Khai Quốc Công Tặc

Chương 482: Thăng trầm (22)


Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 482: Thăng trầm (22)

Trình Danh Chấn khẽ mỉm cười:

– Thực ra cũng không có chuyện gì. Chỉ muốn hỏi Vương đại ca một câu, nếu ta không giết Phòng Ngạn Tảo, Vương đại ca đi theo cái thằng Lý Mật kia, có thể làm chuyện lớn được sao?

– Đậu Kiến Đức cũng chưa chắc đã là người làm được việc lớn!

Vương Đức Nhân không trả lời trực tiếp mà nói vậy, cười mỉa mai.

– Điều này, hai ta không cần phải tranh luận.

Tâm trạng của Trình Danh Chấn khá tốt, thế nào cũng không bị buồn phiền:

– Dù Đậu Kiến Đức sau này có thành chuyện lớn hay không thì ta có thể cam đoan, ông ấy sẽ không hại ta. Nhưng còn Vương đại ca, có chắc chắn không?

– Thả cái con mẹ ngươi ấy!

Vương Đức Nhân bị châm chọc đau đớn, miệng cứng như tảng đá:

– Ông đây không sống dựa vào bất cứ kẻ nào. Lý Mật muốn giết ta, phải xem đao của ông đây có đồng ý hay không đã. Ngươi khỏi phải nghĩ thay Đậu Kiến Đức đến làm khách, ngươi lấy y làm chủ công, còn ông đây lại thấy y thật chướng mắt!

– Vương đại ca nói thật thẳng thắng.

Trình Danh Chấn cười cười, không so đo với nữa mà thành thật:

– Huynh đệ ta chưa từng nghĩ sẽ đem huynh về với Đậu Kiến Đức. Nếu không đã chẳng lén nói chuyện với huynh. Nếu có thể quy hàng ngươi trước mặt mọi người, chẳng phải là một công lớn sao?

– Chó má!

Vương Đức Nhân lại chửi thầm, y cũng hiểu được trong mắt Lý Mật mình chỉ là rẻ rách, dùng xong thì thôi, chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt đẹp. Nếu không, y cũng chẳng chủ động rời khỏi Hà Nam, thay Ngõa Cương Quân làm cái sừng phía bắc rồi.

Không nắm Ngõa Cương, núi Bác Vọng sao có thể sống yên được? Mình đã đắc tội với các quần hùng Hà Bắc, thế lực của Từ Mậu Công gần trong gang tấc. Đậu Kiến Đức, Trì Đức Duệ, Hàn Kiến Hoành, các nhân vật lục lâm đó, sau khi rời khỏi sự che chở của núi Ngõa Cương, lại chẳng nhằm vào mình sao?


– Huỵnh đệ, sở sĩ ta lựa chọn Đậu Kiến Đức là vì bất đắc dĩ. Ngoài việc đó ra thì Minh Châu Quân không thể sinh tồn được.

Trình Danh Chấn nín thở nói thật.

Trong lòng Vương Đức Nhân rối bời, lẩm bẩm:

– Năm đó, chuyện năm đó…

– Không phải ta có ý trách cứ Vương đại ca. Thực ra, nếu Vương đại ca đổi là ta trong thời khắc muốn thâu tóm người khác, để mình lớn mạnh!

Trình Danh Chấn ngắt lời xin lỗi của Vương Đức Nhân, cười chỉ ra quy tắc ngầm trong giang hồ:

– Ta là, cũng giống với tâm trạng của Vương đại ca, chỉ giãy dụa cầu sống mà thôi.

– Còn làm Hoàng đế làm gì? Một Trình Tiểu Cửu ngươi cũng đủ để ta thu phục!

Trong lòng Vương Đức Nhân cảm giác có ơn tri ngộ, cười khổ nói.

Không phải là y không có dã tâm mà là lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, dã tâm đã bị sự thật che lấp. Làm Hoàng đế, mặt quay về hướng nam, lưng quay về hướng bắc, nằm mới có thể nghĩ lại. Sau khi tỉnh mộng, cuộc sống của mình trôi qua thế nào? Giữa thời loạn tranh quyền, không có thực lực dã tâm chỉ còn là kết cục lót vó ngựa cho kẻ khác mà thôi. Dã tâm càng lớn thì càng nhanh bị giết.

– Chuyện đêm qua, thực sự Trình mỗ chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng tên họ Phòng kia vừa chết, thực ra cũng có ích vô hại cho đại ca!

Trình Danh Chấn cười tiếp tục giải thích.

Vương Đức Nhân thở dài, vẻ mặt u ám:

– Nếu giết y không có hậu quả gì, còn tới làm phiền ngươi hay sao? Huynh đệ dưới trướng của ta nhiều như vậy, ai mà chẳng biết tên họ Phòng kia có chết cũng không hết tội?

– Vương huynh lo lắng không biết nói với Lý Mật thế nào! Vương huynh hãy nghĩ kĩ chẳng lẽ huynh còn cần nói chuyện với y sao?


Thấy Vương Đức Nhân không còn tức nữa, Trình Danh Chấn lại tiếp tục thức tỉnh y.

– Cầu xin thôi, đã làm rồi!

Tốc độ phản ứng của Vương Đức Nhân cũng không chậm, rất nhanh hiều được ý của Trình Danh Chấn:

– Từ Mậu Công, Ly Mật cũng không làm gì được ta. Nhưng Đậu vương gia của các ngươi, còn có những người khác nữa?

– Thực ra, Vương huynh cũng không cần phải chủ động rời khỏi Ngõa Cương!

Trình Danh Chấn cười bí hiểm, thấp giọng đề nghị:

– Tần đến quy Tần, Sở đến thuộc Sở, câu này không bết Vương huynh đã nghe chưa? Huynh không chủ động rời Ngõa Cương ai mà biết được. có Từ Mậu Công ở đó, Lý Mật lại chủ động khai trừ huynh sao?

– Đúng vậy!

Vương Đức Nhân không kềm nổi kích động vỗ đùi:

– Huynh đệ nói đúng, sao ta lại không nghĩ đến nhỉ!

Bây giờ, Trình Danh Chấn lại biến thành huynh đệ tốt của y, chứ không phải có thù oán nữa:

– Có thể cùng Lý Mật bên kia, ta nên làm thế nào…

– Phòng Ngạn Tảo có mưu đồ gây rối, lấy khách để bắt nạt chủ, mọi người đều tận mắt nhìn thấy!

Đứng ở góc độ núi Bác Vọng, Trình Danh Chấn cười thay Vương Đức Nhân bày mưu tính kế:


– Thái độ ngông cuồng như vậy, huỵnh giết y thì có gì sai?

– Ta giếy y!

Vương Đức Nhân nhìn xuống tay mình, cười khổ:

– Trình Tiểu Cửu ngươi tính giỏi lắm, ngươi trộm lừa còn bảo ta thay ngươi rút cọc gỗ.

– Huynh không nhịn được nữa, cho nên giết Phòng Ngạn Tảo. Sau đó trong lòng cảm thấy hổ thẹn, chủ động đi thỉnh tội với Lý Mật. Sau đó, xác của Phòng Ngạn Tảo cần được an táng, huynh đưa y về nam thông qua Từ Mậu Công chuyển qua tay Ngõa Cương…

– Đưa cho Từ Mật Công. Vậy trừng mắt hận không thể nghiền Phòng Ngạn Tảo thành tro được.

Đầu tiên là Vương Đức Nhân lắc đầu sau đó lại gật liên tục.

– Từ Mậu Công sẽ không làm như vậy, ngược lại còn hậu táng cho Phòng Ngạn Tảo. Nhưng sau này tất nhiên là Từ Mậu Công sẽ không thấy được huynh chính là kẻ địch.

Trình Danh Chấn gật đầu, dường như đã nhìn thấu sự việc:

– Sau đó, nên làm thế nào, trong lòng Vương đại ca hiểu chứ?

– Được, tiểu tử ngươi đúng là quỷ!

Vương Đức Nhân vỗ Trình Danh Chấn một cái rồi đứng dậy, không còn oán hận nữa mà kéo tay đối phương cười nói:

– Đệ, mọi tính toán của ta đều bị đoán trúng hết rồi. Ngày sau, lương thực chuyển qua, không thiếu còn phải cho người hộ tống. Lễ vật kia cũng không trả lại nữa. Còn ngân lượng, một xu cũng không hoàn.

– Vương đại ca cứ giữ lại. Sau này cần tiền, cứ báo cho tiểu đệ một tin là được.

Trình Danh Chấn cười, nhiệt tình đáp lại.

– Ngươi thật là?

Thấy Trình Danh Chấn đáp lại hào phòng như vậy, ánh mắt Vương Đức Nhân nóng lên, lại thăm dò.

– Nếu quả như như lời đã nói, ta còn làm Quận thủ? Một ngày làm phú ông, chẳng lẽ không thỏai mái sao?


Trình Danh Chấn cười hỏi lại, rất không hiểu đối phương lại tin lời đồn là thật.

– Chính là đạo lý này.

Vương Đức Nhân cười gật đầu:

– Dù thế nào thì làm ca ca cũng vẫn muốn cảm ơn ngươi. Sau này ngươi muốn giúp đỡ cứ giử thư. Chỉ cần làm được, nhất định ta không phụ lòng!

Trình Danh Chấn nhẹ nhàng chắp tay, tạ ơn của tốt của Vương Đức Nhân. Vương Đức Nhân biết lúc này mình hứa hẹn chỉ là thủ đoạn, cười khổ rồi nói nhỏ:

– Lúc này bảo vệ mình còn chưa chắc, thì giúp được ai cái gì? Nhưng nói với đệ một câu trước lúc chia tay, Đậu Kiến Đức ấy à, theo ta được biết, không có chỗ nào mạnh hơn Lý Mật đâu!

– Đậu vương gia hoài bão rộng lướn, tiền đồ sau này không thể đo được!

Trình Danh Chấn cười cười thấp giọng phản bác.

– Không phải ta cố ý ly gián.

Vương Đức Nhân biết hắn hiểu lầm ý của mình, lại bổ sung thêm:

– Có nhớ chuyện ta với đệ trước tiệc rượu không? Lý Uyên được người của Đột Quyết giúp đỡ, đã nhanh chóng đánh đến Tường An rồi. Sau khi Vương Thế Sung chiếm được Lạc Dương, cũng nhiều lần đánh bại Ngõa Cương Quân. Lý Trọng Kiên ở phương Bắc có bướng bỉnh chút xíu đánh trận lại rất nghiêm túc, theo chân bọn họ so với lão Đậu…

– Ý tốt của Vương đại ca, đệ xin lĩnh. Nhưng đệ dấn thân vào lục lâm, tuy nhiên cũng còn là vì sống nữa…

– Còn sống. Đơn giản vậy sao?

Vương Đức Nhân ngây ra một lúc rồi cười hỏi đến cùng.

– Còn sống!

Trình Danh Chấn nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người nhìn nhau cười, tay trong tay ra khỏi rừng cây khiến cho tròng mắt tướng sĩ hai bên rơi xuống đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.