Khanh Khanh Của Tôi

Chương 6


Đọc truyện Khanh Khanh Của Tôi – Chương 6


Edit: FlantyChiếc xe thương vụ rời khỏi gara, lái thẳng đến một khu biệt thự cách đó không xa.

Sau khi rẽ vào con đường rợp bóng cây, xe dừng lại trước cửa toà nhà trong cùng.
Các bác sĩ và y tá chuyên nghiệp đã sớm đợi sẵn ở đó.

Thấy xe tới, họ khom lưng cúi đầu, không dám ngó loạn, chờ Hoắc tổng đặt người trên xe lên giường bệnh.
Hoắc Vân Thâm nhìn cũng chẳng nhìn.

Anh ôm Ngôn Khanh bước thẳng vào cửa, đi thang máy lên tầng cao nhất, đồng thời cũng trầm giọng nói với người đàn ông mặc áo khoác trắng: “Cô ấy đang hôn mê, đừng đánh thức cô ấy.”
Bác sĩ Hà gật đầu, thuận thế muốn nhận lấy người, nhưng đôi mắt Hoắc Vân Thâm sắc bén, tính công kích và cảnh cáo không thể che lấp.
Bác sĩ Hà lùi bước.
Lúc anh ta biết Hoắc tổng tìm được người yêu đã mất của mình và muốn đến đây làm kiểm tra thì rất khiếp sợ, nhưng anh ta vẫn chưa cảm nhận được điều đó một cách trực tiếp.

Đến tận giờ phút này, khi thấy thái độ của Hoắc tổng, anh ta mới thực sự nhận ra cô gái này quan trọng tới trình độ nào.
“Vậy chúng ta kiểm tra thân thể và tình hình sức khoẻ của cô ấy trước để xác định xem có phải cô ấy từng bị tai nạn hay không, sau đó tập trung kiểm tra não bộ.”
Cánh tay Hoắc Vân Thâm ổn định, Ngôn Khanh được bảo vệ chắc chắn: “Quá trình tuỳ anh, tôi ở bên cô ấy.”
Bác sĩ Hà vừa định gọi y tá đến, nghe anh nói vậy thì ngậm miệng thở dài, rồi quay đầu tìm thuốc dạ dày: “Coi sắc mặt cậu không đúng lắm, lại đau dạ dày hả? Uống thuốc trước đã, bằng không sợ là cậu không chống đỡ được đến lúc kết thúc.”
Năm ngoái, đối với những người bên ngoài thì anh ta trở thành bác sĩ được chỉ định đặc biệt của Hoắc tổng, chịu trách nhiệm giúp Hoắc tổng an thần, nhưng trên thực tế lại ở sau lưng làm tất tần tật mọi chuyện.
Ở bên ngoài, anh ta là chuyên gia thần kinh não, thành quả không ít, giải thưởng lớn vô số, nhưng lĩnh vực nghiên cứu thực sự lại là sự phát triển của não bộ.

Nói trắng ra là giống như trong phim điện ảnh, cái loại thôi miên ám chỉ, bao phủ và cấy ghép ký ức.

Nghe thì có vẻ rất hư cấu, nhưng anh ta lại là người có thẩm quyền trong ngành, thậm chí còn trợ giúp cảnh sát phá được kha khá vụ án lớn.
Nhưng từ khi theo Hoắc tổng, anh ta nghiễm nhiên biến thành bác sĩ gia đình, không chỉ phụ trách duy trì cho tinh thần Hoắc tổng không sụp đổ, mà còn phải lo lắng về chứng đau đầu và đau dạ dày của anh nữa.
“Ít nói nhảm, nhanh lên,” Hoắc Vân Thâm không kiên nhẫn, “phải có kết luận trước khi cô ấy tỉnh lại, đừng để cô ấy sợ.”
Ký ức của Khanh Khanh bị bóp méo, rất có khả năng cô không hề hay biết về những tổn thương thân thể mà cô từng gánh chịu.

Anh muốn chắc chắn cô khoẻ mạnh, với cả… khiến cô nhớ lại anh.
Toà nhà của bác sĩ Hà là một bệnh viện thu nhỏ, các thiết bị chữa bệnh tiên tiến cái gì cần có cũng có, kết quả kiểm tra có thể đưa ra bất cứ lúc nào.
Nửa giờ sau, Hoắc Vân Thâm đặt Ngôn Khanh lên ghế nằm để kiểm tra não bộ, nghe bác sĩ Hà tuyên bố kết luận: “Khả năng người bệnh gặp tai nạn lớn về cơ bản là bằng không, không có chấn thương nghiêm trọng, toàn bộ xương trên cơ thể vẫn còn nguyên vẹn.

Có lẽ năm đó cô ấy không ở trên máy bay tư nhân cùng với Vân Thành Trạch, mà có chuyện khác đã xảy ra.”
Hoắc Vân Thâm nắm tay Ngôn Khanh, quanh người là hơi thở đè nén.
Bác sĩ Hà lật tiếp báo cáo: “Điều quan trọng là ở đây, tôi phát hiện được dấu vết rất nhỏ của việc dùng thuốc trong máu cô ấy.

Nếu qua vài tháng nữa, những dấu vết này có thể đã biến mất.

Đó là một loại thuốc thần kinh khá hiếm, bình thường không được dùng để điều trị mà chỉ dành riêng cho mục đích đặc biệt, ví dụ như —”
Anh hít vào một hơi, tầm mắt chuyển về phía thiết bị nghiên cứu não bộ xung quanh Ngôn Khanh.
“Ví dụ như, nhằm can thiệp vào bộ nhớ não của con người.”
Bác sĩ Hà ngồi ở vị trí khám và chữa bệnh, thận trọng hỏi: “Hoắc tổng, chúng ta bắt đầu chứ? Tôi sẽ tiến hành từng bước một, sử dụng ám thị thôi miên cùng với các loại thiết bị để thử đánh thức ký ức chân thật của Vân tiểu thư, nhưng xác suất thành công chưa rõ.”
Hoắc Vân Thâm vuốt tóc Ngôn Khanh, ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc ghế nằm của cô: “Nếu cô ấy có bất cứ điều gì không thoải mái, lập tức dừng lại.”
Đầu tiên, bác sĩ Hà tiêm cho Ngôn Khanh một liều thuốc an thần để bảo đảm rằng cô sẽ không tỉnh dậy trong suốt quá trình.

Tiếp theo, dưới cái nhìn có thể ăn thịt người của Hoắc Vân Thâm, anh ta đeo cho cô một thiết bị từ tính rồi bắt đầu tiến hành theo các bước.
Lông mi Ngôn Khanh khẽ run rẩy, vầng trán thấm đẫm mồ hôi, cơ thể bất giác giãy giụa vài cái.
Hoắc Vân Thâm nắm chặt mười ngón tay dần dần mướt mồ hôi của cô, đôi mắt căng đến phát đau.
Bác sĩ Hà nhíu mày, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

Hoắc Vân Thâm không thể lên tiếng quấy rầy.


Ngay khi ngực anh buồn bực đến mức muốn nổ tung, Ngôn Khanh đột nhiên mở mắt, đôi mắt không có tiêu cự mông lung nhìn anh.

Môi cô ngập ngừng hồi lâu, giọng nói mềm mại lại không muốn xa rời: “Vân Thâm…”
Giống y hệt như vô số lần trong giấc mơ lúc nửa đêm, cô đứng ở nơi xa không thể với tới nhẹ nhàng mở miệng gọi tên anh.
Nước mắt Hoắc Vân Thâm tràn mi.
Nhưng chỉ có tiếng này.
Đôi mắt Ngôn Khanh một lần nữa nhắm lại, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, toàn thân nóng đến dị thường, cô khó chịu than nhẹ.
Hoắc Vân Thâm nóng nảy, anh ra lệnh bắt buộc bác sĩ Hà phải dừng tay.

Bác sĩ Hà cũng thật sự tới cực hạn rồi, biểu cảm phức tạp, anh ta làm chậm dần dần cho đến khi chấm dứt hoàn toàn, dỡ tất cả thiết bị xuống cho Ngôn Khanh.
Không đợi Hoắc tổng đặt câu hỏi, anh ta đã chủ động nói: “Thật xin lỗi.”
Gân xanh trên thái dương Hoắc Vân Thâm phồng lên: “Nói!”
“Trong phạm vi an toàn, tôi có thể chạm đến đến ký ức thật sự, chỉ có khoảnh khắc vừa rồi.”
“Tôi có thể khẳng định, ý chí của Vân tiểu thư rất mạnh mẽ, không dễ dàng bị quấy nhiễu, nhưng cũng bởi vì ý chí mạnh mẽ mà cô ấy đã phải chịu nỗi thống khổ rất lớn khi bị cấy ghép ký ức mới.”
Hoắc Vân Thâm ôm chặt lấy Ngôn Khanh đang ướt đẫm, gằn từng chữ: “Tiếp tục nói!”
“Người có năng lực làm được điều này, địa vị chắc chắn không thấp.

Sau khi ký ức của Vân tiểu thư được thành lập một cách thô bạo, trạng thái tinh thần cô ấy đã ở bên bờ vực nguy hiểm, giống như bị mài mòn chỉ còn sót lại một tầng màng mỏng, thoạt nhìn bình thường, nhưng rất có thể sẽ sụp đổ dưới bất kỳ kích thích mạnh mẽ nào.”
“Chuỗi ký ức của cô ấy cũng không phải không có điểm đáng ngờ.

Đối với sự xuất hiện của cậu, theo lý thuyết thì cô ấy cũng nên ôm chút nghi hoặc.”
“Nhưng thực tế là bộ não của con người có chức năng tự bảo vệ.

Khi nó phát giác thấy tinh thần ở trạng thái cực kỳ yếu ớt, nó sẽ tự động hoàn thiện các điểm đáng ngờ một cách tương đối logic, đồng thời cũng bài xích những thứ đi chệch khỏi bộ nhớ hiện có theo bản năng.”
“Bởi vì cô ấy quá đau đớn, không thể chịu đựng nổi sự sụp đổ mới và xây dựng lại lần nữa.

Có đôi khi không phải cô ấy không hoài nghi, mà là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể đã thúc đẩy cô ấy chối bỏ những nghi ngờ từ gốc rễ.

Đây đều không phải xuất phát từ sự chủ động của cô ấy, không thể trách cô ấy được.”
Mãi lâu sau đó Hoắc Vân Thâm vẫn không nói gì, anh chỉ ôm lấy Ngôn Khanh, vỗ nhẹ lên tấm lưng mỏng manh của cô.
Cô gầy thành một cục nhỏ, làm ổ trong ngực anh, yếu ớt mềm mại.

Anh từng nói sẽ bảo vệ cô cả đời, không ai có thể làm tổn thương đến cô, nhưng anh lại đánh mất cô quá lâu như vậy.
Lúc cô chịu khổ, lúc sự sống và cái chết bị treo trên một sợi dây, cô chỉ có một mình.
Khuôn mặt Hoắc Vân Thâm chôn vùi trong bóng tối, run rẩy nói: “Còn nữa không.”
Bác sĩ Hà nuốt nước miếng: “Hoắc tổng, nếu cậu cho phép, tôi có thể thử lại mà không ngừng giữa chừng, có lẽ có thể bức cô ấy nhớ tới.”
“Có lẽ?”
“Đúng, không phải trong phạm vi an toàn, có khả năng khiến cho tinh thần cô ấy hỗn loạn, tạo ra hậu quả không thể khắc phục được, nhưng nếu muốn cô ấy nhớ lại bây giờ thì phải chấp nhận rủi ro.”
Hoắc Vân Thâm nói như chém đinh chặt sắt: “Tôi không cho phép.”
Bác sĩ Hà gật đầu: “Tôi xin lỗi, trước mắt kỹ thuật chữa bệnh còn chưa đạt được tới trình độ Vân tiểu thư cần.

Nếu cậu từ chối, về sau chỉ có thể dựa vào bản thân cậu dần dần thẩm thấu, khiến cô ấy chủ động nhớ từng chút một, chờ cho đến lúc những mảnh ký ức nhỏ này tích tụ đủ, nói không chừng sẽ xuất hiện kỳ tích, cô ấy có thể dựa vào chính bản thân mà khôi phục ký ức.

Hãy nhớ, phải kiên nhẫn, tuyệt đối không thể kích thích mạnh mẽ.”
“Hoắc tổng, cậu phải biết rằng, tỷ lệ thành công vô cùng thấp.”
Hoắc Vân Thâm cẩn thận dùng chăn quấn Ngôn Khanh thật kỹ, sau đó bế cô lên khỏi ghế nằm.
Tròng mắt anh đen nhánh, anh nói: “Tôi có thể chờ.”
Ba năm có thể chờ, cả đời cũng có thể chờ.
Chỉ cần Khanh Khanh tồn tại, anh nhìn được, chạm đến được đến, thế là đủ rồi.
Hoắc Vân Thâm đưa Ngôn Khanh trở lại trên xe, kéo tấm rèm che nắng xuống, ôm lấy cô ngồi ở góc tối tăm nhất.

Bên ngoài gió lớn vẫn thổi, thổi đến mức cả thế giới gào thét.
Nhưng trong lòng anh lại vô cùng yên tĩnh.
“Khanh Khanh, về sau không có đau khổ nữa,” Gương mặt anh dán lên trán cô, thấp giọng nói, “anh sẽ lấy mạng mình để bảo vệ em thật tốt.

Có anh ở đây, ai cũng không thể bắt nạt em.

Em muốn, anh đều cho em.”
Mẫn Kính nhận lệnh đi mua đồ xong thì trở lại ghế điều khiển, lo lắng hỏi: “Thâm ca, những bài Vân Khanh hát ấy, anh nói muốn gỡ hết xuống rồi giữ lại để nghe, còn gỡ nữa không…”
“Không cần.”
Gỡ xuống, Khanh Khanh không vui.
Mẫn Kính vỗ ngực, cảm thấy bản thân hôm nay thật là ăn gan hùm mật gấu, còn dám hỏi tiếp: “Vậy…《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》?”
Hoắc Vân Thâm mơn trớn khuôn mặt Ngôn Khanh: “Cứ ghi hình như bình thường.”
Khanh Khanh thích.
Trái tim nhỏ bé của Mẫn Kính vừa hạ xuống, lại nghe thấy Thâm ca nói: “Buổi chiều quay về công ty, tiến hành thu mua Truyền hình Thừa Phong.”
Trợ lý Mẫn đã trải qua bao mưa gió mà vẫn cảm thấy sứt đầu mẻ trán: “Anh, anh tôi ơi, Hoắc thị thu mua Thừa Phong, chắc chắn không giấu được mà lên đầu đề.

Bút tích của anh lớn như thế, Vân Khanh… có thể chịu được không?”
Hoắc Vân Thâm bọc người trong ngực lại, vẫn ngại không đủ chặt.
Bác sĩ Hà nói thuốc lúc nãy anh ta tiêm đại khái sẽ mất hiệu lực sau khoảng một tiếng, sau đó cô cũng sẽ không nhớ rõ quá trình trị liệu.
Còn hai mươi phút, anh còn có thể có được Khanh Khanh hai mươi phút nữa.
Hoắc Vân Thâm cúi đầu, đôi môi dán lên tóc mai cô mấy lần mới thoáng thấy thỏa mãn.
Anh nhẹ nhàng nói: “Một Thừa Phong mà thôi.” Tính là cái rắm gì.
Mẫn Kính chống cằm: “Anh, ảnh hưởng của Thừa Phong không nhỏ, đối với Vân Khanh mà nói, là chuyện động trời đấy.”
Hoắc Vân Thâm nhượng bộ Khanh Khanh vô điều kiện: “… Tạm hoãn thu mua, đổi cách khác.”
Cụ thể đổi cách gì, anh chưa nói, Mẫn Kính cũng không có can đảm để hỏi.

Anh ta lái xe quay lại gara nơi《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》ghi hình, đỗ vào đúng vị trí trước đó rồi để lại tất cả đồ Thâm ca yêu cầu chuẩn bị, sau đó nhanh chóng chạy xuống xe như đi trốn, sợ trở thành bóng đèn.
Gara trống vắng, tiếng người tiếng xe dường như đều cách rất xa, toàn bộ thế giới của Hoắc Vân Thâm chỉ có góc xe nho nhỏ này.
Anh ôm Ngôn Khanh ngồi không nhúc nhích, nghe tiếng tim cô đập, rồi hợp thành một thể với mình.
Cuối cùng sau vài phút, Hoắc tổng thật sự không thể ổn định được trái tim mình nữa.

Anh tìm nước tẩy trang từ hộp trang điểm Mẫn Kính mua, sau đó lau sạch lớp nền và son môi không đủ tiêu chuẩn trên mặt Khanh Khanh.
Thứ gì đây, cũng dám dùng trên mặt vợ anh.
Trước đây, Khanh Khanh rất lười, ngay cả lớp trang điểm cũng không thích tẩy, thế nên anh phải ôm cô lên đùi mình, tự tay lau sạch rồi mới cho phép cô đi ngủ.
Bao nhiêu lần tỉnh mộng, anh hy vọng lại có thể gỡ bỏ lớp trang điểm cho Khanh Khanh một lần nữa.
Bỏ đi lớp trang điểm, Ngôn Khanh lại trở về thành cái bánh bao nhỏ mềm mại trăng trắng.

Sự khó chịu trên thân thể cô đã qua đi, cô ngủ say sưa trong lòng Hoắc Vân Thâm, đôi môi mềm mại vô thức rầu rĩ lẩm bẩm: “Hoắc Vân Thâm, tên điên.”
Hoắc Vân Thâm bóp lấy cái cằm thon thon của cô, cúi người hôn xuống, thoả thích mà cọ xát.
Khanh Khanh… thế này đã đủ điên chưa?
***
Ngôn Khanh mơ rất nhiều giấc mơ lộn xộn, cảnh vật thay đổi vô số, nhưng luôn có một người đàn ông đứng sau tấm vải voan mỏng.

Anh ta cứ gọi cô là “Khanh Khanh”, có buồn bã, cũng có hung ác, có đôi khi gọi nhưng cô không đáp, anh ta cũng tức giận như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Cô chạy tới muốn kéo lớp voan mỏng xuống để nhìn mặt anh ta, nhưng giật một lớp lại có một lớp.

Trong lúc cô gấp đến độ giậm chân, ý thức nhanh chóng rút lui, có ánh sáng xuyên qua.
Ngôn Khanh tỉnh.

Đau lưng nhức eo tỉnh dậy trên đôi chân dài của Hoắc tổng.
Mới đầu cô còn hơi mơ hồ.

Dưới mí mắt Hoắc tổng, hàng mi dài mờ mịt run run nửa ngày, sau đó chợt giật mình nhận ra mình đang ở đâu, thiếu chút nữa lăn đầu xuống lòng bàn chân anh.
Hoắc Vân Thâm thít chặt eo cô.
Thời gian anh có được Khanh Khanh đã kết thúc.
Hoắc Vân Thâm cười khổ, anh điều chỉnh hô hấp, giọng điệu nghe không ra cảm xúc gì: “Không ngủ nữa?”
Ngôn Khanh cực lực đẩy anh ra, ngã xuống cái ghế dựa đối diện, cô còn chưa tỉnh táo hẳn, dần dần nhớ lại cơn đau nhức phía sau gáy, giận dữ nói: “… Hoắc Vân Thâm anh tính kế tôi?!”
Khoé môi Hoắc Vân Thâm cong lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em nói em sống tại Canada từ năm 6 tuổi, 22 tuổi mới về nước, từ vựng tiếng Trung ngược lại còn nhiều hơn cả Mẫn Kính.”
Ngôn Khanh bị mắc kẹt một lúc, suy nghĩ hai giây xong thì ra vẻ nói có sách mách có chứng: “Ba mẹ tôi giỏi tiếng Trung, tôi có những người bạn có thể nói tiếng Trung, với lại mỗi ngày lên mạng tôi đều thấy nó.”
“Từ từ, điều này quan trọng hả?” Cô xù lông doạ người như con mèo con, “Anh đánh ngất tôi làm gì!”
Ngôn Khanh nhanh chóng nhìn bốn phía, xe vẫn đang trong gara, bước đầu quan sát thì vị trí không nhúc nhích, nhưng đã hơn hai giờ trôi qua.

Cô lại hoảng loạn cúi xuống nhìn quần áo, hoàn chỉnh, không loạn, cử động chân, cũng không có gì… ừm, không thoải mái.
Ngoại trừ… bờ môi hơi tê, giống như bị sưng.
Cô hiểu rồi, nhất thời trong mắt đều là hơi nước, túm gối ôm muốn đánh Hoắc Vân Thâm: “… Anh hôn tôi!”
Hoắc Vân Thâm để cô đánh, cũng không phủ nhận, còn khoa trương nói: “Ừ, anh ở trong xe hôn em hai tiếng rưỡi, không làm gì khác.”
Ngôn Khanh chỉ muốn lấy đao giết anh.
Cô che miệng, xấu hổ buồn bực muốn đi chém người, nhưng cũng chưa quên việc chính: “Còn chương trình!”
“Khôi phục bình thường, tiếp tục ghi hình.

Vừa nãy có người nhắn tin cho em, anh nhắn lại giúp em rồi.”
Ngôn Khanh nghe thấy chương trình được khôi phục, lông mèo không tự giác xuôi xuống, tranh thủ thời gian tìm điện thoại kiểm tra, là tin WeChat của An Lan, liên tục ba tin hỏi cô đi đâu, khi nào về, Hoắc Vân Thâm đều bắt chước giọng điệu của cô, trả lời không chút sơ hở.
Nhưng vẫn rất đáng ghét.
Khí thế Ngôn Khanh không khác gì lúc nãy, kéo cửa muốn xuống xe: “Lần này anh đủ rồi chứ!”
Hoắc Vân Thâm nắm lấy cổ tay cô.

Anh cho là mình đã chuẩn bị tốt, nhưng cuối cùng vẫn bị dáng vẻ cô xoay người rời đi làm cho đau đớn.
Anh thấp giọng uy hiếp: “Anh có thể khôi phục, cũng có thể tùy thời bắt dừng lại, nếu em muốn chương trình thuận lợi ghi hình xong thì phải một mực nghe lời anh.”
Lông mi Ngôn Khanh giật giật, uất ức mím môi, nhìn như chực khóc.
Hoắc Vân Thâm không chịu nổi cô như vậy, đau lòng muốn kéo cô lại dỗ dành.

Lúc anh đang chuẩn bị nhận thua, cô lại quay đầu, vẻ mặt khuất nhục mà mềm oặt hỏi: “Nghe thì nghe, nhưng mà… nói trước, ôm với hôn miễn bàn!”
Trái tim phập phồng của Hoắc Vân Thâm tan chảy.
Sao lại ngoan như vậy.
Cổ vũ cho sự không biết xấu hổ của anh.
Anh cố nén xúc động muốn gần gũi cô, đưa hai cái hộp nhỏ trên chỗ ngồi cho cô.
“Nhận lấy, cái này là cơm trưa, cái này là hộp trang điểm.

Anh tẩy trang cho em rồi, dùng đồ anh mua trang điểm lại đi.”
Ngôn Khanh nhìn anh như quái vật, não tự động mở rộng: “Hoắc tổng, sẽ không phải là anh tẩy trang cho tôi trước rồi mới hôn tôi đấy chứ?”
Nhận được ánh mắt khẳng định, cô hít thở không thông: “Vì sao hả? Ngại đồ trang điểm của người khác bẩn?!”
Hoắc tổng cường điệu: “Đặc biệt là son môi.”
Ngôn Khanh tức cười.
Nhân vật lớn nhà họ Hoắc hôn một người phụ nữ, còn phải lau hết son thuộc về người khác trên môi cô ấy thì mới được.
Ngôn Khanh dựng ngón tay cái cho anh: “Tôi cảm thấy vui mừng cho nữ thần Vân tiểu thư của tôi, Hoắc tổng chắc chắn là người đàn ông tốt nghiệp với điểm số max, giữ mình trong sạch khiến tôi bội phục.”
Nháo như vậy, Ngôn Khanh chẳng thế nhớ đến việc tức giận với anh.

Coi như mình được bồi thường, cô xách hai cái hộp có vẻ vô cùng quý giá lên.
Anh dám cho, cô dám lấy! Không thể lãng phí!
Ngôn Khanh vẫn giữ nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn sống động: “Người cũng để anh hôn rồi, đồ vật cũng đã nhận rồi.

Anh một vừa hai phải thôi, đừng tìm tôi ra ngoài gặp anh nữa.”
Hoắc Vân Thâm nắm chặt hai bàn tay, ngăn bản thân giữ cô lại: “Có thể, nhưng không được cắt đứt liên hệ, trả lời điện thoại và tin nhắn kịp thời, nếu không —”
Anh miễn cưỡng nói những lời gay gắt, đến đây thì dừng.
Ngôn Khanh nghĩ đến quy định của chương trình, trong lòng âm thầm nhảy nhót, ngoài mặt lại lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, hết sức tri kỷ: “Được — OK — Không thành vấn đề — Hoắc tổng xin yên tâm.”
Nói xong “bụp” một phát, đóng cửa rời đi.
Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm bóng dáng cô thật lâu mãi cho đến khi biến mất.


Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, anh hơi cúi người, dùng sức ấn vào dạ dày đang co rút.
***
Ngôn Khanh trở lại giường chung trong phòng, chỉ còn lại mười mấy cô gái đang sửa soạn hành lý và trải giường chiếu.

Bầu không khí buồn bã trước đó đã hoàn toàn biến mất, dường như mọi người đều rất phấn khích.
Có người lúc ở trên xe ngồi gần Ngôn Khanh nhất, thấy cô thì nhảy dựng lên chào hỏi: “Ngôn Ngôn cô ăn cơm chưa? Nhà ăn mở cửa rồi, nhanh đi ăn thôi, chương trình của chúng ta khôi phục rồi! Lát nữa còn phải thay quần áo chụp ảnh!”
Hai mắt Ngôn Khanh cong cong, tiện tay đặt cái hộp xuống: “Đang chuẩn bị ăn.”
Mấy cô gái hét to, cùng nhào đến sờ hộp đồ ăn và hộp trang điểm: “Cái này nhìn đã thấy siêu cấp quý rồi! Cô mua ở đâu!”
Ngôn Khanh đứng hình, hình bóng quá đẹp trai của Hoắc Vân Thâm lơ lửng trước mắt, cô chột dạ giải thích: “… Người trong nhà đưa tới.”
Nói xong, các cô ấy lại càng hâm mộ, trực tiếp cấp cho Ngôn Khanh các loại “Có bối cảnh”, “Đại tiểu thư nhà giàu”, “Ngay cả khi không tiến vào giới giải trí cũng có gia sản hàng tỉ để kế thừa”, “Huống chi người ta còn đẹp, ổn định tiến vào tổ A, xuất đạo ở vị trí C”.
Ngôn Khanh hơi hối hận, có lẽ cô không nên mang đồ quý giá như thế này vào đây.
Cô nhìn xung quanh, không có camera.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong rồi thu dọn, vừa cảm thán đồ đắt tiền quả nhiên đặc biệt ngon, vừa tích cực chạy tới phòng thay quần áo tập thể để chuẩn bị.
Ngoài ý muốn là khi cô vừa mới bước vào, cô đã trở thành tiêu điểm chú ý.

Mấy cô gái tụ tập lại với nhau đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Ồ, là cô ta hả? Cô ta mặc váy màu vàng, còn xinh đẹp như vậy.”
“Tôi thấy ngũ quan còn đẹp hơn cả Tống Tuyết Nhiên…”
“Các cô nói người lên xe Hoắc tổng mặc váy vàng cộng thêm tóc dài, không phải cô ta thì chính là Tống Tuyết Nhiên, chẳng có ai khiến mọi người chú ý hơn hai người họ cả.”
“Các cô chắc chắn là Hoắc tổng thật à? Là Hoắc thị chỉ sống trong truyền thuyết kia, Hoắc tổng kia? Tôi còn không dám tin, quá xa xôi rồi.”
Tin tức vỉa hè thì họ nghe được không ít, nhưng cũng không biết cụ thể Hoắc thị có bao nhiêu sản nghiệp, chỉ biết xa cuối chân trời, cao trên cả mây, là thứ mà họ không thể tưởng tượng được.
Như vậy người phụ nữ có thể lên được xe của Hoắc tổng trong tin đồn, nhất định là người xuất sắc nhất.
Cả người Ngôn Khanh đều không ổn, cô lên xuống xe rất cẩn thận, thế mà vẫn không thoát khỏi đôi mắt của mấy cô gái nhỏ này?!
Chết tiệt.
Nếu thực sự bị tóm, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Ngôn Khanh yên lặng xếp hàng chờ thay quần áo, trong lòng bồn chồn không yên.

Lúc cô còn đang rối rắm không biết nên nói thế nào nếu bị hỏi thì hoảng hốt cảm giác được một ánh mắt mang theo địch ý dừng trên mặt mình.
Cô nhìn qua, là một cô gái tóc dài mặc váy vàng giống cô, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, sóng mắt lưu chuyển, rất có dáng vẻ trưởng thành trong một nhóm nhạc nữ, hẳn là Tống Tuyết Nhiên trong miệng những người kia.
Tống Tuyết Nhiên liếc cô, mặt không biến sắc, khẽ giẫm chân Tóc đuôi ngựa bên cạnh.
Tóc đuôi ngựa vô cùng phối hợp, đi tới há mồm hỏi Ngôn Khanh: “Cô nghe thấy lời đồn rồi chứ? Người kia là cô à?”
Ngôn Khanh phủ nhận: “Nói giỡn, đương nhiên không phải, sao có thể?”
Trong phòng thay quần áo phát ra những tiếng thì thầm khe khẽ.
“Xem đi, không phải Ngôn Khanh, là Tống Tuyết Nhiên, Tống Tuyết Nhiên không phủ nhận.”
“Có thể hiểu được, Tống Tuyết Nhiên đã xuất đạo rồi, chắc chắn không phải kiểu như chúng ta —”
“Không phải Hoắc thị là chỗ dựa của cô ta đấy chứ? Vậy không phải cô ta vững vàng ở vị trí C rồi hay sao?”
Ngôn Khanh nhìn Tống Tuyết Nhiên một cách khó hiểu, thế nhưng người nọ lại mang vẻ mặt vừa yên tâm vừa đắc ý, đôi mắt hếch cả lên.
Giống như chỉ cần cô phủ nhận thì sẽ không có ai có tư cách tranh đoạt vị trí nữ chính tai tiếng này, Tống Tuyết Nhiên cứ thế ngồi vững vàng.
Cô tránh còn không kịp, có người còn vội vàng chạy tới…
Các cô gái tụ tập lại một chỗ, quả thực chính là phòng sản xuất của tờ báo lá cải.

Chờ khi Ngôn Khanh tiến vào gian phòng nhỏ, tiếng xì xào bàn tán từ bốn phương tám hướng tăng dần lên đến “Hình như Tống Tuyết Nhiên là tình yêu mới của Hoắc tổng”, “Nghe nói Hoắc tổng thanh tâm quả dục ba năm, vì Tống Tuyết Nhiên mà ăn dấm với cả chương trình”…
Lợi hại.
Thật sự là người ngồi trong phòng, dưa từ bầu trời rơi xuống.
Ngôn Khanh say sưa nghe để giải toả nỗi buồn chán, bỗng di động rung rung, là vị “Quả dưa lớn” kia của cô nhắn WeChat tới.
Vân Thâm: “Đang làm gì.”
Tâm tình Ngôn Khanh rất phức tạp, vừa muốn cười lại vừa bất đắc dĩ.

Nếu Hoắc tổng biết những lời này, thói ở sạch phát tác nói không chừng sẽ ném bom cả đám.
Cô nhắn lại cho anh: “Tôi làm gì anh cũng đừng quản, có chuyện gì nói sau, lúc ghi hình không cho mang theo điện thoại, tôi chuẩn bị phải nộp lên rồi, về sau không thể liên hệ đâu.”
Nếu không phải biết điều này, cô cũng không thể dễ dàng đáp ứng anh như vậy.
Cô vô cùng vui vẻ chờ Hoắc tổng ăn quả đắng, kết quả…
Vân Thâm: “Có thể nộp lên.”
Ngôn Khanh thấy ngoài ý muốn, sao lần này lại nghe lời phối hợp thế? Không hề oán hận? Diêm La Vương đổi tính?
Không ngờ ngay sau đó —
Vân Thâm: “Trong hộp trang điểm của em, anh đã chuẩn bị năm cái di động dự phòng, chờ đến lúc bị thu hết, anh lại đưa cho em cái mới.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.