Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 486: Thăng trầm (26)
Đi được trăm dặm, đợt sóng người thứ ba đưa tin lại đón đầu ngăn đường đi. Lúc này, bọn họ không phải đến thúc giục ba người gấp gáp tiếp tục lên đường, mà là đưa một phong thư phong kín, hai tay dâng cho Vương Phục Bảo.
– Tình huống được ghi lại tỉ mỉ trong thư, Đậu Đại đương gia mời ba vị truyền nhau đọc. Thân mình mệt mỏi hãy tìm nơi an toàn bên đường để nghỉ ngơi, không cần liều chết liều sống chạy nữa.
– Lão Đậu này, chẳng lẽ có chủ ý.
Vương Phục Bảo tiếp nhận phong thư, thấp giọng oán giận. Ngẩng đầu tìm một bóng cây, gọi hai người Trình, Thạch tới ngồi, cùng nhau đọc thư của Đậu Kiến Đức. Trong thư chữ viết rất xiên xẹo, làm người ta nhìn một cái là hiểu tin này được viết rất gấp gáp. Nội dung cũng mơ hồ không rõ, chỉ nói cho mọi người biết gần đây không có chiến sự, không cần phải nghĩ ngợi lung tung trên đường đi, cố gắng đến hành cung Liêu Thành để hội hợp.
– Lão Đậu này!
Xem xong tin rồi, trái tim Thạch Toản treo ở cổ họng rốt cuộc cũng trở lại vị trí cũ.
– Không nói sớm không phải là vì đánh giặc, hại ta lo lắng nửa ngày!
– Không đánh giặc, nếu không đánh giặc, hắn triệu hồi chúng ta tới làm gì?
Vương Phục Bảo cau mày, nghĩ mãi không thông.
– Đến lúc này, quân Tùy bên Ngụy Quận sẽ cảm nhận được, lần sau muốn tốc chiến tốc thắng sẽ rất khó khăn.
Thạch Toản được nghe, lập tức tìm ra đầu sỏ gây nên.
– Ai biết được, đoán chừng là con mọt sách kia làm hắn hồ đồ rồi. Đám khốn kiếp kia a, mồm miệng mở ra là nói một đống đạo lý lớn, căn bản mặc kệ sự thật có phải là có chuyện như vậy hay không.
– Lão Đậu không ngu như vậy, hơn nữa, người đọc sách cũng không phải người nào cũng vô dụng như thế!
Vương Phục Bảo lắc đầu, không chịu đồng ý với cách nói của Thạch Toản.
– Tống tiên sinh là một người tài giỏi. Khổng tiên sinh, Lăng tiên sinh và Trình huynh đệ cũng đều đọc rất nhiều sách.
– Ta cũng không phải là nói ngươi!
Thạch Toản vội vàng quay sang Trình Danh Chấn, trịnh trọng xin lỗi hắn.
– Ta nói là đám đọc sách chỉ biết múa mép khua môi. Trình huynh đệ làm việc, nào có múa mép khua môi. Không đúng, không đúng, Trình huynh đệ làm việc rõ ràng, sẽ không…ồi ồi, không đúng, không đúng, con bà nó, xem cái miệng thúi của ta này.
Giải thích nửa ngày, y cũng không giải thích rõ suy nghĩ trong lòng mình, rốt cuộc đối phương là hình tượng như nào. Trình Danh Chấn biết Thạch Toản là một người lương thiện, cũng không so đo với y, cười cười, mệt mỏi đáp lại.
– Thạch Tướng quân quá khen. Kỳ thật ta căn bản không đọc sách là bao, cũng không coi là người đọc sách!
– Ta nói, ngươi không giống đám quỷ nịnh bợ bên người lão Đậu kia kìa.
Thạch Toản như trút được gánh nặng, thở phì phò nói.
– Hiện tại bên Đậu Vương Gia rất nhiều quỷ nịnh bợ sao?
Trình Danh Chấn cảm thấy tò mò, cười truy hỏi một câu.
– Không ít!
Thạch Toản khẳng định đáp lại. Nhìn nhìn sắc mặt của Vương Phục Bảo, vừa cười sửa miệng.
– Có lẽ bọn họ hơi năng lực, nhưng khẳng định không bằng ngươi và Tống tiên sinh. Dù sao, dù sao ta là nhìn bọn họ không vừa mắt.
– Xích có sở đoản, phi đao có sở trường.
Cùng Tống Chính Bản học tư văn hơn nửa năm, Vương Phục Bảo tiến bộ quá nhanh, đã có thể tùy ý trích dẫn thành ngữ.
– Lời của lão Thạch ngươi đừng tính toán. Ngàn vạn lần tới Liêu Thành rồi đừng nói ra ngoài đấy. Lão Đậu hắn rộng lượng, sẽ không so đo với chúng ta, nhưng nếu như ngươi buộc tội quá nhiều người, hắn cũng sẽ cảm thấy rất khó xử lý!
– Đây không phải chỉ có ngươi cùng Trình huynh đệ sao?
Thạch Toản lắc lắc đầu, không cảm kích trước lời khuyên bảo của Vương Phục Bảo.
– Đi, ngươi không nói ta không nói, uống nước xong, chúng ta tiếp tục đi.
Vương Phục Bảo và Trình Danh Chấn cười cười, không để ý tới Thạch Toản nữa, lấy ra lương khô, ăn để bổ sung thể lực. Nghỉ ngơi qua đi, ba người tiếp tục đi về phía trước. Liên tiếp thay đổi hai lần vật cưỡi, nhìn trăng sáng đã mọc lên ở phương đông, liền tìm một thôn xóm hoang phế để hạ trại.
Ngày thứ hai là ngày nắng, ba người nếm qua điểm tâm rồi tiếp tục thúc ngựa chạy. Một ngày chạy như điên ra hơn hai trăm dặm, tới chạng vạng, Liêu Thành hiện ra ngay trước mắt.
Trong thành vốn có một hành cung, là Dương Quảng lần đầu tiên chinh Liêu vì thuận đường du sơn ngoạn thủy mà xây dựng. Sau đó lại bị các lộ lục lâm hào kiệt thay nhau cướp sạch, sớm tan hoang không còn hình dáng. Sau khi Đậu Kiến Đức xưng vương, nhìn trúng quy mô hành cung này, sai người tu sửa, làm nơi xử lý công vụ và nơi sinh hoạt hàng ngày của mình. Làm một chư hầu xuất thân bình dân, trời sinh ông có tính tiết kiệm, cho nên chỉ chọn mấy cung điện cho mình và người nhà ở lại. Còn lại toàn bộ phân cho làm nơi làm việc cho đám quan viên. Bởi vậy, toàn bộ hành cung đề phòng cũng không phải rất nghiêm ngặt, lúc trời sáng tối đều có quan viên ra ra vào vào.
Trình Danh Chấn lần đầu tiên tới Liêu Thành, không biết quy củ. Chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi đi theo Vương Phục Bảo. Ba người đến cửa chính hành cung xuống ngựa, giao vật cưỡi cho thủ vệ cận vệ. Sau đó không cần thông báo, trực tiếp dưới sự dẫn dắt của Thống lĩnh cận vệ đang trực đi vào điện Ngân An nghị sự cùng Đậu Kiến Đức.
Cái gọi là điện Ngân An cũng chỉ là vị trí gần trung ương trong Ngân An, kiến trúc quy mô lớn nhất. Xà gỗ không có tiền đi tu sửa, loang lổ, nhìn qua rất đơn sơ. Đậu Kiến Đức an vị ở điện Ngân An, nghe thấy thị vệ báo cáo nói hai vị tướng quân Vương, Thạch và Trình Thái Thú đã trở lại, lập tức nhảy dựng lên, đi nhanh tới cửa nghênh đón:
– Các ngươi đã trở lại rồi, đang chờ ba người các ngươi nghĩ kế đấy. Con bà nó Lý Trọng Kiên, với ai chơi số mệnh không tốt? Lại cố tính chơi lão tử?
– Bái kiến Vương gia thiên tuế!
Trình Danh Chấn khom người đầu tiên, ôm quyền thi lễ. Vương Phục Bảo và Thạch Toản chỉ chắp tay, cười phụ họa.
– Bái kiến Vương gia. Ngài lại thức đêm à, mắt đỏ ngầu rồi kìa.
– Miễn lễ, miễn lễ!
Đậu Kiến Đức hai tay nâng Trình Danh Chấn, đồng thời quay đầu đáp lại hai ngườiVương, Thạch.
– Cũng không phải là gần đây chuyện thượng vàng hạ cám quá nhiều đó sao? Từng việc không làm cho người ta bớt lo! Người tới, xếp ghế cho ba vị ngồi, rót ba bát nước ô mai!
– Cũng cho ta một bát.
Tống Chính Bản ngồi trên ghế đá màu trắng đặt công văn xuống, cũng không ngẩng đầu lên ra lệnh.
– Mang mấy bát đến. Đừng để mọi người bị cảm nắng!
Đậu Kiến Đức nhanh chóng bổ sung, tựa như một đại chưởng quỹ mở cửa hàng đẩy mạnh tiêu thụ nước ô mai của mình.
Đã trễ thế này, còn bị ông ta giữ lại bên người để xử lý công việc, đều là nhân vật quan trọng của Đậu Gia Quân. Sớm đã quen phong cách nói chuyện và làm việc của Đậu Vương Gia, cho nên cũng không ai kinh ngạc. Nhưng thật ra Trình Danh Chấn nhìn thấy Đậu Kiến Đức như thế trong lòng cảm giác rất thú vị. Không đợi hắn thích ứng không khí mờ tối trong điện Ngân An, Đậu Kiến Đức hắng giọng một cái, trịnh trọng tuyên bố.
– Nếu Phục Bảo và lão Thạch đều trở về rồi, Trình Thái Thú cũng tới, đoàn người chúng ta đêm nay sẽ vất vả một đêm, đừng nóng vội về nhà, sớm làm quyết định, cũng để chuẩn bị cho tốt.
– Thần tuân chỉ!
– Vâng!
– Tốt lắm, đã biết!
Chúng văn võ quan viên dựa theo thói quen hỗn loạn đáp lại. Đậu Kiến Đức cười lắc lắc đầu, buông tay Trình Danh Chấn ra, mình quay trở lại sau án, ngồi thẳng người, tiếp tục nói:
– Ba người bọn hắn tới muộn, còn không rõ ràng chuyện gì xảy ra. Khổng tổng quản, chuyện gì xảy ra. Khổng tổng quản, chính thức bắt đầu nghị sự!
– Thần tuân chỉ!
Nội Sử Thị Lang Khổng Đức Thiệu đáp ứng một tiếng, từ trên ghế đá đứng lên:
– Sự việc phát sinh đột ngột, liên quan đến sự phát triển sau này của quân ta, bởi vậy Vương giá thiên tuế không thể không triệu hồi chư vị đến.
Sau khi mở đầu, y lại hắng giọng, đâu vào đấy giới thiệu nguyên do Đậu Kiến Đức từ bỏ tấn công Ngụy Quận, triệu tập văn võ trọng thần cho chư vị đồng nghiệp. Hoá ra mấy ngày trước, Đậu Kiến Đức đột nhiên nhận được một phong thư từ Bác Lăng. Quan quân đại tương quân Tương Quốc hầu Bác Lăng Đại Tổng Quản Lý Húc của triều Đại Tùy chủ động đề xuất kết minh với Đậu Gia Quâ, cùng đối phó Ngõa Cương và U Châu.
Gần như cùng lúc đó, cơ sở ngầm Đậu Gia Quân quân phái đi Bác Lăng cũng lục tục gửi về một vài tin tình báo, bên kia đã bắt đầu hạ phát binh khí, một vài lão Binh xuất ngũ cũng một lần nữa bị triệu hồi đội ngũ!
Bởi vì lần trước có công “Điều đình” trận chiến Bác Lăng và U Châu, lúc này thế lực ở phương bắc của Đậu Gia Quân đã rời khỏi nam bộ quận Hà Gian. Nhìn khắp Hà Bắc, hiện giờ U Châu quân, Bác Lăng Quân và Đậu Gia Quân cơ bản đã hình thành thế chân vạc. Tuy rằng về độ mạnh yếu còn có chênh lệch rất lớn, nhưng ai cũng không dám đơn giản khai chiến. Bất kỳ bên nào bị hai bên còn lại liên kết công kích, đều gặp phải nguy hiểm.
– Trên cơ bản là như vậy. Lý Trọng Kiên với Lý Uyên là quan hệ thúc cháu, tạm thời không trở mặt. Mà mục tiêu hắn tập trung lực cả nước để đối phó hoặc là U Châu, hoặc là chính là chúng ta!
Giới thiệu xong đại khái tình huống, Khổng Đức Thiệu chắp tay với Đậu Kiến Đức, sau đó chậm rãi lui về chỗ ngồi.