Khai Quốc Công Tặc

Chương 438: Phiêu tơ (13)


Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 438: Phiêu tơ (13)

Sau khi được sự nhất trí của những người thân cận, Trình Danh Chấn ra ngoài gọi thân binh của mình, phân công cho bọn họ thay nhau đi triệu tập Giáo Úy cấp tướng trở lên, mời bọn họ đến quân trướng của mình nghị sự.

Tin tức hắn từ bỏ chức vị Tổng quản Trương Quốc Đại, chuyển làm quan văn ở trong Châu Minh Doanh truyền ra ngoài. Các tướng lĩnh sau khi nhận tin đều lo lắng không yên, căn bản không ai dám đi xa. Nghe tin chủ tướng phái người đến gọi, khẩn trương sắp xếp một chút, rồi nhanh chóng đi đến trung quân trại nghị sự. Dọc đường gặp được hảo hữu cũng không dám nói nhiều, dùng ánh mắt thăm dò lẫn nhau, trong ánh mắt đều thấy được sự ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.

Đợi đoàn người tề tựu đông đủ, Trình Danh Chấn lập tức đi thẳng vào vấn đề:

– Việc ta được ủy nhiệm làm Quận thủ Tương Quốc, chuyện này chắc chắn mọi người đã biết. Chúng ta có thể đi tới ngày hôm nay quả thật không dễ dàng, bởi vậy ta không muốn làm mất tiền đồ của các chư vị…

– Có người ép ngươi làm như vậy?

Hắn còn chưa dứt lời, Vương Phi là người đầu tiên sốt sắng hỏi.

– Có phải tên Tào Đán kia hay không, ta đã sớm cảm thấy y không phải người tốt!

Hùng Khoát Hải đứng bên cạnh không chút do dự bổ sung. Bọn họ đều không tin Trình Danh Trấn tự mình buông binh quyền. Liên tưởng đến một số tướng lĩnh Đậu Gia Quân gần đây không ngừng làm những chuyện mờ ám, lập tức tự mình cho đó là kết luận chính xác.

– Tiên sư bà nội nhà nó chứ, này Chương Thủy lấy Tây, Thái Hành lấy Đông, có được địa bàn rồi dám không nghe hiệu lệnh Giáo đầu. Quận thủ Tương Quốc, chỉ bổ nhiệm làm một quận thủ nhỏ vậy còn tín nhiệm họ Đậu sao?

Có người lòng đầy căm phẫn, tay đè chuôi dao hét to.

– Nghĩ chúng ta ít người dễ bắt nạt, thật sự kéo ra ngoài, vẫn chưa biết ai thu phục ai đâu!

Có người lập tức hưởng ứng, rút nửa thanh đao yêu cầu tiêu diệt Đậu Gia Quân đến cùng.


Thấy mọi người càng nói càng thái quá, Trình Danh Chấn vung mạnh cánh tay, la lớn:

– Chư vị đừng vội, chư vị đừng vội, không phải như mọi người đoán đâu.

Mọi người nghe được sửng sốt, tiếng ồn ào lập tức nhỏ dần. Trình Danh Trấn giọng điệu chậm dãi, tiếp tục giải thích nói:

– Sự thật là ta đánh giặc đánh đến mệt mỏi quá rồi, cho nên đổi nghề làm quan văn nghỉ một chút. Đậu đại đương gia đối với chúng ta có ơn cứu mạng, mọi người ngàn vạn lần đừng có nghi ngờ lung tung!

– Ai cần hắn ta cứu. Ngày đó Vương Phục Bảo không đến, Ngõa Cương Quân có thể đem chúng ta nuốt sống hay sao?

– Không phải như vậy sao? Cứu mạng cái gì chứ, rõ ràng là nhân lúc cháy nhà đến hôi của mà. Bây giờ lợi dụng chúng ta xong rồi, đã nghĩ đến việc đá chúng ta một cước văng ra ngoài!

Đám đông yên tĩnh một lúc, lại bắt đầu mồm năm miệng mười bàn luận. Đối với nhưng người bị đưa vào hệ thống Đậu Gia Quân, chư tướng lúc trước mười phần cũng không chịu phục. Tuy rằng Vương Phục Bảo ngày đó biểu hiện vô cùng chính trực, nhưng sau đó liên hệ vài chuyện, mọi người thấy được rõ ràng có âm mưu.

– Bọn ngươi không nên nói bậy!

Trình Danh Chấn sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

– Ngày đó nếu Vương tướng quân đuổi tới trễ, chúng ta mười phần cũng bị Ngõa Cương Quân cưỡng ép thâu tóm. Cho dù gặp may cả hai bên cùng bị thua thiệt, cả vùng đất Hà Bắc này, làm sao còn có nơi cho chúng ta sống yên ổn!

– Vậy cũng không chắc, nếu không phải chúng ta tiêu diệt Dương Thiện Hội, Ngụy Đức Thâm, Đậu Đại đương gia còn chưa hẳn có thể nhanh như vậy chiếm lĩnh Thanh Hà cùng hai quận Võ Dương đâu!


Ngũ Thiên Tích lắc đầu, thấp giọng phản bác.

– Nếu chúng ta nắm giữ hai quận Thanh Hà cùng Võ Dương, vốn dĩ còn có sẵn địa bàn, chưa chắc không có khả năng chống đỡ với người khác!

Vương Phi cũng không muốn thừa nhận Minh Châu Quân bị thâu tóm là kết cục tất nhiên, giọng khàn khàn phụ họa.

– Một chuyện đã xảy ra không cần giả thiết. Sự thật là, lúc ấy chúng ta thiếu ân tình của Vương đại ca, cũng là tự nguyện bị đưa vào dưới cờ Đậu Gia Quân!

Trình Danh Chấn vỗ mạnh xuống bàn, xanh mặt nhấn mạnh.

– Hơn nữa chuyện ngày đó cùng với lựa chọn của ta hôm nay không có bất kì liên quan nào, mọi người đừng đồng nhất mọi chuyện, đừng lung tung ồn ào! Ta nhấn mạnh một câu, từ bây giờ trở đi, nếu để ta lại nghe được những lời nói vô liêm sỉ đó, không cần Đậu đương gia hạ lệnh truy cứu, ta tự mình cầm đao chém người đó!

Mọi người chưa từng thấy Trình Danh Chấn nổi nóng như vậy, oán hận nhổ ngụm nước miếng trên mặt đất, ngừng trách móc Đậu Kiến Đức. Trình Danh Chấn dừng một chút, với giọng điệu dịu xuống, rất thành khẩn nói:

– Đậu Thiên Vương cho ta bốn vị trí Huyện lệnh, cũng tổ chức và thành lập quận Binh giao nhiệm vụ cho ta. Quận Tương Quốc chúng ta không có nhiều dân chúng, không cần nuôi sống nhiều quan viên như vậy. Cho nên ta cho phép chính mình trông coi huyện Bình Ân. Chức vị ở huyện Hàm Đan do Vương Nhị Mao nắm giữ. Còn dư hai huyện, còn có mấy người giữ vị trí ở quận Binh Đô, những người còn lại. Nếu ai muốn ở lại, ta sẽ cố gắng sắp xếp!

Mọi người đưa mắt chăm chú nhìn nhau, đều không rõ Trình Danh Chấn nói vậy là có ý gì. Không ở lại, mọi người còn có thể đi đâu? Ngoại trừ ra ngoài Minh Châu Doanh, thiên hạ này tuy lớn, vẫn còn chỗ để mọi người dung thân sao?

– Có câu loạn thế xuất anh hùng. Ngày hôm nay thiên hạ đại loạn, đúng là anh hùng giành thời cơ tốt xuất thân!

Trình Danh Trấn đưa ánh mắt đảo qua mọi người, phỏng đoán suy nghĩ của mọi người, nhẹ giọng bổ sung.


– Nếu người nào trong lòng có chí hướng lớn, ta quyết không làm chậm trễ tiền đồ của y. Tướng quân Vương Phục Bảo, tướng quân Tào Đán, còn có tướng quân Thạch Toản đều là những nhân vật quan trọng theo ta, ai muốn thể hiện tài năng trên sa trường, ta sẽ đề cử người đó với các vị tướng quân!

– Phì, ai không có lương tâm như vậy, nhìn thấy có lợi liền đi!

Vương Phi nhổ một bãi nước miếng trên mặt đất, hầm hừ nói.

– Đúng, ngoại trừ Giáo đầu, chúng ta không đi theo ai hết!

– Thà rằng đi theo làm người hầu dịch cho Giáo đầu, cũng không có bất cứ lý do gì bán mạng cho người khác!

Đám người Đoàn Thanh, Chu Phàm Trần cùng nhau hưởng ứng. Bọn họ đều là những lão huynh đệ đã theo Trình Danh Chấn từ khi là Xã dũng ở huyện Quán Đào, ở trong lòng sớm đã coi nhau là những người thân thiết nhất, bởi vậy đối với chức vị của Đậu Gia Quân căn bản không có hứng thú. Hơn nữa trong lòng mấy người đó cũng hiểu rõ, đi theo Trình Danh Chấn, ít nhất vẫn có thể bảo vệ vị trí Đô Úy của mình. Nếu đổi dưới tay người khác, có thể lúc bắt đầu có thể được trọng dụng một chút, nhưng một khi biểu hiện không tốt, nhất định sẽ bị lãng quên.

– Ta có chút bản lĩnh, là quận binh vẫn là thỏa đáng!

Đám người Ngũ Thiên Tích và Đoàn Thanh có ý nghĩ giống nhau, nhìn khắp lượt rồi trả lời.

– Ta đây chính là tên dắt lừa thuê đấy, có thể có ngày hôm nay cũng thấy đủ!

Hùng Khoát Hải đối với việc đem hết sức lực phục vụ người khác cũng không có hứng thú, cười ngây ngô bày tỏ thái độ.

Nghe mấy người bọn họ nói như thế, vốn là muốn đề xuất người rời đi nên cũng nghiêm chỉnh lên tiếng. Cúi đầu về phía mu bàn chân, dường như bên trên giày chiến dài có quá nhiều bông hoa, nhìn thế nào cũng không nhàm chán.

– Mọi người nghe ta nói một câu nữa!

Trình Danh Chấn để ý tới vẻ mặt của mọi người, rất quan tâm nói.


– Rời khỏi Minh Châu Doanh cũng không thể coi là phản bội. Chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, giao tình đã sớm ngấm vào trong máu. Rời khỏi cũng chỉ là vì kế mưu sinh thôi, một khi lăn lộn bên ngoài đã nổi danh, chúng ta tiếp tục làm cho Minh Châu Doanh sáng rọi!

Nghe hắn nói như vậy, vài người không thấu tình đạt lý không cam lòng lại bắt đầu náo động. Nhìn xung quanh chỉ chốc lát, cuối cùng Trương Cẩn là người đầu tiên tỏ thái độ:

– Ta mười sáu tuổi bắt đầu đi lính, ngoài việc đánh giặc ở ngoài, sẽ không làm việc khác. Nếu Giáo đầu cho phép, ta muốn ra ngoài biên lang bạt một phen. Bất kể xông ra ngoài không được, bị tóm lại cũng sẽ không làm mất thể diện Minh Châu Doanh chúng ta!

– Phì, nói rất hay!

Vương Phi phủi đất một cái bỗng xuất hiện, hướng về phía Trương Cẩn bắt đầu khiển trách.

– Họ Trương kia, dù thua thiệt chúng ta vẫn đối đãi với ngươi như ca ca, hóa ra đạo đức của ngươi cũng chỉ được như vậy!

Chức vị của Trương Cẩn và kinh nghiệm từng trải cao hơn Vương Phi, xưa nay luôn được mọi người coi như người tâm phúc, nói một không hai. Hôm nay lại không có đại khí và khí phách như ngày xưa. Hướng lui về phiá sau nửa bước, lầm bầm giải thích nói:

– Ta, ta đi dưới cờ Đậu Thiên Vương, không phải cũng có thể tranh giành chút ích lợi cho Minh Châu Doanh sao? Nếu bên ngoài xảy ra sự tình gì, kết quả không phải là đều chịu thiệt thòi giống quá khứ sao?

– Phì, nói nghe hay hơn hát đó!

Vương Phi bước tới nửa bước, không có ý buông tha. Hai người Đoàn Thanh, Chu Phàm Trần cũng xúm lại, hai nắm đấm nắm chặt, hận không thể đứng trước mọi người ra sức đánh Trương Cẩn một trận để chút hết giận.

– Ba người các ngươi đừng càn quấy, lùi lại hết cho ta!

Trình Danh Chấn tức giận tiến lại hét một tiếng, ngăn cản đám người Vương Phi dừng hành vi lỗ mãng lại.

– Nếu muốn ở lại, cũng đừng coi lời ta như gió thoảng bên tai. Nếu không, muốn đi đâu thì đi, ta đây là miếu nhỏ, không dung được các ngươi những tòa phật lớn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.