Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 446: Phiêu tơ (21)
Một lát sau, Đậu Hồng Tuyến, Đỗ Quyên và đội hộ vệ cũng lục tục đuổi tới, theo chỉ dẫn của Ngũ Thiên Tích buộc vật cưỡi ở cành cây bên đường, sau đó cùng nhau tiến vào nhà của Lý chính uống trà. Phòng nhỏ làm sao chứa được nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời, toàn bộ trong sân tiếng người ồn ào, càng thu hút nhiều ánh mắt nhìn đến.
Biết thân phận của Đậu Hồng Tuyến tôn quý, Lưu lão hán có lòng vì Trình Danh Chấn, len lén dùng hết tâm tư, hoặc chuyển hoặc mượn bắt đầu điều động toàn bộ người trong làng mang trà bánh tới, bàn ghế tới để mọi người ngồi ghế Hồ, uống trà, ăn điểm tâm, không thứ nào là không phải đồ tốt nhất, tinh tế nhất bưng lên. Đồ ăn trong nhà có lẽ nhìn có chút thô lậu, nhưng đối với đại đa số dân chúng thời đại này mà nói, cũng là giàu có khó có được rồi.
Đậu Hồng Tuyến không rõ, còn tưởng rằng cuộc sống của dân chúng vùng Bình Ân là như thế, tự cảm thấy vô cùng hài lòng, tự tay cầm một đĩa bánh điểm tâm làm bằng hạt dẻ và cây ngải bụi đặt trong chiếc đĩa dùng đay vàng khắc thành đưa tới trước mặt La Thành:
– Ngươi nếm thử đi, đảm bảo là ngươi chưa từng ăn đấy. Tại nơi này, ngon nhất là món này đấy.
La Thành từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, chưa từng được ăn bánh trái của nhà bình thường. Từ xa đã ngửi được một mùi thơm lừng, không kìm nổi tay khẽ động đậy, mỉm cười cám ơn, nhón lấy một miếng điểm tâm màu xanh, chậm rãi đặt lên miệng.
Vừa vào miệng, vị đắng của điểm tâm phủ hạt dẻ và cây ngải bụi thơm ngát thấm vào yết hầu. Mùi vị này còn đặc hơn cả toàn bộ số thuốc của mấy tháng nay, làm hại vị Thiếu soái U Châu muốn khạc ra mà không ra, muốn nôn lại không nôn được, đành phải cố thở mạnh ăn vào. Trình Danh Chấn đã trải qua từ phú quý đến bần hàn, trong lòng đoán được La Thành không quen hương vị rau dại mới mẻ này, cười cầm chén trà lên, thấp giọng đề nghị.
– Uống chút trà đi, ngâm táo đấy, thanh mát vô cùng.
La Thành nghe vậy, khẩn trương dùng trà thấm giọng. Ước chừng uống hai tách trà lớn, mới miễn cưỡng bớt đi vị đắng của bánh. Lén nhìn Đậu Hồng Tuyến và mọi người, lại phát hiện từ Đậu Hồng Tuyến, Đỗ Quyên đến các tùy tùng đi theo, gần như người nào cũng ăn miếng điểm tâm màu xanh đó, hết sức ngon lành.
Kỳ lạ! La Thành thầm nghĩ trong lòng. Người khác ăn được, tự mình đương nhiên cũng nên ăn được. Mang theo vài phần giận dỗi, y lại nhón một miếng điểm tâm, chậm rãi bỏ vào trong miệng. Lúc này có chuẩn bị, hương vị đắng đắng không gây ngứa ở cổ họng nữa, nhưng cũng không chịu nổi, giống như đem bàn chải cứng rắn miết ở dọc theo lợi và hai má. Tuy nhiên sau đợt đắng lúc đầu, mùi thơm của bánh lại chầm chậm lan ra, mang theo chút mềm mại của mùa xuân, làm cho hơi thở của mình vô cùng thở nên vô cùng thư thái.
– Chẳng trách năm đó Đào Uyên Minh nguyện thà hái cúc dưới giậu đông, cũng không muốn ra khỏi thâm sơn!
Lại uống ngụm nước trà thấm giọng, La Thành cười gửi lời cám ơn với chủ nhân:
– Trà này, điểm tâm này, lúc bắt đầu ăn thì có chút lạ lẫm, thêm vài miếng nữa, sợ rằng cũng đã vong tình cho giữa đất trời rồi!
– Công tử nói gì vậy, lão nhân không hiểu!
Lưu lão hán đang bê một đĩa bánh quả hồng phơi khô đi vào, nghe La Thành nói mà choáng váng, chớp mắt hỏi.
– La công tử nói điểm tâm của lão rất ngon!
Vì để tránh cho La Thành xấu hổ, Trình Danh Chấn nhanh chóng giải thích.
– Công tử thích, vậy thì ăn nhiều một chút. Nhà ta không thiếu đâu.
Lưu lão hán thật thà, đặt đĩa xuống, xoa xoa tay ở trước mặt La Thành.
Nhìn thấy bộ dạng khẩn thiết kia, La Thành theobarn năng thò tay vào túi gấm bên hông, tay rơi vào khoảng không mới ý thức được mình hiện tại đang gặp rủi ro, căn bản không có tiền để thưởng cho đối phương. Lưu lão hán bị động tác của y làm cho hoảng sợ, khẩn trương lui về sau xua tay:
– Đừng, đừng đừng, đừng đừng đừng, chỉ là đồ không đáng giá thôi. Nếu mùa màng thái bình, mấy thứ này lấy ra cho heo ăn ấy, lúc này không còn cách nào khác, công tử, công tử…
La Thành nghe được đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt đỏ lên. Không phải ảo não Lưu lão hán nói lấy cho heo ăn gì đó lại cho mình ăn, mà xấu hổ vì mình vô dụng, rời khỏi sự che chở của phụ thân thậm chí ngay cả món đồ ăn đơn giản nhất mà mình cũng không trả nổi.
– Lão Lưu à, lão yêu quý chúng ta nên lấy thức ăn cho heo ra phải không!
Đang lúc xấu hổ, Ngũ Thiên Tích đột nhiên cười xen vào một câu.
Mọi người nghe vậy lập tức bật cười vang.
– Lưu lão keo kiệt, lão tiếc thì cứ nói thẳng ra, không phải là người quá keo kiệt đó chứ!
– Không phải, ta không phải có ý này.
Lưu lão hán tự biết nói sai, liên tục thở dài với mọi người.
– Lão hán làm sao dám? Lão hán…lão hán không có ý gì khác, chỉ là muốn bày tỏ với Trình đại nhân…
– Được rồi, bọn họ đùa lão thôi.
Trình Danh Chấn cười nâng lão dậy.
– Năm đó khi ta còn nhỏ, chẳng phải ngày nào cũng ham ăn thứ đó sao. Như này đi, ngươi phái người đóng xe, đến trong thành tìm Chủ bộ quản lý kho hàng lĩnh hai ngàn cân lúa mạch về, mùa xuân làm việc tốn thể lực, đừng để mọi người ăn uống thiếu thốn!
– Việc này, việc này…đại nhân, vậy chẳng phải ta đã thay đổi biện pháp khóc than với ngài rồi sao?
Lưu lão hán chậc chậc miệng, vẻ mặt khổ sở. Lão chỉ muốn biểu đạt lòng biết ơn với Trình Danh Chấn, thật không muốn đòi hỏi lương thực. Ai ngờ mình lấy ra chút đồ ăn bánh trái, lại đổi về được hai ngàn cân lúa mạch vàng rực.
– Là ta cấp cho mọi người đấy, đây là khoản của năm nay, số lương thực vụ thu thu hoạch vẫn còn.
Trình Danh Chấn vỗ vỗ tay của ông lão, cười khuyên.
– Ôi, ôi!
Lưu lão hán liên thanh đáp ứng. Chỉ cần Trình Danh Chấn nói rõ là mượn, trong lòng lão liền không sầu lo nữa. Năm đó Trình Danh Chấn mới đến Bình Ân, cũng nói là cho lão “mượn” một ngàn cân lúa mạch, người của Lưu gia đồn không chịu thua kém, năm thứ hai đã trả hết toàn bộ, tới mùa thu hoạch năm thứ ba, Lưu gia đồn đã khai hoang lớn gấp năm lần, không cần quan phủ cứu tế nữa, hơn nữa còn xuất ra một khoản để cấp cho những đồng hương mới tới sống ở những nơi gần đó.
– Lão nhân gia, trái bánh này, nhà các lão đủ trả sao?
Tình cảnh này lọt vào trong mắt Đậu Hồng Tuyến, khác hẳn ở trong mắt La Thành. Thừa dịp Lưu lão hán còn chưa lui ra, nàng đoạt hỏi luôn.
– Có thể!
Lưu lão hán đầu tiên là gật đầu khẳng định, sau đó lại thấp giọng bổ sung.
– Tuy nhiên tay nghề các nhà đều khác nhau, cách thức cũng khác nhau. Có nhà làm tinh tế, trộn lẫn bên trong một chút khổ ma tử, bà bà đinh, v.v…để tiết kiệm lương thực. Có người sẽ không tính toán, làm thô một chút, nhỏ một chút, cũng tạm được, còn nữa, giống như Lão Tất gia ở phía đông của làng, vợ lão rất khéo tay, đồ ăn bánh trái đều làm rất tinh tế, bề mặt còn rắc thêm chút hoa hồng khô, chẳng những đẹp, mà lúc ăn vào, đảm bảo bất cứ ai cũng bị nghẹn.
Mọi người nghe vậy đều nhìn kỹ, quả nhiên thấy ở giữa chiếc bánh có một đóa hoa nho nhỏ, rõ ràng là món điểm tâm hôm nay đưa ra đãi khách đều là những món được làm rất tinh tế, mà không phải do Lưu lão hán tự mình cung cấp. Khó có được là đồ ăn bánh trái làm rất cẩn thận, ở giữa đều có một đóa hoa nhỏ, làm đồ ăn bánh trái nhìn qua tựa như một nụ hoa chớm nở.
– Hôm nay chút điểm tâm bánh trái này là do nhà ai làm, thì mang nhiều hơn hai phần lúa mạch cho nhà đó. Sau khi thu hoạch thì không cần trả lại, tính công cho người đã làm bánh này.
Trình Danh Chấn tiếp nhận lời ông lão nói, cười chỉ bảo.