Đọc truyện Khách Trọ, Đừng Như Vậy – Chương 46
Edit: Huongbb
“Bé Nhị?”
“…………..”
“Bồ có trong đó không?”
Bé Nhị của cô đang ở bên trong nhưng đang bị ép buộc với tư thế rất ư là Nhị mà chính xác là tư thế quỳ gối trên nắp bồn cầu rất ư là 囧 囧 —–
Mà ở phía trên bồn cầu còn có bản cấm vẽ rõ ràng ba ký hiệu cấm: Cấm nôn mửa xung quanh bồn cầu, cấm ngồi xổm lên bồn cầu để **, cấm XXOO…..
Lãnh Tĩnh cứ như vậy không cấm kị nhìn bản vẽ cấm kia đến mất hồn—- mà rõ ràng nhìn ra cái ký hiệu kia thậm chí vẽ y nguyên cái tư thế này của bọn họ—- Trong nhất thời, lương tâm trong cô đang chịu sự lên án. Hồ Nhất Hạ ngoài cửa còn bám riết không tha tiếp tục gõ, “Này? Sao vậy bé Nhị? Nói một câu đi chứ!”
Hoàn hồn trở lại, Lãnh Tĩnh vội vàng đẩy bàn tay đang giữ eo cô ra, trong nháy mắt cũng nhảy khỏi nắp bồn cầu chỉnh sửa quần áo. Ngược lại, Địch Mặc bên cạnh không nhìn ra có bất kỳ hỗn độn nào, quần áo hoàn chỉnh, hai tay ôm trước ngực dựa vào tường, thong thả tự đắc thưởng thức cô gái nhỏ đang vội vàng che dấu những dấu hôn ướt át trên người.
Lãnh Tĩnh thật sự luốn cuống tay chân, nửa người trên còn chưa chỉnh sửa xong lập tức tìm kiếm chiếc quần lót bị mất tích. Trong không gian nhỏ bé này, cô tìm phải tìm trái, vậy mà tìm không thấy. Ngẩng đầu thăm dò người đàn ông yên lặng khác thường bên cạnh, bộ dáng mặc kệ đó của anh làm Lãnh Tĩnh nhất thời vẫn còn làm cô khiếp sợ.
Bất kể chuyện gì, bịt miệng quấy rối cô được xem là phong cách của anh.
Vì loại cảm giác xa lạ này làm Lãnh Tĩnh xấu hổ khi hỏi về quần lót của cô, chỉ có thể cố gắng nhớ lại. Lúc ấy cô đang nghe điện thoại, bên tai bị ảnh hưởng bởi tiếng nói lãnh khốc của Chiêm Diệc Dương, trong đầu cô lại vang vọng tiếng vang như tiếng sấm của tiếng tim đập, đồng thời tiếng của chất lỏng bên trong cơ thể chảy ra quấy nhiễu. Quần jeans của cô đã bị người nào đó cởi ném trên bồn rửa tay từ sớm, chiều dài của chiếc áo che tới phần bắp đùi, bàn tay của người nào đó đã giấu bên dưới, giảo hoạt tham lam tiến vào khe quần bên cạnh, châm chọc, đùa giỡn suồng sã, nắn bóp….
Lãnh Tĩnh lắc đầu, nhanh chóng đem những luồn suy nghĩ không chính xác này đẩy về quỹ đạo cũ, tiếp tục hồi tưởng, lúc ấy trên người cô có một lớp che chắn, cô sống chết phản kháng không cho anh cởi, đáng tiếc quần lót là kiểu buột dây hai bên, anh dễ dàng ngăn cản một bên dây, sau đó kéo ra ngoài, rồi lại lưu loát cởi quần lót cô ra.
Lãnh Tĩnh còn nhớ rõ lúc ấy anh cười xấu xa nhìn cô, đem quần lót kia nhồi thành một cục, trực tiếp…. nhét vào túi quần phía sau?
Chỉ trong vài giây ngắn ngủn lại hồi tưởng được nhiều như vậy, cả khuôn mặt Lãnh Tĩnh hồng như sắp nặn ra máu mà chưa biết, cúi đầu về phía anh, nhưng không nhìn mặt anh mà giơ tay sờ túi quần của anh—- quả nhiên nó ở đó.
Lãnh Tĩnh thật sự quẫn vô cùng, kéo quần lót ra mặc vào, quần jeans cũng thuần thục mặc vào, nhưng từ đầu đến cuối cô luôn cúi đầu, ngay cả khi chạy đến mở cửa cũng không liếc tới mặt anh dù là nửa con mắt.
Sau đó dưới tầm mắt thấp của cô xuất hiện một đôi giày nam—-
Anh chỉ bước vài bước lớn liền chặn đường phía trước của cô.
“Khuyên em vẫn không nên ra ngoài thì tốt hơn” – Anh hết lòng khuyên nhủ.
Lãnh Tĩnh giơ cánh tay muốn ngăn cách anh, “Tránh ra”.
“Chúng ta bây giờ ra ngoài, thì dù là không có làm gì, cô ấy cũng nghĩ hai chúng ta làm cái gì”.
Lời này mới nghe như nhiễu khẩu lệnh (??) nhưng mà thật sự có lý. Lãnh Tĩnh phiền muộn cúi đầu suy nghĩ, mà cô bạn thân này tuyệt đối là một sinh vật đa bào, như bây giờ nếu cô ra ngoài nhiều lắm chỉ bị cô ấy gặng hỏi hai câu, nhưng mà nếu như tiếp tục trốn bên trong không ra mà nói…
Hậu quả không thể tưởng tượng nổi, Lãnh Tĩnh dặn dò Địch Mặc một câu, “Vậy anh tạm thời trốn trong này đừng ra ngoài” – Nói xong liền kéo cửa đi.
Khi khe cửa được kéo tới 1/4 centimet, Lãnh Tĩnh nghe thấy lời lầm bầm lầu bầu của Hồ Nhất Hạ, “Sao lại thế này? Vừa rồi phục vụ rõ ràng đã thấy cô ấy đi về phía này mà…”
Khi khe cửa kéo được 1/4 centimet, Lãnh Tĩnh thấy bạn hiền đang bấm điện thoại.
Khi khe cửa kéo được 1/4 centimet, điện thoại của Lãnh Tĩnh đột nhiên rung lên.
Khi khe cửa kéo ra được 1/4 centimet, ngoài cửa, Hồ Nhất Hạ nghe được tiếng chuông, lập tức nghi hoặc ngẩng đầu qua. Ở giữa khe cửa, hai người phụ nữ kẻ trong người ngoài hai ánh mắt chạm nhau. Phía sau Hồ Nhất Hạ có một người đang lặng lẽ đến gần—-
Người nọ đang rất giận dữ, người nọ vô cùng âm hiểm, người nọ đến chỗ nào thì nơi đó cường độ áp xuất đột nhiên giảm mạnh. Hai người phụ nữ: một người ngẩng đầu, một người quay đầu, cả hai không tự chủ nhìn về phía người kia—–
“Anh anh anh, sao anh lại……..” – Hồ Nhất Hạ cũng không kịp biểu đạt đầy đủ sự kinh ngạc của bản thân đã bị người nọ che miệng bắt đi mất.
Lãnh Tĩnh nghe thấy tiếng hét chói tay của cô bạn thân, không chút suy nghĩ lập tức Hoắc kéo cửa ra chuẩn bị ra ngoài giúp đỡ, vừa mới bước ra một bước thì dừng lại, chỉ vì cô đột nhiên tỉnh ngộ một chuyện: NGƯỜI VỪA RỒI CÔ NHÌN THẤY LÀ….. CHIÊM DIỆC DƯƠNG? ? ?
Người nọ lên sân khấu, bắt người, rời đi, tốc độ vô cùng nhanh. Lãnh Tĩnh vẫn chưa xác định đó có phải là Chiêm Diệc Dương hay không, đang chuẩn bị nhìn kỹ thì từ phía sau đột nhiên duỗi ra một bàn tay, che miệng của cô rồi kéo cả người vào trong.
Cửa Ầm một tiếng, đóng chặt sau lưng cô, mà lưng của cô cũng ầm một tiếng, cả người bị đè lên cửa.
Tục ngữ nói rất hay: Tổng Giám đốc Chiêm vừa tới, yêu nghiệt đều tản ra biến mất. Thế nhưng tại sao tên yêu nghiệt trước mắt cô vẫn còn ở đây? Còn có thể cười xấu xa thản nhiên như vậy?
Lúc này Lãnh Tĩnh đã có một cái cớ đàng hoàng, “Hồ ly gặp nguy hiểm, tôi phải ra ngoài giúp cô ấy”.
“Người đó chắc hẳn là chồng của cô ấy, đúng không? Chuyện gia đình người ta, sao em lại nhúng tay vào?”
Lãnh Tĩnh rất kinh ngạc, thằng nhãi này hình như gặp vợ chồng Hồ ly chỉ một lần, sao có thể nhớ rõ ràng như thế? Trái lại, Hồ Nhất Hạ đã từng nói chuyện người này lâu như vậy cũng chưa phát hiện thật ra anh là người đã cùng cô đi tới cửa hàng đá quý…..
Lãnh Tĩnh cuống quýt lắc đầu, kéo suy nghĩ trở về, “Nhưng mà……..”
Lúc này Địch Mặc dùng một ngón tay đè miệng cô đang hé mở của cô, “Hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là giải quyết chuyện bị phá hư của chúng ta”.
Lãnh Tĩnh phủi cái tay của anh ra, “Người nào với người nào là chúng ta?”
Tay cô bị anh đè lại, bị anh dẫn dắt thăm dò xuống phía dưới, bị anh đưa vào bên trong quần. Cảm xúc từ lòng bàn tay bên dưới….. Ực, Lãnh Tĩnh nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
“Vợ ơi, chỗ này đau” – Vóc dáng cao ráo của người đàn ông cao to như vậy mà cong người cọ cọ đầu vào gáy cô giống như một con chó nhỏ, hơn nữa làm như có vẻ tội nghiệp.
Biết rõ rành rành đây bất quá chỉ là thủ đoạn của anh, nhưng Lãnh Tĩnh vẫn cảm thấy không vui, cảm giác tê dại trong lòng dâng lên từng hồi.
Cảm giác này cũng không phải là kiểu kỳ quái gì, không giống yêu đương vụng trộm, mà thật sự giống…. Mối tình đầu.
“Ngộ nhỡ Hồ ly bị chồng của cô ấy…. Ưm….”
Thôi được rồi! Chứng cuồng cưỡng hôn của anh ta lại tái phát rồi. Lãnh Tĩnh ôm lấy cổ anh, hưởng ứng nụ hôn của anh, đáp lại anh, từ từ trầm mê nhắm mắt lại. Trong lòng có một chút xíu xiu cảm giác tội ác đang nhỏ giọng cầu nguyện cho cô bạn tốt: Hồ ly, mình chỉ có thể ở trong này yên lặng cầu nguyện bồ có thể sống sót nhìn thấy mặt trời ngày mai…..
**
Cực kỳ hiển nhiên, lời cầu nguyện của Lãnh Tĩnh đã linh nghiệm, Hồ Nhất Hạ không chỉ không bị bất kỳ bi thảm gì mà ngày hôm sau vẫn còn ung dung tỏa sáng tới công ty mời cô ăn cơm trưa.
Chính xác là ánh sáng tỏa ra khắp nơi, Lãnh Tĩnh tự thẹn không bằng, nhất là nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn hồng hào mịn màng của Hồ Nhất Hạ, nhìn lại mí mắt mình lại có hai vành đen dọa người.
Bận rộn cả một buổi sáng, khi cắt vải Lãnh Tĩnh vẫn còn chưa tỉnh ngủ mà tự cắt vào tay mình. Ngón tay được quấn băng gạt rất dày cộng thêm một lớp băng dán OK, thế nên khi ăn, đến cầm đôi đũa cô cầm cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể đổi phần mỳ Ý với Hồ Nhất Hạ.
Lãnh Tĩnh không thích ăn cơm Tây cho lắm, hiện tại lại càng không có khẩu vị. Hồ Nhất Hạ ăn cơm ngon lành, hoàn toàn không như mấy người sắp làm mẹ bị ốm nghén hành hạ mệt mỏi rã rời.
Đợi đến khi Hồ Nhất Hạ ăn món tráng miệng, phần mỳ Ý của Lãnh Tĩnh bên kia hãy còn đầy ắp. Ăn uống no nê – Hồ Nhất Hạ bắt đầu ném bom lên người cô, “Tối hôm qua bồ làm gì trốn trong nhà vệ sinh không ra?”
Lãnh Tĩnh trong lòng yên lặng thở dài. Nghĩ tới việc mình làm kỳ thật không có gì để nói, chuyện riêng trong nhà lẫn chuyện yêu đương tất cả Hồ Nhất Hạ đều chia sẻ với cô, trái lại, cô lại gạt Hồ Nhất Hạ rất nhiều chuyện.
Trong khi cảm giác tội lỗi mơ hồ tiếp tục trào dâng nhưng cô vẫn phải che giấu, “Ừm….. Không có, trước đó ngay cửa phòng không phải tớ đã gặp một người quen sao? Khi đó mình chạy qua phòng cô ấy chơi, quên nói với bồ”.
“Thật sự?” – Hồ Nhất Hạ nghi ngờ nheo mắt, “Vậy tại sao từ khe cửa ngoài toilet mình thấy một người giống bồ?”
“Thật sự?” – Hồ Nhất Hạ nghi ngờ nheo mắt,”Nhưng sao từ khe cửa ngoài toilet mình thấy một người giống bồ?”
“Bồ tuyệt đối nhìn nhầm rồi”.
Hồ Nhất Hạ A… một tiếng, lúc ấy ngọn đèn quả thật có hơi mờ, mà đối phương bên trong khe cửa nhìn cô chỉ trong 0,01 giây, không chừng chính mình thật sự nhìn lầm.
Tính cách xấu của Hồ Nhất Hạ là cô ấy không thích điều tra ngọn nguồn cho đến cùng, đương nhiên điều này cũng được xem là ưu điêm lớn nhất trong tính cách của cô ấy—- Ít nhất, Lãnh Tĩnh cho là vậy, quả nhiên, Hồ Nhất Hạ lập tức nhảy tới đề tài kia, “Bạn nào cơ? Có phải là cô gái tóc cực ngắn gọi chúng ta trên hàng lang không?”
“Đúng vậy, họ Hàn” – Đúng là ở cùng với tên giả mạo lừa đảo lâu ngày, cô nói dối cũng không cần viết nháp.
“Vậy tại sao bồ không gọi mình? Nhìn bộ dạng của bồ thì biết ngay bên đó chơi vui lắm”.
Bộ dạng của cô? Cô hiện tại có bộ dạng gì vậy? Phần mỳ Ý Lãnh Tĩnh không ăn nổi dù chỉ một chút, lôi cái gương từ trong túi xách ra soi.
Nhà hàng Tây này đối diện tòa nhà với công ty Lãnh Tĩnh, lại là tầng cao nhất. Chỗ ngồi của hai người cạnh cửa sổ, ánh sáng đặc biệt tốt, mỗi một tia mệt mỏi trên mặt Lãnh Tĩnh bị chiếu sáng hết sức rõ ràng.
Lãnh Tĩnh khẩn trương lấy phấn lót phủ lên vành đen dưới mi mắt.
Hồ Nhất Hạ ở bên cạnh nhìn cười hì hì, “Đừng che, vừa nhìn bồ là biết ngay Túng dục quá độ mà. Có che cũng che không được đâu”.
“Nào có?” – Lãnh Tĩnh hết đường chối cãi, lo lắng không yên, giọng nói nhỏ tới mức Hồ Nhất Hạ ngồi đối diện cũng không nghe thấy.
“Mau nói cho mình biết bên phòng tiệc của bạn bồ chơi cái gì vậy. Nhìn cậu ngang dọc đều thấy được Túng dục quá độ thì có thể đoán được có bao nhiêu vui vẻ rồi”.
Hồ Nhất Hạ hớn hở chờ nghe chuyện tối qua, Lãnh Tĩnh lại không còn sức để bịa chuyện.
Cô nên nói như thế nào? Chẳng lẽ muốn nói cái tên kia đề nghị món ăn Trộm tình gần như muốn làm cô mất nửa cái mạng?
Hay lại nói cho Hồ Nhất Hạ biết, cái phòng toilet nhỏ hẹp kia nhưng thật ra rất lớn? Tỷ như, trong phạm vi góc tường và bồn rửa tay có thể chứa đủ hai người, nếu có người khiến cô nằm sấp lên đó, từ phía sau tiến vào người, chỉ cần mức độ động tác không quá lớn thì cô tuyệt đối sẽ không bị đụng đầu.
Hoặc nói cho cô ấy biết, cái gương trong toilet vô cùng kỳ diệu, nếu co người đặt cô lên bồn rửa tay, chỉ cần gác một chân của cô lên, như vậy toàn bộ bộ phận trung tâm phần dưới đều có thể nhìn thấy được từ trong gương?
Hay là nên nói cho cô ấy biết, nhược điểm duy nhất trong toilet là đá cẩm thạch trên bồn rửa mặt vừa cứng vừa lạnh, khi mông cô liên tiếp bị ma xát trên đó sẽ khiến cô đau nhịn không được co rút lại?
Cõ lẽ chính mình nên nói cho cô ấy biết, cách âm của hộp đêm hiệu quả siêu cấp tốt, có kêu rát cả cổ họng cũng không ai nghe thấy; nắp bồn cầu cũng chịu trọng lượng tốt, không đơn giản có thể chịu được trọng lượng khi một người quỳ gối trên đó mà ngay cả thêm một người đàn ông với chiều cao 1,8 centimeter phía trên kịch liệt vận động trên người cô, nắp bồn cầu vẫn chắc chắn như cũ.
“Bé Nhị, bồ làm sao vậy?” – Hồ Nhất Hạ lo lắng kéo Lãnh Tĩnh đang suy tư gọi về.
Lãnh Tĩnh chậm rãi trả lời, “Không có gì”.
“Mặt bồ sao lại lúc hồng lúc trắng thế kia?”
“Ừm…..” – Lãnh Tĩnh yên lặng hít thật sâu, nếu vẫn tiếp tục nói về cái đề tài này mà nói cô nhất định sẽ phải bị Bị dục vọng đốt cháy người đến chết, Lãnh Tĩnh kiên quyết nói lái sang chuyện khác, “….. Đúng rồi, ngày hôm qua sau khi trở lại phòng bồ cũng không trở lại, gọi điện thì điện thoại tắt máy, chuyện gì xảy ra?”
“Haiz, đừng nói nữa” – Giọng điệu như đang nói đến một chuyện vô cùng khủng khiếp nhưng vẻ mặt biểu hiện sự ngọt ngào, “Người họ Chiêm tối qua vậy mà tìm đến hộp đêm”.
Lãnh Tĩnh tuyệt đối sẽ không bao giờ nói cho cô ấy biết ai là người tiết lộ tin tức của bọn họ cho Chiêm Diệc Dương. Điều chỉnh tình trạng của bản thân không gợn sóng, cố gắng hết sức dùng giọng điệu biểu lộ sự tò mò hỏi, “Sau đó?”
“Sau đó mình bị anh ta bắt về nhà, nhưng mà!” – Hồ Nhất Hạ tựa như trong bộ dạng muốn tuyên bố một sự kiện quan trọng, dựng thẳng một ngón tay lên, “Ngày hôm qua mình phạt anh ta ngủ trong phòng khách rồi. Thấy mình trâu bò không?”
Quả nhiên là bạn hiền bị người họ Chiêm nào đó áp bức thành thói quen, phạt anh ta ngủ một đêm trong phòng khách lại khiến cô ấy cao vui mừng như vậy? Lãnh Tĩnh ở trong lòng vì người bạn tốt này mà chảy giọt nước mắt đồng tình.
“Chắc không phải vì anh ta ngủ trong phòng khách như vậy mà bồ bỏ qua như vậy chứ?”
“Đâu có dễ dàng như vậy?” – Hồ Nhất Hạ ra vẻ bí hiểm cười, “Bồ không biết đó thôi, anh ta đã đưa ra năm kỷ luật lớn, năm điều không vi phạm cho mình, còn mình hiện tại cũng đặt ra quy định cho anh ta………”
Lãnh Tĩnh càng nghe càng mơ hồ, “Cái gì mà năm trò vui? Năm kỷ luật lớn?”
Hồ Nhất Hạ kiên nhẫn giải thích, “Năm kỷ luật lớn là, thứ nhất: Vĩnh viễn không cho phép một mình gặp mặt riêng với người đàn ông khác; Thứ hai: người khác theo đuổi mình, trước tiên phải nói cho người đó biết mình đã kết hôn; Thứ ba: khi anh ta gọi điện thì trong vòng 20 giây phải nghe máy, nếu không nghe, nhất định phải gọi điện lại trong vòng một tiếng, đồng thời giải thích nguyên nhân; Thứ tư: Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà phải giúp anh ta đeo cà vạt, goodbyekiss không thể ít hơn ba phút; Thứ Năm: buổi tối phải tắm chung, giảm bớt tình trạng nguy cấp tài nguyên nước của trái đất, vì bảo vệ môi trường mà cống hiến”.
Lãnh Tĩnh hoàn toàn bị kinh hãi rồi. Chuyện này…….. Chuyện này là cái quái gì đây?
Hồ Nhất Hạ đồng tình nhìn cô một chút, “Phản ứng hiện tại của bồ giống như y hệt như phản ứng của mình khi lần đầu tiên nghe được. Nhưng còn chưa hết đâu, phía dưới còn có năm điều không vi phạm”.
“………………..”
“Thứ nhất: Có người đàn ông xa lạ nào tới gần mình, mình không được để ý tới; Thứ hai: Ngoại trừ anh ta, bên ngoài không cho phép có vẻ mặt dịu dàng với người đàn ông khác; Thứ ba: Không được anh ta đồng ý không được tự ý đưa số điện thoại, địa chỉ, sinh nhật của mình cho người khác biết; Thứ năm: Không được tùy ý tước đoạt phúc lợi của người chồng”.
Lãnh Tĩnh bị quẫn nói không nên lời.
Hoàn toàn không tưởng tượng ra khi Chiêm Diệc Dương nói những lời này sẽ có vẻ mặt gì.
Hồ Nhất Hạ bất đắc dĩ bổ sung thêm một câu cuối cùng, “Mọi điều khoản trên đều giải thích tất cả quyền lợi thuộc về Chiêm Diệc Dương, bà Chiêm nhất định phải ghi nhớ mọi lúc mọi nơi, trăm phần trăm thi hành”.
“Ôi mẹ nó!” – Lãnh Tĩnh gần như muốn lật bàn.
“…………”
“Đây là một hiệp ước không bình đẳng một cách trắng trợn! ! ! Cái này không phải là lấy vợ, mà đơn giản là xâm lượt!”
Hai tay Hồ Nhất Hạ vuốt vuốt, “Cho nên, hiện giờ mình cũng đưa ra năm kỷ luật lớn cho anh ta và năm điều không vi phạm. Nếu anh ta dám làm trái thì không chỉ đơn giản là ngủ trong phòng khách như vậy, tuyệt đối bắt buộc anh ta quỳ trên ván giặt đồ!”
Lãnh Tĩnh gật đầu thật sâu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng yên lặng suy nghĩ, nếu đem so sánh với Chiêm Diệc Dương thì Tiểu Bạch Kiểm quả thực vẫn là người đàn ông đáng yêu nhất trên thế giới.
“Vậy năm kỷ luật lớn và năm điều không vi phạm của bồ chi tiết thế nào?” – Lãnh Tĩnh hiện tại hoàn toàn lên tinh thần, hai mắt đang rực rỡ phát sáng.
Hồ Nhất Hạ thông cổ hơi tự đắc chậm rãi nói, “Năm kỷ luật lớn của Hồ Ly; Thứ nhất:….”
Chết tiệt! Điện thoại của người nào đó đột nhiên reng. Đang chuẩn bị nghe hăng say, người nào lại quấy rầy nhã hứng, Lãnh Tĩnh nhất thời trợn trừng mắt nhìn nguồn gốc ồn ào, sửng sốt.
Thì ra là di động của cô đang reo, Lãnh Tĩnh quẩn!
Haiz! Chỉ có thể cắt ngang lời bạn hiền, “Tớ nghe điện thoại đã”.
Nghe điện thoại xong Lãnh Tĩnh càng muốn thở dài, đứng dậy giải thích với Hồ Nhất Hạ ngồi bên cạnh, “Chuyên gia mua sắm tới đây, mình phải lập tức về công ty”.
“Có lầm không vậy?” – Hồ Nhất Hạ lưu luyến không rời nhìn đồng hồ, “Vừa ăn chưa tới 20 phút đã bị gọi về rồi, sao lại như vậy?”
“Cả ngày chủ nhật mình rảnh, tới lúc đó chúng ta nói tiếp”.
“Chủ nhật?” – Trong khoảng thời gian này bởi vì chồng lúc nào cũng bận rộn công tác mà làm hỏng hứng thú nhất thời của Hồ Nhất Hạ, “Vậy đến lúc đó chúng ta hẹn quái nữ QQ chơi mạc chược?”
“Được”.
Lãnh Tĩnh vừa nói vừa đi, khi đi đến bàn bên cạnh, Hồ Nhất Hạ đột nhiên nhớ tới một sự kiện quan trọng đã quên dặn, gọi lại, “Đợi một chút”.
Lãnh Tĩnh quay đầu.
“Vừa nhắc tới quái nữ QQ, mình lại nghĩ tới một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Đặc biệt xét thấy bồ trong tình trạng ăn chơi quá mức như ngày hôm qua, mình cảm thấy cần phải nhắc nhở bồ thêm một chút” – Hồ Nhất Hạ bổ sung thêm.
“Từ khi nào bồ cũng học được cách nói vòng vo rồi hả? Nói mau”.
Hồ Nhất Hạ cười khặc khặc, “Thời điểm quan trọng phải nhớ mang….. bao!”
“…………”
Sau này sẽ không bao giờ tới phòng ăn đó nữa!
Thật quá dọa người mà!
Tất cả khách ăn bàn bên cạnh nghe rõ ràng đối thoại của hai cô!
Lãnh Tĩnh một đường nghiến răng nghiến lợi trong lòng, cô đương nhiên biết tầm quan trọng của việc mang bao, cô đương nhiên sẽ để người nào đó vào thời điểm quan trọng mang bao. Nhưng mà………
Cô đương nhiên sẽ không biết người nào đó, lúc nào, mục đích gì, dùng kim đâm thủng nhiều lỗ trên bao…….
**
Vội vàng cả ngày trời, buổi tối về đến nhà, nhìn thấy Lục Chinh, Lãnh Tĩnh mới biết được cái gì gọi là Thế giới thật kỳ diệu”.
Cô cho rằng mình là người cực kỳ thê thảm bị Hồ Nhật Hà tinh lực tràn đầy tìm cô ăn cơm lại còn hẹn cô chủ nhật chơi mạt chược, mà cô vẫn không để ý tới Lục Chinh, sau một đêm không vê, đột nhiên nhìn thấy một bộ dáng vô cùng thê thảm xuất hiện ngồi trên sô pha trong phòng khách—-
Trên đầu bị băng bó một lớp, Lục Chinh đang ngồi thoải mái nhàn nhã xem tivi. Lãnh Tĩnh và Địch Mặc người trước người sau đi vào nhìn thấy trực tiếp muốn chết trân tại chỗ.
Địch Mặc phản ứng kịp trước tiên, coi như không có gì thay dép lê, tới ngồi trên sô pha xem Tivi, Lãnh Tĩnh cũng đành phải theo anh tới gần.
Không tới gần còn đỡ, đến gần nhìn kỹ lại, Lãnh Tĩnh đã giật mình—–
Chân Lục Chinh cũng bị quấn thạch cao.
Giọng nam trong tin tức tiếp âm (trên TV) vang vang hùng hồn đang vọng trong không gian kín, Lãnh Tĩnh cứ như bay ngu ngơ trong gió— tựa như hai người đàn ông đang bình tĩnh ngồi bên kia. Lãnh Tĩnh hoàn toàn không cùng cảnh giới với bọn họ, vọt tới trước mặt Lục Chinh nhìn anh ta từ trên xuống dưới đánh giá mấy lần.
Bốn ngón tay phải của anh ta đều bị quấn băng gạt, chỉ có thể dùng tay trái ăn khoai tây chiên.
Quá quỷ dị! Hết sức quỷ dị rồi! Tầm mắt Lãnh Tĩnh từ bàn tay Lục Chinh nhìn dọc theo cánh tay lên mặt anh ta. Miệng sưng lên, còn có vết cào nơi mí mắt, cằm có dấu răng, lỗ tai cũng bị một mảng lớn.
“Cậu….. đây là bị sao đây?” – Lãnh Tĩnh hoàn toàn có thể xác định Lục Chinh bị gặp phải tai nạn giao thông.
Lục Chinh nhàn nhạt ngẩng đầu liếc mắt cô một cái, không nói chuyện.
“Tối hôm qua không phải cậu đi giải trí sao? Sao có thể đem bản thân chơi thành cái dạng này rồi?”
Lục Chinh thản nhiên trả lời, “Gặp phải khủng bố tập kích”.
“Khủng bố tập kích?”
“…………..”
“…………..”
Người ngồi bên cạnh từ đầu tới giờ vẫn giữ im lặng đột nhiên chậm rãi xen vào một câu, “Phụ nữ… là thế lực khủng bố lớn nhất thế giới”.
Lãnh Tĩnh nghe không hiểu hết. Nhưng hiển nhiên Lục Chinh nghe hiểu, nhìn thẳng về phía Địch Mặc, tựa như nhìn thấy đồng chí cùng chí hướng, cuối cùng, đặc biệt cảm động lây gật gật đầu.