Đọc truyện Khang Kiều – Chương 140: Ngoại truyện – Đầu gỗ, mau sinh con cho anh…
Đợt cuối cùng của kỳ nghỉ hè năm nào Hoắc Thành Quân cũng có vài ngày không vui. Đầu tháng tám vừa qua, bà Hoắc như hoàn toàn biến thành một người khác, không còn đáng yêu, dịu dàng mà trở thành một con nhím xù lông, động một chút là mắng người. Cho dù đã hoàn hảo lắm rồi, mẹ vẫn có thể tìm ra khiếm khuyết.
Đương nhiên, mấy ngày này, nạn nhân khổ nhất thực ra là ông Hoắc, Hoắc Thành Quân cùng lắm chỉ là một con cá trong chậu mà thôi.
“Hoắc Thành Quân, con quá giống Hoắc Liên Ngao rồi, tướng mạo giống, cử chỉ giống. Người vất vả khó nhọc đưa con tới thế giới này là mẹ, con có thể hơi hơi giống mẹ một chút không?”
Ơ… Thằng bé vốn định kháng nghị nhưng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của bố đành tỏ ra ngoan ngoãn, nói: “Vâng ạ, sau này con sẽ cố gắng học tập mẹ, cố gắng giống mẹ hơn một chút”.
Bà Hoắc nhíu mày, hướng ánh mắt sang vị trí bên trái, vài giây sau nhanh chóng nã pháo vào ông Hoắc: “Hoắc Liên Ngao, đừng có nhìn em bằng ánh mắt đó, nếu cảm thấy em vô lý anh có thể nói ra.”
“À, đúng rồi, anh Hoắc, đã lãng phí thời gian vàng ngọc, bắt anh mất 50 phút đợi em, anh không vui chứ gì, thế nên anh im lặng để phản đối em phải không?”
“Sao, cảm thấy bây giờ em ồn ào trong một nhà hàng trang trọng như thế này sẽ khiến anh mất mặt chứ gì?”
Cô vừa dứt lời, ông Hoắc đã đứng ngay lên bàn, chưa thèm cởi giày, tay trái cầm dao dĩa, tay phải cầm đĩa, khua khoắng một màn loạn xạ.
Đây là một nhà hàng cao cấp của Pháp, một hành động như thế dĩ nhiên sẽ khiến các thực khách phải rì rầm, nhìn qua đảo lại.
Anh còn làm ồn tới mức quản lý phải đi đến. Quản lý ngượng ngập đứng bên cạnh, gọi anh: “Ngài Hoắc”.
Anh làm như ông nghe thấy, gõ càng hứng khởi, vừa gõ vừa hỏi: “Đầu gỗ, anh dám bảo đảm, ngày mai anh sẽ lên báo vì hành động này, tới lúc đó ai mất mặt hơn sẽ biết ngay thôi”.
Câu nói này không khoa trương chút nào. Tuần trước, mấy người đó đã mất gần cả một mặt báo để viết về việc anh cho một người ăn xin đầu phố một chiếc hamburger.
Tin này khiến trong mắt đám đối thủ là một hành động giả tạo thành công. Trên các trang mạng xã hội của mình, bọn họ liên tục cười khẩy, giễu cợt. Họ nói một người giàu có như Hoắc Liên Ngao nên mời người ăn mày đó một bữa thịnh soạn, hoặc là cho hẳn người ta một xập tiền đô.
Đối với chuyện này, anh chỉ nói: “Lúc ấy người đó đói bụng, tôi chỉ cho người ta thứ có thể làm ấm bụng người ta mà thôi. Việc thiện vừa phải và làm từ thiện là hai việc hoàn toàn khác nhau”.
Thế là lại có một đám người xuất hiện tranh luận không ngừng nghĩ về tính thực chất của hai hành động đó.
Chuyện chiếc bánh khiến trang mạng cá nhân của Hoắc Liên Ngao trở nên náo nhiệt lạ thường. Hoắc Thành Quân nghĩ, nếu có người chụp lại cảnh này đưa lên báo chí thì bố nó hẳn sẽ đau đầu lắm, phải biết rằng thường ngày ông Hoắc ghét nhất là bị quấy rầy.
Trong nhà hàng có người chọn cách đứng dậy thanh toán, quản lý cũng chỉ đành bấm bụng nói: “Nếu ngài Hoắc còn tiếp tục, chúng tôi chỉ có thể giao lại cho cảnh sát xử lý”.
Lúc này bà Hoắc dường như cũng cảm thấy hành động của mình hơi quá đáng, bèn gọi anh một tiếng, ông Hoắc lập tức dừng gõ đĩa.
Bước xuống khỏi bàn ăn, ông Hoắc dễ tính hỏi: “Đầu gỗ, còn giận không?”.
Bà Hoắc cúi đầu im lặng.
“Vị này không biết tế nhị phải không?” Ông Hoắc chỉ tay vào người quản lý rồi hỏi bà Hoắc: “Anh và người đầu tư nhà hàng này có chút giao tình, muốn đuổi việc anh ta cũng chỉ cần gọi một cú điện thoại là xong”.
Nói xong, ông Hoắc cầm di động lên thật. Hành động này của anh khiến sắc mặt vị quản lý tái đi trong giây lát. Người đó liên tục nhìn sang phía bà Hoắc, người đó rõ hơn ai hết, ai có thể là nhân vật quan trọng giữ được công việc của mình.
Đúng như ông Hoắc hình dung: “Mẹ con thi thoảng sẽ giở trò hờn dỗi, nhưng chỉ nhằm vào bố thôi. Mẹ con là người phụ nữ đáng yêu và lương thiện”. Câu trước thì Hoắc Thành Quân nửa hiểu nửa không, câu sau thì nó tin tưởng chắc chắn.
Không chút nghi ngờ, Hoắc Thành Quân nhìn thấy mẹ mình tỏ ra khó xử. Cô bắt đầu xin lỗi quản lý và những người có mặt ở đó.
Xin lỗi xong, cô trừng mắt với ông Hoắc rồi quay mặt sang Hoắc Thành Quân, lẩm bẩm: “Thành Quân…”.
Thế rồi ba người họ rời khỏi nhà hàng. Vừa đi ra cửa, ông Hoắc đã muốn nắm tay bà Hoắc. Sau vài lần, bà Hoắc mới đưa tay với vẻ không mấy tình nguyện.
Họ còn cách chiếc xe khoảng ba mét, ông Hoắc liền lên tiếng: “Thành Quân, bố có chút chuyện muốn nói với mẹ, con lên xe đợi bố mẹ trước đi”.
Lần đợi này gần mười mấy phút. Bà Hoắc xuất hiện trước mặt Hoắc Thành Quân với dáng vẻ và đầu tóc hơi khác, ngược lại ông Hoắc thì tâm tình rất vui.
Vừa về tới nhà, ông Hoắc đã khẩn trương kéo bà Hoắc vào phòng họ. Sau đó, cánh cửa ấy đóng chặt.
Sáng hôm sau, người đưa Hoắc Thành Quân tới đạo quán học Karate chuyển thành ông Hoắc. Không những vậy, bữa sáng cũng không thấy mặt bà Hoắc đâu. Khi đó Hoắc Thành Quân muốn đến thăm mẹ nhưng ông Hoắc không cho.
“Mẹ sao rồi ạ?” Ngồi trên ghế lái phụ, Hoắc Thành Quân tò mò hỏi.
“Mẹ con…” Ông Hoắc kéo dài giọng, ngón tay gõ lên vô lăng: “Vì mấy hôm nay mẹ con động một tý là kêu gào với bố, còn cả chuyện xảy ra ở nhà hàng hôm qua, tối qua bố đã trừng phạt mẹ con một chút”.
Hoắc Thành Quân ngẫm nghĩ, quả thực, gần đây bà Hoắc không nể mặt ông Hoắc chút nào.
“Thế mẹ bị phạt có nặng không ạ?” Nó dè dặt hỏi.
Câu hỏi của nó không nhận được bất kỳ giải đáp nào, hơn nữa từ nhịp tiết tấu gõ vô lăng của người lái xe có thể phán đoán câu hỏi của nó khiến ông Hoắc vui vẻ.
“Bố” Hoắc Thành Quân cất cao giọng. Không hiểu vì sao trong đầu nó lại xuất hiện hình ảnh những phụ nữ mặt mũi sưng vù dán trên cửa những câu lạc bộ chống bạo hành gia đình.
“Đừng lo.” Ông Hoắc vui vẻ cất lời: “Bố chỉ khiến mẹ con tạm thời chưa xuống giường được thôi”.
Vậy mà còn vui được!
“Bố à, con biết số điện thoại đường dây nóng và email liên lạc của câu lạc bộ chống bạo hành gia đình đó.” Hoắc Thành Quân ngồi bật dậy khỏi ghế.
Câu này khiến ông Hoắc suýt nữa thì cho xe hôn mông chiếc đằng trước. Cứ như vậy anh vừa cười vừa đưa tay vỗ đầu nó: “Hoắc Thành Quân, có tin không, mẹ con rất thích sự trừng phạt của bố”.
“Làm gì có chuyện ấy!” Nó hất mạnh tay anh ra: “Mẹ không xuống giường được”.
Khi ông Hoắc nói: “Không tin con gọi cho mẹ đi”, Hoắc Thành Quân đã cầm điện thoại.
Chỉ trong vòng vài phút nói chuyện ngắn ngủi, nó đã biết tất cả giống y như lời ông Hoắc hình dung. Giọng bà Hoắc không có chút nào giống các phụ nữ ở câu lạc bộ chống bạo hành gia đình, không nhắc tới người đó là vừa chửi vừa khóc.
Hơn nữa khi mới nhấc máy, giọng mẹ còn êm ru, là cảm giác ngọt ngào sau khi ăn kẹo rồi được ngủ một giấc say sưa, và rồi tỉnh dậy cùng một giấc mơ tuyệt đẹp. Khi Hoắc Thành Quân nói lại lời của ông Hoắc, giọng mẹ như bị sặc nước, sau đó vội vội vàng vàng ngắt máy.
Nhìn người vẫn đang tiếp tục gõ vô lăng, Hoắc Thành Quân bực lắm. Gần tới đạo quán, cuối cùng nó cũng nói ra một câu: “Bố không được ăn hiếp mẹ, Kiều Kiều đáng yêu lắm, không những đáng yêu, dáng còn chuẩn”.
Chiếc xe lập tức đi chậm lại như ốc sên. Hoắc Thành Quân có thể nhìn thấy ông Hoắc nhíu mày: “Mẹ con? Kiều Kiều? Đáng yêu? Còn… còn dáng chuẩn?”.
Rõ ràng là giọng ông Hoắc rất không vui.
Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, tay nắm chặt di động.
“Hoắc Thành Quân, con phải nhớ, đó là mẹ con, sau này bố không muốn nghe con gọi mẹ là Kiều Kiều nữa.” Lúc này ngữ khí của ông Hoắc y hệt như huấn luyện viên Karate: Các em chỉ cần quan sát và cảm nhận.
“Trước khi là mẹ, mẹ vẫn luôn là Kiều Kiều.” Hoắc Thành Quân không chịu yếu thế. Thầy giáo đã nói, khi đối mặt với những hành vi và lời nói không hợp lý, chỉ cần em có tư tưởng và suy nghĩ, em phải tranh cãi tới cùng, việc này khiến một người không ngừng mạnh mẽ trên con đường họ phải vượt qua.
“Lại, lại! Kiều Kiều?” Ông Hoắc chống tay lên trán.
Nhắm chặt mắt lại, mặc dù Hoắc Thành Quân không hiểu cụ thể vì sao ông Hoắc lại giận dữ, có thể là chỉ là ngoài mặt, trong lòng bố vẫn vui. Vị này đã trừng phạt Kiều Kiều không xuống được giường cơ mà.
Kiều Kiều? Hoắc Thành Quân nhớ hình như đã lâu lắm rồi nó không dùng danh xưng này. Khi Kiều Kiều còn chưa trở thành mẹ, đó giống như một cô gái có đôi tay của nhà ảo thuật, giống như một chiếc bánh gato được phết đầy chocolate, cắt phần chocolate ấy ra, sẽ là màu hồng.
Chiếc xe tiếp tục thẳng tiến. Người đứng đầu đạo quán hôm nào cũng đợi nó trước cửa đã vẫy tay với họ.
Lúc này xe đột ngột dừng lại.
Hoắc Thành Quân quay mặt sang. Ông Hoắc dường như tâm trạng vẫn chưa khá hơn, nhíu mày càng lúc càng chặt và cũng đang nhín nó.
“Bố nói…” Ông Hoắc hiếm khi ấp úng.
Gì ạ? Nó dùng ánh mắt để hỏi.
Người nhìn nó biểu cảm hơi bứt rứt, sau đó dừng lại một chút, ngụy trang thành ngữ khí nhẹ nhàng như khi câu cá bên hồ: “Hoắc Thành Quân, Ngô Thành Nhu nói cho bố biết một bí mật của con”.
Ngô Thành Nhu thích những người đàn ông mặt đẹp, dáng đẹp, tay đẹp, giọng hay, Hoắc Liên Ngao có đầy đủ tất cả những điều kiện ấy.
Nó vô cảm nhìn thẳng về phía trước, trong lòng thầm dự đoán Ngô Thành Nhu đã lấy lòng ông Hoắc bằng bí mật gì.
Một hôm nào đó nó tỉnh dậy nhầm phòng thay đồ thành nhà vệ sinh? Nó lén uống rượu trắn của ông nội rồi nhảy điệu Hula cả đêm trên bãi cỏ? Hay khi lúc mót tiểu nó đeo chiếc cặp bươm bướm của Ngô Thành Nhu rồi chui vào nhà vệ sinh nữ?
Điều khiến Hoắc Thành Quân không thể ngờ là…
“Nghe nói, năm con bảy tuổi, ước nguyện sinh nhật của con là sau này tìm được một cô gái bạn giống Kiều Kiều, biết điêu khắc như Kiều Kiều, mặc váy trắng giống tiên nữ như Kiều Kiều, mắt to như Kiều Kiều, khi giận lên cũng nheo mắt lại như Kiều Kiều.”
Đồ phản bội Ngô Thành Nhu!
Tranh cãi tới cùng, tranh cãi tới cùng!
“Kiều Kiều lúc đó…” Không hiểu vì sao khi nói tới đây nó hơi chột dạ, vội sửa thành: “Lúc đó mẹ vẫn chưa phải là ‘mẹ’”.
Thế nên khi biết sự thật Hoắc Thành Quân mới như bị sét đánh, có cảm giác vô duyên vô cớ bị trúng sét vậy.
“Nhưng bây giờ mẹ đã là mẹ của con rồi!” Ông Hoắc nghiêm giọng.
Hoắc Thành Quân một lần nữa im bặt.
“Hoắc Thành Quân!” Ông Hoắc tỏ ra nghiêm túc: “Con vừa dùng từ không đúng, không có đứa con nào lại hình dung mẹ mình là đáng yêu cả”.
Thật ra, còn có một người khác làm trò cười trong việc dùng từ, mà số lượng trò cười bằng cả rổ. Hoắc Thành Quân suýt nữa thì phì cười.
“Còn nữa, sai lầm nghiêm trọng nhất của con là đánh giá vóc dáng của mẹ! Sau này tất cả những từ ngữ đó tuyệt đối không được dùng với mẹ con”. Khi nói những câu nói, biểu cảm của ông Hoắc rất tệ: “Ôn hòa, hiền hậu, những từ này mới thích hợp”.
Lần này, Hoắc Thành Quân mừng thầm trong lòng, nhưng nó tuyệt đối không thể hiện vẻ sung sướng ấy ra ngoài: “Bố ơi, hiền hậu thường thích hợp cho những người ở độ tuổi 30 đến 40 hình dung về mẹ mình”.
Ừm, hình như câu nói của nó vẫn chưa đi vào trọng điểm. Thế là Hoắc Thành Quân hạ giọng: “bố, bố nhớ lại tuổi của con đi”.
Xem ra ông Hoắc vẫn có chút mù mờ.
“Bố, trong mắt bố, giờ mẹ già lắm hả?” Hoắc Thành Quân nghiêng đầu hỏi: “Bố, con mà tới trước mặt mẹ kể lại hình tượng mẹ trong mắt bố là hiền hậu thì sao ạ?”.
Đây mới là trọng điểm. Vì bà Hoắc lớn hơn ông Hoắc ba tuổi, nên tuổi tác là điều cấm kỵ với mẹ. Nếu nó nói lại nguyên văn, bà Hoắc sẽ đau lòng lắm.
Lần này, ông Hoắc cuối cùng cũng hiểu. Thế là ông Hoắc giả vờ giả vịt kể lại chuyện ngày xưa bố nhận được thư mời của Cục hàng không vũ trụ rồi hỏi nó sau một hồi bát nháo: “Hoắc Thành Quân, con muốn đi cùng bố không?”.
Hoắc Thành Quân chỉ đợi câu này.
Nhưng: “Hoắc Thành Quân, chuyện nào ra chuyện ấy”.
Thôi được rồi, lúc này đây tâm trạng của Hoắc Thành Quân đã bay tới chiếc phi thuyền vũ trụ trong truyền thuyết của Cục hàng không vũ trụ rồi. Chưa biết chừng, tới lúc đó, nó có thể ngồi ở trong một lát, trải nghiệm cảm giác cơ thể bay bay trong không trung. Dĩ nhiên, cần phải có sự giúp đỡ của ông Hoắc.
“Bố, con chỉ làm nhiệm vụ chuyển lời. Người nói dáng mẹ chuẩn là giáo viên bóng rổ của bọn con. Có một lần mẹ tới xem con đánh bóng, giáo viên của con đã nói với mẹ như vậy. Nghe xong, mẹ vui lắm.”
“Khờ khạo!”
Hoắc Thành Quân cảm thấy khi nói ra hai tiếng ấy, ông Hoắc có một sự giận dữ muốn tiếp tục trừng phạt bà Hoắc.
“Còn nữa, bố à, người hay nói mẹ đáng yêu là cậu.”
“Cậu, đại ngốc?”
Giống như bà Hoắc luôn kiêng kị việc nhắc đến tuổi tác thì ông Hoắc lại kị nhất là người đàn ông Thượng Hải từng làm thầy giáo tiếng Trung của mình.
Để được trải nghiệm cảm giác cơ thể bồng bềnh trên không, Hoắc Thành Quân cảm thấy bây giờ là lúc nó cần để ông Hoắc nhìn nhận được chỉ số trung thành của mình. Thế là nó bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện.
Vào một kỳ nghỉ hè nọ, thầy Chu quyết định đi theo hình tượng người đàn ông mạnh mẽ, thế là thầy Chu đã tạm thời cất dao cạo râu đi.
Một tuần sau, thầy Chu cảm thấy cần phải để Kiều Kiều được thấy mặt quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành nên đã thông đồng với Chu Tùng Ngọc dụ Kiều Kiều chơi bài giấy. Kết quả không đoán cũng biệt, người thua phải chịu trừng phạt của người thắng.
“Bố, bố đoán cậu đã trừng phạt gì Kiều Kiều?”
“…”
“Bố, cậu đã dùng râu của mình trừng phạt Kiều Kiều. Đúng rồi, bố à, trước đso cậu đã từng dùng râu của cậu trừng phạt con. Cảm giác đó, nói thế nào nhỉ. Ngứa ngứa, rậm rậm, như bị kiến chích ấy, nhưng mà thú vị lắm…” Lúc này Hoắc Thành Quân phát hiện mình lại lạc đề. Nó tập hợp lại câu từ: “Lúc đó, trông Kiều Kiều có vẻ không vui lắm. Mẹ bắt đầu ra sức trốn tránh, cậu ở phía sau đuổi. Mới được mấy vòng, cậu đã quắp mẹ lên như diều hâu ngậm thịt. Bố cũng biết đấy, Kiều Kiều chân nhỏ tay nhỏ, thịt đều nằm ở…”
“Im lặng!”
Người kia chỉ còn thiếu nước bịt miệng nó lại mà thôi.
Khoảnh khắc đó trong xe cực kỳ yên tĩnh. Cảm giác yên tĩnh ấy rất kỳ lạ, tới mức khiến Hoắc Thành Quân có ảo giác. Nó chỉ cần nói thêm một câu sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra.
Nhưng…
Nhưng nói cả một tràng dài hình như vẫn chưa nói vào điểm chính. Người luôn nói Kiều Kiều đáng yêu là thầy Chu, nó cũng chỉ chuyển lời thôi.
Nó lấy hết dũng khí: “Từ đó về sau, cậu ngày nào cũng lải nhải: Thành Quân, con không thấy Kiều Kiều rất đáng yêu ư? Lúc cậu dùng râu trừng phạt cô ấy, cô ấy cười rất đáng yêu. Sau đó… Sau đó khiến con cũng cảm thấy Kiều Kiều đặc biệt đáng yêu”.
Thở hắt ra một hơi, cuối cùng Hoắc Thành Quân cũng hoàn thành xong nhiệm vụ chuyển lời: Con chỉ chịu trách nhiệm chuyển lời, mọi sự cố và hậu quả phát sinh sau đó con không liên quan gì hết.
Sự thật chứng minh, dự cảm của Hoắc Thành Quân là đúng. Thật sự đã có chuyện không hay xảy ra, chuyện này tạo ra hai nạn nhân trực tiếp.
Một người là vị giáo viên không cẩn thận khen vóc dáng của bà Hoắc. Vị có biệt danh “sát thủ vợ người” đó đã nhận được thông báo nghỉ việc của nhà trường.
Còn một người nữa chính là bà Hoắc, quá trình thì đành để cho đương sự đích thân kể lại.
[…]
Khi Hoắc Liên Ngao tan làm trở về, Khang Kiều đang bôi thuốc cho con sóc bị thương tháng trước vô tình lao vào căn nhà nghỉ mát. Vừa nhìn thấy Hoắc Liên Ngao, xuất phát từ một cảm xúc khó hiểu nào đó, Khang Kiều bất giác sầm mặt. Nếu là bình thường, Hoắc Liên Ngao nhất định sẽ tới bên cạnh cô, gọi cô miệng tiếng “bà Hoắc” rồi giả vờ giả tảng hỏi: “Ai chọc giận bà Hoắc vậy?”.
Thật ra trong lòng cả hai đều biết rõ, cô đang không vui vì chuyện gì.
So với nói là không vui, thà nói là nút thắt trong lòng.
Có điều, lúc này, Hoắc Liên Ngao làm như không nhìn thấy vẻ bực bội trên mặt cô. Anh cứ thế đi vào nhà. Khang Kiều cảm thấy như vậy cũng không tệ. Bây giờ nhìn thấy anh, trong lòng cô vẫn có cảm giác nghèn nghẹn. Nó khiến cô sáng nay nhìn mình trong gương lại thấy giống một con báo hồng hơn nữa.
Bôi thuốc xong, Khang Kiều giao lại con sóc cho Jenny. Cô nhìn đồng hồ, hôm nay Hoắc Liên Ngao về sớm gần một tiếng. Có điều, chẳng phải lúc này anh nên có mặt ở trường của Hoắc Thành Quân ư?
Hoắc Thành Quân là thành viên chủ lực của đội bóng rổ. Chiều thứ Bảy nào nó cũng tham gia các cuộc thi đấu giao hữu. Từ trước tới nay, hoàng tử nhỏ Thành Quân, người ghi nhiều bàn thắng thứ hai trong đội, luôn rất kỳ vọng Hoắc Liên Ngao tới xem nó đấu, nhưng anh lại quá bận rộn.
Hôm nay vừa hay là thứ Bảy. Tuần trước anh còn hứa hẹn hùng hồn rằng hôm nay sẽ đi xem trận đấu. Gã khốn này, nói mà không giữ lời.
Cô thở hồng hộc mở cửa phòng làm việc ra. Hoắc Liên Ngao đang gọi video call với quản lý cấp cao tại câu lạc bộ Los Angeles. Tay anh kẹp điếu thuốc, bên cạnh còn đặt một ly rượu đã uống quá nửa.
Ừm, được lắm, được lắm, ngầu quá nhỉ. Không những thất hứa còn rượu chè. Hơn nữa, còn coi cô như không khí nữa.
Cô vòng qua bàn làm việc, giật lấy điếu thuốc trên tay anh, ném vào trong ly rượu. Rồi cô cầm ly rượu lên, đặt mạnh xuống bàn.
“Cạch” một tiếng cuối cùng đã thu hút sự chú ý của Hoắc Liene Ngao. Ừm, người không giữ lời khuôn mặt còn khó coi hơn cô.
Cô một lần nữa nắm chặt ly rượu, âm thanh giận dữ phát ra lần thứ hai. Lần này một vài giọt rượu đã văng ra, bắn lên khuôn mặt cau có của anh.
Cô đặt tay lên vai anh: “Không vui? Khó chịu? Hm?”.
Hoắc Liên Ngao càng nhíu chặt mày.
“Mới có mấy ngày đã không chịu nổi? Sau đó không những xị mặt với em mà còn chuốc giận lên Thành Quân, hm?” Mấy tiếng cuối cùng, Khang Kiều gần như gào lên.
Gào xong, cô mới phát hiện Hoắc Liên Ngao không hề ngắt cuộc gọi. Từ góc này, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt ngượng ngập của người đàn ông da trắng trên màn hình máy tính, đáy mắt viết đầy sự sửng sốt, rồi cô quay sang Hoắc Liên Ngao, hình như…
Cô thu tay về, rụt rè đứng bên nhìn anh tắt cuộc gọi.
Sau đó, anh thẳng thừng với lấy bao thuốc.
Cô giật lại, giấu ra sau lưng, miệng nói không ngừng: “Hoắc Liên Ngao, tại anh không đúng. Anh không giữ lời hứa”.
Hoắc Liên Ngao đứng dậy, mặt và cả cơ thể đổ nghiêng về phía cô. Khang Kiều vô thức ngửa ra sau.
“Hoắc Thành Quân không nói với em, vì địa điểm gặp vấn đề nên trận thi đấu bóng rổ đã hủy sao? Nói anh xị mặt, chỉ có em được xị mặt, anh không được xị mặt hả?” Hoắc Liên Ngao dồn ép người.
Giây phút đó, Khang Kiều rất muốn lớn giọng nói: “Phải!”.
Cô đã sớm quen với một cậu chủ Liên Ngao dễ tính, quen những lúc cô không vui được nghe anh dịu dàng gọi “Đầu gỗ”, quen những lúc cô cố tình gây khó dễ, anh sẽ gọi “bà Hoắc”, sẽ nhường cô, dỗ cô.
Thậm chí cô bắt đầu cảm thấy như một lẽ đương nhiên rằng những chuyện mình làm không được vừa lòng ở trong mắt anh đều sẽ trở nên đáng yêu. Cô nói trái đất hình vuông, anh cũng sẽ không nói là hình tròn.
Cô đã quen từ lâu.
Nhưng cô dĩ nhiên sẽ không nói tâm sự ấy ra. Nói thế nào cô cũng đã làm mẹ, cũng đã qua cái tuổi có thể gọi điện thoại mách lẻo hay làm nũng rồi.
Cô thu lại biểu cảm dè dặt, nói một tiếng “ấu trĩ” rồi đẩy Hoắc Liên Ngao ra. Người này đã chặn đường cô.
Nhưng tay cô như chạm phải một bức tường. Cô dùng sức nhưng vẫn vô ích. Cô giậm chân cảnh cáo: Hoắc Liên Ngao!
“Người ấu trĩ là em mới phải.” Hoắc Liên Ngao lạnh lùng nói.
“Em ấu trĩ khi nào?” Giống như đứa trẻ bị bắt thóp, Khang Kiều vô thức cao giọng. Thật ra cô biết mấy ngày gần đây cô đúng là hơi ấu trĩ.
“Còn không?” Giọng Hoắc Liên Ngao mang theo mùi khiêu khích nồng nặc: “Được đàn ông khen là dáng chuẩn là cảm thấy người ta tốt. Còn không hiểu sao? Mục đích duy nhất của đàn ông khi làm vậy chính là muốn đè em xuống giường. Em có thể mở mắt to ra chút được không?”.
“Mà thôi, mắt em đủ to rồi, nhưng chẳng có ích gì. Chẳng hiểu gì cả. Được khen vài lần là thấy sung sướng.” Ngữ khí của anh tới cuối cùng hoàn toàn là sự thất bại trong giáo dục.
Khang Kiều đã lâu lắm rồi không nghe thấy giọng khích bác từ người này. Hơn nữa, cô hoàn toàn không hiểu anh rốt cuộc đang nói gì.
Giống như không quen anh xị mặt với cô, cô cũng không quen anh khích bác cô. Không biết có phải vì quá giận không, cô nhất thời á khẩu, chỉ đành dựa vào hơi thở để giúp mình bình tĩnh lại.
Nhưng, người này càng nói chuyện càng vô lý.
“Nghe nói phụ nữ hám danh thích nhất là mấy lời ngọt ngào của đàn ông.”
Người này ám chỉ cô hám danh?
“Hoắc Liên Ngao, anh đừng nói vớ vẩn, em không hám danh.” Có lẽ vì quá kích động, cô chỉ có thể nói đúng một câu như thế.
Còn nữa, thích được khen xinh là bản tính của phụ nữ. Sao tới chỗ anh lại thành hám danh?
“Em không những hám danh, em còn không tuân thủ chuẩn mực người phụ nữ!”
“Em? Em…” Khang Kiều lắp bắp, một lần nữa nghẹn lời.
Chẳng biết sức lực từ đâu ra, mũi chân cô đã bắt đầu rời khỏi mặt đất. Lúc đó Khang Kiều nghĩ mình nhất định nhảy rất cao. Cô nghe thấy tiếng phẫn nộ của mình: “Em? Không làm tròn bổn phận…”
Nhưng âm cuối cùng vang lên cũng tiếng “Rầm…”
Lúc đó nội tâm Khang Kiều như một đứa trẻ hiếu động, chỉ muốn đập vỡ đầu Hoắc Liên Ngao ra. Cho dù không đập vỡ thì cũng phải khiến anh lảo đảo. Sự thật là…
Sự thật là Khang Kiều nhảy không hề cao. Cô tưởng trán mình sẽ huých vào trán anh, nhưng kết quả lại chỉ tới cằm.
Người thật sự không chịu nổi là cô!
Cú đập đó thật sự rất đau, đau tới nỗi nước mắt Khang Kiều trào ra. Người này làm bằng đá sao?
Tệ hơn nữa là do quá giận, Khang Kiều đã dùng hết sức. Kết quả vừa rơi xuống đất người đã mất thăng bằng, ngửa hẳn ra sau. Trong lúc ấy, Khang Kiều nghĩ, cô đúng là cầm đá đập vào chân mình rồi.
Khang Kiều vẫn còn ôm chút hy vọng: Liên Ngao, mau đỡ em.
Nhưng Hoắc Liên Ngao cứ đứng đực ra đó, không hề định giơ tay ra đỡ. Tên khốn này, cô nhắm chặt mắt lại, lẩm bẩm trong lòng. Mong là gáy cô đủ cứng.
Những giây cuối cùng…
Gáy không đập xuống sàn mà rơi vào một vòng ôm cô quen thuộc. Có một đôi tay đỡ lấy gáy co. Vì động tác quá mạnh, người ôm cô phải mườn chút trọng lực xoay vài vòng trên sàn cùng cô mới dừng lại.
Cô mở mắt ra, lập tức nhìn thấy ánh mắt Hoắc Liên Ngao. Lúc này cô đang bò trên người anh. Người bị cô đè phía dưới từ ánh mắt tới biểu cảm đều viết rõ: Phụ nữ, anh biết ngay là sẽ như vậy.
Nhưng cho dù vậy, Khang Kiều vẫn lập tức bị hớp hồn bởi ánh mắt ấy. Người này ánh mắt từ hồi thiếu niên tới giờ dường như chưa từng thay đổi, đẹp như một tòa thành thủy tinh có thể soi rõ nội tâm người khác.
Cơn đau rát dội lên từ trán và những giọt nước mắt đọng lại nhắc nhở rằng giờ cô đang ở thế yếu, đáng ghét hơn là…
“Anh không chọc mình lúc mình giận, anh còn xị mặt với mình. Không những thế, anh còn buộc tội mình hám danh, không làm tròn bổn phận. Đáng ghét hơn nữa là khi anh nhìn thấy mình ngã không đỡ lấy mình ngay lập tức!” Khang Kiều vô sỉ liệt kê tội danh của Hoắc Liên Ngao trong lòng.
Sau đó cô đưa ra kết luận: Anh không còn yêu cô như trước nữa.
Nhất định là như vậy. Khang Kiều có mật mã email riêng và ID mạng xã hội của Hoắc Liên Ngao. Mấy ngày trước rảnh rỗi, cô lén chui vào xem. Hòm thư thì rất nề nếp. Nhưng mạng xã hội thì không khiến cô vui như vậy. Nhìn kỹ, Khang Kiều phát hiện có nhiều cô gái trẻ rất hoạt bát trên nick cá nhân của anh, tới độ khiến người ta cảm thấy khủng bố.
Bạn bè của Hoắc Liên Ngao đa phần đều do bộ phận quan hệ sắp xếp. Thi thoảng anh mới lên mạng, nhưng dù là anh hay nhân viên của anh, chỉ cần có bất kỳ động tĩnh nào, mấy cô gái ấy lại lập tức xuất hiện, nhanh tới mức có thể tính bằng giây.
Điều khiến Khang Kiều cảm thấy bất ngờ là có một lần Hoắc Liên Ngao đã đáp lại một trong số đó, cô gái tên Tịnh Hương, mặc dù nội dung trao đổi cũng chỉ về những vấn đề thời tiết.
Nhưng chung quy là anh cũng đã trả lời rồi. Lúc này Khang Kiều vô sỉ nảy ra một suy nghĩ: Tất cả nhất định liên quan tới cô gái tên Tịnh Hương đó.
Đúng, nhất định là vậy. Thế nên bây giờ cô không thể dễ dàng bị anh mê hoặc. Trước mắt, việc cô phải làm là bò dậy, sau đó quay ngoắt bỏ đi, ví dụ như đi du lịch.
Tên biến thái Hoắc Liên Ngao, từ lúc cưới cô đến giờ chưa bao giờ cho cô đi du lịch. Chỉ được phép đi cùng anh. Cô nào có phải trẻ con.
Đúng, Hoắc Liên Ngao còn có một tật xấu là thường xuyên quản cô như trẻ con.
Bây giờ!
Khang Kiều thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch, bò dậy khỏi người anh, đi thẳng về phòng, không quay đầu lại. Nhưng chưa được mấy bước đã bị kéo về.
Lại…
Cô quay đầu, giơ tay lên. Cánh tay bị giữ lại trên không. Anh nhìn cô chăm chú, giọng nói dịu dàng như chảy nước: “Trán bị đập có đau không?”.
Vô dụng, mới nghe có tý lời ngon ngọt mà nước mắt đã rơi xuống rồi. Phải biết cô đã làm mẹ, hơn nữa Thành Quân của cô bây giờ còn là đội trưởng đội bóng rổ của trường nữa.
Không, cô không khóc, nước mắt chưa rơi khỏi hốc mắt chưa gọi là khóc. Cô mở to mắt để nó không rơi xuống. Khang Kiều cảm thấy đây là một điểm lợi thế của mắt to.
Anh nhìn cô, nhìn khuôn mặt trước mắt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ, nhìn những giọt lệ đang xoay tròn. Cô như vậy nhìn anh không rời, khiến anh ngứa ngáy, khiến anh không còn ý chí chiến đấu, khiến anh chỉ muốn làm nhất một chuyện…
Đó là dang tay, kéo cô vào lòng.
Trong lòng anh bây giờ là một đống mâu thuẫn, chưa bao giờ được nhìn thấy mặt bố, trước năm 12 tuổi chỉ ở lỳ trong một thôn nhỏ, sống bên bà ngoại, cực kỳ khao khát được thương yêu nhưng lại luôn giả vờ không quan tâm.
Đống mâu thuẫn này bây giờ lại vì mẹ của mình mà canh cánh trong lòng.
Thấy chưa, anh vừa ôm cô đã mềm ra rồi. Cho dù cô vẫn giãy giụa, nhưng cũng không dốc hết sức. Lát sau, sức cô đã yếu đi.
Giống như một đứa trẻ không thể hạ mình, cô hậm hực nói: “Hoắc Liên Ngao, anh…”.
Sau đó câu ấy bị tắc lại trong cổ họng. Nghĩ cũng đủ biết lúc này khuôn mặt cô nhất định đã đỏ bừng lên.
“Anh, anh…”
Anh cái gì mà anh? Cũng biết xấu hổ rồi à?
Anh thầm thở dài trong lòng. Thôi được rồi, để anh nói thay cô.
“Sau này khi em xị mặt, anh nhất định sẽ dùng rất nhiều, rất nhiều cách để dỗ cho em vui.”
“Anh, anh…”
“Sau này, anh sẽ không xưng xỉa lên để khiến em giận nữa.”
“Anh…”
“Sau này anh cũng sẽ không buộc tội em vô cớ.”
Câu này nghe giọng rất chân thành, thật ra trong lòng Hoắc Liên Ngao không chân thành như vậy, không những thế còn đầy mùi thuốc súng.
Hôm nay khi biết huấn luyện viên bóng rổ của Hoắc Thành Quân có biệt danh “sát thủ vợ người”, Hoắc Liên Ngao rất muốn đấm cho hắn vài cú.
Điều càng khiến anh khó nhẫn nhịn hơn là cảnh sát tìm được một số thứ ghê tởm trong máy tính của hắn. Trong máy tính có một danh sách những cô gái, đều là đối tượng săn môi của hắn. Hắn mỗi lần thi đấu đều mặc vest, ở trong mắt người ngoài thì là một huấn luyện viên phong độ và hài hước, thực chất lại PTS hình của đối tượng lên người những ngôi sao phim cấp 3, rồi làm từng tấm thành hình động.
Khi biết Khang Kiều cũng có tên trong danh sách, Hoắc Liên Ngao chỉ muốn tát cho hắn lệch mặt.
Dọc đường lái xe về nhà, đầu óc anh chỉ hiện lên cảnh khuôn mặt Khang Kiều dưới cơ thể không một mảnh vải của người khác, rồi làm đủ trò trước mặt người đàn ông đó.
Đầu gỗ của anh đã bị nhìn sạch rồi!
Nộ khí công tâm chắc cũng chỉ đến thế mà thôi. Anh lái xe như bay về nhà. Khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô càng khiến anh bốc hỏa. Phụ nữ đa phần đều thích trêu hoa ghẹo nguyệt, đầu gỗ này xem ra cũng vậy. Nếu không với khuôn mặt cứng đơ của cô làm sao có thể! Nghĩ tới đây, Hoắc Liên Ngao bắt đầu ăn nói không suy nghĩ.
Bây giờ, anh đã làm cô khóc.
Anh gia tăng sức mạnh, chỉ muốn cùng người trong lòng hòa làm một. Anh hôn lên tóc cô, nói chân thành: “Sau này anh sẽ lập tức đỡ em khi em ngã. Giả sử em ngã từ trên cao xuống, anh nhất định sẽ ôm chặt lấy em. Cho dù không cứu được em thì cũng phải cùng em tan xương nát thịt”.
Người này… Người này làm sao có thể?
Người này thật là quá xayasu xa. Không những nhìn trộm nội tâm của cô, còn nói ra những lời như thế. Phải biết, câu cuối cùng của anh đã khiến những giọt lệ cô khó khăn nhẫn nhịn chảy hết ra ngoài.
Cô phải làm gì để báo đáp anh đây. Cô kiễng chân lên, tặng anh đôi môi của mình, ôm chặt lấy người anh, dán sát cơ thể mình vào cơ thể anh, chỉ hận máu và xương cốt không thể tặng cả cho anh, rồi cùng anh hòa làm một. Cô nhắm mắt lại, ngậm lấy môi anh. Khi tay anh luồn vào trong quần áo, cô vẫn nghênh đón mà không hề ngượng ngập, mong rằng anh sẽ thích thú hơn.
Sáng hôm sau, Khang Kiều phát hiện ra một chuyện, khi Hoắc Liên Ngao cúi xuống hôn lên trán cô, nói: “Anh đi làm đây”, cô không ngửi thấy mùi nước cạo râu mà mình thích.
Sau khi Hoắc Liên Ngao đi khỏi, khoảng bảy, tám phút sau, cửa phòng lại bị mở ra. Khang Kiều kéo cao chăn lên, bọc người lại kín mít, chỉ lộ đúng khuôn mặt.
Dĩ nhiên cô biết người mở cửa lúc này là ai. Người nọ rón rén đi tới giường, cúi xuống, đặt đôi môi mềm lên trán cô.
“Con chào mẹ.”
“Mẹ, con đi học đây.”
Khang Kiều nín thở. Cô rất muốn ôm lấy nó, nhưng không thể. Tên khốn Hoắc Liên Ngao nửa đêm còn lột sạch bộ đồ ngủ cô khó khăn lắm mới mặc vào được. Bây giờ người cô trần truồng, nếu ôm nó nhất định sẽ bại lộ.
Cô dỏng tai lắng nghe âm thanh đóng cửa khẽ khàng của Hoắc Thành Quân. Khi căn nhà yên ắng trở lại, khóe mắt cô mới chợt ươn ướt: Mẹ, Tiểu Phàn, mọi người thấy không, giờ con rất hạnh phúc.
Khi cô mở mắt ra lần nữa đã là trưa. Chân vừa chạm đất thì đã mềm nhũn như vừa bị phạt chạy 3000 mét vậy. Cô lê đôi chân như sắp gãy, mở cửa phòng tắm.
Nhìn thẳng vào gương, Khang Kiều bắt đầu đánh răng. Người trong gương hơi nhíu mày.
Cô đánh răng xong, để bàn chải vào chỗ cũ. Bàn chải của cô màu xanh dương, của Hoắc Liên Ngao màu trắng. Hai chiếc bàn chải đặt sát cạnh nhau. Cô giả vờ vô tình gạt tay để hai chiếc bàn chải cách nhau một quãng nhất định.
Lúc này, khuôn mặt trong gương nãy giờ nhăn nhó mới dãn ra.
Sáng hôm nay, Hoắc Thành Quân và ông Hoắc đang trên đường tới căn nhà khu phía Tây. Ông Hoắc từ sáng sớm đã kéo nó dậy khỏi chăn. Không cần đoán, ông Hoắc bắt nó đi bơi sớm rồi.
Ông Hoắc đang lái xe xem ra tâm trạng rất khá. Tốt tới mức Hoắc Thành Quân phải tò mò hỏi. Ông Hoắc đưa ra câu trả lời là: “Bà Hoắc đã kết thúc thời kỳ bãi công”.
Cứ khoảng giữa tháng tám là thời kỳ bãi công của bà Hoắc. Cái gọi là bãi công là sự bỏ mặc họ, đặc biệt là ông Hoắc.
Hoắc Thành Quân từng hỏi ông Hoắc, ông Hoắc nói khi nào lớn nó sẽ hiểu. Quan trọng nhất là! Vào trung tuần tháng tám, không được nổi nóng với bà Hoắc, hơn nữa còn phải nghe lời.
Sau này, Hoắc Thành Quân đã biết lý do. Đó là vì ngay f giỗ của bà ngoại vào 13 tháng 08. Đó là một cách để mẹ đối mặt với bà ngoại, đó là gây rắc rối cho hai ông con trai của kẻ thù.
Nhưng điều khá xui xẻo là con trai của kẻ thù lại là chồng mẹ.
Về sau khi nhớ lại trung tuần tháng tám hằng năm, Hoắc Thành Quân đều rướn môi cười vì những màn hành hạ bố của mẹ.
Giống như ông Hoắc nói, trên thế giới này chỉ có bà Hoắc mỗi lần nổi xung mới đáng yêu. Đương nhiên, nếu là người phụ nữ khác thì sẽ chẳng liên quan gì đến đáng yêu cả.
Bơi xong trở về nhà, Hoắc Thành Quân nhìn thấy một cảnh tượng xảy ra trên mái nhà màu xanh dương. Mẹ đang thắt cà vạt cho bố chuẩn bị đi làm.
Vừa thắt mẹ vừa nói những lời đến nó nghe còn thấy mọc kén trong tai: “Lái xe cẩn thận một chút”, “Lúc tiếp khách đừng uống nhiều rượu”, “Đừng có động một tý là nổi nóng với đám nhân viên trẻ”.
Bố như bị hớp hồn, cúi đầu lắng nghe. Dường như mỗi lời lải nhải của mẹ rót vài tai bố đều trở thành những bản nhạc êm ru vậy.
Người nghe và người nói đều không thấy phiền ư? Nó nhún vai, rón rén bỏ đi.
Chưa được vài bước, nó đã nghe thấy tiếng mẹ hậm hực: “Liên Ngao, đừng, đừng, ngứa…”.
Giọng bố trầm khàn: “Xem sau này em còn dám không?”.
“Dám gì chứ?”
“Còn dám không…”
Những âm thanh vụn vặt dần thay thế bằng tiếng thở. Trong tiếng thở ngắt quãng còn có tiếng cười khúc khích: “Liên… Liên Ngao, thật… thật sự rất buồn. Được rồi… anh muốn bắt em làm gì?”.
“Anh bảo em làm gì em cũng làm ư?”
“Ừm.”
“Đầu gỗ, lâu lắm rồi anh chưa được nghe em hứa hẹn em sẽ ngoan.”
“…”
“Không nói? Không nói hả?”
“Được rồi, được rồi, em nói.”
“Hm?”
“Liên Ngao, sau… sau này em sẽ rất ngoan.”
“Giống như bị kiến chích vậy, ngưa ngứa, rất khó chịu đúng không?”
“Ừm, còn muốn hắt xì nữa.”
Lúc này Hoắc Thành Quân về cơ bản đã hiểu chuyện xảy ra trong phòng thay đồ là gì.
Quả nhiên.
“Bà Hoắc, sau này em dám chọc giận ông Hoắc, anh không ngại cả tuần không cạo râu để khiến em hắt xì không thôi.”
Nó bụm miệng, len lén bỏ đi. Thì ra một tuần ông Hoắc không cạo râu là vì ngày mai bố sẽ lên trang bìa tạp chí tài chính.
[…]
Lần đầu tiên Hoắc Thành Quân tham gia doanh trại mùa đông không may lại gặp một trận tuyết lớn. Đêm xuống, nó và bạn học trốn trong lều. Với gợi ý của giáo viên, họ bắt đầu kể những chuyện thú vị nhất xảy ra trong gia đình mình.
Jim nói khi bố mẹ cậu ấy yêu nhau, bố cậu ấy thường lén bò lên cửa sổ, bị mẹ cậu ấy tưởng nhầm là ăn trộm, dùng gậy đánh ngất. Xui xẻo là bố cậu ấy bị đánh ngất, đồng thời rơi vào vại thức ăn gia súc còn sót lại dành cho đám gà tây trong nông trại của mẹ cậu ấy.
Sandy kể bố cậu ấy lần đầu gặp mẹ cậu ấy vì muốn tìm mẹ cậu ấy bắt chuyện, vì thế bị con chó cưng của mẹ cậu ấy cắn. Sandy đã thề với trời vết cắn đó về sau biến thành một vết sẹo hình trái tim. Bố của Sandy chính vì nó mới nhận định mẹ cậu ấy là một nửa trời sinh.
Joan kể mẹ cậu ấy vì muốn trừng phạt bệnh lười của bố đã đặc biệt tới nhà người thân mang một con gà về. Con gà đó có biệt danh là “gà động kinh”, nó khiến cho chủ nông trại rất đau đầu.
Con gà động kinh sau khi được mẹ Joan đưa về nhà thì cả ngày chống đối với bố Joan, người suốt ngày ở nhà ngủ nướng mà không đi tìm việc. Nó đã rất nhiều phá vỡ giấc mộng đẹp của bố Joan. Cuối cùng có một ngày gà động kinh trở thành món ăn ngon của bố Joan. Điều khiến bố Joan không ngờ là chính vì con gà đó mà ông phải thực thi gần một nghìn tiếng đồng hồ phục vụ công ích, nguyên nhân là vì ông “ngược đãi gà”, “giết gà”.
Thì ra sau khi đưa gà động kinh về nhà, mẹ Joan đã lắp thêm mấy chiếc camera giám sát ở nhà. Một nghìn tiếng lao động đó cũng đã trị được thói lười biếng của bố Joan, để ông phát hiện ra lao động vốn không phải chuyện đáng ghét.
Tới lượt Hoắc Thành Quân.
Hoắc Thành Quân ngẫm nghĩ. Những chuyện thú vị giữa ông Hoắc và bà Hoắc còn rất nhiều. Sau một lần sàng lọc, cuối cùng nó quyết định chia sẻ với mọi người chuyện xảy ra vào lần đầu tiên bà Hoắc đi xa.
Ông Hoắc rất ghét bà Hoắc đi xa, từ New York tới New Jersey cũng không được. Thường ngày, ông Hoắc rất nghe lời bà Hoắc. Việc duy nhất miễn bàn là mỗi lần bà Hoắc nói: “Liên Ngao, hôm nay em và bạn ra ngoài đi dạo”, “Liên Ngao, ngày mai em sẽ quay về, em hứa đấy”.
“Ở yên trong nhà, muốn đi chơi đâu nói với anh, cuối tuần anh đi với em.” Đây là câu trả lời duy nhất dành cho bà Hoắc.
Phải biết rằng, nội tâm mỗi người đều có tâm lý phản nghịch.
Cuối cùng có một ngày, sau vô số lần bị chèn ép, bà Hoắc nhân lúc ông Hoắc đi công tác ở Anh đã bắt đầu thực hiện kế hoạch đào thoát 72 tiếng của mình.
Cô và bạn của mình tới bờ biển phía Tây ngắm tượng cát, tham gia lễ hội âm nhạc điện tử ngoài trời, trong 72 tiếng ấy, cô đã ném tan nát cái điện thoại.
Nhưng…
Nhưng bà Hoắc đã gặp một người tên Hoắc Liên Ngao. Trên thế giới này, si mê tay người ta gọi là “cuồng tay”, si mê giọng nói người ta gọi là “cuồng giọng”.
Còn mức độ si mê vợ của Hoắc Liên Ngao tuyệt đối có thể xứng với từ “cuồng vợ”.
Ông Hoắc cuồng vợ sau 3 tiếng bà Hoắc đi khỏi New York đã từ London bay chuyến bay gần tám tiếng để trở về New York, mục đích chính là muốn bắt cô gái của anh trở về nhà.
Tháng chín năm ngoái, những ai từng tham gia lễ hội âm nhạc điện tử bên bờ biển phía Tây có lẽ đều nhớ một chuyện: Tất cả các tay chơi nhạc siêu đẳng đều tụ tập ở lễ hội đó. Khi bầu không khí lên tới cao trào thì có một đoạn quảng cáo tìm người được phát ra. Đó là một bản tin tìm vợ, trong mắt mọi người ở đó, bản tin ấy giống một kiểu thể hiện tình cảm hơn. Còn đề rõ tên chồng.
“Trước 12 giờ anh bắt buộc phải nhìn thấy em.”
Lúc đó cách 12 giờ còn khoảng năm tiếng nữa.
“Dù em có bôi màu lên mặt cũng vô ích thôi, anh sẽ khiến em ngoan ngoãn trở về.”
Một cô gái nào đó không tin tà môn dị giáo vừa bôi màu lên mặt vừa giơ ngón giữa về phía ông Hoắc. Sau đó cô phát hiện một vài bức ảnh xấu xí của mình đã hiện lên màn hình điện tử. Trong đó có bức ảnh cô nằm bò bên gốc cây ngủ chảy cả nước miếng, và ảnh cô đi chân trần học cách nhảy của chuột túi trên bãi cỏ.
Ông Hoắc vui vẻ dự báo: “Tiếp sau đây sẽ còn sự kiện máy cắt cỏ và bức ảnh chụp chung với đà điểu nữa.”
Chuyện về máy cắt cỏ là: Một ngày nọ, bà Hoắc thẳng thừng nói cô sẽ học dùng máy cắt cỏ, ai ngờ cô lái nó sang tận vườn sau nhà hàng xóm, hơn nữa còn cắt sạch vườn hoa hồng nhà người ta.
Tệ hơn là khi con chó nhà đó lao ra, bà Hoắc đã bật khóc tại chỗ, vừa khóc vừa la hét: “Liên Ngao, mau tới cứu em, sao con chó đó to dữ vậy”.
Chuyện này phải để ông Hoắc ra mặt mới bình yên được. Bức ảnh vị hàng xóm đó chụp lại làm bằng chứng cũng rơi vào tay ông Hoắc.
Còn chuyện con đà điểu: Năm ngoái, ông Hoắc đưa vợ và con trai tới Nam Phi du lịch. Khi bà Hoắc và đà điểu chụp chung…
Khi đó chuyện xảy ra quá đột ngột, đến nỗi ông Hoắc chỉ có thể miêu tả bằng một câu đại khái: “Tiểu thư đà điểu trước nay luôn rất thân thiện chẳng hiểu vì sao bỗng khiêng bà Hoắc lên rồi chạy”.
Bà Hoắc sợ chết túm chặt lấy đà điểu. Trong quá trình đà điểu lao đi vùn vụt, rất không may đã bị vài thanh niên Anh quốc chụp lại. Bà Hoắc nghe thấy chuyện họ sẽ đăng ảnh lên mạng xã hội thì tái mặt, dĩ nhiên, cuối cùng lại vẫn là ông Hoắc ra mặt.
Ông Hoắc cầm hai tập ảnh trong tay, không chỉ một lần uy hiếp bà Hoắc: “Đầu gỗ, sau này em đừng có gây chuyện với anh”.
Rõ ràng, bà Hoắc đã coi câu nói ấy như gió thoảng bên tai.
Lần này, cuối cùng chúng đã có cơ hội được dùng đến, hơn nữa tác dụng cực hiệu quả. Bà Hoắc đang ở trên bờ biển California ngoan ngoãn trở về trước mặt ông Hoắc trước 12 giờ.
Kế hoạch đào tẩu đầy dã tâm của bà Hoắc kết thúc trong thất bại.
Hoắc Thành Quân nói xong chuyện mà nó cho là thú vị nhất của gia đình mình, các bạn gái trong lều bày ra vẻ si mê, Elena xinh xắn nhất nói sau này sẽ lấy một người đàn ông như thế.
Lời tuyên bố của Elena khiến đám con trai nhất loạt phản đối, họ cho rằng ông Hoắc quá nghiêm trọng hóa vấn đề.
Thật ra, ngoài việc cảm thấy thoải mái, Hoắc Thành Quân cũng cảm thấy ông Hoắc hơi quá đà, bà Hoắc có phải trẻ con đâu.
“Sau đó thì sao?” Đám con gái cực kỳ tò mò.
Sau đó, ông Hoắc mất nửa tháng mới dỗ được bà Hoắc chịu nhìn mình, sau đó thì…
Khang Kiều lúc này phải thừa nhận, tình trạng bây giờ của cô như một người cảm mạo sốt cao, khi đối mặt với món ăn mình thích nhưng lại buộc phải băn khoăn giữa tình cảm và lý trí vì lời nói của bác sỹ.
Trước đó, bầu không khí rất tốt. Đôi vợ chồng đã xa nhàu gần một tuần đã xảy ra một chuyện dường như là thuận theo tự nhiên trong xe. Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao đã từng làm vậy trong xe. Khi anh thì thầm bên tai, cô nửa đẩy nửa kéo cùng anh ra ghế sau. Lần này Hoắc Liên Ngao không giống như lần trước. Sau khi đi công tác về, anh rất sốt ruột. Anh khác thường như thế, làm màn dạo đầu rất đầy đủ. Trong khoảng không gian có hạn của xe, cô mở rộng chân tới cực hạn. Nhưng vấn đề mắc lại tại một điểm trí mạng. Anh vừa kéo chân cô lên gác lên vai anh, vừa tìm ví trong cặp tài liệu. Hôm nay động tác của anh hơi chậm, thế là cô không biết xấu hổ cử động thân thể chạm vào nơi nhạy cảm của anh, chỉ mong anh nhanh chóng lấp đầy mình. Sau đó Khang Kiều đợi được tiếng chửi thầm của anh. Anh dựa đầu lên vai cô thở dốc. “Liên Ngao”, cô nức nở. Cùng với âm thanh đó, cơ thể phủ trên người cô bắt đầu run lên dữ dội. Anh thì thầm bên tai cô: “Trong ví hết rồi, lần trước dùng xong anh quên bỏ vào”. Một gáo nước lạnh cứ thế bị tạt vào.
“Anh tìm lại đi.” Không buông bỏ, cô đẩy đẩy vai anh. Đáp lại cô, anh liều mạng điều chỉnh hơi thử. Vẫn chưa chịu từ bỏ, cô lấy ví từ tay Hoắc Liên Ngao, mở ra. Không còn thật! “Hay là, chúng ta về phòng.” Cô thấp giọng yêu cầu. Lần này đáp lại cô là anh chống lên cô. Nhiệt độ đó như thiêu đốt lý trí của cô, cơ thể cô nhất thời cũng run lên. Anh lại thì thầm một hồi bên tai cô. Cô bị anh trêu ghẹo tới khô cả cổ.
Cuối cùng cô cất giọng run run đáng thương: “Liên Ngao, anh nhất định phải hứa, đừng để lại bên trong”.
“Ừm.”
Cho dù anh đã hứa, cô vẫn không yên tâm. Phải biết bây giờ không phải kỳ an toàn của cô, bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng có đứa thứ hai. Về chuyện này, anh và cô đã bàn bạc, anh sẽ nghe theo lời cô. Anh thủ thỉ bên tai, ngậm lấy vành tai, gọi cô “đầu gỗ”, khiến cô hồn phách điên đảo. Giọng cô càng đáng thương hơn: “Liên Ngao, đừng để lại”.
“Ừm, anh hứa.”
Anh hứa!
Hứa cái đầu anh!
Gã khốn này, cô biết ngay gã khốn này không thể tin được. Khang Kiều cảm thấy mình ngốc chết đi được. Lần trước hình như cô vẫn chưa rút ra được bài học.
Cô lê đôi chân khập khiễng mở cửa xe, chân vì đá anh bị trẹo mà giờ cứ khập khiễng như thế. Anh đi theo sau cô, nhịp bước cũng gần bằng cô.
“Ừm, anh hứa.” Lời vẫn còn nguyên bên tai! Nghĩ tới đây, Khang Kiều dừng bước, quay phắt lại. Người phía sau cũng nhanh chóng dừng lại.
Cô giơ tay…
Lúc này Khang Kiều mới phát hiện túi của cô trên tay Hoắc Liên Ngao. Vai trái anh đeo cặp tài liệu của mình, vai phải đeo túi của cô, hai tay đút vào túi quần âu, kết hợp với vóc dáng và biểu cảm của anh trông rất đểu cáng, thế mà lại rất có phong cách, dụ hoặc cô nhìn thêm vài lần.
Trong lòng lập tức rung lên hồi chuông cảnh cáo. Bây giờ không phải lúc ngắm phong cách của Hoắc Liên Ngao. Bây giờ là lúc tính sổ với kẻ nói láo này.
Cô rảo bước quay lại, kiễng chân lên, để chiều cao của mình không bị thiệt. Cô chỉ tay vào anh, anh yên lặng nhìn cô.
Rồi…
Một loạt những lời chửi bới đã chuẩn bị sẵn cuối cùng trở thành phẫn nộ: “Hoắc Liên Ngao, anh sảng khoái lắm đúng không?”.
Gã khốn anyf, lúc đó cô đã thấy không ổn. Thế mà trên mặt anh không chút áy náy. Khi cô chỉ trích anh, anh lại nói: “Bà Hoắc, anh cảm thấy em nên thấy may mắn mới đúng. Anh thường đi công tác, hơn nữa không ít phụ nữ bỏ công sức ra muốn trèo lên giường của anh. Nếu anh có thể kiểm soát được tốt như thế thì em nên lo mới đúng”.
Anh vẫn yên lặng nhìn cô.
Khang Kiều bất bình tiếp tục hỏi: “Hoắc Liên Ngao, nói thật đi, sướng lắm đúng không?”.
“Bà Hoắc, em đáng yêu thật.” Anh cười.
Cô giậm chân: “Hoắc Liên Ngao, đừng coi em là cô thiếu nữ chưa trưởng thành để qua mặt”.
Anh lại gần cô hơn một chút, dịu giọng: “Muốn anh trả lời em sao đây? Nếu anh trả lời là đúng, em nhất định sẽ mất cân bằng tâm lý. Đáng ghét quá, tên khốn đó lại thấy sướng. Giả sử anh nói không, thì kết quả còn tệ hơn. Sao? Tên khốn này dám nói là không, thế là xem thường khả năng quyến rũ của mình”.
“Thế nên anh khuyên em vẫn nên quên câu hỏi đó đi là hơn.”
Khang Kiều nhất thời á khẩu. Nhưng rõ ràng là lỗi của anh, vì sao lúc này cô lại trở thành người vô lý vô cớ vậy?
Cô đứng thẳng lưng: “Hoắc Liên Ngao, là lỗi của anh”.
“Phải, phải, phải, là lỗi của anh.” Trong lúc đó, Khang Kiều đã bị anh bế ngang người lên: “Anh quan tâm tới việc vết thương của em có nghiêm trọng không hơn”.
Cô thầm thở dài, ngoan ngoãn vòng tay qua ôm lấy cổ anh.
Trước khi ngủ, Khang Kiều vẫn không yên tâm. Cô cầu xin Hoắc Liên Ngao lần thứ N: “Liên Ngao, sẽ không như vậy đúng không?”.
“Đúng, anh hứa.”
“Lại? Lại hứa!”
“Anh hứa, lời hứa lần này và lần trước không giống nhau.”
Thôi được rồi, Khang Kiều cảm thấy không thể thất hứa hai lời hứa trong vòng một tiếng rưỡi đồng hồ được. Kiểu gì cũng phải chuẩn một cái chứ, phải không? Nghĩ tới đây, cô âm thầm bỏ qua.
Lát sau, trong mơ hồ, Khang Kiều nghe thấy anh nói với cô: “Em không cảm thấy Sophie rất đáng yêu ư?”.
Sophie là một cô bé đáng yêu, bố cô bé và Hoắc Liên Ngao có quan hệ làm ăn. Mẹ cô bé là ngôi sao Hollywood. Tháng trước họ đã cùng tới Miami du lịch.
Bé gái vừa tròn bốn tuổi giống hệt như búp bê, khiến Khang Kiều cũn ngứa ngáy suy nghĩ tới vấn đề này, ví dụ… ví dụ như một ngày cô và Hoắc Liên Ngao cũng sinh một cô búp bê Barbie.
“Liên Ngao, không phải em không muốn, mà bây giờ em chưa sẵn sàng.” Cô khẽ nói.
“Anh hiểu.” Anh cong môi: “Bà Hoắc phải khắc phục rất nhiều trở ngại tâm lý mới đeo được chiếc nhẫn đó vào, cần một khoảng thời gian để hòa hoãn. Đừng vội, chúng ta đi từ từ”.
Lần này, cô lại hôn cho mặt anh dính đầy nước bọt.
Một tháng sau.
Anh hứa lời hứa lần này khác với lời hứa lần trước! Lời hứa của Hoắc Liên Ngao toàn là phân chó!
Xem xong kết quả siêu âm tron tay, Khang Kiều hậm hực trừng mắt với anh. Nhưng anh làm như không nhìn thấy. Nâng mặt cô lên mổ mổ lên môi ngay trước mặt vị bác sỹ khoa sản, còn nói: “Đầu gỗ, đây là chuyện mừng”.
Khang Kiều biết, nhưng mà.
Cô lại trở mặt.
“Được rồi, được rồi, đừng giận, giận là con sẽ không xinh.”
Vớ vẩn!
Anh lại nâng mặt cô lên, cứ thế mổ điên cuồng: “Nó đã đến rồi hãy bình thản chấp nhận”.
Trước mắt cũng chỉ còn cách ấy mà thôi.
Tối đó, Hoắc Liên Ngao lấy thân phận chủ nhà để tuyên bố: Hoắc Thành Quân, con sắp có em trai hoặc em gái rồi.
Sau đó anh lại lên nick của mình, dùng bài hát Heaven can wait để thông báo khoảng chín tháng nữa gia đình mình sẽ đón thành viên thứ tư.
Tối nay, di động của Khang Kiều réo không ngừng, đều là những người gọi tới chúc mừng cô. Cuối cùng di động bị Hoắc Liên Ngao lấy đi, nguyên nhân là phụ nữ có thai tiếp xúc với di động quá dày đặc sẽ khiến thai nhi chịu tia bức xạ.
Ơ…
“Hoắc Liên Ngao, tất cả mọi chuyện không phải là cái bẫy của anh đấy chứ?” Khang Kiều không khỏi tỏ thái độ nghi ngờ với Hoắc Liên Ngao. Tháng này Khang Kiều luôn có cảm giác mình như một con mồi không cẩn thận rơi vào cái bẫy của người thợ săn.
Lời nói của cô khiến Hoắc Liên Ngao tỏ ra khó xử, anh vỗ nhẹ má cô: “Em cảm thấy như vậy thì là như vậy, quan trọng nhất là giữ cho tâm trạng vui vẻ. Anh hứa, con của chúng ta sẽ đáng yêu hơn Sophie”.
Một tuần sau, khi gặp lại Sophie, Khang Kiều đã không còn cảm thấy cô bé đó đáng yêu nữa. Ngược lại, cô cảm thấy con bé ăn mặc quá khoa trương, không những vậy ăn uống còn kén chọn, rồi còn gào thét với bảo mẫu, quả thực không lễ phép chút nào.
Lần đầu tiên Khang Kiều thử áp tay lên bụng mình để trò chuyện với sinh mệnh bé nhỏ đang nằm tronng bụng, giống như cô và Thành Quân của cô vậy.
Từ sự hoang mang ban đầu tới bình thản tiếp nhận niềm vui và rồi nảy sinh tình yêu.
Tối đó, lần đầu tiên từ khi có bầu, Khang Kiều chủ động nép vào lòng Hoắc Liên Ngao.
“Liên Ngao, em cảm thấy con chúng ta nhất định sẽ là một cô công chúa dễ thương.”
“Nếu bà Hoắc cảm thấy là công chúa dễ thương thì nhất định se như vậy.”
“Liên Ngao, em còn cảm thấy công chúa của chúng ta còn xinh hơn Sophie.”
“Nghe nói con gái đa phần di truyền gen của mẹ.”
“Hoắc Liên Ngao, anh đang ám thị em không xinh phải không?”
“…”
Lát sau.
“Liên Ngao.”
“Ừm.”
“Mặc dù em không đẹp như mẹ của Sophie nhưng anh lại đẹp trai hơn bố của ccon bé, hơn nữa còn vượt bậc. Thế nên công chúa của chúng ta tới lúc đó nhất định đáng yêu hơn Sophie.”
Lần này Hoắc Liên Ngao lên tiếng.
“Ai nói em không đẹp bằng mẹ của Sophie. Em là kiểu càng nhìn càng đẹp, còn mẹ của con bé là kiểu càng nhìn càng xấu. Để mặt mộc, trông chị ta còn thảm không tả nổi. Anh vừa nhìn là đã moi ra được cả đống khuyết điểm rồi.”
“Em không cảm thấy chị ta cười lên trông giống thỏ ư? Còn là một con thỏ béo ục ịch nữa. Lạp xưởng của chị ta quả thực là một tai họa, tóc thì khô như cỏ, mấy bức ảnh chân dài toàn là pts thôi…”
Cô rướn môi cười, lắng nghe cậu chủ Liên Ngao kể chuyện một cô gái khác xấu xí như nghe một chuyện rất thú vị vậy.
Từ sau khi bà Hoắc có bầu, ông Hoắc bắt đầu giảm thời gian làm việc, dành thời gian để ở bên bà Hoắc đi tản bộ, tắm nắng, giúp bà Hoắc dọn dẹp vườn hoa…
Rất nhiều lúc, Hoắc Thành Quân có thể nghe thấy tiếng mẹ cười, giống như cơn gió mua thu đánh vào chiếc chuông gió treo dưới mái hiên vậy, lảnh lót êm ru.
Chập tối cuối tuần, Hoắc Thành Quân từ phòng luyện bóng ra liền nhìn thấy ông Hoắc.
Rất nhiều người không hiểu vì sao Hoắc Thành Quân gọi bố mình là ông Hoắc nhiều hơn, đó là vì Hoắc Thành Quân có ám ảnh tâm lý về mặt này.
Cùng Hoắc Thành Quân đi ra còn có đội viên đội cổ cũ. Nó đánh cược rằng nếu lúc này mình đi qua gọi người đàn ông tuấn tú đang nghiêng người dựa vào xe kia một tiếng “bố” thì chắc chắn sẽ khiến đội cổ cũ mắt tròn mắt dẹt.
Hoắc Liên Ngao mặc áo len cao cổ màu trắng cùng chiếc quần bò màu đen trông như một chàng thanh niên làm nghệ thuật thanh cao, lãng mạn và tùy hứng, khiến đám đội viên đội cổ cũ liên tục ngoái đầu lại nhìn.
Những cảnh tượng tương tự thế này Hoắc Thành Quân đã gặp nhiều lần. Lần nhớ sâu đậm nhất cũng là lần xấu hổ nhất là chuyện xảy ra ở sân bay Paris-Charles-de-Gaulle.
Lúc đó họ đang dùng bữa trong một nhà hàng ở sân bay. Một người phục vụ xinh đẹp trẻ trung chăm sóc Hoắc Thành Quân rất chu đáo, mức độ nhiệt tình khiến người ta không liên tưởng xa xôi cũn khó. Khó khăn lắm mới được đến lúc ông Hoắc rời khỏi nhà hàng đi nhận điện thoại, nó có thời gian ở riêng cùng người phục vụ. Người phục vụ xin số điện thoại của nó. Nó đưa cho người ấy, tim đập thình thịch, sau đó…
Khi Hoắc Thành Quân giải thích thời gian nào gọi cho mình để nói chuyện là hợp hơn cả thì cô gái ấy nói: “Tôi xin số điện thoại anh cậu kìa”.
Shit! Đó là lần đầu tiên Hoắc Thành Quân chửi thề.
Thật ra cũng không thể trách người đó. Ngay cả Hoắc Thành Quân cũng cảm thấy mình và Hoắc Liên Ngao không giống bố con, mà giống anh em hơn.
Bước chậm lại, đợi cho đội cổ vũ đi hết, Hoắc Thành Quân mới tới trước mặt Hoắc Liên Ngao.
Vẫn còn sớm, ông Hoắc cuồng vợ gợi ý tới sân bóng một chuyến. Đặt quả bóng rổ ở đó, họ lần lượt ngồi lên cỏ, ngắm bầu trời.
“Hoắc Thành Quân, tâm trạng con hơi tệ phải không? Mẹ không còn quan tâm con như trước nữa, cảm thấy mẹ không yêu con như trước nữa?”
Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến Hoắc Thành Quân buồn rầu không vui.
Trong lúc đó bỗng có một sợi dây chuyền khắc chữ của người Maya đung đưa trước mặt nó.
“Cái này chắc có thể chứng minh, mẹ vẫn là mẹ của lúc trước.”
Nó rướn môi cười, nắm chặt sợi dây trong tay. Đó là sợi dây may mắn của Hoắc Thành Quân. Mỗi lần có kỳ thi đấu quan trọng, nó lại đeo lên, dây may mắn có thể giúp nó đạt được trạng thái tốt nhất trên sân, từ đó giúp đồng đội giành được hầu hết chiến thắng. Chiều nay vì “quên” mất dây may mắn nên tâm trạng nó rất tệ.
“Trưa nay, mẹ bảo bố mang cái này cho con, nhưng giữa đường gặp chút sự cố, giờ bố mới có thời gian.”
Dây may mắn thật ra là nó cố tình làm rơi lại. Nếu mẹ phát hiện ra chứng tỏ mẹ vẫn là mẹ của ngày xưa. Là mẹ, cũng là Kiều Kiều.
Đám mây đen gần một tuần nay nhờ sợi dây ấy đã hoàn toàn tan biến.
“Có phải con cảm thấy việc bố cấm mẹ đi xa là hơi vô lý không?”
Nó nhe răng cười, thì ra ông Hoắc cũng ý thức được mình vô lý, nó đáp dứt khoát: “Yes!”.
“Bố bị ám ảnh tâm lý nghiêm trọng với việc mẹ con đi xa.”
“???”
“Lần đầu tiên mẹ đi xa đã vứt bố lại tám năm, tám năm trời không hỏi han gì bố.” Khi nói câu này, ngữ khí của ông Hoắc có chút tiếc nuối.
Giơ tay ra, Hoắc Thành Quân muốn vỗ vai an ủi người đã bị bỏ rơi tám năm, nhưng câu nói ngay sau đó lại phá hỏng tâm trạng muốn an ủi của nó.
“Có một câu nói đại khái thế này, liên quan đến mối quan hệ giữa dây thừng và rắn, chính là số phận của con rắn và dây thừng liên quan mật thiết với nhau, con rắn rơi xuống giếng cần dây thừng giải cứu. Bố giống như con rắn đó, luôn sợ dây thừng bỏ đi, mà mẹ con chính là sợi dây thừng.”
Hoắc Thành Quân thầm thương cảm cho bà Hoắc bị biến thành dây thừng và người sáng tạo ra câu chuyện “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” kia.
“Sau này sẽ khá hơn, bố nghĩ sau này bố sẽ không sợ mẹ con đi xa như bây giờ nữa.”
“Vì sao ạ?” Hoắc Thành Quân rất tò mò.
Lần này ông Hoắc không trả lời nó, Hoắc Thành Quân cũng không hỏi lại nữa, vì nó biết có truy hỏi cũng chỉ có một kết quả. Đó chính là ông Hoắc sẽ trả lời nó rằng: “Lớn lên con sẽ hiểu thôi”.
Trong lúc ông Hoắc đi nghe điện thoại, Hoắc Thành Quân vẫn còn nghĩ tới vấn đề đó. Câu nói vang lên trên đỉnh đầu cắt ngang suy nghĩ của nó: “Có muốn đọ sức không?”.
Ngẩng đầu lên, Hoắc Thành Quân nhìn thấy mấy gã to con. Đó đều là học sinh năm cuối, vừa cao vừa lực lưỡng. Hoắc Thành Quân từng xem họ đánh bóng, cực kỳ hung hãn.
Rõ ràng, những người này tới kiếm chuyện, Hoắc Thành Quân làm khẩu hình miệng “Go” với họ.
Mấy gã đó phá lên cười, vừa cười vừa gọi nó là “Hoắc hobbit”. Đến lần thứ ba, Hoắc Thành Quân đã phải đứng dậy.
Vừa đứng vững, từ phía sân bóng vọng tới một tiếng “rầm”. Quả bóng rơi từ trên rổ xuống. Từ đường thẳng đứng của quả bóng, có thể phán đoán nó được ném một đường đẹp cỡ nào. Hơn nữa còn là quả ba điểm.
Người đứng trên vạch ba điểm lại là Hoắc Liên Ngao. Quả bóng lăn tới chân anh, anh cúi xuống nhặt lên.
Bốn người bắt đầu cuộc thi đấu đối kháng.
Gần đây có một đoạn clip của chương trình thế giới động vật đang rất nổi tiếng: Trên cành cây có một tổ chim. Trong tổ chim loáng thoáng lộ diện vài cái đầu nhỏ trọc lốc của đám chim con. Mẹ của chim con đã ra ngoài tìm thức ăn. Kền kền cứ thế nhào xuống, nhắm thẳng vào những chú chim non đang ríu rít đòi ăn. Khi tất cả mọi người đều đang thắt lòng cho số phận của những chú chim con, thì một con báo ở gần đó duỗi dài cơ thể tới cực hạn.
Nó vồ lên, trong một phần một nghìn giây đã ngậm chặt con kền kền.
Cơ thể nhảy vút lên đó khiến Hoắc Thành Quân liên tưởng tới con báo nọ.
Lao lên, duỗi dài tay chân, những ngón tay gầy như một vách ngăn tự nhiên không thể phá vỡ, khống chế chặt chẽ quả bóng rổ đã sắp rơi vào lưới. Dưới sự ngăn cản của anh, quả bóng đã đổi quỹ đạo bay.
Đó là một màn cản phá đẹp nhất mà Hoắc Thành Quân từng nhìn thấy. Người ấy lại chính là bố nó, ông bố nhỏ của nó.
Giây phút đó, Hoắc Thành Quân đã biết quả bóng sẽ bay theo hướng đó. Nó lùi sau, giơ cao tay vươn lên đỉnh đầu, cơ thể nhoài sang ngang, chân giẫm lên vạch ba điểm, nhảy lên cao. Ngón tay nó vượt qua hai đôi tay khác, giữ chặt lấy quả bóng.
Nó chạy ngược trở lại, hướng về phía rổ bóng còn lại, bờ vai như mọc thêm cánh, dẫn dắt nó, chân giẫm lên vạch ném phạt.
Chẳng biết dũng khí từ đâu ra, nó giơ cao quả bóng lên đỉnh đầu, nhảy vút lên, cơ thể một lần nữa như bay trên không. Chưa biết chừng…
Chưa biết chừng nó có thể ném trúng vào rổ, giống như Michael Jordan vậy.
Giây phút cơ thể bay lên cao, Hoắc Thành Quân chợt nghĩ, có một ông bố nhỏ thật ra cũng không tồi, chí ít có thể để bố đóng vai anh trai mình, liên minh cùng chống lại kẻ thù.
Giống như lúc này đây…