Khai Quốc Công Tặc

Chương 444: Phiêu tơ (19)


Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 444: Phiêu tơ (19)

– Thằng nhãi này!

Nhìn Ngũ Thiên Tích đi xa, Trình Danh Chấn không kìm nổi nhẹ nhàng lắc đầu.

– Đã là Đô úy rồi, chẳng trầm ổn chút nào, nếu như bị Đậu Vương gia thấy được, chắc chắn khó mà tránh khỏi bị trách cứ!

– Ngũ tướng quân là Đô úy?

La Thành không yên lòng đang nhìn bóng dáng Ngũ Thiên Tích xuất thần, thuận miệng hỏi.

– Đúng vậy a!

Trình Danh Chấn khe khẽ thở dài.

– Thật thiệt thòi cho hắn. Nếu hắn không phải luyến những người bạn Minh Châu Doanh nầy không chịu rời khỏi, lúc này ở Đậu Vương Gia dưới trướng ít nhất có thể làm một tướng quân đảm đương một phía rồi.

– Công danh phú quý coi như áng mây trôi, hán tử trọng tình trọng nghĩa như thế, thật sự khó được!

La Thành một bên tán thưởng, một bên lắc đầu.


– Vừa rồi ta còn nghĩ, với dũng lực của Ngũ tráng si, dù thế nào Trình tướng quân cũng không nên khiến hắn thiệt thòi chỉ làm một thân binh. Hiện giờ xem ra, La mỗ quả nhiên đoán không kém!

– Nhãn tuệ của La công tử nha đuốc!

Trình Danh Chấn cười khen tặng.

– Thiên Tích bất kể võ nghệ hay là nhân phẩm, ở quận Tương Quốc ta đều là có một không hai đấy. Lúc này Trình mỗ phụng mệnh tuần tra địa phương, an bài lưu dân định cư đồn điền, vốn không muốn làm phiền Võ Đô úy hộ tống. Là hắn lo lắng an toàn của ta, muốn mang theo huynh đệ cùng đi theo!

– Chắc là Võ Đô úy ở trên giáo trường buồn bực lâu, cũng hy vọng đi ra hoạt động một chút gân cốt.

La Thành ngẫm nghĩ một chút, cũng cười nói.

– Kỳ thật chúng ta làm võ tướng đấy, sợ nhất quá đúng là không được tham gia đánh trận. Trước chút thời điểm, La mỗ cùng đường bí lối được Đậu tiểu thư cứu, vốn định mai danh ẩn tích ở trong thung lũng dưỡng thương cả cuộc đời trước, từ nay về sau không gặp anh hùng thiên hạ. Ai ngờ mới không đến hai tháng, tự mình liền cảm thấy rằng bễ thịt tiệm sinh, toàn thân không chỗ nào không ngứa…

– Ha ha, Trình mỗ cũng là như thế. Chỉ tuy nhiên hiện tại có so với đánh giặc càng có nhiều chuyện gấp gáp phải làm…

Trình Danh Chấn cười ha ha, tiếp nhận câu nói của La Thành.

Khách và chủ đều là người thông minh, nói ba xạo, đã bộc bạch lẫn nhau vô cùng rõ ràng. Trình Danh Chấn ở nói gần nói xa mịt mờ nói cho La Thành, mình là đi xử lý chính vụ đấy, chứ không phải là vào núi tìm kiếm y và Đậu Hồng Tuyến. Mà La Thành cũng vô cùng thông minh ám chỉ với Trình Danh Chấn, mình là trong lúc vô tình lưu lạc đến trong địa bàn của Minh Châu Quân, bên người không có mang bất luận thân tín gì, bản thân mình cũng không còn lòng tranh phong nữa, mà cũng không có lực lượng để đi tranh phong.

Nếu song phương đều không có ác ý lẫn nhau, cùng đứng chung lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Trình Danh Chấn và La Thành cùng đi, dọc đường đi chỉ trỏ phong cảnh và nói đủ thứ chuyện. La Thành bệnh lâu mới khỏi, nhìn ngọn cỏ nổi lên đầy sức sống mà cảm thấy rất thân thiết. Thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng ca ngợi và ngạc nhiên, thán phục đối với chủ nhân nơi này.

Không bao lâu, đội ngũ ra khỏi khu rừng, dưới sự dẫn dắt của Ngũ Thiên Tích đã tìm một quan đạo gập ghềnh, chậm rãi đi. Ven đường rất ít nhìn thấy vết chân, mặc dù thình thoảng có gặp một hai thôn xóm, cũng đều đã bị vứt bỏ rồi, không có chút khói lửa nào bay lên. Nhưng ngược lại chó hoang, sói hoang kết thành bầy nghe tiếng vó ngựa dày đặc cũng không hề sợ hãi, mà lại chạy chậm theo sau đội ngũ, ý đồ sẽ nhìn thấy con người tự giết lẫn nhau, còn mình thì sẽ có thi thể nào đó để đánh chén.

Cảnh tượng như vậy vẫn thường gặp nơi sơn lĩnh hoang dã. Trình Danh Chấn thấy mà thê lương, không tự chủ được liền ngậm miệng lại. La Thành trải qua nhiều trận chém giết, tâm tính cũng không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi phong cảnh bên ngoài, vẫn hứng thú vừa đi vừa ngắm nghía, giống như là chưa từng thấy hình ảnh đầu xuân diễm lệ như thế.

Trong giây lát, có mấy chỗ có khói bếp đập vào mắt mọi người, cảnh sắc trời đất lập tức trở nên ấm áp. Ánh mắt của La Thành bị khói bếp hấp dẫn, vội ghìm vật cưỡi kinh ngạc hỏi:

– Bên kia sao lại có nhiều người như vậy? Có có cả phòng xá nữa, trên đó còn có cả màu xanh, có sức sống, rất kỳ lạ!

Trình Danh Chấn nhìn theo ánh mắt của y, lập tức cười giới thiệu:


– Nơi đó là đồn điền mới xác lập trong năm nay, phòng xá là tạm thời được xây dựng nên bằng cây được chặt, lúc dựng lên vẫn còn chưa khô, cho nên mùa xuân năm nay, trên vác tường đã trồi lên những cây nhỏ!

– Ồ!

La Thành sao không thấy dân gain từng dùng vật này để đối phó cuộc sống, càng nhìn càng cảm thấy hiếm lạ.

– Ấp áp sao? Hay là nhiệt độ quá thấp?

– Nhiệt độ thấp nhất định sẽ có, tuy nhiên thời tiết càng ngày càng nóng, cho nên tạm thời dùng lửa để nấu nướng, cũng có thể nhẫn nại. Chờ đến mùa thu, thời tiết khô mát rồi, là dùng trúc để xây dựng nên nơi ở mới. Phòng xá làm bằng gỗ vẫn có thể dỡ xuống được, còn có thể làm xà ngang.

Trình Danh Chấn nhìn La Thành liếc một cái, kiên nhẫn giải thích. Đồng thời trong lòng rất kỳ quái, vị công tử này mấy tháng qua ở cùng Đậu Hồng Tuyến trong thâm sơn, rốt cuộc đó là nơi hoa lệ gì?

– Sớm biết rằng có thể dùng cây để làm nhà, ta cũng không cần phải ở trong sơn động mấy mùa đông!

Càng đến gần nhà gỗ, vẻ mặt La Thành càng hâm mộ.

– Sớm biết La công tử đến, Trình mỗ đã quét dọn giường chiếu để đón tiếp rồi! Tuy nhiên lúc đó, chỉ sợ công tử chưa chắc đã bằng lòng gặp Trình mỗ!

Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng trêu ghẹo.

– Đích xác, khi đó, La mỗ chán nản, không muốn gặp lại bất cứ kẻ nào!

Thở dài rất sâu, La Thành thản nhiên thừa nhận.


– Mấy vạn huynh đệ đều bị La mỗ mang vào đường chết, La mỗ lúc ấy không lấy tướng mệnh chống đỡ, đã là có lỗi với bọn họ. Nào có bộ mặt nào mà kén cá chọn canh chứ!

Trình Danh Chấn không nghĩ một câu nói của mình lại gây cho đối phương đau lòng như vậy, vội vàng nhìn tả hữu chung quanh, nói với y:

– Thắng bại là chuyện thường binh gia, La công tử không cần quá tự trách. Huống chi là ngươi thua bởi Lý Trọng Kiên, đi, chúng ta đi vào làng bên, nói không chừng có thể lấy được chút nước uống!

Nghe Trình Danh Chấn không chút nào bởi vì mình bị thất bại mà khinh thường, La Thành khẽ thở dài, đáp lại:

– Được, La mỗ sớm đã nghe nói Trình tướng quân đồn điền an dân, là Vạn gia sinh phật đối với dân chúng Bình Ân, nay có được cơ hội hiếm có, có thể học được mấy chiêu từ tướng quân!

– Cái gì vạn gia sinh Phật a! Còn không phải bị buộc sao? Không làm cho trăm họ tốt lên, lương bổng các tướng sĩ từ đâu mà có chứ?

Trình Danh Chấn cười khiêm tốn, sau đó dùng roi ngựa chỉ về phía trước:

– Chính là tòa nhà gỗ cao nhất kia, dựa theo quy củ, đó chính là nơi ở của Lý chính. Nếu hôm nay đúng dịp, có lẽ chủ nhân vừa vặn ở nhà.

Dứt lời, cũng không lo lắng quấy nhiễu dân chúng, tự thúc vật cưỡi chạy về phía trước. La Thành cũng thúc ngựa theo sát phía sau, dọc đường đi hù dọa chó sủa từng trận. Nhưng dân chúng bận việc khiêng dụng cụ trên đường thì lại không chút nào sợ hãi, rất nhanh ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người Trình Danh Chấn, sau đó lại tiếp tục bận việc của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.