Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 440: Phiêu tơ (15)
Trình Danh Chấn khoát tay, ra hiệu Ngũ Thiên Tích lui ra nghỉ ngơi. Chuyện sau này để sau này nói, ít nhất hiện tại, thoát khỏi sự bảo hộ của Đậu Gia Quân, Minh Châu Doanh không có khả năng sinh tồn độc lập trong khe hẹp giữa các thế lực lớn. Hơn nữa bất kể phía nam là Ngõa Cương Quân và phía bắc là Bắc Lăng Quân, quan hệ giữa Minh Châu Doanh và bọn họ cách một tầng thật dày, về mặt tình cảm rất khó thân cận. Nhưng thật ra Đậu Kiến Đức nơi này, dù sao mọi người cũng đều xuất thân từ lục lâm, sự từng trải trong quá khứ cũng gần như nhau, chỉ cần hai bên không đụng tới giới hạn, chỗ đứng còn tương đối dễ dàng.
Suy nghĩ minh bạch những thứ này, những lộn xộn trong lòng hắn liền chầm chậm sáng tỏ. Không hề nhìn trước ngó sau, bắt tay thực hiện đáp ứng lời hứa với đám người Trương Cẩn. Dựa theo danh sách ghi chép từng cái xuống dưới, ước chừng bên trái phải bên trong, tướng lĩnh cấp thấp chuẩn bị tìm kiếm đường ra khác.
Con số này gấp nhiều lần trong dự liệu của Trình Danh Chấn, tuy rằng khiến hắn rất không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi khiến hắn mất đi khả năng khống chế cảm xúc. Ngoài ra, những thổ lộ vừa rồi của Trương Cẩn cũng làm cho hắn hiểu một chút, lựa chọn rời khỏi sau này chưa chắc đã là kẻ thù. Mọi người sau này nếu đều ở dưới cờ Đậu Gia Quân sinh sống, cúi đầu không thấy ngẩng đầu luôn có cơ hội. Đối với Minh Châu Doanh mà nói, càng nhiều bằng hữu thì càng nhiều chuyện xảy ra. Chỉ có rời khỏi nơi này tình cảm huynh đệ bên trong mười phần còn lưu lại, Minh Châu Quân cũng sẽ không gặp phải các tin tức bế tắc, thời cuộc đã thay đổi lại không hề có chút thua thiệt nào.
Giữ vững ý nghĩ này, Trình Danh Chấn liền viết thư cho đám người Tào Đán, Cao Toản, Vương Phục Bảo từng bức một đến khi xong, mời bọn họ mấy ngày này nếu rảnh rỗi thì qua Minh Châu Doanh uống trà. Và nói rõ nếu có chuyện cần giúp đỡ, xin mọi người ngàn vạn lần không được từ chối!
Ở gần nhất, đám người Tào Đán vốn cũng không có việc gì liền chạy về hướng Minh Châu Doanh, như vậy sau khi nhận được lời mời cũng không cảm thấy có gì lạ. Hẹn với nhau một chút, dắt tay nhau mà đến. Nói qua vài câu hàn huyên, Trình Danh Chấn liền dựa vào chính mình như là đã chuẩn bị đi nhận chức, lấy lý do dưới chướng không thể có quá nhiều quan võ, nhờ cậy mọi người giúp đỡ sắp xếp chỗ cho một bộ phận các huynh đệ. Tào Đán đang mong có được một vài người có tài hữu dụng của Minh Châu Doanh đi theo, thấy Trình Danh Chấn khách khí như vậy, khẩn trương buông chén trà, đứng dậy gửi nói lời cảm ơn:
– Ai mà không biết mỗi huynh đệ trong Minh Châu Doanh đều đã trải qua trăm trận chiến. Nói lời nhờ cậy làm gì, chúng ta muốn giành còn không giành được!
– Có chuyện người trong nhà giành người trong nhà sao?
Thạch Toản vẻ mặt có chút lạnh lùng, chê cười ngắt lời Tào Đán:
– Đây là Trình huynh đệ đã hết sức giúp đỡ chúng ta, chúng ta không thể không biết tốt xấu.
Quay đầu, y hướng về phía Trình Danh Chấn thi lễ.
– Ân tình này, Thạch mỗ nhất định nhớ kỹ. Huynh đệ, ngươi yên tâm, huynh đệ của ngươi cũng là huynh đệ của ta, ở chỗ của ta tuyệt đối sẽ không có chút bạc đãi nào. Ngày nào đó tiểu Trình ngươi muốn soái lĩnh, chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ cho bọn họ quay trở về bên ngươi nay lập tức. Nếu ra sức khước từ, đến một đứa con tôi cũng không sinh được!
– Cút đi, vợ của ngươi còn không biết ở đâu
Dương Công Khanh đẩy Thạch Toản một cái, cười lớn tỏ thái độ:
– Chúng ta muốn được một cái gì đó thực sự. Trình huynh đệ bên này đổi làm quan văn rồi, dưới chướng không cần quá nhiều tướng võ nữa, cho nên chúng ta đem các tướng võ này mượn trước dùng vài ngày. Nhưng mượn người không thể mượn trắng, sau này dưới chướng ai tìm được người đọc sách biết chữ tú tài vân vân, sẽ mang lại đây cho Trình huynh đệ trước tiên. Dù sao những người kia chúng ta giữ cũng vô dụng, ở cùng Trình huynh đệ không chừng còn có thể giúp đỡ ghi chép công văn, tập tính toán vân vân!
– Được, quyết định vậy nha!
Tào Đán vỗ ngực ưng thuận. Quay đầu lại nhìn nóng lòng muốn thử mấy tướng lĩnh khác, y lại nhanh chóng bổ sung:
– Ngoài ra, lúc này trong tay ai mà có lương thực, vải vóc, cũng mang lại đây tặng cho Trình huynh đệ một chút. Hắn là quan mới đi nhậm chức, trong tay không thể không có một chút tiền làm thế mạnh.
– Không thành vấn đề!
Cao Nhã Hiền, Nguyễn Quân Minh và các tướng lĩnh chức vụ tương đối thấp ầm ầm hưởng ứng. Tất cả mọi người trong lòng đều có thể hiểu được điều này, tiền bạc, lương thảo là vật ngoài thân, dùng hết rồi có thể kiếm lại được. Lão binh có kinh nghiệm cũng là tài nguyên khan hiếm, trong tay nhiều hơn vài người, rất nhanh có thể tăng số binh lính tinh nhuệ.
– Nhưng Đậu Thiên Vương bên kia…có người lo lắng cho mọi người lén giao hàng khiến cho Đậu Kiến Đức không vui, thật cẩn thận nhắc nhở.
– Loại chuyện nhỏ nhặt này không cần phiền hắn ta, ta làm chủ là được!
Tào Đán vỗ ngực một cái, đảm nhiệm nhiều việc.
Trình Danh Chấn cất nhắc y lên chính là vì mục đích này, cười chắp tay nói:
– Ta cũng không biết rằng chuyện nhỏ ấy có nên hay không đi làm phiền Thiên Vương, nếu Tào đại ca có thể làm chủ, vậy không gì tốt hơn rồi. Nói thật, trước đó các huynh đệ đều nói với ta nên tự chuẩn bị chỗ để đi, nếu ta đều đem bọn họ đổ lên Đậu Thiên Vương kia, chỉ sợ Thiên Vương lão nhân gia ông ta căn bản sẽ không bỏ một ít công sức ra vì việc này. Nếu chẳng may sắp xếp không hợp lý, ngược lại sẽ khiến Thiên Vương lão nhân gia tức giận!
– Đúng, chuyện này là chuyện nhỏ, tốt nhất vẫn là không nên làm phiền lão nhân gia!
Dương Công Khanh mỉm cười thoáng nhìn Trình Danh Chấn, lớn tiếng hưởng ứng. Trong khoảng thời gian này những hoạt động của Minh Châu Quân cần giữ bí mật đối với ai, kỳ thật trong lòng đoàn người đều biết rõ. Chỉ có điều không ai nói ra, mà chỉ cùng nhau ngầm hiểu là rất tốt rồi.
Trình Danh Chấn cười gật đầu, giọng nói có phần đề cao, nói:
– Vậy thì mời các vị ca ca ngồi tạm, ta gọi các huynh đệ ra, cấp cho mọi người giúp đỡ nhau tiến cử một chút. Sau đó chúng ta ở chỗ của ta cùng nhau uống rượu, xem một chút tâm ý đối với mọi người trước khi đi!
– Vậy đa tạ Trình huynh đệ rồi!
Đám người Tào Đán cười lớn đáp ứng.
Một lúc sau, Trình Danh Chấn đưa thân binh gồm trung quân lều tướng, thiên tướng, hậu tướng và lều trại lân cận trong Minh Châu Doanh đều đưa ra. Lại có người đem đến bàn trà thấp, thảm dệt, bát đũa, rượu, cũng có người đi sau mang thịt nướng, thức ăn đến. Trình Danh Chấn đưa các huynh đệ lần lượt đi vào, nắm tay bọn họ “giới thiệu” cho ông chủ mới. Gữa khách và chủ trong đó không thiếu lời khách sáo, sau đó liền tuyên bố tiệc rượu bắt đầu, tất cả mọi người trong Minh Châu Quân ở lại từ cấp trung trở lên đến tướng lĩnh và những người chuẩn bị rời đi cùng nhau nâng chén, mặc sức ăn uống.
Tiệc rượu tiến hành ước chừng gần nửa ngày, đến tận lúc chạng vạng tối, cả hai bên khách và chủ đều đã ngà ngà say. Sớm đã có người lặng lẽ đem cảnh tượng náo nhiệt báo cáo cho Đậu Kiến Đức, nghe người truyền tin nói xong, Đậu Kiến Đức lệnh cho thân binh gọi Khổng Đức Thiệu tới, mệnh lệnh cười nói:
– Hiếm thấy mọi người cao hứng, ngươi xem chúng ta còn bao nhiêu rượu, cho bọn họ mang về hai xe. Đánh trận một thời gian dài như vậy, các huynh đệ cũng nên buông lỏng một chút rồi!
Khổng Đức Thiện khom người nhận mệnh lệnh, sau đó bắt tay vào chuẩn bị. Đậu Kiến Đức suy nghĩ một chút, lại gọi một gã thân binh, cười bảo:
– Ngươi đi báo tin cho Vương tướng quân biết một chút, bảo y có thời gian thì trở về gấp cùng Trình Danh Chấn hàn huyên một chút. Bọn họ là anh em kết nghĩa, lúc này tách ra liền trời nam đất bắc, không biết bao giờ mới gặp lại!
– Vâng!
Thân binh đáp một tiếng, lấy lệnh bài từng bước rời đi.