Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 95


Đọc truyện Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu – Chương 95

Lucius sắp xếp cho Harry bọn họ lều ở cách xa khu vực Tử Thần Thực Tử, rất gần với phù thủy bình thường, đủ loại lều trại to nhỏ kỳ quái chen chen chúc chúc, chỗ làm đường đi lại gần như chỉ đủ cho một người. Hoàn cảnh chỗ này quả thật không yên tĩnh như nơi Tử Thần Thực Tử tụ tập, nhưng dựa theo thân phận của Harry cùng Severus thì chỉ có nơi này là thích hợp, Lucius biết Severus thích yên tĩnh nên cho dù ở nơi như vậy cũng cố gắng tìm cho bọn họ một góc hẻo lánh, nói một cách khác thì thật sự rất vắng vẻ. Tuy vậy, Severus đi xem World Cup Quidditch mà sắc mặt không thể nào tốt hơn được, điều này lại khiến cho Harry không vui, đi cùng mình là làm khó hắn sao?

Trời dần dần tối, từ rừng cây xa xa vang lên tiếng ồn ào, lập tức, vô số ngọn đèn treo trên ngọn cây sáng rực, soi rõ một con đường trước mặt mọi người, uốn lượn dẫn tới sân vận động Quidditch. Severus nắm tay Harry, theo ánh đèn bước nhanh vào rừng cây, xung quanh hai người tràn ngập âm thanh, tiếng quát tháo, cười đùa, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ca hát, trong đó nghe rõ nhất là tiếng của cha đỡ đầu Đại cẩu cùng Remus Lupin vừa tự tìm tới cửa.

Điều này khiến cho Severus vốn sắc mặt đã không dễ nhìn nay lại càng đen, khóe miệng kéo xuống không cách nào cong lên được, tuy vậy, Severus vẫn nắm chặt lấy tay Harry, không hề có ý định buông ra, điều này khiến cho một chút không hài lòng của Harry tan thành mây khói, tâm tình nâng cao.

Ước chừng đi khoảng mười phút, bọn họ mới ra khỏi con đường treo đèn, khi sân vận động khổng lồ hiện ra trước mặt mọi người, Harry dùng sức ngẩng đầu mà cũng chỉ nhìn được một phần tường của sân thi đấu. Đến chỗ trải thảm đỏ trên mặt đất, Severus và Harry rốt cuộc tách khỏi Sirius cùng Remus, vì vé Lucius đưa cho Harry bọn họ là vé tốt nhất ở khu VIP, mà Sirius mua vé tuy rằng ở vị trí không tệ, nhưng dù thế nào so ra cũng kém bọn họ, bởi vậy, ghế của bọn họ thấp hơn hai tầng so với Severus và Harry nên tất nhiên sẽ đến nơi trước.


Vé VIP ở sân vận động nằm ở chỗ cao nhất, đối diện cột cầu môn màu vàng, trong phòng chỉ có hai mươi chiếc ghế màu tím mạ vàng, chia thành hai hàng. Lúc Severus cùng Harry bước vào thì trong phòng đã có không ít người, phần lớn Harry đều không biết, cậu chỉ biết có vài người là Tử Thần Thực Tử từng gặp qua ở party. Voldemort bảo muốn đến xem trận đấu lúc này lại không thấy bóng dáng, ngược lại Lucius rất vui vẻ nói chuyện với mọi người, bên cạnh ông Draco một thân lễ phục theo sau ba mình, vừa ngồi vừa trò chuyện với người khác, cậu giờ đây hoàn toàn mang cử chỉ của một thiếu chủ của thế gia quý tộc.

Khán đài thật lớn bên ngoài đã chất đầy phù thủy, xung quanh sân vận động có một vòng ánh sáng thật lớn khiến cả sân đấu bóng loáng sáng rực lên, hai bên sân thi đấu có bảng tỷ số cao khoảng chừng năm mươi thước Anh, mà bên kia là biển quảng cáo thật lớn, thỉnh thoảng lại nháy lên hình ảnh khác nhau, trống giống với đèn neon thông thường của Muggle.

Cuối cùng Voldemort cũng đến, ngồi ở chính giữa hàng ghế đầu, bên cạnh ông là Lucius cùng Bộ trưởng Bộ pháp thuật Bungari, ba người thường thấp giọng trò chuyện với nhau, xem ra là rất hòa hợp. Lúc này, khi Ludo mở màn, biểu tượng của hai đội bắt đầu tiến vào sân vận động, dù là Veela của Bungari hay người lùn của Ái Nhĩ Lan, Harry đều xem rất thích thú, đương nhiên có Severus ngồi cạnh, cậu sẽ không bị Veela mê hoặc như nhóm phù thủy ngồi bên dưới, mà cậu tài sản rất nhiều cũng sẽ không bị mưa tiều của người lùn làm cho mê muội, điều này khiến cho Severus rất hài lòng, dù sao ai cũng không thích người yêu của mình nhìn thấy Veela là điên cuồng, không phải sao? Cho nên, khóe miệng vốn đang chùng xuống của hắn bắt đầu có chút cong lên, mà bàn tay từ lúc vào phòng đã buông ra, nhân lúc mọi người không chút ý lại cầm lấy tay Harry.

Trong lời thuyết minh của Ludo, hai đội Quidditch cưỡi lên chổi bay bay từ lối vào bên dưới vào sân vận động, bọn họ bay rất nhanh, trong tiếng ủng hộ nhiệt liệt của fan, trận Quidditch World Cup chính thức bắt đầu.


Trong lúc lực chú ý của mọi người đều tập trung trên sân đấu Quidditch thì Severus lại tập trung nhìn tiểu cự quái đang gào lên theo trận đấu kia, nhìn cậu, Severus cảm thấy loại hành động giày vò này cũng không quá khó chịu  như hắn tưởng tượng. Nhưng mà giáo sư à, ngài đã quên mình đang ở nơi công cộng, trong lúc ngài nhìn Harry cũng có người đang nhìn cậu ấy mà, người này chính là Voldemort đại nhân – người mà không ai dám đắc tội đó.

Cho tới nay vẫn cho rằng Severus yêu mẹ của Harry, Lily Evans, nên đối với Harry chỉ là yêu ai yêu cả đường đi, Voldemort lơ đãng chứng kiến ánh mắt của Severus nhìn Harry, cùng với tay hai người không biết từ lúc nào đã dính vào nhau thì triệt để hoài nghi, ánh mắt nhìn Severus không mang theo chút hảo ý. Đối với người đàn ông thèm nhỏ dãi con nuôi đáng yêu của mình, dù đó có là phụ tá đắc lực cũng không được phép, Voldemort lúc này đã âm thầm tính toán, không có Severus thì mình sẽ thiệt hại thế nào, có cần phải xử lý hắn sớm không, điều kiện tiên quyết là không tổn thương Harry nhỏ. Càng để ý Harry cùng Severus, Voldemort lại càng phát hiện ánh mắt không hề che giấu của Harry khi nhìn Severus, cảm giác lo lắng của người cha sắp bị cướp con trong nhát mắt gia tăng, ý niệm cho Severus một cái Avada ngày càng mãnh liệt.

Trận Quidditch chấm dứt khi Krum bắt được trái Snitch vàng, Lucius cùng Bộ trưởng Bộ pháp thuật Hungari trao phần thưởng cho Ái Nhĩ Lan. Mọi người bắt đầu rời sân vận động trở lại lều, nhóm người lùn của Ái Nhĩ Lan vì đội mình giành chiến thắng mà hưng phấn quơ quơ đèn lồng trong tay, bay trên đầu các phù thủy, Harry nhảy cà tưng xung quanh Severus, vui vẻ kể lại trận đấu vừa rồi, Severus không nói một lời chỉ im lặng nghe cậu nói nhưng bước chân cũng bất giác chậm lại. Đáng tiếc hai người chỉ mải đi mà không thấy phía sau họ có ánh mắt ghen tị của một vị cha đỡ đầu, ánh mắt sát ý của một vị nghĩa phụ. Mà ánh mắt của Voldemort nhìn về phía Severus luôn mang đầy sát ý lại khiến Lucius vẫn đi cạnh hắn lo lắng.


Khi Harry cùng Severus trở lại lều không bao lâu, Lucius liền mang theo Draco vội vàng tìm tới. Sau khi đuổi Draco cùng Harry đi chơi, hai người đàn ông liền trốn vào thư phòng trong lều. Đáng tiếc hai người lớn không ngờ rằng, Harry cùng Draco không hề ngoan ngoãn như họ nghĩ, đối với việc đã muộn rồi còn tìm đến Severus, Draco rất tò mò, mà Harry bị quấy rầy khoảnh khắc riêng tư với Severus lại càng thêm bất mãn với Lucius, cũng rất muốn biết nguyên nhân ông tới chen ngang. Hai người ăn ý chui vào phòng cách vách thư phòng, thật cẩn thận dán sát người vào tường nghe lén.

“Sev, cậu gần đây rốt cuộc làm sai việc gì?” Lucius hiển nhiên có chút sốt ruột, lần này ông không hề vòng vo như dĩ vãng mà trực tiếp đề cập đến chủ đề.

“Cái gì?” Severus kỳ quái nhìn Lucius, rót cho mình ly rượu đỏ, “Sao anh lại hỏi như vậy? Gần đây tôi làm gì, không phải anh cũng biết sao?”

“Sev, tôi phát hiện hôm nay ánh mắt Lord nhìn cậu rất không bình thường.” Lucius nhớ tới ánh mắt đầy sát ý kia liền không khỏi run lên, “Đúng rồi, nhất là lúc nhìn thấy cậu cùng Harry nắm tay thì sát ý lại càng rõ ràng, cậu bảo liệu có phải Lord đã biết chuyện của cậu cùng Harry nên không đồng ý?”


“Lord đã biết sao.” Severus nhất thời thất thần, tay cầm ly rượu đỏ đơ ra, đúng nha, có người lớn nào lại đồng ý để con mình ở bên một lão già đâu, Severus hiểu được khoảng cách giữa mình và Harry, nhưng trong lúc không để ý, đã quen có tên nhóc đó làm bạn, đánh mất lòng mình, hiện tại cũng chỉ biết kiên trì thôi, hắn nhìn Lucius, nở nụ cười khổ: “Lucius, anh nói tôi nên làm thế nào? Rời khỏi Harry ư, có lẽ làm như vậy mới đúng, cậu ấy đáng giá được hưởng hạnh phúc.”

Harry nghe lén bên cạnh nhất thời nổi trận lôi đình, Severus Snape, sao thầy có thể bỏ em lại! Lập tức lửa giận bừng bừng, vọt vào thư phòng cách vách, la lớn với Severus: “Severus Snape, nếu thầy dám bỏ em rời đi, em lập tức đi tìm Merlin nói chuyện, cho thầy hối hận cả đời.” Harry kích động nhảy ra khỏi phòng hoàn toàn không nghe thấy câu nói phía sau của Severus “Đáng tiếc, tôi không nghĩ là tôi làm được.”

Còn ba con nhà Malfoy cũng không chủ động đi nhắc nhở Harry, hai người ở hai gian phòng khác nhau không hẹn mà cùng quyết định để lại không gian cho Harry cùng Severus, bọn họ chỉ cần ở bên xem cuộc vui là đủ rồi. Còn về phần sát ý của Voldemort với Sev, lúc Lucius thấy Harry xông tới thì đã hiểu được, chỉ cần có sự bảo vệ của Harry, Severus tuyệt đối sẽ bình yên vô sự.

Đáng tiếc nguyện vọng muốn xem kịch của bọn họ không thực hiện được, Severus trong lúc bận rộn trấn an nhóc cự quái đang nổi giận cũng không quên đá ông bạn của mình ra khỏi lều, nhưng lúc bọn họ mở cửa lều đi ra ngoài mới phát hiện, bên ngoài đã loạn như cào cào. Tiếng ca hát chúc mừng đã sớm không còn, nơi nơi là tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng la bối rối của mọi người


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.