Khán Giả Xuyên Phim Sở Kiều Truyện

Chương 10


Đọc truyện Khán Giả Xuyên Phim Sở Kiều Truyện FULL – Chương 10


Tương Vương nhìn qua Nguyệt Thất gật đầu ý chào tạm biệt rồi nhanh chóng nhảy lên ngựa đuổi theo Ngọc Lan.

Mà tiểu cô nương đã lâu không cưỡi ngựa, cảm thấy thật thích ý liền phóng nhanh một chút, hàng cây hai bên đường mòn vun vút tuột lại phía sau, gió thổi mạnh vào mặt làm đuôi tóc cột cao của nàng bay bay theo gió, không biết sao Ngọc Lan lại có cảm giác quay ngược thời gian, giống như lúc nàng còn ở Úc tham gia lễ hội Royal Show.

Nàng cùng đám bạn chơi trò tàu lượn siêu tốc, cũng chính là cảm giác vui vẻ xen lẫn lo sợ hồi hộp thế này, bất quá nàng cảm thấy làm thế xả stress rất tốt.
Phóng nước đại ước tính khoảng một khắc Ngọc Lan mới từ từ kéo cương để ngựa chạy nước kiệu rồi từ từ ngừng lại.

Tương Vương theo phía sau cũng giật cương ngựa chạy từ từ, nghiêng đầu nhìn nàng hỏi: “Sao không đi tiếp?”
“Trò chơi cảm giác mạnh thì chơi một chút là đủ, chơi quá nhiều sẽ ép tim mà chết đấy” Nàng nói nửa thật nửa đùa với hắn, bỗng im lặng lắng nghe bốn phía một lát, rồi mới reo lên: “Vương gia, gần đây có thác nước sao?”
“Ân, cũng gần đây thôi, thế nào? Muốn đi đến Suối Tiên sao?” Tương Vương gật đầu xác nhận sau đó lại hỏi nàng.
“Suối Tiên?” Ngọc Lan gần như phụt cười, không ngờ nơi này còn có con suối tên gọi như vậy, làm nàng nhớ đến khu vui chơi Suối Tiên ở hiện đại, nhưng mà tiếc rằng nơi đây chỉ là con suối cùng hồ nước, cũng không đào đâu ra được công viên giải trí cùng những khu vui chơi khác.

Tương Vương thúc nhẹ chân vào bụng ngựa đi trước dẫn đường, Ngọc Lan liền để ngựa đi chậm phía sau hắn, chẳng mấy chốc đã đi đến bên bờ hồ.

Bởi vì thiên nhiên còn hoang dã, khắp nơi đều là cây cối xanh tươi và hoa dại bao phủ, nên cảnh đẹp nơi đây thật rung động lòng người.

Ngọc Lan mở to mắt nhìn ngắm thác nước hùng vĩ trước mặt, nơi từng đợt từng đợt nước chảy từ trên cao xuống, nước chạm vào những vách đá nhô ra tạo nên những bọt nước trắng xoá, mà nước từ thác đổ xuống khúc xạ cùng ánh mặt trời làm nên cầu vồng bảy màu rực rỡ xuyên qua thác nước.
Nàng lại nhìn khung cảnh xung quanh, thầm nghĩ nơi đẹp như vậy ước gì có thể chụp hình lưu niệm.

Nhưng chỉ tiếc ipad của nàng đã để lại ở Vũ Văn phủ, vả lại có Tương Vương ở đây cũng không dám làm bậy, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, sau này nhờ Vũ Văn Nguyệt hoặc Nguyệt Thất đưa đến đây một lần nữa vậy.
“Sao nơi đây gọi là Suối Tiên vậy vương gia?” Nàng hơi tò mò quay sang hỏi.
Tương Vương luôn ngắm nàng lúc nàng mê mẩn nhìn thác nước, bởi vì nàng hỏi bất ngờ nên hắn không kịp thu lại ánh mắt, nên có hơi bối rối, hắng giọng giải thích: “Tương truyền xưa kia đây là nơi tiên nữ xuống trần tắm suối, nên mới có tên gọi như vậy.

Cầu vồng kia chính là phương tiện để các nàng đi đến nhân gian”.

Nói đoạn còn chỉ tay về phía cầu vồng thất sắc .
“Sau đó, không phải là có một nam nhân trông thấy nàng tiên út rất đẹp liền trộm áo của nàng ta, lại gây tiếng động khiến các nàng tiên khác hoảng sợ lấy áo bay về trời, chỉ còn nàng tiên út không tìm được quần áo bèn phải ở lại trần gian thành thân với nam tử kia chứ”.


Ngọc Lan không kềm chế được tự kể tiếp chuyện xưa với thất hoàng tử.
Tương Vương liền cười lớn nhìn nàng đánh giá một chút rồi trầm ấm nói: “Ở đâu ra chuyện xưa như vậy, nàng xem quá nhiều thoại bản rồi”.
“Chuyện xưa không phải đều nói tiên nữ tắm suối sau đó sẽ bị mắc kẹt ở trần gian hay sao? Dị bản tuy nhiều nhưng nội dung đều là như vậy” Nàng không phục còn cố cãi lại.
“Nếu chuyện xưa là thật, ta không tin nàng tiên kia chỉ vì mất y phục mà đồng ý ở lại với người phàm đó, là tâm của nàng ta bị người phàm kia lấy.

Nàng ta là tiên không lẽ chỉ vì mất áo mà không thể bay về trời hay sao?” Tương Vương kiên định chỉ ra vấn đề cốt lõi.
“Đúng vậy, tâm bị lấy mất bay trở về trời cũng sống không vui vẻ gì”.

Ngọc Lan gật gật đầu đồng ý, cũng thật khâm phục con nhà đế vương chỉ trong chốc lát đã có thể nhìn ra vấn đề, đúng là đã được học thuật nhân tâm từ nhỏ.

Nàng lại thả hồn suy nghĩ, nàng không dám so với tiên nữ, nhưng nàng cũng không dám trao tâm cho ai ở thế giới này, nếu như có một ngày nàng tìm được cách trở về, vậy không phải sẽ lâm vào tình cảnh chọn lựa đi hay ở sao.

Vấn đề hại não thế này nàng thật không muốn nghĩ tới a.
Thấy không khí có phần trầm xuống, Ngọc Lan liền cười cười với Tương Vương miệng liếng thoắng nói: “không biết trong hồ này có cá hay không nha? Ta đã bảo bọn Nguyệt Thất tối nay làm món ngon đãi họ rồi, hôm qua đã ăn thịt quá nhiều hôm nay nếu bắt được cá đổi món thì tốt quá”.
“Vậy đi thôi” Nguyên Triệt liền theo ý nàng lấy vài mũi tên trên túi treo bên hông ngựa của hắn, rồi đi bộ đến gần bờ hồ, lại đem áo ngoài cởi ra, chỉ mặc trung y và áo ngắn, sau đó muốn lội xuống hồ bắt cá.

Ngọc Lan ban đầu rất ngạc nhiên, nàng nghĩ Tương Vương sẽ sai tuỳ tùng đi bắt cá cho nàng chứ không nghĩ hắn tự mình động thủ.

Nàng liền kéo cánh tay hắn lại, thẳng thắn hỏi, nhưng hắn chỉ cười nói muốn vận động xương cốt một chút.

Ngọc Lan thấy vậy cũng đi theo hắn đến rìa hồ, rồi cởi giày xuống ngồi ở rìa hồ ngồi vẩy nước lại ngâm chân trong hồ một lát, hào hứng xem Tương Vương bắt cá.
Sau đó nàng cảm thấy nước hơi lạnh mới để chân trần đi lên ngồi trên tảng đá lớn bên hồ, vẫn không ngừng hô hoán cỗ cũ hắn, mỗi lần hắn dùng mũi tên đâm trúng một con cá to nàng liền vỗ tay hoan hô không ngừng, khi đó hắn lại dùng lực vứt con cá cùng mũi tên lên bờ.

Mà nàng thì không dám đến nhặt, chỉ có thể để mặc chúng vùng vẫy trên mặt đất, để một lát Tương Vương lại đến thu thập sau vậy.

Còn Nguyên Triệt từ lúc thấy nàng cởi hài đã không thanh không tức ra hiệu cho hộ vệ phía sau lui xa ra khỏi phạm vi Suối Tiên, để không ai thấy được chân trần của tiểu cô nương ngây ngô này.

Bắt cá được một lúc khoảng được mười con, Tương Vương rửa tay trong suối rồi mới quay lại chậm rãi đi lên bờ, mà tiểu cô nương lúc trước còn hào hứng la hét nay đã im lặng vô cùng, hai mắt nàng nhắm lại, miệng nhỏ hơi nhếch, một tay nàng gối sau đầu một tay gác lên bụng, hơi thở nhè nhẹ như có như không.

Tương Vương bần thần nhìn nàng một lúc lâu, nàng nằm trên phiến đá lớn giữa bạt ngàn hoa dại khoe sắc, giống như tiên nữ xuống trần dạo chơi mỏi mệt rồi say ngủ vậy.

Hắn không dừng được ý nghĩ muốn lại gần một chút để ngắm nàng kĩ hơn, lại không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại cuối xuống đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi hồng như cánh hoa đào của nàng.

Hương vị ngọt ngào trộm được rất lâu rất lâu sau đó cũng cứ vương vấn không tan trong lòng hắn.
Tương Vương không đánh thức nàng mà nhè nhẹ dùng áo khoát của hắn đắp lên người nàng, rồi ngồi bên cạnh ngắm nàng ngủ, cho đến nửa canh giờ sau, khi thấy mi mắt nàng rung nhẹ, hắn mới quay đầu nhìn sang nơi khác.

Ngọc Lan chớp chớp mắt mấy cái mới ngồi bật dậy, nhìn quanh quất xung quanh một lát mới nghĩ, thật thảm a, mình thật là đồ ham ăn ham ngủ, ở nơi lạ lẫm thế này, còn có Tương Vương sếp lớn bên cạnh mà nàng ngủ đến quên trời đất, thật xấu hổ quá mà.

Nàng nhìn qua bên cạnh tảng đá thấy Tương Vương đang thu dọn đống chiến lợi phẩm, nàng bèn cười giả lả với hắn.

Nguyên Triệt thấy nàng đã tỉnh hẳn, hắn nhận lấy áo khoát mặc lên người rồi mới trầm ấm nói: “Chúng ta quay về đại bản doanh thôi, cá để lâu sẽ không tươi ngon nữa”.
Nàng thấy hắn không tỏ vẻ gì cũng hơi yên tâm liền đáp một tiếng rồi mang lại giày, nhảy xuống tảng đá, đi theo hắn đến nơi buộc ngựa, rồi mạnh ai nấy cưỡi ngựa của mình về doanh trại.

Ngọc Lan hơi sợ Tương Vương cảm thấy nàng phiền phức nên không dám nói chuyện, còn Tương Vương thì trong lòng rối bời không hiểu sao mình làm chuyện xấu nên cũng ngại ngùng bắt chuyện với nàng, hắn sợ không kềm chế lại làm chuyện không nên làm nữa.

Dọc đường ai cũng ôm tâm sự riêng nên cả quãng đường chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa cùng tiếng chim rừng gọi bầy vang vọng trong không khí.
Khi họ về đến nơi, mặt trời cố gắng chiếu những tia nắng cuối cùng lên những lều trại trong doanh, hoàng hôn bao trùm bãi săn cũng là một cảnh tượng bi tráng mà xinh đẹp.

Tương Vương về đến liền phân phó tuỳ tùng của mình, bảo hắn ta đem cá đến thực phòng làm sạch, còn hắn hướng Ngọc Lan gật đầu một cái liền hướng về trướng của hắn đi đến.

Ngọc Lan cảm thấy nàng đúng là gây họa, xem ra ông chủ hiện tại cũng cảm thấy nàng phiền phức đây.

Nàng liền thở dài, tính tham ngủ cũng không phải nàng muốn nha.


Ai bảo ở giữa thiên nhiên trời trong nước biếc, lại có tiếng chảy của thác nước như tiếng nhạc thôi miên nàng vậy muốn chống lại cơn buồn ngủ cũng không được.

Thôi không quan tâm nữa, nàng muốn đi tìm Nguyệt công tử và Nguyệt Thất, để bảo họ không lâu sẽ có món cá nướng muối sả cay cho buổi tối.

Nhưng nàng tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng hai chủ tớ họ, bèn trước hướng về trướng của mình thay y phục.
Bóng đêm bắt đầu bao phủ cả không gian, Ngọc Lan đã sớm ướp xong cá chỉ còn chờ mọi người tụ họp lại sẽ bắt đầu nướng.

Mà có một sự việc quan trọng lại xảy ra đúng lúc đó, chính là Triệu Tây Phong và tuỳ tùng của hắn đến giờ còn chưa trở về nơi cắm trại.

Vũ Văn Nguyệt là người chịu trách nhiệm an ninh nên lập tức phái binh lính đi tìm kiếm cứu hộ.

Ngọc Lan nhìn Vũ Văn Nguyệt, Nguyệt Thất và Tương Vương đang ở cùng một chổ, trong lòng cảm thấy cảm khái.

Ngoài Tương Vương ra, ba người bọn họ đều biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng mà nàng nghĩ không ra vì sao Vũ Văn Nguyệt lại muốn kết quả như vậy, nàng nghĩ hắn sẽ ngăn cản chuyện này mới đúng.

Không lâu sau sự thật được xác minh chính là Triệu Tây Phong đã chết, còn tuỳ tùng của hắn cũng không thấy tung tích.
Sau đó chính là màn ngũ long tranh châu, đại khái chính là Vũ Văn Nguyệt, Yến Tuân, Nguỵ Thư Du, Tương Vương và Dụ Vương được gọi đến trướng của Hoàng đế cùng nhau làm rõ cái chết của Triệu Tây Phong.

Mà Ngọc Lan và Nguyệt Thất ở bên ngoài chờ có chút sốt ruột, Nguyệt Thất mới bảo nàng đi nướng cá để công tử đi ra sẽ có thể ăn được buổi tối, công tử cả ngày bận rộn cũng chưa ăn được bữa cơm đàng hoàng.

Ngọc Lan đồng ý đem cá ướp sẵn xiên bằng que tre rồi ngồi xuống nướng bên lửa trại.

Nàng vừa nướng vừa không nhịn được thì thào hỏi Nguyệt Thất bên cạnh: “Công tử vì sao không bảo vệ Triệu Tây Phong?”
Nguyệt Thất liếc mắt nhìn sang nàng nói nhỏ: “Hắn thích tự chui đầu vào lưới, muốn giúp cũng không được.

Ngươi nghĩ vì một Triệu Tây Phong mà công tử sẽ đối đầu với Tinh Nhi sao?”
“Sẽ không” nàng hơi thở dài “hi vọng Tinh Nhi sớm nhận ra tấm lòng của Nguyệt công tử”.
Nguyệt Thất trầm mặc không nói nữa.


Ngọc Lan nướng đến con cá thứ tám thì những người bị triệu tập mới lần lượt quay trở về trướng của mình.

Ngọc Lan thấy Vũ Văn Nguyệt và Tương Vương cùng đi về hướng này liền vẫy tay ngoắc bọn họ đi về phía lửa trại.

Nàng cầm mỗi tay một con cá nướng muối sả thơm lừng đưa đến cho họ, hai người nhận lấy rồi cùng ngồi xuống bên ánh lửa.

Sắc mặt cả hai đều trầm trọng, đặc biệt là Tương Vương vì hắn có nhiệm vụ điều tra vụ án lần này.

Nạn nhân là độc đinh của một trong tứ đại môn phiệt lớn nhất Đại Nguỵ, nên mọi chuyện phải xử lý hết sức thận trọng mới tốt.

Không khí xung quanh thật trầm mặc, Ngọc Lan bèn lên tiếng khuyên nhủ họ: “Hai người mau ăn đi, có thực mới vực được đạo mà, đêm nay còn dài lắm phải có sức mới có thể thức trắng đêm giải quyết công sự đó”.
“Đúng vậy, công tử ngài mau ăn chút đi, hôm nay cả ngày bận rộn đã mệt mỏi rồi” Nguyệt Thất cũng khuyên Vũ Văn Nguyệt.
Hai người họ cuối cùng cũng cố gắng lấp đầy bụng nhưng có lẽ lúc này có ăn thịt rồng cũng không thấy ngon.

Sau đó mọi người đều giải tán.

Vũ Văn Nguyệt và Tương Vương, Nguyệt Thất cùng nhau trở về giải quyết việc tìm kiếm tuỳ tùng của Triệu Tây Phong, trước khi đi Tương Vương còn dặn dò Ngọc Lan trở về trướng của nàng nghỉ ngơi đừng đi lại lung tung nữa, sợ rằng có nguy hiểm xảy ra với nàng.

Ngọc Lan gật đầu như giã tỏi, nàng chỉ biết làm vậy cho bọn họ an tâm đi, chứ nàng chẳng qua chỉ là nhân vật qua đường thôi, sẽ không có ai lại rãnh rỗi đi tính kế hại nàng đâu.
Kết quả là sáng hôm sau, mọi chuyện xảy ra theo như nguyên tác, chính là Yến Tuân thành công giá hoạ cho Nguỵ Thư Du.

Tương Vương tìm được bản đồ bày bố binh lực Bắc Yến trong phòng của Nguỵ Thư Du.

Dù hắn ta liên tục kêu oan, nhưng ai cũng hiểu được, dù ngươi có kêu oan thế nào, quân bắt thần chết thần không thể không nghe.

Thế lưc của Triệu phiệt và Nguỵ phiệt sớm đã là cái gai trong mắt Nguỵ Đế rồi.

Cho nên, Hoàng đế đóng một màn long nhan phẫn nộ, Nguỵ lão gia vì nghĩa diệt thân giết chết con trai mình là Nguỵ Thư Du ngay tại kim loan điện.

Mà cái chết của hai tên này chỉ là bắt đầu một âm mưu trả thù cho gia tộc đã được thế tử Bắc Yến kì công sắp đặt trong suốt hai năm qua, mà Ngụy đế đến giờ vẫn là ngư ông đắc lợi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.