Đọc truyện Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu – Chương 102
Những ngày tiếp theo đối với Harry mà nói tựa hồ rất bình yên, không có gì khác biệt, chỉ cần cậu xem nhẹ bốn phía lúc nào cũng đầy rẫy ánh mắt kích động, sùng bái, tò mò thì cuộc sống của cậu rất thoải mái, ai bảo cậu không phải thi cuối năm nữa. Sau cuộc kiểm tra đũa phép vào cuối tuần cùng buổi phỏng vấn với Nhật báo Tiên Tri, Harry cũng không quá lo lắng vì Voldemort chắc chắn sẽ không cho phép Rita Skeeter đăng linh tinh gì về cậu, còn đũa phép của cậu lại càng không có vấn đề gì.
Bài thi đầu tiên đã tới gần, Harry đã sớm biết nội dung từ Voldemort, đương nhiên cho dù Voldemort không nói, Harry cũng đã biết. Còn việc vượt qua thế nào, Voldemort bảo cậu suy nghĩ mấy phương án khác nhau, ngay cả học sinh Slytherin cũng đưa ra rất nhiều đề nghị, nhưng mà Harry nghĩ một hồi vẫn cảm thấy việc triệu hồi chổi bay của mình là chắc chắn nhất và lại an toàn. Sau khi thương lượng với Severus, Harry nói đáp án của mình cho Voldemort cùng Gellert, bọn họ đều cảm thấy biện pháp này không tệ, đương nhiên trên người cậu không thể thiếu vô số Độc dược mà Severus đưa cho.
Sáng sớm thứ ba, cả Hogwarts tràn ngập bầu không khí khẩn trương cùng hưng phấn, vì cuộc thi mà trường quyết định nghỉ học cả ngày, như vậy toàn thể học sinh đều có thể đi xem trận đấu. Kỳ thật không nghỉ cũng không được vì sáng hôm nay làm gì có học sinh nào còn tâm trí đi học, ngay cả giáo sư cũng chỉ tập trung vào trận đấu buổi chiều.
Trên bàn cơm lúc trưa, Slytherin tuy rằng vẫn duy trì quy tắc lúc ăn không nói nhưng nhìn bàn ăn có thể phát hiện, toàn bộ đồ ngon, dinh dưỡng đều tập trung trước mặt Harry, mà Draco và Blaise thì một trái một phải vây Harry ở giữa, cố gắng gắp đủ loại thức ăn vào bát của Harry.
“Harry Potter.” Severus vẫn phất vạt áo chùng màu đen của mình, đứng trước bàn nhìn cậu, nhóc cự quái này phải tham gia thi đấu Tam Pháp thuật, hiện tại lại chuẩn bị đi khiêu khích một con rồng, Merlin chết tiệt, chẳng lẽ não mọi người đều bị cửa kẹp rồi sao, chẳng lẽ bọn họ không thấy việc này không khác gì đi tự sát sao? “Hiện tại quán quân phải xuống sân tập họp. Ngươi nếu còn chút lý trí chết tiệt thì nên biết lúc nào phải buông tha cho cái dũng cảm quỷ quái gì đó của mình.”
“Dạ, giáo sư.” Harry buông dao nĩa trong tay, nhẹ nhàng thở phào, rốt cuộc không bị Draco bọn họ ép ăn nữa, cậu cười nhìn Severus, “Giáo sư, em nghĩ thầy nên biết liệu em có lý trí hay không.” Harry đứng lên, “Giáo sư, em đi trước.”
“Đợi một chút.” Severus đột nhiên nói, rồi lại nhận ra mình không thực sự muốn làm việc gì, phất phất tay nói, “Được rồi, ngươi đi xuống đi, phải giữ bình tĩnh, đừng quên ngươi là pháp thuật, đừng có cuống hết lên như Muggle.”
“Dạ, em đã biết, giáo sư.” Harry hơi khom người với Severus, đi tới chiếc lều cạnh sân.
Harry đi vào trong lều, Fleur Delacour ngồi trên một băng ghế ở góc lều, sắc mặt tái nhợt như người bị bệnh nặng, mái tóc vàng ngày thường bay bay trong gió nay ủ rũ không động đậy. Viktor Krum thì mặt tối sầm, đi tới đi lui trong lều, thấy Harry tới, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại cúi xuống tiếp tục ngẩn người, không để ý đến cậu nữa.
Harry vào không bao lâu, Lucius cầm theo chiếc gậy của mình cùng Ludo Bagman đi vào trong lều. “Được rồi, các quán quân, đến đây nào.” Ludo Bagman đi tới chỗ bọn họ nói, ông ta có vẻ rất hưng phấn.
“Tôi tới để tuyên bố thứ tự đi đấu vòng đầu.” Lucius nhìn ba quán quân đều đã tới, chỉ vào cái túi mà Ludo Bagman vẫn cầm trong tay, “Đầu tiên, các trò rút trong túi ra mô hình của thứ mà các trò sắp đối mặt, nhiệm vụ của các trò là lấy quả trứng vàng từ thứ đó.” Lucius ngừng một chút, nhìn ba quán quân, dù là Fleur hay Krum, sắc mặt hai người đều rất khó nhìn, chỉ có mình Harry coi như là bình tĩnh. Ông nói tiếp, “Các trò có thể dùng mọi phương pháp, miễn đó là pháp thuật.”
Nhìn Ludo Bagman mở miệng túi ra, trong lúc Fleur cùng Krum còn chần chờ, Harry đi lên trước, đút tay thẳng vào trong, móc ra một mô hình nho nhỏ tinh xảo, giống y hệt một con rồng, nếu Draco ở đây khẳng định sẽ kêu lên rằng nó rất đáng yêu, đây là một con rồng xanh xứ Wales, coi như là một loại rồng ôn hòa, vận khí của Harry thật sự không tệ, trên cổ mô hình rồng buộc một con số, là số hai. Harry dùng ngón tay sờ sờ đầu rồng, nhìn con rồng nhỏ giãy dụa trong tay mình.
Thấy Harry đã rút xong, Fleur cùng Krum cuối cùng cũng bước lên, chỉ là tay của họ tựa hồ hơi run rẩy, như thể đang phó mặc cho số phận xem mình rút trúng thứ gì. Fleur rút được Cầu lửa Trung Hoa, cô là số ba, mà Krum rút được con Mũi cụt Thủy Điển, anh ta là số 1. Bởi vì là người đầu tiên thi đấu nên anh ta tùy tay nhét mô hình vào túi, đi theo Lucius ra khỏi lều.
Harry ngồi trong lều, nhìn Ludo Bagman canh giữ ở cửa, không đi ra ngoài mà nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài lều, ở đó thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu sợ hãi, tiếng hét lớn cùng lời thuyết minh của bình luận viên, tất cả mọi việc diễn ra trong khoảng mười phút đồng hồ, lúc sau, một trận hoan hô đinh tai nhức óc vang lên, Harry biết, Krum đã lấy được quả trứng vàng, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
“Harry Potter, mời trò ra sân.” Ludo Bagman vẫn đứng ở cửa lều quay đầu nói với Harry, “Chúc trò may mắn.”
Harry cầm chặt đũa phép của mình, theo Ludo Bagman ra sân thi đấu, thông qua từng ô trống trên hàng rào, cậu nhìn thấy đối thủ của mình, rồng xanh xứ Wales, con rồng được coi là thuộc loại ôn hòa đang nằm trong ổ của nó, đuôi thỉnh thoảng lại phe phẩy, dưới thân thể nó có mấy quả trứng rồng, trong đó có một quả màu vàng, đây là mục tiêu của Harry.
Cậu nhìn bốn phía, bao xung quanh sân là một tầng hàng rào, bên ngoài hàng rào có mấy người thuần rồng đang khẩn trương nhìn con rồng trong sân, nhóm thần sáng của Bộ Pháp thuật cũng cầm đũa phép đứng đó, hiển nhiên bọn họ phụ trách cứu người dự thi trong tình huống nguy hiểm. Xa nữa là khán đài quan sát, Harry ngửa đầu nhìn, phỏng chừng phải có vài ngàn người, nhưng đứng phía xa nên cậu không cách nào phân biệt ai là ai, chỉ có thể theo chỗ ngồi mà phán đoán vị trí của Severus.
Harry lại nhìn con rồng xanh cùng quả trứng vàng dưới thân nó, lấy mô hình vẫn đặt trong túi dùng bùa biến hình biến nó thành một con rồng xanh nho nhỏ, điều khiển nó đi ra giữa sân, đồng thời cậu quơ đũa phép, triệu hồi chổi bay, đây chính là cây Tia chớp mới tinh mà Voldemort mua cho cậu để phục vụ trận đấu này, cậu đã sớm làm quen với nó lúc trước, giờ phải xem nó kết hợp với mình thế nào.
Rồng xanh tò mò nhìn con rồng nhỏ trước mặt, có điểm không rõ nhìn trứng của mình còn chưa nở, sao lại có con rồng nhỏ kia. Rồng nhỏ đứng cách rồng xanh một khoảng không xa, lầm bầm kêu gì đó, trêu chọc rồng xanh, cố gắng làm nó rời khỏi hang, rồng xanh nhìn hồi lâu, không phát hiện nguy hiểm gì bắt đầu cẩn thận đứng dậy, đến gần động vật cùng loại kia. Mà ở bên cạnh, Harry đã leo lên Tia chớp, dùng đũa phép trong tay tiếp tục chỉ huy mô hình rồng nhỏ.
Rồng xanh lúc này đã rời khỏi hang của nó nhưng cũng không quá xa, mới chỉ cách khoảng hai ba bước, cái đuôi to của nó khẽ phe phẩy qua lại trên mấy quả trứng, chân trước của rồng xanh vươn lên chụp lấy nhóc con mô hình, muốn cầm nó lên xem xét cho cẩn thận. Tia chớp của Harry liền nhanh chóng bay lên, tránh khỏi tầm mắt của rồng xanh, ra sau nó, thừa lúc rồng xanh không chú ý bay lại hang, tránh cái đuôi to thỉnh thoảng lại xẹt qua, nhanh chóng tiếp cận quả trứng vàng trong ổ, từng chút một, càng ngày càng gần, cậu cất đũa phép, buông lỏng tay nắm Tia chớp, xoay người, bắt lấy quả trứng vàng rồi lập tức bay thẳng lên không trung, trong lúc rồng xanh còn chưa kịp phản ứng đã bay xa khỏi tầm với của nó, lượn tròn trên không.
Xen lẫn tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ của rồng xanh, cả sân lúc này mới vang lên tiếng thét chói tai, tiếng hoan hô cùng vỗ tay ủng hộ, mọi người luôn khẩn trương nhìn Harry tiến hành trấn đấu lúc này mới thả lỏng dây thần kinh căng thẳng, việc này thật sự rất phấn khích. Severus luôn đen mặt cũng thả lỏng, lưng vẫn thẳng đứng hơi chùng xuống, khóe miệng khẽ cong lên, trong lòng cảm thấy phương án hành động của nhóc cự quái kia không tệ, không bị thương gì, nhưng việc nguy hiểm này tuyệt đối không được làm lại lần nữa, không được cho nhóc kia biết mình tán thưởng hành động của nó. Nghĩ đến dây, Severus mấp máy khóe miệng, cố kéo lại khóe miệng đang cong lên.
Voldemort cùng Gellert luôn ngồi trên khán đài cho khách quý lúc này cũng không chút giấu vết buông lỏng đũa phép giấu trong tay áo, nhẹ nhàng vỗ vỗ, đối với hành động lần này của Harry, dù là lên kế hoạch hay thực hiện, hai người đều rất hài lòng.
Harry nhìn nhóm người thuần rồng xông lên, trấn an rồng xanh bị mất trứng, cậu đáp xuống lối ra vào trước sân, vì lúc này Severus đang vội vàng đi qua, Draco, Blaise cùng Hermione, Neville, Pansy bọn họ đang chạy lại nghênh đón cậu.
Sau khi công bố điểm của Harry, Fleur ra sân, cô nghênh chiến với đối thủ của mình, Cầu lửa Trung Hoa. Nhưng điều này không khiến Harry chú ý lắm, lúc này cậu đang bị bạn bè vây hỏi xem sao lại nghĩ ra kế hoạch này. Mà Harry giờ càng muốn trở về văn phòng dưới hầm, ở bên Severus.
Kết quả cuối cùng của trận đấu là Viktor Krum 40 điểm, Harry Potter 42 điểm, Fleur Delacour 36 điểm, Harry tạm thời dẫn đầu, còn ai là người cuối cùng cầm được Chiếc Cốc lửa, vậy phải xem bài thi kế tiếp. Tuy vậy trước bài thi thứ hai còn một việc rất quan trọng, đó chính là vũ hội Giáng sinh, Harry nhất định phải cùng bạn nhảy tham gia, cậu sẽ mời ai đây? Severus Snape? Hay là những người khác?