Đọc truyện Khanh Khanh Của Tôi – Chương 67
Edit: FlantySau khi nhận được sự đồng ý của Hoắc tổng, công ty trò chơi trực tuyến đã chọn cho Ngôn Khanh mỗi tạo hình một bức ảnh, đồng thời còn công bố thân phận người phát ngôn của cô lên Weibo, cũng thông báo trước rằng bài hát và MV quảng bá ít ngày nữa sẽ online.
Việc liên quan đến Ngôn Khanh, chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều có thể trở thành tiêu điểm.
Làm người đại diện, Lâm Uyển thường xuyên vui mừng vì tiết kiệm được một khoản tiền mua thuỷ quân và hot search.
Loại thể chất tự mang nhiệt độ thế này bị không ít nữ minh trong giới hận đến ngứa răng.
Các tài khoản tiếp thị lớn đương nhiên không cam lòng yếu thế, trong lúc nhất thời bình luận toàn là tiểu công chúa, số lượng bình luận cũng tăng lên trông thấy, fans tăng vọt, và phần tử bôi đen thì chưa bao giờ đến trễ.
“Mẹ của tôi ơi mặc cổ trang cũng có thể thành tiên thế này?! Chết mất, tôi cho rằng tránh được Khanh ca sĩ tài năng, không bôi đen cô ấy là tôi nhân từ, ai ngờ bị Khanh cổ trang bắn trúng ngay hồng tâm?! Giờ khen ngợi có kịp không!”
“Oaaaa cổ kim năm ngàn năm không góc chết hoan nghênh Khanh Bảo gia nhập cổ phần, không lỗ đâu!”
“Nữ thần cổ trang! Muốn tắm trong đôi mắt trong veo của tiểu tỷ tỷ!”
“Thôi đi, đẹp có lợi ích gì? Nói đến cùng vẫn là đồ chơi bên cạnh Hoắc tổng, dựa vào khuôn mặt làm người thay thế thôi.”
“Đúng đó, chờ ngày nào đó Hoắc tổng mệt mỏi, hoặc là Ngôn Khanh cậy sủng sinh kiêu lên mặt, chờ bị thất sủng đi, rồi làm gì còn tài nguyên nào cho cô ta nữa, đoán chắc là bị cả giới phong sát.”
“@Hôm nay vợ chồng thâm tình ly hôn chưa, tôi thấy kì lạ thật, vì sao hai người họ còn chưa ly hôn!”
“Còn nữa, fans hâm mộ cũng đừng có mà dùng hình ảnh chỉnh sửa rồi thổi cô ta thành nữ thần cổ trang, một tấm ảnh thật cũng không có, nữ thần nào tốt như vậy?”
Trên Weibo nháo nhào túi bụi, Lâm Uyển ở phía sau chú ý, đang lo lắng không biết có nên can thiệp hướng gió dư luận một chút hay không thì tài khoản chính thức của Hoắc Vân Thâm online mà không hề báo trước.
Anh đăng chín tấm ảnh do chính tay mình chụp cùng với lời tóm tắt ngắn gọn, còn đính kèm một video ngắn.
Tiểu công chúa mặc trang phục biểu diễn, từ thiếu nữ trong sáng đến cô vợ đẹp mất nước, dưới ống kính của anh, cô trông càng có vẻ xinh đẹp hơn người.
Trong video ngắn, cô xoay làn váy, anh thấp giọng gọi một tiếng “Nương tử”.
Giọng người đàn ông vốn từ tính lạnh lùng, vừa gọi hai chữ lưu luyến, hết sức cào tim người ta, kích thích đến độ toàn mạng xã hội ngao ngao gọi bậy.
Ảnh thật? Anh đăng.
Hủy CP? Nằm mơ.
Fans CP vợ chồng thâm tình như thể được cầm thánh chỉ của Hoàng Thượng, còn hưng phấn hơn cả fans Ngôn Khanh, đánh đủ máu gà.
“Cầu Hoắc Vân Thâm gì được nấy! Mỗi lần đều không cần fans nhọc lòng, tự mình ra mặt phơi bày sự thật!”
“Mẹ kiếp, cho dù cuối cùng ly hôn tôi cũng chấp nhận! Ngọt ngào này độc nhất giới giải trí, không gì có thể thay thế! Ông đây tôn trọng!”
“Thế thân hả, thế thân có gì không tốt?”
Ngôn Khanh đã sớm tẩy trang, cô nằm trên giường lướt di động, túm Hoắc Vân Thâm bên cạnh, không hiểu liền hỏi: “Vì sao đều nói em là thế thân?”
Hoắc Vân Thâm rút di động của cô ra, kiểu trí nhớ bạn học nhỏ thế này không thích hợp học người lớn lướt mạng.
Anh che mắt cô, thấp giọng dỗ dành: “Chính em yêu cầu.
Hiện tại, bạn học nhỏ nên đi ngủ.”
Ngôn Khanh cầu xin: “Cho em xem hai chương tiểu thuyết —”
Hoắc Vân Thâm quét mắt, trên giao diện là cái gì mà tổng tài bá đạo và thư ký xinh đẹp, trước đó Hứa Mạt Hàm gửi tới cho cô đọc giải buồn.
Anh cười khẽ, xoa bóp mặt cô, chờ cô xem xong hai chương, đúng giờ tắt đèn.
Dường như cũng giống những buổi tối trước, Ngôn Khanh cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sáng sớm hôm sau tỉnh lại, sau khi dung nạp xong lượng tin tức cơ bản, phản ứng của cô khiến Hoắc Vân Thâm hoang mang đến vài phút mà chưa kịp tiếp nhận.
“Anh anh anh… anh coi tôi là thế thân còn chưa tính! Sao có thể thẳng thừng kéo về nhà ngủ! Tốt xấu gì tôi cũng là thư ký của anh, anh khiến tôi mất trí nhớ, tôi phải làm sao bây giờ?!”
Biểu cảm của cô gái nhỏ cực kỳ nghiêm túc, cắn môi lòng đầy căm phẫn, mặt còn hơi hồng, nắm chăn che lại thân thể.
Sau khi sững sờ qua đi, Hoắc Vân Thâm nhớ tới lời bác sĩ Hà dặn dò lúc trước, nói chờ đến khi phu nhân thích ứng xong, nói không chừng sẽ tự vẽ ra cốt truyện có liên quan đến.
Kết quả, hôm nay là ngày đầu tiên tiểu ngốc tử học được cách suy nghĩ viển vông, nguyên nhân là do mấy từ ngữ mấu chốt trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo trước khi ngủ?
Hoắc Vân Thâm hoàn hồn, không sửa cho đúng, nhướng mày với vẻ vô cùng phối hợp, hỏi ngược lại, còn thuận tiện hạ người xuống: “Ngủ thế nào? Không phải em chủ động sao?”
“Tôi chủ động?!” Vẻ mặt Ngôn Khanh đúng kiểu OMG, tình cảm trước khi cô mất trí nhớ mãnh liệt như vậy hả, “Ông chủ, anh lừa tôi đúng không!”
Hoắc Vân Thâm cúi người qua, môi tới gần cô, hơi thở nóng bỏng phả vào chóp mũi cô.
Nhìn làn da trắng nõn của Ngôn Khanh, anh cam tâm tình nguyện tiến vào nhân vật, giúp cô bỏ thêm chi tiết vào cốt truyện, cười đảo khách thành chủ: “Tối hôm qua là ai, chân quấn lấy anh không buông, eo mềm như bông, hơn nửa đêm còn luyến tiếc không muốn ngủ.
Sao nào, bởi vì mất trí nhớ, không muốn phụ trách với anh?”
Ngôn Khanh khiếp sợ trừng mắt nhìn anh, sau một lúc lâu mới yếu ớt mở miệng, không tự tin hỏi: “Cái đó, anh, còn cần tôi phụ trách anh à?”
Sau dăm ba câu lừa thư ký nhỏ chịu trách nhiệm với mình, Hoắc Vân Thâm bớt thời gian liên hệ bác sĩ Hà, khuôn mặt không còn ý cười, lạnh giọng thuật lại sự việc bất thường sáng nay.
Bác sĩ Hà thở dài: “Hoắc tổng, hôm nay là ngày thứ 15, sức chịu đựng của phu nhân vẫn luôn tiêu hao, ở cô ấy xuất hiện nhiều mảnh nhỏ ý thức lẫn lộn, đó chính là biểu hiện cho sự suy sụp dần về tinh thần, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm, cậu đừng cứng nhắc thay đổi cô ấy, coi như đang chơi cùng cô ấy đi.”
Có chút lời anh ta chưa nói, tin Hoắc tổng có thể hiểu.
Chơi kiểu này cũng có giới hạn, mỗi một lần đều là đếm ngược.
Hoắc Vân Thâm còn chưa kết thúc cuộc điện thoại, Ngôn Khanh trang điểm thỏa đáng xong liền tự tìm một bộ váy đẹp đẽ để mặc vào, cốt truyện cũng được đắp nặn rất đầy đủ, rụt rè gõ cửa: “Ông chủ, nếu chuyện đã xảy ra, tôi có thể cân nhắc duy trì mối quan hệ này với anh, nhưng đây là việc tư, ban ngày vẫn phải đi làm chứ? Khi nào thì đến công ty?”
Đây là một cô thư ký nhỏ đặc biệt chuyên nghiệp.
Hoắc Vân Thâm cất di động, quay người nhìn cô.
Rất đẹp, thư ký xoã mái tóc dài, dáng người lồi lõm được váy áo quấn lấy, đôi môi được trang điểm đỏ mọng, sợ người khác không biết cô nóng bỏng quyến rũ nhường nào.
Đi làm?
Ngược lại anh còn muốn đến văn phòng để “ở trên” cô.
Hoắc Vân Thâm mím môi mỏng thành một đường thẳng, đi về phía cô, nắm cổ tay cô xuống tầng, khoác áo mình lên người cô, bao bọc cô kín mít, rồi lạnh nhạt nói: “Đi, đi làm.”
Hai mươi mấy ngày yên lặng, anh chờ không kịp, tình trạng của Khanh Khanh cần phải giành giật từng giây, anh cần đến Hoắc thị cho Hoắc Lâm Xuyên một chất xúc tác.
Hoắc Vân Thâm cố ý mặc kệ hình tượng, tây trang cũng không mặc, chỉ mặc một cái áo sơ mi, ống tay áo xắn lên, cổ áo tùy ý cởi bỏ, trên khuôn mặt lạnh nhạt ngưng tụ cảm giác tinh thần suy sụp, khiến lái xe Mẫn Kính giật nảy mình, dọc đường đi còn không dám thở mạnh, lặng lẽ đánh giá qua kính chiếu hậu.
Trạng thái này của Thâm ca, giống như trở về hai ngày phu nhân xảy ra chuyện.
Ngôn Khanh cũng ở trong bóng tối lén lút ngắm anh, biểu cảm dục cầu bất mãn của ông chủ… chẳng lẽ do tối hôm qua cô làm không tốt?!
Lúc xe đến toà trụ sở Hoắc thị, Hoắc Vân Thâm dặn Mẫn Kính đi cửa chính mà không vào gara ngầm.
Sau khi xe dừng lại, anh nắm tay Ngôn Khanh: “Để Mẫn Kính dẫn em, lên văn phòng chờ anh.”
Sự chán nản ủ dột của anh trong lúc nhất thời chưa thể thu liễm hoàn toàn đối với cô, khiến Ngôn Khanh càng kiên định với suy nghĩ của mình.
Cô chớp chớp mắt, không khỏi dán sát gần, thì thầm mềm mỏng: “Ông chủ, anh đừng như vậy, chờ buổi tối bận rộn xong… tôi lại chịu trách nhiệm với anh.”
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm giật giật, anh không thể kiềm chế sức lực mà nắm cô chặt hơn.
Nhìn theo Ngôn Khanh đi vào cửa kính xoay tròn xong, Hoắc Vân Thâm mới xuống xe, nhìn chằm chằm bóng dáng cô đã biến mất, nhanh chân đuổi theo, làm ra vẻ bị cô vứt bỏ ở trong xe.
Lúc sắp bước vào toà nhà lớn, anh dừng lại.
Cách đây mấy tháng, anh vẫn nhớ rõ mùa đông khi đứng ở cùng vị trí này, từng cảm nhận được một tầm mắt bén nhọn nhìn qua, nhưng lúc ấy ngựa xe như nước, liền gác sang một bên.
Hiện giờ tầm mắt kia, lại một lần dừng trên lưng anh.
Là ai, không cần nói cũng biết.
Hoắc Vân Thâm đối mặt với cửa kính, khóe môi cong cong, đầu cũng không quay lại.
Hoắc Lâm Xuyên ở đây mới tốt, tốt nhất là nhìn chằm chằm đến chết đi, rồi sớm thực hiện lý tưởng trả thù của anh ta, để Khanh Khanh khôi phục lại.
Hoắc Vân Thâm rất ít khi đi dạo ở đại sảnh tập đoàn, hôm nay đặc biệt đi ngang qua, những người từng nhìn thấy anh liền sợ hãi, trải qua thời gian này, đều nổi lên cảm giác vi diệu, cho rằng anh lạc lối vì tình, sắp bị hội đồng quản trị buộc tội xuống đài, chỉ vì thói quen cúi đầu mấy năm nay nên không dám lỗ mãng với anh.
Đi thang máy tới tầng cao nhất, thư ký nhỏ của anh đang chờ trong văn phòng.
Vừa thấy anh tới, đôi môi đỏ mọng căng ra: “Vì sao trong phòng thư ký không có chỗ của tôi?”
Hoắc Vân Thâm cười nhạt, không nói gì, khớp xương ngón trỏ dựng thẳng lên, “xuỵt” một cái với cô.
Cửa lớn văn phòng khép hờ, không bao lâu, di động anh lại lần nữa nhận được tin nhắn chứa video ba năm trước đây.
Hoắc Lâm Xuyên tận mắt thấy anh chật vật, quả nhiên đúng lúc anh ta đến đổ thêm dầu vào lửa.
Hoắc Vân Thâm nghiêng đầu nhìn Ngôn Khanh, yên lặng nâng tay lên, che lỗ tai cô lại, Ngôn Khanh ngoan ngoãn làm theo.
Ngay tại thời khắc che kín cho cô xong, anh đột nhiên ném điện thoại xuống đất, “rầm” một tiếng cực lớn, màn hình chia năm xẻ bảy, mảnh kính bay ra cửa, lọt ra ngoài hành lang.
Bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân dồn dập chạy tới.
Hoắc Vân Thâm kịp thời ấn điều khiển từ xa, cửa lớn đóng khóa, ngoại trừ mấy mảnh vỡ còn sót lại bên ngoài, ngăn cách hết tất cả tầm mắt và tiếng ồn.
Không được bao lâu, trên dưới toàn bộ tập đoàn đều biết thái độ Hoắc tổng khác thường, cảm xúc mất khống chế, tức giận mà làm ra hành vi quá khích.
Anh không hề kiên cố không phá vỡ nổi, hiện tại anh chỉ là một kẻ điên sắp suy sụp, đủ để Hoắc Lâm Xuyên đã ghiền, đẩy nhanh tốc độ bước cuối cùng.
Anh gấp không chờ nổi, muốn chữa khỏi “cái chết” cho Khanh Khanh.
Tim Ngôn Khanh lên tới cổ họng, liên tục xác định âm thanh trong văn phòng sẽ không truyền ra ngoài, mới khó hiểu hỏi: “Ông chủ anh làm gì thế?”
Hoắc Vân Thâm chăm chú nhìn cô, vẻ thâm trầm u ám dần trút bỏ, cách ăn mặc lười biếng làm nổi bật sự ngỗ ngược hào sảng thời thiếu niên, anh hạ rèm cửa xuống, mở đèn lên.
Văn phòng to như vậy biến thành một toà nhà riêng tư không ai có thể thăm dò.
Không khí đông đặc khó tả.
Ngôn Khanh không tự chủ được nuốt nước miếng, lòng bàn tay nắm chặt không hiểu sao lại khô nóng.
“Anh, anh uống cà phê không…”
Cô tận lực tìm đề tài.
Hoắc Vân Thâm cười như không cười, đôi mắt đen láy đóng đinh trên người cô, ánh mắt từ gương mặt phiếm hồng sang vành tai, mơn trớn vòng ngực và eo cô, giọng anh hơi khàn: “Muốn uống chút ngọt.”
Ngôn Khanh gần là bị anh đảo qua đảo lại như vậy, trên làn da như có luồng điện nhỏ châm chích, bản năng thân thể trào ra cảm giác ngứa ngáy.
Tình huống… gì đây.
Cô tới làm việc, sao lại… giống rơi vào miệng hổ.
Trong ngực Hoắc Vân Thâm có ngọn lửa hừng hực, ký ức của Khanh Khanh quá thuần khiết, cho dù gian nan thế nào, anh đều kìm nén xúc động, tối đa chỉ là hôn cô mà thôi.
Giờ ngược lại cô tự tạo ra một thân phận thích hợp cho anh làm càn.
Những nhiệt huyết bị kìm nén đó, mỗi khi nhìn cô, anh đều muốn ôm chặt, mút mát, liếm láp, rốt cuộc anh cũng tìm được lối thoát để tuỳ ý trút bỏ.
Ngôn Khanh đi đến khu đồ uống, ngón tay cũng nóng bỏng, cô hơi vội vàng tìm cái gì đó ngọt ngọt.
Cô mới vừa đụng tới nước trái cây, eo đã bị một đôi tay ôm chặt từ sau lưng.
Tất cả nhiệt ý cuồn cuộn tựa như đều tìm được gốc rễ của nó vào thời khắc này.
Ngôn Khanh không rảnh để tự hỏi đoạn tình yêu văn phòng này rốt cuộc lãng mạn đến đâu, cô không chịu khống chế mà xoay người lại, năm ngón tay người đàn ông xuyên qua mái tóc dài, nâng gáy cô lên, môi cũng theo sát áp xuống.
Ngôn Khanh quên nhắm mắt, môi lưỡi bị anh nhiệt tình công chiếm, tiếng nước triền miên, cô bình tĩnh đón nhận đôi mắt đen đầy tính xâm lược.
“Uống được rồi, ngọt.” Anh khàn giọng, lòng bàn tay vuốt ve mi mắt cô, “Nghe ông chủ nói, hôn môi phải nhắm mắt lại.”
Khi Ngôn Khanh rũ mắt xuống, cô bị bế lên không trung, sau vào bước xóc nảy, thì ngồi trên bàn làm việc to rộng.
Trong tầm tay là công việc nghiêm túc cẩn trọng nhất của anh.
Nhưng giờ khắc này, anh chen vào giữa hai đầu gối cô, nói bên tai cô: “Phòng thư ký không có vị trí của em, là bởi vì anh muốn cưới em làm phu nhân.”
“Cho nên,” Đầu lưỡi ướt át lướt qua, “anh không muốn chờ buổi tối, có thể mời em chịu trách nhiệm với anh trước được không?”
Sự bình tĩnh của Ngôn Khanh hoàn toàn biến mất trong chớp mắt, không hiểu sao tình yêu văn phòng của cô với ông chủ trong nháy mắt đã tiến bộ vượt bậc, trở thành văn phòng không thể mở miệng.avi[1].
[1] Định dạng avi là định dạng video.
Đêm đó Hoắc Vân Thâm đưa thư ký nhỏ về nhà, trước khi ngủ cố ý xoá hết mấy cuốn tiểu thuyết kỳ lạ mà Hứa Mạt Hàm chia sẻ cho cô.
Anh hài lòng và thỏa mãn, nhưng thứ này thật sự độc hại đối với tinh thần khoẻ mạnh của Khanh Khanh.
Hoắc Vân Thâm kiên nhẫn kể chuyện cho Khanh Khanh, chọn những chuyện cô thích nghe, cảm thấy hứng thú, tự cho là sáng mai có thể thu hoạch được một cốt truyện bình thường mà đáng yêu.
Trăm triệu lần không ngờ, Ngôn Khanh liếc mắt nhìn di động ngay lúc anh tắt đèn.
Không biết cái APP quỷ gì nhảy lên một tin tức tầm phào, rằng phú bà nào đó đi hội sở nổi tiếng ném tiền để tổ chức sinh nhật xa hoa cho “vịt con” bà ta bao nuôi.
Sau đó trời sáng, sau khi Ngôn Khanh biết được mình mất trí nhớ, đôi mắt đầy hơi nước đánh giá Hoắc Vân Thâm từ đầu đến chân, trái tim nhảy thình thịch, thật cẩn thận hỏi: “Ngại quá tôi quên mất… bao cái người cấp bậc như anh, có phải đặc biệt đắt không?”
Hoắc Vân Thâm trầm mặc vài giây, tức cười.
Anh sờ lên cúc áo của mình, không chút do dự cởi bỏ, ném áo sang một bên.
“Đắt, vì không để tiền của em thâm hụt, chúng ta lại làm vài lần.”.