Đọc truyện [Khải-Thiên] Định Mệnh Đưa Em Gần Anh – Chương 11: Tất Cả Cũng Chỉ Là Trò Đùa Thôi Sao?
Trong căn phòng màu đỏ của Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu bé nọ có đôi mắt lấp lánh như ẩn chứa hàng vạn vì sao đang đưa mắt nhìn người đang nằm gọn trên giường, vẻ mặt mệt mỏi của người trên giường thật khiến người ta lo lắng mà…Đôi môi hé mở nói vài từ gì đó:
“Thiên Tỉ! Cậu sao rồi? Có thấy tốt hơn chút nào không?”
Vừa nói Vương Nguyên vừa lấy tay đưa lên vầng trán thông minh của Dịch Dương Thiên Tỉ. Như cảm nhận được sự quan tâm đáng yêu của Vương Nguyên, cậu nở một nụ cười thật tươi rồi nắm lấy gấu áo của người đối diện:
“Cảm ơn cậu!”
Gương mặt Vương Nguyên khẽ nhíu lại, như không thỏa mãn mà đáp lại lời cậu:
“Không cần cảm ơn! Chúng ta là bạn mà.”
“Dẫu biết vậy! Nhưng tớ vẫn phải cảm ơn cậu. Vì cậu đã quan tâm tớ đến vậy, không như ai kia.”
Nói xong câu Thiên Tỉ khẽ đưa bàn tay lên vuốt vài sợi tóc rồi nhắm mắt lại. Có lẽ rất mệt mỏi, mặc dù đã cảm thấy khỏe hơn trước nhưng mồ hôi vẫn cứ liên tục chảy.. Ướt đẫm.
“Ai kia? Mà thôi… Cậu cũng mệt rồi! Nghỉ ngơi đi…”
Dứt câu Vương Nguyên lập tức lấy khăn ướt lau mồ hôi cho cậu, nhìn Vương Nguyên thế thôi chứ cậu rất biết cách chăm sóc người khác. Xong, cầm lấy tay của Thiên Tỉ.
“Mau khỏe lại rồi còn chơi với tớ!”
“Bốp” – Tiếng cốc vỡ vang lên đến chói tai, quay đầu nhìn lại thì thấy Vương Tuấn Khải đang đứng ở cửa phòng. Những chuyện mà hai người nói nãy giờ đều lọt vào tai anh, cái gì mà “không như ai kia?” ý tứ trong câu nói này là gì chứ? Là nói anh không biết quan tâm người khác à? Đôi mắt sáng như muốn giết người của Vương Tuấn Khải lia đến tay Vương Nguyên… là đang nắm tay? Đôi chân cử động bước vài bước về phía Vương Nguyên đang ngồi cạnh giường của cậu.
“Xin lỗi! Tôi lỡ tay làm rơi cốc nước, có làm phiền 2 người không?” – Vương Tuấn Khải cười nhạt một cái rồi nhìn hai người. Vẻ mặt có vẻ không vui, nhìn hai người trước mặt.
Nhìn thấy Vương Tuấn Khải lại gần, bất giác Vương Nguyên buông tay Thiên Tỉ ra rồi đứng dậy, đưa đôi mắt nhìn Tuấn Khải. Trông gương mặt của hắn ta hiện giờ thật đáng sợ… Mồ hôi trên trán Vương Nguyên không ngừng chảy xuống. Nhìn một hồi lâu anh mới lên tiếng:
“Không có đâu! Tiểu Khải, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé! Cho cậu ấy nghỉ ngơi.” – Như nhận ra được điều gì đó, Vương Nguyên mới cười cười rồi đi đến cùng Vương Tuấn Khải bước ra khỏi phòng, trước khi đi anh vẫn không quên quay đầu lại mà nhìn người trên giường. “Nhớ nghỉ ngơi cho tốt!” rồi bóng dáng người thanh niên khoát chiếc áo màu trắng cùng người khoác chiếc áo màu đen dần dần mờ dần… cùng nhau đi ra sân.
Những cơn gió nhẹ bất chợt thổi qua gương mặt hai chàng trai tuấn tú. Tiếng gió hòa vào khoảng không gian im lặng đến lạnh người. Vương Nguyên nở một nụ cười thật tươi rồi mới nhìn Vương Tuấn Khải.
“Cậu muốn nói chuyện gì sao?” – dường như lúc ở trong phòng Thiên Tỉ, anh đã nhận ra được Vương Tuấn Khải có điều gì đó muốn nói rồi, có lẽ vì có Thiên Tỉ ở đó nên hơi bất tiện.
Nghe thấy câu hỏi, anh mới cười nhạt một cái rồi đáp lại lời Vương Nguyên bằng một câu hỏi khác:
“Cậu thích Thiên Tỉ sao?” – Gương mặt Vương Tuấn Khải cười như không cười mà hỏi lại người đối diện, vẻ mặt anh hiện giờ như đang phân vân một việc gì đó…
Từ trong ánh mắt Vương Tuấn Khải có thể nhìn ra được anh cảm thấy hơi khó chịu…
Sau khi nhận được câu hỏi từ Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên nhất thời im lặng. Bầu không khí im lặng đến run sợ này lại một lần nữa bao phủ lấy hai thanh niên. Tiếng gió cứ vang bên tai, bầu trời dần trở nên mù mịt… “Lộp độp” từng giọt, từng giọt nước mưa rơi xuống làm ướt đẫm quần áo của hai người…
Hai người thanh thiếu niên đứng dưới màn mưa không cử động cho đến khi Vương Nguyên cất lên tiếng nói phá tan đi sự tĩnh lặng này:
“Phải… Tớ thích Thiên Tỉ!”
Sau khi nhận được câu trả lời của Vương Nguyên, Vương Tuấn khải ngây người nhìn anh. Ánh mắt như không hài lòng, cứ cảm thấy có điều gì đó muốn nói nhưng không thể nói được. Trong lòng anh bây giờ rất khó chịu nhưng không hiểu vì sao… “Vì sao lại khó chịu?” câu hỏi này cứ quay quẩn trong đầu anh… Đúng rồi! Thiên Tỉ là dụng cụ mua vui của anh mà, là thứ để anh trêu ghẹo mà. Hôm nay lại có người bảo thích thú vui của mình thì phải khó chịu rồi. Anh không thích có người nào khác được chơi đùa với Thiên Tỉ cả. Chỉ muốn chiếm làm của riêng. Đánh tan suy nghĩ, anh bước đến lại gần Vương Nguyên. Ghé sát vào tai Vương Nguyên mà nói.
“Thiên Tỉ sao? Tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ lại, Thiên Tỉ? Cậu ta có xứng đáng với cậu không? Cũng chỉ là một đứa con trai bình thường. Hoàn toàn không xứng với cậu. Nhìn cậu ta như vậy thôi chứ không đơn thuần như cậu nghĩ đâu Vương Nguyên ạ! Nhìn vẻ bề ngoài cậu ta ngây thơ như cừu non thế thôi nhưng bên trong con người cậu ta là một con sói dữ tợn cũng không chừng! Vẫn là nên suy nghĩ lại!”
“Bụp” – Một bàn tay to đấm vào mặt của Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên tức giận đẩy Vương Tuấn Khải ngã xuống đất. Nắm lấy cổ áo của anh mà hét lớn:
“Vương Tuấn Khải! Có biết cậu vừa nói gì không hả? Cậu nghĩ như thế nào mà lại phát ngôn như thế? Cậu ghét Thiên Tỉ sao? Cho dù cậu có ghét cậu ấy đi nữa thì cũng đừng nói những điều như thế chứ! Thiên Tỉ không phải kiểu người đó. Vả lại, Thiên Tỉ của là em họ của cậu đấy!”
Cú đẩy ngã và cú đấm vừa rồi thật sự rất đau… Trước giờ chưa nhìn thấy Vương Nguyên đánh ai bao giờ cả. Hôm nay lại đánh anh, có vẻ đang rất tức giận. Vương Tuấn Khải đưa bàn tay lên lau vết máu ở khóe miệng. Đứng lên mà đẩy Vương Nguyên một cái.
“Cậu đang làm gì thế hả? Em họ sao? Nó không phải em tôi! Nó chỉ là người giúp việc cho gia đình tôi mà thôi. Mẹ tôi nể tình bố nó và bố tôi từng quen biết nhau nên mới cho nó và mẹ nó ở lại đây thôi! Tôi và nó không phải anh em gì cả.” – Vương Tuấn Khải hét lớn. Vẻ mặt của anh hiện giờ tựa như một con sói dữ đang từ từ tiến đến mà chuẩn bị cào xé con mồi vậy.
Vương Nguyên cũng bị cú đẩy của Vương Tuấn Khải làm cho đau đớn. Đứng dậy mà nắm lấy cổ áo của Vương Tuấn Khải.
Những gì mà từ lúc Vương Tuấn Khải khuyên Vương Nguyên nên suy nghĩ lại đều đã lọt vào tầm mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ. Còn lý do mà khiến hai người đánh nhau như vậy là vì cậu sao? Là tại sao? Sao lại vì cậu mà đánh nhau? Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh chân chạy đến mà đẩy Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải ra khỏi nhau. Nhìn gương mặt và tay của Vương Tuấn Khải bây giờ chỉ toàn là vết thương. Thiên Tỉ cầm lấy cánh tay của anh mà nhỏ giọng hỏi “Anh có sao không?”, Vương Tuấn Khải rút lại cánh tay mà quát lớn “Không cần cậu quan tâm” Xong, Vương Tuấn Khải đứng dậy, bước vào trong nhà. Bỏ lại một Dịch Dương Thiên Tỉ và một Vương Nguyên đang ngồi dưới mưa.
Sau khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải bỏ đi, Thiên Tỉ mới bất giác quay đầu lại phía sau. Bả vai của Vương Nguyên cũng đang bị thương. Cậu mới hốt hoảng mà hỏi Vương Nguyên “Cậu có đau không?”, “Không đau! Cảm ơn cậu… Thiên Tỉ!” Nhìn thấy Thiên Tỉ đang cuối đầu… Vương Nguyên mới nhận ra là cậu đang khóc.
“Dịch Dương Thiên Tỉ! Sao cậu lại khóc?” – Vương Nguyên nhìn cậu mà hỏi.
Đáp lại câu trả lời của Vương Nguyên cũng chỉ là bầu không khí im lặng. Hồi lâu, Thiên Tỉ mới ngước mặt lên mà nói rằng:
“Vương Tuấn Khải… Anh ta ghét tớ đến vậy sao? Có phải tớ đã làm gì sai không?” – nước mắt của cậu cũng theo lời nói mà tuôn ra không ngừng.
“Không có đâu… Thiên Tỉ! Đừng để ý đến lời nói của Vương Tuấn Khải! Cậu ta chỉ là đang bực bội chuyện gì đó thôi, không liên quan đến cậu đâu!” – vừa nói Vương Nguyên vừa lấy tay lau nước mắt cho cậu.
“Rõ ràng là anh ta rất ghét tớ…”
“Cậu không tin tớ sao? Thiên Tỉ cậu đang bệnh đấy! Đứng dậy đi, trời đang mưa to lắm đấy. Vào nhà đi.” – Nói xong Vương Nguyên mới kéo tay Thiên Tỉ đứng dậy rồi nắm tay cậu bước vào nhà.
Kể từ khi cậu bị sốt thì mẹ cậu đã chuyển sang phòng bên cạnh ở.
Sau khi vào phòng mình thì Thiên Tỉ mới nhớ lại lời nói của Vương Tuấn Khải, bất giác nước mắt Thiên Tỉ lại rơi một lần nữa. Cơn mưa ngoài kia vẫn chưa tạnh, nổi ưu buồn trong lòng Thiên Tỉ vẫn chưa vơi… Đau lắm, cái cảm giác này.. Thật sự rất đau…
“Cạch” – Tiếng mở cửa phòng vang lên khiến Dịch Dương Thiên Tỉ bất ngờ mà quay đầu lại nhìn.
“Ai đó?” – Tiếng nói nhỏ nhẹ run run của cậu vang lên.
Tiếng bước chân của người thiếu niên cứ dần dần lại gần Thiên Tỉ. Là Vương Tuấn Khải? Là anh ta sao? Sao lại vào phòng của cậu để làm gì?
“Khóc sao?” – Giọng nói trầm ấm của anh cất lên. Khác hẳn với lời nói cự tuyệt lúc nảy mà anh dành cho cậu.
“Không có!” – Như nhận ra được giọng nói quen thuộc cậu mới vội lau những giọt nước mắt mà đáp lại lời của anh.
Suy nghĩ một lúc lâu Thiên Tỉ mới mở lời hỏi Vương Tuấn Khải…
“Vương Tuấn Khải! Anh ghét tôi sao?” – giọng nói nhỏ dần, nhỏ dần nhưng đủ để Vương Tuấn Khải nghe thấy.
Anh cười như không cười mà đáp lại câu hỏi của Thiên Tỉ.
“Không ghét…”
Nghe thấy câu trả lời từ Vương Tuấn Khải, trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng trở nên dễ chịu hơn… Đôi môi nhỏ khẽ nở một nụ cười nhẹ. Và nụ cười đó đã lọt vào tầm mắt của người con trai trước mặt cậu. Nhếch mép một cái, Vương Tuấn Khải mới bước lại gần cậu mà nói.
“Không ghét, không hề ghét! Ngược lại… Còn rất thích!” – câu nói của anh thốt ra nửa thật nửa đùa khiến Thiên Tỉ ngây người.
Như nhận ra được vẻ bất ngờ của Thiên Tỉ. Vương Tuấn Khải lại một lần nữa cười nhạt. Lại nói thêm một câu nữa.
“Cậu tin sao? Hừ! Đúng là ngây thơ mà. Người như cậu, sao tôi có thể thích được cơ chứ? Hahaha!”- Nói xong câu Vương Tuấn Khải quay lưng đi ra khỏi phòng mà không để ý đến khóe mắt người trong phòng lại lần nữa nhỏ giọt.
Những lời nói vừa rồi, cậu suýt nữa thì đã tin. Câu nói của Vương Tuấn Khải vừa thốt ra khiến cậu như từ một bước lên mây mà vấp phải thứ gì đó rồi lại rơi thẳng xuống địa ngục tăm tối vậy… Con người của anh ta, thật biết cách trêu ghẹo người khác… Nhưng những lời trêu ghẹo ấy lại khiến đối phương buồn đến nao lòng…
Hết chương 11
– đọc xong cho au xin cái nhận xét nha!