Đọc truyện Khanh khanh ta ta – Chương 11:
Chương 11
Khu vực ban giám khảo vẫn luôn yên tĩnh không tiếng động, hiện giờ dần dần được mở ra, ánh sáng dịu dàng tràn ra sau tấm rèm.
Đầu tiên là khu vực bên trái, thong thả xuất hiện logo của tập đoàn nổi tiếng, ngay sau đó tấm rèm phía trước được nâng lên lộ ra gương mặt trẻ trung của Tô tổng, anh cười nói: “Thật ngại quá, tôi muốn sử dụng quyền lợi của ban giám khảo, nếu chỉ có một người được xếp hạng A, tôi lựa chọn Ngôn Khanh.”
Khu vực phía bên phải tiếp tục rộng mở, Lâm tổng cũng cùng ý kiến với Tô tổng.
Tập thể đoàn cố vấn đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Loại trường hợp này không ai có thể dự đoán được, trước khi ghi hình ban tổ chức nghiêm khắc tuân thủ hiệp nghị bảo mật, không để lộ ra rốt cuộc ban giám khảo có thân phận gì, kết quả xuất hiện hai vị kim chủ này cũng đủ để ôm đùi rồi, người ở giữa……
Ngôn Khanh không biết Tô tổng và Lâm tổng, nhưng từ phản ứng của mọi người trong hội trường cô cũng ý thức được thân phận của hai người đó.
Cô không tự giác siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào vị trí chính giữa chưa vén rèm.
Ánh mắt lúc trước, loại cảm giác đặc thù thuộc về người nào đó ……
Cô hoảng hốt suy đoán.
Ngoài ra còn có danh tiếng của Hoắc thị.
Không…… có khả năng.
Tiếng microphone bật mở truyền ra tiếng vang rất nhỏ.
Trái tim Ngôn Khanh đập loạn nhịp, cô quên cả chớp mắt, nhìn chăm chú vào bức màn đang dần được vén lên, hốc mắt có chút cay cay.
Tấm rèm dần được kéo lên hiện ra hình dáng cao lớn của người đàn ông phía sau.
Gần như đồng thời, màn hình di động của Hoắc Vân Thâm không tiếng động sáng lên, là tin nhắn của Mẫn Kính: “Người tên Tống Tuyết Nhiên, có bằng chứng.”
Tống Tuyết Nhiên nhìn thì có vẻ sạch sẽ không lưu lại dấu vết, tất cả những người có địch ý đối với Ngôn Khanh thực sự coi cô là uy hiếp cũng chỉ có mấy người như vậy, với phần thể hiện trước mắt của Tống Tuyết Nhiên thì hoài nghi trên đầu cô ta cũng không hề kỳ lạ.
Cô ta đương nhiên sẽ không tự mình động thủ, người dựa hơi nịnh nọt cô ta là ai chỉ cần điều tra một chút liền biết, bất động thanh sắc gọi người ra cửa sau tra hỏi, thậm chí còn không cần nói nặng, vừa thấy trận thế như vậy cô ta đã sợ tới mức cung khai toàn bộ.
Hoắc Vân Thâm rũ mắt, trả lời Mẫn Kính: “Trực tiếp gửi chứng cứ cho ban cố vấn.”
Ngay sau đó, thân ảnh của anh hoàn toàn bại lộ trước toàn hội trường.
Sắc mặt Tống Tuyết Nhiên lập tức trắng bệch.
Toàn thể ban cố vấn khiếp sợ đứng bật dậy.
Trong số các thí sinh dự thi có người nhận ra anh, có người không nhận ra, rất nhiều biểu tình khác nhau, cho đến khi tiếng cảm thán kinh ngạc vang lên hết đợt này đến đợt khác: “Trời đất……”
Toàn thân Ngôn Khanh cứng đờ.
Bởi vì khoảng cách trên sân khấu nên cố nhìn bóng dáng Hoắc Vân Thâm từ mơ hồ trở nên rõ ràng.
Ánh đèn chiếu lên người anh, phác họa ra đường nét gương mặt lạnh lùng sắc bén.
Ngôn Khanh chỉ thấy bên tai nổ ầm ầm.
Đúng là anh……
Trên người Hạ Minh Cẩn đang làm người đại diện cho mấy sản phẩm của Hoắc thị, anh ta tận lực không lộ ra hoảng loạn, bảo trì sự bình tĩnh nói: “Xin mời Hoắc tổng đưa ra lời đánh giá dành cho các thí sinh.”
Hoắc…… Hoắc tổng sẽ lựa chọn Tống Tuyết Nhiên đi?
Tới lúc này đã không có ai dám khẳng định.
Không khí phảng phất như đọng lại, dường như sẽ bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
Giọng nói của Hoắc Vân Thâm ảm đạm lạnh lùng: “Đánh giá? Chờ đợi lời đánh giá của tôi còn không bằng để cho cô ấy hát thêm một bài.”
Ánh mắt anh khóa chặt hình bóng Ngôn Khanh, mở miệng chắc nịch: “Bông Gòn.”
Cả hội trường trở nên tĩnh mịch.
Ngôn Khanh không hiểu vì sao lại có chút nghẹn ngào: “Phải.”
Tống Tuyết Nhiên trừng lớn đôi mắt.
Ngữ khí Hoắc Vân Thâm chuyển sang vẻ nhu hòa, hàm chứa sự an ủi: “Có phải em muốn chân chính hát bài《 Ngủ ngon 》hay không?.”
Ngôn Khanh không xác định rõ tâm tình lúc này của mình, cô nói: “Phải.”
“Tốt” anh giơ tay: “Nhạc đệm.”
Ngôn Khanh quên mất đau đớn, gác lại mọi cảm xúc ra sau đầu, cô hoảng hốt cảm nhận được hai chữ “Hoắc thị” phía trước《 Thiếu Nữ Đỉnh Cao 》gắn lên người cô giống như một lá chắn bảo hộ.
Cô không phải F.
Cô còn có cơ hội thể hiện.
Ngôn Khanh điều chỉnh hơi thở, khi nhạc đệm quen thuộc vang lên, giọng hát được mở ra hoàn toàn, cảm xúc mà cô mang tới còn chân thật hơn bản audio trên mạng rất nhiều.
Ngủ ngon.
Em muốn tiến vào trong mộng của anh, nói với anh một tiếng ngủ ngon.
Hát xong lời một, tới lời hai cô chuyển sang âm vực cao hơn hẳn Tống Tuyết Nhiên, hoàn thành một cách hoàn mỹ không tì vết.
So sánh hai người với nhau, thậm chí không cần so sánh, người có lỗ tai đều hiểu được khoảng cách giữa Ngôn Khanh và Tống Tuyết Nhiên rõ ràng như thế nào.
Rất nhiều thí sinh bị giọng hát của cô cảm nhiễm, bất tri bất giác chảy nước mắt, phản ứng của ban cố vấn lại càng kích động hơn, Hạ Minh Cẩn hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ngôn Khanh là …… Bông Gòn?!”
Hai chân Tống Tuyết Nhiên nhũn ra, suýt chút nữa ngã khuỵu trên sân khấu.
Hầu kết Hoắc Vân Thâm lăn lộn đắng chát, anh nhìn thẳng về phía người con gái có giọng hát như phát ra ánh sáng trên sân khấu, trầm giọng hỏi: “Ngôn Khanh, chân trái có đau không?”
Lồng ngực Ngôn Khanh ong ong chấn động.
Anh nhẫn nại hỏi: “Bị thương đúng không?”
Đôi mắt Ngôn Khanh bất giác nóng lên, vì sao Hoắc Vân Thâm …… chuyện gì cũng biết.
Trong ban cố vấn có người hỏi: “Chân cô làm sao vậy ——”
Không đợi anh ta hỏi xong, nhân viên công tác sắc mặt ngưng trọng tiến vào, giao cho ban cố vấn một chiếc máy tính bảng. Trên màn hình là một đoạn video, sau khi click mở cô gái buộc tóc đuôi ngựa khóc sướt mướt kể lại quá trình bị Tống Tuyết Nhiên sai sử, khiến Ngôn Khanh bị thương, cùng với chứng cứ mà tự tay cô ta giao nộp.
Toàn hội trường ồ lên.
Rốt cuộc Âu Dương gom đủ dũng khí đứng lên lớn tiếng làm sáng tỏ: “Buổi sáng chân của Ngôn Khanh bị thương! Cô ấy không có lỗi sai mà căn bản bị người hãm hại! Hơn nữa ngoại trừ đoạn kết thúc quá đau không đứng được, cô ấy là một người mới chưa từng tiếp xúc với vũ đạo, nhưng lại có thể hoàn thành phần trình diễn một cách hoàn hảo như vậy còn chưa đủ sao?”
Một người cố vấn khác nói: “Ngôn Khanh, cô có thể cởi giày ra hay không?”
Ngôn Khanh mím môi, theo lời cong lưng xuống cởi giày ra, để lộ bàn chân quấn kín băng vải, bên ngoài đã có vết máu từ lòng bàn chân thấm ra, nhìn qua rất ghê người.
Hoắc Vân Thâm tận mắt nhìn thấy, hô hấp của anh đột nhiên tăng vọt, đáy mắt hiện ra sự cuồng loạn mất khống chế. Anh nắm chặt tay vịn, cố gắng giữ vững thái độ như người bình thường.
Anh mở miệng: “Năng lực của Ngôn Khanh không cần nghi ngờ, huống hồ phía trước năng lực còn có đạo đức làm người. Một thí sinh sử dụng thủ đoạn ti tiện ám hại người khác không có tư cách tham gia chương trình, càng không có tư cách đứng bên cạnh Ngôn Khanh.”
Ngón tay tái nhợt của anh đưa ra quyết định của Hoắc thị, anh nhìn chăm chú vào Ngôn Khanh, giọng nói khàn khàn:
“Ngôn Khanh, xứng đáng ngồi ở vị trí S.”
Buổi đánh giá đầu tiên kết thúc trong cảm xúc hỗn loạn.
Toàn thân Ngôn Khanh như muốn bốc cháy, bên tai cô vang lên các loại tạp âm gào thét, cô được mấy thí sinh tốt tính đỡ lên vị trí cao nhất.
Camera ở vây quanh cô, hình như có người hỏi cô suy nghĩ hiện tại.
Ngôn Khanh ăn ngay nói thật: “…… Miệng vết thương đau.”
Sau đó những người quay chụp xung quanh cô liền quyết đoán dừng lại, Ngôn Khanh rời khỏi hiện trường bằng cửa sau, bên tai nghe thấy Tô tổng Lâm tổng đang làm việc chăm chỉ, nhận xét về phần thể hiện của các thí sinh, còn lấy thân phận nhà tài trợ ra hứa hẹn sẽ cung cấp nguồn tài nguyên thương mại cho một số thí sinh.
Tuy nhiên Hoắc Vân Thâm không hề lên tiếng.
Ngôn Khanh hoa mắt chóng mặt đỡ tường đi ra ngoài, Mẫn Kính đã chờ sẵn ở hành lang, cách ăn mặc giống như nhân viên của nhà sản xuất. Vừa thấy cô xuất hiện liền nở nụ cười tiêu chuẩn: “Hoắc tổng không thể lập tức thoát thân, Ngôn tiểu thư đi tới phòng nghỉ cùng tôi trước, đợi anh ấy đuổi tới sẽ đi bệnh viện.”
Rõ ràng Ngôn Khanh không có cách nào cự tuyệt, không nói tới việc không biết trốn đi đâu, mà cho dù trốn rồi cũng sẽ bị Hoắc Vân Thâm tìm được.
Hơn nữa vừa rồi vừa gây ra chuyện náo loạn như vậy, cô thật sự muốn giáp mặt hỏi Hoắc tổng một chút: Có phải anh đối xử với cô quá mức không có điểm mấu chốt hay không, rốt cuộc phải lăn lộn như thế nào nữa mới cam tâm.
Sô pha trong phòng nghỉ vô cùng mềm mại, trà bánh trái cây đầy đủ mọi thứ, đều là những thứ cô thích ăn.
Ngôn Khanh ngũ vị tạp trần, xoa nhẹ gương mặt còn đang phát sốt, ngẩng đầu hỏi Mẫn Kính như phát tiết: “Tình huống bên Hoắc tổng nhà anh thế nào rồi? Anh ấy không biết thân phận của mình hay sao? Hay là Hoắc thị nhàn rỗi tới mức không cần đi làm? Vì sao anh ấy còn tham gia loại chương trình này, hơn nữa ở trước mặt mọi người……”
Trước mặt mọi người……
Không hề e dè mà che chở cô.
Thoạt nhìn giống như nói có sách mách có chứng đứng ra chủ trì công đạo, nhưng thân phận của anh vẫn còn đó, thái độ lại trịnh trọng như vậy, tất cả mọi người đều có thể nhận ra hàm ý không bình thường, anh đặc biệt tới chống lưng cho cô.
Mệt cho khuôn mặt lạnh lùng của anh, không ngờ có thể hạ mặt mũi tham gia loại chương trình này.
Mẫn Kính nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng một chút mới nói: “Ngôn tiểu thư, Thâm ca có tính cách gì chắc hẳn cô cũng hiểu biết ít nhiều. Tính tình anh ấy không tốt, không có kiên nhẫn giao tiếp với người khác, thói ở sạch sẽ, mặc dù chán ghét nhất là giới giải trí, bài xích việc xuất hiện trên truyền thông. Nhưng từ khi anh ấy cầm quyền Hoắc thị, đã không ít lần chấp nhận phỏng vấn, cô có biết vì sao hay không?”
Mẫn Kính cười nói: “Bởi vì anh ấy luôn tin tưởng Vân Khanh vẫn còn sống, vạn nhất cô ấy đang lưu lạc ở địa phương nào, không tìm thấy nhà, nói không chừng có thể nhận ra anh ấy trên TV hoặc trên mạng.”
Ngôn Khanh rũ mắt xuống.
Mẫn Kính lẳng lặng nói: “Cô cảm thấy với tính cách của anh ấy, anh ấy nguyện ý tự hạ thấp giá trị con người, cưỡng bách Tô tổng Lâm tổng tham gia, ngồi ở vị trí lơ lửng nguy hiểm lại oi bức trong vài giờ, để một đám phụ nữ không biết từ đâu ra tiến vào mắt? Chẳng qua là bởi vì cô nên anh ấy muốn che chở cho cô mà thôi.”
Ngôn Khanh há miệng định nói chuyện, nhưng rồi lại nuốt trở vào, lông mi ngăn cản ánh mắt, trái tim phảng phất như bị nước chanh vắt vào, vô cùng chua xót.
“Anh ấy vốn tính toán thu mua Truyền thông Thừa Phong nhưng lại sợ dọa đến cô, muốn để nhà sản xuất đặc biệt ưu đãi cô rồi lại sợ năng lực của cô bị xem nhẹ.” Mẫn Kính thở dài: “Anh ấy lo sợ quá nhiều cho nên dứt khoát tự mình tới đây. Anh ấy đã sớm phát hiện chân cô bị thương đồng thời có người cố ý nhằm vào cô, nếu lấy tác phong bình thường của anh ấy đáng lẽ sẽ trực tiếp cho dừng buổi ghi hình. Tuy nhiên anh ấy vẫn luôn nhẫn tới giờ phút cuối cùng, còn không phải vì muốn cho cô chứng minh năng lực của chính mình hay sao.”
Ngũ tạng của Ngôn Khanh đều bị nói đến ẩm ướt, chìm xuống nặng nề.
“Về việc công khai chống lưng cho cô,” Mẫn Kính buông tay, “Cô sợ mình bị người nghị luận sao? Nhưng cô thật sự không thể trách anh ấy, một là bởi vì anh ấy tận mắt nhìn thấy cô đổ máu, chịu không nổi, nhất định muốn nâng cô lên trước mặt những người khác. Hai là, anh ấy yêu cô đương nhiên sẽ chống lưng cho cô.”
Ngôn Khanh đỏ mặt kích động: “Người anh ấy yêu không phải tôi! Là Vân Khanh!”
Mẫn Kính vững vàng nói ra sự thật: “Đối với anh ấy mà nói, hai người là một.”
Ngôn Khanh vô lực nhắm mắt lại, tự hỏi chính mình.
Ngoại trừ thẹn thùng, oán trách anh vô pháp vô thiên đẩy cô lên nơi đầu sóng ngọn gió, chẳng lẽ lúc đó cảm giác xúc động không chiếm phần lớn hay sao?
Cô bị tính kế, chịu đựng đau đớn, không có ai muốn nghe cô nói thêm một câu, ngay cả quyền lợi hợp lý cũng bị tước đoạt. Chính Hoắc Vân Thâm là người thắp sáng ánh đèn, không quan tâm tới nhiều đôi mắt và máy quay như vậy, cho cô cảm nhận đủ bao dung, phát hiện chân cô bị thương còn đưa ra bằng chứng khẳng định tội danh của Tống Tuyết Nhiên.
Làm gì có ai không thích được bảo vệ.
Vứt bỏ mọi thứ băn khoăn, chẳng ai có thể kháng cự cảm giác làm tiểu công chúa được yêu thương và quý trọng.
Nhưng tất cả những thứ này đều thuộc về Vân Khanh, mỗi một hành động của Hoắc Vân Thâm đều không có bất cứ quan hệ gì với cô.
Cô phải luôn dặn dò bản thân, không thể dao động trước anh.
Ngôn Khanh không biết Mẫn Kính rời đi từ khi nào, tiếng đập cửa vang lên, cô nâng mắt, ngoài ý muốn phát hiện người tiến vào là Hạ Minh Cẩn, Hạ Minh Cẩn lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, kiểm tra vết thương trên chân cô.
Cô vội vàng co rụt lại, không để anh ta chạm vào: “Tôi không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Hạ Minh Cẩn thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh không biết em bị thương, lúc đầu cho em vị trí F cũng vì muốn những tập sau em có thể đảo ngược tình thế, anh muốn giúp em, không nghĩ tới……”
Anh ta giương mắt, hạ thấp âm lượng: “Em là người của Hoắc tổng.”
Ngôn Khanh nhịn không được xù lông: “Anh đừng nói bậy, sao tôi có thể là người của Hoắc tổng?”
Hạ Minh Cẩn do dự: “Anh ta đối xử với em không giống người thường……”
“Không giống người thường thì làm sao?” Ngôn Khanh hít một hơi thật sâu, vuốt tóc, ngồi thẳng dậy “Cho dù là loại quan hệ đó nhưng lời nói của Hoắc tổng là sự thật, không oan uổng bất cứ người nào, đúng không?”
Hạ Minh Cẩn cứng họng.
Anh ta nhìn nhìn Ngôn Khanh bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cảm giác nghi hoặc trong lòng càng ngày càng đậm.
Lời nói của Ngôn Khanh khiến anh ta suy nghĩ nhiều hơn, vốn dĩ cô rất khác với những cô gái khác trong giới giải trí, cũng không phải người có trình độ nghiệp dư bình thường. Từ lần gặp đầu tiên anh ta đã nhận ra điều đó, từng hành động giơ tay nhấc chân, từng nụ cười của cô đều toát ra vẻ cao quý được nuôi dưỡng từ trong xương, khó mà giả vờ được. Nếu nói cô là đại tiểu thư của một gia tộc nổi tiếng nào đó anh ta cũng tin tưởng.
Sự quan tâm của Hoắc tổng thể hiện một cách rõ ràng như vậy, tuyệt đối không đơn giản như lời cô nói, chẳng lẽ……
Cô và Hoắc thị đều là thế gia có giao tình với nhau?
Cũng không phải không thể.
Hạ Minh Cẩn thả nhẹ ngữ khí, nói sang chuyện khác: “Được, không nói tới chuyện này nữa, vì sao em lại đột nhiên về nước? Anh nhớ rõ tới mùa xuân mùa thu thân thể em sẽ yếu ớt, có chút suy nhược tinh thần, anh không yên lòng cho nên mỗi năm đều bớt thời giờ đi thăm em, năm nay cảm giác thế nào?”
Ngôn Khanh còn chưa kịp trả lời, cửa đã bị người từ bên ngoài “Phanh” một tiếng đẩy ra.
Hạ Minh Cẩn hoảng sợ, theo bản năng kéo ra khoảng cách với Ngôn Khanh để tránh tị hiềm, khi nhìn rõ người tới là ai, anh ta vội vàng đứng lên: “…… Hoắc tổng.”
Hoắc Vân Thâm mặc áo sơ mi trắng, tây trang cầm trong tay có chút nhăn nhúm.
“Đi ra ngoài.”
Hạ Minh Cẩn không dám nhiều lời, dùng ánh mắt ra hiệu với Ngôn Khanh sau đó lập tức thu liễm thần sắc rời đi. Hoắc Vân Thâm nhìn hết những hành động nhỏ này ở trong mắt, cơ mặt bên má ẩn ẩn có dấu hiệu căng thẳng.
Hạ Minh Cẩn vừa đi, Ngôn Khanh liền từ sô pha đứng dậy, điều chỉnh gương mặt sang trạng thái nghiêm túc nhất, đang định đặt câu hỏi với Hoắc Vân Thâm, anh đã nhanh chóng tiến lên khoác tây trang bên ngoài sườn xám của cô, cong gối trực tiếp bế người lên.
Lúc này Ngôn Khanh mới chú ý tới, phòng nghỉ nằm cuối hành lang tầng một, trên tường có một cánh cửa nhỏ dẫn ra bên ngoài. Hoắc Vân Thâm không nói lời nào, dùng một chân đá văng cánh cửa. Mẫn Kính đã đợi sẵn ở bên ngoài, kéo cửa chờ hai người bước lên.
Chiếc xe thương vụ di chuyển nhanh như chớp điện, rời khỏi sân sau tiến thẳng về phía bệnh viện.
Cảnh tượng trên đường phố bị bỏ lại phía sau, chân trái của Ngôn Khanh bị cưỡng chế nâng lên, đặt trên chiếc quần tây có giá trị xa xỉ của Hoắc Vân Thâm.
Cô có đầy một bụng lời nói muốn phát tiết với Hoắc Vân Thâm, nhưng lời vừa tới bên miệng liền đột ngột dừng lại, cổ họng trướng đau nói không nên lời.
Không phải cô không muốn nói mà Hoắc Vân Thâm đang không hề kiêng dè cong lưng xuống, tay nắm bàn chân bị thương của cô, bao chiếc băng gạc nhiễm đỏ vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng run rẩy, cẩn thận vuốt ve.