Khai Quốc Công Tặc

Chương 442: Phiêu tơ (17)


Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 442: Phiêu tơ (17)

Lại qua một ngày, “Hồi báo” của đám người Tào Đán lần lượt được đáp ứng. Liền một lúc để xuống hai quận thành, chúng hào kiệt cũng được chia không ít chiến lợi phẩm, bởi vậy đều ra tay rộng rãi. Vàng bạc, châu báu, lương thực, tơ tằm, đồ dùng hàng ngày, cái gì cần có đều có. Các hào kiệt thông qua đủ loại cách khác nhau, còn tích góp từng tí một rất nhiều cái bàn cồng kềnh, hồ, ghế nhỏ, nồi sắt các loại…, tự mình mang theo ngại nhiều phiền phức, cũng đều phái người đưa tới Minh Châu Doanh. Bất kể đồ vật mọi người đưa đến là quý giá hay rẻ tiền, Trình Danh Chấn đều cười nhận, sau đó tạo danh sách đăng ký, chuẩn bị mang về Bình Ân để bố trí cho người dân lưu lạc, trợ cấp cho thuộc hạ mình sử dụng.

Quanh co khúc khuỷu lại bận rộn mấy ngày, cuối cùng vượt qua sóng gió chuyển sang nghề mới yên ổn. thoáng một cái nhìn lại đã không sai biệt lắm, Trình Danh Chấn liền hướng Đậu Kiến Đức chào từ biệt, chuẩn bị đi nhậm chức. Đậu Kiến Đức cũng đang chuẩn bị di chuyển quân đội đến vùng Liêu Thành để chỉnh đốn, bởi vậy rất sung sướng liền đáp ứng thỉnh cầu của Trình Danh Chấn. Ước định thời gian, đích thân mang theo Tống Chính Bản và đưa chúng quan văn võ đến kênh đào bên cạnh.

Lúc chia tay, nhìn đội ngũ Minh Châu Doanh thưa thớt, nhìn lại phía sau mình đại quân đông nghìn nghịt, trong lòng Đậu Kiến Đức cũng cảm thấy rất băn khoăn. Giữ chặt dây cương của Trình Danh Chấn, thấp giọng nhắc nhở:

– Tới nơi đảm nhiệm rồi, người cứ mạnh tay hành động, mọi chuyện đều có ta đỡ đòn. Nếu thiếu tiền lương, lương thực, cứ việc viết thư lại đây cho ta, ta sẽ hết sức cung cấp cho. Nếu có người nào vây quanh bảo trại, thôn trang dám chống đối ngươi, cũng viết thư nói cho ta biết, ta lập tức phái Phục Bảo đến bình nó!

– Thần tới nơi đảm nhiệm rồi, sẽ lấy việc dẹp an phủ làm việc chính, khiến dân chúng các nơi đều biết chủ công nhân đức.

Trình Danh Chấn hạ thấp cơ thể, cười đáp lại.

Đậu Kiến Đức hài lòng gật đầu, sau đó ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục dặn dò:

– Tuy rằng quan viên địa phương cậy việc giữ gìn đất đai chỉ trách, nhưng quận Tương Quốc tình huống đặc biệt, ngươi không cần quá mức miễn cưỡng chính mình. Bất kể mặt phía Bắc hay phía Nam có người đến xâm phạm, cứ việc bức kỳ phong anh. Sau đó, ta tự nhiên sẽ tự mình dẫn đại quân đến cho ngươi đoạt lại địa bàn!

Trình Danh Chấn thầm nhủ trong lòng, “Nếu doanh trại bị mất, ta còn lấy cái gì sống yên dưới chướng của ngươi? Mặc dù có đoạt lại, vẫn là của ta sao?” Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười đáp:

– Chủ công ưu ái, vi thần luôn luôn khắc trong tâm khảm. Nếu như có thể ở Bình Ân hai năm, vi thần cam đoan, nhất định làm ra cho chủ công một vùng đất giàu có!


Dứt lời, hai người lưu luyến chia tay, vừa đi, vừa ngoảnh lại vẫy tay với nhau. Đại đội binh mã đi thẳng qua sông, mới tăng thêm tốc độ, thẳng hướng Bình Ân mà đi.

Tướng sĩ Minh Châu Doanh lần trước rời khỏi doanh trại đi thảo phạt Dương Thiện Hội là cuối mùa hè, bây giờ đã là mùa đông khắc nghiệt. Dọc theo đường đi tuyết rơi lả tả, trước mắt cây cỏ khô héo, cảnh vách đổ tường siêu. Thẳng gần đến vùng Thanh Chương, trước mắt cuối cùng cũng xuất hiện một chút sức sống, vài đồn điền đốt khói lượn lờ trên khoảng không, nóc nhà mặc dù được che bằng cỏ tranh, nhưng lại làm cho con người cảm giác vô cùng ấm áp.

Đợi đội ngũ đến gần thành huyện Bình Ân rồi, nhận được tin dân chúng đã sớm ra khỏi thành nghênh đón. Người già, phụ nữ, trẻ con dắt díu lấy nhau, nghển cổ trông mong con em nhà mình. Rất nhiều người đã liếc nhìn thấy người thân của mình, kích động khiến khuôn mặt đầy nước mắt. Cũng không ít người vẫn tìm kiếm trong đám đông đội ngũ ở phía sau, lại không phát hiện gương mặt nhớ thương, biết mình cùng trượng phu từ nay về sau âm dương cách biệt, không kìm nổi ôm con hoặc người trên, khóc thất thanh tại chỗ.

Nhìn thấy tình cảnh này, Trình Danh Chấn trong lòng không khỏi cảm thán. Tự biết mình may mắn âm thầm lùi lại phía sau một bước, không có đi làm Đại tổng quản cái gì kia. Nếu không, mặc dù sau này Đậu Kiến Đức không đem lòng sinh nghi, từng cuộc chiến đấu đánh xuống, không biết sẽ có thêm bao nhiêu cô nhi quả phụ nữa. Mình đời này thời vận không khá gì hơn, thành hay không cũng do thời cuộc mà thôi. Thật sự không cần liên lụy nhiều hương thân phụ lão như vậy, làm cho bọn họ theo mình cùng nhau cửa nát nhà tan.

Trong lòng hắn mang theo một chút thương xót trong lòng thoạt nhìn không đáng kể, rồi lại làm cho việc trị vì dân chúng có lợi ích không nhỏ. Đám người Tào Đán đưa tặng một lượng lương thực khá lớn, Đậu Kiến Đức lại cố ý dặn dò Trình Danh Chấn tất cả mệnh lệnh như cũ. Cho nên việc đánh thuế dân chúng nhất loạt được miễn trừ, có điều hai năm trước đồn điền bắt đầu cho vay mượn, bởi vì phủ kho khá dư dả, đã được Trình Danh Chấn bày mưu đặt kế chiếm được số lượng lớn mà miễn giảm.

Không khí vui mừng đó làm cho Trình Danh Chấn thâm thụ ủng hộ. Giữ vững tinh thần vốn dĩ mấy người lụi bại ở quận Võ An đã sớm cùng Minh Châu Doanh có gửi thư tín đến hai địa phương Hàm Đan, Vĩnh Niên, mệnh lệnh cho quan viên địa phương đầu hàng Đậu Kiến Đức càng sớm càng tốt, tránh để đến sau mùa xuân, chiến tranh lại nổ ra, khiến cho sinh linh lầm than. Những quan viên địa phương vốn rất hổ thẹn, thực lực trong tay không có, thấy nhóm thổ phỉ lớn nhỏ đều đầu hàng. Muốn cầu cứu triều đình, đường phía nam và phía tây đã bị Lý Uyên và Lý Mật chặn, ngay cả Tín Đô đi ra, cũng không thể nói được gì. Chính lúc cuộc sống một ngày dài tựa cả năm như vậy bỗng nhiên gặp Đậu Kiến Đức đến xây dựng lại trật tự mới, cũng không kể người này đã từng là kẻ trộm, nhận được tin do Trình Danh Chấn đưa đến, lập tức giao quan ấn không chút do dự, mang theo của cải tích cóp được hồi hương ẩn cư.

Cho nên vừa hết năm mới, hai quận Tương Quốc và Võ An bắt đầu trị dưới huyện lị, toàn bộ làng có tường vây quanh vốn đã được Trình Danh Chấn phái người tiếp quản. Dựa theo mệnh lệnh của Đậu Kiến Đức, hắn đem hai quận hợp lại làm một, thị trấn tồi tàn không có không đến một vạn người, sau đó căn cứ mật độ người ở vẽ một sơ lược một tấm bản đồ, đem mười mấy huyện lớn nhỏ hợp vào huyện Bình Ân, Hàm Đan, Vĩnh Niên, Long Cương Tứ phân ra cho chính mình, Vương Nhị Mao, Đoàn Thanh, Hàn Cát Sinh kiêm nhậm huyện lệnh. Đợi đến khi thời tiết trở nên ấm áp, lập tức bắt tay vào khai hoang đồn điền mới.

Khí hậu đầm Cự Lộc ẩm thấp, điều kiện sống tồi tệ. Cho nên Trình Danh Chấn di dời toàn bộ dân chúng trong trạch tới huyện Bình Ân, an bài sắp xếp đến các nơi. Sau đó phái người đến vùng đất hoang đốt lửa, doanh trại quân đội ngày trước, kho hàng, lầu canh, tiễn tháp đem phá hủy tất cả.

Bận rộn việc này việc nọ xong, mùa xuân cũng đã đến. Trình Danh Chấn một bên bố trí nhiệm vụ cho các quan lại, một bên viết thư cho Đậu Kiến Đức, báo cáo sự sắp xếp của mình trong vòng mấy tháng. Đậu Kiến Đức đã biết các phương pháp, các thành tích đã thấy của Trình Danh Chấn.Bây giờ hắn khiêm tốn lễ độ và chủ động tiêu diệt hang ổ của Trương Kim Xưng, biết người thiếu niên này chỉ muốn tự bảo vệ mình, trong lòng cũng không có ý nghĩ cùng mình tranh hùng. Cho nên càng thêm yên tâm, thư hồi âm thẳng thắn khen ngợi hắn một hồi, và trịnh trọng báo cho biết, chính mình nghe theo đề nghị của người thiếu niên này và Tống Chính Bản, chuẩn bị xưng Vương. Tạm thừi lấy danh hiệu là Trường Nhạc, với ý sẽ thiên hạ thái bình trường cửu.


Trình Danh Chấn nhìn thấy hồi âm, không thể thiếu lại bận rộn một phen, thay Đậu Kiến Đức thu xếp một phần tiến lên vị trí hạ lễ, ra roi thúc ngựa phái người đưa đi. Đợi sứ giả xuất hiện, trong lòng của hắn rốt cục yên ổn, liền bắt đầu mang theo tùy tùng khắp nơi du tẩu, bắt đầu từ phía bắc chiến trường Cự Lộc cổ, khảo sát địa hình, quy hoạch năm đầu khai khẩn khu đất hoang.

Đã trải qua mấy năm chiến loạn liên tục, các nơi hoang vắng dị thường. Tốt nhất bên song Thủy tưới đấy, có khi đi lên gần nửa ngày cũng không thấy bóng người. Nhưng thật ra sói hoang, chó hoang, lợn rừng, con nai các loại động vật rất nhiều, thấy người cũng không biết sợ hãi, đứng cách đó không xa tò mò nhìn xung quanh.

Đỗ Quyên nhìn thấy ngứa tay, lấy cung tên từ phía sau yên ngựa, cưỡi ngựa đuổi theo. Tiện tay bắn hơn mười mũi tên, liền bắn trúng một đống thú săn. Chỉ có điều mùa hơi sớm một chút, lũ dã thú đã trải qua một mùa đông rét lạnh, đã sớm đói bụng đến gầy trơ cả xương. Da lông và thịt cũng không thể dùng, chỉ có thể băm dùng cho chó săn.

Đỗ Quyên là nữ kiệt xuất trên lưng ngựa, làm sao thỏa nguyện với loại như vậy. Quay đầu lại nhìn Trình Danh Chấn, lớn tiếng đề nghị:

– Gia hỏa đều đã đói và mệt, căn bản cũng không có gì ngon. Thiếp đi đánh con lớn, đêm nay cho chàng uống rượu!

Trình Danh Chấn sợ nàng gặp chuyện không may, khẩn trương thúc ngựa đuổi theo, vừa đuổi theo, vừa thấp giọng khuyên bảo:

– Mùa này sao có thể có con mồi ngon. Nàng cẩn thận một chút, đừng làm vó ngựa dẫm lên chuột trong động!

– Thiếp biết bên này có một chỗ, đảm bảo với mọi người là có.

Đỗ Quyên nhìn địa hình xung quanh, lớn tiếng ồn ào:


– Chỗ kia chàng khẳng định không đi qua, ngay bên cạnh đầm Cự Lộc. Xa xa căn bản không nhìn thấy, đi vào cũng là một tòa núi lớn!

Thời gian gần đây không có trận chiến nào, Trình Danh Chấn cũng thấy buồn phiền. Nghe thê tử nói vậy, cũng liền thuận thế đáp ứng, dặn dò đám cận vệ không được để mất dấu, tự mình thúc ngựa cùng thê tử đi trước.

Chạy một hơi gần năm mươi dặm, quả nhiên tới một nơi kỳ diệu. Vó ngựa rõ ràng càng không ngừng đi xuống phía dưới, địa thế trước mắt lại càng cao lên.

– Chỗ này la Âm Dương Lĩnh. Năm đó Trương Nhị bá dẫn ta tới chỗ này đánh gấu chó. Con vật đó thịt dày, bị đói một mùa đông cũng chưa chắc mất bao nhiêu!

– Quả nhiên là một nơi tốt!

Trình Danh Chấn ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy trước mắt núi lớn từ mặt đất đột ngột mọc lên, cây cối mọc lên san sát giống như hai cánh tay người ôm, bao phủ từ chân núi đến đỉnh núi. Xa hơn, trên đỉnh ngọn núi mây đụn lại và cây cỏ phía chân trời hài hòa, hoàn toàn không phân rõ giữa trời và đất.

– Nói vậy ngày xưa đây cũng là cái hồ lớn, không biết như thế nào nước lại khô cạn, cho nên đảo nhỏ trong hồ mới biến thành núi cao, đáy hồ liền biến thành đất liền. Cho nên nhìn qua núi rất cao, trên thực tế so với chỗ khác trên mặt đất còn có thể thấp hơn!

Dựa vào một ít kinh nghiệm trong sách vở năm đó, hắn mơ hồ đoán được nguồn gốc Âm Dương Lĩnh. Đang rất kinh ngạc trước sự tạo hóa của thiên nhiên, lúc đó bỗng nhiên bên tai nghe được tiếng gầm lên giận giữ.

– Ô….ô ô.

– Không tốt!


Trình Danh Chấn giật mình một cái, suýt nữa rơi từ trên lưng ngựa xuống. lại nhìn thấy dưới háng cổ ngựa run lên, thúc giục như thế nào cũng không chịu đi.

Âm thanh uy nghiêm như thế, nhất định xuất phát từ miệng mãnh thú không có gì phải nghi ngờ, Trình Danh Chấn lo lắng thê tử gặp nạn, khẩn trương rút cung tên ra, nhảy xuống ngựa, đi bộ ra phía Đỗ Quyên tụ hợp. Cách đó không xa Đỗ Quyên vội vàng không kịp chuẩn bị, cũng chưa kịp rút mũi tên dài ra. Giương cung cài tên nhắm thẳng vào sườn núi, dưới háng chiến mã lại lúc lùi lúc tiến, nói gì cũng không chịu để chủ nhân an tâm nhắm chuẩn mục tiêu.

– Nghiệt súc, xông đến đây!

Trình Danh Chấn hoảng hốt, rống giận xông tới. Hắn đã thấy rõ ràng rồi, có một con hổ đang từ sườn núi lao xuống, đang vồ về phía thê tử.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc đó, đâu đó xa xa truyền đến một tiếng dây giòn vang.

– Băng!

Theo sát phía sau, con mãnh hổ tấn công về phía Đỗ Quyên đột nhiên dừng giữa không trung, ngã xuống mặt đất lăn lộn, đứng lên dãy dụa gào thét, muốn chạy trốn, lại cong vẹo, rốt cuộc bước chân không nổi.

– Băng!

Lại một tiếng dây cung như bạc nứt ra. Có mũi tên lông ngỗng phá không bay đến, trúng giữa mắt phải con hổ. Con súc sinh xui xẻo đau đớn gầm thét lên, hai con mắt lại đều cắm một mũi tên lông vũ, hoàn toàn biến thành mù lòa, không tiếp tục đả thương người được nữa.

Hai vợ chồng nhìn nhau thất sắc. Tài nghệ bắn cung chuẩn xác như thế, so với thời khắc đỉnh cao của Hách Lão Đao, cũng gần giống như vậy. Nếu thợ săn vừa rồi có ý định đả thương người, hai vợ chồng không có phòng bị, khẳng định phải chôn xương nơi này. Đang lúc kinh ngạc xa xa truyền lại một tiếng thét kinh hãi:

– Yaaa…aa. Đỗ Quyên tỷ tỷ, Trình tướng quân, các ngươi sao lại tìm được đến nơi này!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.