Khách Sạn Hoàng Tuyền

Chương 61: Rời khỏi đi, mau rời khỏi


Đọc truyện Khách Sạn Hoàng Tuyền – Chương 61: Rời khỏi đi, mau rời khỏi

Lắng nghe yêu thương, tin tưởng tình yêu.

Tình yêu tựa đầm nước đầy tảo xanh lay động.

Như cơn gió se lạnh thổi hiu hiu.

Thấm sâu vào mạch máu dù cạn nguồn huyết mạch.

Đọng lại niềm tin qua năm tháng trôi dài

Cho rằng không có ai, vì không có hơi thở của người nà.,

Nhưng sau màn trướng nặng nề, hai người nằm song song.

Khuôn mặt cô gái trát son phấn dày cộm, tựa như một lớp vỏ màu trắng, nhưng mi mày đen nhánh, đôi môi đỏ như máu, vô cùng đáng sợ. Mái tóc dài của cô ta tản ra, tháo bỏ trâm cài, vàng vòng trang sức. Trên người mặc chiếc yếm uyên ương nghịch nước và quần lót cá vàng đùa hoa sen. Vì che giấu vẻ xám ngoét của người chết, cả người cô ta bao phủ trong một tấm lụa đỏ mỏng, đủ cả ba lớp.

Vén màn trướng lên, mùi hương kỳ lạ nồng nặc, che giấu mùi xác chết, nặng mùi đến mức có thể đẩy người ta ra.

Mà người đàn ông vẫn còn mặc áo bào đỏ của chú rể. Bà vú chịu trách nhiệm thay quần áo, cuối cùng không dám cởi hết vị dượng rể nhà mình ra. Ánh mắt của anh vẫn đờ đẫn, tựa như linh hồn bị giam vậy. Nhưng thỉnh thoảng ánh mắt sẽ hiện lên vẻ căm tức và đấu tranh. Đơn giản anh là người có lực ý chí rất ngoan cường, trúng mê hồn hương, đồng thời bị tà thuật trói buộc nhưng trước sau vẫn không hoàn toàn đầu hàng.

Tay anh nắm chặt đệm giường, đề phòng bản thân sẽ làm theo âm thanh như xuyên qua đầu, làm gì với cô gái bên cạnh. Anh đang vô cùng u mê, nếu anh nghe theo mệnh lệnh trong đầu, anh liền muốn ôm chặt người bên cạnh, bởi vì xuất hiện trong đôi mắt anh là dáng vẻ thật thà ẩn chứa chút lanh lợi của Sách Mã, khiến anh lập tức muốn ôm vào lòng. Nhưng tim anh cũng không ngừng gầm thét, phút chốc tỉnh táo để anh biết được bên cạnh là thi thể của Đàm Dung.


Họ đã biết nhau từ nhỏ, và từ nhỏ anh đã không ưa cô ta. Bởi vì cô ta bị chiều hư, có một vẻ bướng bỉnh và ác độc khiến người ta vô cùng chán ghét. Cô ta muốn gì thì quyết tâm phải có bằng được, bất kể mang đến bao nhiêu thương tổn cho người khác, thậm chí cho bản thân mình.

Cô ta chỉ cần kết quả, kết quả độc chiếm.

Nhớ đến một lần, anh vô tình bắt được một con rắn nhỏ màu sắc sặc sỡ, kịch độc. Anh muốn thả con rắn kia về núi, bởi vì nó không tấn công anh. Nhưng Đàm Dung thấy được, muốn mang về nhà chơi. Anh nói cho cô ta biết con rắn kia có độc, rất hung mãnh. Nhưng cô ta lại đưa tay vào ống trúc bắt nó, nó cắn bị thương cũng không buông tay, sau khi hôn mê vẫn còn nắm chặt. Nếu không phải thầy thuốc nổi danh đang làm khách ở nhà cô ta, thì cô ta phải chết là không thể nghi ngờ. Ngược lại con rắn kia đang sống sờ sờ bị cô ta bóp chết. Sau đó cô ta còn muốn hầm canh rắn, ăn vào bụng mới thôi.

Khi đó cô ta mới tám tuổi. Mới còn nhỏ đã tàn nhẫn với chính món đồ bản thân mình muốn như vậy, chết cũng không tha, thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Ở bên cạnh cô ta, cảm giác giống như cô ta nghiến răng nghiến lợi đuổi theo sau bạn, muốn cắn chết bạn, nuốt vào bụng vậy. Nhưng cô ta lại còn tự cho là đúng, cho nên anh cố hết sức muốn rời khỏi cô ta.

Không ngờ tâm nguyện trước khi cô ta chết là gả cho anh, thật sự gả cho anh. Cho nên người anh cả Đàm Quế Trung yêu cô em gái lại thật sự dốc hết sức lực thỏa mãn cô ta. Mà Xuân gia vì tiền bạc và lợi ích lại bán đứa cháu đích tôn duy nhất của mình.

Bây giờ còn muốn anh động phòng hoa chúc cùng với một cái xác chết sao? Đúng là kinh tởm! Mà một khi anh khuất phục câu chú kia, anh chắc rằng linh hồn anh sẽ bị Đàm Dung quấy rầy cả đời.

Ai tới giúp anh với! Trong lòng anh điên cuồng gào thét, tay đã không khống chế được giơ lên. Sau đó bỗng nhiên anh thấy cô, Sách Mã của anh.

“Giúp anh!” – anh khó khăn thốt ra hai chữ.

Sau lúc hoảng sợ và bàng hoàng ban đầu, Sách Mã lập tức lo lắng không thôi.

Trực tiếp cõng Xuân Bán Vũ đi sao? Không phải chủ ý tốt. Không nói đến anh bị pháp thuật khống chế, thân thể không phối hợp. Dựa theo sức mạnh tinh thần của anh mà nói, không giải trừ lực khống chế kia, nửa đường không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Huống chi, cô cõng một người đàn ông to lớn, hoàn toàn không thể thuận lợi rời khỏi Đàm phủ. Nếu bị bắt lại, Đàm Quế Trung sẽ không làm gì cô, dù sao anh ta không muốn xảy ra mâu thuẫn với dân tộc miền núi, nhưng Xuân Bán Vũ nhất định sẽ xui xẻo hơn.

Muốn thuận lợi rời khỏi, phải giải trừ bùa chú và mê hồn hương trong người anh trước đã.


Nhưng cô không biết. Cô đúng là vu nữ, cô cũng thông qua giấc mơ tự nhiên biết được rất nhiều vu thuật và bí pháp. Nhưng cô còn trẻ, trong lòng cô như có một tòa cung điện nhưng không có chìa khóa, không thể mở hết tất cả.

Thấy Xuân Bán Vũ lộ vẻ mặt khẩn cầu trong chốc lát, rồi thoáng chốc lại đờ đẫn, thoáng chốc đau khổ không thôi, thoáng chốc lại biểu hiện dáng vẻ khiến người ta thẹn thùng xấu hổ… Và cả, dường như anh càng ngày càng khó khắc chế. Trên thực tế, đổi lại là người bình thường, lúc này đã sớm khuất phục rồi. Sự ngoan cường của anh chắc hẳn cũng nằm ngoài dự tính của Đàm Quế Trung – kẻ thương em gái không tiếc làm chuyện táng tận lương tâm, và đại vu sư thần bí quái đản kia.

Trong lúc tình thế cấp bách, cô đã làm một việc. Chính cô cũng không biết tại sao lại làm như vậy, hoặc là bản năng thôi thúc cô, khiến cô không có suy tính đã làm ngay, như thể trấn an.

Cô hôn lên môi anh.

Cô cảm thấy anh thoáng cứng đờ, cơ thể run rẩy vì chống cự tà thuật yên ổn trong thoáng chốc. Cô tròn xoe mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Có thể bởi vì quá gần khiến cô không rõ lắm. Chỉ cảm thấy hai người môi kề môi, nhưng không có hành động kế tiếp, hơi thở từ từ hòa làm một, môi của anh và thân thể dần dần mềm mại, ấm áp.

Tiếp theo, anh cử động, nhẹ nhàng hôn mút, từ từ áp sát. Mà sự râm ran kỳ lạ kia khiến trong tim cô đang ẩn chứa nỗi hoảng sợ bất chợt bị kích động khiến cô say mê, thậm chí quên mất bên cạnh còn có một cái xác.

Ầm một tiếng, tấm phù điêu gỗ trên bàn trà vỡ thành bốn năm mảnh. Tiếng động kia làm Sách Mã giật mình, lập tức ý thức được điều gì, kéo tay Xuân Bán Vũ, nói: “Mau, pháp thuật phá rồi, đại vu sư kia sẽ nhanh chóng phát hiện. Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây!”

Xuân Bán Vũ không lôi thôi, nắm chặt tay Sách Mã bỏ chạy.

Có thể là do quá lo lắng, khi Sách Mã quay người bị vấp một cái, trong lúc bất ngờ quay đầu lại nhìn, vô cùng kinh hãi thấy xác Đàm Dung xảy ra biến hóa quái lạ.

Không biết xác chết để trong thời gian dài, nội tạng rữa nát hay sao, thất khiếu cô ta chảy ra chất lỏng màu đỏ nhạt, giống như là máu lệ thù hận. Tóc của cô ta xõa dài đang đổi màu với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Đàm Dung bị bệnh đã nhiều năm, ban đầu tình trạng không nghiêm trọng, nhưng sau khi chịu được bốn năm lại gần đất xa trời, tựa như ngọn đèn đã cạn dầu. Có điều tuy cơ thể cô ta gầy khô, da không hồng hào chút nào, nhưng tóc cô ta lại tốt đến lạ. Dày đẹp, bóng mượt, mềm mại, càng bệnh lại càng tươi tốt, tựa như đã hấp thu chất dinh dưỡng toàn thân. Khác với cơ thể chết dần chết mòn kia, mái tóc ấy tràn trề sức sống vô cùng, khiến người ta thoạt nhìn thậm chí nảy sinh cảm giác sợ hãi, tựa như mái tóc kia có sinh mệnh, đẹp quái dị.


Hiện tại mái tóc đen nhánh ấy nhanh chóng biến thành màu trắng, khiến cả cái xác, cả gian phòng đều tràn ngập sát khí, làm lòng người khiếp sợ.

“Đi mau!” – Xuân Bán Vũ kéo Sách Mã, tránh để cô rơi vào ảo cảnh trống rỗng khác, ngay cả chân cũng không nhấc lên nổi.

Khi họ thuận lợi chạy ra khỏi Đàm phủ, lại nghe thấy phía sau hậu viện Đàm phủ vang lên một tiếng thét thê lương. Chân Sách Mã lảo đảo, gai ốc cả người dựng đứng. Tối hôm đó, toàn bộ trẻ con mọi nhà trong trấn đều sợ hãi òa khóc. Mà tất cả chó không con nào dám cất tiếng sủa.

Đêm đó, đầu tiên Xuân Bán Vũ nhân lúc trời tối đưa Sách Mã trở về bản, sau đó chạy về nhà mình. Thật ra Sách Mã cảm thấy rất nguy hiểm, không muốn để anh xuống núi. Thế nhưng anh lại sợ trong nhà xảy ra chuyện, sẽ mang đến phiền phức cho cô và bản làng, kiên trì đòi đi.

“Em yên tâm, anh sẽ không đi gặp tên vu đại sư kia đâu”. – Xuân Bán Vũ an ủi Sách Mã – “Chỉ cần anh cẩn thận một chút, không để cho người ta đánh lén, không mất đi lực phản kháng, ông ta không thể làm gì anh cả”.

“Anh cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì sao?” – Sách Mã túm lấy ống tay áo anh.

“Câu anh hỏi em, em vẫn chưa trả lời anh, cho nên anh nhất định sẽ trở lại, bởi vì anh phải nghe được đáp án”. – Xuân Bán Vũ cười cười, cho dù nhếch nhác như vậy phong độ của anh cũng chẳng hề giảm.

Sách Mã an tâm kỳ lạ, mệt mỏi ngả đầu ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, Xuân Bán Vũ cử một người hầu đến đưa một phong thư cho cô, nói cho cô biết tất cả đều bình an. Lại nói tối hôm qua thi thể Đàm Dung bật dậy, bóp chết một tên gan to bằng trời, có lẽ là đầy tớ trộm vặt. May là đại vu sư kia ở đó, nhanh chóng dẹp yên tình thế. Đàm Quế Trung quyết định sáng sớm ngày mai chôn cất Đàm Dung vào phần mộ tổ tiên Xuân Thị, dù chưa qua thất(*).

(*) Thất: 7 ngày

Về phần chuyện xấu Đàm Quế Trung muốn em gái mình và Xuân Bán Vũ làm vợ chồng chân chính, đương nhiên Đàm gia sẽ không tiết lộ, Xuân Bán Vũ cũng vui lòng giả bộ như không biết, coi như là ác mộng không xảy ra.

Tính ngày trên đầu ngón tay, vất vả lắm nới qua ngày hạ táng Đàm Dung, nhưng Sách Mã lại không nhận được tin tức của Xuân Bán Vũ, mấy ngày liên tiếp đều như vậy. Cô không dám tùy tiện xuống núi, sợ mang đến phiền phức cho anh, trong cảnh lòng dạ rối bời, chỉ có thể đến sau núi cầu sơn thần, Pho tượng sơn thần của vùng núi này được thợ điêu khắc tay nghề giỏi nhất trong bản chạm cao bằng người, nhìn như dữ tợn nhưng lại khiến lòng người quên ưu sầu.

Cô tiều tụy quỳ lạy, cầu nguyện hi vọng Xuân Bán Vũ bình an, hi vọng họ có thể ở bên nhau. Chợt nghe bụp một tiếng, một con mắt tượng sơn thần đang yên lành bỗng rơi xuống đất.

Điều đó gây cho cô sợ hãi, cũng khiến cảm giác chẳng lành trong lòng cô trào dâng mãnh liệt, ngay lập tức chạy xuống chân núi. Đến Xuân gia vừa nhìn đã thấy người thưa thớt, người đi đường đều đi vòng qua nhà họ Xuân. Sau khi nghe ngóng cặn kẽ mới biết được kể từ khi con gái Đàm Thị hạ táng, nhà họ Xuân bắt đầu xảy ra chuyện ma quái. Hôm nay người trong nhà cũng chạy đến nhà bà con lánh nạn, chỉ có một mình Xuân đại thiếu gia ở lại.


“Sớm đã nói đừng làm đám cưới ma với Đàm gia rồi. Đàm đại tiểu thư kia lúc sống đã không dễ ở chung, huống chi là đã chết chứ. Từ nhỏ đến lớn đồ cô ta muốn có bao giờ lọt tay đâu. Làm sao mà cô ta chấp nhận được chuyện mới thành hôn một ngày đã một mình cô đơn trong mộ, đấy là muốn Xuân đại thiếu gia theo cùng làm bạn mà”.

“Nghe nói đêm thành hôn Đàm gia đã có người chết. Đàm gia vẫn giấu, giấy không gói được lửa, tin tức lan truyền là xác chết Đàm đại tiểu thư bật dậy. Nói là không thấy có một con mèo đen nào nhảy qua thi thể cả”.

“Đúng vậy đó, đêm đó con tôi đang ngủ ngon lành, bỗng khóc không ngừng, còn chỉ ra ngoài cửa, sợ đến mức run lẩy bẩy”.

“Vậy còn chưa tính, cô không biết chó ở toàn bộ huyện lị đều ngậm miệng không sủa sao? Chó có tính hung hãn nhất, lại là động vật tránh âm, gặp phải tà ma ác quỷ, chó sẽ sủa to cảnh báo, còn có thể hù dọa những thứ kia nữa đó. Nếu như ngay cả chó cũng sợ đến mức không sủa, vậy nhất định là rất lợi hại rồi”.

“Đại hung đó. Nghe nói hung khí quá lớn sẽ mang đến tai họa, khiến người trong cả huyện lị bị hại. Nói thế nào đây, chúng ta vô duyên vô cớ đụng phải ai rồi”.

“Mau im đi, cẩn thận trọc phải lửa, ai biết có gì đang lắng tai nghe chứ? Trái lại Xuân đại thiếu gia thật sự có trách nhiệm, không hổ là đi du học ở trời Tây, kiên quyết một mình ở lại nhà không đi đâu hết”.

“Chuyện này có gì đâu chứ? Người chết là vợ cậu ta, có thể hại cậu ta sao?”

“Vậy cũng chưa chắc. Người đã thành ma thì không thể đo đạc bằng sự độ lượng bình thường được”.

“Xạo nào, cho dù bà đây thành ma cũng không làm hại con trai mình!”.

“Đương nhiên, cô thương nó chứ sao. Tôi nói một cách khác, chỉ có người thật lòng thật dạ mới không bị hại. Ma cũng có tình. Ôi, đừng nói nữa, đi nhanh đi”.

Mọi người lập tức giải tán. Nghe những lời bàn tán này, Sách Mã lấy lại bình tĩnh, đẩy cánh cửa lớn nhà họ Xuân ra, bước vào.

Cô sẽ không vứt bỏ anh. Bất kể hung hiểm cỡ nào, bất kể cô là một vu nữ vô dụng cỡ nào, cô cũng sẽ giúp anh, dù là phải trả giá bằng sinh mệnh.

Cô yêu anh. Giờ phút này, khi đứng trước sống chết, cô cảm nhận được tình yêu vô cùng rõ ràng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.