Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 23


Đọc truyện Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu – Chương 23

“Cái gì?” Severus lập tức nâng đầu Harry lên, cẩn thận nhìn vết sẹo trên trán cậu, “Trừ bỏ đau ra vết sẹo này không có phản ứng gì khác sao?”

“Không có, giáo sư.” Harry ngửa đầu trả lời, “Giáo sư, ngài có biết, đây là tại sao không?”

Severus lấy tay vuốt ve vết sẹo kia, cau mày nói: “Ta sẽ ngao chế Độc dược cho ngươi, tạm thời không biết vết sẹo này của ngươi có quan hệ với việc ngươi nói xà ngữ không, nhưng là, cậu Potter, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ biết, sau này có chuyện liên quan đến vết sẹo, đều nói cho ta.”

“Dạ, giáo sư.” Harry gật đầu, nói với Severus: “Giáo sư, vừa rồi con rắn nhỏ nói, nơi này có phòng ngủ của Slytherin.” Harry phi thường hứng thú với phòng ngủ của Slytherin, nói không chừng có thể tìm thấy mật thất chân chính của Slytherin trong truyền thuyết.

“Cậu Potter, ta không có hứng thú với chuyện ngươi tán gẫu với rắn.” Severus lại ngồi xuống ghế phía sau bàn học của hắn, “Ta nghĩ ngươi nên biết nơi này vốn dĩ là văn phòng Slytherin, nên nó cũng là phòng ngủ của Salazar Slytherin.” Hắn chỉ chỉ phòng ngủ của mình nói.

“Không phải, giáo sư.” Harry lập tức nói với hắn: “Con rắn nhỏ nói không phải phòng ngủ này, phòng ngủ kia phải dùng mật ngữ mới có thể mở ra.”

“Huh?” Severus lập tức nổi lên hứng, nói: “Vậy nó có nói là mật ngữ gì không?”

“Không có.” Harry lắc lắc đầu, “Vừa rồi nói đến đây thì giáo sư ngắt nên em không có hỏi.”

“OK, là ta không nên cắt đứt ngươi và rắn nhỏ vui vẻ nói chuyện phiếm, như vậy hiện tại, cậu Potter phi thường nhàn rỗi sao không tiếp tục tán gẫu với con rắn thông minh trên lò sưởi đi, tin tưởng, nó sẽ mang lại cho ngươi ít tin tức.”

Harry dưới đáy lòng làm mặt quỷ với người đàn ông khó chịu này, tiếp tục nói chuyện phiếm với con rắn.


Sau một thời gian một người một rắn tê tê nói rất lâu, Harry với dừng lại, xoay người nhìn người đàn ông không biết từ bao giờ đã vùi đầu vào tấm da dê trên bàn sách, nói: “Giáo sư, em nói chuyện xong rồi.”

“Ah, vậy xà kia nói cho ngươi biết những thứ gì?” Severus buông bút lông chim trong tay, ngẩng đầu hỏi đứa trẻ trước mặt mình.

“Nó chỉ nói nhất định phải dùng xà ngữ, còn mật ngữ là cái gì nó không biết.” Harry có điểm uể oải, chính mình lại không moi được tin từ một con rắn, quả nhiên công lực giảm sút a.

“Như vậy hiện tại, cậu Potter thông minh có thể nói cho ta biết ngươi còn muốn làm cái gì?”

“Cái kia, giáo sư, em muốn thử xem, nói không chừng liền mở ra.” Harry ngẫm lại mật ngữ chỗ có xà trong truyện, tựa hồ rất đơn giản.

“Chẳng lẽ ngài Potter cho rằng phòng ngủ của Salazar Slytherin có thể dùng mật ngữ tuỳ tiện là mở ra sao?” Severus trào phúng nói.

“Giáo sư, ngài có thể gọi em là “Harry”, ngài luôn gọi Potter, em sẽ nghĩ ngài đang gọi cha em.” Harry cảm thấy uỷ khuất, nhịn không được kháng nghị, “Hơn nữa không thử thì sao biết được.”

“Bất kể ngươi hay là cha ngươi đều là Potter.” Severus trừng mắt nhìn cậu nhóc, nghĩ đến con sư tử Potter ngu ngốc, oán hận nói: “Ngươi thích nói thì nói, nói xong rời phòng ta.”

Harry không nói gì nữa, đến lò sưởi trước tường, nói với con rắn nhỏ đã bất động: “Mở ra!”.


Con rắn nhỏ không chút sứt mẻ, xem ra mật ngữ này không giống mật ngữ ở phòng vệ sinh nữ. Harry nghĩ nghĩ, thử nói cái khác.

Severus lúc này không có tâm tình chấm bài tập, nhìn cậu nhóc đang ra sức nói với con rắn nhỏ trên lò sưởi, không biết nó nói gì, cả lò sưởi trong phòng động, chỗ vốn là lò sưởi nay lại xuất hiện một cánh cửa, trừ bỏ tay nắm hình rắn ra thì đây thực là một cánh cửa bình thường.

Nhất thời, Severus bước khỏi bàn học, đứng bên cạnh Harry cùng nhau nhìn cửa, có điểm tò mò hỏi: “Ngươi vừa rồi nói gì mà có thể mở cửa?”

“Em không nói gì a.” Harry hiện tại không khỏi có điểm hắc tuyến nói, “Em vừa rồi cũng nói câu “Mở cửa cho ta” mà thôi nó liền mở ra.”

“A.” Severus không nói gì nữa, chỉ cẩn thận tới gần cửa xem, thỉnh thoảng lại dùng vài phép thuật kiểm tra, đo lường.

“Giáo sư, sao còn không vào?” Harry tò mò nhìn cửa, nóng lòng muốn đẩy ra.

“Hừ!” Severus liếc mắt cậu, đi phía trước chuẩn bị đẩy cửa vào, nắm đũa phép chặt trong tay.

“Mở cửa!” Harry thăm dò nhìn Severus, nói với tay nắm hình rắn.

Cửa mở, Severus ngăn Harry ở phía sau mình, nắm chặt đũa phép, cẩn thận bước chân vào phòng ngủ của Salazar Slytherin.


“Sal, ngươi mau tới đây, có người đến.” Chưa đi đến phòng ngủ hai người đã nghe thấy tiếng nói đầy nhiệt tình truyền ra.

Bên trong có người? Không chỉ một người? Hai người đồng thời xuất hiện nghi hoặc, bên trong là ai? Severus Snape càng đề cao cảnh giác.

Cửa vừa đẩy ra, bên trong không khác phòng ngủ bình thường lắm, cũng không có vẻ đặc biệt hoa lệ, nếu như nói có cái gì đặc biệt thì hẳn là trên mặt tường phỏng ngủ treo một bức tranh thật lớn về khung cảnh lâu đài Hogwarts ở xa, trước mặt là bãi cỏ, hồ nước và một góc Rừng Cấm.

Trên bãi cỏ có một người đàn ông tóc vàng đang dắt một người đàn ông tóc đen đi đến phía bọn họ, cách đó không xa có hai nữ tử ngồi, hưng trí bừng bừng hai người, thỉnh thoảng trao đổi vài câu nho nhỏ với nhau.

Cảm thấy phòng ngủ không có nguy hiểm gì, Severus Snape lúc này mới cùng Harry đi vào gian phòng, Harry chăm chú nhìn bức tranh còn giáo sư lại để ý giá sách cùng vài đồ linh tinh trong phòng.

“Là ngươi mở phòng của ta?” Người đàn ông tóc đen hỏi Harry đang tò mò đánh giá. Thanh âm tê tê khiến Severus nhanh chóng quay đầu lại.

“Đúng vậy.” Harry hành lễ với hai người: “Xin chào hai vị. Hai vị là…”. Xà ngữ của Harry khiến cho bốn người càng khẳng định phán đoán của mình.

“Sal, xem ra tiểu tử này là hậu nhân của ngươi.” Người đàn ông tóc vàng mỉm cười nói, “Ta là Godric Gryffindor, nam nhân khó chịu kia là Salazar Slytherin, nếu đúng thì hắn là tổ tiên của ngươi, ngồi bên kia là Rowena Ravenclaw và Helga Hufflepuff.”

“Ngài Gryffindor, ngài Slytherin, tiểu thư Ravenclaw, tiểu thư Hufflepuff, ta là Harry, Harry Potter, năm nhất nhà Slytherin, vị kia là chủ nhiệm nhà của ta, Severus Snape.” Harry giới thiệu mình và Severus với bọn họ, lúc này Severus cũng đi tới. “Thực may mắn khi có thể gặp bốn vị.”

“Hậu duệ của ta!” Salazar Slytherin nhìn cậu bé nhỏ xinh trước mắt, “Ngươi lại đây, nhìn thấy khung ảnh xà lồng kính kia không? Cho ngón trở của ngươi vào trong miệng nó đi.” Salazar Slytherin phi thường cao hứng, hậu duệ của mình là người tìm tới đầu tiên a.

Harry chưa đi qua, Severus đã nói với Slytherin, “Ngài Slytherin, thật xin lỗi khi phải cắt đứt, Harry Potter không phải hậu duệ của ngài, gia tộc Potter từ trước đến nay là hậu duệ của Gryffindor.” Còn không rõ Salazar Slytherin muốn tiến hành nghi thức gì với Harry, nhưng xuất phát từ cẩn thận vẫn phải nói với bọn họ chân chính huyết mạch của Harry, không phải nói xà ngữ thì nhất định là hậu duệ của Slytherin, điểm ấy trong lòng hắn phi thưởng hiểu được.


“Cái gì?” Gryffindor đứng một bên đột nhiên hưng phấn, chạy tới nhìn Harry, nói: “Tiểu tử này là hậu duệ của ta? Sal, xem ra lần này ta thắng.”

“Harry nói xà ngữ, tự nhiên là hậu duệ của ta, ta không hề biết ngươi cũng nói được xà ngữ, vậy đương nhiên ta thắng.” Salazar Slytherin nói với Godric.

“Harry thừa nhận là hậu duệ của ta, mặc kệ nói cái gì cũng là ta thắng.” Gryffindor cho rằng Salazar đang già mồm át lẽ phải.

“Nói xà ngữ tất nhiên là ta thắng.” Salazar Slytherin lại cho rằng Godric nói hươu nói vượn.

“Ta thắng!” Godric Gryffindor cao giọng nói.

“Ta thắng!” Salazar Slytherin thực khẳng định nói.

Hai người này đã sớm quên Harry và Severus đang đứng nhìn. Mà hình tượng của hai người nhanh chóng sụp đổ trong lòng Harry và Severus, đây giống hai đứa bé bướng bỉnh cãi nhau, có chỗ nào giống người sáng lập Hogwarts ngàn năm trước, phù thuỷ vĩ đại a.

“Harry nói xà ngữ, chỉ cần ta thừa nhận, thì là người thừa kế của ta.” Salazar Slytherin lớn tiếng nói với Godric, chỉ là chủ đề bọn họ cãi nhau đã sớm trệch hướng, không biết chạy đi nơi đâu.

“Trong huyết mạch của Harry là máu Gryffindor, nên tự nhiên là người thừa kế của ta.” Godric phi thường bất mãn với sự cứng rắn của Salazar, dùng thanh âm còn lớn hơn phản bác.

Harry nhìn hai người khí thế sôi sục ngất trời, nhẹ giọng nói với Severus: “Giáo sư, chúng ta đứng chỗ này làm gì? Còn phải đợi bọn họ khắc khẩu xong sao? Em đột nhiên cảm thấy thực mất mặt.”

Severus không để ý vấn đề của Harry, lẳng lặng đứng bên người cậu, chờ hai người trong bức tranh chấm dứt cãi nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.