Khai Thị Quyển 3- Hòa Thượng Tuyên Hóa

Chương 262: Ngũ Quỷ Phá Nhà


Đọc truyện Khai Thị Quyển 3- Hòa Thượng Tuyên Hóa – Chương 262: Ngũ Quỷ Phá Nhà


“Quỷ vô thường” không phải chỉ vỏn vẹn có một loại, mà có ít nhất đến năm loại là: xanh, vàng, đỏ, trắng, đen (Thanh, Hoàng, Hồng, Bạch, Hắc).

Căn cứ theo lý luân đông y: Ngũ hành phối hợp với ngũ tạng trong thân thể con người và cũng tương ứng với ngũ sắc năm màu, ngũ quý năm mùa và ngũ phương năm hướng.

Dưới đây là phần sơ lược, nếu giảng giải tỉ mỉ về lý lẽ này của nó thì vô cùng vô tận.1) –Can – mộc- đông- xuân- thanh.2) –Tâm – hỏa – nam – hạ – xích.3) –Phế – kim- tây- thu- bạch.4) –Tỳ -thổ- trung- trường hạ – hoàng.5) – Thận – thủy – bắc – đông – hắc.Ngũ hành có cái lý lẽ là “tương sanh tương khắc.” Mà năm loại quỷ vô thường cũng dựa theo cái lý ngũ hành tương khắc và có thể làm cho ngũ tạng của chúng ta phát sanh nhiều thứ tật bệnh liên quan với nhau.1) –Hắc Quỷ vô thường – Ví như người có bệnh thận.

Và thận thuộc hành thủy có sắc đen.

Bởi thủy khắc hỏa cho nên nó ảnh hưởng cả tim cũng sanh bệnh.2) – Hoàng Quỷ vô thường – Tỳ thuộc thổ, sắc vàng.

Tỳ có bệnh do thổ khắc thủy, do đó nó lần lượt ảnh hưởng đến thận.3) – Thanh Quỷ vô thường – Can(gan) thuộc mộc, sắc xanh.

Gan có bệnh do mộc khắc thổ, tiếp đến là nó sẽ làm ảnh hưởng khiến cho tỳ cũng bị bệnh.4) – Bạch Quỷ vô thường – Phế (phổi) thuộc kim, sắc trắng.

Kim khắc mộc nên phổi bị bệnh, khiến ảnh hưởng đến gan cũng có bệnh.5) – Hồng Quỷ vô thường – Tim thuộc hỏa, sắc đỏ.

Tim có bệnh do hỏa khắc kim.

Cho nên khi tim có bệnh, nó cũng có thể ảnh hưởng đến công năng của phổi.Như vậy, ngũ hành tương khắc, mà các chứng bệnh của ngũ tạng cũng là tùy theo ác tánh tuần hoàn của quy luật nhất định mà sanh ra.Một con quỷ vô thường có thể chiêu tập lại thành năm con quỷ vô thường.

Như vậy cũng đủ thấy mạng người là vô thường, chỉ trong khoảng thở ra hít vào.

Con người có thể chết đi, con người cũng có thể sống trở lại.


Năm tên quỷ vô thường này có ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với sinh lý và tâm lý của con người.

Nhưng bọn chúng không phải là tự nhiên mà đến.

Không phải là chuyện một sớm một chiều.

Mà do trong khoảng thời gian con người từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành, họ đã tích lũy từng chút từng chút một, đến nỗi cuối cùng gây ra tình trạng không thể nào thâu thập được nữa.

Nghiên cứu về căn nguyên, tất cả các thứ bệnh tật quỷ quái, cho đến cả sanh tử cũng đều là từ “vô minh” mà ra.

Nếu phá trừ được vô minh, thời tất cả các bệnh, tất cả các quỷ vô thường cũng sẽ không còn.

Vô minh chính là cội gốc của tất cả tội ác, phiền não, bệnh khổ cho đến cả sanh tử.

Con người nên học cách mở mang trí tuệ.

Khi có trí huệ rồi, chúng ta sẽ vận chuyển được ngũ hành, đem các đạo lý “tương khắc” biến thành “tương sinh”, như có thể làm cho: kim sanh thủy, thủy sanh mộc, mộc sanh hỏa, hỏa sanh thổ, thổ sanh kim.

“Tương Sanh” tức là cùng giúp đỡ dẫn dắt lẫn nhau, có thể biến hóa dao mác thành ra ngọc lụa.Bởi vậy, chúng ta nhất định phải phá trừ vô minh để sanh trí huệ.

Có trí huệ tức là chúng ta sẽ phá trừ được tất cả các chấp trước.

Vì sao con người có chấp trước? Bởi bì vô minh tác quái đấy.

Vô minh là đầu mối của tội ác và tai họa.


Cho nên, người tu hành nhất định phải phá trừ vô minh.

Một khi vấn đề căn bản đã bị diệt trừ, các vấn đề khác sẽ nhân đó mà được giải quyết một cách dễ dàng.Cho nên nói:Đãn đắc bổn, mạc sầu mạt,Như tịnh lưu ly hàm bảo nguyệt,Ký năng giải thử như ý châu,Tự lợi lợi tha chung bất kiệt.Nghĩa là:Chỉ lấy gốc, chớ lấy ngọn,Như gương trong sạch chứa bảo trăng,Đã hiểu được ngọc như ý này,Lợi mình, lợi người mãi không hết.Bệnh hoạn là do nghiệp chướng và quỷ thần đang tác quái.

Chúng ta cũng không thể dùng con mắt nhục nhãn để quan sát các hiện tượng bệnh tật một cách đơn giản như thế.

Do bởi bản thân của bệnh nhân có nghiệp chướng, cho nên mới có nhiều loài quỷ quái đi theo đòi nợ và gây rắc rối cho người bệnh.

Do đó, tùy theo tình hình của chứng bệnh, nếu đơn thuần chỉ trông cậy vào thuốc men để trị liệu thì chưa đủ đâu.

Mà người bệnh còn phải hiểu rõ về cái nhân duyên nghiệp chướng của bản thân mình.

Thêm vào những bài linh chú Phật Pháp, như vậy trị bệnh sẽ được hiệu quả hơn, cho nên “thuốc đến là bệnh trừ,” có linh nghiệm liền.

Bởi vậy, thời xưa có những vị thầy thuốc được danh dự là “thần y” như Hoa Đà thời Đông Hán, Tôn Tư Mạc đời Đường.

Về đức độ trị bệnh của họ thì không thể nghĩ bàn.

Những vị đó đều tin Phật, chẳng qua trên y án trị liệu không có ghi chép lại mà thôi.Có số bệnh nhân được bác sĩ trị liệu có kết quả.

Song cũng có bệnh nhân được bác sĩ chữa lành bệnh này rồi, nhưng bệnh khác lại phát ra.


Vừa trị hết hệnh này thì lại xuất hiện bệnh mới khác.

Có khi họ liên tiếp bị hai ba thứ bệnh như vậy, cũng bởi vì nghiệp chướng cứ mãi quấy rầy ở phía sau.

Như bác sĩ đã đánh lui được con quỷ gây bệnh, nhưng con quỷ này sẽ đi tìm con quỷ khác đến giúp đỡ, rồi chúng trở lại tấn công vào hang huyệt khác của người bệnh.

Bọn quỷ cũng thường có hành động tập thể theo từng đoàn, từng đám với nhau.Trung Hoa có câu thành ngữ: “Bệnh nhập cao hoang,” bệnh đã vào tim, cho biết là bệnh tình trầm trọng, không thể cứu chữa được.Trong Tả Truyện Thành Công Thập Niên có ghi chép như sau: Tấn Cảnh Công bị bệnh, Tần Bá mời Cao Hoãn chữa trị.

Trong lúc Cao Hoãn chưa kịp đến, Tấn Cảnh Công nằm mộng thấy có hai đứa tiểu nhân.Một đứa nói: “A! Lương y giỏi vậy, e rằng hắn sẽ làm tổn thương đến mình.

Mình phải làm sao đây?”Đứa kia nói: Chúng ta cư ngụ trên là hoang, dưới là cao thì làm gì được ta chớ! ( Chỗ dưới quả tim gọi là Cao, Hoang là chỗ dưới tim trên hoành cách mô).Sau đó bác sĩ đến bảo: Bệnh này không thể làm gì được, trên Hoang, dưới Cao, công không được, mà thông cũng không tới.

Thuốc không thấm đến, không trị được đâu.Tấn Cảnh Công nói: Lương y! Hoang là hoành cách mô, Cao là tung các chướng đó.Tấn Cảnh Công nhờ nằm mộng mà biết được vị trí hai đứa tiểu quỷ đã chui vào ở trong thân thể ông.

Sau đso, tuy mời được thái y nước Tần là Cao Hoãn đến chữa trị.

Cao Hoãn vốn là học trò giỏi của lương y Biển Thước, là vị nổi tiếng đương thời, nhưng ông cũng không có cách nào cứu vãn được bệnh tình của Tần Cảnh Công.

Bởi vì bộ phận trên hoang, dưới cao, châm cứu trị liệu gì cũng không thông được.

Do đó người đời sau nhân câu chuyện này, lập nên thành ngữ “Bệnh Nhập Cao Hoang” để hình dung về chứng bệnh nan y.

không thể nào cứu chữa được.Ở trên thế gian, có cả trăm ngàn bệnh tật kỳ quái, cái gì cũng có hết, gọi là: “Nghi nan tạp chứng,” những chứng bệnh nan y khó trị đã khiến cho cả đám bác sĩ cũng phải bó tay.

Nhưng những chứng bệnh cổ quái linh tinh đó, ngay cả trong sách vở về y dược cũng không có ghi chép lại.Khi tôi vừa mới xuất gia, tôi vẫn thương hay trị bệnh cho người ta.

Nhưng tôi không có viết toa thuốc cho bệnh nhân, tôi cũng không có dùng thủ thuật mổ xẻ hoặc châm cứu gì cả.


Tôi chỉ dựa vào tấm lòng chân thành của tôi để niệm những bài linh chú Phật giáo mà thôi.

Tâm chí chân thành đó là cứu người.

Lúc bấy giờ, tôi đã không biết gì đến chuyện phải cứu quỷ, cứu ma.

Trong tâm tôi chỉ có tư tưởng cứu người, vì thế tôi đã làm bọn quỷ không vui lòng.

Bởi vì khi quý vị chữa bệnh cho người, bọn ma quỷ nghĩ rằng quý vị muốn chống đối chúng, thế là chúng giận lây đến người chữa trị.Khi tôi còn ở Đông Bắc, có vô số loài sơn yêu thủy quái kéo đến từ bốn phương tám hướng, ngày đêm sáu thời chúng đều theo dõi tôi và chờ cơ hội để báo thù.

Nếu có chút sơ hở là chúng thừa cơ xông vào.

Quả thật là tôi không thể nào đề phòng được, cho nên thường bị thiệt hại.

Hoặc chỉ mình tôi bị thua thiệt, hoặc là khiến cho những người chung quanh tôi bị thiệt thòi lây.

Đa số người ở đó hoàn toàn đâu biết gì về tình cảnh bên trong.

Có lần nước phát dâng ngập ở làng Đông Tỉnh, chỉ vỏn vẹn trong bốn giờ đồng hồ mà đã dìm chết ba mươi người, và cuốn trôi hơn tám trăm nóc nhà.

Trận hồng thủy đó kéo đến rất nhanh, người đứng trên giường lò ( chỗ ngủ phía trên nắp lò sưởi) cũng bị chết chìm.

Số nạn nhân bị thiệt thòi đó cũng là tại tôi.

Bọn yêu ma quỷ quái muốn dâng nước cho ngập lụt vốn để dìm chết tôi, nhưng rốt cục tôi không bị chết chìm, mà làm liên lụy đến rất nhiều người.

Cho mãi đến ngày nay, đối với sự việc đó, tôi vẫn cứ khắc khoải trong lòng và cảm thấy rất có lỗi với những người đã mất.Giảng ngày 26 tháng 7 năm 1987.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.