Khai Quốc Công Tặc

Chương 478: Thăng trầm (18)


Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 478: Thăng trầm (18)

Uống một trận hả hê đến giờ lên đèn mới chấm dứt, đám người Trình Danh Chấn uống say như chết, phải để cho đám lâu la Bác Vọng Sơn đỡ vào phòng khách nghỉ ngơi. Phòng Ngạn Tảo đi theo mọi người ra ngoài tụ nghĩa sảnh, do dự một chút lại quay lại, thi lễ với Vương Đức Nhân:

– Chuyện hôm nay, kính xin Vương thống lĩnh sớm quyết đoán.

– Trưởng Sử đừng nhắc lại nữa.

Tâm trạng của Vương Đức Nhân không được tốt, trừng mắt nhìn y nhất quyết từ chối:

– Nếu như ngay cả đến khách đến thăm Vương mỗ mà cũng phải ra hạn thì sau này còn lấy cái gì ra để sống trên giang hồ này nữa? Trưởng Sử đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai, ta sẽ tự dẫn Trình huynh đệ xuống núi.

– Ừ!

Không ngờ Vương Đức Nhân lại không nể mặt mình, Phòng Ngạn Tảo bực bội, cười nhạt bĩu môi:

– Như thế, Mật Công bên kia, Phòng mỗ đành phải nói dối thôi.

– Tùy ngươi vậy!

Vương Đức Nhân đẩy Phòng Ngạn Tảo qua một bên, nghêng ngang đi qua, mấy tên thân binh trừng mắt nhìn y rồi chạy qua đuổi theo, chỉ để lại một mình Phòng Ngạn Tảo ngẩn người ở trong tụ nghĩa sảnh.

Đi được rất xa, cả một bụng phát hỏa của Vương Đức Nhân vẫn chưa tan hết, bên tay ông ta luôn vẳng lại tiếng cười chê của mọi người. Cái thằng kia dám nói ông mày là con cú, con cú chí ít cũng có chỗ để mà đặt chân, không giống các ngươi tự xưng là vì Côn Bằng” mà bị người ta đuổi cho như chó nhà có tang.


Nghĩ đến Vương Đức Nhân khiến mình nhục nhã, y lại không nhịn được mà nhớ đến câu nói tên ăn mày trong chuyện cười của Vương Nhị Mao. Chính mình những năm gần đây giúp đám Lý Mật kia nịnh bợ, mấy tên danh sĩ kia có khác nào ăn mày đâu? Chỉ e trong lòng Lý Mật sớm đã nghẹn một chữ “cút” rồi.

Sau đó nghĩ đến sự nhắc nhở của Cổ Cường Bang, tuy y kể chuyện cười nhưng dụng ý là nhắc nhở Phòng Ngạn Tảo không nên quên bổn phận của mình. Có thể sử dụng mình, thích hợp giống nhau. Nếu không phải mình quên được bản thân là một Đại đương gia núi Bác Vọng thì đâu có dễ dàng tha cho Phòng Ngạn Tảo muốn làm gì thì làm được, còn suýt nữa ngủ với nữ nhân của mình?

Còn có câu chuyện hòa thượng muốn giết cha báo thù kia. Giết, giết, giết. Bao nhiêu hận thù, còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình? Giết Trình Danh Chấn, dưới con thịnh nộ của Đậu kiến Đức, Bác Vọng doanh ta cũng không tồn tại. Đến lúc đó, chỉ trong mắt của Trưởng Sử ngươi, Vương mỗ đây vẫn là một thằng đại ngu, không có đầu óc.

Nghĩ đến đây, y không thể kìm nén được rút đao bên hông ra chém cái cây bên đường đứt thành hai đoạn. Đám thân vệ bị hành động này của Đại đương gia làm cho hoảng sợ, tất cả đều dừng bước trơ mắt nhìn động tác tiếp theo của Đại đương gia. Sau khi Vương Đức Nhân bổ một đao, đột nhiên trước mắt là khoảng trống, y cười thảm thiết mấy tiếng rồi giao đao của mình cho một gã thân tín gần nhất:

– Ngươi đi, cầm lấy thanh đao này, đến các đường truyền lệnh. Từ giờ trở đi, không có chỉ thị do chính tay ta viết, bất cứ kẻ nào cũng không được điều binh.

– Vâng!

Tận tay nhận hoành đao, thân binh vừa mừng vừa sợ, lui xuống. Là người với tư cách gần Vương Đức Nhân nhất, mấy ngày liên tiếp bọn họ sớm đã chén ngán cái vẻ mặt ương ngạnh của Phòng Ngạn Tảo. Phóng tầm mắt xuống núi Bác Vọng, dám không thông qua Vương đại đương gia mà điều binh mã, trừ tên họ Phòng kia thì còn có thể là ai được nữa? Lần này tự điều binh mã hi vọng cũng có thể bóp chế y, xem y còn gây được sóng gió gì nữa.

Có đao của Vương Đức Nhân làm tín vật, truyền mệnh lệnh sẽ vô cùng thuận lợi. Trước sau cũng không đến một tuần hương, cao thấp toàn bộ núi Bác Vọng đều biết Phòng Ngạn Tảo đã bị tước đoạt binh quyền. Phòng Ngạn Tảo vốn đã khó chịu trong lòng với Vương Đức Nhân, lại nghe tin đồn như vậy, y tức giận chửi ầm lên ở trong trướng của mình:

– Thằng ranh không có mưu trí, thằng ranh không có mưu trí! Phòng mỗ phò tá Mật Công bình thiên hạ, nhìn thấu trọng bụng những kẻ đó! Đầy tớ, tên đày tớ vô tri, lấy tim của chim yến mà phỏng đoán thiên nga!

Mắng mệt rồi, trong lòng tức giận khó chịu càng không tiêu. Trong giây lát lại nhìn thấy cái thùng bạc trắng của Hùng Khoát Hải, tròng mắt y đảo tròn, một độc kế lại xông lên đầu.

– Hừ, không phải ngươi muốn mọi chuyện đều thuận lợi sao? Hãy xem lão phu chặt đứt đường lùi của ngươi đây!

Hùng hổ, lấy hai thỏi bạc sạch nhất lăn trên tay, rồi lại lấy hai mươi thỏi nữa, đi tới cửa, nói với đội trưởng đội thị vệ đang gác cửa:

– Cầm đi, mua rượu cho các huynh đệ. Mấy hôm nay quá nhiều chuyện các ngươi vất vả rồi!

– Tạ ơn Trưởng Sử đại nhân!

Đội trưởng thị vệ cầm lấy thấy tay nặng trịch, lòng cũng nặng trĩu, cầm lấy bạc khom người thi lễ.

– Ngươi là do ta mang từ núi Ngõa Cương đến hả?

Phòng Ngạn Tảo cười cười, nhẹ đè tay lên vai người thị vệ. Bình thường rất ít khi y có cử chỉ kết giao thân mật như vậy, lại không nhớ nổi tên của đối phương, đành phải cười để che đi sự xấu hổ.


Cũng may tên đội trưởng thị vệ kia tự nhiên lại được bốn mươi lượng bạc trắng, rồi lại còn được Trưởng Sử đại nhân vỗ vai nói chuyện cảm động đến mọng cả hai mắt lên, thấp giọng đáp lại:

– Vâng, thuộc hạ là ở ngoài Hoàng Doanh. Hai năm trước được Mật Côn nhìn trúng, phái đi theo Trưởng Sử đại nhân!

– Hai năm rồi! Vui quá nhỉ. Ngươi mà không nói thì quả thực ta nhớ không nổi nữa!

Phòng Ngạn Tảo xưa nay cao ngạo, bỗng nhiên lại thay đổi thành người khác, xoa vai đối phương xúc động nói.

– Hai năm ba tháng rồi ạ!

Tên đội trưởng thị vệ kia run run đầy cảm xúc.

– Thời gian dài như vậy theo Phòng mỗ hối hả ngược xuôi, khổ cho ngươi rồi!

Y giống như người anh ruột, càng nói càng thân thiết.

– Không khổ ạ! Nguyện vì Trường Sử đại nhân, xin cống hiến hết lực!

Cầm bạc nặng trịnh, thân binh đội trưởngnghiêm mặt đáp lại.

– Trong số cận vệ của ta, có huynh đệ nào cũng giống như ngươi không? Là ta nói, cùng đến từ núi Ngõa Cương?

Phòng Ngạn Tảo rất hài lòng với câu trả lời của tên thân binh, hơi có chút trầm ngâm rồi tiếp tục hỏi.

– Không nhiều, cũng chỉ khoảng năm mươi người!


Tên đội trưởng thị vệ ngẫm nghĩ một chút rồi thấp giọng đáp lại.

– Năm mươi người, vậy là đủ rồi!

Phòng Ngạn Tảo đột nhiên hăng hái, cười nói. Năm mươi người, năm đó Ban Siêu đi sứ Tây Vực, giết đặc phái viên Hung Nô cũng chỉ cần dùng đến 100 tráng sĩ, mình có 50 dòng chính có thể sử dụng, vẫn còn phải lo không đổi phó nổi một Trình Danh Chấn?

Nghĩ đến đối phương đã từng nói, đêm nay phải đến nhà thăm hỏi, trong lòng y tràn đầy tự tin:

– Có người đục phá cơ nghiệp của Ngõa Cương, các tráng sĩ có dám giết không?

– Phá cơ nghiệp của Ngõa Cương, Liêu mỗ xin tự tay giết chết!

Tên thị vệ hạ thấp cơ thể trầm giọng xin thề.

– Tốt lắm, tốt lắm, ngươi hãy triệu tập các huynh đệ Ngõa Cương chờ ngoài thư phòng của ta, chờ hiệu lệnh. Tối nay…

Phòng Ngạn Tảo mừng rõ, nhẹ giọng giải thích tỉ mỉ kế hoạch của mình cho tên thị vệ nghe.

Trình Danh Chấn không phải đích thân tới nghe lão phu dạy bảo sao? Hừ hừ, chỉ cần ngươi dám vào cửa… Hừ, hừ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.