Đọc truyện Khách Trọ, Đừng Như Vậy – Chương 42: Báo động: H về H về
Edit: Huongbb
Đầu óc đang trong tình trạng mê muội, trong nháy mắt, Lãnh Tĩnh bị tư thế quỳ mở rộng hai chân làm cho tỉnh hồn, cô rõ ràng không muốn phối hợp, quay đầu nhìn anh, trong mắt dịu dàng ngọt ngào đồng thời mang chút trách cứ.
Người nào đó dõng dạc nói, “Tư thế an toàn cho đứa nhỏ”.
Thằng nhãi này có thể vô lại hơn nữa không? Vì toàn bộ ham muốn của bản thân, mà một-người-trên-căn-bản-không-yêu-thích-trẻ-con, có thể nói ra! Lãnh Tĩnh thật muốn trả lời anh ta một câu, Đánh rắm khá lắm. Lúc này anh đột nhiên tiến vào.
“Ừm—–!” – Lãnh Tĩnh cắn môi, dù thế nào cũng cố không hét ra tiếng nào.
Anh ta tiến vào quá đột ngột, mỗi một lần tiến vào, mỗi một tấc đều khiến Lãnh Tĩnh nhịn không được phải hít hơi thở gấp, đầu gối mềm nhũn gần như muốn nằm sấp xuống, tay anh ấn chặt vai cô giúp cô chống đỡ đồng thời cũng giữ chặt cô.
Cả phần eo bị bắt phải giữ thẳng, phần mông vểnh lên, theo động tác không tự chủ được của anh liên tiếp ra vào theo luật động. Xung quanh yên lặng, không có bất kỳ âm thanh nào, ngoại trừ nóng, lại vẫn là nóng, rất sâu. Cũng không biết duy trì trong bao lâu, lúc sau thắt lưng bị mỏi nhừ, chân cũng tê rần, anh ta dần dần có phần ngoan độc, dáng vẻ không còn là Tư thế an toàn tốt cho đứa nhỏ gì đó. Lãnh Tĩnh nhiều lần bị anh ta tiến vào làm cả người cô nhích lên phía trước, gần như muốn đụng đầu, muốn đổi tư thế nhưng anh ta sống chết không cho, chỉ đơn giản muốn nghiền nát…
Nóng quá…..
Không, rất ngứa……….
Ngoài những cảm giác này, còn có một chút đau nhức, một chút….
Anh ta đột nhiên tăng tốc, không biết bị chạm đến chỗ nào, trong nháy mắt hai chân Lãnh Tĩnh bất ngờ mềm oặt nhũn xuống, chỗ đó không ngừng co rút, co rút nhanh hơn, mà anh ta ở phía sau cũng trong giây phút ngắn ngủi đó cũng nhẹ nhàng rên rĩ một tiếng, không kiềm chế được gia tăng tốc độ vận động. Lãnh Tĩnh muốn nói gì nhưng nói không nên lời, tay anh từ vai di chuyển đến giữ eo cô, chỉ ngắn ngủi trong vòng nửa giây, cô cũng không chống đỡ nổi, cả cơ thể lẫn mặt ngã nhào trên ghế sô pha.
Tiếng cười bất đắc dĩ vang lên từ phía sau, ngay sau đó cằm thon đã bị nắm chặt, môi cũng bị chiếm giữ.
Lãnh Tĩnh mở mắt nhìn anh, quần áo trên người anh vẫn còn không ít, so với □ càng làm cho người ta thấy □, cổ áo của cô bị mở rộng lộ cả bờ vai, chiếc áo lót còn phía trước ngực, ít ra nó chỉ bị đẩy lên cao, váy bị cởi giữa chừng, chỗ tư mật như ẩn như hiện phơi bày, thậm chí thấy được dịch mật từ chỗ kín không ngừng rỉ ra. Anh xoa nắn, cắn mút khiến cả người cô gần như muốn tan chảy… bốc hơi….
Nụ hôn của anh vẫn còn tiếp tục, động tác tay cũng không ngừng, tinh thần Lãnh Tĩnh thức tỉnh, co rúm trong góc sô pha, rầu rĩ cúi đầu nói nhỏ, “Đủ rồi”.
“Anh còn thấy chưa đủ”.
Bà đây thèm quản anh có đủ hay chưa sao? Trong lòng Lãnh Tĩnh đang hò hét mắng chửi. Đột nhiên bàn tay bị người nào đó nắm chặt, anh đem bàn tay cô hướng dẫn chạm lên phần nào đó trên người anh, ** nóng bỏng đụng phải tay cô khiến cô hoảng hốt rụt tay về.
“Đừng nhút nhích” – Anh đột nhiên quát khẽ.
Lãnh Tĩnh cũng không biết tại sao chính mình lại không dám cử động, nhưng mà… Nhưng mà…. Anh ta không cho cô động mà bàn tay đang nắm tay cô bắt đầu di chuyển…
Cảm xúc, rất kỳ quái.
Rõ ràng là không thích cảm xúc này, nhưng trái tim trong lồng ngực cô đang đập như sấm nổ, đỏ mặt tai hồng, môi càng lúc càng khô, bàn tay của anh vẫn nắm tay cô, khiến cô giúp anh thoải mái— Lãnh Tĩnh không tự chỉ nuốt một ngụm nước miếng.
Xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi ngay cả tiếng nuốt nước miếng cũng rõ ràng đến kinh ngạc, bên tai một lần nữa nghe được tiếng cười khẽ của Địch Mặc. Anh buông tay, cùi đầu nhìn cô, ngửi hơi thở của cô, cảm thấy hô hấp của cô đều hòa vào mùi vị chỉ thuộc về anh.
Ánh mắt Địch Mặc lướt qua từng mảng đỏ ửng trên người cô, đột nhiên giang tay ôm chầm lấy cô, tách hai chân cô giang rộng ngồi trên chân anh. Lãnh Tĩnh thoáng chống choáng, nhờ vào cánh tay anh đang ôm eo, cô mới miễn cưỡng giữ thăng bằng. Theo phản xạ có điều kiện, hai tay Lãnh Tĩnh nắm lấy hai cổ tay trên eo, anh nâng người cô lên cao, chuẩn xác, cuối cùng đặt cả người cô đột nhiên ngồi mạnh xuống.
“A!” – Trong nháy mắt đã vào đến chỗ sâu nhất, Lãnh Tĩnh gần như có cảm giác bị đâm xuyên, rốt cuộc nhịn không được kêu thành tiếng.
Anh ta vẫn phát ra tiếng cười mập mờ trầm thấp, sau đó cứ như vậy mà ôm cô, dừng lại, tách ra, tiến vào…
Lên lầu, đặt người nào đó lên giường, vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm, đến khi trở ra thì thấy ai đó đang vội vàng mặc quần áo—-
Bàn tay đang gài khóa áo lót bị một bàn tay khác đè lại, quay đầu nhìn, đúng là tên áo quần chỉnh tề ra vẻ đạo mạo nào đó, Tiểu Bạch Kiểm.
Cô không nói gì, anh ta cũng im lặng.
Từ từ, anh ta mở ra chiếc khóa áo vừa được cài. Lãnh Tĩnh xoay người muốn trốn, vừa may đúng ý ai đó, anh nhẹ nhàng nhưng không cho người phản kháng ép sát cả phần lưng cô lên người anh, vén tóc cô một bên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, cúi đầu từng nụ hôn bắt đầu dừng trên cổ. Anh dùng cả hai tay cởi áo cô, khi vừa kéo tới tay, động tác đột nhiên thay đổi—-
Anh dùng chiếc áo đó trói chặt hai cổ tay cô.
“Này anh………..”
Anh ngăn miệng cô, ôm lấy cả người cô đi vào phòng tắm.
Tắm rửa?
Không.
Lãnh Tĩnh ngồi trên bồn rửa tay, một chân bị nâng lên đặt lên vai anh, một cái chân khác bị kéo vòng qua eo anh. Muốn đẩy anh ra nhưng cuối cùng chỉ có thể ôm chặt cả người anh.
Theo động tác của anh, mông của cô từng chút từng chút chà xát lên mặt bồn lạnh lẽo, giờ phút này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chính mình đang làm gì, hoàn toàn không còn ý thức nào. Anh đột nhiên cười nhẹ, để gần môi cô, “Hư, nói nhỏ chút, không thì hàng xóm nghe được”.
Lãnh Tĩnh quẫn. Chỉ biết vùi đầu lên vai anh, rầu rĩ hừ hừ, rõ ràng anh còn chưa thấy thỏa mãn, đột nhiên bế cô rời khỏi bồn rửa tay, xoay người cô rồi sau đó gắt gao ngăn cô lại, nhẹn nhàng ôm eo cô nâng lên, rồi chậm rãi tiến vào.
Mũi chân Lãnh Tĩnh ngay phía dưới bồn rửa tay, run rẩy như lá rụng trong gió. Anh cúi người, một tay giữ lấy eo cô, một tay kia duỗi lên phía trước, ngón trỏ thọc vào trong miệng cô.
Một bên va chạm, một bên dùng ngón tay khiêu khích đầu lưỡi cô. Lãnh Tĩnh bị kích thích chỉ có thể phát ra tiếng Ưm ưm.
“Không được ra tiếng….” – Vừa nói vừa dùng sức ra vào…..
Toàn thân Lãnh Tĩnh mệt lã, bị anh ta ôm dính trên giường, bàn tay vẫn còn không thành thật, nhẹ nhàng vuốt ve, kiểm tra, lưu luyến nơi sưng đỏ giữa hai chân cô, hết lần này tới lần khác thăm dò phát ra tiếng nhớp nháp, Lãnh Tĩnh bị kích động ngồi bậc dậy, nhíu mày đá anh ta, ý bảo anh thành thật một chút.
Khăn trải giường ẩm ướt một khoảng lớn, vừa nhìn thấy đã biết dinh dính làm người ta cảm thấy không thoải mái. Lãnh Tĩnh xuống giường tìm gì đó, tìm thế nào cũng không thấy, quay đầu nhìn người đang nằm nghiêng người trên giường cách đó không xa, một tay đặt trên trán, tay còn lại đang treo vật gì đó mà Lãnh Tĩnh đang tìm nãy giờ— quần lót.
Đáng thương cho cái quần lót đang treo lủng lẳng trên ngón trỏ anh ta, chỉ một thoáng hoảng hốt, Lãnh Tĩnh bổ nhào qua cố cướp lại nó nhưng đã bị Địch Mặc tránh được.
“Trả đây!”
“Bị ẩm ướt như vậy, vẫn muốn mặc?”
Hết Chương 42.