Khai Quốc Công Tặc

Chương 17: Thành Nam (16)


Đọc truyện Khai Quốc Công Tặc – Chương 17: Thành Nam (16)

Ai chà, ngọn gió nào đưa Tưởng lão gia ngài tới đây vậy. Chút chuyện nhỏ ấy mà, ngài cứ phái đồ đệ tới không được sao? Trời nóng quá, người đâu, mau mau rót trà lạnh cho Tưởng lão gia!

Tiên sinh thu chi vẫn không ngẩng đầu lên bỗng nhảy dựng người lên, cười nịnh chào hỏi, sớm có hỏa kế tay chân nhanh nhẹn đưa Hồ đắng (ghế dài kiểu người Hồ) đến, mời người họ Tưởng kia ngồi bên quầy hàng, sau đó nhanh chóng bưng ra ấm trà, chén trà, quạt hương bồ, mứt lê, hầu hạ người này hưởng dụng.

– Miễn cái này đi, ta đang sốt ruột đây. Mau mau, Giả lão gia bị người ta đả thương rồi, dược phải tốt nhất đấy!

Người họ Tưởng đẩy quạt hương bồ trong tay hỏa kế ra, lớn tiếng nói.

– Có ngay, có ngay, lập tức có ngay!

Tiên sinh thu chi vội khom người, thấp giọng đồng ý.

– Mẹ nó, tặc tử, hại lão gia còn không được ngủ trưa.

Họ Tưởng mắng một câu, tay cầm ấm chè rót trà vào mồm uống ừng ực. Uống xong, gã lại cầm một miếng mứt lê lên, thả tọt vào mồm nhai nuốt ngon lành, sau đó thì vừa ăn vừa hỏi thăm:

– Gần đây có người nào đáng khả nghi đến mua thuốc không? Trị đao thương gì không? Nếu có lập tức báo tới nha môn, không được bao che!

– Sao có thể, sao có thể chứ?

Chưởng quỹ tiếp tục cười nịnh.


– Hiệu thuốc bắc Chu lão gia chúng ta sao có thể để kẻ tặc vào được? Ngài cứ yên tâm, nếu phát hiện người lạ, lập tức bắt giải đến cho ngài ngay!

– Ừm.

Người họ Tưởng nhướn mí mắt lên nhìn tấm biển treo ở trước quầy hàng hiệu thuốc bắc, phong khí bá vương có chút ôn hòa trở lại. Không cần tiên sinh thu chi nhắc nhở, gã cũng biết đây là cửa hàng của Chu gia Quán Đào, mình tuyệt đối không gây vào được. Chỉ là gã xưa nay kiêu ngạo, nhất thời đã quên thu lại mà thôi. Lại bốc tiếp hai miếng lên, chậm rãi đứng lên rời khỏi Hồ đắng, nhìn vào trong quầy hàng, cười hỏi:

– Không thể bốc thuốc ở nhà khác, Huyện tôn đại nhân đã phân phó cho ta, thuốc này phải là bốc ở nhà ngưi, dược liệu của hiệu thuốc bắc nhà khác, trong nha môn căn bản không tin tưởng!

– Vâng vâng! Đa tạ Huyện tôn chiếu cố!

Tiên sinh thu chi cười ha hả, đi vào hiệu thuốc bắc, lấy từ trong phòng ra hai gói, hai tay cầm ra đưa cho người họ Tưởng.

– Gói này nghiền thành bột mịn thoa ngoài da, một gói khác là thuốc bổ cho Giả lão gia, sắc lên uống nóng, bồi bổ máu.

– Cái này…

Hán tử họ Tưởng nhếch miệng, lộ ra hàm răng vàng:

– Huyện tôn đại nhân không cho ta tiền mua thuốc bổ!

– Sao ngài lại nói vậy chứ, nếu không phải lão gia ngài không quản nắng mưa gió thổi ngày ngày đi duy trì trật tự địa phương, tiểu điếm sao có thể an tâm buôn bán được. Một ít nhân sâm, lộc nhung mà thôi, giá trị không mấy tiền, Tưởng lão gia cứ cầm về, nếu thiếu, cứ phân phó người tới, tiểu điếm lại bốc cho lão gia!

– Vậy thì, đa tạ chưởng quỹ trượng nghĩa.

Hán tử họ Tưởng kia ôm quyền, lại như cơn gió lao đi. Tiên sinh thu chi nhìn theo bóng gã đi xa rồi, thu lại vẻ tươi cười, lần thứ hai ngồi ngay ngắn sau quầy hàng, cũng không ngẩng đầu lên, lại lách cách tính toán.

– Người kế tiếp, theo thứ tự trước và sau, xếp hàng, xếp hàng, không được làm loạn quy củ!

Trình Tiểu Cửu đến Quán Đào một thời gian ngắn, nên có nhiều điều chưa chứng kiến, bởi vậy vô cùng kinh ngạc. Thừa dịp không ai chú ý, hắn hạ thấp giọng, hỏi Vương Nhị Mao đứng hàng trên:

– Vừa rồi là ai vậy, sao lại oai phong như thế? Ngay cả Chưởng quầy cũng không dám đắc tội với y?

– Đó là Tưởng lão gia trong nha môn đấy, ngay cả hắn mà huynh không biết sao?

Vương Nhị Mao nhíu mày, bộ dạng thể hiện nhiều kiến thức:

– Luận bối phận, ông ta chính là biểu cữu của đệ, họ hàng gần không tới năm đời!


– Hắn là sai dịch trong huyện nha à?

Trình Tiểu Cửu không muốn điều tra xem hán tử họ Tưởng kia với Vương Nhị Mao rốt cuộc là thân thích đến như nào, hỏi tiếp

– Cũng không phải, nhưng cũng gần như thế. Hắn là đệ tử của Quách bộ đầu, là đệ nhất Cung thủ của huyện Quán Đào chúng ta đấy.

Vương Nhị Mao quay lại nhìn theo bóng dáng của hán tử họ Tương, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

– Ồ!

Trình Tiểu Cửu gật đầu, thấp giọng đáp lại. Hắn có chút ấn tượng đối với chuyện quan phủ, biết biên chế cấp thấp nhất trong Huyện nha chính là sai dịch. Mà Cung thủ gần như là phụ tá cho sai dịch, xưa nay căn bản không có bổng lộc, hoàn toàn dựa vào cướp đoạt ở dân gian để kiếm sống. Loại vô sỉ thấp hèn này xưa nay bị người đọc sách vô cùng coi khinh, bởi vậy biểu hiện lúc nào cũng kiêu căng, thật chẳng làm dậy nổi nửa phần ngưỡng mộ trong lòng hắn chút nào.

Vương Nhị Mao đợi hồi lâu không nghe câu tán thưởng của Trình Tiểu Cửu, đoán rằng bằng hữu tốt của mình lại bắt đầu giả vờ nhã nhặn, liền bước tới bên, thì thầm:

– Huynh đừng khinh thường biểu cữu của đế, theo như mẹ đệ kể, từ lúc dùng tiền đi cửa sau vào nha môn làm việc, thu nhập hàng tháng của biểu cữu ta không thể đếm được.

Y xòe năm ngón tay ra, huơ huơ trước mắt Trình Tiểu Cửu, sau đó lại ngại hắn không hiểu, liền bổ sung chắc chắn:

– Năm mươi xâu, không thiếu. Trên ông ta là Quách bộ đầu, Giả bộ đầu, tuy rằng lương bổng hàng năm bề ngoài thì là ba mươi đấu gạo, nhưng ẩn trong là mặc vàng mang bạc đấy, quanh năm sống rất dư dả, là có thể mua được trên ba mươi mấy khoảnh đất đấy!

– Hả!

Trình Tiểu Cửu nghe vậy sửng sốt, giống như trước mắt có vô số ánh vàng lượn lờ, như vậy là làm sai dịch không phải lo ăn mặc chi phí. Nếu như tương lai mình có một xuất thân thì thế nào nhỉ? Nhưng lúc cha còn sống, làm quan còn cao hơn sai dịch nhiều, nhưng sao lại không có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ lúc đó nhà mình có rất nhiều tiền, được giấu ở một nơi mà mẹ và mình đều không biết?

Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, cứ theo đoàn người nhích lên phía trước, tận đến khi bị người ta dùng tay gõ vào đầu, hắn mới từ trong trầm tư bừng tỉnh lại, ngạc nhiên ngẩng lên, thấy chưởng quỹ hiệu thuốc bắc luôn kiêu ngạo không biết vì cớ gì lại đột nhiên có tâm tình, chỉ tay vào hắn đang lần lượt di chuyển về phía quầy thuốc, chất vấn:


– Tiểu hậu sinh, ngươi muốn bốc thuốc?

– A, vâng, đúng ạ!

Trình Tiểu Cửu bị hỏi đến ngây ra, rất nhanh liếc nhìn đơn thuốc, rồi vội vàng đáp lời.

– Vậy ngươi có mang đủ tiền không?

Tiên sinh thu chi quan sát Trình Tiểu Cửu từ đầu đến chân, chậm rãi đặt thuốc xuống, chuẩn bị tính toán.

– Ta mang theo, ta có mang theo tiền.

Trình Tiểu Cửu ưỡn ngực trả lời rất to. Hắn biết tiền thuốc rất đắt, cho nên lúc ra cửa đã cầm theo đủ ba trăm tiền. Ngay cả Vương Nhị Mao cũng cầm theo hơn hai trăm Nhục Hảo, cộng số tiền hai người cầm theo cũng đủ mua thuốc.

Chưởng quỹ liếc nhìn hai người Trình Tiểu Cửu và Vương Nhị Mao, từ tốn nói giá:

– Nhân sâm ba tiền, bạch thuật hai tiền, phục linh hai tiền, cam thảo một tiền, đương quy, xuyên khung mỗi thứ ba tiền, thục địa, bạch thược mỗi thứ hai tiền, hoàng kỳ ba tiền rưỡi, nhục quế một tiền, lộc nhung hai tiền, táo khô ba miếng; nhân sâm lộc nhung bỏ máu, ba trăm năm văn tiền một gói, tổng cộng ba gói, là một nghìn năm mươi văn tiền. Trả tiền trước cấp thuốc sau, không cho nợ tiền.

– Bao nhiêu?

Trình Tiểu Cửu ngửa ra sau, bật thốt lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.