Đọc truyện Khánh Dư Niên – Chương 420: Chủy Thủ Lại Thấy Chủy Thủ!
Trong Huyền Không miếu, Hoàng Đế đã cởi bỏ vẻ tức giận khi trước, đầy mặt bình tĩnh, tựa như vụn gỗ dưới chân, máu tươi trong lầu, thi thể thị vệ cùng thích khách, mọi người bị thương cùng hôn mê, bốn phía trong không khí vị ngọt cũng không tồn tại, giống như là chính mình chưa từng gặp phải một cuộc mưu sát đã mưu tính nhiều năm, chẳng qua là đang tiến hành thưởng cúc đại hội ba năm mới có một lần.
Có người bắt đầu thu thập tàn cuộc trong miếu, rất nhiều cao thủ trong cung chen chúc ở tầng cao nhất, tựa như muốn đem cả tòa tháp này đè sập.
Đầu tiên thị vệ chịu trách nhiệm an toàn cho Bệ Hạ sắc mặt trắng bệch, đám thái giám bao gồm cả Đái công công ở bên trong cũng lạnh run, không biết Thánh thượng bị ám sát, sẽ mang đến cho vận mệnh của mình thay đổi gì, hay là sẽ trực tiếp phải bỏ dở lữ trình vận mệnh.
Thái tử đã từ trên mặt đất bò dậy, mặt đầy nước mắt, cùng đại hoàng huynh hai người quỳ gối trước mặt Hoàng Đế, xin tội nói: “Nhi thần vô năng, để cho phụ hoàng sợ hãi.”
Đại hoàng tử nói xong trầm trọng vô cùng, hắn ở phương tây giết địch vô số, nhưng không ngờ lúc thích khách đột kích, chính mình hẳn là một chút năng lực phản ứng cũng không có, mà Phạm Nhàn mà hắn vốn có chút xem thường …!thế nhưng thân thủ như thế, xem thời cơ nhanh như vậy.
“Vừa vào Cửu Phẩm, cũng không còn là phàm tục…!Các ngươi tuy là con trẫm, nhưng gặp phải đám người liều mạng này, phản ứng không kịp, cũng là chuyện tự nhiên.” Hoàng Đế tựa như không có ý tứ trách tội các con, chẳng qua là nhìn thoáng qua Cửu Phẩm thích khách trong góc chết trong tay Hồng công công, vừa nhìn thoáng qua chén rượu bị Thái tử đạp vỡ, khẽ nhíu mày.
Hắn nhẹ nhàng ôm Tam hoàng tử trong ngực còn đang sợ không dứt, ánh mắt lại nhìn lầu dưới hoa cúc đầy khắp núi đồi, trên sườn núi, mơ hồ có thể nhìn thấy chợt có động tĩnh, cành lá nhẹ bay mà vỡ vụn.
“Xin cho lão nô đi đi.” Hồng công công ở phía sau Hoàng Đế nhún nhường nói, tựa như không nghĩ sau một cuộc ám sát, còn cần vững vàng thủ hộ ở bên người Bệ Hạ “Tiểu Phạm đại nhân gần đây ngã bệnh, lão nô có chút bận tâm.”
Trên sàn nhà Phạm Nhàn trước khi còn ném lại túi thuốc, khói độc khắp lâu, có lẽ sẽ có ít người hút vào, cho nên hắn để lại thuốc giải độc.
Nhìn túi thuốc trên mặt đất, nghĩ đến sự tỉ mỉ của đứa bé kia, trong con ngươi của Hoàng Đế hiện lên một tia thiếu sót, hắn lúc này mới nhớ ra, Phạm Nhàn đứa bé này, gần đây thân thể vẫn có vấn đề, hơn nữa Hồng công công lần trước đi Phạm phủ cũng đã xác nhận trên người hắn có bệnh, quả thật có chút phiền toái.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng ở trên lan can của Huyền Không miếu gõ mấy cái.
Soạt soạt rung động, phía dưới Phạm Kiến vẫn đứng sau đám quyền quý tựa như lòng có cảm ứng, nhìn thoáng qua trên lầu.
“Ngươi không nên đi.” Hoàng Đế lạnh lùng nói với Hồng công công: “Trẫm sẽ phái người.”
Tiếng nói vừa dứt, trong khe núi phía dưới Huyền Không miếu lại truyền tới mấy tiếng dị động, mấy thân ảnh từ nơi trú ẩn đứng dậy, người mang trường đao, dọc theo khe núi đá, xông vào trong biển hoa, chốc lát sau đã vượt qua đại nội thị vệ trước mấy khắc đã lên đường, truy tìm tung tích ba người đằng trước.
Trong núi có miếu, trước miếu dĩ nhiên là khe núi, chẳng qua là khe núi có chút dốc.
Phạm Nhàn đang chạy nhanh trong khe núi , thỉnh thoảng đưa tay gạt đi cành cây trước mặt, ngửi kim tuyến cúc vỡ vụn tỏa ra mùi thờm nhàn nhạt, giống như là ăn nha phiến, chân khí trong cơ thể theo hai thông đạo nhanh chóng lưu chuyển, cực nhanh bổ sung tinh thần cùng lực lượng tiêu hao, hai chân giống như là có mắt vô cùng chuẩn xác đạp trên nham thạch, thân như hắc long, lấy một loại tốc độ làm người ta trố mắt líu lưỡi hướng dưới chân núi phóng đi.
Nói đến nhảy núi, trừ Ngũ Trúc thúc ra, trên thế giới này còn không có người nào nhanh hơn hắn.
Huống chi, hôm nay cùng bạch y kiếm khách đánh một trận, tu vi trong cơ thể sau khi đại chấn tự nhiên có điều tăng lên, trình độ chân khí dư thừa cùng trạng thái tinh thần đều ở thời khắc đỉnh phong, thương thế trên vai trái căn bản không coi là gì.
Hắn trước người chừng mười trượng có thân ảnh màu trắng như ẩn như hiện, thân pháp coi như cực kỳ tinh diệu, giống như mây tụ mây tán, mềm mại vô cùng, tốc độ không giảm bớt, nhưng cuối cùng so ra kém Phạm Nhàn mượn trọng lực mà gia tốc.
Hai người cự ly càng ngày càng gần.
Về phần đại nội thị vệ phía sau còn đang tìm kiếm con đường xuống núi, đã không biết bị bỏ lại nơi đâu, mà Diệp Trọng đại nhân thanh danh hiển hách kia, rõ ràng một thân tu vi đều đặt trong chữ Trọng (nặng), cũng bị kéo ra một đoạn khoảng cách.
Trà còn chưa nguội, hai người cũng đã kẻ trước người sau phi tới chân núi , nhìn phía xa mơ hồ có thể thấy được cờ xí của cấm quân binh mã, Phạm Nhàn trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bất ngờ phát hiện bạch y kiếm khách phía trước thân hình hơi chếch, mạnh mẽ thay đổi phương hướng, dọc theo rừng thưa dưới chân núi mà chạy về phía tây.
Đã bước lên đất bằng, tốc độ của Phạm Nhàn vốn không bằng bạch y kiếm khách, nhưng bạch y kiếm khách nhận một chưởng của Diệp Trọng, rõ ràng bị thương không nhẹ, tốc độ thủy chung không thể tăng thêm, cho nên bị hắn bám sát ngay sau .
Bất quá nhìn phương vị đối phương lựa chọn, Phạm Nhàn vẫn không ngăn được run sợ trong lòng.
Trên núi dưới núi liên hệ không tiện lắm, tin tức Thánh thượng bị ám sát cho dù đã truyền xuống, đám cấm quân dưới chân núi chỉ sợ cũng khó phản ứng ngay lập tức, huống chi phương hướng bạch y kiếm khách lựa chọn, chính là địa phương cấm quân khó kiểm soát nhất, nơi đó là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, diện tích cánh rừng mặc dù cũng không rộng lớn , nhưng đủ để che chở bạch y kiếm khách khinh thân bay đi.
Hắn trầm mặc đuổi theo , mong ngóng thống lĩnh cấm quân sẽ không vì Cung Điển thất trách mà quên mất hướng kia.
Làm hắn vui mừng chính là, bên ngoài rừng rậm rõ ràng cũng có phòng bị, tên bạch y kiếm khách kia ở trong quá trình chạy trốn, lại mạnh mẽ chuyển mình, hướng phương hướng hai giờ trốn tới.
Phạm Nhàn theo sát.
Bạch y kiếm khách lại chuyển hướng.
Phạm Nhàn theo cùng.
Mấy lần đột thứ biến chuyển phương hướng, bạch y kiếm khách vô cùng xinh đẹp vẫn duy trì cự ly cùng cấm quân nơi xa, mà Phạm Nhàn cũng căn bản không có lực lượng dư thừa để gọi các huynh đệ kia tới hỗ trợ.
Sưu một tiếng, bạch y kiếm khách đột nhiên gia tốc hướng một mặt hồ phía trước lao đi!
…
Chờ Phạm Nhàn cũng cắn răng vọt tới theo, mới có chút sợ hãi phát hiện một sự thật.
Mình đã đi theo thích khách kia xuyên qua vòng vây của cấm quân dưới núi!
Phía trước một mảnh trống trải, không có người nào phòng thủ.
Phạm Nhàn trong lòng kịch chấn, hoàn toàn không thể hiểu rõ bạch y kiếm khách làm sao có thể thoát khỏi cấm quân, trừ hai người thân pháp quả thật rất nhanh ra, giải thích duy nhất chính là ——bạch y kiếm khách đối với chuyện bố trí cấm quân, đối với phản ứng khẩn cấp của Khánh quốc triều đình cũng đã quen thuộc đến một trình độ rất đáng sợ!
Liên tưởng đến chuyện Cung Điển hôm nay vẫn không xuất hiện trong Huyền Không miếu, Phạm Nhàn cảm thấy một tia lạnh lẻo dọc theo sống lưng bò lên, nhưng lúc này không phải thời điểm để suy tư âm mưu quỷ kế.
Diệp Trọng quá nặng, thị vệ quá chậm, bên cạnh không có người nào.
Nếu để cho tên thích khách này biến mất ngay trước mắt, Phạm Nhàn biết mình sẽ gây ra biết bao thị phi.
Không thể quay đầu lại, chỉ có thể chạy nhanh, chỉ có thể đuổi theo, vội vã đuổi theo.
Đối với kỹ năng truy tung của mình, Phạm Nhàn có đầy đủ lòng tin, nhất là ở bên bờ Bắc Hải, chính mình dẫn mấy hổ vệ, đem Tiếu Ân tung hoành thiên hạ năm đó đuổi đến thê thảm không chịu nổi, hắn căn bản không tin tưởng, trừ tứ đại tông sư ra, còn có ai có thể chạy thoát được truy tung của mình.
Nhưng hôm nay, luân phiên bất ngờ theo nhau mà đến, để cho hắn trái tim băng giá, trước là đối phương có thể dễ dàng xuyên thấu phong tỏa của cấm quân, sau đó đối phương biểu hiện ra năng lực trốn tránh hết sức cường hãn, từ chân núi cho đến bên hồ, xuyên hồ mà qua, ở nông trại cùng điền dã xuyên qua, tên bạch y kiếm khách kia nhiều lần cũng đã biến mất trong tầm mắt của hắn, nếu không phải là Phạm Nhàn nhãn lực kinh người, vận khí hơn người, chỉ sợ sớm đã để đối phương thoát khỏi.
Hơn nữa bạch y thích khách ở dọc theo con đường này biểu hiện ra trầm ổn…!Thậm chí tránh né giống như phản ứng bản năng, thật sự để cho Phạm Nhàn hết sức bội phục, hắn thuở nhỏ đã tiếp xúc Giám Sát Viện, dĩ nhiên biết kỹ năng này cần luyện tập bao năm mới có.
Nhất là chú ý tới thủ pháp xóa dấu vết của đối phương, hết sức lão luyện, hơn nữa lộ ra một mùi vị âm trầm, đều khiến Phạm Nhàn cảm giác rất quen thuộc —— giống như mảnh hắc ám mà hắn đã vô cùng quen thuộc, cùng kiếm khách một thân bạch y này, lộ vẻ không hợp nhau.
Nói vậy đây mới là một mặt chân thực của bạch y kiếm khách, tĩnh táo, âm tàn , quyết đoán, không có chỗ nào không phải là cực hạn của nhân gian.
Huyền Không miếu một kiếm, mặc dù huy hoàng, lừng lẫy chí cực, nhưng ở trong mắt Phạm Nhàn, không kinh người bằng khí tức hắc ám mà đối phương tỏa ra lúc này, người này biểu hiện thực lực chân chính, chỉ sợ đã sớm vượt qua Tiếu Ân lúc tuổi giả, còn hơn xa thực lực của mình.
Phạm Nhàn càng ngày càng kinh hãi, trên Huyền Không miếu, mình quả thật quá vọng động, quá nóng máu rồi, lúc này tỉnh táo lại, mới có thể chính xác ước định uy thế một kiếm kia của đối phương, nếu không phải Diệp Trọng đã đả thương đối phương, có lẽ Phạm Nhàn lúc này chỉ có thể làm duy nhất một việc, chính là lập tức dừng chân, cách bạch y nhân phía trước càng xa mới có thể càng thêm an tâm.
…
Trước người hai người, kinh đô đang nhìn , tường thành cao vút, khí thế bức người.
Hổ một tiếng, bạch y kiếm khách thế đi không giảm, một tay bỏ đi trường sam tuyết trắng trên người, lộ ra một bộ y phục mộc mạc đơn giản bên trong, giống như cư dân trong kinh thường mặc.
Áo trắng rơi vào trên mặt đất, chỉ chốc lát sau, một mũi chân ở trên áo nhẹ điểm một chút, một thân ảnh tật tốc lướt tới.
Phạm Nhàn nhìn kiếm khách phương xa đã cải trang thành dân chúng bình thường, bội phục đối với đối phương đã đến trình độ tột đỉnh, đối phương không như thích khách khác chạy ra nơi hoang dã, ngược lại giống như tự chui đầu vào lưới, tiến vào kinh đô, kinh đô không biết có bao nhiêu vạn người, đối phương lẫn vào trong biển người, nói vậy cũng có thân phận khác để che giấu, cho dù Giám Sát Viện phát động toàn lực, chỉ sợ cũng khó tìm ra hắn nữa.
Hôm nay hoàng thất tổ chức hội ở Huyền Không miếu, phòng vệ kinh đô tự nhiên giảm bớt, lính canh chỗ cửa thành chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, dụi dụi mắt, lại không biết xảy ra chuyện gì.
Phạm Nhàn thấy rõ ràng, người này đã lẻn vào trong đám người ở kinh đô, cũng không kiêng kỵ kinh thế hãi tục, trực tiếp từ cửa thành vọt tới.
Vào thành cũng không bị ngăn trở, hắn vẫn có thể miễn cưỡng bám theo thích khách kia.
Ở một nơi phức tạp như kinh đô, mới thật sự là thời điểm để kiểm tra năng lực hắc ám của một thích khách.
Phạm Nhàn đem hết tất cả vốn liếng, mới không bị thân ảnh phía trước bỏ rơi, cũng may hôm nay tinh thần trạng thái kỳ giai, tốc độ không có một tia giảm bớt
Trầm mặc đuổi giết cùng theo dõi, tiến hành ở dân trạch , hẻm nhỏ trong kinh đô, hung hiểm có lẽ không bằng nơi Bắc Hải lần trước, nhưng trình độ khẩn trương còn lớn hơn nhiều.
Nóc lầu thân ảnh khẽ phiêu, dưới chân giày vải khẽ điểm, xuyên qua đường phố náo nhiệt, xô ngã một người bán hàng rong bán mứt quả.
Chính là va chạm này, để cho Phạm Nhàn phán đoán rõ ràng, thích khách bị thương nặng, xem ra đã duy trì không được, mới không khống chế được thân thể của mình.
…
Một cái ngõ cụt chợt xuất hiện, sau một trận tiếng bước chân dồn dập mà rất nhỏ, Phạm Nhàn rốt cục thành công đem người kia dồn vào cuối hẻm.
Luân phiên bôn ba, dụng tâm dụng sức dụng thần, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt mất tự nhiên, trên má lại là hai vầng đỏ ứng, trong hai mắt sáng trong , chính là biểu hiện chân khí trong cơ thể dư thừa tới cực điểm.
Mà thích khách ở cuối hẻm tình huống tương đối kém, bạch y đã cởi, dưới một thân quần áo bình thường, đã có thể nhìn thấy huyết thủy mơ hồ thấm ra.
Thích khách xoay người lại, là một gương mặt mà Phạm Nhàn hoàn toàn xa lạ, cũng tái nhợt vô cùng, nghĩ đến trong ngày thường cực ít thấy ánh mặt trời, cũng không biết dịch dung hay không, hắn thanh âm khàn khàn, nhìn Phạm Nhàn cách mình chỉ có chục bước, nói:
“Tiểu Phạm đại nhân, ngươi không mệt mỏi sao?”
Phạm Nhàn hơi ngây ra, nhẹ nói: “Bổn quan không ngờ ngươi có thể chạy xa như vậy.”
Thích khách khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đem tay vươn vào áo phía ngoài, chậm rãi lấy ra chuôi cổ kiếm lạnh như thu thủy, một kiếm nơi tay, hắn toàn thân cao thấp khí chất thay đổi, lập tức từ một thích khách hắc ám đang chạy trốn, biến thành vị kiếm khách cao ngạo, cả người tràn đầy tự tin cùng kiêu ngạo,
“Ta vốn không muốn giết ngươi.”
Phạm Nhàn mặc nhiên, biết nếu như đối phương không bị thương mà nói, quả thật có đủ thực lực nói ra một câu nói nhìn như cuồng vọng như vậy.
Cảm thụ được kiếm ý cuối hẻm lạnh lẽo quất tới, hắn trong vô thức chuẩn bị kéo ám nỏ, lấy ra chủy thủ màu đen giấu ở trong giày, ném ra khói độc sở trường nhất …!Không ngờ…!Chủy thủ không lấy ra được, khói độc dùng hết rồi, ám nỏ đã mất.
“Ngươi hoàn toàn trần truồng rồi.” Vô danh thích khách lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ có ba mũi tên, môt cây chủy thủ, mười bốn viên phát khói, mà hiện tại…!Ngươi đã dùng sạch .”
Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, sắc mặt trầm xuống, biết mình đúng là trần truồng vào kinh, ba pháp bảo luôn luôn có thể trợ giúp mình đã không ở bên người —— có ba pháp bảo nơi tay, hắn dám cùng Hải Đường chính diện đánh nhau một trận.
Mà lúc này, đối mặt với một vị tuyệt đỉnh cao thủ tổng hợp thực lực tuyệt đối không kém Hải Đường, Phạm Nhàn có thể làm sao? Hắn chỉ có chúc phúc thương thế của đối phương phát tác mau hơn một chút…!Ngũ Trúc thúc có thể tới nhanh hơn một chút.
Trong cơ thể hắn hôm nay chân khí dư thừa đã tới đỉnh điểm, để cho tâm thần của hắn kiên nghị tự tin , chân khí ở kinh mạch nhanh chóng lưu chuyển, giống như vô số hài tử nghịch ngợm dưới lời khuyên của hắn, bằng vào thực lực bản thân, cùng đối phương chiến một cuộc.
Mà ngoài dự tính chính là…!Hắn chỉ hít một hơi thật sâu, đè xuống chiến ý của mình, dùng ánh mắt không có một tia tâm tình hỗn loạn nhìn đối phương, mỉm cười nói: “Nói ra ngươi một cái thân phận có thể làm cho ta hài lòng …!Ta sẽ không đuổi theo nữa.”
Đây là giao dịch, đây là một khoản giao dịch mà dù hắn phải mạo hiểm hiểm nguy, vẫn muốn truy tung vị tuyệt đỉnh cao thủ này đến tận trong kinh cũng muốn làm thành.
Huyền Không miếu ám sát rất cổ quái rồi, Cung Điển ly kỳ thất trách, thời cơ ám sát xuất hiện an bài tuyệt diệu nhiều lần, thích khách trước mặt xuất hiện cùng rời đi, quen thuộc đối với sự vụ nội bộ của Khánh quốc, cũng công bố một chút chân tướng đáng sợ, lần ám sát này, khẳng định không chỉ một phương thế lực tham dự trong đó, hơn nữa nhất định có nhân viên nội bộ Khánh quốc tham dự!
Phạm Nhàn chẳng qua chỉ cần biết khởi nguyên của chuyện này, mà không phải một dũng sĩ muốn tẩy đi sỉ nhục cho Bệ Hạ.
Hắn không phải một vị trung thần đơn thuần, quan tâm hơn chính là, lần ám sát này cùng mình, cùng phụ thân, cùng Giám Sát Viện có quan hệ thế nào.
“Đừng nói mấy lời khí tiết vô ích làm gì.” Phạm Nhàn vẫn cúi đầu, cười nói: “Ta và ngươi đều là một loại người, biết hứa hẹn chuyện này không có bất kỳ ý nghĩa, đưa ra tin tức ta cần có, ta thả ngươi rời đi.”
Thích khách trầm mặc, chấp nhận để hắn nói chuyện, nhưng đang lúc Phạm Nhàn cho là đối phương sẽ tiếp nhận giao dịch nhìn như đối với song phương cũng rất công bình cùng có lợi này, đối phương bỗng nhiên nói: “Hiện tại vấn đề là nếu ta giết ngươi, không phải ta cũng có thể rời đi ư?”
Thế giới này thật rất hay, Phạm Nhàn cường hãn cự tuyệt đề nghị giải hòa cộng sinh trong mắt mọi người là rất mỹ mãn của Nhị hoàng tử, mà lúc này, cũng có người rất cường hãn cự tuyệt hắn.
Dựa vào cái gì? Đương nhiên là thực lực.
…
Kiếm quang tựa như ở trong nháy mắt chiếu sáng cả con hẻm, lá rụng cuối thu cũng bị kiếm phong hất tung, lung tung bay múa bên cạnh hai người.
Thanh cổ kiếm này đồng hành với lạc diệp thê mỹ, đột ngột mà kiên quyết đi tới trước mặt Phạm Nhàn.
Giống như ở tầng cao nhất Huyền Không miếu, chân khí trong cơ thể Phạm Nhàn đi ra, vận tới hai tay.
Chưởng phong hùng hồn chí cực như khai thiên tích địa phách về phía mặt đối phương.
Đối với trường kiếm chạm mặt mà đến căn bản cũng không nhìn một cái.
Chưởng phong mãnh liệt, đem tóc tên kiếm khách kia chấn về phía sau, giống như là từng đạo cương thứ.
Vũ kỹ chi đạo, hắn không bằng đối phương, cho nên không thể làm gì khác đành liều mạng.
Hơn nữa hắn biết rõ, càng là tuyệt đỉnh thích khách giết người không ghê tay, càng kiêu ngạo càng quý trọng tánh mạng của mình, làm sao có thể đổi mạng được.
Như hắn mong muốn, đối phương quả nhiên giơ ngang kiếm, hướng bàn tay của hắn chém tới.
Phạm Nhàn nhanh vô cùng thu tay lại, hóa thành hai đạo bóng đen, đánh thẳng huyệt thái dương của đối phương, đôi quyền này rất gọn gàng, đơn giản chí cực, lại dị thường hung hãn.
Đúng lúc này, kiếm khách cùng hắn đối chiến làm một chuyện để cho Phạm Nhàn không thể nào tưởng tượng ra!
Kiếm khách không còn như họa sĩ tiêu sái vung kiếm nữa, không hề vận kiếm quỹ tích hay đến cực điểm nữa…!Hắn trực tiếp quăng kiếm.
Trường kiếm rời tay, bắn ra, đánh thẳng cổ họng Phạm Nhàn, thân thể của hắn dị thường cổ quái lui lên, tránh khỏi quyền phong bén nhọn, đưa tay đặt xuống chân trái của mình.
Lấy ra một thanh chủy thủ âm u không ánh sáng!
…
Phạm Nhàn buồn bực kêu một tiếng, thu quyền quay về, lần lượt trao đổi một kích, ỷ vào chân khí bá đạo của mình, sinh sinh đem một kiếm đoạt mệnh đánh bay, cổ kiếm hóa thành một đạo thẳng tắp bay ra ngoài, xuy một tiếng cắm ở trên tường, không ngừng run rẩy, ông ông tác hưởng.
Càng làm hắn kinh hãi chính là, đối phương lại từ giày lấy ra môt cây chủy thủ, hướng chính mình đâm tới đây, Phạm Nhàn thật sự là quá quen thuộc với một chiêu này!
Lúc kiếm khách cầm cổ kiếm nơi tay, chính là tuyệt đại kiếm thủ quang minh chánh đại, đại khai đại hợp, đường đường chánh chánh, cho nên Phạm Nhàn dùng chân khí bá đạo chống đỡ, nhưng sau khi tên kiếm khách này quăng kiếm, cả người quang thải tựa như không còn sót lại chút gì, hóa thành một đạo mị ảnh trong gió thu, trong tay cầm một thanh chủy thủ bén nhọn, đâm ra.
Loại khí chất biến hóa mãnh liệt này, chẳng qua là phát sinh trong nháy mắt, Phạm Nhàn suýt nữa ứng đối không kịp, cánh tay trái đã bị một vệt máu rất nhỏ!
Chỉ một thoáng, hai thân ảnh màu đen xám cứ như vậy ở trong hẻm chiến đấu, vật lộn gần người, lấy kỳ quỷ chi đạo mà đi, bén nhọn không tiếng động, chỉ ra âm hiểm, ở trong phạm vi rất nhỏ, tiến hành ám sát vô cùng hung hiểm, hai người động tác càng lúc càng nhanh, khửu tay bắt đầu gối, đâm bụng chém chân, từ góc tường tới trên tường, lại ném đến mặt đất…!Liên tiếp thân thể va chạm liên tục vang lên, kinh tâm động phách.
Nếu như Phạm Nhàn không được Ngũ Trúc rèn luyện từ nhỏ, nếu như không phải là chìm đắm sâu trong Giám Sát Viện, đi theo con đường này, chỉ sợ đã bị thanh chủy thủ kia đâm ra vô số lổ máu, nhưng dù như vậy hắn cũng bị thanh chủy thủ kia cắt ra không ít vết thương.
Đối phương khẳng định hết sức rõ ràng đối với cấu tạo quan phục của Giám Sát Viện, mũi đao cắt tới toàn là những chỗ không có bảo vệ.
Mà để Phạm Nhàn kinh tâm táng đảm, chính là đối phương đối với mình nghiên cứu hết sức thấu triệt, đem lộ tuyến xuất thủ của mình tính toán gắt gao , chính mình dựa vào tiểu thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, nhưng mỗi lần ở trước lúc phát động, đã bị đối phương đoán được tiên cơ, tránh khỏi, bất luận là vắt đầu ngón tay, hay là đâm con ngươi, nắm âm nang, vẫn là nghĩ dùng khửu tay đánh…!chiêu số âm hiểm vô sỉ hạ lưu cỡ nào, cũng mất đi hiệu dụng!
Quang mang màu xám nhạt, hiện lên trong mi mắt Phạm Nhàn, mũi chủy thủ rất thẳng rất thẳng ghim xuống, điều này làm cho hắn nhớ lại cây côn của Ngũ Trúc thúc, để cho hắn nhớ tới lời Ngũ Trúc thúc nói câu kia — thẳng, ngoan, chuẩn.
Sở dĩ Phạm Nhàn ở thời điểm bị đánh phọt rắm ra còn có tư tưởng nhớ chuyện cũ, là bởi vì hắn còn có một chiêu đại phách quan, mũi giày dưới chân còn giấu một cái lưỡi đao.
Vung tay, chân khí thô bạo trong cơ thể thoáng cái bắn ra ngoài, trên cánh tay Giám Sát Viện quan phục cũng bị chấn vỡ, tay phải bị chân khí kích thích, càng không ngừng run rẩy, mơ hồ có vài tia phong vận giống tán thủ của Diệp Lưu Vân dưới vách đá ở Đạm Châu, ba một tiếng đánh ra.
Thích khách như u linh ghé vào cánh tay trái của hắn, chỉ cảm thấy một cổ chân khí cường đại mà kinh tâm ập tới, ngón tay của đối phương chuẩn bị mở ra như cành khô vung lên!
Thích khách cảm thấy ngực nôn nao, bị chấn ra ngoài, mũi chân cũng giẫm xuống, bất thiên bất ỷ dẫm ở trên mũi đao giấu dưới giày mà Phạm Nhàn âm hiểm đá tới, phiêu nhiên thối lui ba thước!
Phạm Nhàn kêu đau đớn một tiếng, che cánh tay trái trúng đao, nhìn lên địch nhân đáng sợ trước mặt, phát hiện đối phương đang che miệng chảy máu, hơi cảm giác an tâm.
Chẳng qua là, Ngũ Trúc thúc còn chưa tới.
…!…!Thích khách giơ tay, đem chủy thủ nâng tại trước mắt, khàn giọng nói: “Đây là học từ ngươi.”
Phạm Nhàn âm trầm, cảm thụ được tinh lực của mình đang theo máu tươi ở miệng vết thương tràn ra ngoài không ngừng lưu thất , lạnh lùng nói: “Không cần khách khí.”
Không có thời gian để cho hắn trị thương điều tức, còn đối phương ở phương diện chịu đựng vết thương còn mạnh hơn mình, cho nên Phạm Nhàn không nói thêm nữa, mũi chân đạp lên tường, đạp rơi mấy viên gạch, cả người đã nhào tới, thế đi như hổ, chưa từng có từ trước đến nay!
Thích khách lùi một bước, nhảy lên, trở tay chếch đao đâm về thái dương của hắn.
Phạm Nhàn thân hình hơi chậm lại, khí thế từ vô cùng thô bạo mà chuyển chí cực âm nhu, cả người thân thể vô cùng mạo hiểm vòng quanh chủy thủ nửa vòng, hai ngón tay tay phải có hàn mang chợt lóe, từ sau cổ của mình quỷ mị đưa ra ngoài…!chỉ sát na, đã nhẹ nhặt độc châm, đâm trúng hổ khẩu của bàn tay nắm chủy thủ kia!
Nhưng hắn không ngờ rằng, thích khách trở tay đâm một cái, hẳn là giả tượng mà thôi.
Khi cây châm đâm tới, đối phương đã thong dong kéo chủy thủ về ba tấc, để cho độc châm đâm vào trên mặt chủy thủ, mũi châm nhỏ bé lộ vẻ yếu ớt vô cùng!
Ngay sau đó, thích khách chính là lên gối đánh về phía bụng Phạm Nhàn.
Một cỗ đau nhức để cho hắn lệch người đi, sau đó thấy thanh chủy thủ này cách mình đã rất gần.
—— nhìn thanh chủy thủ này, Phạm Nhàn tuyệt vọng, đối phương chuẩn bị đầy đủ như thế, ngay cả ba cây châm bảo vệ tánh mạng của mình cũng biết rõ ràng!
Mà…!Ngũ Trúc còn chưa tới.
…!Bên hông đau đớn, Phạm Nhàn hét lên, sau đó biến thành một tiếng gào cực kỳ cuồng bạo!
“A!”
Thời khắc sinh tử rốt cục kích phát ra tiềm lực lớn nhất trong cơ thể hắn, đem lực sát thương cường hãn hút vào tuyết sơn, thôi phát chân khí bá đạo vận tới hai cánh tay của mình, kẹp lấy chủy thủ!
Song chưởng cùng chủy thủ va chạm, phát ra thanh âm ken két cực kỳ khó nghe, giống như bàn ủi nóng đỏ đang từ từ lướt qua bàn chân khô ráp.
Hai người cự ly rất gần, đến nỗi Phạm Nhàn có thể thấy tia mỉm cười trong ánh mắt đối phương.
Loại chuyện như xui xẻo luôn dắt tay nhau mà tới, lúc này Phạm Nhàn đã đến thời khắc nguy hiểm nhất, tai hoạ ngầm lớn nhất trong thân thể của hắn rốt cục bạo phát ra, phát ra rống giận trí mạng.
Thô bạo chân khí , giống như là hài tử không nghe lời, hoặc như dã thú khó có thể thuần phục, dị thường không ổn định trong kinh mạch bắt đầu nhảy lên, mà tuyết sơn chân khí uẩn tích, tựa hồ cũng đã theo trận triền đấu hao tổn hao tổn tâm thần này, rốt cục đột phá cực hạn.
Bạo.
…!…!chỉ trong nháy mắt, Phạm Nhàn cũng đã cảm nhận được khổ sở chưa từng có, trên người mỗi một góc đều đau đớn, giống như bị xé rách, đau đớn vô cùng, mà chân khí trong cơ thể cứ như vậy cuồng tứ phá tan vách tường, giết vào thân thể của hắn, trong chốc lát tràn vào phủ tạng, cũng không cách nào điều động nữa.
Chân khí hoàn toàn không có, song chưởng tự nhiên vô lực.
Xuy một tiếng vang nhỏ, chuôi chủy thủ thủy chung không cách nào chân chính đâm trúng Phạm Nhàn, cứ như vậy đơn giản, thậm chí có chút hoang đường đâm vào ngực của hắn.
Phạm Nhàn buông ra song chưởng, khó tin nhìn trên ngực mình đột nhiên có thêm môt cây chủy thủ, hơn nữa chỉ có thể nhìn thấy cái chuôi.
Ngay cả tuyệt đỉnh thích khách kia tựa như cũng sợ ngây người, ngây ngốc nhìn chủy thủ trước ngực Phạm Nhàn, mà không có động tác kế tiếp.
Không biết qua bao lâu, loại đau đớn này mới truyền đến trong đầu Phạm Nhàn, hắn mới hiểu được chính mình trúng một đâm rất sâu, chỉ sợ cái mạng nhỏ này sẽ mơ mơ hồ hồ mà đi tới thế giới khác.
Không cam lòng a! Còn có rất nhiều chuyện không có làm, còn không sanh con, Hồng Lâu Mộng còn không sao chép đến hồi bảy mươi tám, còn không đi nội khố xem Diệp Khinh Mi làm dụng cụ, còn không đi Thần Miếu rình coi, còn không đứng ở trên đại điện tại hoàng cung hướng người trong thiên hạ tuyên cáo thân phận của mình.
Không…không cam lòng nhất chính là…!Người mù, làm sao ngươi còn chưa tới?
Thật bất ngờ hơn là, nói ra hai chữ này , trừ Phạm Nhàn trước khi chết không quên kiếp trước Chu Tinh Tinh ra, còn có vị kiếm khách đối diện, chỉ bất quá Phạm Nhàn nói cực kỳ không cam lòng, đối phương nói cực kỳ vô tội.
Thích khách rốt cục buông lỏng tay nắm chủy thủ, Phạm Nhàn hai chân mềm nhũn, hướng trên mặt đất té xuống.
Khi hổ vệ tinh duệ nhất của Khánh quốc Hoàng Đế, rốt cục thiên tân vạn khổ chạy tới hẻm nhỏ , chưa kịp tham gia trận kích đấu này, chỉ tới kịp nhìn một người như dân chúng bình thường buông lỏng ra chủy thủ trên ngực tiểu Phạm đại nhân, sau đó hóa thành một đạo bóng đen trực tiếp vượt qua bức tường cuối hẻm.
Mà tiểu Phạm đại nhân, đại nhân vật vô cùng cường đại mà đám hổ vệ âm thầm truyền tụng, tựa như một con ma men say rượu thẳng tắp ngã xuống ở trên đất.
“Mau đuổi theo!” Có hổ vệ thấp giọng quát.
“Phân hai, cứu người!”
Đầu lĩnh hổ vệ trong lần này Cao Đạt, mặt vừa đằng đằng sát khí vừa âm hàn chí cực, đứng ở bên cạnh Phạm Nhàn, nhìn trên mặt đất quan viên tuổi trẻ mang theo chính mình đi sứ Bắc Tề, trong lòng vô cùng khẩn trương cùng lo lắng.
Không biết qua bao lâu, rốt cục có thanh âm ở trong ngõ hẻm vang lên.
“Không chết được.” Phạm Nhàn thở hồng hộc tựa vào trong ngực Cao Đạt, nhìn trước ngựcmột mảng lớn đỏ sẫm, “Đâm không đủ sâu…!Bất quá, mau mời ngự y…!Đi quý phủ tìm muội muội của ta lấy thuốc giải độc…!sau đó mời Bệ Hạ cấp triệu Phí Giới hồi kinh…!Mạng nhỏ quan trọng hơn.”
Nói xong câu đó, Phạm Nhàn nhắm mắt ngất đi, chẳng qua là trước lúc hôn mê còn dùng ánh mắt có chút mơ hồ, nhìn thoáng qua bức tường mà tên thích khách kia bỏ chạy.
Tình hình cổ quái sau khi trọng thương, đã để cho hắn mơ hồ đoán được thân phận tên thích khách đáng sợ kia, chẳng qua là chuyện này quá phức tạp, thật đáng sợ, đáng sợ đến mức hắn thà rằng trong vô thức làm cho mình hôn mê bất tỉnh, cũng không muốn tiếp tục suy tư chuyện này…