Khán Giả Xuyên Phim Sở Kiều Truyện

Chương 16


Đọc truyện Khán Giả Xuyên Phim Sở Kiều Truyện FULL – Chương 16


Nguyên Triệt cảm thấy cả người nóng ran, nàng ôm hắn từ phía sau nên hai luồng đẫy đà của nàng như có như không chạm vào lưng hắn.

Hắn dù sao cũng gần ba mươi cũng đã trải đời cảm giác này sao lại không hiểu.

Nhưng cái tiểu cô nương này cứ thích hành động theo ý thích như vậy không biết trên đường đi từ đây tới Trường An hắn còn phải chịu bao nhêu giày vò đây.

Nguyên Triệt thở dài hắn gỡ tay nàng ra xoay người lại, ánh mắt như chim ưng nhìn nàng hỏi lại: “Nàng khẳng định muốn ta ở đây?”
Ngọc Lan gật đầu như giả tỏi: ”Đúng vậy đúng vậy”.
“Được, theo ý nàng” Khóe miệng hắn hơi nhếch, đi đến bên giường lò ngồi xuống.
“Vương gia ngài nằm ở ngoài nha” nàng nói, cũng bỏ ngoài tai lời nói của Tương Vương, nàng bận rộn xem lại than củi trong lò.
Nguyên Triệt khoé môi hơi kéo lên cong cong, hắn ngồi bên giường lò, tay phải xoa xoa đầu Ngọc Lan: “Mau ngủ sớm đi, bây giờ ta ngủ bên ngoài, sau này nàng phải nằm bên ngoài mới đúng, như vậy mới hầu hạ phu quân buổi tối được biết không”.
Ngọc Lan tỏ thái độ khinh thường hơi hơi bĩu môi: “Ta mới không thèm ngủ bên ngoài đâu, có lí nào chỉ có nữ nhân hầu hạ phu quân, ta phải kiếm được tướng công hầu hạ ta mới được”.

Nguyên Triệt véo véo má nàng sủng nịnh nói: “Những lời đại nghịch bất đạo như vậy sau này đừng nói nữa biết chưa, nếu có người khác nghe được sẽ không tốt cho nàng”.

“Vương gia ngài sống thật khổ, kể cả lời nói cũng phải e dè người khác nghe được, đúng là ở trong hoàng tộc thân bất do kỉ mà” Nói rồi nàng cho hắn một ánh mắt thông cảm, còn chắt lưỡi rồi vỗ vỗ vai hắn.

Hắn sửng sốt nhìn nàng trèo lên giường, nằm xuống quay lưng về phía mình.

Trong lòng như trường giang cuồn cuộn sóng, lần đầu tiên có người nói hắn như vậy, mà cũng là lần đầu tiên có người hiểu được bản thân hắn như vậy.

Hắn tuy là hoàng tử nhưng sống cũng khổ sở vô cùng.

Lúc nào cũng phải tỏ ra nghiêm túc hành sự luôn đúng mực, ngoại trừ mẫu hậu đã mất, những người còn lại hắn tiếp xúc ngoài mặt đều giả dối, giống như lúc nào cũng đeo mặt nạ lên sân khấu diễn tuồng, kể cả phụ hoàng là người thân nhất của hắn cũng là như vậy.

Ở trong lòng của phụ hoàng luôn e dè, sợ hắn phân chia quyền lực với người, người chỉ xem hắn chỉ là tên tướng quân trấn giữ biên cương thuận ý thì tán dương nghịch ý thì đuổi đi ngàn dặm.

Làm gì có tình nghĩa phụ tử.

Cho nên hắn sống được tới giờ đều do hắn biết người biết ta, lời nói hành động đều cẩn thận không chút sơ hở, hoàn toàn không một chút tự do.

Hắn nhìn bóng lưng tiểu cô nương trước mặt, trong mắt hiện ra chút cưng chiều, nếu có thể hắn sẽ bảo hộ nàng, để nàng vĩnh viễn có thể nói ra lời thật từ đáy lòng, mà không phải như hắn luôn luôn gò bó khổ cực như vậy.

Nguyên Triệt nằm xuống bên cạnh nàng, toàn thân thư giãn không ít, gần một ngày bận rộn phi ngựa trở về rồi chém giết không ngừng khiến cơ thể hắn mỏi mệt vô cùng.

Vết thương tuy vẫn đau nhưng nhờ có thuốc tốt của Vũ Văn Nguyệt nên đã không chảy máu nữa, lại có dấu hiệu hồi phục nhiều.

Đúng là không uổng phí lúc nào hắn cùng mang theo phòng thân.


Hắn nghiêng đầu sang phải thấy Ngọc Lan đã thở đều đều bên cạnh, hắn nghĩ nàng cũng đã rất mệt rồi, làm gì có cô nương nào mà cả ngày chìm trong chiến tranh loạn lạc như vậy mà còn bình tĩnh đây, những thiên kim tiểu thư trải qua tình huống như nàng chắc đã khóc nháo đòi tự vẫn rồi.

Nàng như vậy đã làm tốt lắm.

Trong thâm tâm hắn thật muốn ôm nàng vào lòng an ủi nhưng lại ngại làm nàng sợ hãi cự tuyệt hắn.

Thôi, dưa xanh hái không ngọt để từ từ nàng cũng nguyện ý vào vương phủ của hắn mà thôi.

Hai mắt Tương Vương cũng vì mỏi mệt mà khép lại rất nhanh.
Mười mấy năm sống trên chiến trường đã rèn luyện nên tính đề cao cảnh giác, khi có chút động tĩnh dù đang ngủ tướng sĩ cũng phải tỉnh giấc nhanh chóng.

Mà cử động lớn sát bên mình như vậy làm cho Nguyên Triệt choàng tỉnh theo quán tính muốn sờ bên cạnh nắm lấy trường đao, nhưng khi hắn cầm phải cánh tay mềm mềm của tiểu cô nương hắn mới giật mình hoảng hốt không thôi, còn hơn nghe tin quân sĩ báo cáo tình hình chiến trận.

Hắn vậy mà ngủ quên mất còn quên luôn có cô nương nằm bên cạnh hắn ban tối.

Chắc vì ban đêm trời trở lạnh than củi trong giường lò đã muốn tàn hết nên trong phòng không khí có phần lạnh lẽo, nàng dựa theo trực giác muốn nằm gần nơi ấm áp một chút, lại không biết mình đang như chim nhỏ nép vào trong lòng của hắn, nàng còn dần dần muốn độc chiếm luôn cả cái giường, chỉ chừa cho hắn một khoảng nhỏ đủ để nghiêng người nằm mà thôi.

Hắn vừa muốn nhích người một chút nàng liền xoay người tay chân như bạch tuột cuốn lên người hắn tham lam muốn chiếm giữ hơi ấm, đầu nàng còn như mèo nhỏ dụi dụi trong lòng ngực của hắn.

Nguyên Triệt hít sâu mấy hơi, cánh tay bị thương bị nàng đụng phải đau buốt, nhưng hắn không dám lên tiếng sợ nàng tỉnh giấc.

Hắn nhịn đau nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi vai mình để xuống trên hông hắn, rồi nương cánh tay bị thương để lên eo nàng.

Sau đó lại để nàng gối đầu lên cánh tay phải của hắn, rồi ôm nàng vào lòng muốn giữ chút ấm áp cho nàng.

Chuyện này nàng là người chủ động trước, hắn chỉ làm theo nàng thôi, sau này nàng cũng không thể trách hắn được.

Hắn kéo kéo khoé miệng nhìn gương mặt say ngủ của nàng, lại lấy ngón cái và ngón trỏ véo véo chóp mũi của nàng.

Con mèo hoang nhỏ đi lạc này hắn định sẵn là muốn nuôi nàng suốt đời rồi đây.

Đêm vẫn còn dài, trăng sao bị mây đen che phủ, đất trời bởi vì chiến sự mà chìm trong u ám hỗn độn, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, mèo con của Tương Vương liệu có chịu ngồi yên cho hắn nuôi hay không đây?
Trời vừa sáng, chim chóc líu ríu gọi nhau, núi rừng giống như mỹ nhân vẫn còn say trong mộng đẹp, dịu dàng và huyền ảo.

Ngọc Lan hai hàng mi như cánh bướm rung động vài cái giống như muốn tỉnh lại.

Nàng còn nhập nhèm vừa mở mắt đã thấy gương mặt phóng đại của Tương Vương trước mặt.


Trong lúc nàng còn ngây ngẩn sửng sốt nhìn hắn, đối phương cũng đã thức dậy, cũng đưa mắt ôn nhu nhìn nàng.

Hai bên đều không động đậy trong một chốc nàng mới giật bắn người, muốn lui ra xa khỏi hắn lại vô tình đụng trúng bả vai bị thương của hắn.

Nguyên Triệt mày kiếm nhíu chặt trên mặt tỏ ra đau đớn.

Ngọc Lan biết mình lại gây hoạ bèn luống cuống hỏi thăm: “Ngài có sao không? Nơi đó có chảy máu không?”
Tương Vương nhất thời quên đau, gương mặt kéo qua rặng mây đỏ: “Nàng, tiểu cô nương sao lại ăn nói linh tinh thế này”.
Ngọc Lan hơi ngơ ngẩn: “Ta muốn hỏi thăm ngài sợ ngài mất máu quá nhiều không tốt, hôm qua ta thấy ngài chịu nhiều đau đớn như vậy”.
Tương Vương vừa nhìn môi hồng như hoa đào của nàng đóng mở vừa nhịn xuống ý nghĩ muốn bóp chết nàng, không phải là bịt miệng nàng, trừng phạt mới đúng để nàng đừng nói lung tung nữa.

Nếu người ngoài nghe lời nàng nói hắn còn mặt mũi nào nhìn thấy tướng sĩ của hắn đây.

Lại nghe nàng nói: “Lần đầu tiên phải cẩn thận một chút, dù đã sử dụng dược nhưng tốt nhất đừng để chảy máu nữa ….!Ưmmm”.
Nguyên Triệt hết nghe nổi vào tai, hắn hành động nhanh hơn suy nghĩ muốn nhanh chóng khoá miệng nàng lại, tới lúc hắn nhận ra hành động của mình thì không biết từ lúc nào hắn và nàng lại môi khoá môi rồi, hơn nữa hắn lại không muốn dừng lại.

Mặc kệ nàng đang trừng mắt nhìn hắn, hắn vẫn tiếp tục say mê thưởng thức ngọt ngào mềm mại khi bốn cánh môi chạm nhau, hắn còn nhè nhẹ mút vào môi anh đào một lúc lâu, mới tiến công liếm duyệt cái lưỡi nhỏ không xương của nàng.

Ngọc Lan bất ngờ bị tập kích nàng giống như bị chú định thân không nhúc nhích được.

Trời ạ nàng bị người ta bạo hôn rồi.

Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng đó.

Nàng đã bao nhiêu lần mơ mộng người đầu tiên hôn nàng sẽ là ai.

Có thể là anh chàng người Pháp lãng mạn sẽ dạy cho nàng nụ hôn kiểu Pháp.

Hay là anh chàng người Ý dạy nàng cách hôn cuồng nhiệt.

Hoặc là nụ hôn đầu e dè của một chàng trai Châu Á mới lớn.

Không, không có, tất cả đều là tưởng tượng của nàng.

Nàng bị một ông chú cổ đại cưỡng hôn rồi, lại là ông chú đã thê thiếp con cái thành đàn, còn là tướng quân giết người như ngoé nữa.

Nàng, nàng phải làm sao đây, ông trời còn cho nàng sống không đây.


Không được, trong tình huống này nhân vật nữ thường sẽ tát vào mặt nhân vật nam bày tỏ phẫn nộ.

Nhưng có cho vàng nàng cũng không dám tát Tương Vương giết người như Tu La này.

Cho nên nàng đành phải chịu uất ức giả bộ xỉu vậy.

Lòng giày vò trăm mối, Ngọc Lan hít một hơi vừa giả bộ ngất thì Tương Vương mới buông môi nàng ra rồi tay nhẹ nhàng giữ lấy cằm nàng nâng lên, bá đạo nói: “Sau này vào vương phủ không được nói linh tinh với người khác biết chưa, chỉ cho phép nàng nói với bổn vương như vậy”
Nàng bất ngờ quên luôn việc giả bộ xỉu, lấy ngón trỏ chỉ vào mặt mình hỏi lại: “Tại sao ta phải vào phủ của ngươi?”
Hắn lại lấy ngón cái vuốt ve cánh môi hơi sưng của nàng nói: “Nàng muốn bổn vương ở cạnh nàng cả đêm, nàng lại vừa hôn ta, A Lan chẳng lẽ nàng không chịu trách nhiệm?”
Ngọc Lan mở miệng to bằng quả trứng gà, vừa trừng mắt nhìn vị vương gia trước mặt, vừa nghĩ hắn cũng quá vô lại rồi, vừa đánh trống vừa la làng a.

Nàng hất tay hắn ra, quệt quệt miệng một hồi mới tức giận không suy nghĩ nói: “Chịu trách nhiệm gì chứ, vả lại không phải thường là nam nhân mới phải chịu trách nhiệm hay sao?”
Tương Vương liền mỉm cười rất thâm tình nắm hai bàn tay của nàng ôn nhu nói: “Được, vậy bổn vương liền chịu trách nhiệm với nàng”.
Chết thật, sập bẫy rồi!!!
“Vương gia thúc thúc, ta hôm qua kêu ngài ngủ ở đây chỉ là do hậu bối lo lắng cho trưởng bối mà thôi.

Còn có ngài thê thiếp vô số, nha đầu hoang dã như ta không tinh thông cầm kì thi hoạ chỉ làm ngài thêm xấu hổ.

Ta như vậy sẽ làm mất thể diện của ngài, là thật đó” Nàng liền vòng vo nói, vốn không cam tâm để thua tên đại thúc quỷ quyệt này.
Nguyên Triệt đen mặt nghe nàng gọi thúc thúc, hắn còn chưa già như vậy đâu.

Hắn mới vừa hai mươi chín, nhưng do hàng năm sống trên chiến trường nên da dẻ ngâm đen đi chứ không trắng trẻo như đám quý tộc kinh thành, lại mang chút trầm ổn phong trần.

Hắn lại nhìn qua đánh giá nàng chắc khoảng mười tám mười chín tuổi cùng trang lứa với Thuần công chúa.

Nhưng chồng già vợ trẻ, nam nhân tam thê tứ thiếp cũng không phải chuyện lạ lùng gì ở Đại Nguỵ.

Nàng còn muốn vịn vào cớ này mà từ chối hắn, thật muốn quét sạch mặt mũi hoàng tộc.

Hắn đã định sẵn là muốn nàng rồi, muốn chạy cũng không thoát được.

Chân mày hắn hơi nhíu, đôi mắt như chim ưng săn mồi nhìn thẳng vào mắt nàng, phun ra mấy chữ: “Bổn vương chính là muốn nàng chịu trách nhiệm, vả lại ta sống đến từng tuổi này còn chưa có nữ nhân nào làm ta đổ máu như vậy.

Ta vì nàng phải chịu thương tích, nàng còn muốn phủi sạch quan hệ với ta?”
Ngọc Lan đầu óc ong ong loạn cả lên, hắn nói là thật, hắn muốn định quan hệ rõ ràng với nàng.

Nàng làm sao thoát thân bây giờ.

Nàng còn phải nhờ cậy hắn đem nàng trở lại Trường An nữa.

Nàng cũng không phải là cái gì mà nữ cường nhân, thống khoái đi một mình trở về.

Chỉ sợ nàng chưa đi được một dặm, đã bị đám buôn người bắt đi hoặc bị kẻ xấu cưỡng gian rồi.


Thời đại loạn lạc như vậy, vốn không phải là nơi để nữ tử sống tốt.

Nàng cũng không phải là nữ chính được bàn tay vàng bảo vệ đâu.
Mọi chuyện thật kì lạ từ khi ipad yêu quý của nàng bị vỡ, nàng cảm thấy có gì không đúng, giống như câu chuyện ban đầu đã đi lệch quỹ đạo.

Nàng vừa nghĩ vừa không tự giác đưa tay sờ ipad được nàng bọc trong mảnh vải sạch sẽ từ quàn áo cũ của nàng.

Nàng làm sao có thể cùng Tương Vương dây dưa đây.

Không phải là do ipad vỡ làm thay đổi nội dung phim đó chứ?
Chậc, tới đâu hay tới đó vậy, thời gian còn dài nàng cứ để hắn từ từ hết hứng thú với nàng hắn sẽ bỏ qua thôi, lúc đó nàng cứ cao chạy xa bay là được.

Nhưng mà, hai hàng lông mày nhỏ của nàng vặn xoắn, hắn hứng thú với nàng về mặt nào mới được, là do nàng nấu ăn ngon hay do nàng chăm sóc cho hắn tối qua đây.

Nàng suy nghĩ một hồi vẫn không biết nguyên nhân bèn tặc lưỡi, thôi từ đây nàng cứ sắm vai tiểu thư đài các lười biếng không biết gì để xem hắn chịu đựng được bao lâu.
Nguyên Triệt thấy nàng không nói không rằng còn đang ra chiều suy nghĩ mông lung, hắn muốn phì cười nhưng để bảo vệ sự uy nghiêm của bản thân, hắn làm mặt lạnh bước xuống giường thay trở lại chiến giáp, sau đó mới trầm ngâm nói: “Nàng chuẩn bị một chút chúng ta trở lại Trường An”.
Ngọc Lan nhìn thấy hắn nghiêm túc lạnh lùng nàng liền biết chuyện khi nãy hắn không nói chơi, nhưng nàng không liên tưởng được thất hoàng tử nghiêm túc này lại nói mấy lời nói vô sỉ khi nãy.

Nàng đánh giá hắn một hồi vẫn thấy hắn đứng im nhìn ra ngoài cửa sổ dáng vẻ thâm trầm, sống lưng thẳng tấp uy phong như tùng như bách.

Nàng thật sự thấy hắn cũng rất được, tuy là hơi lớn tuổi so với nàng nhưng chuyện đó không quan trọng, cái làm nàng quan tâm nhiều nhất là hắn đã có vợ con rồi, nàng cũng không muốn làm thiếp thất của người ta, nàng là người hiện đại mà làm sao có thể chia sẻ phu quân mình cùng người khác đây.

Ngọc Lan bĩu môi đứng dậy sửa sang lại quần áo rồi lấy nước rửa mặt, nàng vẫn mặc áo của tiểu thôn nữ như cũ, đánh chết nàng cũng không dám mặc lại quần áo dính đầy máu kia.

Nguyên Triệt thấy nàng đã sẵn sàng, hắn ra ngoài huýt sáo một tiếng, chiến mã của hắn không biết từ đâu lại chạy đến như làn gió.

Ngọc Lan không khỏi trầm trồ, nàng lấy tay vuốt vuốt bờm ngựa miệng khen không ngừng: “Ngươi thật là có linh tính chỉ cần huýt sáo là đã chạy lại rồi a, không ngờ chuyện ở trong phim bây giờ ta lại thấy ở đời thực rồi đấy”.

Tương Vương nhìn nàng, nàng lại nói chuyện cái hiểu cái không liền thở dài một hơi, thân thủ nhanh gọn nhảy lên lưng ngựa sau đó chìa tay ra muốn đỡ nàng.

Ngọc Lan thấy hơi ngại ngùng mặt không tự chủ đỏ lên, hôm qua nguy cấp nàng không cảm thấy bất tiện khi cỡi ngựa chung với hắn.

Nhưng qua buổi sáng nay sự việc lại bất đồng, nàng cũng không muốn tiếp xúc với hắn quá nhiều nữa.

Thấy nàng không động đậy, Nguyên Triệt cũng không nhìn nàng nữa, hắn thu tay lại mặt hướng về phía trước âm dương quái khí nói: “Còn cách thành Trường An khoảng hai mươi dặm nàng đi bộ về coi như rèn luyện thân thể cũng tốt”.
Ngọc Lan lập tức đánh bay hết ý nghĩ xấu hổ nàng liền chu mỏ phản bác: “Ta đi bộ cũng không sao nhưng giữa đường gặp phải cường đạo ngài làm sao ăn nói với biểu ca ta đây”.
“Ồ, làm sao có người biết bổn vương và nàng ở cùng một chổ?” Nguyên Triệt cười như không cười nói.
“Ngươi…..”
Hắn nghiêm mặt một lần nữa giơ tay về phía nàng: “Có lên hay không?”
Ngọc Lan chịu thua rồi lần này nàng nhanh chóng giơ tay để hắn giúp nàng ngồi lên ngựa.

Nguyên Triệt cố định thân hình rồi giá một tiếng, chiến mã nhanh chóng lao đi để lại một khoảng sân đầy bụi ở phía sau.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.