Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 476: Thăng trầm (16)
Nói thật, vụ bị chửi tối nay, Phòng Ngạn Tảo quả thật cũng có chút oan ức. Khi y rời đi, căn bản là không biết đám Hùng Khoát Hải đang vác lễ vật đi về phía nhà mình. Còn cái phần “hậu lễ” mà tên Trình Danh Chấn bù thêm cho mình, cũng chỉ là một bước trong cả cái kế hoạch nhằm vào cả Bác Vọng doanh, chỉ là bị đánh bậy đánh bạ, không ngờ lại tạo nên hiệu quả không tưởng đến được.
Đợi trở lại chỗ ở của mình, Hùng Khoát Hải đã để hòm đó bỏ đi rồi. Nhìn một hòm đầy quan ngân, Phòng Ngạn Tảo khẽ cười lạnh:
– Vỏn vẹn mấy nghìn lượng bạc đã muốn mua chuộc lão phu, ngươi coi lão phu là hạng cỏ rác kia sao? Nếu lần này không lấy mạng ngươi, lão phu thề không làm người!
Vừa nói lời độc địa, y vừa mơ màng ngủ thiếp đi. Sớm hôm sau vừa ngủ dậy, liền lập tức tới quân trung giục Vương Đức Nhân thực hiện lời hứa tối qua. Đúng lúc Trình Danh Chấn tới từ biệt Vương Đức Nhân, thấy bộ dạng hai mắt thâm đen của Phòng Ngạn Tảo, đơ ra một chút, thân thiết hỏi:
– Tiên sinh làm sao vậy? Sao nét mặt khó coi như thế này? Có cần mời lang trung tới bắt mạch cẩn thận cho tiên sinh không?
– Ngươi cứ quan tâm bản thân đi!
Phòng Ngạn Tảo trong lòng thầm nghĩ, trên gương mặt lại nặn ra một nụ cười, thịnh tình giữ khách thay Vương Đức Nhân,
– Trình đại nhân phải đi rồi sao? Sao vội thế? Sao không ở lại trên núi chơi vài ngày? Hai chúng ta cũng có cơ hội nói chuyện nhiều hơn!
– Không được, không được. Bây giờ mọi chuyện đã làm xong, ta nên quay về phụng mệnh thôi!
Trình Danh Chấn trong phút chốc thoáng lộ vẻ hoảng hốt, nhìn nhìn thần sắc Vương Đức Nhân, liên thanh từ chối.
Vương Đức Nhân vốn không muốn tiếp tục giữ Trình Danh Chấn ở lại, thấy thái độ của Phòng Ngạn Tảo đột nhiên thay đổi, trong lòng vô cùng khinh miệt, vì thế cũng cười cười, nói vô cùng khách khí:
– Đâu có vội vàng gì một hai hôm. Trình huynh đệ cứ ở lại một hôm đi, chúng ta hôm qua còn chưa uống hết mình mà!
– Vậy
– Trình Danh Chấn rất do dự. Nhìn xung quanh, cuối cùng bĩnh tâm lại, cười đáp:
– Được thôi, vậy xin quấy rầy Vương đại đương gia thêm một hôm vậy. Hùng đại ca, ngươi xuống mời Vương tướng quân lên đây, để hắn gặp mặt các vị hào kiệt của Bác Vọng doanh một cái. Sau này cả bọn khó tránh khỏi gặp gỡ thường xuyên, quen mặt cũng dễ làm việc!
– Vương tướng quân, ai là Vương tướng quân?
Vương Đức Nhân không nghĩ rằng dưới núi còn ẩn dấu một vị hào kiệt như vậy, không nhịn nổi mở lời truy hỏi.
– Là huynh đệ tốt của ta, Vương Nhị Mao, từng có duyên gặp mặt với Phòng trưởng sử một lần!
Trình Danh Chấn cười cười, trả lời rất tùy ý.
– Là tên tiểu Vương tướng quân từng được Ngõa Cương quân cứu đấy á? Ta nhớ rồi, người này là một kẻ hào kiệt!
Phòng Ngạn Tảo lập tức nhớ lại, cười cười tự dát vàng lên mặt mình.
– Nhưng mà Tiểu Vương tướng quân công thành Lê Dương với năm trăm người, rồi sau đó đối chiến thắng hơn năm nghĩ thiết kị của Vệ Văn Thăng tại bến Hoàng Hà đó!
Bác Bì Tiểu quỷ Cổ Cường bang ngẩn ra một chút, buột miệng hỏi.
– Đúng vậy, không ngờ Cổ đường chủ cũng nghe nhắc tới hắn!
Trình Danh Chấn cười gật đầu, sảng khoái thừa nhận.
– – Sao lại chưa nghe qua, mau mời lên đây, để chúng ta uống với hắn một chén!
Cổ Cường Bang hưng phấn ồn ào, dường như có thể ngồi uống rượu với Vương Nhị Mao là chuyện vinh quang lắm vậy.
– Mời lên đây, mời lên đây. Chỉ dựa ào cái điều dựa vào chuyện hắn dám vuốt râu hùm Vệ Văn Thăng, cũng đáng để cả bọn uống với hắn một chén!
Vương Đức Nhân cũng thật cao hứng, vỗ bàn hò hét theo.
Năm đó, Vương Nhị Mao tập kích bất ngờ Lê Dương, sau đó dẫn theo năm trăm kị binh quần thảo với Vệ Văn Thăng một trận, sớm đã lan truyền khắp trong Lục Lâm quân. Đoàn người không quan tâm đến cuối cùng hắn cũng bại trong tay Vệ Văn Thăng, hoàn toàn phải dựa vào sự ứng cứu của Ngõa Cương quân mới có thể chạy thoát, là kẻ đồng hành của Lục Lâm quân, mà lại cảm thấy vẻ vang vì đồng bọn có người dũng sĩ như vậy.
Không ngờ sự xuất hiện của một Vương Nhị Mao, lại có thể kéo mối quan hệ giữa hai bên lại gần thêm mấy phần. Phòng Ngạn Tảo trong lòng khó chịu, ho khan mấy tiếng, thản nhiên nói:
– Phòng mỗ đây có một chuyện này, tối qua có người nhân lúc Phòng mỗ không có ở nhà, để lại năm nghìn lượng bạc trong phòng Phòng mỗ. Phòng mỗ không dùng đến, cũng không dám không công mà hưởng, kính xin Trình quận thủ sớm cho người tới thu hồi.
– Đâu có, đâu có.
Trình Danh Chấn dường như không biết thẹn, tặng quà bị từ chối, lại vẫn cười nói như cũ.
– Đêm nay rảnh rỗi, Trình mỗ nhất định tới bái kiến tiên sinh. Mong tiên sinh vui lòng chỉ giáo!
– Đợi ngươi có thêm mạng sống tới đêm nay hãy nói tiếp! Hừ!
Phòng Ngạn Tảo hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng.
Hai người bọn họ đều biết đối phương muốn biểu đạt ý gì, trong mắt người theo dõi bên cạnh, lại thay đổi hoàn toàn ý nghĩa.
Đầu tiên là Phòng Ngạn Tảo thịnh tình giữ khách, lại bị người trong Bác Vọng doanh hiểu nhầm là vì nhìn vào hòm hối lộ. bây giờ lại đẩy trả hòm tiền trước mặt mọi người, bản thân lão cảm thấy việc này thật quang minh lỗi lạc, trong mắt mọi người, lại trở thành lòng tham không đáy, tiếp tục vơ vét của đối phương. Nếu không, sao Trình Danh Chấn nói tối nay tới nhà hỏi thăm, tên họ Phòng kia lại không từ chối?
Triều đình thời Tùy, bạc trắng rất ít được lưu thông trên thị trường, vì thế mà giá cả vô cùng đắt. một lượng bạc trắng đại khái có thể tương đương với hai ngàn miếng Nhục Hảo. Mà thời thái bình, năm miếng Nhục Hảo là có thể đối được một đấu gạo. Bây giờ tuy là thời loạn, hai mươi miếng Nhục Hảo đổi một đấu gạo là cũng đủ rồi. Phòng Ngạn Tảo kiếm chác của người ta hàng vạn tiền rồi mà còn chê ít, cũng quá là lòng tham không đáy.
Phòng Ngạn Tảo đâu biết được hành động của mình lại dẫn đến sự tức giận của mọi người, vẫn còn tự mình lấy liêm khiết làm công như cũ. Những lời trong mồm phát ra, ba câu thì có hai câu đâm chọc. Còn Trình Danh Chấn thì hoàn toàn biến thành quả hồng mềm, mặc người nói thế nào, cũng không mở miệng nói lại. Càng về sau, đến cả bọn Tần Đức Cương và đám tướng lĩnh cũng thấy chướng mắt, nhao nhao xen vào chuyển chủ đề sang chỗ khác, để tránh cho chuyện này không lan truyền ra ngoài, để người ta nói Bác Vọng doanh có một kẻ tham lam vô sỉ như Phòng tiên sinh này, hại cả bọn mất hết thể diện.
Một lát sau, Vương Nhị Mao phụng mệnh lên núi. Vẫn mang theo mười mấy tên vệ binh như cũ, mang theo một cái rương nặng trịch. Cái rương này chắc chắn là thành quả của phen rút tiền ban nãy của Phòng Ngạn Tảo, quần chúng hào kiệt trong Bác Vọng doanh càng nghĩ càng thấy rõ, trông ánh mắt của Phòng Ngạn Tảo càng thêm lạnh lùng. Ai nấy đều thầm nhủ trong lòng, ông mày sao mà cả đời này đen đủi vậy, lại phải nghe theo mệnh lệnh của cái loại tham lam vô đáy này!
Vương Nhị Mao là một kẻ quen thuộc, sau khi vào Tụ Nghĩa sảnh, lập tức xưng huynh gọi đệ với mọi người. Đoàn người nói hết mọi chuyện trời nam đất bắc một lúc, thời gian cũng đã đến giữa trưa. Vương Đức Nhân vỗ vỗ tay, lệnh bày tiệc rượu, lại uống lần nữa. Anh hùng Bác Vọng sơn và hào kiệt Minh Châu quân chén tạc chén thù, thù hận trước tiêu tan hết, cười ha hả.
Phòng Ngạn Tảo vài lần ám chỉ Vương Đức Nhân, yêu cầu y ra tay một mẻ tóm sạch tướng lĩnh Minh Châu quân. Vương Đức Nhân lại làm như không thấy gì, chịu đựng đến cuối cùng, Phòng Ngạn Tảo không thể chịu được nữa, bỏ chén rượu xuống, cười ha ha, cười đề nghị:
– Chỉ uống mỗi rượu không, không có ý nghĩa gì cả, trong quân có thưởng phạt rõ ràng. Chúng ta hay là làm cái tửu lệnh, kẻ thắng không uống, kẻ thua phải chịu phạt, thế nào?
– Chúng ta đều là kẻ thô kệch, sao chơi được cái trò tinh tế thế!
Vương Nhị Mao đã uống nhiều rồi, nhảy ra phản đối đầu tiên.
– Muốn chơi tửu lệnh, mình ngươi đi mà chơi cùng giáo đầu. Các huynh đệ khác, chi bằng kể chuyện cười đi. Sau khi kể xong, khiến cả bọn cười được thì coi như qua. Ai cười. thì tự mình uống một bát, ai ngồi đây không cười, thì phạt người kể một bát! Hai người không cười, thì phạt hai bát, cứ vậy mà tính, mọi người thấy cái này thế nào?
– Hay, nghe Vương huynh đệ vậy!
Mọi người cùng hưởng ứng, căn bản là không để ý tới sự tồn tại của Phòng Ngạn Tảo.
Phòng Ngạn Tảo muốn chỉ là tạo cơ hội cho mọi người hạ giòi. Không để ý tới bất kì hình thức nào. Cười cười, gật đầu đồng ý:
– Như vậy, Phòng mỗ nghe theo mọi người là được rồi. Bắt đầu từ đâu vậy, nói thế nào đây, mời Vương huynh đệ chỉ rõ!
– Phòng trưởng sử học vấn cao nhất, đương nhiên là người nói đầu tiên rồi. những người khác, theo thứ tự từ cao xuống thấp, sau đó lại lần lượt từ thấp đến cao!
Vương Nhị Mao ngẫm nghĩ một chút, lớn tiếng đề nghị.
– Được!
Mọi người lại hưởng ứng lần nữa, sau đó cùng rót đầy chén rượu, tròn mắt ngóng chờ Phòng Ngạn Tảo kẻ kể chuyện đầu tiên.
– Ừ!
Phòng Ngạn Tảo hắng giọng, kế chạy lên não:
– Chuyện kể rằng ở bắc hải có một con cá lớn, dài mấy nghìn dặm. Sống lâu mấy nghìn năm, mấy nghìn năm trưởng thành, mấy nghìn năm hóa thân thành Côn Bằng, cánh của nó, không biết rộng mấy nghìn dặm, nó vỗ cánh một cái, là bay một vạn tám nghìn dặm, từ hải bắc bay về tận Thiên An Môn, cũng hết nửa ngày!
Y học vấn uyên thâm, hễ mở miệng là tiêu dao Trang tử, cả bọn tròn mắt lên nghe. Phòng Ngạn Tảo trong lòng đắc ý, giọng nói càng lúc càng cao.
– Có con chim cú mèo nhìn thấy, cứ tưởng là Côn Bằng định cướp con chuột chết trong mỏ mình, liền nhảy lên, lớn tiếng kêu: cạc,cạc, cạc, cạc,…!
Dứt lời, y giơ hai vai lên, múa lên múa xuống. bảo phục rộng thùng thình bay bay, quả cũng có vài phần giống con cú mèo giữ con chuột chết thật. những người ngồi đó vốn không định cười, nhìn thấy cái bộ dạng tức cười kia của y đều không nhịn được, lớn tiếng cười ha ha. Phòng Ngạn Tảo nhấp một ngụm rượu, tiếp tục bổ sung:
– Con chim cú mèo đó chỉ nhìn thấy con chuột chết trước mặt, mà không biết trời cao bên trên, còn có một phong cảnh khác. Con người ấy à, làm việc nhất định phải nhìn cho xa một chút, tuyệt đối không thể học theo con cú mèo đó được!