngợi, Ngôn Khanh trông thấy thế thì buồn cười, Âu Dương duỗi tay kéo cô qua, nửa thật nửa giả nhe răng: “Đừng cướp Ngôn Ngôn nhà tôi, tôi cũng biết khoa trương khen ngợi đấy.”
Mọi người đều phải nộp di động lên, mỗi tuần có một ngày để tự do sử dụng, lần trước Tống Tuyết Nhiên lừa cô ra ngoài, cũng tranh thủ vào ngày này, bình thường bọn họ không có cách nào lên mạng, đương nhiên không xem được phản hồi từ công chúng, một đám chỉ có thể lo lắng suông.

Nhưng thật ra Ngôn Khanh có thể vụng trộm xem, tuy nhiên nhớ tới mấy đề tài xấu hổ lúc trước, cuối cùng cô vẫn quyết định không xem.
Tiếp tục nói chuyện Ngôn Khanh mới biết được, ngày mai muốn ghi hình ngoại cảnh phân tổ chơi trò chơi. Bắt đầu từ vòng loại thứ hai, các thí sinh sẽ được chia làm 9 đội để biểu diễn, mỗi đội sẽ có một người dẫn dắt, cô chính là đội trưởng đội A.
Ban tổ chức không muốn khiến cho việc chia đội trở nên quá nghiêm túc, vì thế bọn họ đã lựa chọn ghi hình ngoại cảnh để tổ chức chơi trò chơi.
“Hai vị khách quý tới tham dự một người là Đồng Nghiêm, một người là Vân Lăng, đều rất nổi tiếng!”
Ngôn Khanh mẫn cảm bắt giữ được cái họ không mấy phổ biến: “…… Vân Lăng?”
Tóc Xoăn giới thiệu: “Cô ấy từng nổi tiếng một thời gian, năm ngoái không biết tại sao lại thoái ẩn, rất nhiều chương trình đều không mời được, lần này cô ấy chịu rời núi đúng là vô cùng nể mặt.”
Âu Dương nhíu mày: “Lại nói tiếp, diện mạo của Vân Lăng có một chút giống Ngôn Ngôn, tuy nhiên khẳng định sẽ không xinh đẹp bằng Ngôn Ngôn, chỉ giống sự mô phỏng thô sơ mà thôi.”
Mấy cô gái đồng loạt bật cười, trong lòng Ngôn Khanh có một chút lo lắng. Sau khi tập luyện xong trở lại ký túc xá, cô lấy di động lên mạng tìm kiếm ảnh chụp của Vân Lăng. Trên gương mặt này mơ hồ có dấu vết của cô, cô có thể xác định tới 90%, người này hơn phân nửa là có quan hệ với nữ thần Vân Khanh của cô.
Cô tò mò tìm kiếm lý lịch của Vân Lăng, đại đa số đều chung chung, chỉ có một bài báo năm xưa có nhắc tới, dường như Vân Lăng là một nhánh của Vân gia ở Hải Thành. Đáng tiếc Vân gia từng cùng Hoắc thị tranh giành nửa phần thiên hạ, sau khi chủ tịch Vân Thành Trạch ngoài ý muốn chết trong tai nạn trên không liền mau chóng suy tàn.
Quá nhiều chữ, Ngôn Khanh xem tới mức đôi mắt phát đau, di động vừa lúc rung lên, là cuộc gọi thoại, bàn tay Ngôn Khanh run lên ấn tiếp nhận.
Âm thanh ma quỷ hiếm khi lộ ra sung sướng: “Hôm nay thật ngoan.”
Ngôn Khanh bình tĩnh nói: “Thật ngại quá tiên sinh, ngài gọi nhầm rồi.”
Sau đó cô lấy hết can đảm tắt máy, thần thanh khí sảng đi ngủ.
Trong mộng đôi mắt Hoắc Vân Thâm loang lổ đầy huyết sắc gắt gao nhìn cô chằm chằm, nghẹn ngào hỏi: “Khanh Khanh, em muốn bỏ rơi anh bao nhiêu lần mới đủ?”
Cô bị doạ tỉnh, đầu đau như búa bổ, qua vài phút nỗi đau yếu đi, ngược lại như giống ảo giác, phảng phất như chưa từng đau.
Đoán chừng là Hoắc tổng trả thù cô.
Ngôn Khanh lại móc điện thoại ra, yếu ớt nhắn tin cho anh bằng giọng sám hối: “Anh không gọi nhầm điện thoại, là tôi nói sai rồi, Thâm Thâm ngoan ngoãn, mau đi ngủ sớm một chút, đừng nguyền rủa tôi.”
Buổi sáng ngày hôm sau, mọi người tập kết cùng nhau ngồi xe ra địa điểm ghi hình ở bên ngoài.
Địa điểm là công viên trò chơi rộng lớn ở ngoại thành, chương trình có danh tiếng Hoắc thị che chở, tài đại khí thô đặt bao hết. Sự phấn khích của mấy cô gái nhỏ tăng vọt khi nhìn thấy số lượng đoàn tiếp ứng khổng lồ trước cửa công viên trò chơi.
“Tiếp ứng?!”
“Chúng ta đã có fans?!”
“Không đúng, khẳng định là fans của ban cố vấn.”
“Ngôn Ngôn của chúng ta là Bông Gòn, lưu lượng cũng rất nhiều nha! Các cậu nhìn cái biểu ngữ kia đi —— Khanh bảo (*)đừng khóc, mặt mộc của cô đẹp tới mức khiến Tống cẩu ghen ghét!”
(*): Bảo ở đây là bảo bối
Cả xe oa oa kêu to, cơn buồn ngủ của Ngôn Khanh bị đánh bay, cũng thò người ra nhìn xem. Biểu ngữ thật lớn, bên trên có in ảnh chụp của cô ở trong chương trình, là bộ dáng bông hoa dại khi chưa trang điểm của cô.
Khi mọi người theo thứ tự xuống xe, bảo an ngăn cách thành lối đi, trong tiếng la hét ở hai bên, tay Ngôn Khanh bị nhét vào hai chiếc quạt nhỏ.
Bên trái là hình ảnh cô mượn đồ trang điểm của Âu Dương trong WC, một gương mặt với đôi mắt tròn xoe đáng thương, kèm theo dòng chữ to: “Cho tôi một chút tình yêu.”
Bên phải là hình ảnh cô đứng trên sân khấu, nâng cằm, trang dung tinh xảo ánh mắt sắc bén, nét chữ rồng bay phượng múa: “Cho cậu một cơ hội yêu tiên nữ.”
Mấy cô gái nhỏ nhiệt tình vẫy biểu ngữ, trong miệng đồng thanh hô: “Khanh bảo siêu cấp xinh đẹp! Đừng để người xấu ảnh hưởng! Chúng tôi sẽ cùng cô xuất đạo ở vị trí C!”
Không hiểu sao hốc mắt Ngôn Khanh có chút nóng lên, cô xoay người vẫy vẫy chiếc quạt với mọi người, cong môi cười, hai tròng mắt lộng lẫy sáng ngời.
Bên trong một chiếc xe cách đó không xa, người phụ nữ đeo kính râm gần như cả người dán trên cửa sổ xe, không dám tin tưởng mà nhìn chăm chú vào bóng dáng xa dần của Ngôn Khanh.
Sao có thể……
Người đã chết ba năm người sao có thể xuất hiện ở chỗ này!
“Chị Lăng Lăng, công ty đã chuẩn bị tốt bản thảo rồi,” trợ lý nhỏ giọng nói: “Mặc dù chị đã có chỗ đứng trong nghề, nhưng Ngôn Khanh là người mới nổi, nhiệt độ khẳng định sẽ tiếp tục tăng lên, chúng ta khuấy động một chút thông tin cô ta giống chị, là một ‘tiểu Vân Lăng’, đối với sự tái nhậm chức của chị sẽ có chỗ lợi.”
Sắc mặt Vân Lăng trắng bệch, không có tinh lực trả lời trợ lý.
Cô cần phải xác định, rốt cuộc Vân Khanh này là người hay quỷ.
Trước khi chính thức ghi hình có thời gian nửa tiếng để chuẩn. Địa điểm rộng lớn và đông đúc, còn có một số nhân viên công tác cosplay nhân vật manga anime tăng độ nóng.
Ngôn Khanh hoa mắt, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thon dài cao lớn của người đàn ông, anh mặc tây trang màu đuôi yến đen tuyền, trên mặt đeo mặt nạ. Trái tim cô nhảy dựng, sốt ruột đuổi theo xem xét.

Khi đi ngang qua lối vào của vòng xoay ngựa gỗ, cánh tay cô đột nhiên bị người túm chặt, kéo vào một lối đi bị che khuất bởi tán ô, vài bước vòng ra phía sau thiết bị trò chơi.
Ngôn Khanh theo bản năng hất tay người nọ ra: “Cô là ai ——”
Cô giật mình, gương mặt trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Là “Vân Lăng” tối hôm qua cô mới tìm kiếm.
Quả nhiên……
Ngôn Khanh xoa cánh tay, thẳng sống lưng, ánh mắt trong suốt nhìn thẳng người trước mắt: “Tìm tôi có việc gì?”
Vân Lăng tiến lại gần nhìn cô, cảm giác hoảng sợ và nghi hoặc càng sâu hơn, thấy cô hỏi như vậy, cô ta không bận tâm tới mặt mũi của minh tinh nổi tiếng, tức giận thấp giọng gọi: “Vân Khanh, đừng giả bộ! Đã chết ba năm đột nhiên xuất hiện, cô còn hỏi tôi tìm cô có chuyện gì?!”
Ngôn Khanh đánh giá người trước mắt.
So sánh ra, cùng là nhìn thấy người đã chết, thái độ mất mà tìm được của Hoắc tổng khác hẳn với thái độ của Vân Lăng.
Có cần phải thể hiện sự căm hận rõ ràng như vậy không.
Kẻ thù của nữ thần Vân Khanh, chính là kẻ thù của cô.
Ngôn Khanh cười hỏi: “Vân Khanh là ai? Cô nhận sai người hay là trí nhớ không tốt? Nếu là khách quý của chúng tôi, chắc hẳn cũng biết tôi họ Ngôn.”
“Cô còn giả bộ?!” Vân Lăng không khỏi đề cao âm lượng, “Hoắc Vân Thâm bảo vệ cô như vậy! Cô còn dám nói cô không phải Vân Khanh! Cái gì mà thế giao hào môn, cái gì mà thưởng thức, đều là lừa quỷ? Hoắc Vân Thâm là dạng người gì tôi quá rõ ràng! Nếu cô không phải Vân Khanh, cho dù diện mạo có giống thì ngay cả một cái liếc mắt anh ta cũng không thèm nhìn!”
Người phụ nữ có gương mặt giống cô nói ra lời này, cuối cùng Ngôn Khanh cũng hiểu, xem ra vị Vân Lăng tiểu thư này đã tự mình thử qua.
Đáng tiếc, cô là bản sao cao cấp của Vân Khanh, về phần Vân Lăng chỉ mô phỏng thấp cấp mà thôi, Hoắc Vân Thâm chướng mắt cũng là chuyện bình thường.
Ngôn Khanh không muốn dây dưa với cô ta, xoay người muốn rời đi.
Vân Lăng nghiến răng nghiến lợi: “Vân Khanh, rốt cuộc cô có còn là người Vân gia hay không! Toàn bộ sản nghiệp Vân gia đã bị Hoắc Vân Thâm hủy diệt, người trong nhà cũng bị anh ta hãm hại từng người một, người thì tự sát, người thì đi tù, như vậy mà cô vẫn còn đi theo anh ta?!”
Giọng nói vừa rơi xuống, Ngôn Khanh dừng bước chân.
Phía sau thiết bị trò chơi không quá rộng rãi, nhưng trái phải đều có đường đi.
Giờ này khắc này, người đàn ông cao lớn mặc tây trang đuôi yến đang trầm mặc đứng trong bóng tối, anh hơi rũ mắt, đôi tay chậm rãi siết chặt, tính cách hung dữ từ trong xương cốt bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Một bên khác, Hạ Minh Cẩn đang bưng một ly nước định đưa cho Ngôn Khanh, ngoài ý muốn nghe được những lời này.
Ngôn Khanh nghĩ thầm, wow, thì ra còn có loại sự tình này.
Hoắc tổng thật lợi hại, tiêu diệt cả nhà vợ.
Ngôn Khanh biết không để ý chính là thượng sách, không thể nói ra nguyên nhân nhưng khi nhìn người phụ nữ này cô vô cùng khó chịu, rất muốn thay Hoắc tổng nói một câu.
Cô khí định thần nhàn quay đầu lại, lộ ra đường cong sườn mặt xinh đẹp: “Tôi nói lại một lần nữa, tôi không phải Vân Khanh, tuy nhiên với hiểu biết của tôi về Hoắc tổng, anh ấy muốn chèn ép chết ai, vậy khẳng định là đối phương xứng đáng tìm chết.”
Vân Lăng bị nghẹn đến ngây người, đây tuyệt đối không phải là ngữ khí và thái độ của Vân Khanh, cho dù Vân Khanh có hận Vân gia tới đâu cũng sẽ không nói như vậy.
…… Chẳng lẽ người này thật sự không phải Vân Khanh?
Quả thật quá giống.
Vì sao Hoắc Vân Thâm lại tìm được một gương mặt giống như thế!
Vân Lăng chịu đựng cơn giận, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống cười lạnh: “Không phải Vân Khanh? Vậy thì càng đáng buồn, cô có biết diện mạo của cô giống người yêu của Hoắc Vân Thâm như đúc hay không, chẳng qua cô chỉ là kẻ thế thân không đáng tiền mà thôi. Nếu có một ngày Vân Khanh xuất hiện, ngay cả rác rưởi anh ta tiện tay vứt bỏ cô cũng không bằng!”
Ở trong bóng tối ánh mắt Hoắc Vân Thâm lạnh như băng, cảm giác chán ghét và hận ý đối với người nhà họ Vân từ trong xương cốt đồng loạt xông lên. Anh động bước chân muốn kéo Ngôn Khanh về phía sau để bảo vệ.
Nhưng ngay sau đó, Ngôn Khanh bỗng nhiên mỉm cười.
Ánh nắng buổi sáng chiếu lên người cô lộ ra vẻ thanh tú sáng chói.
Cô chậm rì rì đi về trước mặt Vân Lăng, mặt mày tinh xảo như được họa ra, đôi môi đỏ cong thành độ cong tuyệt hảo, ngọt ngọt ngào ngào nói ——
“Tôi làm thế thân ở bên cạnh Hoắc tổng, tôi kiêu ngạo, tôi vui, tôi cảm thấy vinh hạnh.”
“Chỉ bằng cô,” Ngôn Khanh nâng cằm, cười khanh khách hỏi: “Quản được sao?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.