Đọc truyện Khán Giả Xuyên Phim Sở Kiều Truyện FULL – Chương 18
Ngọc Lan cũng không biết bản thân làm cách nào mà trở về Vũ Văn phủ, chỉ biết khi tỉnh lại thì đêm đã khuya, xung quanh yên tĩnh đến nỗi nàng có thể nghe thấy cả hơi thở của chính mình.
Nàng sờ sờ mặt thấy mặt mình lạnh toát, nước mắt cũng còn vương trên mặt.
Nàng dùng tay quệt nước mắt, dứt khoát đi xuống giường, đưa tay mở cửa sổ.
Không khí tươi mát bên ngoài ùa vào phòng làm nàng thanh tỉnh đôi chút.
Nàng ngồi trên trường kỉ bên cửa sổ ngước mắt nhìn bầu trời đêm dày đặc tinh tú ở bên ngoài.
Có người nói người chết đi sẽ biến thành ngôi sao trên trời kia, nếu đúng là vậy thì chỉ trong một đêm có biết bao người ở Trường An này biến thành ngôi sao bay lên trời đây.
Nàng lại nghĩ đến cái chết bất ngờ của Tương Vương phi trong lòng lại là một hồi áy náy.
Sau đó lại không kiềm chế mà nghĩ đến Tương Vương, hắn bây giờ như thế nào, giờ này hắn có nghỉ ngơi chưa hay vẫn còn ngồi trong linh đường lạnh lẽo bên cạnh vương phi của hắn cho đến hết đêm.
Nước mắt lại không kềm được tí tách rơi xuống trên mặt nàng.
Nàng nhớ rõ hắn vô lại bá đạo như thế nào khi muốn nàng chịu trách nhiệm về hắn.
Nàng nhớ rõ hắn bên ngoài đạo mạo nghiêm túc nhưng bên trong giảo hoạt như hồ ly luôn muốn chiếm tiện nghi của nàng.
Nàng lại càng nhớ rõ hắn thâm tình bên vương phi của hắn đến phút cuối.
Đau khổ của hắn khi người đó ra đi nàng cũng không quên được.
Đến cuối cùng nàng đang nghĩ gì, muốn làm gì và có thể làm gì đây.
Nàng khổ sở vì phu nhân hắn mất, nhưng nàng cũng khổ sở vì thâm tình của hắn đối với người này.
Nghĩ đến đây Ngọc Lan thật muốn tát bản thân mấy tát cho nàng tỉnh lại, nàng điên rồi sao lại ghen tị với người đã mất.
Nàng có còn tính người hay không đây.
Trời càng về đêm càng lạnh lẽo, khiến Ngọc Lan không tự chủ ngồi ôm chân co lại trên trường kỉ, đầu cũng gục lên hai gối.
Do lúc trước khóc quá nhiều gây hệ luỵ tới yết hầu của nàng vừa khô vừa đau rát, nàng không thể kiềm chế ho nhẹ vài tiếng.
A La vừa nghe được tiếng tiểu thư ho nàng liền nhanh chóng chạy qua phòng của Ngọc Lan.
Ngọc Lan lúc trước cầu xin Vũ Văn Nguyệt cho A La ở phòng kế bên nàng, như vậy buổi tối nàng ta có thể về phòng mình ngủ, nếu có gì cần thì cũng dễ dàng chạy sang bầu bạn với nàng, chứ nàng không muốn tiểu nha hoàn phải thức để trực đêm vất vả theo lệ thường ở phủ.
A La bước vào phòng liền lải nhải nói không ngừng: “Lan tỷ tỷ, tỷ có sao không? Tỷ thật hù chết muội rồi, tỷ đi đâu mà khi về lại ướt đẫm như vậy, nếu không phải muội thay quần áo cho tỷ chắc tỷ thật mặc y phục ướt đi ngủ rồi, lại nói cả buổi tỷ cũng không chịu ăn uống gì a”.
Ngọc Lan lại ho vài tiếng mới nói: “ A La muội rót cho ta chén nước”.
Sau đó không chịu nói thêm vì sao nàng nhếch nhác trở về như vậy.
A La thở dài thắp nến lên rồi nhanh chóng rót một chén nước đưa đến tay Ngọc Lan.
Nàng đón lấy uống cạn rồi để chén không xuống trường kỉ, lại đưa mắt ngắm nhìn những ngôi sao ở trên trời.
A La lại bận rộn lấy áo choàng khoát lên bên ngoài trung y của Ngọc Lan rồi khuyên nhủ: “Lan tỷ tỷ, tỷ muốn ăn gì lót dạ hay không? Muội đi phòng bếp lấy cho tỷ nhé, gió đêm lạnh lắm tỷ cũng đừng nên ngồi bên cửa sổ quá lâu sẽ dễ sinh bệnh”.
Ngọc Lan lắc đầu, nàng hiện giờ không có lòng dạ nào mà ăn uống, lại nghĩ đến đêm đã khuya nên quay đầu nói với A La: “Muội về phòng ngủ đi, ta không sao, ban chiều ngủ quá nhiều nên giờ không ngủ được mà thôi, ta ngồi một lát sẽ đi nghỉ, muội đừng lo cho ta”.
A La theo biểu tiểu thư hơn hai năm nay sớm hiểu rõ tính của nàng, nên cũng không nói gì hơn đành thu lại chén trà để trên bàn rồi lui về phòng mình.
Bên này, Ngọc Lan lại thở dài như có như không, hơi thở ấm áp hoà cùng không khí lạnh lẽo tạo nên một luồng khói trắng mờ nhạt quẩn quanh chóp mũi.
Nàng cũng không màng để ý, tâm của nàng đã sớm bay đi nơi nào không còn ở lại nơi này nữa rồi.
Đêm đã sâu, tâm cũng đã sớm lạc lối không thể tìm trở lại.
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng, A La gõ cửa vài lượt không thấy Ngọc Lan trả lời, nàng liền đánh bạo mở cửa bước vào thì thấy Ngọc Lan nửa ngồi nửa nằm trên tràng kỉ.
Nàng hơi hốt hoảng bước lại gần muốn lay tỉnh Ngọc Lan, nhưng khi vừa chạm đến tay Lan tỷ tỷ thì bất ngờ rụt lại.
Nóng như lửa vậy.
A La cố lay Ngọc Lan tỉnh lại nhưng không thành, nàng bèn chạy ra ngoài kêu lớn gọi người tới.
Mấy nha hoàn gần đó liền chạy đến giúp A La nâng tiểu thư lên giường nằm, có nha hoàn đến báo Nguyệt công tử, lại có nha hoàn chạy đi gọi đại phu.
Sau một hồi gà chó không yên, đại phu bắt mạch cho Ngọc Lan xong rồi từ tốn đứng dậy bẩm báo Nguyệt công tử: “Tiểu thư chỉ là cảm nhiễm phong hàn, lại bị tích tụ phiền muộn nên có ít tì khí, uống vài thang thuốc tại hạ kê rồi cố gắng giải trừ phiền não thì sẽ không sao nữa”.
Ngọc Lan nếu còn tỉnh táo nghe những lời này nàng chắc chắn vỗ tay khen đại phu cổ đại thật vi diệu rồi.
Chỉ là bắt mạch thôi mà cũng biết người ta đang phiền muộn, nếu có thể đem được vài ông đại phu về hiện đại, có thể hay không làm giàu đây.
Nhưng tiếc rằng lời này chỉ có Vũ Văn Nguyệt và Nguyệt Thất, còn có A La nghe được nên tạm thời không có ai có ý nghĩ bắt cóc đại phu xuyên không a.
Nguyệt Thất nhanh chóng nói lời cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về.
Vũ Văn Nguyệt thì vẫn cao cao tại thượng ngồi bên bàn trà, tra hỏi A La nguyên do Ngọc Lan phát sốt.
A La ngây ngô kể lại chuyện từ lúc tiểu thư về phủ một chi tiết cũng không bỏ sót.
Vũ Văn Nguyệt nghe xong nhíu mày cũng biết không thể tra hỏi gì thêm đành dặn dò A La chăm sóc tiểu thư cẩn thận rồi dợm chân định bước ra ngoài.
Lúc này trong trướng Ngọc Lan đã thanh tỉnh được đôi chút, nàng nghe thấy tiếng nói của Nguyệt công tử liền không kiềm được muốn hỏi hắn tung tích của Nguyên Tung và Nguyên Thuần.
Nàng muốn mở miệng lớn tiếng hỏi y nhưng chỉ có âm thanh khàn khàn thoát ra khỏi yết hầu làm nàng cũng hơi giật mình, rồi lại cười khổ.
Chuyện chưa đâu vào đâu đã tự làm khổ mình rồi a.
“Nguyệt công…!Biểu ca…!Nguyên Tung và Nguyên Thuần….” Nàng thều thào nói chưa hết câu đã bị Vũ Văn Nguyệt bước trở lại cắt lời: “Muội an tâm ta đã phái Nguyệt vệ ngày đêm đi đến bảo vệ họ rồi, sẽ không có chuyện gì”.
Nàng gật gật đầu, rồi nhìn qua A La ý bảo nàng ta lui xuống, A La hiểu ý nhanh chóng đi ra ngoài, sẵn tiện đến phòng bếp sắc thuốc cho tiểu thư.
Ngọc Lan thấy A La vừa rời khỏi, liền khó khăn ngồi dậy, sau đó lấy ra ipad dưới gối, với màn hình đã vỡ đưa cho Vũ Văn Nguyệt xem, lại nói ra nghi vấn của bản thân: “Ta nghĩ chuyện này có liên quan đến nội dung diễn biến, ta khẳng định Tương Vương phi trong thế giới này, tuy không có đề cập đến nhưng sẽ không chết nhưng giờ nàng đã…..!Cả tiểu thế tử cũng vậy”.
Vũ Văn Nguyệt mày kiếm chau lại, nhìn đồ vật hình chữ nhật đã nứt vỡ thật lâu mới đáp: “Tình huống trước mắt chúng ta phải cố gắng giữ gìn cốt truyện, chỉ cần cho nó theo diễn biến như cũ vậy mới có ngày thiên hạ được thái bình”.
Ngọc Lan gật gật đầu, nhưng chợt nhớ ra cái gì bèn hốt hoảng kêu lên: “Nói vậy huynh vẫn muốn nhảy hồ băng ư?”
Vũ Văn Nguyệt đứng chấp hai tay sau lưng nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ kiên định nói: “Nếu vì nàng (Sở Kiều) ta cũng không ngại thử”.
Ngọc Lan biết y rất có chủ kiến cũng không tiện phản bác, nàng chỉ có thể mong y biết quý tính mạng của y mà thôi, nàng liền chậm rãi nói: “Ta không biết đại kết cục, chỉ biết huynh vì Tinh Nhi sẽ nhảy hồ băng, mọi người nói huynh sẽ không chết, nhưng ta thật lo lắng cho huynh.
Nếu huynh biết trước thiên cơ cũng nên chừa cho mình và Nguyệt Thất một con đường sống, vả lại nếu huynh không còn vậy Sở Kiều phải làm sao bây giờ?”
Vũ Văn Nguyệt nghe đến đây y xoay trở lại nhìn Ngọc Lan rồi từ tốn nói: “Ta hiểu được, bây giờ muội đang bệnh nên tĩnh dưỡng trước đi, việc sau này ta tự biết cân nhắc”.
Y còn nói thêm: “Tang lễ của Tương Vương phi và tiểu thế tử chỉ cử hành trong vòng ba ngày, thời gian này cũng quá loạn lạc chuyện gì cũng phải làm gấp rút, muội cũng không nên ra ngoài vào lúc này”.
Ngọc Lan vừa nghe đến tang lễ trong lòng lại như có muối xát qua vết thương thổn thức không yên nhưng vẫn dằn lòng lại nhẹ nhàng nói: “Muội biết”.
Nguyệt công tử hơi thở dài quay lưng đi ra ngoài, khi cửa kẽo kẹt mở ra, Ngọc Lan lại nghe tiếng y ôn tồn truyền đến: “Muội không cần phải khổ sở chuyện này không liên quan đến muội”.
Dứt lời cửa cũng rầm rập đóng lại.
Nàng ngơ ngẩn ngồi tựa vào thành giường, trong lòng cảm thấy chút ấm áp, ít ra có người có thể chia sẻ nổi khổ tâm của nàng.
Nguyệt mặt lạnh này, sau khi trở về từ biên cương được gặp lại Sở Kiều, hoặc cũng có lẽ do y sớm chiều luôn phải đối diện với sinh tử, tảng băng ngàn năm cuối cùng cũng tan chảy.
Nàng thật mong y sớm có thể cùng Sở Kiều tình chàng ý thiếp sớm chiều bên nhau để y không phải đợi chờ trong đau khổ như vậy nữa..